Một Đời Để Anh Yêu Em
Chương 40: Vật lí trị liệu
Khắp nơi trên đất nước Pháp không khí của mùa lễ giáng sinh đang tràn về, trên con phố, trong các cửa tiệm và từng ngôi nhà ai nấy cũng đều đang tất bật trang trí lại nhà cửa để đón chờ mùa lễ mới. Minh Hạ thấy vậy lòng cũng nôn nao lắm, đây là lần đầu tiên cô chào đón giáng sinh xa nhà không biết sẽ ra sao? Nhưng cô tin rằng sẽ rất vui và ấm cúng vì cô không không có đơn độc như những người xa xứ mà có tất cả mọi người và thành phần quan trọng nhất đó là Tuấn Kiệt.
- Laura, Laura có cái này vui lắm nè! – Will rạng rỡ.
Trên tay của Will ôm một thùng đồ lớn và còn xách mấy cái túi lớn nhỏ, không chỉ thế phía sau lưng cậu còn có mấy chị nhân viên ở trong quán cà phê hộ tống theo mấy cái thùng đồ nữa. Minh Hạ không hiểu Will đang tính bày trò gì nhưng mà coi bộ có vẻ rất là hoành tráng, Mary cũng từ trong bếp bước ra phụ giúp Will một tay.
- Anh Will tính làm gì vậy? Mary đẩy em lại chỗ anh Will đi chị. – cô tò mò.
Từ trong mấy cái thùng đồ lớn nhỏ đó là các vật dụng dùng trong mùa giáng sinh có cả ông ông già nô – en thật to nữa. Will hì hụt mở tất cả ra, công việc bây giờ là bắt tay vào việc trang trí cho lâu đài này thôi.
- Haha, bao nhiêu đây chắc là đủ rồi. – Will.
- Anh Will, anh lấy nhiều đồ vào đây vậy rồi ở quầy cà phê, sách còn đồ dùng để trang trí không?
- Hihi em cứ an tâm, đây là đồ mới mua, ở ngoài kia vẫn còn. Năm nay là giáng sinh hoành tráng nhất đó vì có sự hiện diện của cô Laura dễ thương, xinh đẹp đây. – Will đúng là rất hồn nhiên.
- Cái anh này…………….
Cả ba người cùng thực hiện việc trang trí nhà cửa, Minh Hạ phải nói là rất khéo tay cô tự tay mình cắt những ngôi sao để lên cây thông trông rất đẹp mắt, còn Will và Mary thì hai người họ có vẻ rất ăn ý, họ cùng nhau hoàn thành công việc rất tốt. Cuối cùng là phần thiệp Minh Hạ đang tự tay viết lên những tấm thiệp xinh xắn kia dòng chữ “ Merry Christmas” vừa viết xong tấm thiệp cuối cùng bỗng cô cảm nhận được phía sau lưng mình có một cái gì đó tựa vào.
- Chữ viết rất đẹp, hoàn hảo nhưng mà cũng rất là điệu trong từng nét một.
Cô quay lại nhìn người ở phía sau, anh đang chăm chú ngắm nhìn từng tấm thiệp mà cô viết rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt ấy lại chuyển sang nhìn vào gương mặt cô, nhìn vào bàn tay đang cầm cây viết của cô.
- Em điệu thì cũng phải thôi, chứ không lẽ em lại viết chữ giống “bác sĩ” đây. – lời nói của cô đầy ẩn ý.
- Hạ Hạ bây giờ cũng biết cách “chọc” người khác lắm chứ. – anh.
- Anh xem, sáng giờ em cùng Will và Mary đã trang trí xong tòa lâu đài của anh rồi đó. Đẹp lắm đúng không? – cô nhìn xung quanh.
- Không! – anh nhăn mặt.
Tuấn Kiệt đúng là vừa lạnh lùng mà vừa đáng ghét, công sức mọi người miệt mài làm việc vậy mà anh dám chê là không đẹp, chẳng phải nhà này sau khi trang trí lung linh hơn hẳn khi trước sao? Con người gì mà khó hiểu.
