Một Đời Để Anh Yêu Em
Chương 34: Tỉnh dậy trả lời anh
- Ông nói ông giống Tuấn Kiệt? Ông thần à, ông là thần tiên gương mặt giống Tuấn Kiệt là do ông biến ra thôi, ông đừng có lừa tôi. – cô lém lỉnh.
Thần tình yêu nhìn cô cười đắc ý, không biết ông ấy đang suy tính chuyện gì mà liên tục gật đầu.
- Nhưng nếu cô ở lại đây cuộc sống của cô sẽ rất sung sướng không cần phải lo nghĩ. – ông ta đang cố tình dụ cô mà.
Cuộc sống sung sướng sao? Nghĩ đến ai mà không thích chứ, nhưng đối với Minh Hạ cô không cần cô chỉ cần được sống bên cạnh những người mà mình yêu thương điều đó đã là quá sung sướng với cô rồi, mà chẳng phải Tuấn Kiệt cũng đâu cho cô làm công chuyện gì, vậy là quá đủ rồi.
- TÔI KHÔNG CẦN! tôi yêu con người của Ngụy Tuấn Kiệt cho dù có giống anh ấy đến cỡ nào, cuộc sống ở đây có tốt đến đâu tôi cũng muốn quay về với anh ấy. Cuộc sống mà không mà không lo nghĩ gì sẽ không còn thú vị vì cái mà tôi sẽ lo nghĩ đó chính là tương lai của tôi và Tuấn Kiệt.
- HAHA… Du Minh Hạ cô giỏi lắm, Ngụy Tuấn Kiệt thật hạnh phúc khi đã tìm được người mắc nợ mình nhưng từ nay về sau cô không còn nợ nữa mà ngược lại Tuấn Kiệt sẽ mắc nợ cô. Thử thách tình yêu của cô đã vượt qua.
- Hả? ông nói cái gì tôi không hiểu? – cô ngẩn ngơ.
- Quay về đi.
Cô chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì bị ông thần đó đẩy một cái khung cảnh bốn bức tường không còn nữa mà chỉ còn một con đường đất nhỏ với sương mù dày đặc. Lạ thay cô đi đến đâu thì sương mù tan đến đó, đôi chân cô cũng nhanh nhẹn hơn.
- ÔNG THẦN ƠI! Làm sao tôi có thể đi về được? – cô lẩn quẩn trên con đường.
“ Cứ đi hết con đường này sẽ nhìn thấy một vòng tròn sáng chỉ cần đi xuyên vào đó sẽ về được. Hãy nhớ tình yêu chính là động lực vượt qua tất cả, hãy dùng cả một cuộc đời còn lại để mang hạnh phúc cho nhau.” – tiếng nói vang vọng.
…….TÍT……….TÍT……TÍT………….
Tiếng cái máy theo dõi chạy đều đều, Minh Hạ đã hôn mê một tuần rồi, biểu hiện đã tốt hơn rất nhiều nhưng điều mà anh chờ đợi nhất vẫn chưa xảy ra trong thời gian này Will và ông bà John cũng có đến thăm cô nói chuyện với cô đổi lại chỉ là cô không có phản ứng gì. Thời gian của anh đều dành hết cho cô, ai cũng có nhìn thấy anh ốm đi trông thấy rõ, tóc cũng dài ra trông thấy.
- Hạ! Em có biết hôm nay là ngày gì không? Hôm nay là sinh nhật 19 tuổi của em đó, tại sao lúc sinh nhật của anh em có thể tổ chức cho anh mà tới lượt em, em không chịu tỉnh dậy để anh cùng đón sinh nhật với em là sao? Anh giận em luôn đó.
Anh nắm chặt tay cô, những ngày không được nói chuyện mà chỉ biết ngồi cạnh đối mặt với sự im lặng cảm giác đó chẳng dễ chịu chút nào, đó là tâm trạng lo lắng, nhớ, thương, hồi hộp, đau lòng,….và vô vàng những sắc thái trong nội tâm con người nhưng lớn hơn tất cả những cái đó là sự “trông đợi”
- Du Minh Hạ anh ra lệnh cho em tỉnh dậy mau, tỉnh dậy nhìn anh, tỉnh dậy trả lời anh và điều quan trọng nhất đó chính là tỉnh dậy để anh được nói là “ ANH YÊU EM” – những lời nói chân thành nhất.
