Một Đêm Ân Sủng
Chương 12: Thoát hiểm
Trở lại tẩm phòng, hắn ném nàng lên giường, một lần nữa tháo tung xiêm y của nàng, ngắm nhìn nàng.
Hàn Lăng bị điểm huyệt, toàn thân không thể động đậy, muốn kêu cũng không kêu được, nước mắt trào ra.
Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, lòng Vi Phong run lên, động tác cũng ngừng lại.
Tuy nhiên hắn đã vận sức chờ phát động, “Ngoan, trẫm sẽ yêu thương ngươi. Vì ngươi trẫm có thể phá lệ, không ngại thân phận của ngươi, ngày mai trẫm sẽ sắc phong ngươi làm quý nhân… hoặc là quý phi? Trẫm sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý cùng ân sủng, chỉ cần ngươi đừng khóc…”
Không cần, cái gì cũng không cần! Nàng thân là người hiện đại, cũng không quá coi trọng xử nữ trinh tiết gì gì đó. Nhưng mà vừa nghĩ tới lần đầu tiên sắp bị mất cho tên khốn này, nàng thật sự khó mà chấp nhận! Nếu như ông trời nhất định bắt đêm đầu tiên của nàng phải là dành cho người cổ đại thì nàng tình nguyện cấp cho Vương Cảnh Thương chứ không phải tên hoàng đế chết dẫm này.
“Hôn quân, ngươi mà không buông ta ra, ta sẽ chết cho ngươi xem. Ta chết rồi, thành quỷ cũng không buông tha ngươi, oan hồn ta sẽ một mực đi theo ngươi, nhiễu loạn ngươi, nhiễu loạn quốc gia cùng con dân của ngươi, làm cho Dụ Trác hoàng triều bị hủy trong tay ngươi!” Vô kế khả thi, Hàn Lăng chỉ nghĩ lấy cái chết để bức hắn.
“Lăng, không phải ngươi muốn trở về sao? Tự sát đi, chỉ cần ngươi chết, linh hồn cùng thân thể sẽ đều trở lại thế kỷ hai mươi mốt!” Một thanh âm chợt vang lên trong đầu Hàn Lăng.
Dạ dày Hàn Lăng quặn thắt, ý nghĩ tự sát dâng lên, nàng hé miệng vươn đầu lưỡi ra rồi dùng sức mà cắn. Một cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế dâng lên, máu tươi đỏ sẫm từ miệng nàng trào ra.
Thấy cảnh tượng ghê người này, Vi Phong thanh tỉnh không ít, nhanh chóng điểm một chưởng vào bả vai nàng, ngăn cản nàng tiếp tục tự hại mình.
Hàn Lăng trừng mắt rồi rơi vào hôn mê.
Dục vọng thối lui, nội tâm Vi Phong dâng lên nỗi sợ hãi chưa từng có, sau khi đưa tay dò được khí tức yếu ớt dưới mũi nàng, tâm trạng bối rối thấp thỏm của hắn mới từ từ bình tĩnh trở lại.
Hắn nhảy xuống giường, không kịp mặc quần áo liền chạy đến trước tủ quần áo lôi ra một lọ thuốc trị thương, trở lại giường cẩn thận, tỉ mỉ mở hai hàm răng nàng, bôi thuốc lên đầu lưỡi nàng, sau đó kéo chăn đắp lên người nàng.
Nghiêng người nằm xuống bên cạnh nàng, Vi Phong mày kiếm nhíu lại, ánh mắt bối rối lẳng lặng nhìn nàng, mặt đầy trầm tư…
o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)
Khi Hàn Lăng tỉnh lại, đập vào mắt đầu tiên là một khuôn mặt tuấn tú, đôi mày anh tuấn, mũi cao mà thẳng, bạc môi khêu gợi, một bộ mặt cực kỳ nhu hòa.
Người kia là ai nhỉ? Hàn Lăng thoáng buồn bực, tập trung nhìn lại, đầu óc hỗn độn lập tức tỉnh táo, là hắn, là tên hoàng đế chết tiệt kia! Bình thường đều thấy bộ dạng hung thần ác sát lạnh lùng của hắn, khó trách nàng nhất thời không nhận ra.
Nhớ lại toàn bộ sự việc ngày hôm qua. Là hắn, là hắn tối qua có ý đồ xâm phạm nàng.