- Chỗ nào có Hạ Hạ ở đó thì chỗ đó mới gọi là đẹp. – anh nói câu thứ hai làm mọi sự tức giận trước đó của cô bị bay mất.
- Anh đang nói gì chứ? Anh học ai mà biết nói mấy cái từ này vậy? – cô chỉ biết cười và nhìn chỗ khác, không dám nhìn anh.
- Học theo cảm xúc của chính anh.
Thiệt là mắc cỡ hết nói mà, có những lúc ta cứ tưởng những chuyện xung quanh có anh và cô như là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp sẽ kéo dài mãi mãi không thôi và trong tình yêu sẽ luôn luôn có những giấc mơ con người không bao giờ muốn mình tỉnh lại.
- Anh giải quyết hết công việc rồi sao? Xuống đây tìm em có việc gì? – cô tìm chuyện khác để nói.
- Em bây giờ đã khỏe hẳn rồi nên chúng ta sẽ bước vào một tiến trình mới. – anh nhìn xuống chân cô.
- Tiến trình mới? Là cái gì?
- Tập vật lí trị liệu cho đôi chân của em. Em có muốn chân mình đi lại như trước đây không?
- Có chứ! Vậy mình chuẩn bị vào lại bệnh viện hả anh?
- Ở nhà cũng tập được.
Cái nơi mà để tập vật lí trị liệu cho Minh Hạ là một căn phòng riêng biệt, nó rất rộng và thoáng. Bước vào trong sẽ thấy có hai cái thanh bằng sắt rất là vững, cái đó chắc để cho cô tập đi lại còn có cái gậy để khi đã đi được rồi thì mình sẽ chống nó để đi cho quen,…… nhưng mà nhìn lại cái chân mình thì cô sợ lắm, nó không có cảm giác gì hết với lại hình như nó đã nhỏ đi rất nhiều.
- Mình tập đi bây giờ luôn hả anh?
- Ừ…..em đừng có lo chỉ cần cố gắng nắm hai cái thanh sắt đó rồi bước đi là được.
Chuyện anh nói có đơn giản thế không? Nó đâu phải là dễ thực hiện, cô chỉ nhận được một cảm giác lạnh lạnh dưới lòng bàn chân khi nó ở dưới đất còn lại đều chỉ là sự hụt hẫn trong lòng. Anh dìu cô lại chỗ đó, để tay cô lên thanh sắt, anh luôn đứng phía sau lưng cô, luôn im lặng quan sát, quả thật có đi mới có biết thế nào là mệt? thế nào là cố gắng hết sức nhưng vẫn không được gì. Cái chân của cô nó vẫn cứ đứng yên như thế, dù cô có nhích cách mấy nó vẫn không đi.
Anh nói đúng, do lâu quá cô không cử động đôi chân nên việc tập đi là rất gian nan, lần đầu tên bị hụt chân không đứng lên được, mấy lần sau là không ngã ra sao cũng úp mặt xuống đất. Phải nói là một lúc sau thương tích đầy mặt, đã có lúc Tuấn Kiệt thấy vậy rất đau lòng mà muốn xoay người cô lại nói với cô là “ Em bỏ đi, em đừng có tập nữa, cố tập chỉ mang thương tích đầy mình mà thôi. Anh sẽ làm đôi chân cho em mãi mãi” nhưng chuyện này sẽ không xảy ra, nghiêm khắc là muốn cô tự lập, muốn cô đứng bằng đôi chân của mình, muốn Hạ Hạ của anh trở thành một người bình thường như anh đã hứa.
- Huhu…….Em xin lỗi, em đã cố gắng hết sức của mình nhưng em không thể nhấc đôi chân của mình lên được. – cô ngồi xuống đất.
- Hạ Hạ hãy mạnh mẽ lên. Anh biết em đã rất cố gắng, chuyện phục hồi đôi chân là một thời gian dài, em chỉ mới tập có 30 phút thôi, đây chỉ là bước khởi đầu ai bị như em họ cũng phải trải qua biết bao vấp ngã rồi họ mới có thể đi lại được, cũng như lúc em học đi xe đạp không té thì sao em biết đi xe đạp? – anh vừa động viên vừa xoa chân cho cô.
