Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Chương 65: Đổi cách gọi, làm người khác hiểu lầm 5
Khinh bỉ, vì hai vạn khối mà từ khi nào cô trở nên thích nịnh hót người khác như vậy a.
Hoắc Phi Đoạt vẫn bình tĩnh thong dong, “Ừ, mang thức ăn lên đi”
A Trung hỏi, “ Cái này, điểm tâm có cần mang xuống không?”
Thì ra lão đại đều ăn như vậy a, động đũa có mấy cái liền không thèm ăn nữa.
“A, không được” Ngũ Y Y dùng tay bé nhỏ của mình ngăn lại, “ Tại sao lại muốn bỏ, mới ăn có một chút thôi mà, chú Hoắc, mới vừa rồi chú mới ăn có một khối thôi mà, đúng không? Điểm tâm này ăn ngon lắm, đừng có vứt a”
“A?” A Trung cực kì khiếp sợ.
Lão đại ăn điểm tâm sao?
Lão đại từ trước giờ đều không thich mấy loại đồ ngọt này mà ?
Ô ô ô , thật không chịu nổi.
A Trung dùng ánh mắt cổ quái quan sát Hoắc Phi Đoạt.
Rất rõ ràng, Hoắc Phi Đoạt có một chút kinh ngạc, cau mày nói, “Vậy thì đừng đem đi, nha đầu này thích ăn, để lại cho cô ấy”
“Vâng”. A Trung cúi đầu, vội vàng lui ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, thở dài một hơi, thật giống như vừa mới thoát khỏi Qủy Môn Quan sau đó lại không nhịn được cười mình, lẩm bẩm, “Ai nha, thế giớ cũng thật kì diệu a, lão đại lại ăn điểm tâm”
Sau đó liền trừng mắt, đổi thành một bộ dạng hung thần ác sát hướng phục vụ rống, “Mang thức ăn lên! Nhang mang thức ăn lên! Các người con đứng ngây ra đó làm gì? Muốn chờ gọt đầu sao?”
Cố Dĩ Mặc vội vã ăn vài món ăn, coi như giải quyết xong bữa tiệc.
“Đang ở đâu?” Cố Dĩ Mặc không gọi được cho Hoắc Phi Đoạt không còn cách nào khác đành hỏi A Trung.
A Trung đang giám sát mỗi món ăn bưng lên, giọng buồn bực nói, “ Khách sạn Viễn Sơn “
“À! Các người không có đi nước ngoài công tác sao?” Cố Dĩ Mặc lái xe, đánh tay lái một cái, chuyển hướng khách sạn Viễn Sơn.
“Đi nước ngoài công tác? Vì sao phải đi nước ngoài công tác?”
“Hội thảo kêu gọi đầu tư cho hạng mục lớn như vậy mà lão đại lại thoát thân, khẳng định là có chuyện quan trong hơn muốn đi xử lí a, không phải đi công tác, vậy chắc là đi nước ngoài xử lí mấy vụ buốn bán lơn kia, không phải sao?”
Cố Dĩ Mặc lái xe hung hãn như cũ, chí có lần trước lái chiếc xe kia kinh nghiệm một lần rồi, hắn đi trên đường lúc nào cũng phải chú ý xem có lão nhân gia nào băng qua đường hay không a?
“Nào có a, không có đi ra nước ngoài”
Cố Dĩ Mặc càu mày không hiểu, “Không đi ra nước ngoài? Vậy thì bận cái gì?”
A Trung không biết làm sao, nói, “Anh đừng hỏi tôi, chính tôi cũng không rõ, anh muốn biết thì trực tiếp hỏi lão đại đi”
A Trung nói xong liền cúp điện thoại.
Cố Dĩ Mắc nhíu mày tự hỏi, “Làm cái gì mà thần bí vậy, còn không nói với mình. Hừ, không nói, mình tự đi xem! Để xem, Hoắc Phi Đoạt tiểu tử kia cả công việc quan trọng như vậy cũng mặc kệ, chạy tới Viễn Sơn ruốt cuộc là bận cái gì”
Cố Dĩ Mặc lái xe đến trước cửa khách sạn Viễn Sơn, vừa nhìn thấy chiếc xe đang đậu ở phía trước, Cố Dĩ Mặ huýt sáo, “ Cái này, hôm này là Maybach, ruốt cuộc là nhân vật lớn nào đây?”
Mấy vệ sĩ nhìn thấy Cố Dĩ Mặc liền vội vàng chạy tới cúi chào, “Cố Thiếu! Ngài tới rồi”
Cố Dĩ Mặc gật đầu, đi vào phía trong, “Hôm này, lão đại bao hết chỗ này hả?”
Một vệ sĩ gần đó khom lưng nói,” Vâng, Cố thiếu, hôm nay lão Đại nói không cho phép người lạ tới đây, nói là muốn yên tĩnh”
“Ây, đúng là phong cách không chút thay đổi a, cái gì đều muốn độc hưởng. Tôi đi xem một chút”
Cố Dĩ Mặc đi vào nhìn thấy con chim nhỏ đang run rẩy ở một góc, giật mình trợn mắt, “ Johnny! Cậu muốn chết sao! Chim cưng của lãi đại cậu cũng dám mặc kệ? Không nhìn thấy nó đang bệnh sao? Nhanh kêu bác sĩ thú y tới chăm sóc nó mau”
P/S: Mọi người tình hình là có một chút thay đổi, mình tra tên anh bạn thân của Hoắc Phi Đoạt dịch ra là Cố Dĩ Mặc không phải Cố Tại Viễn nên từ chương này minh thay tên luôn cho anh này nha mọi người
Hoắc Phi Đoạt vẫn bình tĩnh thong dong, “Ừ, mang thức ăn lên đi”
A Trung hỏi, “ Cái này, điểm tâm có cần mang xuống không?”
