Một Đêm Ân Sủng
Chương 103: Hàn Lăng rung động
“”Ngươi chính là tiện nhân Hàn lăng?”
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Tốc độ còn nhanh hơn cả ánh sáng, Hàn Lăng vung tay tát vào hai bên mặt Vân Phi mấy cái, từ vết hằn đỏ trên khuôn mặt nàng ta có thể thấy lực tát không nhỏ.
“Ngươi sám đánh bổn cung? Tiện nhân chết......”
Lời nói của Vân Phi còn chưa kịp nói hết, lại bị vả tiếp cho hai phát. Ngón tay thon dài cảu Hàn Lăng, véo chặt lắy bến khóe môi phải của nàng ta, dùng lục kéo ra, lạnh lùng cảnh cáo: “Miệng sạch sẽ một chút, nếu không, ta sẽ xé nát cái miệng của ngươi!”
“Tiện.....” cmả nhận được sự đau nhức từ bên khóe miệng truyền tới, Vân Phi lập tức quay đầu hương Vi Phong cầu cứu, “Hoàng....hoàng thượng. Xin người cứu lấy thân thiếp, hoàng thương!”
Vi Phong đối với ả nhìn như không thấy, đôi mắt phát quang dính chặt lấy người Hàn lăng, hắn không thể nào ngờ đựợc, tiểu nữ nhân này lại còn có mọt mặt dũng mãnh như hổ.
Viếc Vân Phi đã biết được thân phận thật sự của mình, Hàn Lăng cùng không cần phải dấu diếm gì nữa, nàng tháo bỏ mặt nạ hình bướm xuống, kiều nhan đẹp đẽ, đưa xát vào gần mặt Vân Phi, sau đó từng câu từng từ, nghiến răng mà nói: “Không sai! Ta chính là Hàn Lăng. Ngươi nghe cho rõ đây, tổn hại mà ngươi và Lý Ánh Hà trước đây đã gây cho ta, ta nhất định sẽ hoàn lại gấp đôi!”
Toàn thân Hàn Lăng phát ra một luồng khí tức lạnh lung, khiến cho Vân Phi không kìm nổi cảm thấy sợ hãi, mới nãy thôi vẫn còn chút kiêu ngạo, giờ thì cũng biến mát không còn tung tích, khuôn mặt vàng vọt pha chút hồng, càng như là đưa tang.
Hàn Lăng lục tìm trên người ả, tháo tất cả những trang sức trên người ả xuống.
Vân Phi thấy vậy, cố chống lại mối nguy bị xé nát miệng, kêu lên, “Ê, ngươi muốn làm gì? Cái ngọc đồng tâm kia là do hoàng thượng tặng ta năm năm trước, người đừng mong cướp được nó!”
Hàn Lăng nghe thấy, giật lấy luôn cái ngọc đồng tâm, nhìn vào dòng chữ khắc trên miếng ngọc, sau đó lắc lắc nó trước mặt Vi Phong, lạnh nhạt châm chích: “Nhìn không ra là ngươi và nàng ta cũng có lúc đồng tâm sao.”
Cái ả Vân Phi không biết sống chết lập tức bắt đầu khoe khoang: “Hoàng thượng năm đó vô cùng sủng ái ta, nếu như không phải nhà ngươi dùng yêu thuật mê hoặc hoàng thượng, hoàng thượng cũng không thể nào biến thành như vậy!” Nói đoạn, ả liền dùng bộ dạng đáng thương quay sang nhìn Vi Phong.
“Hừ, xem ra Vân Phi cũng đã từng có thời gian được vịnh dự nhận ân sủng mà!” Khuôn mặt Hàn Lăng liền được treo lên một nụ cười khó hiểu, chầm chậm hướng người về phía ả, giơ lên cái đám trangg sức trong tay, nhàn nhạt hỏi: “Còn những gì là do hắn tặng nữa? Ta lại muốn xem thử, tình yêu của hắn với ngươi rốt cục sâu đậm cỗ nào!”
Vân Phi cho răng Hàn Lăng đang ghen với mình, liền càng đắc ý, chỉ từng vật từng vật một, “cái này, cái này, và cả cái này nữua, đều là hoàng thượng tặng cho ta cả.”
“Vậy còn hai cái này thì sao? Không lẽ đó là do người đàn ông khác tặng?” Hàn Lăng giơ lên cái túi thơm màu hồng phấn và một chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy.
“Hàm hồ, ngươi đunừg có mà vu oan cho ta, cái này là do mẹ ta tặng ta!”
Mục địch đã đạt được, Hàn Lăng liền cầm lấy cái túi thom va cái vòng ngọc, còn những thứ khác, vứt lại cho Vân Phi, sau cùng nhìn cũng không thèm nhìn ả lấy một cái, hướng về phái cửa đi ra.
Vài giây sau Vi Phong cũng quay người, đi theo nàng.
Phát hiện thấy Vi Phong rời đi, Vân Phi vội vàng hét lên, “Hoàng thượng, xin đừng đi, hoàng thượng........”
Tiếc là, đáp lại lời ả chỉ là một tiếng sập cửa rất mạnh, và cả vọng âm lời nói của à.
Vân Phi ôm chặt lấy đám trang sức như là những thứuc rất quí báu của mình, buồn bã nhìn vào cánh cửa đóng chặt, một lúc sau, ủ rũ dựa vào tường.
Ả biết, cái mật thật này cách âm rất tốt, cho dù có hò hét vỡ họng thì cũng hẳng có ai nghe được.
Sau khi rời khỏi mật thất, Hàn Lăng đưa Vi Phong đến thẳng ngự thư phòng.
“Ngươi viết thư, rồi đến lúc đó đính kèm cả hai tín vật này gửi cả cho Lý Ánh Hà.” Hàn Lăng đã chuẩn bị sẵn cả bút, giấy và nghiên mục.
Vi Phong cầm lấy bút, vừa suy nghĩ, vừa viết vài dòng chữ.
Đời đến khi mực nước đã khô, hàn Lăng mới gập lại bức thư, hét vào trong bao thư, “Ngươi tốt nhất hãy phái một người có thể tín nhiệm được, năng lục làm việc tốt mang đi gửi.”
“Ta sẽ phái “Hắc” đưa thư này tới tay của Lý Ánh Hà một cách nhanh nhất. “Vi Phong chăm chú nhìn nàng, lời muốn nói ra lại không thể ngừng lại, do dự một lúc, sau cùng vẫn giải thích: “Cái kia.....cái đống đồ kia, đều là trước khi nàng xuất hiện ta đã ban cho Vân Phi, đặc biệt là cái miếng ngọc đồng tâm, lúc mà trẫm ban cho nàng ta, thực ra không hề nghĩ đến ý nghĩa chân thực của nó, lúc đó trẫm........lúc đo........”
Kìm nén cơn đau nhói vô cớ trong tim, Hàn Lăng tận lực duy trì ngữ khí bình tĩnh, “Chúng ta ra ngoài đi!”
“Lăng lăng ---“ Vi Phong không suy nghĩ gì kéo tay nàng lại.
Nội tâm Hàn Lăng lại một hồi run rấy, không hề giẫy ra, không có một chút động tĩnh gì.
Vi Phong cũng không phát ra tiếng nào nữa, chỉ vô cùng cẩn thận nhìn vảo nàng, dịu dàng vạn phần nắm chặt lấy bàn tay nàng, tâm tình kích thăng hoa tới cực điểm.
Tim Hàn Lăng cũng dồn dập từng đợt sóng trào, nàng như nghe được tiếng tim đập cấp bách của mình.
Cả căn ngự thư phòng ào ạt một luồng không khí mơ hồ dị thường, đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.
Hàn Lăng tỉnh lại trước, hàm răng khẽ cắn nhẹ lên môi dưới, rút bàn tay đang đặt trong tay Vi Phong ra.
Cảm giác thất vọng não nề lập tức trào lên trong tâm cảu Vi Phong, hắng muốn lại một lần nữa nắm bàn tay cảu nàng, sau cùng vẫn tiếp tục bị cái tiếng gõ cửa kia khiến cho dừng lại.
Hàn Lăng điều chỉng lại một chút cảm xúc hỗi loạn của mình, hít sâu cái, mở cửa phòng ra, là Liễu Đình Phái.
“Đều đã hoàn thành cả chưa?” Liễu Đình Phái sắc mặt có chút dị thường, ánh măt nóng bỏng gắn chặt lên người Hàn Lăng.
“Ừm!” Hàn Lăng trốn tránh ánh mắt của hắn, bước qua thanh ngang cửa đi ra ngoài.