…..tít.tít.tít…tít…..tít….tít.tít………ting…….ting…………
Một lần nữa bão tố lại ập tới, người của Minh Hạ đang bị co giật, khuôn mặt tái xanh, đôi môi không còn máu. Anh chưa kịp trở tay vội vàng cấp cứu cho cô, nhịp thở ngày càng gấp rồi từ từ yếu đi, chẳng lẽ tử thần lại muốn mang cô đi một lần nữa? không thể, không thể nào.
- Em không được từ bỏ nhớ chưa? Em còn chưa trả lời, chúng ta còn những ngày tháng tươi đẹp sắp tới em không được bỏ anh đi một mình……..TỈNH DẬY TRẢ LỜI ANH ĐI. – anh mệt mỏi gục đầu xuống bênh cạnh cô.
Thực sự anh mệt mỏi, có lẽ anh kiệt sức mất thôi anh không dám rời bỏ cô trong từng khoảnh khắc bởi anh sợ rất nhiều. Thời gian anh bắt đầu gặp cô cũng không gọi là quá dài nhưng từng ấy thời gian là có biết bao nhiêu kỉ niệm, “ông chú” cách xưng hô trẻ con của cô khi gặp anh, đến Pháp anh mới phát hiện cô có nhiều điều anh chưa bao giờ biết rồi tận tụy tổ chức sinh nhật cho anh…….rồi trải qua biết bao chuyện giữa cả hai dường như có sự gắn kết.
- Em biết tại sao tình cảm của chúng ta lại sâu đậm vậy không? Thời gian chúng ta gặp nhau chưa đầy một tháng nhưng tình cảm đã có từ mấy năm rồi định mệnh từ “TA GẶP NHAU”. Anh không muốn lãng phí thời gian nữa, gọi em dậy cũng thật khó khăn.
Cảm giác trên đầu anh có một cái gì đó giống như bàn tay đang vuốt tóc anh, có cả hơi ấm trong đó nữa, là sao? Anh cứ tưởng mình mệt quá nên bị ảo giác nhưng đến khi……
- Em xin lỗi anh rất nhiều vì đã bắt anh chờ đợi em! Cám ơn anh đã cứu lấy mạng sống của em….em đã trở về với với anh rồi đây. Đừng buồn nữa anh anh nhé! – một giọng nói yếu ớt.
Anh ngước đầu dậy vô tình đôi mắt của anh chạm phải một ánh mắt thân thuộc ngày xưa, đúng là Minh Hạ rồi cô đã thực sự quay về với anh, cô đã tỉnh và đang nói chuyện với anh mặc dù giọng nói rất nhỏ, rất yếu.
- Em…..em thật sự đã tỉnh? Em có nhận anh là ai không? – anh vui sướng và bất ngờ.
Cô chỉ nở một nụ cười nhạt nhưng trong đó chứa biết bao sự yêu thương hạnh phúc, cũng phải thôi chắc anh đang nghĩ cô sẽ bị mất trí hay chăng.
- Anh là “ chú bác sĩ xinh đẹp tốt bụng” Ngụy Tuấn Kiệt, dù có như thế nào em cũng sẽ không quên anh đâu và cả lời hứa của em – cô để tay anh lên mặt mình.
Trong lòng anh bây giờ thực sự khó thể diễn tả hết cảm xúc cũng như niềm vui sướng, biết bao lo âu nỗi nhớ trong bấy lâu nay đều bị tan biến hết, anh cũng không biết làm gì hết bây giờ liền nhào tới ôm cô vào lòng. Mỗi ngày đều gần cô nhưng hôm nay mới thực cảm nhận có một Du Minh Hạ đang ở cạnh anh cảm giác là như được gặp lại người quan trọng nhất sau mấy năm trời xa cách chứ không phải chỉ là mấy ngày.
- Em…em xin trả lời Ngụy Tuấn Kiệt là em đồng ý để anh đồng hành cùng em trong quãng đường còn lại của cuộc đời, đồng ý để anh cột giày cho em mỗi khi em cần…..và em có một điều kiện - muốn anh hứa với em. – cô mỉm cười.
