Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới
Chương 31
Ngu Tương nằm nghỉ ngơi một lát, sau khi tỉnh lại nhìn thấy nước sơn trên móng tay nhạt đi, sai Đào Hồng lấy cây phượng tiên( cây móng tay của mình đó mọi người) điều chế nước sơn cho nàng: “Bên trong bỏ nhiều tinh dầu hoa hồng chút, rất tốt khi sơn móng tay còn có thể lưu lại hương thơm tự nhiên nữa, cứ như thế đi, khi giơ tay rủ tay áo sẽ tự mang ý tứ tao nhã.”
Đào Hồng đồng ý, lấy ra cái bát nhỏ, bỏ cây phượng tiên cùng phèn chua tinh tế đảo đều.
Liễu Lục cầm một cái hộp gấm thật lớn vén rèm cửa tiến vào, hồi bẩm nói: “Tiểu thư, chưởng quầy đem xiêm y mùa xuân cùng đồ trang sức đưa tới, bản thân người chọn xem trước, hay là để nguyên đưa cho đại tiểu thư?”
“Cho đưa qua nàng đi, nói vậy lúc này chắc đang đợi dài cả cổ ở cửa chờ được xem đây.” Ngu Tương tựa nữa người vào đầu giường, áo khoác khinh bạc theo bờ vai rủ xuống, lộ ra cánh tay tuyết trắng bên trong, một kiện áo nhỏ che ngực buộc vòng quanh người nàng tạo dáng người thật linh lung hấp dẫn.
“Vào xuân khí trời se lạnh, trời ấm lên nhưng vẫn còn hơi lạnh, tiểu thư ngài mặc nhiều áo thêm tí.” Liễu Lục buông hộp gấm lấy cho nàng thêm một kiện xiêm y, sau đó thuận tay đem tóc đen như tơ của nàng nằm trong vạt áo lấy ra, dùng lược tròn chậm rãi chải từng sợi, khi đã chỉnh tề ra lệnh cho hai cái tiểu nha hoàn đem nàng ôm đến đặt xuống trước bàn trang điểm.
Ngu Tương lười biếng nằm úp ở trên bàn, đầu ngón tay đưa qua đưa lại thận trọng từng chút từng chút son hồng trên hộp gấm, từ từ mở miệng: “Đi qua dặn dò Khâu thị, bảo nàng đem Ngu Tư Vũ trông chừng cho kỹ. Ngu Tư Vũ nếu dám làm hành động khác người, không quan tâm cái gì dĩ hạ phạm thượng, tôn ti chẳng được phân biệt gì, trước đem người trói lại rồi nói sau. Đầu óc của nàng kia, cho dù ta dùng chùy nanh sói gõ vào, cũng nghe không lọt nửa từ, còn nghĩ ta mang lòng đố kỵ không muốn thấy nàng ta tốt. Nếu nàng nổi lên tà tâm, tất là như một câu nói của người xưa “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”. Nếu không sợ nàng liên luỵ ca ca, ta bất kể nàng sống hay chết, mặc cho nàng tự hướng hố lửa mà chui đầu vào.”
Liễu Lục vừa nghe vừa gật đầu phụ họa, thấy tóc chủ tử thật sự rất suông mềm, không có cách nào khác để bới cao, chỉ phải dùng tinh dầu hoa quế làm ẩm ướt, dùng mấy cái ngân trâm cố định xung quanh thành kiểu hoa điệp.
Ngu Tương nhìn trái phải hình ảnh trong gương đồng, vừa lòng xua tay: “Được rồi, chạy nhanh đi làm đi.”
Đào Hồng dầm nát cây phượng tiên, đem hỗn phèn chua cùng tinh dầu hoa hồng và nước phượng tiên đổ vào chén nhỏ quậy, gặp tiểu thư hơi có chút nhàm chán đến chết, liền kiếm cái đề tài nói: “Tiểu thư, công tử Phương gia kia bộ dạng thực tuấn tú.”
“Sao? Như thế nào gọi là tuấn tú?” Ngu Tương xoay mặt nhìn nàng.
“Làn da thực trắng nõn, lông mi thực anh linh, cái mũi ......” Đào Hồng một bên vừa nói vừa dùng cái nhíp nhỏ đem bông lau sạch toàn móng tay một lần, thật cẩn thận cầm đầu ngón tay chủ tử, sau lấy khăn bố bao kỹ lại.
Đang nói hăng say, tại hành lang một con vẹt lớn tên A lục cao cổ họng kêu lớn lên: “Hầu gia đến rồi, Hầu gia đến rồi!”