Tiếp đó, Liễu Đình Phái lại dường như có suy nghĩ nghĩ gì đó nhìn Vi Phong một lúc, mới quay người rời đi.
Nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, Vi Phong trong lòng tràn ngập tư lự, sau rồi cũng bước nhanh đi theo.
Vừa mới về đến đại sảnh, Vi Lạc bèn hướng về phía hắn chạy nhanh tới, “Phong thúc thúc!”
Vi Phong một tay ôm trọn hắn vào trong lòng, thật chặt, kích động đến nỗi không nói nên lời.
“Ma ma, con muốn đi tới chỗ Phong thúc thúc chơi một lúc.” Vi Lạc quay đầu, dò hỏi.
Hàn Lăng vẫn ngẩn ngơ, cho tới khi tiếng cảu Vi Lạc lại một lần nữa cất lên, nàng mới chậm chạp gật gật đầu.
“Cảm ơn ma ma! Còn nữa, tạm biệt cha!” Vi Lạc hưng phấn chào tạm biệt.
Vi Phong ánh mắt thâm sâu ngắm nhìn Hàn Lăng một lúc rồi mới ôm chặt lấy tiểu nhân nhi, rời khói đại sảnh.
Cả đại sảnh dường như đã yên tĩnh trở lại, Liễu Đình Phái trầm ngâm hỏi: “Nàng không nói với Lạc lạc Vi Phong chính là cha của nó sao?”
“Không có!” Lạc Lạc mặc dù biết được thân phận thật sự của nó, nhưng mà sự thật là không phải do nàng nói ra.
“Nàng......định dấu diếm mãi thế này sao?”
“Uh, thuận theo tự nhiên vậy!” Không hiểu tại sao mà, Hàn Lăng cú cảm thấy trong ánh mắt Liễu Đình Phái luôn có chút thăm dò và nghi hoặc, như thể là không tin lắm những lòi nói của nàng.
“Ta thấy hơi buồn ngủ, ta đi ngủ trước, ngươi...... cũng nghỉ một chút đi!” Hàn Lăng nói xong, không đợi hắng có phản ứng gì, liền như một làn khói nhanh chóng chuồn mất.
Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của nàng, lông mày của Liễu Đình Phái liền nhăn lại càng chặt, cả khuôn mặt trầm từ.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O Một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Cha rời đi khá lâu rồi, cuối cùng cũng trở về, con nhất thời vui quá, cho nên mới quên mất người, phụ hoàng, con xin lỗi người, thật long xin lỗi người!” Vi lạc ngồi trên đùi Vi Phong, ngẩng khuôn mặt bé nhỏ của mình lên hôn vào hai bên má của Vi Phong.
Vi Phong cũng đặt lên chiếc trán non nớt mềm mại của Vi Lạc vô số nụ hôn, “Phụ hoàng cũng phải xin lỗi Lạc Lạc, ơhụ hoàng lại đi hiểu lầm Lạc Lạc, cho rằng Lạc Lạc có cha rồi thì không cần đến phụ hoàng nữa.”
“Khong phải, mới không phải là như vậy!” Vi Lạc nhanh chóng ngắt lời hắng, “cha là cha, phụ hoàng là phụ hoàng, Lạc Lạc cần cả hai người!”
Cần cả hai người! Vi Phong mới nghe, đột nhiên thấy đau lòng.
“Phụ hoàng, người làm sao vậy? Phụ hoàng.......” Phát hiện ra Vi Phong đang ngẩn ngơ, Vi Lạc vội vàng gọi hắn thật to.
Vi Phong hoàn hồn trở lại, chăm chú nhìn hắn, hỏi một việc không đâu, “Lạc Lạc, có phải mama thường ở cùng với hắn?”
“Hắn? Phụ hoàng nói tới cha à? Ân, mama và cha thường nhốt mình trong ngự thư phòng, nói là bàn chính sự.”
“Ngoài cái này ra thì sao!” Vi Phong biết bọn họ nhất định là nghị sự chuyện phục quốc.
“Ư.....mấy ngày này, cha thường nhảy cùng với mẹ, cha nói làm như vậy có thể giúp mẹgiảm bớt áp lực!” Vi Lạc hốt nhiên nghiêng cái cái đầu, đôi con mắt đen láy không ngừng chuyển động, biểu lộ sự ngây thơ vô tà: “Phụ hoàng, con có một việc mà cảm thấy rất buồn bực.”
“Ân?”
“Cha mỗi lần đều hôn lên trán và má của con, nhưng mà lúc cha hôn mama, lại là hướng môi để hôn.”
Vi Phong mới nghe, sắc mặt lại đại biến.
“Nhưng mà mama lại tránh ra rồi!”
“Tránh ra à?” tâm tình Vi Phong vốn đang thất vọng, bắt đầu nhảy lên sung sướng.
“Ân, mama có vẻ như cho là cha sắp cắn vào miệng mình, cho nên đã tránh ra, sau cùng thì cha chỉ hôn lên má của mẹ.” Vi Lạc cười tinh nghịch.
Vi Phong tâm tình mừng rỡ như điên, chuyển sang kích động. Chỉ có một lúc, mà tâm tình của hắn chuyển biến nhanh như một đoàn tàu lượn.
“Phụ hoàng, người có phải cũng đã cắn qua mẹ không?” Vi Lạc mạnh dạn hỏi.
Khóe môi Vi Phong cong lên thành một nụ cười, “Đương nhiên! Nhưng mà, Lạc Lạc phải nhớ, đó không phải là cắn, đó là hôn!”
“Hôn?”
“Hôn, là một cách thẻ hiện của tình yêu, mama hôn Lạc Lạc, là biểu hiện mama yêu thương Lạc Lạc.”
“Mama hôn phụ hoàng, là biểu hiện mama yêu phụ hoàng?” Lạ Lạc thông minh, ngay lập tức đã hiểu ra, “Phụ hoàng, vậy mẹ đã hôn qua người chưa?”
“Có, đương nhiên là có rồi!” Trong đầu Vi Phong nhanh chóng tràn về những hình ảnh, những cảnh tượng hắn với nàng ân ái, mặc dù mỗi lần đều là do bản thân chủ động, nhưng mà hắn cũng chuyển hết thành đó là tình yêu mà nàng dành cho hắn.
“Tuyệt quá!” Lạc Lạc tinh thần sung sướng vỗ vỗ tay, “Mama yêu phụ hoàng, cũng yêu Lạc Lạc, vậy......mama không yêu cha?”
“Đúng, mama chỉ yêu phụ hoàng và Lạc Lạc!” Vi Phong trong vô thức, lộ ra nét chiếm hữu mạnh mẽ, không chỉ nói cho Vi Lạc nghe, mà còn chủ yếu là nói cho chính mình nghe, “Mama chỉ có thể yêu phụ hoàng và Lạc Lạc!”
“Đước! Được!” Vi Lạc tiếp tục hoan hô, căn bản không hểu được ý nghãi trong câu nói đó.
Vi Ơhong cũng đã tâm hoa nộ phóng (tiêu tan hết lo nghĩ buồn bực), những rối rắm buôn bã mấy ngày qua tiêu tan sạch sẽ, không ngừng hôn lấy hôn để con trai mình, thể hiện tâm trạng vui mừng.
Vừa lúc đó, Ti Thải bước vào, “Hoàng thượng, nô tì có việc muốn bẩm báo hoàng thượng!”
“Việc gì?”
Thi Thải nhìn Vi Lạc, lời muốn nói lại ngừng lại.
“Có chuyện gì vây!” do nể mặt Hàn Lăng, thái độ của hắn với Ti Thải được coi là khá dịu dàng.
“Hoàng thượng, nô tì muốn nói chuyện riêng với hoàng thượng, có thể để tiểu hoàng tử ra ngoài trước không?”
“Lần sau ngươi lại tới đi!” Vi Phong ngay lập tức cự tuyệt, hắn không thể lãng phí thời gian được ở chung với con trai mình.
Ánh mắt Ti Thải tạm thời trở nên âm u, so dự một lúc, sau cùng cũng âm thầm rời đi, trả lại không gian vui vẻ sung sướng cho hai cha con.
Nàng đầy một bụng u sầu, cứ cám cúi đi thắng, không chút đề phòng, đâm sầm vào lòng một người nào đó, một luồng cảm xúc thân quen đã lâu không thức dậy khiến nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mắt là cái khuôn mặt mà nàng ngày đêm mong nhớ, nàng trấn động đứng im.
“Ti Thải, ngươi không sao chứ?” Dạ quan tâm hỏi, phát giác nàng không trả lời lại, chỉ là chăm chú nhìn mình bằng ánh mắt cổ quái, hắn càng cảm thấy hồ nghi, liên tục khẽ gọi: “Ti Thải, Ti Thải.......”
