Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Chương 23: Đàn ông đẹp trai thật nguy hiểm 14
Ngược lại Hàn Giang Đình ăn rất nho nhã chậm rãi.
Giống như một con mèo Ba Tư dịu dàng ngồi cạnh một con heo tham lam ăn bữa sáng.
Bên kia Hoắc Phi Đoạt không nhịn được "phốc phốc" cười khẽ hai tiếng. Tướng ăn của nha đầu kia, thật đúng là đáng yêu, hắn đã gặp rất nhiều phụ nữ người nào cũng mang trên mặt một lớp mặt nạ, ăn uống giống như chim mổ, chưa từng thấy ai như Ngũ Y Y thẳng thắng phóng khoáng ăn ngấu nghiến.
A Trung đứng sau lưng Hoắc Phi Đoạt lộ ra vẻ mặt giật mình.
Thật lạ nha, anh hai cười.
Nhìn thấy nụ cười của anh hai, so với Nguyệt thực còn khó hơn.
Nhìn qua cứ như Hoắc Phi Đoạt đang tập trung vào máy tính trước mặt, thật ra thì khóe mắt anh lướt về phía Ngũ Y Y ở bên kia.
A Trung không hiểu trên người cô nữ sinh mười tám tuổi đó có thứ gì có thể thu hút được lực chú ý của anh hai, e là ngay cả bản thân Hoắc Phi Đoạt cũng không biết tại sao anh lại như vậy.
Tại sao không kiềm chế được quan tâm đến cô gái nho nhỏ đó?
Cuối cũng Ngũ Y Y cũng đã ăn no, sức ăn của cô bây giờ, gấp bốn lần Hàn Giang Đình.
Hàn Giang Đình nhíu chân mày, bất thình lình nghiêm túc chất vấn Ngũ Y Y, "Nói! Tối qua cậu có ăn cơm tối không?"
Ngũ Y Y sợ hãi run lên, giả vờ đáp qua loa như mọi khi, "Nhảm nhí, tất nhiên là có ăn rồi, mình cũng không phải là đồ ngu ngốc."
Tay phải của Hàn Giang Đình bắt lấy tay trái của Ngũ Y Y, nhất định không bỏ qua, "Nói thật! Cậu nghĩ có thể giấu mình sao? Có phải hôm qua cậu không ăn tối? Có phải ba cái đầu heo trong nhà cậu không cho cậu ăn? Cậu vẫn không chịu nói à!"
Ngũ Y Y giãy giãy tay ra., "Ăn, dĩ nhiên là có ăn. Cậu thật lắm lời!"
"Hôm qua có ăn tối sao sáng nay cậu lại đói như vậy? Cậu đừng quên, khi bé cậu ăn không no, cho nên gan không được tốt........ Cậu thật không bao giờ làm người khác yên tâm được......."
Ngũ Y Y đứng lên, "Này, có đi không, không đi thì sẽ trễ giờ đó."
Hàn Giang Đình còn chưa đứng lên, chợt từ bên cạnh hai người chạy tới hai người phụ nữ nhanh nhẹn, như tia chớp lướt qua hai người họ, hướng về phía Hoắc Phi Đoạt chạy tới.
Chỉ trong nháy mắt, không biết từ đâu xuất hiện mười mấy người, quần áo giống nhau, trong tay cầm dao găm, đồng thời hướng về phía Hoắc Phi Đoạt đâm tới.
Tất cả những việc này, chỉ xảy ra trong vòng mấy giây ngắn ngủi!
Ngũ Y Y há hốc mồm kinh ngạc nhìn, phát hiện Hoắc Phi Đoạt không có chút động tĩnh, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi tao nhã, nghệ thuật chăm chú vào máy tính.
Thật đáng chết! Lúc này chú Hoắc đó còn muốn tạo dáng cho đẹp mắt sao?
"Chú! Chú Hoắc! Có người xấu! Cẩn thận a!" Ngũ Y Y gấp gáp hô to.
Cô còn chưa biết, chú Hoắc duyên dáng trong mắt người khác, cũng không phải là người tốt lành gì.
Hàn Giang Đình kéo Ngũ Y Y nấp dưới mặt bàn.
A Trung hành động đầu tiên, một cước đá bay tên sát thủ gần nhất.
Hoắc Phi Đoạt vẫn ngồi nhàn nhã trên ghế như cũ, chỉ gật đầu với mấy thuộc hạ.
Phía Hoắc Phi Đoạt có ba người, còn đối phương có tới mười bảy mười tám người!
Rõ ràng là lấy ít địch nhiều mà!
Ngũ Y Y bỗng nhiên cảm thấy lo lắng cho Hoắc Phi Đoạt.
Người đàn ông đẹp như thế, nếu như bị chém thương tích đầy mình, máu chảy thành sông, có phải là rất phí của trời không?
Bốn người đàn ông bao vây A Trung, ba người đàn ông bao vây một thuộc hạ khác, còn mười mấy người kia cùng nhau tấn công Hoắc Phi Đoạt.
Chết, chết, chết.... Ông chú đẹp mắt lái Bugatti, chắc chắn sẽ chết. Nhiều người như vậy giết một người, không bị đâm thành tổ ong xem như may mắn lắm rồi.