- Là chuyện gì? – anh vô cùng chờ đợi.
- Đó là anh còn mắc nợ em rất…..rất nhiều dù có đi đâu, ra thế nào, làm sao đó……anh cũng sẽ không buông tay bỏ em đi nha anh? – mắt cô hơi ngấn lệ.
- YES…..anh tình nguyện trả cho em hết cuộc đời của anh và sẽ bám theo em mãi mãi không buông tha em đâu.
Trên gương mặt cả hai đều thể hiện rõ hai chữ “hạnh phúc” đơn giản là cuộc sống của anh sẽ có em và cuộc sống của em sẽ có anh là được rồi, từ đây họ chính thức là một đôi.
Do mới tỉnh dậy nên sức khỏe cô cô còn rất yếu, buổi tối cô đang nằm nghỉ trên giường bệnh, anh thì đi đâu đó, cô thấy cũng hơi buồn vì xung quanh cũng chẳng có ai( Do Minh Hạ nằm phòng Vip) thật là tẻ nhạt mà. Đột nhiên…..PHỤT……một cái tất cả ánh sáng trong phòng cô đều biến mất thay vào đó là một màn đêm vô cùng u tối……cảm giác của cô vô cùng sợ nhưng….
HAPPY BIRTHDAY TO YOU………..
HAPPY BIRTHDAY TO YOU…………..
HAPPY…………
Có tiếng hát, cánh cửa mở ra một người đi vào nhưng trên tay không có bánh kem mà là hai cây pháo hoa nhỏ đang cháy là khuôn mặt hoàn hảo của người đó lúc ẩn lúc hiện. Khi hai cây pháo hoa cháy hết thì đèn bật sáng và trước mặt cô lúc này là một thiên thần áo trắng Tuấn Kiệt đang cười tươi với cô, anh đi đến và nâng cái đầu giường bệnh cao hơn.
- HAPPY BIRTHDAY người anh yêu. – anh ngồi cạnh.
Thì ra hôm nay sinh nhật cô mà cô quên mất đi, cô vui lắm vì anh vẫn còn nhớ và cho cô một bất ngờ cô định cám ơn anh nhưng mà…..
- Bánh sinh nhật đâu? – cô giơ tay ra.
- Bệnh nhân à! Em mới tỉnh dậy đâu có ăn bánh được! – anh cứu chữa cho mình.
- Em đâu có nói là em sẽ ăn! Nhìn thôi cũng được mà, vậy mà hồi đó em còn cất công làm bánh cho anh ăn…..hứ! – cô quay mặt cô khác.
Minh Hạ vẫn cò rất trẻ con, cái tính trẻ con đó rất dễ thương cô làm nũng trông đáng yêu lắm chứ nhưng cũng không thể để như vậy được nữa anh liền tung chiêu thứ hai.
- Hạ Hạ! Không có bánh nhưng có cái này cho em! – anh móc trong túi áo ra một cái hộp màu hồng để lên tay cô.
Cô thấy vậy tò mò nhìn xem, cái hộp trông cũng đẹp đó chứ không biết quà bên trong là cái gì, cô lấy tay định mở ra nhưng mà một cảm giác đau nhói ở tay truyền đến, nhìn lại bàn tay cô ôi toàn là vết tiêm thuốc, biết bao nhiêu vết bầm tím điểm trên làn da trắng mịn của cô. Anh thấy vậy thì cầm tay cô giúp cô mở cái hộp ra bên trong là một chiếc lắc bạc có hình những trái tim chúng được gắn kết lại với nhau bằng những hạt pha lê tím long lanh.
- A…đẹp quá, dễ thương quá. – mắt cô sáng lên.
- Em có thích không?
- Tất nhiên! Thích nhất trên đời! – cô mỉm cười.
Anh đeo vào tay cô rất hợp nhưng nó hơi rộng do cô bị ốm đi rất nhiều, tay cũng nhỏ đi.
- Nó hơi rộng anh à! – cô buồn.