“Ngươi...........luôn tên Dạ sao?” Ti Thải không kìm nổi lòng hỏi.
Dạ ban đầu ngẩn ra, sau mới nhớ tới qui định của tổ chức, nên gật gật đầu.
Ti Thải lại thêm một trận cảm giác đau lòng và bi thương, cúi lại đầu, yên lặng rời đi.
Nhìn bộ dáng kiều nhu nhỏ nhắn, bóng lưng cô đơn lạc lõng, trong lòng Dạ bỗng từ đâu cảm thấy một luồng đau lòng và thương xót khó hiểu, sâu thẳm trong tim, như là bị một vật gì đó chạm phải.
Hắn cứ như vậy đứng sững một hồi lâu, mới thu hồi lại tâm tình phúc tạp, bản thân hăn cũng không thể giải thích được thứ tâm trạng quái dị đó......
O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Đêm sâu nhân tĩnh, đêm lạnh như nước, Hàn Lăng trằn trọc lăn qua lăn lại trên chiếc giường ấm áp mềm mại của mình, không thể chợp mắt được.
Lẽ nào nguyên nhân là do không có Vi Lạc ở bên cạnh? Nhưng mà sớm từ trước đó, Vi Lạc cũng có hai ngày chạy qua ngủ cùng Đình Phái, nàng vẫn có thể ngủ được như thường mà.
Hôm nay rốt cục là làm sao chứu? Không phải chính là do Lạc Lạc đến ngủ cùng với tên khốn kiếp kia sao, bản thân tại sao lại còn cảm thấy buồn bực như vậy.
Hài! Hàn Lăng lại phiền muộn thở dài một hơi, mất ngủ, khiến người ta buồn bục nhất. Trong đầu nàng bất giác vụt lên một cảnh tượng, xảy ra trong ngự thư phòng, cảnh tượng thân mật hôm nay khốn hoặc nàng cả buổi tối.
Hàn Lăng, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Chỉ là nắm tay một chút mà thôi, đâu phải chưa từng nắm tay qua, làm như kiểu tình yêu chớm nở không bằng, Thật là! Tình yêu chớm nở? Trái tim Hàn Lăng lại một hồi run rấy.
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa! Hàn Lăng quyết tâm lắc mạnh đầu, cố gắng nghĩ tới những việc khác, đột nhiên, trong đầu nàng bỗng hiện lên một dung nhan mỹ lệ lại mang nét buồn man mác.
Nàng thật nhanh ngồi bật dậy, khoác lên người một chiếc áo khoác, đi ra khỏi phòng. Một lúc, âm thầm nhẹ nhàng đến tẩm phòng của Ti Thải.
Lúc nàng đang chầm chậm tiến về phía giường lớn, người nắm trên giường đột nhiên mở trừng mắt ra, ngồi bật dậy.
“Xin lỗi, đã đánh thức ngươi dậy!” Hàn Lăng ánh mắt ngập tràn sự hối lỗi.
“Không sao, ta vẫn chưa ngủ!”
“Người cũng mất ngủ sao?” Hàn Lăng ngồi xuống bên cạnh giường.
“Cũng? Không lẽ ngươi cũng không ngủ được?” Ti Thải không đáp, mà hỏi ngươcị lại.
Hàn Lăng gật gật đầu, nhớ tới mục đích tới đây, liền vội vàng hỏi: “Đúng rồi, bữa cơm tối nay, nhìn thấy ngươi cả khuôn mặt buồn phiền u ám, không nhữnng không nói gì, đến cơm cũng không ăn mấy, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi không khỏe à? Hay là để ta gọi thái y tới khám cho ngươi?”
Đối mắt với những câu hỏi thăm quan tâm liên tiếp của Hàn Lăng, trong tim Ti Thải bỗng thấy ấm áp, cảm động rưng rưng.
“Ti Thải.........” Hàn Lăng lại gọi thêm hai lần.
Ti Thải trầm ngâm do dự một lúc, mới thấp giọng noi, “Ta nhìn thấy chàng rồi!”
“Chàng?”
“Ninh Nho Húc, chúng ta đã từng yêu thương nhau, người mà năm năm trước bỗng nhiên không rõ lí do biến mất không tung tích.
“Là chàng! Nhưng trước nguơi có nói là chàng đã hy sinh vì nhiệm vụ rồi sao? Hình như là do chính miệng Vi Phong nói với ngươi.” Hàn Lăng nghi hoạc.
“Ta nghi ngờ, hoàng thượng dối gạt ta!”
“Dối gạt ngươi? Rốt cục là có chuyện gì vây? Nào, kể lại cho ta nghe, từ từ nói cho ta!” Hàn Lăng kìm nén sự hiếu kỳ và nóng vội trong long, chuẩn bị nghe nàng giải thích trước.
“Ngươi biết hội hắc y tử sỹ luôn ở bên cạnh hoàng thượng đó? Cái người tên Dạ, chính là chàng!”
Dạ! Hàn Lăng lại một lần nữa kinh ngạc, “Dạ hình như có gặp ngươi mấy lần rồi, nhưng hắn không hề có chút phản ứng gì cả mà!”
Ti Thải lại thở dài một hơi, “Ta cũng không rõ nữa, hôm nay ta vốn định đi gặp hoàng thượng để dò hỏi, nhưng hoàng thượng lại chỉ nhất tâm muốn chơi cùng tiểu hoàng tử, bất lục, ta đành tạm thời nhẫn nhịn lại. Lúc ta rời khỏi nơi ở của hoàng thượng, đúng lúc gặp được Dạ, ánh mắt hắn nhìn ta, giống như là hai người hoàn toàn xa lạ vậy.
“Người có tương tự, có thể nào chỉ là người có khuôn mặt giống nhau thôi?” Hàn Lăng vẫn chưa thể tin nổi Dạ chính là Ninh Nho Húc.
“Hắn mặc dù không quen biết ta, nhưng ta khẳng định, hắn chính là chàng! Ta còn cảm thấy, sự việc này nhất định có liên quan đến hoàng thượng.”
“Nhớ lúc đó chính miệng Vi Phong nói với ngươi Ninh Nho Húc đã hy sinh vì nhiệm vụ........” Trong đầu Hàn Lăng bỗng nhiên trở nên linh hoạt, “có thể nào Ninh Nho Húc căn bản chưa chết, mà là do thống lĩnh ngự lâm quân chuyên chọn cho đội hắc y tử sỹ?”
“Ta cũng nghĩ như vậy, tình cảm mà Nho Húc đối với ta, ta hiểu rất rõ, nhưng ta không hiểu tại sao mà chàng không nhận ta, việc Chàng và ta quen nhau, đối với trách nhiệm công việc không hề bị ảnh hưởng mà!” Ti Thải bắt đầu rơi lệ, “Chẳng lẽ tình yêu của chúng ta không vượt qua được sự thử thách hay sao, chẳng lẽ vị trí của ta trong lòng chàng đã không còn ý nghĩa gì nữa?”
Hàn Lăng ôm chặt nàng, trong lòng đau nhói. Tuổi của Ti Thải lớn hơn nàng, đứng trên phương diện tình yêu, nàng càng hiểu rõ hơn Ti Thải, “Đừng đau buồn nưa, không thể như vậy đâu, nói không chừng là chàng có nỗi khổ tâm của mình!”
“Chàng thì có nỗi khổ tâm gì chứ! Ngày trước trong hoàng cung, chàng còn mạo hiểm cả tính mạng mình để yêu ta; Nay ở ngoài cung. Chàng càng không có gì để phải lo nghĩ mới đúng!”
“Chức vị của chàng đã thay đổi rồi, hiện giờ chàng là hắc y tử sỹ, sinh mạng cảu chàng đã không còn là của chàng nữa, mà nó thuốc về Vi Phong, thuộc về đất nước, có lẽ chàng đã suy nghĩ đến việc bản thân bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, sự liên lụy đến ngươi, nên cố ý không thừa nhận có quen biết ngươi!” Hàn Lăng tiếp tục an ủi.
Trên ti vi vẫn thường chiếu, một sát thủ nào đó, đặc biệt là những gián điệp là cảnh sát, bởi vì tính chất công việc, không tiếc nhẫn nhịn đau đới chia tay với tình yêu của mình, thậm trí còn đóng giả như những người xa lạ.
“Nào, đừng khóc nữa, nghỉ sớm một chút!” Hàn Lăng đỡ thẳng người nàng, bàn tay ngọc ngà thanh thoát lau sạch nước mắt trên mặt Ti Thải.