Đào Hồng vội vàng im lặng không dám lên tiếng, nhưng đã chậm, Ngu Phẩm Ngôn mặt không chút thay đổi tiêu sái tiến vào, trầm giọng nói: “Trong một tháng này ai cũng không cho phép bước vào tiền viện, vi phạm thì tự đi đến chỗ quản gia lĩnh ba mươi đại bản.”
Đào Hồng trong lòng run sợ đồng ý.
Ngu Tương hé miệng cười nói: “Ca ca, công tử Phương gia kia quả thực tuấn tú như vậy sao?”
Chỉ bình thường thôi.” Khuôn mặt Ngu Phẩm Ngôn vốn đã lạnh lẽo cứng rắn càng phát ra lộ ra vài phần không hờn giận, đi đến phía sau muội muội, nắm chặt bả vai nàng, dán sát vào lỗ tai nàng nhĩ lớn giọng đề ra nghi vấn: “Mẫu thân hắn hôm nay có nói việc gì đó không?”
“Còn không phải là một ít chuyện nhà sao. Bất quá nhìn ý nàng ta, hình như muốn hỏi cưới Ngu Tư Vũ làm con dâu. Ca cũng biết độ giàu có của Phương gia, khả năng giàu nhất nước á, không chừng Ngu Tư Vũ hiện tại không biết đang mơ giấc mơ đẹp như thế nào đâu.” Ngu Tương nhẹ nhàng thổi thổi mùi nước phượng tiên trên móng tay, một cỗ mùi độc đáo giây lát lan tràn ở trong không khí, làm người ta lâng lâng cảm giác say đắm lòng người.
Ngu Phẩm Ngôn nhìn cảnh muội muội như vậy đem hơi thở hít sâu chôn chặt vào trong mặt, lúc này mới ngồi xuống ở bên cạnh người nàng, tiếp nhận cái nhíp nhỏ trong tay Đào Hồng, sơn móng tay cho muội muội, động tác thập phần thuần thục. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, mặc cho ai cũng không thể nào tưởng tượng Phiêu Kị tướng quân ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi tung hoành tám phương lại có một mặt như thế ôn nhu đối với nữ nhân.
“Phương gia hiện tại nhìn rất giàu có, kì thực sớm là lửa cháy đến chân rồi, thời gian không còn nhiều. Ngu Tư Vũ nơi đó, muội phải trông chừng, đừng để cho nàng liên luỵ Vĩnh Nhạc Hầu phủ ta. Muội cũng vậy, đừng nghe người ta nhắc tới vài câu tuấn tú liền nghĩ đến......”
Mắt thấy ca ca vừa muốn bắt đầu không ngừng không nghỉ nhắc tới, Ngu Tương mang bàn tay rảnh rỗi còn lại bắt qua trên cổ hắn, khóe môi nhìn hướng lên trên nhếch nhẹ, lấy lòng nói: “Muội biết rồi, sao có thể tuấn tú so với được ca ca ta được chứ? Dòng dõi trên người cao quý như ngọc, công tử gia thế vô song! Trên đời này rốt cuộc tìm không ra lang quân tuấn tú giống như ca ca vậy rồi. Hơn nữa ca ca chiến thắng bất bại, là cái thế anh hùng của Đại Hán triều ta. Muội muốn lập gia đình, nhất định gả cho người như ca ca vậy, các phàm phu tục tử khác không thể nào lọt được vào trong mắt muội.”
Nàng chớp chớp đôi mắt tinh ranh, khẽ cười nói:“Bất quá, nam tử so với ca ca càng vĩ đại hơn sợ là không có trên đời này, cho nên nhất định đời này muội không thể gả ra ngoài được rồi. Ca ca, huynh phải nuôi dưỡng muội a.”
Nàng để sát mặt vào, dùng chóp mũi khẽ chạm chóp mũi Ngu Phẩm Ngôn, hơi thở ấm áp mà dẫn dắt hương thơm hoa sen xông thẳng gợi cho người trầm mê trong đó.
Ánh mắt Ngu Phẩm Ngôn hoảng hốt chớp mắt một cái, khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn chậm rãi mềm mại xuống nhiều, thấp giọng mở miệng” “Không cần muội đề nghị, ca ca tự nhiên nuôi dưỡng muội cả đời. Tối nay muốn ăn cái gì nào?”
“Bạch trảm kê (nó còn gọi là gà luột kiểu Quảng Đông), cá cuốn như ý, long tu tứ tố( món này L chỉ biết hình như là món chay, còn lại chịu thua), cá hấp quyết (món này chịu thua á)......” Ngu Tương giống như tan vỡ.
