Một Cái Quần Lót Tạo Nên Sóng Gió
Chương 10
Người dịch: Thy Thy
Beta: Thanh
Sau đó, Mạc Mặc hoàn trả chiếc xe và quần áo còn cười ngại ngùng: “Xin lỗi nha, không cẩn thận té một cái. Để tôi đền cho anh.”
Đường Văn Minh liếc qua chiếc xe tróc mất một miếng sơn lớn, cái yên xe méo hẳn qua một bên, kể cả cái áo khoác rách mất một lỗ, lại nhìn nhìn những vết bầm tím xướt da trên khuôn mặt Mạt Mặc.
“Không cần đâu.” _ Đường Văn Minh nói rồi đón lấy chìa khóa, đem áo khoác tùy tiện cuốn lại.
Mạc Mặc lắc lắc đầu, từ trong túi móc ra một gói đồ đưa cho hắn.
Đường Văn Minh lấy qua, ngửi rồi ngửi, chau mày: “cái thứ gì đây?”
“Bánh hồng ấy. Anh chưa ăn qua sao?”
“Đây chính là đặc sản mà cậu mua?” _ Đường Văn Minh mặt đầy khinh miệt.
Mạc Mặc bất mãn khiếu nại: “Bánh hồng của tiệm này rất nổi tiếng á, tôi xếp hàng hơn tiếng đồng hồ mới mua được đó.”
Đường Văn Minh nhìn cậu một cái: “cậu bệnh à?”
Trong ánh mắt đó hình như không hoàn toàn khinh miệt, còn có những ‘thứ khác mà Mạc Mặc nhìn không ra.
Mới nói đi trước nha, còn chưa kịp quay người, thì bị kéo lại rồi.
Mạc Mặc chớp chớp mắt nghi vấn đầy mặt nhìn Đường Văn Minh.
“Đến kí túc xá của tôi đi.” _ Đường Văn Minh nói xong liền kéo cậu đi.
“Nói đi, còn chỗ nào bị trầy nữa?”
Nửa cái mặt của Mạc Mặc vẫn còn đang co giật nhẹ vì phương thức thoa thuốc không đủ dịu dàng của Đường Văn Minh, nhưng mà cậu vẫn rất thành thật xắn tay áo và ống quần lên.
Ngay khuỷu tay phải và gối trái có vết bầm tím lớn như bánh bao.
Có phải tiểu não của cậu phát triển không vẹn toànkhông nhỉ? Heo cũng thông minh hơn cậu nữa!” _ Đường Văn Minh nói rồi thủ hạ không lưu tình mà thoa thuốc.
Mạc Mặc hít một hơi lạnh, lông mày chau thành một khối: “Anh thấy qua heo đạp xe đạp sao?
“Gánh xiếc.” _ Đường Văn Minh đầu cũng không ngẩng.
“Làm ơn đi, đó là gầu mà!” _ Mạc Mặc lườm một cái.
“Số đặc biệt số đặc biệt!” _ Duẫn Húc mặt đỏ tía tai la toáng lên xông vào cửa.
“Lão đại, lần này tôi đúng là nhanh tay lẹ mắt giành tấm vé này về cho anh đó!” _ Nói rồi, một tấm vé cổng đập vang dội lên trên bàn trước mặt Đường Văn Minh.
“Í, Vé ca nhạc giáng sinh với người hâm mộ của Ngô Hựu San?” _ Mạc Mặc vươn cổ nhìn tấm vé cổng, lại xoay đầu, cười hiểm hiểm nhìn Đường Văn Minh: “Nhìn không ra, anh là fan của cô ta a?”
Đường Văn Minh không thèm để ý cậu, nhưng trừng Duẫn Húc một cái không thương tiếc.
Duẫn Húc y cũ cười nhẫn tâm: “Lão Đại anh đừng có phủ định nha.Trong lúc huấn luyện quân sự, anh không phải vì bảo vệ danh dự cho thần tượng còn đánh một trận với Mạnh Kha sao.”
Mạc Mặc nghe xong cười một cách gian xảo.
Tối đó, Đường Văn Minh nằm trên giường, tay trái cầm vé cửa, tay phải cầm bánh hồng, vừa ăn vừa ngẩn ra.