Ti Thải không ngừng lắc đầu, khóc càng dữ hơn, những giọt nước mắt kìm nén bao lấu nay, chỉ trong phút chốc ào ạt tràn ra.
“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc!” sâu sắc cảm nhận được sự đau đớn của nàng, Hàn Lăng cũng vô cùng thương xót, “Nếu nhủ Dạ thật là Ninh Nho Húc, vậy thì tại sao không phải là một việc tốt? Yên tâm, đợi sự nghiệp phục quốc hoàn thành, ta sẽ bàn với Vi Phong, nhất định làm rõ chuyện năm đó rốt cục xảy ra như thế nào.”
Cuối cùng, Ti Thải cũng dừng lại những giọy nước mắt, ngẩng mặt lên, “Thật không?”
“Tỷ tỷ ngốc, ta đã bao giờ gạt người?”
“Ngươi chính là đã gạt ta, năm đó ngươi đóng giả thành Lãnh Tinh, cứ như vậy không hề nói ra thân phận thật sự của mình với ta và Cốc Thu, hại chúng ta vì ngươi mà o lắng và nhớ nhung.”
“Ha ha, giờ lại còn lật lại nỡ cũ với ta nữa hả! Người hư quá, người hu thất!” Phát giác tâm tình Ti Thải đã không còn đau khổ như trước nữa, Hàn Lăng tranh thủ chuyển đề tài, đánh lạc hướng chú ý, “Ta năm đó là có nỗi khổ tâm riêng chứ, ta không nói, cũng là do muốn bảo vệ hai người!”
“bảo vệ chúng ta? Ta xem à, là do ngươi sợ chúng ta nói ra sụ thật cho hoàng thượng biết thì có?”
“Hứ à, cuối cùng thì ngươi cùng thừa nhận, người là tỷ tỷ của ta, lại đi đứng về phía hoàng thượng, nói, rốt cục thì hắn đã cho ngươi và Thu Cúc những gì tốt rồi, đã nhét riêng cho các người bao nhiêu vàng bạc châu báu rồi, nói cho ta, cho ta một con số chắc chắn, ta cũng có thể làm được!” Hàn Lăng bắt đầu cù vào bên eo của Ti Thải.
“Ha ha! Mau dừng tay, mau dừng tay lại đi!” Ti Thải bị cù cho cười không dứt, “ta chịu không nổi rồi, mau tha cho ta đi, được rồi, sau này ta sẽ không dám nữa, sau này đề sẽ nghe lời ngươi, muội muôik tốt của ta, ta chỉ nghe ngươi nói thôi!”
Hàn Lăng đang vui vẻ, nên lại đùa với nàng thêm một trận nữa mới tha cho nàng.
Ti Thải toàn thân tiếp tục phát run, một hồi mới từ từ bình tĩnh lại. Ngám nhìn Hàn Lăng, hỏi: “Được rồi, chuyện của ta đã nói xong rồi, bây giờ tới lượt ngươi, ngươi đêm nay vì sao mất ngủ?”
Hàn Lăng ngần ngơ, không nói.
“Có phải là bởi vì hoàng thượng? Nghe nói tiểu hoàng tử hôm nay qua ngủ cùng với hoàng thượng rồi.” Phát hiện Hàn Lăng vẫn ngẩn người ra, Ti Thải tiếp tục nói: “Lăng, thật ra...........đã đến lúc này rồi, tại sao ngươi vẫn không chịu tha thứ cho hoàng thượng? Ngươi cùng nhiưn thấy đó, tiểu hoàng tử thích hoàng thượng như vậy, sao ngươi không dứt khoát xóa tan những mâu thuẫn trước đây, để giống như ngày xưa ân ân ái ái?
“Ti Thải, ngươi không hiểu!”
“Không, ta không hiểu! Ta cũng đã từng yêu qua. Yêu, cần phải có sự khoan dung, cần nhân nhượng, cần tha thứ, ta đã nghĩ rồi, nếu như Dạ thật sụ là Ninh Nho Húc, cho tới khi làm rõ sự việc này, bất luận là do nguyên nhân gì, ta cũng đều tha thứ cho chàng, tiếp nhận chàng.”
Ti Thải chầm chậm hít thở, trong ánh mắt từ từ bao trùm một tầng ánh hào quang đặc biệt, “Ta vẫn còn nhớ, cái ngày mà ngươi và Liễu Đình Phái kết hôn, cảnh tượng mà quốc sư tuyên đọc ngôn ngữ của tình yêu. Thục sự, lúc đó ta rất hy vọng, người nam chính đó biến thành hoàng thượng, ta nghĩ, người nam chính nếu là hoàng thượng, thì cảnh tượng đó sẽ càng cảm động nhân tâm, càng đẹp mỹ mãn! Người nhất định sẽ dõng dạc tuyên bố, ta, Vĩ Phong, đống ý lấy Hàn Lăng làm vợ, sau này, bất luận ốm đau hay là khỏe mạnh, hoặc bất cứ lí do nào khác, đều sẽ sủng ái nàng, yêu nàng, chăm sóc nàng, tôn trọng nàng, vĩnh viễn chung thủy với một mình nàng cho tới cuối cuộc đời........”
“Vĩnh viễn chỉ chung thủy với ta, hắn........ có thể không?” Mối vừa nghe tới đoan này, thật sự rất là cảm động lòng người, nhưng mà, sự thật vẫn là sự thật, thân phận của hắn quyết định hắn vĩnh viễn sẽ không thể chỉ có một mình ta, ông trời đã định ta vĩnh viễn không thể trở thành duy nhất của hắn.
“Có thế chứ, nhất định là có thế được, rời xa ngươi ba năm, hoàng thượng vẫn luôn thủ thân như ngọc, như vậy chưa đủ chứng minh người đối với với ngươi là chung thủy không thay đổi sao?”
“Đúng vây, hắn đúng là chung thủy với ta, nhưng mà, chính bởi vì như vậy, hắn mới mất đi giang sơn, hắn mới trở thành tội nhân, không những có lỗi với lệt tổ liệt tông Vi gia, mà càng có lội với con dân thiên hạ!” Hàn Lăng cay đắng cười nhạt, đây là cổ đại, căn bản là không hề tồn tại thủy chung không đổi, càng không thể xuất hiện trên con người hoàng thượng như hắn!
Ti Thải mới nghe, nhất thời á khẩu không nói, dù thế nào những gì Hàn Lăng nói đều là sụ thật.
“Muộn rồi, ngươi nghỉ sơm đi! Ta cũng đi nghỉ đây!” Hàn Lăng vỗ nhẹ mấy cái lên vai nàng, đứng dậy hướng về phía cửa bước ra.
Nhìn bóng dáng nàng dần dần đi khuất, trong lòng Ti Thải trăm mối tơ vò, tâm trạng buồn bã nằm xuống giường.
Sau khi đi khỏi phòng của Ti Thải, Hàn Lăng lại không hề đi thẳng về tẩm phòng của mình, mà là đi về hướng hoa viên nhỏ phía sau đại sảnh.
Nằm duỗi thẳng trên thảm cỏ mềm mại, ngắm bầu trời sao đêm yên tĩnh và vầng trăng sáng vằng vặc phía trên đầu , trong đầu nàng không ngừng xuất hiện từng cảnh từng cảnh. Từ lúc xuyên không về thế giói cổ đại này, vào cung làm cung nữ, gặp được Vi Phong, lại từ bài xích phản cảm từ từ chuyển thành thích, yêu sâu đậm, lại đến thất vọng và đau hận..............
Sau đó, nàng lại nghĩ tới quãng thời gian phong trần kiếp trước, cùng là một khuôn mặt, nhưng vân mệnh lại khác nhau, không cùng một cách sống, Triệu Lăng Nhi đáng thương bi ai, Thác Bạt Phong đáng ghét đáng hận, Yến Đình Phái thâm tình dịu dàng và Vương Cảnh.............
Gần đây, nàng vẫn luôn nghĩ, bản thân ở kiếp trước --- Triệu Lăng Nhi khó sinh mà qua đòi, Thác Bạt Phong biến thành thế nào? Cái chết của Triệu Lăng Nhi có chăng làm sống dậy lương tri của hắn? Lại hoặc là, hắn cuối cùng cũng được như ước nguyện thông nhất thiên hạ? Còn đứa bé? Đứa bé toàn thân là máu, đứa bé mà Triệu Lăng Nhi đã dùng mạng sống của mình để đổi lấy, có chăng được Thác Bạt Phong tiếp nhận?
Gió đêm lạnh buốt từng trân thổi qua, Hàn Lăng phát hiện, bản thân đã nước mắt đầy mặt.........