Người ta nói cũng phải, yêu một người con trai lớn tuổi hơn mình bạn sẽ cảm thấy lúc nào cũng được bảo vệ bởi sự chính chắn của người ấy. Có nhiều lúc Minh Hạ thấy cách Tuấn Kiệt nói chuyện với mình rất giống cách nói chuyện của ba cô, cô lúc nào cũng còn hơi trẻ con và mè nheo với anh ngược lại người bên cạnh lại đưa ra những ý kiến rất trưởng thành để khắc phục tính tình của cô.
- Nhưng mà chân không không nghe lời em thì em bảo sao với nó. Có khi nào mãi mãi nó sẽ không đi được không? – cô lại mít ướt.
- Đương nhiên là không có chuyện đó. Em còn nhớ chuyện căn phòng có nhiều con hạc rồi chuyện con hạc giấy thứ 1000, anh chính là con hạc đứng ở sau lưng em làm điểm tựa, em cứ thế mà tự tin đi thẳng. – anh lấy khăn giấy lau mặt cho cô.
- Vâng! Tuân lệnh anh bác sĩ. – cô đã lấy lại tinh thần.
Lần thứ hai Minh Hạ có vẻ tập trung hơn, cô vừa tập đi vừa lắng nghe anh nói về quá trình làm sao để mau phục hồi, có khi cả hai vừa tập đi mà vừa giỡn nữa, bước đầu có vẻ khả quan.
- Á….á…á….anh ơi sao trước mặt em tối thui vậy nè, em không nhìn thấy gì nữa. Anh đang ở đâu….huhu – cô quơ tay qua lại trước mặt anh.
- Hạ Hạ, em bị gì? Em có sao không? – anh hốt hoảng.
- Anh Tuấn Kiệt, em không nhìn thấy anh nữa rồi. Chắc lúc em bị té úp mặt xuống đất nên mắt bị thương rồi, có khi nào nó bị mù luôn không anh? – cô mếu máo.
- Không làm gì có chuyện đó.
Anh cầm tay Minh Hạ, bất ngờ……rất bất ngờ……….môi cô bị môi ai đó chạm vào làm cô bị đứng hình trong cả mấy phút, thủ phạm gây ra chuyện này đang cười đắc ý.
- Ai cho phép anh dám cưỡng hôn em? – cô nhìn anh với con mắt hình viên đạn.
- Anh muốn cho em thấy anh đang ở trước mặt của em. Làm như vậy là để em cảm nhận được.
- Thật là quá đáng, em thừa biết là anh đang ở trước mặt em, đang cười rất tươi nữa. Chỉ là em……………….. – cô chợt không nói nữa quay mặt đi chỗ khác.
- Chỉ là em đang giả vờ chứ thật ra em nhìn thất hết. Trình độ diễn xuất của em vẫn còn đủ để anh nhận ra. – anh nói nhỏ vào tai cô.
Bị lộ tẩy rồi, Minh Hạ chỉ muốn thấy cảnh Tuấn Kiệt lo lắng là như thế nào thôi, cô chỉ định trêu anh một lúc nào ngờ đã bị anh tìm ra sự thật quá nhanh.
- Nhưng như vậy cũng đâu ai cho phép anh tự tiện hôn em? Đây là lần thứ ba rồi đó. Quá đáng, đúng là quá đáng.
- Không phải lần thứ ba mà là lần thứ n anh hôn em. LẦN THỨ N. – anh cố ý lặp lại.
- CÁI GÌ? Ở ĐÂU RA? – cô bị sửng sốt.
- Thì chính lúc em hôn mê, ngày nào anh cũng ở bên cạnh em, chăm sóc cho em…..nhìn em, hôn em……..và đã hôn em N lần.
Cô chỉ biết lấy tay che mặt lại, cô thật là ngu ngốc còn tên Tuấn Kiệt kia thì quá cao tay, tự ý không có xin phép. Từ nay về sau chắc cô phải đề phòng gấp hai, gấp ba, à mà phải nói là gấp N lần mới đúng.