Buổi ca nhạc với người hâm mộ này hắn sớm đã biết. Một tuần trước, nguyên trường đã bắt đầu dán áp phích tuyên truyền. Còn có người trên đường phát áp phích nhét vào tay hắn một tờ nữa. Hắn cầm bước vào căn tin, ăn cơm xong ra, thì vẫn là trơ trọi một mình.
Khoảng thời gian này, hắn cũng cố tình né tránh việc này. Tự lặp lại với bản thân, đã không còn gì liên quan đến mình nữa rồi. Nhưng mà, đến khi Duẫn Húc đem tấm vé cửa để trước mặt hắn, hắn rốt cuộc vẫn có chút do dự.
Đường Văn Minh thở dài, đem tấm vé cửa đè dưới gối ngủ.
Có điều như vậy, vẫn không đủ để hắn thoát khỏi trạng thái mất ngủ.
24 tháng 12, đêm bình an.
Đường phố tấp nập người qua lại và những cặp tình nhân trông rất ân ái và ấm áp yêu thương.
Đường Văn Minh lại cau mày ngồi trước cửa tiệm lẩu, thổi gió đông bắc, nhìn những vị trí đang chất tuyết trên đường. Mạc Mặc đứng bên cạnh vừa nhắn tin vừa cằn nhằn đói bụng.
Đường Văn Minh liếc qua cậu, phát hiện vết bầm tím trên mặt cậu đã lành hết rồi.
Chiều hôm nay bị Mạc Mặc lôi từ trong kí túc ra, nói là muốn mời hắn ăn lẩu, Đường Văn Minh vốn là không tính đi. Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra trên đường có không bao nhiêu người, hắn không muốn tham gia loại náo nhiệt này. Nhưng mà đợi Mạc Mặc cười rồi nói bỏ qua cơ hội này thì không còn cơ hội khác, hiếm khi anh Tiểu Viễn của cậu với mấy bạn đồng nghiệp tụ tập ăn không có ở đây, cậu mới tốt bụng mời khách, Đường Văn Minh lập tức hết do dự đi theo ra đây.
Cảm giác rung rung, từ trong túi truyền vào trong tim.
Đường Văn Minh lấy điện thoại ra, nhìn nhìn bảng hiển thị cuộc gọi, số lạ.
Hắn do dự một hồi, rồi bắt máy lên.
“Alo”.
”Là em, Ngô Hựu San.”
Beta: Thanh
Sau đó, Mạc Mặc hoàn trả chiếc xe và quần áo còn cười ngại ngùng: “Xin lỗi nha, không cẩn thận té một cái. Để tôi đền cho anh.”
Đường Văn Minh liếc qua chiếc xe tróc mất một miếng sơn lớn, cái yên xe méo hẳn qua một bên, kể cả cái áo khoác rách mất một lỗ, lại nhìn nhìn những vết bầm tím xướt da trên khuôn mặt Mạt Mặc.
“Không cần đâu.” _ Đường Văn Minh nói rồi đón lấy chìa khóa, đem áo khoác tùy tiện cuốn lại.
Mạc Mặc lắc lắc đầu, từ trong túi móc ra một gói đồ đưa cho hắn.
Đường Văn Minh lấy qua, ngửi rồi ngửi, chau mày: “cái thứ gì đây?”
“Bánh hồng ấy. Anh chưa ăn qua sao?”
“Đây chính là đặc sản mà cậu mua?” _ Đường Văn Minh mặt đầy khinh miệt.
Mạc Mặc bất mãn khiếu nại: “Bánh hồng của tiệm này rất nổi tiếng á, tôi xếp hàng hơn tiếng đồng hồ mới mua được đó.”
Đường Văn Minh nhìn cậu một cái: “cậu bệnh à?”
Trong ánh mắt đó hình như không hoàn toàn khinh miệt, còn có những ‘thứ khác mà Mạc Mặc nhìn không ra.
Mới nói đi trước nha, còn chưa kịp quay người, thì bị kéo lại rồi.
Mạc Mặc chớp chớp mắt nghi vấn đầy mặt nhìn Đường Văn Minh.
“Đến kí túc xá của tôi đi.” _ Đường Văn Minh nói xong liền kéo cậu đi.
“Nói đi, còn chỗ nào bị trầy nữa?”
Nửa cái mặt của Mạc Mặc vẫn còn đang co giật nhẹ vì phương thức thoa thuốc không đủ dịu dàng của Đường Văn Minh, nhưng mà cậu vẫn rất thành thật xắn tay áo và ống quần lên.