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Tốc độ còn nhanh hơn cả ánh sáng, Hàn Lăng vung tay tát vào hai bên mặt Vân Phi mấy cái, từ vết hằn đỏ trên khuôn mặt nàng ta có thể thấy lực tát không nhỏ.
“Ngươi sám đánh bổn cung? Tiện nhân chết......”
Lời nói của Vân Phi còn chưa kịp nói hết, lại bị vả tiếp cho hai phát. Ngón tay thon dài cảu Hàn Lăng, véo chặt lắy bến khóe môi phải của nàng ta, dùng lục kéo ra, lạnh lùng cảnh cáo: “Miệng sạch sẽ một chút, nếu không, ta sẽ xé nát cái miệng của ngươi!”
“Tiện.....” cmả nhận được sự đau nhức từ bên khóe miệng truyền tới, Vân Phi lập tức quay đầu hương Vi Phong cầu cứu, “Hoàng....hoàng thượng. Xin người cứu lấy thân thiếp, hoàng thương!”
Vi Phong đối với ả nhìn như không thấy, đôi mắt phát quang dính chặt lấy người Hàn lăng, hắn không thể nào ngờ đựợc, tiểu nữ nhân này lại còn có mọt mặt dũng mãnh như hổ.
Viếc Vân Phi đã biết được thân phận thật sự của mình, Hàn Lăng cùng không cần phải dấu diếm gì nữa, nàng tháo bỏ mặt nạ hình bướm xuống, kiều nhan đẹp đẽ, đưa xát vào gần mặt Vân Phi, sau đó từng câu từng từ, nghiến răng mà nói: “Không sai! Ta chính là Hàn Lăng. Ngươi nghe cho rõ đây, tổn hại mà ngươi và Lý Ánh Hà trước đây đã gây cho ta, ta nhất định sẽ hoàn lại gấp đôi!”
Toàn thân Hàn Lăng phát ra một luồng khí tức lạnh lung, khiến cho Vân Phi không kìm nổi cảm thấy sợ hãi, mới nãy thôi vẫn còn chút kiêu ngạo, giờ thì cũng biến mát không còn tung tích, khuôn mặt vàng vọt pha chút hồng, càng như là đưa tang.
Hàn Lăng lục tìm trên người ả, tháo tất cả những trang sức trên người ả xuống.
Vân Phi thấy vậy, cố chống lại mối nguy bị xé nát miệng, kêu lên, “Ê, ngươi muốn làm gì? Cái ngọc đồng tâm kia là do hoàng thượng tặng ta năm năm trước, người đừng mong cướp được nó!”
Hàn Lăng nghe thấy, giật lấy luôn cái ngọc đồng tâm, nhìn vào dòng chữ khắc trên miếng ngọc, sau đó lắc lắc nó trước mặt Vi Phong, lạnh nhạt châm chích: “Nhìn không ra là ngươi và nàng ta cũng có lúc đồng tâm sao.”
Cái ả Vân Phi không biết sống chết lập tức bắt đầu khoe khoang: “Hoàng thượng năm đó vô cùng sủng ái ta, nếu như không phải nhà ngươi dùng yêu thuật mê hoặc hoàng thượng, hoàng thượng cũng không thể nào biến thành như vậy!” Nói đoạn, ả liền dùng bộ dạng đáng thương quay sang nhìn Vi Phong.
“Hừ, xem ra Vân Phi cũng đã từng có thời gian được vịnh dự nhận ân sủng mà!” Khuôn mặt Hàn Lăng liền được treo lên một nụ cười khó hiểu, chầm chậm hướng người về phía ả, giơ lên cái đám trangg sức trong tay, nhàn nhạt hỏi: “Còn những gì là do hắn tặng nữa? Ta lại muốn xem thử, tình yêu của hắn với ngươi rốt cục sâu đậm cỗ nào!”
Vân Phi cho răng Hàn Lăng đang ghen với mình, liền càng đắc ý, chỉ từng vật từng vật một, “cái này, cái này, và cả cái này nữua, đều là hoàng thượng tặng cho ta cả.”
“Vậy còn hai cái này thì sao? Không lẽ đó là do người đàn ông khác tặng?” Hàn Lăng giơ lên cái túi thơm màu hồng phấn và một chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy.
“Hàm hồ, ngươi đunừg có mà vu oan cho ta, cái này là do mẹ ta tặng ta!”
Mục địch đã đạt được, Hàn Lăng liền cầm lấy cái túi thom va cái vòng ngọc, còn những thứ khác, vứt lại cho Vân Phi, sau cùng nhìn cũng không thèm nhìn ả lấy một cái, hướng về phái cửa đi ra.
Vài giây sau Vi Phong cũng quay người, đi theo nàng.
Phát hiện thấy Vi Phong rời đi, Vân Phi vội vàng hét lên, “Hoàng thượng, xin đừng đi, hoàng thượng........”
Tiếc là, đáp lại lời ả chỉ là một tiếng sập cửa rất mạnh, và cả vọng âm lời nói của à.
Vân Phi ôm chặt lấy đám trang sức như là những thứuc rất quí báu của mình, buồn bã nhìn vào cánh cửa đóng chặt, một lúc sau, ủ rũ dựa vào tường.
Ả biết, cái mật thật này cách âm rất tốt, cho dù có hò hét vỡ họng thì cũng hẳng có ai nghe được.
Sau khi rời khỏi mật thất, Hàn Lăng đưa Vi Phong đến thẳng ngự thư phòng.
“Ngươi viết thư, rồi đến lúc đó đính kèm cả hai tín vật này gửi cả cho Lý Ánh Hà.” Hàn Lăng đã chuẩn bị sẵn cả bút, giấy và nghiên mục.
Vi Phong cầm lấy bút, vừa suy nghĩ, vừa viết vài dòng chữ.
Đời đến khi mực nước đã khô, hàn Lăng mới gập lại bức thư, hét vào trong bao thư, “Ngươi tốt nhất hãy phái một người có thể tín nhiệm được, năng lục làm việc tốt mang đi gửi.”
“Ta sẽ phái “Hắc” đưa thư này tới tay của Lý Ánh Hà một cách nhanh nhất. “Vi Phong chăm chú nhìn nàng, lời muốn nói ra lại không thể ngừng lại, do dự một lúc, sau cùng vẫn giải thích: “Cái kia.....cái đống đồ kia, đều là trước khi nàng xuất hiện ta đã ban cho Vân Phi, đặc biệt là cái miếng ngọc đồng tâm, lúc mà trẫm ban cho nàng ta, thực ra không hề nghĩ đến ý nghĩa chân thực của nó, lúc đó trẫm........lúc đo........”
Kìm nén cơn đau nhói vô cớ trong tim, Hàn Lăng tận lực duy trì ngữ khí bình tĩnh, “Chúng ta ra ngoài đi!”
“Lăng lăng ---“ Vi Phong không suy nghĩ gì kéo tay nàng lại.
Nội tâm Hàn Lăng lại một hồi run rấy, không hề giẫy ra, không có một chút động tĩnh gì.
Vi Phong cũng không phát ra tiếng nào nữa, chỉ vô cùng cẩn thận nhìn vảo nàng, dịu dàng vạn phần nắm chặt lấy bàn tay nàng, tâm tình kích thăng hoa tới cực điểm.
Tim Hàn Lăng cũng dồn dập từng đợt sóng trào, nàng như nghe được tiếng tim đập cấp bách của mình.
Cả căn ngự thư phòng ào ạt một luồng không khí mơ hồ dị thường, đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.
Hàn Lăng tỉnh lại trước, hàm răng khẽ cắn nhẹ lên môi dưới, rút bàn tay đang đặt trong tay Vi Phong ra.
Cảm giác thất vọng não nề lập tức trào lên trong tâm cảu Vi Phong, hắng muốn lại một lần nữa nắm bàn tay cảu nàng, sau cùng vẫn tiếp tục bị cái tiếng gõ cửa kia khiến cho dừng lại.
Hàn Lăng điều chỉng lại một chút cảm xúc hỗi loạn của mình, hít sâu cái, mở cửa phòng ra, là Liễu Đình Phái.
“Đều đã hoàn thành cả chưa?” Liễu Đình Phái sắc mặt có chút dị thường, ánh măt nóng bỏng gắn chặt lên người Hàn Lăng.
“Ừm!” Hàn Lăng trốn tránh ánh mắt của hắn, bước qua thanh ngang cửa đi ra ngoài.
Tiếp đó, Liễu Đình Phái lại dường như có suy nghĩ nghĩ gì đó nhìn Vi Phong một lúc, mới quay người rời đi.
Nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, Vi Phong trong lòng tràn ngập tư lự, sau rồi cũng bước nhanh đi theo.
Vừa mới về đến đại sảnh, Vi Lạc bèn hướng về phía hắn chạy nhanh tới, “Phong thúc thúc!”
Vi Phong một tay ôm trọn hắn vào trong lòng, thật chặt, kích động đến nỗi không nói nên lời.
“Ma ma, con muốn đi tới chỗ Phong thúc thúc chơi một lúc.” Vi Lạc quay đầu, dò hỏi.
Hàn Lăng vẫn ngẩn ngơ, cho tới khi tiếng cảu Vi Lạc lại một lần nữa cất lên, nàng mới chậm chạp gật gật đầu.
“Cảm ơn ma ma! Còn nữa, tạm biệt cha!” Vi Lạc hưng phấn chào tạm biệt.
Vi Phong ánh mắt thâm sâu ngắm nhìn Hàn Lăng một lúc rồi mới ôm chặt lấy tiểu nhân nhi, rời khói đại sảnh.
Cả đại sảnh dường như đã yên tĩnh trở lại, Liễu Đình Phái trầm ngâm hỏi: “Nàng không nói với Lạc lạc Vi Phong chính là cha của nó sao?”
“Không có!” Lạc Lạc mặc dù biết được thân phận thật sự của nó, nhưng mà sự thật là không phải do nàng nói ra.
“Nàng......định dấu diếm mãi thế này sao?”
“Uh, thuận theo tự nhiên vậy!” Không hiểu tại sao mà, Hàn Lăng cú cảm thấy trong ánh mắt Liễu Đình Phái luôn có chút thăm dò và nghi hoặc, như thể là không tin lắm những lòi nói của nàng.
“Ta thấy hơi buồn ngủ, ta đi ngủ trước, ngươi...... cũng nghỉ một chút đi!” Hàn Lăng nói xong, không đợi hắng có phản ứng gì, liền như một làn khói nhanh chóng chuồn mất.
Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của nàng, lông mày của Liễu Đình Phái liền nhăn lại càng chặt, cả khuôn mặt trầm từ.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O Một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Cha rời đi khá lâu rồi, cuối cùng cũng trở về, con nhất thời vui quá, cho nên mới quên mất người, phụ hoàng, con xin lỗi người, thật long xin lỗi người!” Vi lạc ngồi trên đùi Vi Phong, ngẩng khuôn mặt bé nhỏ của mình lên hôn vào hai bên má của Vi Phong.
Vi Phong cũng đặt lên chiếc trán non nớt mềm mại của Vi Lạc vô số nụ hôn, “Phụ hoàng cũng phải xin lỗi Lạc Lạc, ơhụ hoàng lại đi hiểu lầm Lạc Lạc, cho rằng Lạc Lạc có cha rồi thì không cần đến phụ hoàng nữa.”
“Khong phải, mới không phải là như vậy!” Vi Lạc nhanh chóng ngắt lời hắng, “cha là cha, phụ hoàng là phụ hoàng, Lạc Lạc cần cả hai người!”
Cần cả hai người! Vi Phong mới nghe, đột nhiên thấy đau lòng.
“Phụ hoàng, người làm sao vậy? Phụ hoàng.......” Phát hiện ra Vi Phong đang ngẩn ngơ, Vi Lạc vội vàng gọi hắn thật to.
Vi Phong hoàn hồn trở lại, chăm chú nhìn hắn, hỏi một việc không đâu, “Lạc Lạc, có phải mama thường ở cùng với hắn?”
“Hắn? Phụ hoàng nói tới cha à? Ân, mama và cha thường nhốt mình trong ngự thư phòng, nói là bàn chính sự.”
“Ngoài cái này ra thì sao!” Vi Phong biết bọn họ nhất định là nghị sự chuyện phục quốc.
“Ư.....mấy ngày này, cha thường nhảy cùng với mẹ, cha nói làm như vậy có thể giúp mẹgiảm bớt áp lực!” Vi Lạc hốt nhiên nghiêng cái cái đầu, đôi con mắt đen láy không ngừng chuyển động, biểu lộ sự ngây thơ vô tà: “Phụ hoàng, con có một việc mà cảm thấy rất buồn bực.”
“Ân?”
“Cha mỗi lần đều hôn lên trán và má của con, nhưng mà lúc cha hôn mama, lại là hướng môi để hôn.”
Vi Phong mới nghe, sắc mặt lại đại biến.
“Nhưng mà mama lại tránh ra rồi!”
“Tránh ra à?” tâm tình Vi Phong vốn đang thất vọng, bắt đầu nhảy lên sung sướng.
“Ân, mama có vẻ như cho là cha sắp cắn vào miệng mình, cho nên đã tránh ra, sau cùng thì cha chỉ hôn lên má của mẹ.” Vi Lạc cười tinh nghịch.
Vi Phong tâm tình mừng rỡ như điên, chuyển sang kích động. Chỉ có một lúc, mà tâm tình của hắn chuyển biến nhanh như một đoàn tàu lượn.
“Phụ hoàng, người có phải cũng đã cắn qua mẹ không?” Vi Lạc mạnh dạn hỏi.
Khóe môi Vi Phong cong lên thành một nụ cười, “Đương nhiên! Nhưng mà, Lạc Lạc phải nhớ, đó không phải là cắn, đó là hôn!”
“Hôn?”
“Hôn, là một cách thẻ hiện của tình yêu, mama hôn Lạc Lạc, là biểu hiện mama yêu thương Lạc Lạc.”
“Mama hôn phụ hoàng, là biểu hiện mama yêu phụ hoàng?” Lạ Lạc thông minh, ngay lập tức đã hiểu ra, “Phụ hoàng, vậy mẹ đã hôn qua người chưa?”
“Có, đương nhiên là có rồi!” Trong đầu Vi Phong nhanh chóng tràn về những hình ảnh, những cảnh tượng hắn với nàng ân ái, mặc dù mỗi lần đều là do bản thân chủ động, nhưng mà hắn cũng chuyển hết thành đó là tình yêu mà nàng dành cho hắn.
“Tuyệt quá!” Lạc Lạc tinh thần sung sướng vỗ vỗ tay, “Mama yêu phụ hoàng, cũng yêu Lạc Lạc, vậy......mama không yêu cha?”
“Đúng, mama chỉ yêu phụ hoàng và Lạc Lạc!” Vi Phong trong vô thức, lộ ra nét chiếm hữu mạnh mẽ, không chỉ nói cho Vi Lạc nghe, mà còn chủ yếu là nói cho chính mình nghe, “Mama chỉ có thể yêu phụ hoàng và Lạc Lạc!”
“Đước! Được!” Vi Lạc tiếp tục hoan hô, căn bản không hểu được ý nghãi trong câu nói đó.
Vi Ơhong cũng đã tâm hoa nộ phóng (tiêu tan hết lo nghĩ buồn bực), những rối rắm buôn bã mấy ngày qua tiêu tan sạch sẽ, không ngừng hôn lấy hôn để con trai mình, thể hiện tâm trạng vui mừng.
Vừa lúc đó, Ti Thải bước vào, “Hoàng thượng, nô tì có việc muốn bẩm báo hoàng thượng!”
“Việc gì?”
Thi Thải nhìn Vi Lạc, lời muốn nói lại ngừng lại.
“Có chuyện gì vây!” do nể mặt Hàn Lăng, thái độ của hắn với Ti Thải được coi là khá dịu dàng.
“Hoàng thượng, nô tì muốn nói chuyện riêng với hoàng thượng, có thể để tiểu hoàng tử ra ngoài trước không?”
“Lần sau ngươi lại tới đi!” Vi Phong ngay lập tức cự tuyệt, hắn không thể lãng phí thời gian được ở chung với con trai mình.
Ánh mắt Ti Thải tạm thời trở nên âm u, so dự một lúc, sau cùng cũng âm thầm rời đi, trả lại không gian vui vẻ sung sướng cho hai cha con.
Nàng đầy một bụng u sầu, cứ cám cúi đi thắng, không chút đề phòng, đâm sầm vào lòng một người nào đó, một luồng cảm xúc thân quen đã lâu không thức dậy khiến nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mắt là cái khuôn mặt mà nàng ngày đêm mong nhớ, nàng trấn động đứng im.
“Ti Thải, ngươi không sao chứ?” Dạ quan tâm hỏi, phát giác nàng không trả lời lại, chỉ là chăm chú nhìn mình bằng ánh mắt cổ quái, hắn càng cảm thấy hồ nghi, liên tục khẽ gọi: “Ti Thải, Ti Thải.......”