- Không sao đâu! Chỉ một thời gian ngắn thôi nó sẽ vừa với em mà, em ốm đi nhiều quá, em phải ăn nhiều lên đeo mới đẹp biết không? – anh xoa tay cô.
- Em biết rồi.
Thần tình yêu nhìn cô cười đắc ý, không biết ông ấy đang suy tính chuyện gì mà liên tục gật đầu.
- Nhưng nếu cô ở lại đây cuộc sống của cô sẽ rất sung sướng không cần phải lo nghĩ. – ông ta đang cố tình dụ cô mà.
Cuộc sống sung sướng sao? Nghĩ đến ai mà không thích chứ, nhưng đối với Minh Hạ cô không cần cô chỉ cần được sống bên cạnh những người mà mình yêu thương điều đó đã là quá sung sướng với cô rồi, mà chẳng phải Tuấn Kiệt cũng đâu cho cô làm công chuyện gì, vậy là quá đủ rồi.
- TÔI KHÔNG CẦN! tôi yêu con người của Ngụy Tuấn Kiệt cho dù có giống anh ấy đến cỡ nào, cuộc sống ở đây có tốt đến đâu tôi cũng muốn quay về với anh ấy. Cuộc sống mà không mà không lo nghĩ gì sẽ không còn thú vị vì cái mà tôi sẽ lo nghĩ đó chính là tương lai của tôi và Tuấn Kiệt.
- HAHA… Du Minh Hạ cô giỏi lắm, Ngụy Tuấn Kiệt thật hạnh phúc khi đã tìm được người mắc nợ mình nhưng từ nay về sau cô không còn nợ nữa mà ngược lại Tuấn Kiệt sẽ mắc nợ cô. Thử thách tình yêu của cô đã vượt qua.
- Hả? ông nói cái gì tôi không hiểu? – cô ngẩn ngơ.
- Quay về đi.
Cô chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì bị ông thần đó đẩy một cái khung cảnh bốn bức tường không còn nữa mà chỉ còn một con đường đất nhỏ với sương mù dày đặc. Lạ thay cô đi đến đâu thì sương mù tan đến đó, đôi chân cô cũng nhanh nhẹn hơn.
- ÔNG THẦN ƠI! Làm sao tôi có thể đi về được? – cô lẩn quẩn trên con đường.
“ Cứ đi hết con đường này sẽ nhìn thấy một vòng tròn sáng chỉ cần đi xuyên vào đó sẽ về được. Hãy nhớ tình yêu chính là động lực vượt qua tất cả, hãy dùng cả một cuộc đời còn lại để mang hạnh phúc cho nhau.” – tiếng nói vang vọng.
…….TÍT……….TÍT……TÍT………….
Tiếng cái máy theo dõi chạy đều đều, Minh Hạ đã hôn mê một tuần rồi, biểu hiện đã tốt hơn rất nhiều nhưng điều mà anh chờ đợi nhất vẫn chưa xảy ra trong thời gian này Will và ông bà John cũng có đến thăm cô nói chuyện với cô đổi lại chỉ là cô không có phản ứng gì. Thời gian của anh đều dành hết cho cô, ai cũng có nhìn thấy anh ốm đi trông thấy rõ, tóc cũng dài ra trông thấy.
- Hạ! Em có biết hôm nay là ngày gì không? Hôm nay là sinh nhật 19 tuổi của em đó, tại sao lúc sinh nhật của anh em có thể tổ chức cho anh mà tới lượt em, em không chịu tỉnh dậy để anh cùng đón sinh nhật với em là sao? Anh giận em luôn đó.
Anh nắm chặt tay cô, những ngày không được nói chuyện mà chỉ biết ngồi cạnh đối mặt với sự im lặng cảm giác đó chẳng dễ chịu chút nào, đó là tâm trạng lo lắng, nhớ, thương, hồi hộp, đau lòng,….và vô vàng những sắc thái trong nội tâm con người nhưng lớn hơn tất cả những cái đó là sự “trông đợi”
- Du Minh Hạ anh ra lệnh cho em tỉnh dậy mau, tỉnh dậy nhìn anh, tỉnh dậy trả lời anh và điều quan trọng nhất đó chính là tỉnh dậy để anh được nói là “ ANH YÊU EM” – những lời nói chân thành nhất.