Thì ra lão đại đều ăn như vậy a, động đũa có mấy cái liền không thèm ăn nữa.
“A, không được” Ngũ Y Y dùng tay bé nhỏ của mình ngăn lại, “ Tại sao lại muốn bỏ, mới ăn có một chút thôi mà, chú Hoắc, mới vừa rồi chú mới ăn có một khối thôi mà, đúng không? Điểm tâm này ăn ngon lắm, đừng có vứt a”
“A?” A Trung cực kì khiếp sợ.
Lão đại ăn điểm tâm sao?
Lão đại từ trước giờ đều không thich mấy loại đồ ngọt này mà ?
Ô ô ô , thật không chịu nổi.
A Trung dùng ánh mắt cổ quái quan sát Hoắc Phi Đoạt.
Rất rõ ràng, Hoắc Phi Đoạt có một chút kinh ngạc, cau mày nói, “Vậy thì đừng đem đi, nha đầu này thích ăn, để lại cho cô ấy”
“Vâng”. A Trung cúi đầu, vội vàng lui ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, thở dài một hơi, thật giống như vừa mới thoát khỏi Qủy Môn Quan sau đó lại không nhịn được cười mình, lẩm bẩm, “Ai nha, thế giớ cũng thật kì diệu a, lão đại lại ăn điểm tâm”
Sau đó liền trừng mắt, đổi thành một bộ dạng hung thần ác sát hướng phục vụ rống, “Mang thức ăn lên! Nhang mang thức ăn lên! Các người con đứng ngây ra đó làm gì? Muốn chờ gọt đầu sao?”
Cố Dĩ Mặc vội vã ăn vài món ăn, coi như giải quyết xong bữa tiệc.
“Đang ở đâu?” Cố Dĩ Mặc không gọi được cho Hoắc Phi Đoạt không còn cách nào khác đành hỏi A Trung.
A Trung đang giám sát mỗi món ăn bưng lên, giọng buồn bực nói, “ Khách sạn Viễn Sơn “
“À! Các người không có đi nước ngoài công tác sao?” Cố Dĩ Mặc lái xe, đánh tay lái một cái, chuyển hướng khách sạn Viễn Sơn.
“Đi nước ngoài công tác? Vì sao phải đi nước ngoài công tác?”
“Hội thảo kêu gọi đầu tư cho hạng mục lớn như vậy mà lão đại lại thoát thân, khẳng định là có chuyện quan trong hơn muốn đi xử lí a, không phải đi công tác, vậy chắc là đi nước ngoài xử lí mấy vụ buốn bán lơn kia, không phải sao?”
Cố Dĩ Mặc lái xe hung hãn như cũ, chí có lần trước lái chiếc xe kia kinh nghiệm một lần rồi, hắn đi trên đường lúc nào cũng phải chú ý xem có lão nhân gia nào băng qua đường hay không a?
“Nào có a, không có đi ra nước ngoài”
Cố Dĩ Mặc càu mày không hiểu, “Không đi ra nước ngoài? Vậy thì bận cái gì?”
A Trung không biết làm sao, nói, “Anh đừng hỏi tôi, chính tôi cũng không rõ, anh muốn biết thì trực tiếp hỏi lão đại đi”
A Trung nói xong liền cúp điện thoại.
Cố Dĩ Mắc nhíu mày tự hỏi, “Làm cái gì mà thần bí vậy, còn không nói với mình. Hừ, không nói, mình tự đi xem! Để xem, Hoắc Phi Đoạt tiểu tử kia cả công việc quan trọng như vậy cũng mặc kệ, chạy tới Viễn Sơn ruốt cuộc là bận cái gì”
Cố Dĩ Mặc lái xe đến trước cửa khách sạn Viễn Sơn, vừa nhìn thấy chiếc xe đang đậu ở phía trước, Cố Dĩ Mặ huýt sáo, “ Cái này, hôm này là Maybach, ruốt cuộc là nhân vật lớn nào đây?”
Mấy vệ sĩ nhìn thấy Cố Dĩ Mặc liền vội vàng chạy tới cúi chào, “Cố Thiếu! Ngài tới rồi”
Cố Dĩ Mặc gật đầu, đi vào phía trong, “Hôm này, lão đại bao hết chỗ này hả?”
Một vệ sĩ gần đó khom lưng nói,” Vâng, Cố thiếu, hôm nay lão Đại nói không cho phép người lạ tới đây, nói là muốn yên tĩnh”
“Ây, đúng là phong cách không chút thay đổi a, cái gì đều muốn độc hưởng. Tôi đi xem một chút”
Cố Dĩ Mặc đi vào nhìn thấy con chim nhỏ đang run rẩy ở một góc, giật mình trợn mắt, “ Johnny! Cậu muốn chết sao! Chim cưng của lãi đại cậu cũng dám mặc kệ? Không nhìn thấy nó đang bệnh sao? Nhanh kêu bác sĩ thú y tới chăm sóc nó mau”
P/S: Mọi người tình hình là có một chút thay đổi, mình tra tên anh bạn thân của Hoắc Phi Đoạt dịch ra là Cố Dĩ Mặc không phải Cố Tại Viễn nên từ chương này minh thay tên luôn cho anh này nha mọi người
Tác giả :
Chân Huyến Lệ