Một Đêm Ân Sủng
Chương 4: Cơ trí
Vi Phong không lập tức đáp lại, không để ý đông đảo nữ nhân bên dưới, nét mặt hiện vẻ bí hiểm.
“Xem ra,tâm ý hoàng thượng không phải ai cũng có phúc để hưởng.” Nữ tử ngồi ở bên trái Vi Phong hốt nhiên nói một câu, giọng điệu trào phúng. Nàng một thân trang phục đỏ, đai lưng hoa văn vàng, cổ đeo vòng ngọc, áo khoác may bằng chỉ bạc, mắt ngọc mày ngài, quyến rũ động lòng người, lại không mất đi vẻ tôn quý.
Lam phi nghe xong khuôn mặt diễm lệ lập tức vặn vẹo, phẫn nộ nói: “Người đâu, lập tức lôi hai kẻ này ra chém!”
“Nương nương hãy khoan!” từ trong đám người, một bạch y nam tử đi ra, đầu tiên là cung kính nhìn Vi Phong, sau đó chuyển hường nhìn về Lam phi: “Thực không khó để thấy rằng khi nãy các nàng quý trọng lễ vật của nương nương tới cỡ nào. Đó chỉ là việc ngoài ý muốn, không ai có thể dự liệu.”
“Ca ca…” Lam phi kinh ngạc, tức giận nhìn bạch y nam tử.
“Huống hồ, nếu như không phải tại dưới đất có nước, lễ phục cũng không đến mức bị hỏng. Nếu muốn truy cứu, đúng nhất là phải truy cứu nguyên nhân tại sao lại có nước trên mặt đất kia.”
Bạch y nam tử vừa nói xong, chúng nhân nhao nhao nhìn về phía Cốc Thu vừa mới té ngã, bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
Vi Phong vẫn dựa lưng vào ghế, bình tĩnh trầm mặc nhìn chúng tần phi thì thầm, trên mặt thần sắc khó hiểu, giống như sung sướng, lại như cười lạnh, càng giống như thỏa mãn.
“Vương đại nhân, nơi này hình như không tới phiên ngươi xen vào?” Nữ tử áo đỏ lại lần nữa nói, lần này trong giọng lộ ra ý trách cứ cùng khinh thị.
“Vân phi hình như đã quản quá nhiều chuyện rồi? Bổn cung là muội muội của Vương đại nhân, việc của bổn cung đương nhiên hắn có thể can thiệp.” Lam phi lửa giận lại bùng lên. Bộ lễ phục tuyết phưởng kia là do nàng thiên cầu vạn khất, Hoàng thượng mới đáp ứng, phá lệ ban cho nàng, hôm nay chẳng những bị hủy, lại còn bị châm chọc khiêu khích, làm sao nàng không tức giận! Huống hồ, nàng thấy việc nước trên mặt đất là có người đố kỵ cố ý làm ra.
“Lam phi cũng không thể nói như vậy! Ngươi vào hoàng cung là người của hoàng thượng. Còn như Vương đại nhân, chẳng qua chỉ là một tên nô tài!” Vân phi không cam lòng ở thế yếu nói. Nàng đã sớm thấy Lam phi không vừa mắt. Bất kể hình dáng, vóc người hay gia thế bối cảnh của bản thân so với Lam phi đều hơn hẳn vậy mà lại không được sủng ái bằng. Càng đố kỵ cùng phẫn hận hơn chính là Hoàng thượng còn phá lệ mở yến tiệc xa xỉ cho Lam phi, đây là vinh hạnh mà chưa một hậu cung phi tần nào được hưởng thụ qua. Yến hội chiều nay, nguyên chỉ có hậu cung phi tần tham gia, Hoàng thượng đặc biệt cho phép huynh trưởng của Lam phi – Vương Hạo Thương tham dự.
“Ngươi…” Lam phi mắt hạnh mở trừng trừng nhìn Vân phi, tức giận nói không ra lời.
Sau đó dưới đài dần trở nên xôn xao, chúng phi tần mỗi người một lời nghị luận, có người ủng hộ Vân phi, có người bênh vực Lam phi, hai phái thi nhau đấu võ mồm, không ai chịu nhường ai.