“Ngươi...........luôn tên Dạ sao?” Ti Thải không kìm nổi lòng hỏi.
Dạ ban đầu ngẩn ra, sau mới nhớ tới qui định của tổ chức, nên gật gật đầu.
Ti Thải lại thêm một trận cảm giác đau lòng và bi thương, cúi lại đầu, yên lặng rời đi.
Nhìn bộ dáng kiều nhu nhỏ nhắn, bóng lưng cô đơn lạc lõng, trong lòng Dạ bỗng từ đâu cảm thấy một luồng đau lòng và thương xót khó hiểu, sâu thẳm trong tim, như là bị một vật gì đó chạm phải.
Hắn cứ như vậy đứng sững một hồi lâu, mới thu hồi lại tâm tình phúc tạp, bản thân hăn cũng không thể giải thích được thứ tâm trạng quái dị đó......
O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Đêm sâu nhân tĩnh, đêm lạnh như nước, Hàn Lăng trằn trọc lăn qua lăn lại trên chiếc giường ấm áp mềm mại của mình, không thể chợp mắt được.
Lẽ nào nguyên nhân là do không có Vi Lạc ở bên cạnh? Nhưng mà sớm từ trước đó, Vi Lạc cũng có hai ngày chạy qua ngủ cùng Đình Phái, nàng vẫn có thể ngủ được như thường mà.
Hôm nay rốt cục là làm sao chứu? Không phải chính là do Lạc Lạc đến ngủ cùng với tên khốn kiếp kia sao, bản thân tại sao lại còn cảm thấy buồn bực như vậy.
Hài! Hàn Lăng lại phiền muộn thở dài một hơi, mất ngủ, khiến người ta buồn bục nhất. Trong đầu nàng bất giác vụt lên một cảnh tượng, xảy ra trong ngự thư phòng, cảnh tượng thân mật hôm nay khốn hoặc nàng cả buổi tối.
Hàn Lăng, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Chỉ là nắm tay một chút mà thôi, đâu phải chưa từng nắm tay qua, làm như kiểu tình yêu chớm nở không bằng, Thật là! Tình yêu chớm nở? Trái tim Hàn Lăng lại một hồi run rấy.
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa! Hàn Lăng quyết tâm lắc mạnh đầu, cố gắng nghĩ tới những việc khác, đột nhiên, trong đầu nàng bỗng hiện lên một dung nhan mỹ lệ lại mang nét buồn man mác.
Nàng thật nhanh ngồi bật dậy, khoác lên người một chiếc áo khoác, đi ra khỏi phòng. Một lúc, âm thầm nhẹ nhàng đến tẩm phòng của Ti Thải.
Lúc nàng đang chầm chậm tiến về phía giường lớn, người nắm trên giường đột nhiên mở trừng mắt ra, ngồi bật dậy.
“Xin lỗi, đã đánh thức ngươi dậy!” Hàn Lăng ánh mắt ngập tràn sự hối lỗi.
“Không sao, ta vẫn chưa ngủ!”
“Người cũng mất ngủ sao?” Hàn Lăng ngồi xuống bên cạnh giường.
“Cũng? Không lẽ ngươi cũng không ngủ được?” Ti Thải không đáp, mà hỏi ngươcị lại.
Hàn Lăng gật gật đầu, nhớ tới mục đích tới đây, liền vội vàng hỏi: “Đúng rồi, bữa cơm tối nay, nhìn thấy ngươi cả khuôn mặt buồn phiền u ám, không nhữnng không nói gì, đến cơm cũng không ăn mấy, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi không khỏe à? Hay là để ta gọi thái y tới khám cho ngươi?”
Đối mắt với những câu hỏi thăm quan tâm liên tiếp của Hàn Lăng, trong tim Ti Thải bỗng thấy ấm áp, cảm động rưng rưng.
“Ti Thải.........” Hàn Lăng lại gọi thêm hai lần.
Ti Thải trầm ngâm do dự một lúc, mới thấp giọng noi, “Ta nhìn thấy chàng rồi!”
“Chàng?”
“Ninh Nho Húc, chúng ta đã từng yêu thương nhau, người mà năm năm trước bỗng nhiên không rõ lí do biến mất không tung tích.
“Là chàng! Nhưng trước nguơi có nói là chàng đã hy sinh vì nhiệm vụ rồi sao? Hình như là do chính miệng Vi Phong nói với ngươi.” Hàn Lăng nghi hoạc.
“Ta nghi ngờ, hoàng thượng dối gạt ta!”
“Dối gạt ngươi? Rốt cục là có chuyện gì vây? Nào, kể lại cho ta nghe, từ từ nói cho ta!” Hàn Lăng kìm nén sự hiếu kỳ và nóng vội trong long, chuẩn bị nghe nàng giải thích trước.
“Ngươi biết hội hắc y tử sỹ luôn ở bên cạnh hoàng thượng đó? Cái người tên Dạ, chính là chàng!”
Dạ! Hàn Lăng lại một lần nữa kinh ngạc, “Dạ hình như có gặp ngươi mấy lần rồi, nhưng hắn không hề có chút phản ứng gì cả mà!”
Ti Thải lại thở dài một hơi, “Ta cũng không rõ nữa, hôm nay ta vốn định đi gặp hoàng thượng để dò hỏi, nhưng hoàng thượng lại chỉ nhất tâm muốn chơi cùng tiểu hoàng tử, bất lục, ta đành tạm thời nhẫn nhịn lại. Lúc ta rời khỏi nơi ở của hoàng thượng, đúng lúc gặp được Dạ, ánh mắt hắn nhìn ta, giống như là hai người hoàn toàn xa lạ vậy.
“Người có tương tự, có thể nào chỉ là người có khuôn mặt giống nhau thôi?” Hàn Lăng vẫn chưa thể tin nổi Dạ chính là Ninh Nho Húc.
“Hắn mặc dù không quen biết ta, nhưng ta khẳng định, hắn chính là chàng! Ta còn cảm thấy, sự việc này nhất định có liên quan đến hoàng thượng.”
“Nhớ lúc đó chính miệng Vi Phong nói với ngươi Ninh Nho Húc đã hy sinh vì nhiệm vụ........” Trong đầu Hàn Lăng bỗng nhiên trở nên linh hoạt, “có thể nào Ninh Nho Húc căn bản chưa chết, mà là do thống lĩnh ngự lâm quân chuyên chọn cho đội hắc y tử sỹ?”
“Ta cũng nghĩ như vậy, tình cảm mà Nho Húc đối với ta, ta hiểu rất rõ, nhưng ta không hiểu tại sao mà chàng không nhận ta, việc Chàng và ta quen nhau, đối với trách nhiệm công việc không hề bị ảnh hưởng mà!” Ti Thải bắt đầu rơi lệ, “Chẳng lẽ tình yêu của chúng ta không vượt qua được sự thử thách hay sao, chẳng lẽ vị trí của ta trong lòng chàng đã không còn ý nghĩa gì nữa?”
Hàn Lăng ôm chặt nàng, trong lòng đau nhói. Tuổi của Ti Thải lớn hơn nàng, đứng trên phương diện tình yêu, nàng càng hiểu rõ hơn Ti Thải, “Đừng đau buồn nưa, không thể như vậy đâu, nói không chừng là chàng có nỗi khổ tâm của mình!”
“Chàng thì có nỗi khổ tâm gì chứ! Ngày trước trong hoàng cung, chàng còn mạo hiểm cả tính mạng mình để yêu ta; Nay ở ngoài cung. Chàng càng không có gì để phải lo nghĩ mới đúng!”
“Chức vị của chàng đã thay đổi rồi, hiện giờ chàng là hắc y tử sỹ, sinh mạng cảu chàng đã không còn là của chàng nữa, mà nó thuốc về Vi Phong, thuộc về đất nước, có lẽ chàng đã suy nghĩ đến việc bản thân bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, sự liên lụy đến ngươi, nên cố ý không thừa nhận có quen biết ngươi!” Hàn Lăng tiếp tục an ủi.
Trên ti vi vẫn thường chiếu, một sát thủ nào đó, đặc biệt là những gián điệp là cảnh sát, bởi vì tính chất công việc, không tiếc nhẫn nhịn đau đới chia tay với tình yêu của mình, thậm trí còn đóng giả như những người xa lạ.
“Nào, đừng khóc nữa, nghỉ sớm một chút!” Hàn Lăng đỡ thẳng người nàng, bàn tay ngọc ngà thanh thoát lau sạch nước mắt trên mặt Ti Thải.