Giống như một con mèo Ba Tư dịu dàng ngồi cạnh một con heo tham lam ăn bữa sáng.
Bên kia Hoắc Phi Đoạt không nhịn được "phốc phốc" cười khẽ hai tiếng. Tướng ăn của nha đầu kia, thật đúng là đáng yêu, hắn đã gặp rất nhiều phụ nữ người nào cũng mang trên mặt một lớp mặt nạ, ăn uống giống như chim mổ, chưa từng thấy ai như Ngũ Y Y thẳng thắng phóng khoáng ăn ngấu nghiến.
A Trung đứng sau lưng Hoắc Phi Đoạt lộ ra vẻ mặt giật mình.
Thật lạ nha, anh hai cười.
Nhìn thấy nụ cười của anh hai, so với Nguyệt thực còn khó hơn.
Nhìn qua cứ như Hoắc Phi Đoạt đang tập trung vào máy tính trước mặt, thật ra thì khóe mắt anh lướt về phía Ngũ Y Y ở bên kia.
A Trung không hiểu trên người cô nữ sinh mười tám tuổi đó có thứ gì có thể thu hút được lực chú ý của anh hai, e là ngay cả bản thân Hoắc Phi Đoạt cũng không biết tại sao anh lại như vậy.
Tại sao không kiềm chế được quan tâm đến cô gái nho nhỏ đó?
Cuối cũng Ngũ Y Y cũng đã ăn no, sức ăn của cô bây giờ, gấp bốn lần Hàn Giang Đình.
Hàn Giang Đình nhíu chân mày, bất thình lình nghiêm túc chất vấn Ngũ Y Y, "Nói! Tối qua cậu có ăn cơm tối không?"
Ngũ Y Y sợ hãi run lên, giả vờ đáp qua loa như mọi khi, "Nhảm nhí, tất nhiên là có ăn rồi, mình cũng không phải là đồ ngu ngốc."
Tay phải của Hàn Giang Đình bắt lấy tay trái của Ngũ Y Y, nhất định không bỏ qua, "Nói thật! Cậu nghĩ có thể giấu mình sao? Có phải hôm qua cậu không ăn tối? Có phải ba cái đầu heo trong nhà cậu không cho cậu ăn? Cậu vẫn không chịu nói à!"
Ngũ Y Y giãy giãy tay ra., "Ăn, dĩ nhiên là có ăn. Cậu thật lắm lời!"
"Hôm qua có ăn tối sao sáng nay cậu lại đói như vậy? Cậu đừng quên, khi bé cậu ăn không no, cho nên gan không được tốt........ Cậu thật không bao giờ làm người khác yên tâm được......."
Ngũ Y Y đứng lên, "Này, có đi không, không đi thì sẽ trễ giờ đó."
Hàn Giang Đình còn chưa đứng lên, chợt từ bên cạnh hai người chạy tới hai người phụ nữ nhanh nhẹn, như tia chớp lướt qua hai người họ, hướng về phía Hoắc Phi Đoạt chạy tới.
Chỉ trong nháy mắt, không biết từ đâu xuất hiện mười mấy người, quần áo giống nhau, trong tay cầm dao găm, đồng thời hướng về phía Hoắc Phi Đoạt đâm tới.
Tất cả những việc này, chỉ xảy ra trong vòng mấy giây ngắn ngủi!
Ngũ Y Y há hốc mồm kinh ngạc nhìn, phát hiện Hoắc Phi Đoạt không có chút động tĩnh, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi tao nhã, nghệ thuật chăm chú vào máy tính.
Thật đáng chết! Lúc này chú Hoắc đó còn muốn tạo dáng cho đẹp mắt sao?
"Chú! Chú Hoắc! Có người xấu! Cẩn thận a!" Ngũ Y Y gấp gáp hô to.
Cô còn chưa biết, chú Hoắc duyên dáng trong mắt người khác, cũng không phải là người tốt lành gì.
Hàn Giang Đình kéo Ngũ Y Y nấp dưới mặt bàn.
A Trung hành động đầu tiên, một cước đá bay tên sát thủ gần nhất.
Hoắc Phi Đoạt vẫn ngồi nhàn nhã trên ghế như cũ, chỉ gật đầu với mấy thuộc hạ.
Phía Hoắc Phi Đoạt có ba người, còn đối phương có tới mười bảy mười tám người!
Rõ ràng là lấy ít địch nhiều mà!
Ngũ Y Y bỗng nhiên cảm thấy lo lắng cho Hoắc Phi Đoạt.
Người đàn ông đẹp như thế, nếu như bị chém thương tích đầy mình, máu chảy thành sông, có phải là rất phí của trời không?
Bốn người đàn ông bao vây A Trung, ba người đàn ông bao vây một thuộc hạ khác, còn mười mấy người kia cùng nhau tấn công Hoắc Phi Đoạt.
Chết, chết, chết.... Ông chú đẹp mắt lái Bugatti, chắc chắn sẽ chết. Nhiều người như vậy giết một người, không bị đâm thành tổ ong xem như may mắn lắm rồi.
Tác giả :
Chân Huyến Lệ