Một Bước Lên Tiên
Chương 566: Thử
Rốt cuộc cô ta biết bằng cách nào?
Bạch Diệc Phi không tài nào hiểu nổi, cho đến tận lúc đi ngủ anh vẫn suy nghĩ vấn đề này.
Trong lúc vô thức, anh đã ngủ mất.
Bạch Diệc Phi lại nằm mơ. Anh mơ thấy Diệp Hoan cướp được tập đoàn Thủy Tinh, còn mơ thấy Liễu Chiêu Phong cướp mất Lý Tuyết.
Lý Tuyết!
Bạch Diệc Phi giật mình bật dậy, phát hiện ra trời đã sáng.
Anh thở dồn dập, nhớ lại cảnh trong mộng, lại nghĩ đến Lý Tuyết, anh thầm hạ quyết tâm: “Mình nhất định phải trở về!”
Bạch Diệc Phi lật chăn ra, đang định xuống giường thì khựng lại.
Nằm mơ!
Anh nghĩ đến gì đó rồi lập tức cởi đồ, sau đó gỡ mảnh vải che vết thương ra.
Bạch Diệc Phi nhìn vết thương đã kết vảy thì sững sờ.
Vết thương nghiêm trọng đến thế vậy mà đã liền thành sẹo rồi.
Mới có bao ngày chứ?
Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm.
Bạch Diệc Phi cẩn thận ấn quanh vết thương, cho đến khi ấn vào chỗ nào đó thì rít nhẹ một tiếng, đau đến mức anh toát mồ hôi.
Quả đúng như vậy!
Bạch Diệc Phi nhận ra, trong chỗ bị thương của anh có một vật cưng cứng. Đó chính là “mắt” của Kỳ Kỳ.
Anh tưởng trên người mình thật sự không có gì, ai mà biết được Kỳ Kỳ lại ghim nó vào chỗ này.
Lúc này, Lâm Tử cũng đã tỉnh lại. Cậu ta nhìn thấy vết thương của Bạch Diệc Phi thì kinh ngạc.
“Anh Bạch, anh bị thương nặng vậy?”, Lâm Tử tò mò nhìn, sau đó nhớ đến cú đấm ngày hôm qua của anh: “Anh bị thương rồi mà vẫn mạnh đến thế!”
Bạch Diệc Phi cắn răng đắp băng gạc vải lại. Hiện tại anh chưa thể đánh động Kỳ Kỳ được, thế nên anh không làm gì cả.
Anh nhìn Lâm Tử, hỏi: “Em biết nhà họ Triệu ở đâu không?”
“Người ở khu 3 đều biết”, Lâm Tử trả lời.
Bạch Diệc Phi: “Em dẫn anh đến đó”.
…
Lâm Tử đưa Bạch Diệc Phi đi tầm nửa tiếng mới đến nơi.
Trước mặt anh là một khu kiến trúc hình tròn như một sân vân động sừng sững, mà phía sau nó là một tòa nhà lớn.
Bạch Diệc Phi chỉ đứng trước cửa, không định tiến vào.
Lúc này, trước cửa nhà họ Triệu có rất nhiều bảo vệ cầm súng đứng canh gác.
Bạch Diệc Phi nhìn xung quanh thì phát hiện ngoại trừ tòa nhà sau lưng ra thì không còn bất kỳ một kiến trúc cao tầng nào khác.
Nếu Kỳ Kỳ đã đưa anh tai nghe bluetooth thì lúc đàm phán, cô ta nhất định sẽ ra lệnh cho anh.
Hơn nữa cô ta phải nhìn thấy toàn cảnh thì mới chỉ huy được. Như vậy, hôm đó cô ta nhất định cũng đến.
Kỳ Kỳ sẽ không xuất hiện ở nhà họ Triệu, vậy thì nơi thích hợp nhất để quan sát là toàn nhà kia.
Bạch Diệc Phi nói với Lâm Tử: “Chúng ta về thôi”.