Chúng nữ nhân không cố kỵ gì trước mặt mình huyên náo đấu khẩu. Thân là hoàng đế, lẽ ra Vi Phong phải giận dữ, thế nhưng giờ phút này, hắn, con ngươi đen híp lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ một mảnh trầm tư bình thản, hoàn toàn không nhìn ra một chút phiền não. Tựa hồ đã sớm quen rồi, còn có vẻ rất hưởng thụ cảnh tượng đó. Ai ! Khó trách những nữ nhân này lớn mật như vậy, xem ra đây cũng không phải lần đầu tiên.
Một mực quỳ trên mặt đất, Hàn Lăng cho rằng hoàng đế sẽ ngăn cản các phi tần làm loạn, không nghĩ tới hắn lại để những người đó tranh cãi càng lúc càng gay gắt. Buồn bực, thâm tâm Hàn Lăng không khỏi dâng lên trăm ngàn lo lắng, nếu như các nàng đấu mãi, đối với mình và Cốc Thu khẳng định chỉ có hại chứ không có lợi. Trong hoàng cung này, động một chút là mất đầu, vạn nhất các nàng chuyển hết tức giận lên bản thân và Cốc Thu thì thật là uổng mạng mà.
“Các vị nương nương, xin cho nô tỳ nói một câu!” Hàn Lăng ngẩng đầu hít sâu một hơi.
Chúng nhân kinh ngạc không thôi, cuộc đấu khẩu cũng ngừng lại,tất cả nhao nhao nhìn về phía Hàn lăng.
Ánh mắt Hàn Lăng chuyển hướng lên đài cao nhìn Lam phi, nghiêm túc nói: “Lam phi nương nương, nô tỳ vụng về, vô tình làm hỏng quà sinh nhật Hoàng thượng giành cho người, nô tỳ đáng chết, cầu nương nương người đại nhân đại lượng, giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho nô tỳ một lần, cho nô tỳ lấy công chuộc tội.”
Hàn Lăng biểu hiện bình tĩnh thong dong, làm cho người khác cảm giác được nàng không hề sợ hãi. Lam phi âm thầm chăm chú quan sát, đánh giá nàng, trong lòng bỗng cảm thấy căng thẳng. Vô luận cách nói năng, cùng tướng mạo khí chất, Hàn Lăng đều gây cho người ta một cảm giác uy hiếp, trang phục cung nữ bình thường không che giấu được vẻ đẹp của nàng, trên người nàng phát ra một khí chất đặc biệt chưa từng gặp qua. Lam phi không khỏi lúng túng hỏi: “Lấy công chuộc tội? Ngươi định chuộc như thế nào?”
“Thỉnh nương nương cho nô tỳ ba ngày, nô tỳ nhất định dâng nương nương một bộ tuyết phưởng lễ phục hoàn hảo vô khuyết.”
Hàn Lăng vừa nói xong, chung quanh lập tức xôn xao. Không khó nhìn ra Hàn Lăng đã thu hút được sự chú ý của các phi tần khác.
“Lam phi nương nương, dù sao bộ lễ phục này cũng không thể mặc nữa, nếu cung nữ này đã khẳng định như vậy, người nên đại phát từ bi cho nàng ta một cơ hội, nói không chừng đến lúc đó nàng ta thật sự dâng lên nương nương một cực phẩm? Như vậy tâm ý của Hoàng thượng cũng không uổng phí.” Bạch y nam tử lại ra mặt nói thay cho Hàn Lăng.
“Hoàng thượng, người thấy sao?” Lam phi đảo mắt về phía Vi Phong ngồi bên cạnh hỏi lấy lòng.
Vi Phong hai mắt vẫn nheo lại, sau một lúc mới dường như vô tình nói: “Tùy ý ái phi.”
Tầm mắt Lam phi một lần nữa trở lại trên người Hàn Lăng, nghiêm giọng nói: “Tốt lắm, bổn cung cho ngươi một cơ hội, ba ngày sau, bổn cung muốn xem người làm sao dâng lên ta bộ y phục hoàn hảo vô khuyết!”
“Đa tạ Hoàng thượng, đa tạ Lam phi nương nương!” Hàn Lăng thầm thở phào, quỳ lạy tạ ơn.
“Nơi này không còn chuyện của người, mau lui ra.”
