Một Bước Lên Tiên
Chương 534: Sự Cân Bằng Của Bốn Dòng Họ
Ánh mắt ông Quân trầm xuống, nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi. Anh cũng đang nhìn ông ta. Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt đều ngập tràn sát ý.
“Tôi nói rồi, hắn là người của tôi”, ông Quân trầm giọng.
Bạch Diệc Phi không hề tỏ ra yếu thế: “Tôi cũng nói rồi, hôm nay tôi muốn hắn chết!”
Dứt lời, hai người đều im lặng nhìn nhau thật lâu.
Cuối cùng, ông Quân cười khinh thường: “Chàng trai trẻ, cậu không hiểu rõ tình cảnh của mình à? Hơn nữa, một mình cậu thì giết kiểu gì?”
Bạch Diệc Phi định nói gì đó thì một giọng nói khác đột nhiên vang lên.
“Anh ta không chỉ có một mình”.
Mọi người nghe vậy thì sững người, đồng loạt nhìn sang.
Hứa Xương hoàn toàn không còn vẻ sợ hãi như vừa rồi. Lúc này, anh ta thẳng lưng bước tới, mỉm cười nói: “Ông Quân, đã lâu không gặp”.
“Hứa Xương?”, sau khi nhìn thấy anh ta, không biết ông Quân nghĩ đến điều gì mà sây sẩm mặt mày.
Hứa Xương cười gật đầu.
Bạch Diệc Phi rất bất ngờ với sự xuất hiện của anh ta.
Vừa rồi ở đại sảnh, anh ta tận mắt nhìn thấy Phùng Tiên Tiên bị tên côn đồ cưỡng bức nhưng sợ hãi không dám ra tay. Bây giờ anh ta lại bình tĩnh đứng ra, sự khác biệt quá lớn khiến ai cũng bất ngờ.
Bạch Diệc Phi không khỏi nghĩ, phải chăng vừa rồi anh ta cố ý?
Hứa Xương bình thản đứng trước mặt đám người, còn lắc lắc đầu, than thở: “Đúng là không ngờ tới!”
“Tôi còn tưởng tối nay người của nhà họ Tùng hoặc họ Diệp sẽ đến, không ngờ lại là người nhà họ Lâm”.
Ông Quân cau mày: “Người nhà họ Lâm không muốn trở thành kẻ thù với cậu, tôi khuyên cậu tốt nhất là bớt lo chuyện bao đồng”.
Hứa Xương bất đắc dĩ nhún vai: “Biết làm sao được, tôi cũng đâu muốn đối đầu với nhà họ Lâm!”
Chỉ là anh ta lập tức thay đổi giọng điệu: “Nhưng mà bạn tôi vừa nói rồi, anh ta muốn người này chết”.
Bạch Diệc Phi vẻ mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Anh là bạn của Hứa Xương từ khi nào?
Ông Quân lạnh lùng nói: “Hứa Xương, đừng ỷ vào thân phận cua mình mà không biết điều. Nếu cậu động đến tôi thì tôi cũng không ngại giết toàn bộ người trên thuyền này đâu”.
“Đến lúc đó sẽ không ai biết được người giết cậu là ai!”
“Cậu tốt nhất là giả vờ không biết gì, đừng nhúng tay vào, xong việc thì nhà họ Lâm chúng tôi sẽ đến hỏi thăm ông Hứa”.
Hứa Xương cười khẩy, lướt mắt nhìn đám người, thấp giọng nói: “Uy hiếp tôi?”
Ông Quân hờ hững nói: “Không phải rất rõ ràng rồi à?”
Hứa Xương hơi tức giận, đang định nói gì đó thì đột nhiên có tiếng “rầm” vang lên.
“A!”
Tiếp đó là những tiếng kêu thảm thiết.
Đám người Bạch Diệc Phi lập tức quay qua nhìn, phát hiện hai tên côn đồ đứng bên lan can đã ngã xuống.
Cùng lúc đó, một người đàn ông cầm súng bị một người khác bóp cổ, đè lên lan can, không thể giãy giụa nổi.
Ông Quân thấy vậy thì đồng tử co chặt: “Bạch Vân Bằng!”