Về đến nhà, Lâm Tử hỏi Bạch Diệc Phi: “Chúng ta có trộm nữa không?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu. Kỳ Kỳ đã nói rồi, khu ba không có dầu thô nặng mà anh cần, có trộm cũng vô ích.
Im lặng một lát, anh lại nói: “Em chăm sóc cho chị em, anh ra ngoài một lát”.
Lâm Tử gật đầu, lên tầng chăm chị.
Bạch Diệc Phi dựa theo trí nhớ mà đi đến căn biệt thự mà Kỳ Kỳ ở.
Anh gõ cửa nhưng không có người đáp lại, sau đó thử ấn chuông nhưng vẫn không thấy ai.
Anh đẩy nhẹ một cái, cánh cửa mở ra.
Thấy vậy, Bạch Diệc Phi không hề khách sáo mà đi vào.
Phòng khách không có người. Bạch Diệc Phi lại đi lên tầng, đến phòng ngủ của Kỳ Kỳ thì phát hiện cánh cửa đang được khép hờ.
Bạch Diệc Phi do dự một lát rồi mở cửa. Kỳ Kỳ vậy mà không hề phòng bị gì mà nằm ngủ trên giường.
Lúc này, trên bàn còn có một con dao găm.
Anh còn nhớ, con dao này là Kỳ Kỳ vứt cho anh làm gậy chống.
Trong lòng Bạch Diệc Phi nổi lên một suy nghĩ, nhân lúc Kỳ Kỳ đang ngủ say, không ai hay mà đâm con dao kia vào cái cổ trắng nõn của cô ta, máu cứ thế phun ra như suối…
Cơ hội tốt biết mấy!
Đáng tiếc.
Bạch Diệc Phi làm lơ con dao găm, ngồi xuống sô pha, bình tĩnh nói: “Không cần giả vờ, giữa chúng ta không có quan hệ gì đáng nói, cần gì phải thử tôi?”
“Lẽ nào còn cần có được sự tin tưởng của nhau à?”, Bạch Diệc Phi vừa nói vừa cười khinh thường.
Lúc này, Kỳ Kỳ ngồi dậy. Bởi vì cô ta đang ngủ nên chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây, khi ngồi dậy, những thứ không nên nhìn đều lộ ra hết.
Bạch Diệc Phi lập tức liếc sang chỗ khác: “Tôi vẫn nên ra ngoài thì hơn!”
Kỳ Kỳ không hề để ý, vươn vai một cái, bình thản trả lời: “Sao anh biết tôi giả vờ?”
Bạch Diệc Phi trợn trắng mắt: “Cô thấy ai khi ngủ còn để dao găm lên bàn ngay cửa ra vào không?”
Có để thì cũng là để dưới gối mình!
Sơ hở rõ ràng như vậy, anh có ngu mới mắc lừa!
Kỳ Kỳ nhún vai: “Anh cũng thông minh đấy”.
Bạch Diệc Phi tặc lưỡi: “Cao thủ như cô sao có thể không nghe thấy chuông cửa được?”
Lúc anh vào đã ấn chuông rồi.
Kỳ Kỳ lười nhác mà dựa vào đầu giường: “Sao lại quay về? Ở đó không thoải mái à?”
“Cô có thuốc trị thương không? Chủ nhà đó bị thương rồi”, Bạch Diệc Phi nói.
Kỳ Kỳ nghe vậy thì im lặng nhìn anh một lát rồi mới nói: “Trong ngăn kéo, anh tự tìm đi”.
Bạch Diệc Phi đi tới, khom người mở ngăn kéo lấy bạch dược Vân Nam cùng một số băng gạc ra.
Kỳ Kỳ nghi ngờ: “Bị thương đến mức cần nhiều như vậy à?”
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Khá nghiêm trọng”.
Kỳ Kỳ không hỏi nhiều nữa mà xuống giường rót nước uống.