“Chỉ ăn mấy món đó thôi à? Huynh còn tưởng muội còn uống một hủ mật lớn nữa, cho nên cái miệng nhỏ nhắn mới ngọt như vậy.” Ngu Phẩm Ngôn xoa xoa nàng đôi má no tròn, ý cười ôn nhu trong mắt thấm ra càng dày hơn mà.
“Mật chưa ăn, nhưng thật ra có ăn cái này.” Ngu Tương đẩy nắp một cái hộp đồi mồi trên bàn con ra, thấm một ít dạng mật gì đó màu đỏ tươi nhẹ nhàng vẽ loạn xạ lên môi dưới, sau đó lại duỗi đầu lưỡi phấn hồng ra liếm liếm, cười nói: “Cái mùi vị này là do chính muội làm ra, cánh hoa hồng thêm vào một chút sáp ong thêm nữa một chút tinh dầu tinh tế nữa trộn lẫn vào nhau, cân đo số lượng làm sau cho có thể dùng được. Mọi người nói ‘Chu thần chưa động trước đã nghe thấy một đôi môi tỏa ngàn hương’, ca ca huynh ngửi thử xem, có phải rất thơm hay không?”
Nàng một mặt cười khẽ một mặt lại quét nhẹ một lớp son mật, đầu tiên là đặt lên chóp mũi Ngu Phẩm Ngôn làm cho hắn ngửi thử, bỗng tự nhiên lại đổi phương hướng nhắm lên cánh môi của hắn mà vẽ.
Ngu Phẩm Ngôn mười sáu tuổi liền chinh chiến sa trường, làm sao lại không phát ra tiểu kỹ xảo này của nàng, bất quá để cho nàng hồ nháo một tí, chờ nàng đem cánh môi của mình nhiễm hồng liền híp mắt thưởng thức nàng cười càng lúc càng phát ra khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạn.
“Ca ca, có phải hay không rất thơm và ngọt?” Nàng nâng nâng mi mắt hỏi.
Ngu Phẩm Ngôn vươn đầu lưỡi liếm một cái, vị ngọt tự nhiên tràn ngập ở trong miệng, ngũ quan con người vốn đã tuấn mỹ lại càng toả ra sâu sắc hơn khi đôi môi nhiễm hồng lộ ra vẻ yêu dị tà tứ hơn.
Ngu Tương nhìn ngây người ra.
Cùng lúc đó, Ngu Phẩm Ngôn tầm mắt cũng vô tình nhìn toàn khuôn mặt muội muội, nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào đỏ mọng không rời. Hắn chậm rãi, chậm rãi tới gần, từng đợt từng đợt hỗn hợp thơm ngát mùi hoa hồng hoa sen chui vào trong chóp mũi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên nữa câu thơ ái muội không thôi trên tường: “diễm sắc di động trang phấn, hàm hương loạn khẩu chi”.
Trong miệng một loạt trạng thái khát - nan - nại, hận không thể đem cái miệng nhỏ nhắn hình thoi ướt át kiều diễm kia hung hang cắn nuốt vào trong lòng.
Hắn cảm thấy thật chấn kinh, vội vàng kéo ra khoảng cách, lại ra vẻ vô sự lấy một đoạn bông, đặt lên đầu ngón tay muội muội, bao bố khăn lại cho tốt sau đó tìm lấy cái cớ vội vàng rời đi.
Ngu Tương không hề phát giác, sai bảo Đào Hồng nhúng sơn bôi tiếp tục cho mình.
-----oOo-----
Ở Điệp Thúy uyển, Bùi thị thật vất vả đỡ đần con trai say chếnh choáng, vội vàng bước lên đón nhận một cái khăn nhỏ ướt nước.
“Mau đem mặt lau sạch nhanh đi,” Nàng đưa một cái khăn ướt phủ ở trên mặt con, tha thiết hỏi: “Có cùng Vĩnh Nhạc Hầu kết giao được hay không?”
Phương Chí Thần nằm ở thượng tháp thở ra khí hổn hển một lát, chờ đầu chẳng còn mê muội mới nói: “Hắn quả nhiên lãnh khốc giống như đồn đãi vậy, thập phần không nên tiếp cận. Con kính rượu hắn, hắn trực tiếp chống đẩy, cùng hắn nói chuyện, hắn lại xa cách, còn không cho con tùy ý đi lại ở trong hầu phủ. Con vì giảm bớt xấu hổ, không thể không tự rót tự uống, không nghĩ qua là liền uống nhiều như vậy.”