Bạch Vân Bằng lạnh lùng nhìn ông ta: “Con tao đã nói rồi, mày không nghe thấy à?”
Nói xong, ông không cho ông Quân cơ hội trả lời đã lạnh lùng nói tiếp: “Con tao nói muốn hắn chết thì hắn nhất định phải chết!”
Giọng nói của ông lạnh lùng, dường như không cho phép bất kỳ ai từ chối khiến những người khác không rét mà run.
Có lẽ có người sau khi bớt sợ thì sẽ nghĩ ông đang hống hách, dựa vào đâu mà con trai ông nói ai chết thì người đó phải chết?
Nhưng người nói lời này là Bạch Vân Bằng.
Trong lúc đám người còn chưa hoàn hồn thì Bạch Vân Bằng đã bóp chặt cổ gã đàn ông kia, nhấc lên rồi hung ác đập xuống đất.
“Bộp” một tiếng, chỗ đầu người đàn ông đập xuống cứ thế lõm vào thành một cái hố.
Máu phun ra như mưa.
Không cho gã đàn ông có bất kỳ cơ hội phản kháng nào, Bạch Vân Bằng vung nắm đấp đập vào đầu gã, khiến đầu gã chôn sâu vào sàn tàu.
Sàn tàu nứt ra, đâm thẳng vào đầu gã nhưng vẫn chưa phải là nhát trí mạng.
Thứ khiến gã chết là cú đấm của Bạch Vân Bằng.
Cú đấm của ông khiến đầu gã lõm xuống.
Rốt cuộc cú đấm phải mạnh đến thế nào mới có thể làm được chuyện đó!
Thấy thế, đám người ai đấy đều nghẹn họng trân trối.
Đáng sợ! Quá đáng sợ!
Đây là lần thứ 2 Bạch Diệc Phi thấy Bạch Vân Bằng ra tay. Lần thứ nhất là khi anh ở vườn bách thú.
Lúc đó Bạch Vân Bằng cũng thế này, một đấm một mạng.
Bạch Vân Bằng đứng thẳng trước mặt đám người, sau đó nhìn ông Quân chằm chằm: “Có mày ở đây thì không ai dám động vào hắn?”
Sắc mặt ông Quân lập tức thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo: “Bạch Vân Bằng, một mình mày chưa chắc đã đánh lại tao!”
“Thế thêm tôi thì sao?”
Một giọng nói khác vang lên. Một người đàn ông khoảng 40 tuổi từ từ đi tới.
“Diệp Giả!”, ông Quân nhìn thấy người đàn ông thì kinh ngạc đến trừng mắt.
Diệp Hoan nhìn thấy ông ta cũng lập tức đứng lên: “Chú bốn!”
Diệp Giả là ông bốn nhà họ Diệp, cũng là chú bốn của Diệp Hoan.
Diệp Giả nghe thấy giọng Diệp Hoan thì vuốt cằm nhìn gã.
Sau đó, một người đàn ông khoảng 50 tuổi lại bước ra từ khoang thuyền, sắc mặt ông ta cũng không tốt đẹp gì cho cam: “Còn tôi nữa”.
Ông Quân nhìn thấy ông ta thì sây sẩm mặt, kinh ngạc: “Ông hai?”
Ông Quân gọi ông ta là ông hai thì ông ta cũng là người nhà họ Lâm.
Ông hai nhà họ Lâm, Lâm Dụ Xương.
“Ông Quân, không ngờ lại là ông”, sắc mặt Lâm Dụ Xương trầm xuống, hỏi: “Thằng ba bảo ông đến?”
Dứt lời, Tần Sơn lặng lẽ xuất hiện sau lưng Lâm Dụ Xương.
Bạch Vân Bằng nhà họ Bạch, Diệp Giả nhà họ Diệp, Lâm Dụ Xương nhà họ Lâm, bốn dòng họ, ngoại trừ nhà họ Tùng ra thì ba nhà có tiếng tăm nhất đã đến cả.
Ông Quân thấy vậy thì sững sờ.
Vào lúc này ông ta nhận ra rằng hôm nay ông ta không cách nào thoát thân được.
Ông ta bất đắc dĩ cười, lại không hiểu được mà hỏi: “Sao các người lại đứng về phía Bạch Vân Bằng? Lẽ nào không hứng thú với quyền khai thác Lam Đảo ư?”