Nhưng khi cô ta quay qua nhìn Bạch Diệc Phi thì phát hiện anh đang cầm một cái túi có đủ loại thuốc, kể cả thuốc dạ dày cũng có.
“Anh lấy nhiều như vậy làm gì? Bị thương đến dạ dày cơ à?”
Bạch Diệc Phi vẫn bình thản: “Cô biết đấy, Triệu Thiên đánh người ta bán sống bán chết, chỗ nào cũng bị thương, người ta uống nhiều thuốc tiêu viêm thì dạ dày chịu sao nổi!”
Kỳ Kỳ nghi hoặc: “Hôm nay anh rất kỳ lạ”.
“Kỳ lạ cái gì?”, Bạch Diệc Phi vẫn bình tĩnh: “Cô yên tâm, tôi biết tôi bị cô theo dõi gắt gao nên sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu. Hơn nữa, chẳng phải cô biết tôi đang làm gì à?”
Anh nói xong thì xua tay: “Không nói nữa, tôi phải mau chóng mang thuốc về, cần dùng gấp”.
Nói xong anh xách chiếc túi lên vai, định đi ra.
“Đứng lại!”
Kỳ Kỳ hét lên một tiếng, Bạch Diệc Phi lập tức dừng bước.
Cô ta đi đến, nhìn anh chăm chú một lúc lâu, sau đó mới cảnh cáo: “Đừng giở trò, anh ngoan ngoãn nghe lời cho tôi, nếu không…”
“Giết anh rất đơn giản, cũng sẽ không ai hỏi đến”.
“Còn về sư thúc, tôi có cách khiến chú ấy tin rằng tôi không giết anh”.
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ không giờ trò”.
Xong anh lại hỏi: “Phải rồi, người đàm phán với tôi là ai? Tôi hẳn được biết chuyện này chứ?”
“Không cần, đến lúc đó anh khác biết”, Kỳ Kỳ không nói cho anh.
Bạch Diệc Phi: “Thôi được…”.
Kỳ Kỳ nhếch mày nhìn anh: “Còn chuyện gì nữa không?”
Bạch Diệc Phi không tài nào hiểu nổi, cho đến tận lúc đi ngủ anh vẫn suy nghĩ vấn đề này.
Trong lúc vô thức, anh đã ngủ mất.
Bạch Diệc Phi lại nằm mơ. Anh mơ thấy Diệp Hoan cướp được tập đoàn Thủy Tinh, còn mơ thấy Liễu Chiêu Phong cướp mất Lý Tuyết.
Lý Tuyết!
Bạch Diệc Phi giật mình bật dậy, phát hiện ra trời đã sáng.
Anh thở dồn dập, nhớ lại cảnh trong mộng, lại nghĩ đến Lý Tuyết, anh thầm hạ quyết tâm: “Mình nhất định phải trở về!”
Bạch Diệc Phi lật chăn ra, đang định xuống giường thì khựng lại.
Nằm mơ!
Anh nghĩ đến gì đó rồi lập tức cởi đồ, sau đó gỡ mảnh vải che vết thương ra.
Bạch Diệc Phi nhìn vết thương đã kết vảy thì sững sờ.
Vết thương nghiêm trọng đến thế vậy mà đã liền thành sẹo rồi.
Mới có bao ngày chứ?
Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm.
Bạch Diệc Phi cẩn thận ấn quanh vết thương, cho đến khi ấn vào chỗ nào đó thì rít nhẹ một tiếng, đau đến mức anh toát mồ hôi.
Quả đúng như vậy!
Bạch Diệc Phi nhận ra, trong chỗ bị thương của anh có một vật cưng cứng. Đó chính là “mắt” của Kỳ Kỳ.
Anh tưởng trên người mình thật sự không có gì, ai mà biết được Kỳ Kỳ lại ghim nó vào chỗ này.
Lúc này, Lâm Tử cũng đã tỉnh lại. Cậu ta nhìn thấy vết thương của Bạch Diệc Phi thì kinh ngạc.