…..tít.tít.tít…tít…..tít….tít.tít………ting…….ting…………
Một lần nữa bão tố lại ập tới, người của Minh Hạ đang bị co giật, khuôn mặt tái xanh, đôi môi không còn máu. Anh chưa kịp trở tay vội vàng cấp cứu cho cô, nhịp thở ngày càng gấp rồi từ từ yếu đi, chẳng lẽ tử thần lại muốn mang cô đi một lần nữa? không thể, không thể nào.
- Em không được từ bỏ nhớ chưa? Em còn chưa trả lời, chúng ta còn những ngày tháng tươi đẹp sắp tới em không được bỏ anh đi một mình……..TỈNH DẬY TRẢ LỜI ANH ĐI. – anh mệt mỏi gục đầu xuống bênh cạnh cô.
Thực sự anh mệt mỏi, có lẽ anh kiệt sức mất thôi anh không dám rời bỏ cô trong từng khoảnh khắc bởi anh sợ rất nhiều. Thời gian anh bắt đầu gặp cô cũng không gọi là quá dài nhưng từng ấy thời gian là có biết bao nhiêu kỉ niệm, “ông chú” cách xưng hô trẻ con của cô khi gặp anh, đến Pháp anh mới phát hiện cô có nhiều điều anh chưa bao giờ biết rồi tận tụy tổ chức sinh nhật cho anh…….rồi trải qua biết bao chuyện giữa cả hai dường như có sự gắn kết.
- Em biết tại sao tình cảm của chúng ta lại sâu đậm vậy không? Thời gian chúng ta gặp nhau chưa đầy một tháng nhưng tình cảm đã có từ mấy năm rồi định mệnh từ “TA GẶP NHAU”. Anh không muốn lãng phí thời gian nữa, gọi em dậy cũng thật khó khăn.
Cảm giác trên đầu anh có một cái gì đó giống như bàn tay đang vuốt tóc anh, có cả hơi ấm trong đó nữa, là sao? Anh cứ tưởng mình mệt quá nên bị ảo giác nhưng đến khi……
- Em xin lỗi anh rất nhiều vì đã bắt anh chờ đợi em! Cám ơn anh đã cứu lấy mạng sống của em….em đã trở về với với anh rồi đây. Đừng buồn nữa anh anh nhé! – một giọng nói yếu ớt.
Anh ngước đầu dậy vô tình đôi mắt của anh chạm phải một ánh mắt thân thuộc ngày xưa, đúng là Minh Hạ rồi cô đã thực sự quay về với anh, cô đã tỉnh và đang nói chuyện với anh mặc dù giọng nói rất nhỏ, rất yếu.
- Em…..em thật sự đã tỉnh? Em có nhận anh là ai không? – anh vui sướng và bất ngờ.
Cô chỉ nở một nụ cười nhạt nhưng trong đó chứa biết bao sự yêu thương hạnh phúc, cũng phải thôi chắc anh đang nghĩ cô sẽ bị mất trí hay chăng.
- Anh là “ chú bác sĩ xinh đẹp tốt bụng” Ngụy Tuấn Kiệt, dù có như thế nào em cũng sẽ không quên anh đâu và cả lời hứa của em – cô để tay anh lên mặt mình.
Trong lòng anh bây giờ thực sự khó thể diễn tả hết cảm xúc cũng như niềm vui sướng, biết bao lo âu nỗi nhớ trong bấy lâu nay đều bị tan biến hết, anh cũng không biết làm gì hết bây giờ liền nhào tới ôm cô vào lòng. Mỗi ngày đều gần cô nhưng hôm nay mới thực cảm nhận có một Du Minh Hạ đang ở cạnh anh cảm giác là như được gặp lại người quan trọng nhất sau mấy năm trời xa cách chứ không phải chỉ là mấy ngày.
- Em…em xin trả lời Ngụy Tuấn Kiệt là em đồng ý để anh đồng hành cùng em trong quãng đường còn lại của cuộc đời, đồng ý để anh cột giày cho em mỗi khi em cần…..và em có một điều kiện - muốn anh hứa với em. – cô mỉm cười.
- Là chuyện gì? – anh vô cùng chờ đợi.