Nàng đẩy hắn ra, ngồi dậy rất nhanh, tỉ mỉ xem xét chăn đệm từ trên xuống dưới. Hoàn toàn sạch sẽ, không có vết máu; huống hồ nàng còn phát giác bản thân cũng không thấy cảm giác đau của “đêm đầu tiên”. Vậy, chuyện gì đã xảy ra?
“Yên tâm đi, trẫm không có ép buộc ngươi!” phía sau vang lên tiếng nói trầm thấp.
Hàn Lăng xoay người lại. Hắn tỉnh dậy lại khôi phục vẻ mặt lãnh khốc. Hắn vừa rồi nói như vậy là có ý gì? Nàng nhớ kỹ tối hôm qua trước khi cắn lưỡi hắn rõ ràng tiến vào, chẳng lẽ sau đó lại không tiếp tục? (trời, chị cắn lưỡi thế mà tiếp tục được thì…)
“Ngươi thà chết cũng không chịu thỏa hiệp, chẳng lẽ ngươi chán ghét trẫm như vậy?” Vi Phong nhanh như chớp phóng tới trước mặt nàng, giữ người nàng, con ngươi đen âm u bình tĩnh chăm chú nhìn vào nàng.
Hàn Lăng theo bản năng định chối bay, nhưng nhớ ra sự vô sỉ của hắn lại mắng: “Vương bát đản, ngươi là nhất quốc chi quân mà lại… Ngươi hèn hạ vô sĩ, hạ lưu đê tiện… Ai nha!”
“Thế nào, lưỡi đau lắm hả?” Vi Phong lập tức buông tay ra, trên mặt lộ ra vẻ ân cần hiếm thấy.
Thấy vẻ mặt hắn, Hàn Lăng lửa giận tiêu trừ không ít, không biết làm sao, chỉ cúi đầu. Tuy nhiên, nghĩ tới việc tối hôm qua lại cảm thấy nhục nhã, vì vậy dùng sức đẩy hắn ra.
Vi Phong không đề phòng bị đẩy ngã trên giường, may mà chăn đệm dày nếu không đầu hắn chắc chắn sẽ mọc thêm một quả ổi.
Tức giận không giảm đi tí nào, Hàn Lăng đứng lên, nhấc chân…
Vi Phong kinh hãi, nhanh chóng chuyển thân né tránh, sau đó đứng lên ngăn cản nàng tiếp tục tấn công.
“Buông!” Hàn Lăng bị túm chân khẽ kêu.
“Ngươi mắng lâu như vậy không mệt mỏi sao?” Vi Phong nghi hoặc nhìn nàng. Kỳ thật, hắn đối với chính mình có điểm buồn bực, không ai dám can đảm hành động như vậy trước mặt mình, nàng là người đầu tiên và duy nhất, hắn lẽ ra phải tức giận, nhưng trong lòng một chút tức giận cũng không có, ngược lại, lại có cảm giác hưởng thụ.
Đúng vậy, hiện tại mắng hắn thì có lợi gì! Mặc dù vẫn giữ được trong sạch, nhưng vẫn là đã bị xâm phạm qua. Hàn Lăng cảm thấy buồn nôn.
“Ngươi phải biết rằng bằng vào hành vi vô lễ vừa rồi, trẫm có thể xử tử ngươi!”
“Hừ, chết thì chết, ai sợ ai chứ!” Hàn Lăng không hề cảm thấy sợ hãi, nàng cầu còn không được nữa là!
Đáng chết! Rốt cuộc là một gia đình như thế nào mà tạo ra một kẻ tính cách cương liệt đến vậy! “Trẫm biết ngươi không sợ, bất quá trẫm nói cho ngươi, căn cứ vào luật pháp triều đình, một người phạm tội liền tru di cửu tộc. Cho nên, bằng hữu của ngươi, kể cả Vương Cảnh Thương hay Tiễn Cẩm Hoành đều phải chết!”
“Ngươi!” Hàn Lăng hai con mắt phun hỏa, nghiến răng nghiến lợi, nàng thật hận trên tay không có khẩu súng lục để cho cái bản mặt đáng ghét kia một viên kẹo đồng.
Thẳng mi trợn mắt, mặt đầy vẻ giận giữ, bốn phía im ắng, hai người cứ như vậy giằng co không dứt.
Đúng lúc này, “chi” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Lam phi một thân váy áo xanh biếc, nét mặt sáng ngời tiến vào. Nhìn thấy trên long sàng hai người quần áo xốc xếch, nàng cao giọng hét lên, trong tiếng nói tràn ngập vẻ khiếp sợ, nghi vấn, khó tin
Hàn Lăng bị điểm huyệt, toàn thân không thể động đậy, muốn kêu cũng không kêu được, nước mắt trào ra.
Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, lòng Vi Phong run lên, động tác cũng ngừng lại.
Tuy nhiên hắn đã vận sức chờ phát động, “Ngoan, trẫm sẽ yêu thương ngươi. Vì ngươi trẫm có thể phá lệ, không ngại thân phận của ngươi, ngày mai trẫm sẽ sắc phong ngươi làm quý nhân… hoặc là quý phi? Trẫm sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý cùng ân sủng, chỉ cần ngươi đừng khóc…”
Không cần, cái gì cũng không cần! Nàng thân là người hiện đại, cũng không quá coi trọng xử nữ trinh tiết gì gì đó. Nhưng mà vừa nghĩ tới lần đầu tiên sắp bị mất cho tên khốn này, nàng thật sự khó mà chấp nhận! Nếu như ông trời nhất định bắt đêm đầu tiên của nàng phải là dành cho người cổ đại thì nàng tình nguyện cấp cho Vương Cảnh Thương chứ không phải tên hoàng đế chết dẫm này.
“Hôn quân, ngươi mà không buông ta ra, ta sẽ chết cho ngươi xem. Ta chết rồi, thành quỷ cũng không buông tha ngươi, oan hồn ta sẽ một mực đi theo ngươi, nhiễu loạn ngươi, nhiễu loạn quốc gia cùng con dân của ngươi, làm cho Dụ Trác hoàng triều bị hủy trong tay ngươi!” Vô kế khả thi, Hàn Lăng chỉ nghĩ lấy cái chết để bức hắn.
“Lăng, không phải ngươi muốn trở về sao? Tự sát đi, chỉ cần ngươi chết, linh hồn cùng thân thể sẽ đều trở lại thế kỷ hai mươi mốt!” Một thanh âm chợt vang lên trong đầu Hàn Lăng.
Dạ dày Hàn Lăng quặn thắt, ý nghĩ tự sát dâng lên, nàng hé miệng vươn đầu lưỡi ra rồi dùng sức mà cắn. Một cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế dâng lên, máu tươi đỏ sẫm từ miệng nàng trào ra.
Thấy cảnh tượng ghê người này, Vi Phong thanh tỉnh không ít, nhanh chóng điểm một chưởng vào bả vai nàng, ngăn cản nàng tiếp tục tự hại mình.
Hàn Lăng trừng mắt rồi rơi vào hôn mê.
Dục vọng thối lui, nội tâm Vi Phong dâng lên nỗi sợ hãi chưa từng có, sau khi đưa tay dò được khí tức yếu ớt dưới mũi nàng, tâm trạng bối rối thấp thỏm của hắn mới từ từ bình tĩnh trở lại.
Hắn nhảy xuống giường, không kịp mặc quần áo liền chạy đến trước tủ quần áo lôi ra một lọ thuốc trị thương, trở lại giường cẩn thận, tỉ mỉ mở hai hàm răng nàng, bôi thuốc lên đầu lưỡi nàng, sau đó kéo chăn đắp lên người nàng.
Nghiêng người nằm xuống bên cạnh nàng, Vi Phong mày kiếm nhíu lại, ánh mắt bối rối lẳng lặng nhìn nàng, mặt đầy trầm tư…
o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)
Khi Hàn Lăng tỉnh lại, đập vào mắt đầu tiên là một khuôn mặt tuấn tú, đôi mày anh tuấn, mũi cao mà thẳng, bạc môi khêu gợi, một bộ mặt cực kỳ nhu hòa.
Người kia là ai nhỉ? Hàn Lăng thoáng buồn bực, tập trung nhìn lại, đầu óc hỗn độn lập tức tỉnh táo, là hắn, là tên hoàng đế chết tiệt kia! Bình thường đều thấy bộ dạng hung thần ác sát lạnh lùng của hắn, khó trách nàng nhất thời không nhận ra.
Nhớ lại toàn bộ sự việc ngày hôm qua. Là hắn, là hắn tối qua có ý đồ xâm phạm nàng.
Nàng đẩy hắn ra, ngồi dậy rất nhanh, tỉ mỉ xem xét chăn đệm từ trên xuống dưới. Hoàn toàn sạch sẽ, không có vết máu; huống hồ nàng còn phát giác bản thân cũng không thấy cảm giác đau của “đêm đầu tiên”. Vậy, chuyện gì đã xảy ra?