“Anh Bạch, anh bị thương nặng vậy?”, Lâm Tử tò mò nhìn, sau đó nhớ đến cú đấm ngày hôm qua của anh: “Anh bị thương rồi mà vẫn mạnh đến thế!”
Bạch Diệc Phi cắn răng đắp băng gạc vải lại. Hiện tại anh chưa thể đánh động Kỳ Kỳ được, thế nên anh không làm gì cả.
Anh nhìn Lâm Tử, hỏi: “Em biết nhà họ Triệu ở đâu không?”
“Người ở khu 3 đều biết”, Lâm Tử trả lời.
Bạch Diệc Phi: “Em dẫn anh đến đó”.
…
Lâm Tử đưa Bạch Diệc Phi đi tầm nửa tiếng mới đến nơi.
Trước mặt anh là một khu kiến trúc hình tròn như một sân vân động sừng sững, mà phía sau nó là một tòa nhà lớn.
Bạch Diệc Phi chỉ đứng trước cửa, không định tiến vào.
Lúc này, trước cửa nhà họ Triệu có rất nhiều bảo vệ cầm súng đứng canh gác.
Bạch Diệc Phi nhìn xung quanh thì phát hiện ngoại trừ tòa nhà sau lưng ra thì không còn bất kỳ một kiến trúc cao tầng nào khác.
Nếu Kỳ Kỳ đã đưa anh tai nghe bluetooth thì lúc đàm phán, cô ta nhất định sẽ ra lệnh cho anh.
Hơn nữa cô ta phải nhìn thấy toàn cảnh thì mới chỉ huy được. Như vậy, hôm đó cô ta nhất định cũng đến.
Kỳ Kỳ sẽ không xuất hiện ở nhà họ Triệu, vậy thì nơi thích hợp nhất để quan sát là toàn nhà kia.
Bạch Diệc Phi nói với Lâm Tử: “Chúng ta về thôi”.
Về đến nhà, Lâm Tử hỏi Bạch Diệc Phi: “Chúng ta có trộm nữa không?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu. Kỳ Kỳ đã nói rồi, khu ba không có dầu thô nặng mà anh cần, có trộm cũng vô ích.
Im lặng một lát, anh lại nói: “Em chăm sóc cho chị em, anh ra ngoài một lát”.
Lâm Tử gật đầu, lên tầng chăm chị.
Bạch Diệc Phi dựa theo trí nhớ mà đi đến căn biệt thự mà Kỳ Kỳ ở.
Anh gõ cửa nhưng không có người đáp lại, sau đó thử ấn chuông nhưng vẫn không thấy ai.
Anh đẩy nhẹ một cái, cánh cửa mở ra.
Thấy vậy, Bạch Diệc Phi không hề khách sáo mà đi vào.
Phòng khách không có người. Bạch Diệc Phi lại đi lên tầng, đến phòng ngủ của Kỳ Kỳ thì phát hiện cánh cửa đang được khép hờ.
Bạch Diệc Phi do dự một lát rồi mở cửa. Kỳ Kỳ vậy mà không hề phòng bị gì mà nằm ngủ trên giường.
Lúc này, trên bàn còn có một con dao găm.
Anh còn nhớ, con dao này là Kỳ Kỳ vứt cho anh làm gậy chống.
Trong lòng Bạch Diệc Phi nổi lên một suy nghĩ, nhân lúc Kỳ Kỳ đang ngủ say, không ai hay mà đâm con dao kia vào cái cổ trắng nõn của cô ta, máu cứ thế phun ra như suối…
Cơ hội tốt biết mấy!
Đáng tiếc.
Bạch Diệc Phi làm lơ con dao găm, ngồi xuống sô pha, bình tĩnh nói: “Không cần giả vờ, giữa chúng ta không có quan hệ gì đáng nói, cần gì phải thử tôi?”
“Lẽ nào còn cần có được sự tin tưởng của nhau à?”, Bạch Diệc Phi vừa nói vừa cười khinh thường.