- Đó là anh còn mắc nợ em rất…..rất nhiều dù có đi đâu, ra thế nào, làm sao đó……anh cũng sẽ không buông tay bỏ em đi nha anh? – mắt cô hơi ngấn lệ.
- YES…..anh tình nguyện trả cho em hết cuộc đời của anh và sẽ bám theo em mãi mãi không buông tha em đâu.
Trên gương mặt cả hai đều thể hiện rõ hai chữ “hạnh phúc” đơn giản là cuộc sống của anh sẽ có em và cuộc sống của em sẽ có anh là được rồi, từ đây họ chính thức là một đôi.
Do mới tỉnh dậy nên sức khỏe cô cô còn rất yếu, buổi tối cô đang nằm nghỉ trên giường bệnh, anh thì đi đâu đó, cô thấy cũng hơi buồn vì xung quanh cũng chẳng có ai( Do Minh Hạ nằm phòng Vip) thật là tẻ nhạt mà. Đột nhiên…..PHỤT……một cái tất cả ánh sáng trong phòng cô đều biến mất thay vào đó là một màn đêm vô cùng u tối……cảm giác của cô vô cùng sợ nhưng….
HAPPY BIRTHDAY TO YOU………..
HAPPY BIRTHDAY TO YOU…………..
HAPPY…………
Có tiếng hát, cánh cửa mở ra một người đi vào nhưng trên tay không có bánh kem mà là hai cây pháo hoa nhỏ đang cháy là khuôn mặt hoàn hảo của người đó lúc ẩn lúc hiện. Khi hai cây pháo hoa cháy hết thì đèn bật sáng và trước mặt cô lúc này là một thiên thần áo trắng Tuấn Kiệt đang cười tươi với cô, anh đi đến và nâng cái đầu giường bệnh cao hơn.
- HAPPY BIRTHDAY người anh yêu. – anh ngồi cạnh.
Thì ra hôm nay sinh nhật cô mà cô quên mất đi, cô vui lắm vì anh vẫn còn nhớ và cho cô một bất ngờ cô định cám ơn anh nhưng mà…..
- Bánh sinh nhật đâu? – cô giơ tay ra.
- Bệnh nhân à! Em mới tỉnh dậy đâu có ăn bánh được! – anh cứu chữa cho mình.
- Em đâu có nói là em sẽ ăn! Nhìn thôi cũng được mà, vậy mà hồi đó em còn cất công làm bánh cho anh ăn…..hứ! – cô quay mặt cô khác.
Minh Hạ vẫn cò rất trẻ con, cái tính trẻ con đó rất dễ thương cô làm nũng trông đáng yêu lắm chứ nhưng cũng không thể để như vậy được nữa anh liền tung chiêu thứ hai.
- Hạ Hạ! Không có bánh nhưng có cái này cho em! – anh móc trong túi áo ra một cái hộp màu hồng để lên tay cô.
Cô thấy vậy tò mò nhìn xem, cái hộp trông cũng đẹp đó chứ không biết quà bên trong là cái gì, cô lấy tay định mở ra nhưng mà một cảm giác đau nhói ở tay truyền đến, nhìn lại bàn tay cô ôi toàn là vết tiêm thuốc, biết bao nhiêu vết bầm tím điểm trên làn da trắng mịn của cô. Anh thấy vậy thì cầm tay cô giúp cô mở cái hộp ra bên trong là một chiếc lắc bạc có hình những trái tim chúng được gắn kết lại với nhau bằng những hạt pha lê tím long lanh.
- A…đẹp quá, dễ thương quá. – mắt cô sáng lên.
- Em có thích không?
- Tất nhiên! Thích nhất trên đời! – cô mỉm cười.
Anh đeo vào tay cô rất hợp nhưng nó hơi rộng do cô bị ốm đi rất nhiều, tay cũng nhỏ đi.
- Nó hơi rộng anh à! – cô buồn.
- Không sao đâu! Chỉ một thời gian ngắn thôi nó sẽ vừa với em mà, em ốm đi nhiều quá, em phải ăn nhiều lên đeo mới đẹp biết không? – anh xoa tay cô.
- Em biết rồi.
Tác giả :
Sanhi