“Hắn như thế nào lại không thông tình đạt nghĩa như vậy.” Bùi thị nghe xong liền cảm thấy tức giận, nhưng cũng biết nói có thể thuận lợi tiến vào ở trong Ngu gia đã muốn xem như là không dễ dàng rồi. Ngoài cửa kia binh lính khuôn mặt nghiêm túc đứng thẳng cầm kiếm kích liên tiếp tuần tra qua lại, nàng nhìn thấy tâm can căng thẳng, đi đứng muốn nhũn ra.
Cứ tưởng rằng Phương gia đã muốn phú quý vô cùng, nhưng so sánh với Ngu gia mới biết được phú quý kia chính là lưu lại mặt mũi bên ngoài một đòn liền vỡ như kính thủy tinh, sầm nghiêm nguy nga giống như Ngu gia như vậy mới chính thức xưng là đại gia thế tộc.
Nàng bất động một lát, thế này mới nhớ tới cho con uống canh tỉnh rượu, dặn dò nói: “Hắn dù như thế nhưng lại là Đô Chỉ Huy Sứ, toàn Đại Hán triều không thể trêu chọc Diêm Vương sống, nên tính tình có điểm cổ quái này cũng phải. Con ráng nhẫn nại một hai.”
Đỡ con đứng lên, nàng tiếp tục mở miệng: “Ta hôm nay đã gặp qua hai vị tiểu thư hầu phủ, muốn đính ước cùng trưởng thứ nữ kia, con cảm thấy như thế nào?”
Phương Chí Thần lập tức tỉnh rượu, liền chất vấn hỏi: “Vì sao là trưởng thứ nữ? Chờ con trúng giải Trạng Nguyên, chớ nói đích nữ hào môn thế gia, liền ngay cả công chúa đương triều cũng có thể thú, vì sao phải thú một cái thứ nữ nhỏ nhoi? Mẫu thân, người đây là muốn làm nhục con a!”
“Mẫu thân không phải không có biện pháp sao?” Sắc mặt Bùi thị tỏ vẻ khổ sở: “Hoàng thượng hiện tại đang tra xét khố ngân quốc thuế, nhất là nơi diêm vận chính, cũng không biết sẽ nhấc lên kinh đào hãi lãng loại nào nữa. Phụ thân con ngay cả phía sau đều chuẩn bị tốt rồi, cả triều này tính đến tính đi, cũng chỉ Đô Chỉ Huy Sứ có thể cứu hắn. Kết thân, phụ thân con mới có đường sống a!”
“Nhà hắn không phải còn có một đích nữ sao?” Phương Chí Thần vẫn bất mãn như cũ.
“Con chỉ biết một mà không biết hai. Nhà hắn quả thật có một đích nữ, nhưng là người tàn tật, làm sao cưới cho được. Cưới nàng, ai chưởng gia cho con, ai xuất ngoại xã giao cho con, nói không chừng ngay cả con nối dòng cũng rất khó khăn. Vì vậy, ta mới lui mà tiếp theo cầu xin cươi thứ nữ.”
Vẻ mặt Bùi thị đáng tiếc, nhưng cũng không nghĩ đến nhà nàng là thế gia trăm năm ở kinh thành nhưng cũng chưa thể tính là cai thứ tự gì nữa. Cũng do ở Dương Châu kia bị phù hoa ồn ào náo động mê mắt, lại bị nhóm diêm thương nịnh nót có chút lâng lâng không biết cái gì gọi là cao thấp, vào kinh vẫn còn nâng đầu đi lên trời không chịu cúi thấp xuống, nghĩ đến chính con mình có tài kinh thế, vạn người có một, khuê nữ nhà khác đều do hắn chọn lựa lấy mới được.
Phương Chí Thần nghĩ đến phụ thân lâm vào khốn cảnh, quả nhiên chỉ có Đô Chỉ Huy Sứ tài năng giỏi hơn người phía trên mới cứu được, chỉ phải nuốt khuất nhục xuống đầy bụng, gật đầu nói: “Con nghe mẫu thân. Chờ một chút, thả tin muốn đính hôn trước tìm một cơ hội làm cho con thấy gặp Ngu gia đại tiểu thư này.”
Bùi thị vui mừng sờ sờ đầu con, cười nói: “Đó là tự nhiên. Đại tiểu thư Ngu gia này tuy rằng là thứ nữ, từ nhỏ lại sinh trưởng ở bên người mẹ cả, tướng mạo khí độ mọi thứ không kém, ngươi nhất định sẽ vừa lòng.”