Ngay khuỷu tay phải và gối trái có vết bầm tím lớn như bánh bao.
Có phải tiểu não của cậu phát triển không vẹn toànkhông nhỉ? Heo cũng thông minh hơn cậu nữa!” _ Đường Văn Minh nói rồi thủ hạ không lưu tình mà thoa thuốc.
Mạc Mặc hít một hơi lạnh, lông mày chau thành một khối: “Anh thấy qua heo đạp xe đạp sao?
“Gánh xiếc.” _ Đường Văn Minh đầu cũng không ngẩng.
“Làm ơn đi, đó là gầu mà!” _ Mạc Mặc lườm một cái.
“Số đặc biệt số đặc biệt!” _ Duẫn Húc mặt đỏ tía tai la toáng lên xông vào cửa.
“Lão đại, lần này tôi đúng là nhanh tay lẹ mắt giành tấm vé này về cho anh đó!” _ Nói rồi, một tấm vé cổng đập vang dội lên trên bàn trước mặt Đường Văn Minh.
“Í, Vé ca nhạc giáng sinh với người hâm mộ của Ngô Hựu San?” _ Mạc Mặc vươn cổ nhìn tấm vé cổng, lại xoay đầu, cười hiểm hiểm nhìn Đường Văn Minh: “Nhìn không ra, anh là fan của cô ta a?”
Đường Văn Minh không thèm để ý cậu, nhưng trừng Duẫn Húc một cái không thương tiếc.
Duẫn Húc y cũ cười nhẫn tâm: “Lão Đại anh đừng có phủ định nha.Trong lúc huấn luyện quân sự, anh không phải vì bảo vệ danh dự cho thần tượng còn đánh một trận với Mạnh Kha sao.”
Mạc Mặc nghe xong cười một cách gian xảo.
Tối đó, Đường Văn Minh nằm trên giường, tay trái cầm vé cửa, tay phải cầm bánh hồng, vừa ăn vừa ngẩn ra.
Buổi ca nhạc với người hâm mộ này hắn sớm đã biết. Một tuần trước, nguyên trường đã bắt đầu dán áp phích tuyên truyền. Còn có người trên đường phát áp phích nhét vào tay hắn một tờ nữa. Hắn cầm bước vào căn tin, ăn cơm xong ra, thì vẫn là trơ trọi một mình.
Khoảng thời gian này, hắn cũng cố tình né tránh việc này. Tự lặp lại với bản thân, đã không còn gì liên quan đến mình nữa rồi. Nhưng mà, đến khi Duẫn Húc đem tấm vé cửa để trước mặt hắn, hắn rốt cuộc vẫn có chút do dự.
Đường Văn Minh thở dài, đem tấm vé cửa đè dưới gối ngủ.
Có điều như vậy, vẫn không đủ để hắn thoát khỏi trạng thái mất ngủ.
24 tháng 12, đêm bình an.
Đường phố tấp nập người qua lại và những cặp tình nhân trông rất ân ái và ấm áp yêu thương.
Đường Văn Minh lại cau mày ngồi trước cửa tiệm lẩu, thổi gió đông bắc, nhìn những vị trí đang chất tuyết trên đường. Mạc Mặc đứng bên cạnh vừa nhắn tin vừa cằn nhằn đói bụng.
Đường Văn Minh liếc qua cậu, phát hiện vết bầm tím trên mặt cậu đã lành hết rồi.
Chiều hôm nay bị Mạc Mặc lôi từ trong kí túc ra, nói là muốn mời hắn ăn lẩu, Đường Văn Minh vốn là không tính đi. Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra trên đường có không bao nhiêu người, hắn không muốn tham gia loại náo nhiệt này. Nhưng mà đợi Mạc Mặc cười rồi nói bỏ qua cơ hội này thì không còn cơ hội khác, hiếm khi anh Tiểu Viễn của cậu với mấy bạn đồng nghiệp tụ tập ăn không có ở đây, cậu mới tốt bụng mời khách, Đường Văn Minh lập tức hết do dự đi theo ra đây.
Cảm giác rung rung, từ trong túi truyền vào trong tim.
Đường Văn Minh lấy điện thoại ra, nhìn nhìn bảng hiển thị cuộc gọi, số lạ.
Hắn do dự một hồi, rồi bắt máy lên.
“Alo”.
”Là em, Ngô Hựu San.”
Tác giả :
Nhược Mễ