Một Bước Lên Tiên
Chương 701: Ứng Chiến
Người đồ đệ được Tân Thu khen là giỏi ám kình nhất khó mà tin được mình lại bị một chiêu ám kình cực mạnh đánh bay.
“Rắc!”
Ông ta nghe thấy tiếng xương tay mình bị gãy, sau đó trong đầu ù ù, hoàn toàn trống rỗng.
Ông ta ngã lăn ra đất, đau cũng không kêu nổi, cũng không đứng lên được.
“Hộc!”
Ông ta phun ra một ngụm máu.
Sư đệ Đạo Trưởng run rẩy nói: “Không thể nào… Không thể nào…”
Ông ta không tin được ám kình của Trần Ngạo Kiều còn mạnh hơn mình gấp nhiều lần.
Trần Ngạo Kiều nửa quỳ xuống nói với ông ta: “Đạo Trưởng sư huynh nói không sai, mỗi huynh đệ chúng ta đều có sở trưởng riêng, những thứ sư phụ dạy chúng ta không nhiều nhưng đều vô cùng tỉ mỉ, chúng ta ai cũng rất giỏi ám kình, giỏi hơn mày nghĩ nhiều”.
“Sở trưởng của tao không phải là dùng chân mà là ám kình!”
“Vì thế mày thua rồi”.
Nói xong, Trần Ngạo Kiều đứng dậy một cách khó khăn.
Mấy bác sĩ mà Lâm Cuồng gọi đến đều vội vã xúm lại băng bó vết thương cho anh ta.
Bên kia thì có người nâng sư đệ của Đạo Trưởng đi.
Sau đó, một người đàn ông hơn 40 tuổi bên Đạo Trưởng đứng ra. Cơ thể gã cường tráng, cởi quần áo ra chỉ thấy cả người cơ bắp cuồn cuộn, trông có vẻ quyền cước không tồi.
Bạch Vân Bằng lập tức giải thích: “Người này là Thạch Nhiễm, làm bộ trưởng nhóm 8 của liên minh doanh nghiệp, không biết ám kình, nhưng gã dựa vào quyền cước của chính mình mà leo lên hàng cao thủ hạng 2, vì thế không thể coi thường”.
Bạch Diệc Phi không hiểu ám kình nhưng với loại quyền cước này thì anh lại rất quen thuộc.
Ám kình sẽ làm tăng sức mạnh của một người vì vậy muốn leo đến hàng hạng 2 cũng dễ hơn.
Nhưng người không biết dùng ám kình lại có thể chen chân vào hàng cao thủ hạng 2 thì có thể thấy quyền cước của gã đã đạt đến một độ cao nhất định, giống như Tần Sơn vậy.
Vì thế loại người này cũng không dễ đối phó.
Thạch Nhiễm sầm mặt hét: “Ai tới?”
Kỳ Kỳ bước lên trước một bước, rõ ràng muốn ứng chiến.
Bạch Diệc Phi cũng cảm thấy cô ta thích hợp nhất nhưng anh phát hiện lúc Kỳ Kỳ đi ra, hai chân bước đi có phần bất thường, như thể kéo lê về phía trước.
Bạch Diệc Phi không nhịn được hỏi: “Cô… vẫn ổn chứ?”
Kỳ Kỳ hơi gật đầu, bình thản nói: “Trước khi đến đây có đánh một trận, thể lực có chút không đủ”.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại nhìn thấy vết thâm tím trên cổ cô ta, vì thế anh cản Kỳ Kỳ lại: “Để tôi”.
Kỳ Kỳ không hề che giấu sự khinh thường với anh: “Anh chắc chứ?”
Bạch Diệc Phi nghiêm túc gật đầu: “Chắc”.
Kỳ Kỳ hơi kinh ngạc: “Hắn là cao thủ hạng 2”.
“Tôi biết”.
“Anh miễn cưỡng cũng chỉ là một tên hạng ba trung cấp”, Kỳ Kỳ lại nói.
Bạch Diệc Phi gật đầu, nhưng hơi mất mát: “Mới hạng ba trung cấp?”
Kỳ Kỳ khinh bỉ: “Tôi nói là miễn cưỡng”.
