Một Đêm Ân Sủng
Chương 41: Lăng Đau (ba)
Lúc bốn bề vắng lặng an tĩnh chính là khi bộ não con người hoạt động tốt nhất. Hàn Lăng nằm trên chiếc giường lớn, không cách nào kéo giấc ngủ đến, đầu óc không ngừng hiện ra hình ảnh của Nhị Cẩu và Vi Giác. Cuối cùng, nàng xuống giường, mặc tạm một bộ y phục rồi ra khỏi phòng ngủ.
“Nương nương!” Cung nữ đang chờ tại đại điện thấy Hàn Lăng nửa đêm không ngủ thì vô cùng nghi hoặc.
“Bổn cung muốn đi ra ngoài đi một chút, ngươi đừng đi theo.” Hàn lăng nhàn nhạt phân phó, giọng điệu không cho phép từ chối.
Cung nữ cắn môi, nhẹ cúi đầu nói: “Vậy nương nương hãy cẩn thận, sớm trở về.”
Ra khỏi Cúc Lăng cung, Hàn Lăng nặng nề lê bước, giẫm lên đá vụn trên đường, gió đêm thổi tới, cảm giác lạnh thấm vào người, nàng kéo lại vạt áo tiếp tục đi về phía trước, một lúc sau đã tới Vân Tiêu đảo.
Nàng đứng thẳng trước hồ, nhìn xuống mặt nước hồi tưởng lại cảnh tượng vừa xảy ra, mặt mày bi thương.
Nếu như Lương đại thẩm không bị bệnh, Cốc Thu và bản thân cũng không cần tiến cung; nếu như Nhị Cẩu không thích mình thì sẽ không tiến cung, cũng sẽ không liều chết bảo vệ cho mình; nếu như… Đáng tiếc trên đời này không có nếu như! Tất cả mọi việc đều do bản thân tạo dựng.
Không thấy chứng minh thư , có thể đi đồn công an báo mất, làm lại cái khác; không thấy chi phiếu, có thể dùng sổ tiết kiệm rút tiền; không thấy thẻ mượn sách, cũng có thể lên thư viện làm lại; giấy tờ gì cũng có thể làm lại, tại sao lại muốn đuổi theo tên cướp đó!
“Ông trời ơi, ta có chỗ nào đắc tội với ông, tại sao lại đùa bỡn hành hạ ta như vậy? Tại sao lại vứt bỏ ta ở cái triều đại chết tiệt này!” Hàn Lăng ngửa đầu, căm tức nhìn bầu trời đêm, lớn tiếng rít gào. Chợt thấy đầu rất đau như muốn nổ tung, cảm thấy cần phải xả hết, nàng không cần nghĩ ngợi, hít sâu một hơi nhún người nhảy xuống nước.
Nước hồ lạnh như băng thấm vào xiêm y nàng, thâm nhập da thịt nàng nhưng nàng không hề cảm thấy lạnh chút nào. Nàng dùng sức, liều mạng bơi về phía trước, không biết qua bao lâu, mới chậm rãi ngừng lại, ngửa mặt nhìn vầng trăng sáng, trước mắt hiện lên hình ảnh Nhị Cẩu hôm đó trước khi bị kéo đi quay đầu lại nhìn, tâm tình mãi mới thong thả một chút lại bắt đầu đau, những kỷ niệm nơi Lương gia thôn lại trỗi dậy trong lòng…
“Lăng, tại sao trăng lúc tròn, lúc khuyết, có lúc lại không thấy bóng dáng vậy?” Nhị Cẩu nằm trên sân mơ hồ nhìn lên vầng trăng trên không trung hỏi.
“Tất cả là do Hằng nga tiên tử làm ra đấy. Nàng mỗi ngày sẽ phát ra ánh sáng khác nhau.” Cốc Thu đắc ý giành phần trả lời trước.