“Dạ, nương nương!” Hàn Lăng cùng Cốc Thu đứng lên. Nhưng sau một hồi quỳ chân đã tê rần, Hàn Lăng vừa đứng dậy đã cảm thấy hai chân mềm nhũn, lảo đảo muốn ngã.
Bỗng một bàn tay to hữu lực kịp thời kéo nàng lại, “Ngươi không sao chứ?” – một tiếng nói ôn nhu từ đỉnh đầu truyền xuống.
Hàn Lăng ngẩng mặt, nguyên lai chính là bạch y nam tử vừa mới nói giúp nàng khi nãy. Vì vậy nàng nhìn hắn thản nhiên cười một tiếng: “Cảm ơn ngài!”. Xác định chân không sao, nàng xoay người hướng cửa đi tới, hồn nhiên không biết sau lưng có bốn ánh mắt chăm chú nhìn theo mãi đến khi bóng lưng nàng biến mất.
“Lăng, cám ơn ngươi!” Ra đến đại điện, Cốc Thu nãy giờ căng thẳng mới hoàn hồn, vừa rồi nàng đã bị dọa sợ đến nín thở.
“Ngốc này, chúng ta là tỷ muội mà, đương nhiên là có nạn cùng chịu.” Hàn Lăng mỉm cười, nhớ lại tình cảnh mạo hiểm vừa rồi trong lòng vẫn còn sợ hãi, may mắn bình yên vượt qua, nàng không khỏi ngẩng đầu cảm tạ lão thiên gia đã phù hộ.
“Ai nha!”, Hàn Lăng vừa đi vừa ngắm trời mây thì thấy có tiếng người. Nghe tiếng kêu lanh lảnh quen thuộc, nàng chăm chú nhìn rồi vui mừng hô lên: “Nhị cẩu!”
Cốc Thu cũng tới gần hai người: “Nhị Cẩu, là ngươi?”
“Lăng! Cốc Thu!” Nhị Cẩu cũng hoan hỉ kêu lên.
Nhìn Nhị Cẩu một thân trong trang phục thái giám, sống mũi Hàn Lăng bỗng cay cay, run giọng hỏi: “Nhị Cẩu, ngươi… có khỏe không?”
Nhìn khuôn mặt mỹ lệ trước mắt, lại nhớ đến cảm giác đau đớn khi thành hoạn quan, Nhị Cẩu xúc cảm mênh mang. Hắn vốn chỉ cho là cắt đi nơi đó cũng giống như cắt ngón tay, qua một hai ngày sẽ không sao nữa; tuy nhiên, sau khi bản thân trải qua mới phát hiện cái cảm giác đau đớn này thật vượt xa tưởng tượng, nó còn là nỗi đau đớn ở trong tâm, không phải một hai ngày mà có lẽ cả đời cũng không thể quên được.
“Nhị cẩu!” Hàn Lăng lệ nóng lưng tròng.
“Ta… ta rất tốt!” Đau ư? Nhị Cẩu quyết định chỉ một mình mình chịu thôi, bởi vì hắn không muốn làm cho nàng thương tâm hay khổ sở. Hắn cố gắng tỏ ra thanh thản, giả vờ sung sướng nói: “Lăng, Cốc Thu, các ngươi có biết ta được ăn đùi gà không?”
“Ngươi được ăn đùi gà?” Cốc Thu buồn bực nói. Trong cung, đồ ăn cho những hạ nhân cấp bậc như các nàng chỉ là những thứ bình thường, thi thoảng mới có ít thịt vụn, còn như đùi gà thì đến giờ vẫn chưa từng thấy qua.
“Ân. Liêu tổng quản nói ta hiền lành chăm chỉ, phải ta đến cung điện của Thục phi nương nương hầu hạ tiểu hoàng tử. Hắn mỗi lần ăn đùi gà đều cắn một miếng ném xuống, ta liền len lén nhặt lên ăn.” Nhị Cẩu vừa nói trong đầu vừa hiện ra một bàn cao lương mỹ vị, theo bản năng nuốt nước miếng.
Không kìm được, nước mắt theo khóe mắt Hàn Lăng ứa ra, chảy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng.
Lúc ở Lương gia thôn, vì cuộc sống túng quẫn, nếu có nuôi gà cũng là để mang lên trấn lý bán, chưa từng được ăn qua đùi gà. Nhớ có lần Nhị Cẩu nói nếu lúc sống có thể ăn đùi gà thì chết cũng không đáng tiếc. Hôm nay rút cục đã được ăn rồi, mặc dù không phải chết nhưng cái giá phải trả so ra còn lớn hơn, đó là nỗi đau cả đời.