Hai mẫu tử trao đổi một lát, liền đem hôn sự này định ra như vậy, chỉ chờ thi đình qua đi trúng Trạng Nguyên liền phong phong quang cảnh đến hầu phủ cầu hôn.
Đào Hồng đồng ý, lấy ra cái bát nhỏ, bỏ cây phượng tiên cùng phèn chua tinh tế đảo đều.
Liễu Lục cầm một cái hộp gấm thật lớn vén rèm cửa tiến vào, hồi bẩm nói: “Tiểu thư, chưởng quầy đem xiêm y mùa xuân cùng đồ trang sức đưa tới, bản thân người chọn xem trước, hay là để nguyên đưa cho đại tiểu thư?”
“Cho đưa qua nàng đi, nói vậy lúc này chắc đang đợi dài cả cổ ở cửa chờ được xem đây.” Ngu Tương tựa nữa người vào đầu giường, áo khoác khinh bạc theo bờ vai rủ xuống, lộ ra cánh tay tuyết trắng bên trong, một kiện áo nhỏ che ngực buộc vòng quanh người nàng tạo dáng người thật linh lung hấp dẫn.
“Vào xuân khí trời se lạnh, trời ấm lên nhưng vẫn còn hơi lạnh, tiểu thư ngài mặc nhiều áo thêm tí.” Liễu Lục buông hộp gấm lấy cho nàng thêm một kiện xiêm y, sau đó thuận tay đem tóc đen như tơ của nàng nằm trong vạt áo lấy ra, dùng lược tròn chậm rãi chải từng sợi, khi đã chỉnh tề ra lệnh cho hai cái tiểu nha hoàn đem nàng ôm đến đặt xuống trước bàn trang điểm.
Ngu Tương lười biếng nằm úp ở trên bàn, đầu ngón tay đưa qua đưa lại thận trọng từng chút từng chút son hồng trên hộp gấm, từ từ mở miệng: “Đi qua dặn dò Khâu thị, bảo nàng đem Ngu Tư Vũ trông chừng cho kỹ. Ngu Tư Vũ nếu dám làm hành động khác người, không quan tâm cái gì dĩ hạ phạm thượng, tôn ti chẳng được phân biệt gì, trước đem người trói lại rồi nói sau. Đầu óc của nàng kia, cho dù ta dùng chùy nanh sói gõ vào, cũng nghe không lọt nửa từ, còn nghĩ ta mang lòng đố kỵ không muốn thấy nàng ta tốt. Nếu nàng nổi lên tà tâm, tất là như một câu nói của người xưa “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”. Nếu không sợ nàng liên luỵ ca ca, ta bất kể nàng sống hay chết, mặc cho nàng tự hướng hố lửa mà chui đầu vào.”
Liễu Lục vừa nghe vừa gật đầu phụ họa, thấy tóc chủ tử thật sự rất suông mềm, không có cách nào khác để bới cao, chỉ phải dùng tinh dầu hoa quế làm ẩm ướt, dùng mấy cái ngân trâm cố định xung quanh thành kiểu hoa điệp.
Ngu Tương nhìn trái phải hình ảnh trong gương đồng, vừa lòng xua tay: “Được rồi, chạy nhanh đi làm đi.”
Đào Hồng dầm nát cây phượng tiên, đem hỗn phèn chua cùng tinh dầu hoa hồng và nước phượng tiên đổ vào chén nhỏ quậy, gặp tiểu thư hơi có chút nhàm chán đến chết, liền kiếm cái đề tài nói: “Tiểu thư, công tử Phương gia kia bộ dạng thực tuấn tú.”
“Sao? Như thế nào gọi là tuấn tú?” Ngu Tương xoay mặt nhìn nàng.
“Làn da thực trắng nõn, lông mi thực anh linh, cái mũi ......” Đào Hồng một bên vừa nói vừa dùng cái nhíp nhỏ đem bông lau sạch toàn móng tay một lần, thật cẩn thận cầm đầu ngón tay chủ tử, sau lấy khăn bố bao kỹ lại.
Đang nói hăng say, tại hành lang một con vẹt lớn tên A lục cao cổ họng kêu lớn lên: “Hầu gia đến rồi, Hầu gia đến rồi!”
Đào Hồng vội vàng im lặng không dám lên tiếng, nhưng đã chậm, Ngu Phẩm Ngôn mặt không chút thay đổi tiêu sái tiến vào, trầm giọng nói: “Trong một tháng này ai cũng không cho phép bước vào tiền viện, vi phạm thì tự đi đến chỗ quản gia lĩnh ba mươi đại bản.”