“Không. Đó là do quá trình tự quay và quay quanh vật thể khác tạo thành. Trái đất quay quanh mặt trời đồng thời lại tự quay quanh trục của mình, mặt trăng quay quanh trái đất đồng thời với việc tự quay quanh trục của nó. Khi chúng chuyển động tới những vị trí khác nhau thì sẽ cho ta thấy ánh sáng khác nhau.”
“Trái đất? Mặt trăng? Đó là cái gì? Tự quay? Quay quanh? Đó là cái gì?” Lần này không chỉ có Nhị Cẩu lạ lẫm mà cả Cốc Thu cũng bắt đầu thấy mờ mịt.
“Mặt trời, trái đất và mặt trăng đều thuộc về vũ trụ. Mặt trời to hơn trái đất, trái đất lại to hơn mặt trăng, bản thân mặt trăng không phát ra ánh sáng, ánh trăng mà chúng ta nhìn thấy là phản xạ của ánh mặt trời thôi. Mỗi khi mặt trăng chuyển động đến những vị trí khác nhau thì ánh nắng phản xạ đến mắt chúng ta cũng ở những góc độ khác nhau, bởi vậy ta mới thấy trăng khi tròn khi khuyết, có khi lại không có trăng. Hiểu chưa?”
“Không hiểu!” Nhị Cẩu và Cốc Thu cùng nhau lắc đầu.
“Aiii!” Hàn Lăng không khỏi thở dài, nàng lại quên mất đây là cổ đại, cổ nhân căn bản không hiểu những thứ này! “Vậy sau này có cơ hội ta sẽ từ từ giải thích cho các ngươi nghe.”
“Được! Ngươi nhớ nghe! Sau này có cơ hội nhất định phải nói cho ta biết đó!” Nhị Cẩu hăng hái nói.
***
Ánh trăng đột nhiên bị mây che khuất, chung quanh tức thì âm u. Đầu óc Hàn Lăng quay đến một cảnh tượng khác, một khuôn mặt nhỏ bé khả ái hiện lên rõ mồn một.
“Lăng mẫu phi, trời đang mưa! Vũ công công bị mẹ hắn đánh khóc rồi.”
“Giác nhi có muốn biết tại sao trời lại mưa không?”
“Mẫu phi nói đó là bởi vì Vũ công công nghịch ngợm không nghe lời nên bị đánh, hắn khóc, nước mắt hóa thành nước mưa.”
“Hả, không phải vậy đâu! Nguyên nhân chính là do nước trên mặt đất bị ánh mặt trời làm bốc hơi, khi lên cao sẽ hình thành nên những giọt nước, tạo thành mây. Khi nước trong mây đủ nặng sẽ rơi xuống, biến thành nước mưa mà chúng ta nhìn thấy.”
“Hách? Sao lại không giống những gì mẫu phi nói?”
“Vậy ngươi tin lời mẫu phi giải thích hayLăng mẫu phi?”
“Ân… Tin tưởng lăng mẫu phi -!”
“Tại sao?”
“Bởi vì Lăng mẫu phi thông minh hơn mẫu phi!”
“Ha ha, đứa ngốc dễ thương này! Vậy thì sau này Lăng mẫu phi sẽ dạy ngươi nhiều thứ khác, giảng cho ngươi ‘mười vạn câu hỏi vì sao’.”
***
Sau này, lại là sau này… Chỉ tiếc, không còn sau này nữa rồi, bởi vì bọn họ đều bỏ đi xa rồi…
“Giác nhi, ngươi ở thế giới bên kia có lạnh hay không? Nhị Cẩu, linh hồn ngươi có được toại ý hay không?” Nước mắt từng giọt từng giọt như những viên trân châu lóng lánh rơi xuống, làm nổi những vòng tròn xung động trên mặt hồ. Hàn Lăng thấy cả người mệt mỏi, nàng hy vọng cứ như vậy mà ngủ, không bao giờ tỉnh lại nữa.