“Lăng, đừng như vậy, ta thật sự không sao cả!” Nhị Cẩu muốn an ủi nàng, nhưng trong thanh âm lại lộ ra nỗi đau trong lòng hắn.
Hàn Lăng cúi đầu khóc lớn.
Cốc Thu mặt cũng đầy nước mắt, nhìn quanh bốn phía nhẹ giọng nhắc nhở: “Lăng, về phòng hãy khóc, để cho người khác sợ lại có chuyện không hay.”
“Lăng…” Nhị Cẩu vỗ vỗ bả vai nàng. “Không tệ đến thế đâu, đó là cảm giác khó có thể hình dung nhưng tất cả đã là quá khứ. Thấy ngươi khóc là ta nhớ đến lúc đó, thấy ngươi cười thì ta liền không thấy đau nữa. Cho nên, ở trước mặt ta ngươi nhất định phải cười, nghe không? Ngươi cũng không hy vọng ta sẽ vĩnh viễn nhớ cái chuyện không thoải mái kia chứ?”
Hàn Lăng bả vai không ngừng run rẩy, khóc càng lớn.
“Tiểu hoàng tử vừa mới tỉnh giấc, bảo muốn gặp Thục phi nương nương, sai ta đi bẩm báo người. Được, qua mấy ngày nữa rảnh rỗi ta sẽ đi tìm các ngươi.” Nhị Cẩu biết chỉ khi bản thân rời đi thì Hàn Lăng mới có thể ngừng khóc, hắn dặn dò Cốc Thu chiếu cố Hàn Lăng thật tốt rồi hướng đại điện chạy đi.
Cốc Thu rưng rưng nhìn theo, mãi đến khi thân thể nhỏ gầy của hắn biến mất nàng mới thu hồi tầm mắt, nói:
“Lăng, chúng ta trở về thôi.”
Hàn Lăng không nói gì, chỉ ôm tuyết phưởng lễ phục đi về phía trước, những nơi đi qua đều lưu lại lệ của nàng.
“Xem ra,tâm ý hoàng thượng không phải ai cũng có phúc để hưởng.” Nữ tử ngồi ở bên trái Vi Phong hốt nhiên nói một câu, giọng điệu trào phúng. Nàng một thân trang phục đỏ, đai lưng hoa văn vàng, cổ đeo vòng ngọc, áo khoác may bằng chỉ bạc, mắt ngọc mày ngài, quyến rũ động lòng người, lại không mất đi vẻ tôn quý.
Lam phi nghe xong khuôn mặt diễm lệ lập tức vặn vẹo, phẫn nộ nói: “Người đâu, lập tức lôi hai kẻ này ra chém!”
“Nương nương hãy khoan!” từ trong đám người, một bạch y nam tử đi ra, đầu tiên là cung kính nhìn Vi Phong, sau đó chuyển hường nhìn về Lam phi: “Thực không khó để thấy rằng khi nãy các nàng quý trọng lễ vật của nương nương tới cỡ nào. Đó chỉ là việc ngoài ý muốn, không ai có thể dự liệu.”
“Ca ca…” Lam phi kinh ngạc, tức giận nhìn bạch y nam tử.
“Huống hồ, nếu như không phải tại dưới đất có nước, lễ phục cũng không đến mức bị hỏng. Nếu muốn truy cứu, đúng nhất là phải truy cứu nguyên nhân tại sao lại có nước trên mặt đất kia.”
Bạch y nam tử vừa nói xong, chúng nhân nhao nhao nhìn về phía Cốc Thu vừa mới té ngã, bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
Vi Phong vẫn dựa lưng vào ghế, bình tĩnh trầm mặc nhìn chúng tần phi thì thầm, trên mặt thần sắc khó hiểu, giống như sung sướng, lại như cười lạnh, càng giống như thỏa mãn.
“Vương đại nhân, nơi này hình như không tới phiên ngươi xen vào?” Nữ tử áo đỏ lại lần nữa nói, lần này trong giọng lộ ra ý trách cứ cùng khinh thị.