Diệp Giả cười nhạt: “Đương nhiên là có hứng thú, phần thưởng hấp dẫn như vậy ai mà không muốn chứ”.
Ông Quân khó hiểu: “Vậy ba chúng ta bắt tay cùng giết Bạch Vân Bằng không tốt hơn à?”
“Đến khi có được quyền khai thác rồi thì chúng tôi… Ông ba sẽ không tranh với hai ông”.
Đúng thế, trong đám người này thì Bạch Vân Bằng mạnh nhất.
Ba người bọn họ hợp tác thì có thể giết được ông.
Nhưng…
“Ông Quân, quyền khai thác Lam Đảo có hấp dẫn đến đâu cũng không quan trọng bằng sự cân bằng giữa bốn dòng họ”, Lâm Dụ Xương cười lạnh.
Nghe vậy, ông Quân trầm mặc.
Hiện tại, liên minh doanh nghiệp thủ đô đứng trên 4 dòng họ, liên minh nói gì bọn họ sẽ làm cái đấy.
Nhưng không đồng nghĩa với việc bốn nhà bọn họ mặc cho liên minh khống chế, nếu liên minh muốn trừ khử ai thì sẽ như lần này.
Tìm một cái cớ để ra lệnh giết người, cuối cùng lại cho một phần thưởng ngọt ngào khiến ai nấy cũng đuổi giết. Như vậy phải chăng liên minh doanh nghiệp muốn trừ khử ai cũng được?
Hơn nữa, bốn nhà, bất kỳ nhà nào bị tiêu diệt thì cũng sẽ mất đi sự cân bằng. Đến lúc đó, bọn họ sẽ liều sống liều chết mà xông vào tranh giành lợi ích.
Cục diện này không phải là điều bọn họ muốn thấy.
Môi hở răng lạnh. Nhà họ Diệp và họ Lâm không muốn nối gót nhà họ Bạch, vì thế tốt nhất là ngăn cản khi chuyện mới bắt đầu.
Ông Quân cười khổ: “Vì thế ngay từ đầu, việc đuổi giết Bạch Vân Bằng đều đã nằm trong kế hoạch?”
“Tôi nói rồi, hắn là người của tôi”, ông Quân trầm giọng.
Bạch Diệc Phi không hề tỏ ra yếu thế: “Tôi cũng nói rồi, hôm nay tôi muốn hắn chết!”
Dứt lời, hai người đều im lặng nhìn nhau thật lâu.
Cuối cùng, ông Quân cười khinh thường: “Chàng trai trẻ, cậu không hiểu rõ tình cảnh của mình à? Hơn nữa, một mình cậu thì giết kiểu gì?”
Bạch Diệc Phi định nói gì đó thì một giọng nói khác đột nhiên vang lên.
“Anh ta không chỉ có một mình”.
Mọi người nghe vậy thì sững người, đồng loạt nhìn sang.
Hứa Xương hoàn toàn không còn vẻ sợ hãi như vừa rồi. Lúc này, anh ta thẳng lưng bước tới, mỉm cười nói: “Ông Quân, đã lâu không gặp”.
“Hứa Xương?”, sau khi nhìn thấy anh ta, không biết ông Quân nghĩ đến điều gì mà sây sẩm mặt mày.
Hứa Xương cười gật đầu.
Bạch Diệc Phi rất bất ngờ với sự xuất hiện của anh ta.
Vừa rồi ở đại sảnh, anh ta tận mắt nhìn thấy Phùng Tiên Tiên bị tên côn đồ cưỡng bức nhưng sợ hãi không dám ra tay. Bây giờ anh ta lại bình tĩnh đứng ra, sự khác biệt quá lớn khiến ai cũng bất ngờ.
Bạch Diệc Phi không khỏi nghĩ, phải chăng vừa rồi anh ta cố ý?
Hứa Xương bình thản đứng trước mặt đám người, còn lắc lắc đầu, than thở: “Đúng là không ngờ tới!”
“Tôi còn tưởng tối nay người của nhà họ Tùng hoặc họ Diệp sẽ đến, không ngờ lại là người nhà họ Lâm”.