“Bố, mẹ, em trai, ta rất nhớ mọi người, ta muốn… về nhà. Mọi người thì sao? Có nhớ tới ta hay không? Các ngươi đừng bao giờ quên ta, phải chờ ta trở về…” Mí mắt từ từ khép lại, chân tay giãn ra, toàn thân buông lỏng, ý thức Hàn Lăng từ từ chìm xuống…
“Nương nương!” Cung nữ đang chờ tại đại điện thấy Hàn Lăng nửa đêm không ngủ thì vô cùng nghi hoặc.
“Bổn cung muốn đi ra ngoài đi một chút, ngươi đừng đi theo.” Hàn lăng nhàn nhạt phân phó, giọng điệu không cho phép từ chối.
Cung nữ cắn môi, nhẹ cúi đầu nói: “Vậy nương nương hãy cẩn thận, sớm trở về.”
Ra khỏi Cúc Lăng cung, Hàn Lăng nặng nề lê bước, giẫm lên đá vụn trên đường, gió đêm thổi tới, cảm giác lạnh thấm vào người, nàng kéo lại vạt áo tiếp tục đi về phía trước, một lúc sau đã tới Vân Tiêu đảo.
Nàng đứng thẳng trước hồ, nhìn xuống mặt nước hồi tưởng lại cảnh tượng vừa xảy ra, mặt mày bi thương.
Nếu như Lương đại thẩm không bị bệnh, Cốc Thu và bản thân cũng không cần tiến cung; nếu như Nhị Cẩu không thích mình thì sẽ không tiến cung, cũng sẽ không liều chết bảo vệ cho mình; nếu như… Đáng tiếc trên đời này không có nếu như! Tất cả mọi việc đều do bản thân tạo dựng.
Không thấy chứng minh thư , có thể đi đồn công an báo mất, làm lại cái khác; không thấy chi phiếu, có thể dùng sổ tiết kiệm rút tiền; không thấy thẻ mượn sách, cũng có thể lên thư viện làm lại; giấy tờ gì cũng có thể làm lại, tại sao lại muốn đuổi theo tên cướp đó!
“Ông trời ơi, ta có chỗ nào đắc tội với ông, tại sao lại đùa bỡn hành hạ ta như vậy? Tại sao lại vứt bỏ ta ở cái triều đại chết tiệt này!” Hàn Lăng ngửa đầu, căm tức nhìn bầu trời đêm, lớn tiếng rít gào. Chợt thấy đầu rất đau như muốn nổ tung, cảm thấy cần phải xả hết, nàng không cần nghĩ ngợi, hít sâu một hơi nhún người nhảy xuống nước.
Nước hồ lạnh như băng thấm vào xiêm y nàng, thâm nhập da thịt nàng nhưng nàng không hề cảm thấy lạnh chút nào. Nàng dùng sức, liều mạng bơi về phía trước, không biết qua bao lâu, mới chậm rãi ngừng lại, ngửa mặt nhìn vầng trăng sáng, trước mắt hiện lên hình ảnh Nhị Cẩu hôm đó trước khi bị kéo đi quay đầu lại nhìn, tâm tình mãi mới thong thả một chút lại bắt đầu đau, những kỷ niệm nơi Lương gia thôn lại trỗi dậy trong lòng…
“Lăng, tại sao trăng lúc tròn, lúc khuyết, có lúc lại không thấy bóng dáng vậy?” Nhị Cẩu nằm trên sân mơ hồ nhìn lên vầng trăng trên không trung hỏi.
“Tất cả là do Hằng nga tiên tử làm ra đấy. Nàng mỗi ngày sẽ phát ra ánh sáng khác nhau.” Cốc Thu đắc ý giành phần trả lời trước.
“Không. Đó là do quá trình tự quay và quay quanh vật thể khác tạo thành. Trái đất quay quanh mặt trời đồng thời lại tự quay quanh trục của mình, mặt trăng quay quanh trái đất đồng thời với việc tự quay quanh trục của nó. Khi chúng chuyển động tới những vị trí khác nhau thì sẽ cho ta thấy ánh sáng khác nhau.”