“Vân phi hình như đã quản quá nhiều chuyện rồi? Bổn cung là muội muội của Vương đại nhân, việc của bổn cung đương nhiên hắn có thể can thiệp.” Lam phi lửa giận lại bùng lên. Bộ lễ phục tuyết phưởng kia là do nàng thiên cầu vạn khất, Hoàng thượng mới đáp ứng, phá lệ ban cho nàng, hôm nay chẳng những bị hủy, lại còn bị châm chọc khiêu khích, làm sao nàng không tức giận! Huống hồ, nàng thấy việc nước trên mặt đất là có người đố kỵ cố ý làm ra.
“Lam phi cũng không thể nói như vậy! Ngươi vào hoàng cung là người của hoàng thượng. Còn như Vương đại nhân, chẳng qua chỉ là một tên nô tài!” Vân phi không cam lòng ở thế yếu nói. Nàng đã sớm thấy Lam phi không vừa mắt. Bất kể hình dáng, vóc người hay gia thế bối cảnh của bản thân so với Lam phi đều hơn hẳn vậy mà lại không được sủng ái bằng. Càng đố kỵ cùng phẫn hận hơn chính là Hoàng thượng còn phá lệ mở yến tiệc xa xỉ cho Lam phi, đây là vinh hạnh mà chưa một hậu cung phi tần nào được hưởng thụ qua. Yến hội chiều nay, nguyên chỉ có hậu cung phi tần tham gia, Hoàng thượng đặc biệt cho phép huynh trưởng của Lam phi – Vương Hạo Thương tham dự.
“Ngươi…” Lam phi mắt hạnh mở trừng trừng nhìn Vân phi, tức giận nói không ra lời.
Sau đó dưới đài dần trở nên xôn xao, chúng phi tần mỗi người một lời nghị luận, có người ủng hộ Vân phi, có người bênh vực Lam phi, hai phái thi nhau đấu võ mồm, không ai chịu nhường ai.
Chúng nữ nhân không cố kỵ gì trước mặt mình huyên náo đấu khẩu. Thân là hoàng đế, lẽ ra Vi Phong phải giận dữ, thế nhưng giờ phút này, hắn, con ngươi đen híp lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ một mảnh trầm tư bình thản, hoàn toàn không nhìn ra một chút phiền não. Tựa hồ đã sớm quen rồi, còn có vẻ rất hưởng thụ cảnh tượng đó. Ai ! Khó trách những nữ nhân này lớn mật như vậy, xem ra đây cũng không phải lần đầu tiên.
Một mực quỳ trên mặt đất, Hàn Lăng cho rằng hoàng đế sẽ ngăn cản các phi tần làm loạn, không nghĩ tới hắn lại để những người đó tranh cãi càng lúc càng gay gắt. Buồn bực, thâm tâm Hàn Lăng không khỏi dâng lên trăm ngàn lo lắng, nếu như các nàng đấu mãi, đối với mình và Cốc Thu khẳng định chỉ có hại chứ không có lợi. Trong hoàng cung này, động một chút là mất đầu, vạn nhất các nàng chuyển hết tức giận lên bản thân và Cốc Thu thì thật là uổng mạng mà.
“Các vị nương nương, xin cho nô tỳ nói một câu!” Hàn Lăng ngẩng đầu hít sâu một hơi.
Chúng nhân kinh ngạc không thôi, cuộc đấu khẩu cũng ngừng lại,tất cả nhao nhao nhìn về phía Hàn lăng.
Ánh mắt Hàn Lăng chuyển hướng lên đài cao nhìn Lam phi, nghiêm túc nói: “Lam phi nương nương, nô tỳ vụng về, vô tình làm hỏng quà sinh nhật Hoàng thượng giành cho người, nô tỳ đáng chết, cầu nương nương người đại nhân đại lượng, giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho nô tỳ một lần, cho nô tỳ lấy công chuộc tội.”
Hàn Lăng biểu hiện bình tĩnh thong dong, làm cho người khác cảm giác được nàng không hề sợ hãi. Lam phi âm thầm chăm chú quan sát, đánh giá nàng, trong lòng bỗng cảm thấy căng thẳng. Vô luận cách nói năng, cùng tướng mạo khí chất, Hàn Lăng đều gây cho người ta một cảm giác uy hiếp, trang phục cung nữ bình thường không che giấu được vẻ đẹp của nàng, trên người nàng phát ra một khí chất đặc biệt chưa từng gặp qua. Lam phi không khỏi lúng túng hỏi: “Lấy công chuộc tội? Ngươi định chuộc như thế nào?”