Đào Hồng trong lòng run sợ đồng ý.
Ngu Tương hé miệng cười nói: “Ca ca, công tử Phương gia kia quả thực tuấn tú như vậy sao?”
Chỉ bình thường thôi.” Khuôn mặt Ngu Phẩm Ngôn vốn đã lạnh lẽo cứng rắn càng phát ra lộ ra vài phần không hờn giận, đi đến phía sau muội muội, nắm chặt bả vai nàng, dán sát vào lỗ tai nàng nhĩ lớn giọng đề ra nghi vấn: “Mẫu thân hắn hôm nay có nói việc gì đó không?”
“Còn không phải là một ít chuyện nhà sao. Bất quá nhìn ý nàng ta, hình như muốn hỏi cưới Ngu Tư Vũ làm con dâu. Ca cũng biết độ giàu có của Phương gia, khả năng giàu nhất nước á, không chừng Ngu Tư Vũ hiện tại không biết đang mơ giấc mơ đẹp như thế nào đâu.” Ngu Tương nhẹ nhàng thổi thổi mùi nước phượng tiên trên móng tay, một cỗ mùi độc đáo giây lát lan tràn ở trong không khí, làm người ta lâng lâng cảm giác say đắm lòng người.
Ngu Phẩm Ngôn nhìn cảnh muội muội như vậy đem hơi thở hít sâu chôn chặt vào trong mặt, lúc này mới ngồi xuống ở bên cạnh người nàng, tiếp nhận cái nhíp nhỏ trong tay Đào Hồng, sơn móng tay cho muội muội, động tác thập phần thuần thục. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, mặc cho ai cũng không thể nào tưởng tượng Phiêu Kị tướng quân ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi tung hoành tám phương lại có một mặt như thế ôn nhu đối với nữ nhân.
“Phương gia hiện tại nhìn rất giàu có, kì thực sớm là lửa cháy đến chân rồi, thời gian không còn nhiều. Ngu Tư Vũ nơi đó, muội phải trông chừng, đừng để cho nàng liên luỵ Vĩnh Nhạc Hầu phủ ta. Muội cũng vậy, đừng nghe người ta nhắc tới vài câu tuấn tú liền nghĩ đến......”
Mắt thấy ca ca vừa muốn bắt đầu không ngừng không nghỉ nhắc tới, Ngu Tương mang bàn tay rảnh rỗi còn lại bắt qua trên cổ hắn, khóe môi nhìn hướng lên trên nhếch nhẹ, lấy lòng nói: “Muội biết rồi, sao có thể tuấn tú so với được ca ca ta được chứ? Dòng dõi trên người cao quý như ngọc, công tử gia thế vô song! Trên đời này rốt cuộc tìm không ra lang quân tuấn tú giống như ca ca vậy rồi. Hơn nữa ca ca chiến thắng bất bại, là cái thế anh hùng của Đại Hán triều ta. Muội muốn lập gia đình, nhất định gả cho người như ca ca vậy, các phàm phu tục tử khác không thể nào lọt được vào trong mắt muội.”
Nàng chớp chớp đôi mắt tinh ranh, khẽ cười nói:“Bất quá, nam tử so với ca ca càng vĩ đại hơn sợ là không có trên đời này, cho nên nhất định đời này muội không thể gả ra ngoài được rồi. Ca ca, huynh phải nuôi dưỡng muội a.”
Nàng để sát mặt vào, dùng chóp mũi khẽ chạm chóp mũi Ngu Phẩm Ngôn, hơi thở ấm áp mà dẫn dắt hương thơm hoa sen xông thẳng gợi cho người trầm mê trong đó.
Ánh mắt Ngu Phẩm Ngôn hoảng hốt chớp mắt một cái, khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn chậm rãi mềm mại xuống nhiều, thấp giọng mở miệng” “Không cần muội đề nghị, ca ca tự nhiên nuôi dưỡng muội cả đời. Tối nay muốn ăn cái gì nào?”
“Bạch trảm kê (nó còn gọi là gà luột kiểu Quảng Đông), cá cuốn như ý, long tu tứ tố( món này L chỉ biết hình như là món chay, còn lại chịu thua), cá hấp quyết (món này chịu thua á)......” Ngu Tương giống như tan vỡ.
“Chỉ ăn mấy món đó thôi à? Huynh còn tưởng muội còn uống một hủ mật lớn nữa, cho nên cái miệng nhỏ nhắn mới ngọt như vậy.” Ngu Phẩm Ngôn xoa xoa nàng đôi má no tròn, ý cười ôn nhu trong mắt thấm ra càng dày hơn mà.