Ông Quân cau mày: “Người nhà họ Lâm không muốn trở thành kẻ thù với cậu, tôi khuyên cậu tốt nhất là bớt lo chuyện bao đồng”.
Hứa Xương bất đắc dĩ nhún vai: “Biết làm sao được, tôi cũng đâu muốn đối đầu với nhà họ Lâm!”
Chỉ là anh ta lập tức thay đổi giọng điệu: “Nhưng mà bạn tôi vừa nói rồi, anh ta muốn người này chết”.
Bạch Diệc Phi vẻ mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Anh là bạn của Hứa Xương từ khi nào?
Ông Quân lạnh lùng nói: “Hứa Xương, đừng ỷ vào thân phận cua mình mà không biết điều. Nếu cậu động đến tôi thì tôi cũng không ngại giết toàn bộ người trên thuyền này đâu”.
“Đến lúc đó sẽ không ai biết được người giết cậu là ai!”
“Cậu tốt nhất là giả vờ không biết gì, đừng nhúng tay vào, xong việc thì nhà họ Lâm chúng tôi sẽ đến hỏi thăm ông Hứa”.
Hứa Xương cười khẩy, lướt mắt nhìn đám người, thấp giọng nói: “Uy hiếp tôi?”
Ông Quân hờ hững nói: “Không phải rất rõ ràng rồi à?”
Hứa Xương hơi tức giận, đang định nói gì đó thì đột nhiên có tiếng “rầm” vang lên.
“A!”
Tiếp đó là những tiếng kêu thảm thiết.
Đám người Bạch Diệc Phi lập tức quay qua nhìn, phát hiện hai tên côn đồ đứng bên lan can đã ngã xuống.
Cùng lúc đó, một người đàn ông cầm súng bị một người khác bóp cổ, đè lên lan can, không thể giãy giụa nổi.
Ông Quân thấy vậy thì đồng tử co chặt: “Bạch Vân Bằng!”
Bạch Vân Bằng lạnh lùng nhìn ông ta: “Con tao đã nói rồi, mày không nghe thấy à?”
Nói xong, ông không cho ông Quân cơ hội trả lời đã lạnh lùng nói tiếp: “Con tao nói muốn hắn chết thì hắn nhất định phải chết!”
Giọng nói của ông lạnh lùng, dường như không cho phép bất kỳ ai từ chối khiến những người khác không rét mà run.
Có lẽ có người sau khi bớt sợ thì sẽ nghĩ ông đang hống hách, dựa vào đâu mà con trai ông nói ai chết thì người đó phải chết?
Nhưng người nói lời này là Bạch Vân Bằng.
Trong lúc đám người còn chưa hoàn hồn thì Bạch Vân Bằng đã bóp chặt cổ gã đàn ông kia, nhấc lên rồi hung ác đập xuống đất.
“Bộp” một tiếng, chỗ đầu người đàn ông đập xuống cứ thế lõm vào thành một cái hố.
Máu phun ra như mưa.
Không cho gã đàn ông có bất kỳ cơ hội phản kháng nào, Bạch Vân Bằng vung nắm đấp đập vào đầu gã, khiến đầu gã chôn sâu vào sàn tàu.
Sàn tàu nứt ra, đâm thẳng vào đầu gã nhưng vẫn chưa phải là nhát trí mạng.
Thứ khiến gã chết là cú đấm của Bạch Vân Bằng.
Cú đấm của ông khiến đầu gã lõm xuống.
Rốt cuộc cú đấm phải mạnh đến thế nào mới có thể làm được chuyện đó!
Thấy thế, đám người ai đấy đều nghẹn họng trân trối.
Đáng sợ! Quá đáng sợ!
Đây là lần thứ 2 Bạch Diệc Phi thấy Bạch Vân Bằng ra tay. Lần thứ nhất là khi anh ở vườn bách thú.
Lúc đó Bạch Vân Bằng cũng thế này, một đấm một mạng.
Bạch Vân Bằng đứng thẳng trước mặt đám người, sau đó nhìn ông Quân chằm chằm: “Có mày ở đây thì không ai dám động vào hắn?”
Sắc mặt ông Quân lập tức thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo: “Bạch Vân Bằng, một mình mày chưa chắc đã đánh lại tao!”