“Thỉnh nương nương cho nô tỳ ba ngày, nô tỳ nhất định dâng nương nương một bộ tuyết phưởng lễ phục hoàn hảo vô khuyết.”
Hàn Lăng vừa nói xong, chung quanh lập tức xôn xao. Không khó nhìn ra Hàn Lăng đã thu hút được sự chú ý của các phi tần khác.
“Lam phi nương nương, dù sao bộ lễ phục này cũng không thể mặc nữa, nếu cung nữ này đã khẳng định như vậy, người nên đại phát từ bi cho nàng ta một cơ hội, nói không chừng đến lúc đó nàng ta thật sự dâng lên nương nương một cực phẩm? Như vậy tâm ý của Hoàng thượng cũng không uổng phí.” Bạch y nam tử lại ra mặt nói thay cho Hàn Lăng.
“Hoàng thượng, người thấy sao?” Lam phi đảo mắt về phía Vi Phong ngồi bên cạnh hỏi lấy lòng.
Vi Phong hai mắt vẫn nheo lại, sau một lúc mới dường như vô tình nói: “Tùy ý ái phi.”
Tầm mắt Lam phi một lần nữa trở lại trên người Hàn Lăng, nghiêm giọng nói: “Tốt lắm, bổn cung cho ngươi một cơ hội, ba ngày sau, bổn cung muốn xem người làm sao dâng lên ta bộ y phục hoàn hảo vô khuyết!”
“Đa tạ Hoàng thượng, đa tạ Lam phi nương nương!” Hàn Lăng thầm thở phào, quỳ lạy tạ ơn.
“Nơi này không còn chuyện của người, mau lui ra.”
“Dạ, nương nương!” Hàn Lăng cùng Cốc Thu đứng lên. Nhưng sau một hồi quỳ chân đã tê rần, Hàn Lăng vừa đứng dậy đã cảm thấy hai chân mềm nhũn, lảo đảo muốn ngã.
Bỗng một bàn tay to hữu lực kịp thời kéo nàng lại, “Ngươi không sao chứ?” – một tiếng nói ôn nhu từ đỉnh đầu truyền xuống.
Hàn Lăng ngẩng mặt, nguyên lai chính là bạch y nam tử vừa mới nói giúp nàng khi nãy. Vì vậy nàng nhìn hắn thản nhiên cười một tiếng: “Cảm ơn ngài!”. Xác định chân không sao, nàng xoay người hướng cửa đi tới, hồn nhiên không biết sau lưng có bốn ánh mắt chăm chú nhìn theo mãi đến khi bóng lưng nàng biến mất.
“Lăng, cám ơn ngươi!” Ra đến đại điện, Cốc Thu nãy giờ căng thẳng mới hoàn hồn, vừa rồi nàng đã bị dọa sợ đến nín thở.
“Ngốc này, chúng ta là tỷ muội mà, đương nhiên là có nạn cùng chịu.” Hàn Lăng mỉm cười, nhớ lại tình cảnh mạo hiểm vừa rồi trong lòng vẫn còn sợ hãi, may mắn bình yên vượt qua, nàng không khỏi ngẩng đầu cảm tạ lão thiên gia đã phù hộ.
“Ai nha!”, Hàn Lăng vừa đi vừa ngắm trời mây thì thấy có tiếng người. Nghe tiếng kêu lanh lảnh quen thuộc, nàng chăm chú nhìn rồi vui mừng hô lên: “Nhị cẩu!”
Cốc Thu cũng tới gần hai người: “Nhị Cẩu, là ngươi?”
“Lăng! Cốc Thu!” Nhị Cẩu cũng hoan hỉ kêu lên.
Nhìn Nhị Cẩu một thân trong trang phục thái giám, sống mũi Hàn Lăng bỗng cay cay, run giọng hỏi: “Nhị Cẩu, ngươi… có khỏe không?”