“Trái đất? Mặt trăng? Đó là cái gì? Tự quay? Quay quanh? Đó là cái gì?” Lần này không chỉ có Nhị Cẩu lạ lẫm mà cả Cốc Thu cũng bắt đầu thấy mờ mịt.
“Mặt trời, trái đất và mặt trăng đều thuộc về vũ trụ. Mặt trời to hơn trái đất, trái đất lại to hơn mặt trăng, bản thân mặt trăng không phát ra ánh sáng, ánh trăng mà chúng ta nhìn thấy là phản xạ của ánh mặt trời thôi. Mỗi khi mặt trăng chuyển động đến những vị trí khác nhau thì ánh nắng phản xạ đến mắt chúng ta cũng ở những góc độ khác nhau, bởi vậy ta mới thấy trăng khi tròn khi khuyết, có khi lại không có trăng. Hiểu chưa?”
“Không hiểu!” Nhị Cẩu và Cốc Thu cùng nhau lắc đầu.
“Aiii!” Hàn Lăng không khỏi thở dài, nàng lại quên mất đây là cổ đại, cổ nhân căn bản không hiểu những thứ này! “Vậy sau này có cơ hội ta sẽ từ từ giải thích cho các ngươi nghe.”
“Được! Ngươi nhớ nghe! Sau này có cơ hội nhất định phải nói cho ta biết đó!” Nhị Cẩu hăng hái nói.
***
Ánh trăng đột nhiên bị mây che khuất, chung quanh tức thì âm u. Đầu óc Hàn Lăng quay đến một cảnh tượng khác, một khuôn mặt nhỏ bé khả ái hiện lên rõ mồn một.
“Lăng mẫu phi, trời đang mưa! Vũ công công bị mẹ hắn đánh khóc rồi.”
“Giác nhi có muốn biết tại sao trời lại mưa không?”
“Mẫu phi nói đó là bởi vì Vũ công công nghịch ngợm không nghe lời nên bị đánh, hắn khóc, nước mắt hóa thành nước mưa.”
“Hả, không phải vậy đâu! Nguyên nhân chính là do nước trên mặt đất bị ánh mặt trời làm bốc hơi, khi lên cao sẽ hình thành nên những giọt nước, tạo thành mây. Khi nước trong mây đủ nặng sẽ rơi xuống, biến thành nước mưa mà chúng ta nhìn thấy.”
“Hách? Sao lại không giống những gì mẫu phi nói?”
“Vậy ngươi tin lời mẫu phi giải thích hayLăng mẫu phi?”
“Ân… Tin tưởng lăng mẫu phi -!”
“Tại sao?”
“Bởi vì Lăng mẫu phi thông minh hơn mẫu phi!”
“Ha ha, đứa ngốc dễ thương này! Vậy thì sau này Lăng mẫu phi sẽ dạy ngươi nhiều thứ khác, giảng cho ngươi ‘mười vạn câu hỏi vì sao’.”
***
Sau này, lại là sau này… Chỉ tiếc, không còn sau này nữa rồi, bởi vì bọn họ đều bỏ đi xa rồi…
“Giác nhi, ngươi ở thế giới bên kia có lạnh hay không? Nhị Cẩu, linh hồn ngươi có được toại ý hay không?” Nước mắt từng giọt từng giọt như những viên trân châu lóng lánh rơi xuống, làm nổi những vòng tròn xung động trên mặt hồ. Hàn Lăng thấy cả người mệt mỏi, nàng hy vọng cứ như vậy mà ngủ, không bao giờ tỉnh lại nữa.
“Bố, mẹ, em trai, ta rất nhớ mọi người, ta muốn… về nhà. Mọi người thì sao? Có nhớ tới ta hay không? Các ngươi đừng bao giờ quên ta, phải chờ ta trở về…” Mí mắt từ từ khép lại, chân tay giãn ra, toàn thân buông lỏng, ý thức Hàn Lăng từ từ chìm xuống…
Tác giả :
Đạm Mạc Đích Tử Sắc