Lúc này, Kỳ Kỳ ngồi dậy. Bởi vì cô ta đang ngủ nên chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây, khi ngồi dậy, những thứ không nên nhìn đều lộ ra hết.
Bạch Diệc Phi lập tức liếc sang chỗ khác: “Tôi vẫn nên ra ngoài thì hơn!”
Kỳ Kỳ không hề để ý, vươn vai một cái, bình thản trả lời: “Sao anh biết tôi giả vờ?”
Bạch Diệc Phi trợn trắng mắt: “Cô thấy ai khi ngủ còn để dao găm lên bàn ngay cửa ra vào không?”
Có để thì cũng là để dưới gối mình!
Sơ hở rõ ràng như vậy, anh có ngu mới mắc lừa!
Kỳ Kỳ nhún vai: “Anh cũng thông minh đấy”.
Bạch Diệc Phi tặc lưỡi: “Cao thủ như cô sao có thể không nghe thấy chuông cửa được?”
Lúc anh vào đã ấn chuông rồi.
Kỳ Kỳ lười nhác mà dựa vào đầu giường: “Sao lại quay về? Ở đó không thoải mái à?”
“Cô có thuốc trị thương không? Chủ nhà đó bị thương rồi”, Bạch Diệc Phi nói.
Kỳ Kỳ nghe vậy thì im lặng nhìn anh một lát rồi mới nói: “Trong ngăn kéo, anh tự tìm đi”.
Bạch Diệc Phi đi tới, khom người mở ngăn kéo lấy bạch dược Vân Nam cùng một số băng gạc ra.
Kỳ Kỳ nghi ngờ: “Bị thương đến mức cần nhiều như vậy à?”
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Khá nghiêm trọng”.
Kỳ Kỳ không hỏi nhiều nữa mà xuống giường rót nước uống.
Nhưng khi cô ta quay qua nhìn Bạch Diệc Phi thì phát hiện anh đang cầm một cái túi có đủ loại thuốc, kể cả thuốc dạ dày cũng có.
“Anh lấy nhiều như vậy làm gì? Bị thương đến dạ dày cơ à?”
Bạch Diệc Phi vẫn bình thản: “Cô biết đấy, Triệu Thiên đánh người ta bán sống bán chết, chỗ nào cũng bị thương, người ta uống nhiều thuốc tiêu viêm thì dạ dày chịu sao nổi!”
Kỳ Kỳ nghi hoặc: “Hôm nay anh rất kỳ lạ”.
“Kỳ lạ cái gì?”, Bạch Diệc Phi vẫn bình tĩnh: “Cô yên tâm, tôi biết tôi bị cô theo dõi gắt gao nên sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu. Hơn nữa, chẳng phải cô biết tôi đang làm gì à?”
Anh nói xong thì xua tay: “Không nói nữa, tôi phải mau chóng mang thuốc về, cần dùng gấp”.
Nói xong anh xách chiếc túi lên vai, định đi ra.
“Đứng lại!”
Kỳ Kỳ hét lên một tiếng, Bạch Diệc Phi lập tức dừng bước.
Cô ta đi đến, nhìn anh chăm chú một lúc lâu, sau đó mới cảnh cáo: “Đừng giở trò, anh ngoan ngoãn nghe lời cho tôi, nếu không…”
“Giết anh rất đơn giản, cũng sẽ không ai hỏi đến”.
“Còn về sư thúc, tôi có cách khiến chú ấy tin rằng tôi không giết anh”.
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ không giờ trò”.
Xong anh lại hỏi: “Phải rồi, người đàm phán với tôi là ai? Tôi hẳn được biết chuyện này chứ?”
“Không cần, đến lúc đó anh khác biết”, Kỳ Kỳ không nói cho anh.
Bạch Diệc Phi: “Thôi được…”.
Kỳ Kỳ nhếch mày nhìn anh: “Còn chuyện gì nữa không?”
Tác giả :
Mai Bát Gia