“Yên tâm đi, trẫm không có ép buộc ngươi!” phía sau vang lên tiếng nói trầm thấp.
Hàn Lăng xoay người lại. Hắn tỉnh dậy lại khôi phục vẻ mặt lãnh khốc. Hắn vừa rồi nói như vậy là có ý gì? Nàng nhớ kỹ tối hôm qua trước khi cắn lưỡi hắn rõ ràng tiến vào, chẳng lẽ sau đó lại không tiếp tục? (trời, chị cắn lưỡi thế mà tiếp tục được thì…)
“Ngươi thà chết cũng không chịu thỏa hiệp, chẳng lẽ ngươi chán ghét trẫm như vậy?” Vi Phong nhanh như chớp phóng tới trước mặt nàng, giữ người nàng, con ngươi đen âm u bình tĩnh chăm chú nhìn vào nàng.
Hàn Lăng theo bản năng định chối bay, nhưng nhớ ra sự vô sỉ của hắn lại mắng: “Vương bát đản, ngươi là nhất quốc chi quân mà lại… Ngươi hèn hạ vô sĩ, hạ lưu đê tiện… Ai nha!”
“Thế nào, lưỡi đau lắm hả?” Vi Phong lập tức buông tay ra, trên mặt lộ ra vẻ ân cần hiếm thấy.
Thấy vẻ mặt hắn, Hàn Lăng lửa giận tiêu trừ không ít, không biết làm sao, chỉ cúi đầu. Tuy nhiên, nghĩ tới việc tối hôm qua lại cảm thấy nhục nhã, vì vậy dùng sức đẩy hắn ra.
Vi Phong không đề phòng bị đẩy ngã trên giường, may mà chăn đệm dày nếu không đầu hắn chắc chắn sẽ mọc thêm một quả ổi.
Tức giận không giảm đi tí nào, Hàn Lăng đứng lên, nhấc chân…
Vi Phong kinh hãi, nhanh chóng chuyển thân né tránh, sau đó đứng lên ngăn cản nàng tiếp tục tấn công.
“Buông!” Hàn Lăng bị túm chân khẽ kêu.
“Ngươi mắng lâu như vậy không mệt mỏi sao?” Vi Phong nghi hoặc nhìn nàng. Kỳ thật, hắn đối với chính mình có điểm buồn bực, không ai dám can đảm hành động như vậy trước mặt mình, nàng là người đầu tiên và duy nhất, hắn lẽ ra phải tức giận, nhưng trong lòng một chút tức giận cũng không có, ngược lại, lại có cảm giác hưởng thụ.
Đúng vậy, hiện tại mắng hắn thì có lợi gì! Mặc dù vẫn giữ được trong sạch, nhưng vẫn là đã bị xâm phạm qua. Hàn Lăng cảm thấy buồn nôn.
“Ngươi phải biết rằng bằng vào hành vi vô lễ vừa rồi, trẫm có thể xử tử ngươi!”
“Hừ, chết thì chết, ai sợ ai chứ!” Hàn Lăng không hề cảm thấy sợ hãi, nàng cầu còn không được nữa là!
Đáng chết! Rốt cuộc là một gia đình như thế nào mà tạo ra một kẻ tính cách cương liệt đến vậy! “Trẫm biết ngươi không sợ, bất quá trẫm nói cho ngươi, căn cứ vào luật pháp triều đình, một người phạm tội liền tru di cửu tộc. Cho nên, bằng hữu của ngươi, kể cả Vương Cảnh Thương hay Tiễn Cẩm Hoành đều phải chết!”
“Ngươi!” Hàn Lăng hai con mắt phun hỏa, nghiến răng nghiến lợi, nàng thật hận trên tay không có khẩu súng lục để cho cái bản mặt đáng ghét kia một viên kẹo đồng.
Thẳng mi trợn mắt, mặt đầy vẻ giận giữ, bốn phía im ắng, hai người cứ như vậy giằng co không dứt.
Đúng lúc này, “chi” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Lam phi một thân váy áo xanh biếc, nét mặt sáng ngời tiến vào. Nhìn thấy trên long sàng hai người quần áo xốc xếch, nàng cao giọng hét lên, trong tiếng nói tràn ngập vẻ khiếp sợ, nghi vấn, khó tin
Tác giả :
Đạm Mạc Đích Tử Sắc