Bạch Diệc Phi: “…”
Kỳ Kỳ cười nhạt: “Một tên hạng ba trung cấp như anh làm sao đánh lại một tên cao thủ hạng 2? Hai người cách nhau tận một hạng!”
Bạch Diệc Phi nghẹn lời.
Anh biết mình đánh không lại nhưng hôm nay Kỳ Kỳ có thể giúp anh, anh đã rất mãn nguyện rồi. Hơn nữa anh không muốn Kỳ Kỳ xảy ra việc gì, nhỡ đâu Từ Lãng tỉnh lại, phát hiện cô ta có chuyện thì anh phải nói thế nào?
Hiện tại thể lực của cô ta không đủ, thế suy sức yếu, vì thế anh không muốn để cô ta đi mạo hiểm.
Kỳ Kỳ hừ một tiếng, không nhiều lời nữa mà đi về phía Thạch Nhiễm.
Bạch Diệc Phi lập tức gọi cô ta lại: “Kỳ Kỳ, để tôi!”
Kỳ Kỳ nghe vậy thì hơi khựng lại, sau đó quay người nhìn anh, bực mình nói: “Anh đang đùa tôi đấy à?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Không, đây là chuyện của tôi, tôi quyết định. Tôi nói để tôi là để tôi, cô trở về đi”.
Kỳ Kỳ ngây ra: “Anh…”
Bạch Diệc Phi cười nói: “Không sao, ba trận thắng hai, tôi thua không phải còn cô à?”
Kỳ Kỳ trừng anh một cái, không nói gì.
Lúc này, Bạch Hổ đột nhiên túm lấy vai anh nói: “Để tôi đi”.
Bạch Diệc Phi nhìn anh ta, rất cảm động nhưng vẫn lắc đầu nói: “Anh Bạch, anh bị thương thế này rồi, cứ đứng nhìn đi”.
Bạch Vân Bằng bước ra, khẽ nói: “Để bố”.
Bạch Diệc Phi sững lại, trong lòng chợt nổi lên cảm xúc khó tả, nhưng anh lắc đầu nói: “Làm gì có chuyện con trai để ông già nhà mình ra tay được?”
Bạch Diệc Phi không để ý đến ông nữa mà bước ra ứng chiến, hét lên với Thạch Nhiễm: “Tới!”
Bạch Vân Bằng phía sau anh ngây người.
Lời Bạch Diệc Phi vừa nói khiến ông rất xúc động, bởi vì trước đây, anh chưa từng thừa nhận ông là bố, cũng không gọi “bố” bao giờ.
Nhưng câu vừa rồi của anh rõ ràng đã thừa nhận mối quan hệ máu mủ giữa hai người, vì thế Bạch Vân Bằng rất cảm động, cũng rất kích động.
Thật lòng mà nói, đánh với Thạch Nhiễm, Bạch Diệc Phi cũng không nắm chắc phần thắng, dẫu sao thì thực lực chênh lệch quá lớn.
Nhưng lúc này anh vô cùng hưng phấn, có thể đánh với một cao thủ bậc này thì vừa lúc xem thử cực hạn của anh ở đâu.
Dù sao thua một trận thì vẫn còn một trận nữa.
Đương nhiên anh cũng ôm tâm lý may mắn. Nhỡ đâu thắng thì sao? Lúc đó sẽ không cần trận thứ 3 nữa.
Hiện tại, mặc dù Bạch Diệc Phi biết khả năng cao sẽ thua nhưng hoàn toàn không có ý nghĩ nhất định sẽ thua.
…
Lúc này, có mấy người đang đứng bên ngoài nhà xe của biệt thự nhà họ Tôn xem trò hay.
Trong đó, một người đàn ông hỏi một người phụ nữ: “Cô cả, chúng ta thật sự có thể ra tay ư?”
Người phụ nữ lắc đầu nói: “Tạm thời cứ im lặng đã, anh không thấy Bạch Vân Bằng à? Xem kết quả, nếu Đạo Trưởng thắng thì chúng ta không cần ra tay nữa”.
“Nếu thua thì sao?”
Người phụ nữ cười lạnh: “Anh nghĩ có khả năng không?”