“Mật chưa ăn, nhưng thật ra có ăn cái này.” Ngu Tương đẩy nắp một cái hộp đồi mồi trên bàn con ra, thấm một ít dạng mật gì đó màu đỏ tươi nhẹ nhàng vẽ loạn xạ lên môi dưới, sau đó lại duỗi đầu lưỡi phấn hồng ra liếm liếm, cười nói: “Cái mùi vị này là do chính muội làm ra, cánh hoa hồng thêm vào một chút sáp ong thêm nữa một chút tinh dầu tinh tế nữa trộn lẫn vào nhau, cân đo số lượng làm sau cho có thể dùng được. Mọi người nói ‘Chu thần chưa động trước đã nghe thấy một đôi môi tỏa ngàn hương’, ca ca huynh ngửi thử xem, có phải rất thơm hay không?”
Nàng một mặt cười khẽ một mặt lại quét nhẹ một lớp son mật, đầu tiên là đặt lên chóp mũi Ngu Phẩm Ngôn làm cho hắn ngửi thử, bỗng tự nhiên lại đổi phương hướng nhắm lên cánh môi của hắn mà vẽ.
Ngu Phẩm Ngôn mười sáu tuổi liền chinh chiến sa trường, làm sao lại không phát ra tiểu kỹ xảo này của nàng, bất quá để cho nàng hồ nháo một tí, chờ nàng đem cánh môi của mình nhiễm hồng liền híp mắt thưởng thức nàng cười càng lúc càng phát ra khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạn.
“Ca ca, có phải hay không rất thơm và ngọt?” Nàng nâng nâng mi mắt hỏi.
Ngu Phẩm Ngôn vươn đầu lưỡi liếm một cái, vị ngọt tự nhiên tràn ngập ở trong miệng, ngũ quan con người vốn đã tuấn mỹ lại càng toả ra sâu sắc hơn khi đôi môi nhiễm hồng lộ ra vẻ yêu dị tà tứ hơn.
Ngu Tương nhìn ngây người ra.
Cùng lúc đó, Ngu Phẩm Ngôn tầm mắt cũng vô tình nhìn toàn khuôn mặt muội muội, nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào đỏ mọng không rời. Hắn chậm rãi, chậm rãi tới gần, từng đợt từng đợt hỗn hợp thơm ngát mùi hoa hồng hoa sen chui vào trong chóp mũi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên nữa câu thơ ái muội không thôi trên tường: “diễm sắc di động trang phấn, hàm hương loạn khẩu chi”.
Trong miệng một loạt trạng thái khát - nan - nại, hận không thể đem cái miệng nhỏ nhắn hình thoi ướt át kiều diễm kia hung hang cắn nuốt vào trong lòng.
Hắn cảm thấy thật chấn kinh, vội vàng kéo ra khoảng cách, lại ra vẻ vô sự lấy một đoạn bông, đặt lên đầu ngón tay muội muội, bao bố khăn lại cho tốt sau đó tìm lấy cái cớ vội vàng rời đi.
Ngu Tương không hề phát giác, sai bảo Đào Hồng nhúng sơn bôi tiếp tục cho mình.
-----oOo-----
Ở Điệp Thúy uyển, Bùi thị thật vất vả đỡ đần con trai say chếnh choáng, vội vàng bước lên đón nhận một cái khăn nhỏ ướt nước.
“Mau đem mặt lau sạch nhanh đi,” Nàng đưa một cái khăn ướt phủ ở trên mặt con, tha thiết hỏi: “Có cùng Vĩnh Nhạc Hầu kết giao được hay không?”
Phương Chí Thần nằm ở thượng tháp thở ra khí hổn hển một lát, chờ đầu chẳng còn mê muội mới nói: “Hắn quả nhiên lãnh khốc giống như đồn đãi vậy, thập phần không nên tiếp cận. Con kính rượu hắn, hắn trực tiếp chống đẩy, cùng hắn nói chuyện, hắn lại xa cách, còn không cho con tùy ý đi lại ở trong hầu phủ. Con vì giảm bớt xấu hổ, không thể không tự rót tự uống, không nghĩ qua là liền uống nhiều như vậy.”
