Một Đêm Bất Ngờ Tổng Giám Đốc Sủng Vợ Nghiện
Chương 140 Chương 135
Vì thế tôi không hề muốn rời xa Phó Kiến Hưng, trừ khi bị dồn vào đường cùng.
Trong cuộc hôn nhân này, tôi không chỉ vì bản thân mà còn vì đứa bé.
Nếu có thể, tôi muốn tiếp tục sống thật tốt.
Tôi nhìn anh gật đầu: “Ừm.”
Anh khẽ mỉm cười, có chút bất đắc dĩ: “Sau này đừng nhắc đến chuyện ly hôn nữa nhé?”
Tôi gật đầu, trong lòng không biết phải làm sao.
Thấy vậy, anh bế ngang người tôi lên, sau đó đi thẳng lên nhà vườn trên tầng cao nhất.
Anh đặt tôi lên giường, áp lòng bàn tay lên bụng tôi và nói: “Ngày mai anh đưa em đi khám thai, hôm nay ngủ sớm một chút.”
Anh không nói thì tôi cũng quên mất, tôi bèn gật đầu.
Vốn đã không còn sớm nữa, anh vào phòng tắm để tắm rửa, còn tôi nằm trên giường thất thần.
Việc tôi không có cảm giác an toàn không phải là chuyện tốt, chung quy lại là tôi vẫn không thể một lòng một dạ tin tưởng anh, tin tưởng bản thân.
Tôi không thích bản thân mình như vậy!
“Em đang nghĩ gì thế?” Anh bước ra từ phòng tắm, đang cầm khăn lau khô tóc, đứng cạnh giường nhìn tôi ngẩn người.
Tôi định thần lại, ngồi thẳng dậy vươn tay ôm lấy eo anh, trên eo anh hơi ướt, còn mang theo hơi nước.
Anh không mặc đồ ngủ, tôi dán sát vào phần bụng rắn chắc của anh, không nói gì.
Thấy tôi như vậy, anh ném chiếc khăn sang một bên, ôm tôi vào lòng, để tôi dựa vào vai mình và nói với giọng hơi khàn: “Đừng giữ quá nhiều chuyện trong lòng, sẽ rất mệt!”
Tôi gật đầu, giọng hơi buồn: “Phó Kiến Hưng, sau này anh có thể đừng liên lạc với Lục Hoà Nhi nữa được không?”
Dừng lại một chút, tôi nói tiếp: “Bây giờ cô ta đã có ba mẹ yêu thương, không có anh cũng không sao.
Nhưng tôi thì không thể, tôi chỉ có anh thôi.”
Đúng vậy, tôi đang áp dụng cách của Lục Hoà Nhi với anh, có những chuyện, nếu không làm thì sao biết kết quả tốt hay xấu?
Anh ôm chặt người tôi, tôi dựa vào lồng ngực anh, tôi không khỏi muốn bật cười, hóa ra đàn ông thật sự rất thích sự mềm yếu của phụ nữ.
Cảm nhận được lực của anh hơi mạnh, tôi không khỏi ngẩn người, anh dùng tay nâng má tôi lên đối diện với đôi mắt đen láy của anh.
Anh lạnh lùng nói: “Thẩm Mai Trang, đây không phải là em, em hãy là chính mình đi!”
Tôi…
Tôi bĩu môi, trừng mắt nhìn anh: “Lục Hoà Nhi có thể nói những lời như vậy, còn tôi thì không?”
Thật kỳ lạ, cùng là giả vờ đáng thương mà tôi lại không thể ư?
Anh bật cười: “Em còn có anh, không cần phải giả vờ đáng thương, hơn nữa em cũng không đáng thương.”
Tôi đột nhiên cảm thấy trước mặt Phó Kiến Hưng, diễn xuất của mình hoàn toàn không đáng tin chút nào, thế là tôi dứt khoát thoát khỏi vòng tay của anh, đi thẳng vào phòng tắm.
Quả nhiên, có những kịch bản chỉ phù hợp với một số người.
Lúc tôi bước ra khỏi phòng tắm thì Phó Kiến Hưng đã nằm trên giường.
Tôi lau tóc, ngồi trước gương bàn trang điểm và chuẩn bị sấy tóc..