Người đàn ông nghe vậy thì hơi ngây ra, sau đó gật đầu nói: “Cũng phải, Đạo Trưởng sẽ không thua một tên nhãi nhép ở một thành phố bé tý”.
Người phụ nữ gật đầu đồng ý, còn cười nói: “Cho dù thua cũng không sao, bên Bạch Diệc Phi đã bị tổn thương nặng nề, đến lúc đó không còn lại mấy người có thể dùng được, cao thủ hạng ba như anh muốn giết hắn còn không dễ như trở bàn tay?”
“Vâng”.
Bọn họ không ngờ rằng, những gì họ vừa nói đều bị Phương Nhiên nấp trong thùng giấy ở nhà xe nghe thấy hết.
Từ trận đánh nhau ở vườn, Phương Nhiên sợ đến xanh mặt, cô ta muốn bỏ chạy nhưng còn chưa kịp chui ra thì đã có người đến, hơn nữa, còn dừng xe ngay trước cửa.
Cô ta không dám để những người này phát hiện ra, vì thế chỉ đành tiếp tục lấp ở đây.
…
Phương Nhiên cảm thấy kinh hãi. Cô ta hoàn toàn không ngờ Bạch Diệc Phi lại đánh nhau với người của liên minh doanh nghiệp.
Những tư liệu mà lúc đầu cô ta tra được đã đủ khiến cô ta giật mình rồi, lúc đó cô ta cho rằng Bạch Diệc Phi là một chủ doanh nghiệp rất giỏi.
Nhưng hôm nay, nhận thức của cô ta hoàn toàn bị thay đổi.
Trong mắt tất cả mọi người, quyền uy của liên minh doanh nghiệp là không có gì phải nghi ngờ, ngay cả tứ đại gia tộc cũng không dám làm như vậy.
Phương Nhiên thầm than thở, cũng rất tiếc nuối: “Đúng là đáng tiếc, còn trẻ như vậy mà đã tiêu đời”.
…
Trong vườn, nhìn thấy người bước ra là Bạch Diệc Phi, Thạch Nhiễm nhướn mày, sau đó tức giận nói: “Mẹ nó, mày có ý gì? Coi thường tao à?”
Bạch Diệc Phi lại bình thản: “Sao nào? Không dám đánh?”
“Rắc!”
Ông ta nghe thấy tiếng xương tay mình bị gãy, sau đó trong đầu ù ù, hoàn toàn trống rỗng.
Ông ta ngã lăn ra đất, đau cũng không kêu nổi, cũng không đứng lên được.
“Hộc!”
Ông ta phun ra một ngụm máu.
Sư đệ Đạo Trưởng run rẩy nói: “Không thể nào… Không thể nào…”
Ông ta không tin được ám kình của Trần Ngạo Kiều còn mạnh hơn mình gấp nhiều lần.
Trần Ngạo Kiều nửa quỳ xuống nói với ông ta: “Đạo Trưởng sư huynh nói không sai, mỗi huynh đệ chúng ta đều có sở trưởng riêng, những thứ sư phụ dạy chúng ta không nhiều nhưng đều vô cùng tỉ mỉ, chúng ta ai cũng rất giỏi ám kình, giỏi hơn mày nghĩ nhiều”.
“Sở trưởng của tao không phải là dùng chân mà là ám kình!”
“Vì thế mày thua rồi”.
Nói xong, Trần Ngạo Kiều đứng dậy một cách khó khăn.
Mấy bác sĩ mà Lâm Cuồng gọi đến đều vội vã xúm lại băng bó vết thương cho anh ta.
Bên kia thì có người nâng sư đệ của Đạo Trưởng đi.
Sau đó, một người đàn ông hơn 40 tuổi bên Đạo Trưởng đứng ra. Cơ thể gã cường tráng, cởi quần áo ra chỉ thấy cả người cơ bắp cuồn cuộn, trông có vẻ quyền cước không tồi.
Bạch Vân Bằng lập tức giải thích: “Người này là Thạch Nhiễm, làm bộ trưởng nhóm 8 của liên minh doanh nghiệp, không biết ám kình, nhưng gã dựa vào quyền cước của chính mình mà leo lên hàng cao thủ hạng 2, vì thế không thể coi thường”.