Ti Thải không ngừng lắc đầu, khóc càng dữ hơn, những giọt nước mắt kìm nén bao lấu nay, chỉ trong phút chốc ào ạt tràn ra.
“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc!” sâu sắc cảm nhận được sự đau đớn của nàng, Hàn Lăng cũng vô cùng thương xót, “Nếu nhủ Dạ thật là Ninh Nho Húc, vậy thì tại sao không phải là một việc tốt? Yên tâm, đợi sự nghiệp phục quốc hoàn thành, ta sẽ bàn với Vi Phong, nhất định làm rõ chuyện năm đó rốt cục xảy ra như thế nào.”
Cuối cùng, Ti Thải cũng dừng lại những giọy nước mắt, ngẩng mặt lên, “Thật không?”
“Tỷ tỷ ngốc, ta đã bao giờ gạt người?”
“Ngươi chính là đã gạt ta, năm đó ngươi đóng giả thành Lãnh Tinh, cứ như vậy không hề nói ra thân phận thật sự của mình với ta và Cốc Thu, hại chúng ta vì ngươi mà o lắng và nhớ nhung.”
“Ha ha, giờ lại còn lật lại nỡ cũ với ta nữa hả! Người hư quá, người hu thất!” Phát giác tâm tình Ti Thải đã không còn đau khổ như trước nữa, Hàn Lăng tranh thủ chuyển đề tài, đánh lạc hướng chú ý, “Ta năm đó là có nỗi khổ tâm riêng chứ, ta không nói, cũng là do muốn bảo vệ hai người!”
“bảo vệ chúng ta? Ta xem à, là do ngươi sợ chúng ta nói ra sụ thật cho hoàng thượng biết thì có?”
“Hứ à, cuối cùng thì ngươi cùng thừa nhận, người là tỷ tỷ của ta, lại đi đứng về phía hoàng thượng, nói, rốt cục thì hắn đã cho ngươi và Thu Cúc những gì tốt rồi, đã nhét riêng cho các người bao nhiêu vàng bạc châu báu rồi, nói cho ta, cho ta một con số chắc chắn, ta cũng có thể làm được!” Hàn Lăng bắt đầu cù vào bên eo của Ti Thải.
“Ha ha! Mau dừng tay, mau dừng tay lại đi!” Ti Thải bị cù cho cười không dứt, “ta chịu không nổi rồi, mau tha cho ta đi, được rồi, sau này ta sẽ không dám nữa, sau này đề sẽ nghe lời ngươi, muội muôik tốt của ta, ta chỉ nghe ngươi nói thôi!”
Hàn Lăng đang vui vẻ, nên lại đùa với nàng thêm một trận nữa mới tha cho nàng.
Ti Thải toàn thân tiếp tục phát run, một hồi mới từ từ bình tĩnh lại. Ngám nhìn Hàn Lăng, hỏi: “Được rồi, chuyện của ta đã nói xong rồi, bây giờ tới lượt ngươi, ngươi đêm nay vì sao mất ngủ?”
Hàn Lăng ngần ngơ, không nói.
“Có phải là bởi vì hoàng thượng? Nghe nói tiểu hoàng tử hôm nay qua ngủ cùng với hoàng thượng rồi.” Phát hiện Hàn Lăng vẫn ngẩn người ra, Ti Thải tiếp tục nói: “Lăng, thật ra...........đã đến lúc này rồi, tại sao ngươi vẫn không chịu tha thứ cho hoàng thượng? Ngươi cùng nhiưn thấy đó, tiểu hoàng tử thích hoàng thượng như vậy, sao ngươi không dứt khoát xóa tan những mâu thuẫn trước đây, để giống như ngày xưa ân ân ái ái?
“Ti Thải, ngươi không hiểu!”
“Không, ta không hiểu! Ta cũng đã từng yêu qua. Yêu, cần phải có sự khoan dung, cần nhân nhượng, cần tha thứ, ta đã nghĩ rồi, nếu như Dạ thật sụ là Ninh Nho Húc, cho tới khi làm rõ sự việc này, bất luận là do nguyên nhân gì, ta cũng đều tha thứ cho chàng, tiếp nhận chàng.”
Ti Thải chầm chậm hít thở, trong ánh mắt từ từ bao trùm một tầng ánh hào quang đặc biệt, “Ta vẫn còn nhớ, cái ngày mà ngươi và Liễu Đình Phái kết hôn, cảnh tượng mà quốc sư tuyên đọc ngôn ngữ của tình yêu. Thục sự, lúc đó ta rất hy vọng, người nam chính đó biến thành hoàng thượng, ta nghĩ, người nam chính nếu là hoàng thượng, thì cảnh tượng đó sẽ càng cảm động nhân tâm, càng đẹp mỹ mãn! Người nhất định sẽ dõng dạc tuyên bố, ta, Vĩ Phong, đống ý lấy Hàn Lăng làm vợ, sau này, bất luận ốm đau hay là khỏe mạnh, hoặc bất cứ lí do nào khác, đều sẽ sủng ái nàng, yêu nàng, chăm sóc nàng, tôn trọng nàng, vĩnh viễn chung thủy với một mình nàng cho tới cuối cuộc đời........”
“Vĩnh viễn chỉ chung thủy với ta, hắn........ có thể không?” Mối vừa nghe tới đoan này, thật sự rất là cảm động lòng người, nhưng mà, sự thật vẫn là sự thật, thân phận của hắn quyết định hắn vĩnh viễn sẽ không thể chỉ có một mình ta, ông trời đã định ta vĩnh viễn không thể trở thành duy nhất của hắn.
“Có thế chứ, nhất định là có thế được, rời xa ngươi ba năm, hoàng thượng vẫn luôn thủ thân như ngọc, như vậy chưa đủ chứng minh người đối với với ngươi là chung thủy không thay đổi sao?”
“Đúng vây, hắn đúng là chung thủy với ta, nhưng mà, chính bởi vì như vậy, hắn mới mất đi giang sơn, hắn mới trở thành tội nhân, không những có lỗi với lệt tổ liệt tông Vi gia, mà càng có lội với con dân thiên hạ!” Hàn Lăng cay đắng cười nhạt, đây là cổ đại, căn bản là không hề tồn tại thủy chung không đổi, càng không thể xuất hiện trên con người hoàng thượng như hắn!
Ti Thải mới nghe, nhất thời á khẩu không nói, dù thế nào những gì Hàn Lăng nói đều là sụ thật.
“Muộn rồi, ngươi nghỉ sơm đi! Ta cũng đi nghỉ đây!” Hàn Lăng vỗ nhẹ mấy cái lên vai nàng, đứng dậy hướng về phía cửa bước ra.
Nhìn bóng dáng nàng dần dần đi khuất, trong lòng Ti Thải trăm mối tơ vò, tâm trạng buồn bã nằm xuống giường.
Sau khi đi khỏi phòng của Ti Thải, Hàn Lăng lại không hề đi thẳng về tẩm phòng của mình, mà là đi về hướng hoa viên nhỏ phía sau đại sảnh.
Nằm duỗi thẳng trên thảm cỏ mềm mại, ngắm bầu trời sao đêm yên tĩnh và vầng trăng sáng vằng vặc phía trên đầu , trong đầu nàng không ngừng xuất hiện từng cảnh từng cảnh. Từ lúc xuyên không về thế giói cổ đại này, vào cung làm cung nữ, gặp được Vi Phong, lại từ bài xích phản cảm từ từ chuyển thành thích, yêu sâu đậm, lại đến thất vọng và đau hận..............
Sau đó, nàng lại nghĩ tới quãng thời gian phong trần kiếp trước, cùng là một khuôn mặt, nhưng vân mệnh lại khác nhau, không cùng một cách sống, Triệu Lăng Nhi đáng thương bi ai, Thác Bạt Phong đáng ghét đáng hận, Yến Đình Phái thâm tình dịu dàng và Vương Cảnh.............
Gần đây, nàng vẫn luôn nghĩ, bản thân ở kiếp trước --- Triệu Lăng Nhi khó sinh mà qua đòi, Thác Bạt Phong biến thành thế nào? Cái chết của Triệu Lăng Nhi có chăng làm sống dậy lương tri của hắn? Lại hoặc là, hắn cuối cùng cũng được như ước nguyện thông nhất thiên hạ? Còn đứa bé? Đứa bé toàn thân là máu, đứa bé mà Triệu Lăng Nhi đã dùng mạng sống của mình để đổi lấy, có chăng được Thác Bạt Phong tiếp nhận?
Gió đêm lạnh buốt từng trân thổi qua, Hàn Lăng phát hiện, bản thân đã nước mắt đầy mặt.........
Tác giả :
Đạm Mạc Đích Tử Sắc