Nhìn khuôn mặt mỹ lệ trước mắt, lại nhớ đến cảm giác đau đớn khi thành hoạn quan, Nhị Cẩu xúc cảm mênh mang. Hắn vốn chỉ cho là cắt đi nơi đó cũng giống như cắt ngón tay, qua một hai ngày sẽ không sao nữa; tuy nhiên, sau khi bản thân trải qua mới phát hiện cái cảm giác đau đớn này thật vượt xa tưởng tượng, nó còn là nỗi đau đớn ở trong tâm, không phải một hai ngày mà có lẽ cả đời cũng không thể quên được.
“Nhị cẩu!” Hàn Lăng lệ nóng lưng tròng.
“Ta… ta rất tốt!” Đau ư? Nhị Cẩu quyết định chỉ một mình mình chịu thôi, bởi vì hắn không muốn làm cho nàng thương tâm hay khổ sở. Hắn cố gắng tỏ ra thanh thản, giả vờ sung sướng nói: “Lăng, Cốc Thu, các ngươi có biết ta được ăn đùi gà không?”
“Ngươi được ăn đùi gà?” Cốc Thu buồn bực nói. Trong cung, đồ ăn cho những hạ nhân cấp bậc như các nàng chỉ là những thứ bình thường, thi thoảng mới có ít thịt vụn, còn như đùi gà thì đến giờ vẫn chưa từng thấy qua.
“Ân. Liêu tổng quản nói ta hiền lành chăm chỉ, phải ta đến cung điện của Thục phi nương nương hầu hạ tiểu hoàng tử. Hắn mỗi lần ăn đùi gà đều cắn một miếng ném xuống, ta liền len lén nhặt lên ăn.” Nhị Cẩu vừa nói trong đầu vừa hiện ra một bàn cao lương mỹ vị, theo bản năng nuốt nước miếng.
Không kìm được, nước mắt theo khóe mắt Hàn Lăng ứa ra, chảy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng.
Lúc ở Lương gia thôn, vì cuộc sống túng quẫn, nếu có nuôi gà cũng là để mang lên trấn lý bán, chưa từng được ăn qua đùi gà. Nhớ có lần Nhị Cẩu nói nếu lúc sống có thể ăn đùi gà thì chết cũng không đáng tiếc. Hôm nay rút cục đã được ăn rồi, mặc dù không phải chết nhưng cái giá phải trả so ra còn lớn hơn, đó là nỗi đau cả đời.
“Lăng, đừng như vậy, ta thật sự không sao cả!” Nhị Cẩu muốn an ủi nàng, nhưng trong thanh âm lại lộ ra nỗi đau trong lòng hắn.
Hàn Lăng cúi đầu khóc lớn.
Cốc Thu mặt cũng đầy nước mắt, nhìn quanh bốn phía nhẹ giọng nhắc nhở: “Lăng, về phòng hãy khóc, để cho người khác sợ lại có chuyện không hay.”
“Lăng…” Nhị Cẩu vỗ vỗ bả vai nàng. “Không tệ đến thế đâu, đó là cảm giác khó có thể hình dung nhưng tất cả đã là quá khứ. Thấy ngươi khóc là ta nhớ đến lúc đó, thấy ngươi cười thì ta liền không thấy đau nữa. Cho nên, ở trước mặt ta ngươi nhất định phải cười, nghe không? Ngươi cũng không hy vọng ta sẽ vĩnh viễn nhớ cái chuyện không thoải mái kia chứ?”
Hàn Lăng bả vai không ngừng run rẩy, khóc càng lớn.
“Tiểu hoàng tử vừa mới tỉnh giấc, bảo muốn gặp Thục phi nương nương, sai ta đi bẩm báo người. Được, qua mấy ngày nữa rảnh rỗi ta sẽ đi tìm các ngươi.” Nhị Cẩu biết chỉ khi bản thân rời đi thì Hàn Lăng mới có thể ngừng khóc, hắn dặn dò Cốc Thu chiếu cố Hàn Lăng thật tốt rồi hướng đại điện chạy đi.
Cốc Thu rưng rưng nhìn theo, mãi đến khi thân thể nhỏ gầy của hắn biến mất nàng mới thu hồi tầm mắt, nói:
“Lăng, chúng ta trở về thôi.”
Hàn Lăng không nói gì, chỉ ôm tuyết phưởng lễ phục đi về phía trước, những nơi đi qua đều lưu lại lệ của nàng.
Tác giả :
Đạm Mạc Đích Tử Sắc