Bạch Diệc Phi không hiểu ám kình nhưng với loại quyền cước này thì anh lại rất quen thuộc.
Ám kình sẽ làm tăng sức mạnh của một người vì vậy muốn leo đến hàng hạng 2 cũng dễ hơn.
Nhưng người không biết dùng ám kình lại có thể chen chân vào hàng cao thủ hạng 2 thì có thể thấy quyền cước của gã đã đạt đến một độ cao nhất định, giống như Tần Sơn vậy.
Vì thế loại người này cũng không dễ đối phó.
Thạch Nhiễm sầm mặt hét: “Ai tới?”
Kỳ Kỳ bước lên trước một bước, rõ ràng muốn ứng chiến.
Bạch Diệc Phi cũng cảm thấy cô ta thích hợp nhất nhưng anh phát hiện lúc Kỳ Kỳ đi ra, hai chân bước đi có phần bất thường, như thể kéo lê về phía trước.
Bạch Diệc Phi không nhịn được hỏi: “Cô… vẫn ổn chứ?”
Kỳ Kỳ hơi gật đầu, bình thản nói: “Trước khi đến đây có đánh một trận, thể lực có chút không đủ”.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại nhìn thấy vết thâm tím trên cổ cô ta, vì thế anh cản Kỳ Kỳ lại: “Để tôi”.
Kỳ Kỳ không hề che giấu sự khinh thường với anh: “Anh chắc chứ?”
Bạch Diệc Phi nghiêm túc gật đầu: “Chắc”.
Kỳ Kỳ hơi kinh ngạc: “Hắn là cao thủ hạng 2”.
“Tôi biết”.
“Anh miễn cưỡng cũng chỉ là một tên hạng ba trung cấp”, Kỳ Kỳ lại nói.
Bạch Diệc Phi gật đầu, nhưng hơi mất mát: “Mới hạng ba trung cấp?”
Kỳ Kỳ khinh bỉ: “Tôi nói là miễn cưỡng”.
Bạch Diệc Phi: “…”
Kỳ Kỳ cười nhạt: “Một tên hạng ba trung cấp như anh làm sao đánh lại một tên cao thủ hạng 2? Hai người cách nhau tận một hạng!”
Bạch Diệc Phi nghẹn lời.
Anh biết mình đánh không lại nhưng hôm nay Kỳ Kỳ có thể giúp anh, anh đã rất mãn nguyện rồi. Hơn nữa anh không muốn Kỳ Kỳ xảy ra việc gì, nhỡ đâu Từ Lãng tỉnh lại, phát hiện cô ta có chuyện thì anh phải nói thế nào?
Hiện tại thể lực của cô ta không đủ, thế suy sức yếu, vì thế anh không muốn để cô ta đi mạo hiểm.
Kỳ Kỳ hừ một tiếng, không nhiều lời nữa mà đi về phía Thạch Nhiễm.
Bạch Diệc Phi lập tức gọi cô ta lại: “Kỳ Kỳ, để tôi!”
Kỳ Kỳ nghe vậy thì hơi khựng lại, sau đó quay người nhìn anh, bực mình nói: “Anh đang đùa tôi đấy à?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Không, đây là chuyện của tôi, tôi quyết định. Tôi nói để tôi là để tôi, cô trở về đi”.
Kỳ Kỳ ngây ra: “Anh…”
Bạch Diệc Phi cười nói: “Không sao, ba trận thắng hai, tôi thua không phải còn cô à?”
Kỳ Kỳ trừng anh một cái, không nói gì.
Lúc này, Bạch Hổ đột nhiên túm lấy vai anh nói: “Để tôi đi”.
Bạch Diệc Phi nhìn anh ta, rất cảm động nhưng vẫn lắc đầu nói: “Anh Bạch, anh bị thương thế này rồi, cứ đứng nhìn đi”.
Bạch Vân Bằng bước ra, khẽ nói: “Để bố”.
Bạch Diệc Phi sững lại, trong lòng chợt nổi lên cảm xúc khó tả, nhưng anh lắc đầu nói: “Làm gì có chuyện con trai để ông già nhà mình ra tay được?”
Bạch Diệc Phi không để ý đến ông nữa mà bước ra ứng chiến, hét lên với Thạch Nhiễm: “Tới!”