Thông báo: Chương mới đã có rồi và Sanhi đã quay trở lại. Thật là xin lỗi với mọi người, do tuần qua Hi bận nhập học nên đăng truyện bị chậm hơn mọi khi, về tiến độ ra truyện sẽ bị chậm lại một chút nhưng Hi sẽ tiếp tục và cố gắng nhanh nhất. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
- Laura, Laura có cái này vui lắm nè! – Will rạng rỡ.
Trên tay của Will ôm một thùng đồ lớn và còn xách mấy cái túi lớn nhỏ, không chỉ thế phía sau lưng cậu còn có mấy chị nhân viên ở trong quán cà phê hộ tống theo mấy cái thùng đồ nữa. Minh Hạ không hiểu Will đang tính bày trò gì nhưng mà coi bộ có vẻ rất là hoành tráng, Mary cũng từ trong bếp bước ra phụ giúp Will một tay.
- Anh Will tính làm gì vậy? Mary đẩy em lại chỗ anh Will đi chị. – cô tò mò.
Từ trong mấy cái thùng đồ lớn nhỏ đó là các vật dụng dùng trong mùa giáng sinh có cả ông ông già nô – en thật to nữa. Will hì hụt mở tất cả ra, công việc bây giờ là bắt tay vào việc trang trí cho lâu đài này thôi.
- Haha, bao nhiêu đây chắc là đủ rồi. – Will.
- Anh Will, anh lấy nhiều đồ vào đây vậy rồi ở quầy cà phê, sách còn đồ dùng để trang trí không?
- Hihi em cứ an tâm, đây là đồ mới mua, ở ngoài kia vẫn còn. Năm nay là giáng sinh hoành tráng nhất đó vì có sự hiện diện của cô Laura dễ thương, xinh đẹp đây. – Will đúng là rất hồn nhiên.
- Cái anh này…………….
Cả ba người cùng thực hiện việc trang trí nhà cửa, Minh Hạ phải nói là rất khéo tay cô tự tay mình cắt những ngôi sao để lên cây thông trông rất đẹp mắt, còn Will và Mary thì hai người họ có vẻ rất ăn ý, họ cùng nhau hoàn thành công việc rất tốt. Cuối cùng là phần thiệp Minh Hạ đang tự tay viết lên những tấm thiệp xinh xắn kia dòng chữ “ Merry Christmas” vừa viết xong tấm thiệp cuối cùng bỗng cô cảm nhận được phía sau lưng mình có một cái gì đó tựa vào.
- Chữ viết rất đẹp, hoàn hảo nhưng mà cũng rất là điệu trong từng nét một.
Cô quay lại nhìn người ở phía sau, anh đang chăm chú ngắm nhìn từng tấm thiệp mà cô viết rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt ấy lại chuyển sang nhìn vào gương mặt cô, nhìn vào bàn tay đang cầm cây viết của cô.
- Em điệu thì cũng phải thôi, chứ không lẽ em lại viết chữ giống “bác sĩ” đây. – lời nói của cô đầy ẩn ý.
- Hạ Hạ bây giờ cũng biết cách “chọc” người khác lắm chứ. – anh.
- Anh xem, sáng giờ em cùng Will và Mary đã trang trí xong tòa lâu đài của anh rồi đó. Đẹp lắm đúng không? – cô nhìn xung quanh.
- Không! – anh nhăn mặt.
Tuấn Kiệt đúng là vừa lạnh lùng mà vừa đáng ghét, công sức mọi người miệt mài làm việc vậy mà anh dám chê là không đẹp, chẳng phải nhà này sau khi trang trí lung linh hơn hẳn khi trước sao? Con người gì mà khó hiểu.
- Chỗ nào có Hạ Hạ ở đó thì chỗ đó mới gọi là đẹp. – anh nói câu thứ hai làm mọi sự tức giận trước đó của cô bị bay mất.
- Anh đang nói gì chứ? Anh học ai mà biết nói mấy cái từ này vậy? – cô chỉ biết cười và nhìn chỗ khác, không dám nhìn anh.
- Học theo cảm xúc của chính anh.