“Thế thêm tôi thì sao?”
Một giọng nói khác vang lên. Một người đàn ông khoảng 40 tuổi từ từ đi tới.
“Diệp Giả!”, ông Quân nhìn thấy người đàn ông thì kinh ngạc đến trừng mắt.
Diệp Hoan nhìn thấy ông ta cũng lập tức đứng lên: “Chú bốn!”
Diệp Giả là ông bốn nhà họ Diệp, cũng là chú bốn của Diệp Hoan.
Diệp Giả nghe thấy giọng Diệp Hoan thì vuốt cằm nhìn gã.
Sau đó, một người đàn ông khoảng 50 tuổi lại bước ra từ khoang thuyền, sắc mặt ông ta cũng không tốt đẹp gì cho cam: “Còn tôi nữa”.
Ông Quân nhìn thấy ông ta thì sây sẩm mặt, kinh ngạc: “Ông hai?”
Ông Quân gọi ông ta là ông hai thì ông ta cũng là người nhà họ Lâm.
Ông hai nhà họ Lâm, Lâm Dụ Xương.
“Ông Quân, không ngờ lại là ông”, sắc mặt Lâm Dụ Xương trầm xuống, hỏi: “Thằng ba bảo ông đến?”
Dứt lời, Tần Sơn lặng lẽ xuất hiện sau lưng Lâm Dụ Xương.
Bạch Vân Bằng nhà họ Bạch, Diệp Giả nhà họ Diệp, Lâm Dụ Xương nhà họ Lâm, bốn dòng họ, ngoại trừ nhà họ Tùng ra thì ba nhà có tiếng tăm nhất đã đến cả.
Ông Quân thấy vậy thì sững sờ.
Vào lúc này ông ta nhận ra rằng hôm nay ông ta không cách nào thoát thân được.
Ông ta bất đắc dĩ cười, lại không hiểu được mà hỏi: “Sao các người lại đứng về phía Bạch Vân Bằng? Lẽ nào không hứng thú với quyền khai thác Lam Đảo ư?”
Diệp Giả cười nhạt: “Đương nhiên là có hứng thú, phần thưởng hấp dẫn như vậy ai mà không muốn chứ”.
Ông Quân khó hiểu: “Vậy ba chúng ta bắt tay cùng giết Bạch Vân Bằng không tốt hơn à?”
“Đến khi có được quyền khai thác rồi thì chúng tôi… Ông ba sẽ không tranh với hai ông”.
Đúng thế, trong đám người này thì Bạch Vân Bằng mạnh nhất.
Ba người bọn họ hợp tác thì có thể giết được ông.
Nhưng…
“Ông Quân, quyền khai thác Lam Đảo có hấp dẫn đến đâu cũng không quan trọng bằng sự cân bằng giữa bốn dòng họ”, Lâm Dụ Xương cười lạnh.
Nghe vậy, ông Quân trầm mặc.
Hiện tại, liên minh doanh nghiệp thủ đô đứng trên 4 dòng họ, liên minh nói gì bọn họ sẽ làm cái đấy.
Nhưng không đồng nghĩa với việc bốn nhà bọn họ mặc cho liên minh khống chế, nếu liên minh muốn trừ khử ai thì sẽ như lần này.
Tìm một cái cớ để ra lệnh giết người, cuối cùng lại cho một phần thưởng ngọt ngào khiến ai nấy cũng đuổi giết. Như vậy phải chăng liên minh doanh nghiệp muốn trừ khử ai cũng được?
Hơn nữa, bốn nhà, bất kỳ nhà nào bị tiêu diệt thì cũng sẽ mất đi sự cân bằng. Đến lúc đó, bọn họ sẽ liều sống liều chết mà xông vào tranh giành lợi ích.
Cục diện này không phải là điều bọn họ muốn thấy.
Môi hở răng lạnh. Nhà họ Diệp và họ Lâm không muốn nối gót nhà họ Bạch, vì thế tốt nhất là ngăn cản khi chuyện mới bắt đầu.
Ông Quân cười khổ: “Vì thế ngay từ đầu, việc đuổi giết Bạch Vân Bằng đều đã nằm trong kế hoạch?”
Tác giả :
Mai Bát Gia