Bạch Vân Bằng phía sau anh ngây người.
Lời Bạch Diệc Phi vừa nói khiến ông rất xúc động, bởi vì trước đây, anh chưa từng thừa nhận ông là bố, cũng không gọi “bố” bao giờ.
Nhưng câu vừa rồi của anh rõ ràng đã thừa nhận mối quan hệ máu mủ giữa hai người, vì thế Bạch Vân Bằng rất cảm động, cũng rất kích động.
Thật lòng mà nói, đánh với Thạch Nhiễm, Bạch Diệc Phi cũng không nắm chắc phần thắng, dẫu sao thì thực lực chênh lệch quá lớn.
Nhưng lúc này anh vô cùng hưng phấn, có thể đánh với một cao thủ bậc này thì vừa lúc xem thử cực hạn của anh ở đâu.
Dù sao thua một trận thì vẫn còn một trận nữa.
Đương nhiên anh cũng ôm tâm lý may mắn. Nhỡ đâu thắng thì sao? Lúc đó sẽ không cần trận thứ 3 nữa.
Hiện tại, mặc dù Bạch Diệc Phi biết khả năng cao sẽ thua nhưng hoàn toàn không có ý nghĩ nhất định sẽ thua.
…
Lúc này, có mấy người đang đứng bên ngoài nhà xe của biệt thự nhà họ Tôn xem trò hay.
Trong đó, một người đàn ông hỏi một người phụ nữ: “Cô cả, chúng ta thật sự có thể ra tay ư?”
Người phụ nữ lắc đầu nói: “Tạm thời cứ im lặng đã, anh không thấy Bạch Vân Bằng à? Xem kết quả, nếu Đạo Trưởng thắng thì chúng ta không cần ra tay nữa”.
“Nếu thua thì sao?”
Người phụ nữ cười lạnh: “Anh nghĩ có khả năng không?”
Người đàn ông nghe vậy thì hơi ngây ra, sau đó gật đầu nói: “Cũng phải, Đạo Trưởng sẽ không thua một tên nhãi nhép ở một thành phố bé tý”.
Người phụ nữ gật đầu đồng ý, còn cười nói: “Cho dù thua cũng không sao, bên Bạch Diệc Phi đã bị tổn thương nặng nề, đến lúc đó không còn lại mấy người có thể dùng được, cao thủ hạng ba như anh muốn giết hắn còn không dễ như trở bàn tay?”
“Vâng”.
Bọn họ không ngờ rằng, những gì họ vừa nói đều bị Phương Nhiên nấp trong thùng giấy ở nhà xe nghe thấy hết.
Từ trận đánh nhau ở vườn, Phương Nhiên sợ đến xanh mặt, cô ta muốn bỏ chạy nhưng còn chưa kịp chui ra thì đã có người đến, hơn nữa, còn dừng xe ngay trước cửa.
Cô ta không dám để những người này phát hiện ra, vì thế chỉ đành tiếp tục lấp ở đây.
…
Phương Nhiên cảm thấy kinh hãi. Cô ta hoàn toàn không ngờ Bạch Diệc Phi lại đánh nhau với người của liên minh doanh nghiệp.
Những tư liệu mà lúc đầu cô ta tra được đã đủ khiến cô ta giật mình rồi, lúc đó cô ta cho rằng Bạch Diệc Phi là một chủ doanh nghiệp rất giỏi.
Nhưng hôm nay, nhận thức của cô ta hoàn toàn bị thay đổi.
Trong mắt tất cả mọi người, quyền uy của liên minh doanh nghiệp là không có gì phải nghi ngờ, ngay cả tứ đại gia tộc cũng không dám làm như vậy.
Phương Nhiên thầm than thở, cũng rất tiếc nuối: “Đúng là đáng tiếc, còn trẻ như vậy mà đã tiêu đời”.
…
Trong vườn, nhìn thấy người bước ra là Bạch Diệc Phi, Thạch Nhiễm nhướn mày, sau đó tức giận nói: “Mẹ nó, mày có ý gì? Coi thường tao à?”
Bạch Diệc Phi lại bình thản: “Sao nào? Không dám đánh?”
Tác giả :
Mai Bát Gia