Thiệt là mắc cỡ hết nói mà, có những lúc ta cứ tưởng những chuyện xung quanh có anh và cô như là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp sẽ kéo dài mãi mãi không thôi và trong tình yêu sẽ luôn luôn có những giấc mơ con người không bao giờ muốn mình tỉnh lại.
- Anh giải quyết hết công việc rồi sao? Xuống đây tìm em có việc gì? – cô tìm chuyện khác để nói.
- Em bây giờ đã khỏe hẳn rồi nên chúng ta sẽ bước vào một tiến trình mới. – anh nhìn xuống chân cô.
- Tiến trình mới? Là cái gì?
- Tập vật lí trị liệu cho đôi chân của em. Em có muốn chân mình đi lại như trước đây không?
- Có chứ! Vậy mình chuẩn bị vào lại bệnh viện hả anh?
- Ở nhà cũng tập được.
Cái nơi mà để tập vật lí trị liệu cho Minh Hạ là một căn phòng riêng biệt, nó rất rộng và thoáng. Bước vào trong sẽ thấy có hai cái thanh bằng sắt rất là vững, cái đó chắc để cho cô tập đi lại còn có cái gậy để khi đã đi được rồi thì mình sẽ chống nó để đi cho quen,…… nhưng mà nhìn lại cái chân mình thì cô sợ lắm, nó không có cảm giác gì hết với lại hình như nó đã nhỏ đi rất nhiều.
- Mình tập đi bây giờ luôn hả anh?
- Ừ…..em đừng có lo chỉ cần cố gắng nắm hai cái thanh sắt đó rồi bước đi là được.
Chuyện anh nói có đơn giản thế không? Nó đâu phải là dễ thực hiện, cô chỉ nhận được một cảm giác lạnh lạnh dưới lòng bàn chân khi nó ở dưới đất còn lại đều chỉ là sự hụt hẫn trong lòng. Anh dìu cô lại chỗ đó, để tay cô lên thanh sắt, anh luôn đứng phía sau lưng cô, luôn im lặng quan sát, quả thật có đi mới có biết thế nào là mệt? thế nào là cố gắng hết sức nhưng vẫn không được gì. Cái chân của cô nó vẫn cứ đứng yên như thế, dù cô có nhích cách mấy nó vẫn không đi.
Anh nói đúng, do lâu quá cô không cử động đôi chân nên việc tập đi là rất gian nan, lần đầu tên bị hụt chân không đứng lên được, mấy lần sau là không ngã ra sao cũng úp mặt xuống đất. Phải nói là một lúc sau thương tích đầy mặt, đã có lúc Tuấn Kiệt thấy vậy rất đau lòng mà muốn xoay người cô lại nói với cô là “ Em bỏ đi, em đừng có tập nữa, cố tập chỉ mang thương tích đầy mình mà thôi. Anh sẽ làm đôi chân cho em mãi mãi” nhưng chuyện này sẽ không xảy ra, nghiêm khắc là muốn cô tự lập, muốn cô đứng bằng đôi chân của mình, muốn Hạ Hạ của anh trở thành một người bình thường như anh đã hứa.
- Huhu…….Em xin lỗi, em đã cố gắng hết sức của mình nhưng em không thể nhấc đôi chân của mình lên được. – cô ngồi xuống đất.
- Hạ Hạ hãy mạnh mẽ lên. Anh biết em đã rất cố gắng, chuyện phục hồi đôi chân là một thời gian dài, em chỉ mới tập có 30 phút thôi, đây chỉ là bước khởi đầu ai bị như em họ cũng phải trải qua biết bao vấp ngã rồi họ mới có thể đi lại được, cũng như lúc em học đi xe đạp không té thì sao em biết đi xe đạp? – anh vừa động viên vừa xoa chân cho cô.
Người ta nói cũng phải, yêu một người con trai lớn tuổi hơn mình bạn sẽ cảm thấy lúc nào cũng được bảo vệ bởi sự chính chắn của người ấy. Có nhiều lúc Minh Hạ thấy cách Tuấn Kiệt nói chuyện với mình rất giống cách nói chuyện của ba cô, cô lúc nào cũng còn hơi trẻ con và mè nheo với anh ngược lại người bên cạnh lại đưa ra những ý kiến rất trưởng thành để khắc phục tính tình của cô.
- Nhưng mà chân không không nghe lời em thì em bảo sao với nó. Có khi nào mãi mãi nó sẽ không đi được không? – cô lại mít ướt.
- Đương nhiên là không có chuyện đó. Em còn nhớ chuyện căn phòng có nhiều con hạc rồi chuyện con hạc giấy thứ 1000, anh chính là con hạc đứng ở sau lưng em làm điểm tựa, em cứ thế mà tự tin đi thẳng. – anh lấy khăn giấy lau mặt cho cô.
- Vâng! Tuân lệnh anh bác sĩ. – cô đã lấy lại tinh thần.
Lần thứ hai Minh Hạ có vẻ tập trung hơn, cô vừa tập đi vừa lắng nghe anh nói về quá trình làm sao để mau phục hồi, có khi cả hai vừa tập đi mà vừa giỡn nữa, bước đầu có vẻ khả quan.
- Á….á…á….anh ơi sao trước mặt em tối thui vậy nè, em không nhìn thấy gì nữa. Anh đang ở đâu….huhu – cô quơ tay qua lại trước mặt anh.
- Hạ Hạ, em bị gì? Em có sao không? – anh hốt hoảng.
- Anh Tuấn Kiệt, em không nhìn thấy anh nữa rồi. Chắc lúc em bị té úp mặt xuống đất nên mắt bị thương rồi, có khi nào nó bị mù luôn không anh? – cô mếu máo.
- Không làm gì có chuyện đó.
Anh cầm tay Minh Hạ, bất ngờ……rất bất ngờ……….môi cô bị môi ai đó chạm vào làm cô bị đứng hình trong cả mấy phút, thủ phạm gây ra chuyện này đang cười đắc ý.
- Ai cho phép anh dám cưỡng hôn em? – cô nhìn anh với con mắt hình viên đạn.
- Anh muốn cho em thấy anh đang ở trước mặt của em. Làm như vậy là để em cảm nhận được.
- Thật là quá đáng, em thừa biết là anh đang ở trước mặt em, đang cười rất tươi nữa. Chỉ là em……………….. – cô chợt không nói nữa quay mặt đi chỗ khác.
- Chỉ là em đang giả vờ chứ thật ra em nhìn thất hết. Trình độ diễn xuất của em vẫn còn đủ để anh nhận ra. – anh nói nhỏ vào tai cô.
Bị lộ tẩy rồi, Minh Hạ chỉ muốn thấy cảnh Tuấn Kiệt lo lắng là như thế nào thôi, cô chỉ định trêu anh một lúc nào ngờ đã bị anh tìm ra sự thật quá nhanh.
- Nhưng như vậy cũng đâu ai cho phép anh tự tiện hôn em? Đây là lần thứ ba rồi đó. Quá đáng, đúng là quá đáng.
- Không phải lần thứ ba mà là lần thứ n anh hôn em. LẦN THỨ N. – anh cố ý lặp lại.
- CÁI GÌ? Ở ĐÂU RA? – cô bị sửng sốt.
- Thì chính lúc em hôn mê, ngày nào anh cũng ở bên cạnh em, chăm sóc cho em…..nhìn em, hôn em……..và đã hôn em N lần.
Cô chỉ biết lấy tay che mặt lại, cô thật là ngu ngốc còn tên Tuấn Kiệt kia thì quá cao tay, tự ý không có xin phép. Từ nay về sau chắc cô phải đề phòng gấp hai, gấp ba, à mà phải nói là gấp N lần mới đúng.
Thông báo: Chương mới đã có rồi và Sanhi đã quay trở lại. Thật là xin lỗi với mọi người, do tuần qua Hi bận nhập học nên đăng truyện bị chậm hơn mọi khi, về tiến độ ra truyện sẽ bị chậm lại một chút nhưng Hi sẽ tiếp tục và cố gắng nhanh nhất. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Tác giả :
Sanhi