Một Đêm Bất Ngờ Tổng Giám Đốc Sủng Vợ Nghiện
Chương 138 Chương 133
Anh cười khẩy: “Nông cạn!”
Tôi không phủ nhận, tìm một lúc lâu mà vẫn không tìm thấy nó, tôi không khỏi buồn bực, nhìn anh hỏi: “Ông nội đưa chiếc hộp đó cho anh, anh đã từng nhìn thấy nó chưa?”
Anh liếc mắt nhìn tôi: “Bây giờ em đang thiếu tiền hả?”
Tôi thấy hơi khó hiểu: “Tôi không thiếu.”
“Vậy tìm chiếc hộp đó chẳng có tác dụng gì hết, bên trong chiếc hộp đó đều là của cải mà ông nội để lại cho em.
Chẳng qua là ông sợ sau này khi em rời xa anh sẽ chết đói!”
Tôi nhíu mày, cảm thấy hơi bực bội: “Anh mở nó ra rồi?”
Anh gật đầu.
“Phó Kiến Hưng!” Tôi tức giận: “Đó là đồ của tôi! Anh dựa vào đâu mà mở nó ra khi chưa có sự cho phép của tôi?”
Đây không phải là lần đầu tiên, lần trước anh tự ý đưa tôi đi gặp Lâm Uyển, để bà ta lấy tóc của tôi đi làm giám định ADN, lần này anh lại tự ý mở chiếc hộp đó ra.
Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm không nhìn ra được cảm xúc gì: “Anh không định ly hôn với em, nói một cách chính xác là em không cần dùng đến chiếc hộp đó.”
“Vậy thì sao?” Tôi lại gần anh: “Phó Kiến Hưng, có phải là anh thấy tôi lấy anh rồi thì cái gì cũng phải làm theo ý anh không? Trong mắt anh, có phải là tôi hoàn toàn không xứng được anh tôn trọng?”
“Xin lỗi em.” Phó Kiến Hưng lên tiếng, anh đứng trước mặt tôi, nhìn tôi thở dài đáp: “Không nói chuyện này cho em biết là lỗi của anh, sau này anh sẽ không như vậy nữa.”
“Ồ!” Tôi thấy hơi buồn cười: “Phó Kiến Hưng, tôi thấy anh thật sự rất buồn cười, nói một câu nhẹ như gió thoảng mây bay là xong chuyện hả.
Trong mắt anh, có phải chiếc hộp vô dụng đó cũng giống như sự tồn tại của tôi không? Nếu tôi là Lục Hoà Nhi, anh cũng sẽ như vậy ư? Không nói trước với cô ta mà tự ý động vào đồ của cô ta, hơn nữa cũng không tôn trọng cô ta như thế này?”
“Thẩm Mai Trang, đây là chuyện giữa anh và em!” Anh cau mày, thể hiện rõ sự không vui: “Chuyện giữa vợ chồng chúng ta, tại sao nhất định phải kéo người khác vào?”
Tôi thấy rất buồn cười: “Chúng ta là vợ chồng sao?”
Anh nhíu mày, im lặng.
Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú, cương nghị của anh, rồi lại cụp mắt xuống và bật cười: “Phó Kiến Hưng, trong mắt anh chúng ta không phải vợ chồng mà chỉ bất đắc dĩ nghe theo sự sắp đặt của người lớn trong nhà thôi.
Trong lòng anh đã có người khác, không còn chỗ dành cho tôi nữa, nên đương nhiên anh cũng sẽ không tôn trọng tôi, anh có thể tùy ý động vào đồ của tôi, tùy ý quyết định việc tôi đi hay ở.”
Có quá nhiều chuyện bị chôn vùi, không phải là chuyện chiếc hộp mà là trái tim con người.
Tôi biết mình đã không thể giống như trước đây được nữa, có thể mắt nhắm mắt mở nhìn anh và Lục Hoà Nhi qua lại với nhau.
Có lẽ anh không muốn nói chuyện với tôi nữa, anh chỉ nhìn tôi, cảm xúc bị đè nén xuống, trở nên rất lạnh nhạt và hờ hững: “Thẩm Mai Trang, em là vợ anh, anh rất tôn trọng em.
Anh đã xin lỗi về chuyện chiếc hộp, anh không tùy ý quyết định việc em đi hay ở.
Muộn rồi, chúng ta về phòng thôi.”
“Phó Kiến Hưng, chúng ta ly hôn đi!” Tôi không biết mình đã nói ra câu này như nào, nhưng tôi rất bình tĩnh.
Đây là câu mà tôi đã giữ trong lòng rất lâu, chỉ là thời điểm đã đến nên nói ra mà thôi.
Anh sững người tại chỗ, nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy, tôi không nhìn ra được cảm xúc của anh, nhưng có thể đoán chắc rằng tâm trạng anh không hề tốt.
“Em đã suy nghĩ kỹ rồi?”.