“Hắn như thế nào lại không thông tình đạt nghĩa như vậy.” Bùi thị nghe xong liền cảm thấy tức giận, nhưng cũng biết nói có thể thuận lợi tiến vào ở trong Ngu gia đã muốn xem như là không dễ dàng rồi. Ngoài cửa kia binh lính khuôn mặt nghiêm túc đứng thẳng cầm kiếm kích liên tiếp tuần tra qua lại, nàng nhìn thấy tâm can căng thẳng, đi đứng muốn nhũn ra.
Cứ tưởng rằng Phương gia đã muốn phú quý vô cùng, nhưng so sánh với Ngu gia mới biết được phú quý kia chính là lưu lại mặt mũi bên ngoài một đòn liền vỡ như kính thủy tinh, sầm nghiêm nguy nga giống như Ngu gia như vậy mới chính thức xưng là đại gia thế tộc.
Nàng bất động một lát, thế này mới nhớ tới cho con uống canh tỉnh rượu, dặn dò nói: “Hắn dù như thế nhưng lại là Đô Chỉ Huy Sứ, toàn Đại Hán triều không thể trêu chọc Diêm Vương sống, nên tính tình có điểm cổ quái này cũng phải. Con ráng nhẫn nại một hai.”
Đỡ con đứng lên, nàng tiếp tục mở miệng: “Ta hôm nay đã gặp qua hai vị tiểu thư hầu phủ, muốn đính ước cùng trưởng thứ nữ kia, con cảm thấy như thế nào?”
Phương Chí Thần lập tức tỉnh rượu, liền chất vấn hỏi: “Vì sao là trưởng thứ nữ? Chờ con trúng giải Trạng Nguyên, chớ nói đích nữ hào môn thế gia, liền ngay cả công chúa đương triều cũng có thể thú, vì sao phải thú một cái thứ nữ nhỏ nhoi? Mẫu thân, người đây là muốn làm nhục con a!”
“Mẫu thân không phải không có biện pháp sao?” Sắc mặt Bùi thị tỏ vẻ khổ sở: “Hoàng thượng hiện tại đang tra xét khố ngân quốc thuế, nhất là nơi diêm vận chính, cũng không biết sẽ nhấc lên kinh đào hãi lãng loại nào nữa. Phụ thân con ngay cả phía sau đều chuẩn bị tốt rồi, cả triều này tính đến tính đi, cũng chỉ Đô Chỉ Huy Sứ có thể cứu hắn. Kết thân, phụ thân con mới có đường sống a!”
“Nhà hắn không phải còn có một đích nữ sao?” Phương Chí Thần vẫn bất mãn như cũ.
“Con chỉ biết một mà không biết hai. Nhà hắn quả thật có một đích nữ, nhưng là người tàn tật, làm sao cưới cho được. Cưới nàng, ai chưởng gia cho con, ai xuất ngoại xã giao cho con, nói không chừng ngay cả con nối dòng cũng rất khó khăn. Vì vậy, ta mới lui mà tiếp theo cầu xin cươi thứ nữ.”
Vẻ mặt Bùi thị đáng tiếc, nhưng cũng không nghĩ đến nhà nàng là thế gia trăm năm ở kinh thành nhưng cũng chưa thể tính là cai thứ tự gì nữa. Cũng do ở Dương Châu kia bị phù hoa ồn ào náo động mê mắt, lại bị nhóm diêm thương nịnh nót có chút lâng lâng không biết cái gì gọi là cao thấp, vào kinh vẫn còn nâng đầu đi lên trời không chịu cúi thấp xuống, nghĩ đến chính con mình có tài kinh thế, vạn người có một, khuê nữ nhà khác đều do hắn chọn lựa lấy mới được.
Phương Chí Thần nghĩ đến phụ thân lâm vào khốn cảnh, quả nhiên chỉ có Đô Chỉ Huy Sứ tài năng giỏi hơn người phía trên mới cứu được, chỉ phải nuốt khuất nhục xuống đầy bụng, gật đầu nói: “Con nghe mẫu thân. Chờ một chút, thả tin muốn đính hôn trước tìm một cơ hội làm cho con thấy gặp Ngu gia đại tiểu thư này.”
Bùi thị vui mừng sờ sờ đầu con, cười nói: “Đó là tự nhiên. Đại tiểu thư Ngu gia này tuy rằng là thứ nữ, từ nhỏ lại sinh trưởng ở bên người mẹ cả, tướng mạo khí độ mọi thứ không kém, ngươi nhất định sẽ vừa lòng.”
Hai mẫu tử trao đổi một lát, liền đem hôn sự này định ra như vậy, chỉ chờ thi đình qua đi trúng Trạng Nguyên liền phong phong quang cảnh đến hầu phủ cầu hôn.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc