Một Bước Lên Tiên
Chương 468
Bạch Diệc Phi cười nhạo, anh không nói gì mà chỉ nhìn Diệp Hoan.
Vẻ mặt Diệp Hoan trầm xuống, sau đó gã nói: "Bạch Diệc Phi, Tiên Tiên chỉ nhất thời kích động thôi, anh không cần coi là thật, anh cần gì phải tính toán với một cô gái chứ?”
“Phụ nữ thì không phải người hả? Nói chuyện mà cũng cần phân biệt đàn ông phụ nữ sao?”, Bạch Diệc Phi không kiêng nể gì trào phúng nói.
Mặt Diệp Hoan lại đen hơn, Phùng Tiên Tiên thấy vậy thì rống lên: "Anh chửi tôi không phải là người hả? Mấy người mới không phải người! Một người là kẻ trộm, người còn lại thì nghèo rách mồng tơi, mấy người tuổi gì mà dám chỉ tay năm ngón với cô chủ nhà họ Diệp như tôi hả, còn dám chửi tôi nữa".
“Tôi không xin lỗi đó, anh định làm gì hả?”
“Tiên Tiên”, Diệp Hoan trầm giọng quát: “Câm miệng”.
Phùng Tiên Tiên ngu thật sự, ngu hết thuốc chữa, chỉ một câu thôi đã kích động mắng người rồi, làm gì có chút phong thái nào của cô chủ nhà họ Diệp chứ.
Đây rõ ràng là làm mất mặt nhà họ Diệp.
Diệp Hoan nói với Bạch Diệc Phi: "Tôi thay vợ mình xin lỗi hai người, là chúng tôi không đúng”.
Bạch Diệc Phi chỉ thản nhiên nói: "Anh vẫn phải trả lời câu hỏi của tôi, Long Linh Linh ở đâu?”
Nếu như biết được đáp án của Diệp Hoan thì bọn họ có thể trực tiếp đi tìm Long Linh Linh, cũng không cần ở đây lãng phí thời gian.
Quả nhiên Diệp Hoan ngớ người: “Long Linh Linh? Không phải cô ta chạy rồi sao?”
“Không phải nhà họ Diệp mấy người bắt cô ấy lại à?”, Bạch Diệc Phi sửng sốt.
Diệp Hoan lắc đầu: “Tôi không biết chuyện này”.
Bạch Diệc Phi khựng lại, anh chăm chú nhìn Diệp Hoan: "Anh thật sự không biết?”
“Tôi lừa anh làm gì?”, Diệp Hoan cười khổ: "Hôm nay là ngày cưới của tôi, tôi cũng không muốn có người tới phá đám đâu”.
Bạch Diệc Phi nửa tin nửa ngờ: "Sau này gặp lại”.
Diệp Hoan đã nói là không biết, vậy thì cũng không cần ở lại đây nữa.
Trần Hạo và Bạch Diệc Phi quay người bước đi.
“Đứng lại”.
Phùng Tiên Tiên gọi bọn họ: "Chồng tôi đã xin lỗi hai người, không phải hai người cũng nên xin lỗi lại bọn tôi à?”.
Diệp Hoan nhíu mày, nhưng gã cũng không xen miệng vào.
Bạch Diệc Phi quay lại nhìn Phùng Tiên Tiên, anh cười nói: "Chỉ vì chúng tôi không được mời mà tới nên phải xin lỗi hả?”
“Mấy người phá hôn lễ của chúng tôi, đây mới là chỗ cần xin lỗi", Phùng Tiên Tiên hừ lạnh.
Bạch Diệc Phi cũng lạnh lùng nói: “Nếu hai người không khăng khăng nói anh em của tôi là trộm thì hôn lễ sẽ bị trì hoãn như vậy hả? Lý do cuối cùng còn không phải do hai người sao”.
“Muốn xin lỗi thì cũng phải là hai người tự xin lỗi bản thân”.
“Nếu thế tôi cũng có thể yêu cầu mấy người xin lỗi? Chúng tôi có việc cần giải quyết nhưng mấy người cứ khăng khăng nói anh em tôi là ăn trộm, làm chậm trễ thời gian của bọn tôi, làm lỡ việc của bọn tôi”.
“Anh”, Phùng Tiên Tiên không còn từ nào để nói, cũng không phản bác được.
Lúc này Diệp Hoan mới lên tiếng: "Đủ rồi”.
Gã lại nói với Bạch Diệc Phi: "Mấy người có thể đi rồi, nơi này không hoan nghênh mấy người”.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh, anh cũng không nói gì nữa mà rời đi cùng Trần Hạo.
Sau khi Bạch Diệc Phi đi thì Diệp Hoan cười xin lỗi, sau đó tiếp tục hôn lễ.
Bãi để xe, Bạch Diệc Phi vừa lên xe thì nhìn thấy Lưu Hiểu Anh đi ra, sau đó Trần Hạo lấy ra chiếc điện thoại trộm được.
Lưu Hiểu Anh vô cùng ngạc nhiên: "Không phải không trộm được à?”
Bạch Diệc Phi cười: "Sau khi soát người xong mới lấy”.
Lúc này Lưu Hiểu Anh không thể không bội phục Trần Hạo, trong nhóm người bọn họ thì Trần Hạo là người không có gì đặc biệt.
Không có bản lĩnh, cũng không biết y thuật, càng không biết thu thập tin tức.
Sở trường duy nhất là nhanh tay thó đồ.
Bình thường cô ta không thấy có ích lợi gì, nhưng những lúc mấu chốt lại có chỗ để dùng.
“He he...”, Trần Hạo cười đắc ý, hắn ta đưa điện thoại cho Bạch Diệc Phi: “Anh, mau xem thử có hay không”.
Bạch Diệc Phi cầm lấy, anh kiểm tra kỹ càng, quả nhiên nhìn thấy một camera giám sát, bên trong là Long Linh Linh.
Trước mặt Long Linh Linh là một người đàn ông râu quai nón đang không ngừng dùng roi quất Long Linh Linh, Long Linh Linh đau đến thét lên, toàn thân cô ta đều là máu, không có một chỗ da nào lành lặn cả.
“Linh Linh”, Lưu Hiểu Anh nhìn thấy thì đỏ cả mắt: "Một lũ súc sinh”.
Mặt Trần Hạo cũng trầm xuống.
Bạch Diệc Phi thì nắm chặt như muốn bóp nát cái điện thoại, vẻ mặt anh dữ tợn, nhìn như thể sắp bạo phát đến nơi.
Bọn họ cũng đã nghĩ tới Long Linh Linh chắc chắn phải chịu khổ, nhưng thật sự không ngờ lại tàn nhẫn đến vậy, lúc này cả ba người đều căm phẫn chưa từng có, bọn họ hận không thể lôi tên râu quai nón trong hình ra băm thành trăm mảnh.
Bạch Diệc Phi tắt đi, anh trầm giọng nói: "Số 6 biệt thự Giang Dật”.
Đúng vậy, trên camera hiển thị thời gian và địa điểm, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Đi”.
Dứt lời Trần Hạo đã khởi động xe, đồng thời những người khác cũng lập tức lên xe đuổi kịp phía sau.
…
“Anh, có xe bám đuôi”, Trần Hạo nhìn gương chiếu hậu.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Không cần để ý”.
Bây giờ mục tiêu của họ chỉ có một, đó là cứu Long Linh Linh.
Long Linh Linh đang bị người khác tra tấn, nếu đến trễ thì cô ta sẽ càng chịu nhiều đau đớn hơn, thậm chí có thể tạo thành thương tổn không thể cứu vãn.
Vẻ mặt Lưu Hiểu Anh lo lắng, cô ta nhìn thấy khắp người Long Linh Linh đều là máu, tim cô ta thắt lại, viền mắt cũng đỏ lên.
Trong xe không khí u ám đến đáng sợ.
Rốt cuộc sau nửa giờ đồng hồ bọn họ đã đến được khu biệt thự, thuận lợi đi vào bên trong, đến biệt thự số 6.
Lúc xe dừng ở cửa biệt thự thì xe phía sau cũng dừng lại.
Bạch Diệc Phi xuống xe, người phía sau cũng xuống xe.
Trong vòng hai phút, trước cửa biệt thự số 6 là mười mấy chiếc xe, khoảng gần 100 người, cả một mảnh sân chật ních người và xe.
Bạch Diệc Phi không có tâm trạng quan tâm bọn họ, anh trực tiếp đi vào trong.
Nhưng lúc này anh lại bị một người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm ngăn lại.
“Đứng lại”.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên nhìn, anh lạnh lùng nói: "Cút”.
“Ha ha, mày còn mạnh miệng thế hả", người đàn ông đeo kính râm nhìn Bạch Diệc Phi như nhìn con mồi béo bở: "Mẹ nó, hôm nay mày đừng nghĩ đến việc đi qua mặt tao”.
Sắc mặt Bạch Diệc Phi âm trầm, người đàn ông đeo kính không ngờ anh lại nâng chân lên đạp hắn ta bay ra xa, sau đó anh tiếp tục đi về phía biệt thự: "Ngăn họ lại cho tôi”.
Dứt lời thì Bạch Diệc Phi đã đi vào trong.
Mà những người khác cũng hoàn toàn chấn động.
Họ còn chưa ra tay, người đàn ông đeo kính lúc nãy cũng chỉ đi thăm dò thôi, kết quả đã bị đá bay đi, có vẻ không giống trong thông tin tình báo lắm.
Người đàn ông đeo kính râm đứng dậy: “Mẹ nó”.
Hắn ta kinh ngạc vì Bạch Diệc Phi đánh bất ngờ, nhưng không bất ngờ về sức mạnh của Bạch Diệc Phi, mà con người ta sau khi bị đánh thì đều mất đi một phần lý trí.
“Ông đây đập chết mày”, tên đeo kính râm muốn đi vào trong.
Ngay lúc đó, có một nhóm người mặc đồ đen khác xuất hiện.
Những người này đột nhiên quay người, xếp thành hàng ngang trước cửa biệt thự, ngăn bọn họ tiến vào.
Thấy vậy thì tên mặt sẹo không hiểu gì: “Chúng mày muốn làm gì? Muốn cướp người à?”
Vẻ mặt Diệp Hoan trầm xuống, sau đó gã nói: "Bạch Diệc Phi, Tiên Tiên chỉ nhất thời kích động thôi, anh không cần coi là thật, anh cần gì phải tính toán với một cô gái chứ?”
“Phụ nữ thì không phải người hả? Nói chuyện mà cũng cần phân biệt đàn ông phụ nữ sao?”, Bạch Diệc Phi không kiêng nể gì trào phúng nói.
Mặt Diệp Hoan lại đen hơn, Phùng Tiên Tiên thấy vậy thì rống lên: "Anh chửi tôi không phải là người hả? Mấy người mới không phải người! Một người là kẻ trộm, người còn lại thì nghèo rách mồng tơi, mấy người tuổi gì mà dám chỉ tay năm ngón với cô chủ nhà họ Diệp như tôi hả, còn dám chửi tôi nữa".
“Tôi không xin lỗi đó, anh định làm gì hả?”
“Tiên Tiên”, Diệp Hoan trầm giọng quát: “Câm miệng”.
Phùng Tiên Tiên ngu thật sự, ngu hết thuốc chữa, chỉ một câu thôi đã kích động mắng người rồi, làm gì có chút phong thái nào của cô chủ nhà họ Diệp chứ.
Đây rõ ràng là làm mất mặt nhà họ Diệp.
Diệp Hoan nói với Bạch Diệc Phi: "Tôi thay vợ mình xin lỗi hai người, là chúng tôi không đúng”.
Bạch Diệc Phi chỉ thản nhiên nói: "Anh vẫn phải trả lời câu hỏi của tôi, Long Linh Linh ở đâu?”
Nếu như biết được đáp án của Diệp Hoan thì bọn họ có thể trực tiếp đi tìm Long Linh Linh, cũng không cần ở đây lãng phí thời gian.
Quả nhiên Diệp Hoan ngớ người: “Long Linh Linh? Không phải cô ta chạy rồi sao?”
“Không phải nhà họ Diệp mấy người bắt cô ấy lại à?”, Bạch Diệc Phi sửng sốt.
Diệp Hoan lắc đầu: “Tôi không biết chuyện này”.
Bạch Diệc Phi khựng lại, anh chăm chú nhìn Diệp Hoan: "Anh thật sự không biết?”
“Tôi lừa anh làm gì?”, Diệp Hoan cười khổ: "Hôm nay là ngày cưới của tôi, tôi cũng không muốn có người tới phá đám đâu”.
Bạch Diệc Phi nửa tin nửa ngờ: "Sau này gặp lại”.
Diệp Hoan đã nói là không biết, vậy thì cũng không cần ở lại đây nữa.
Trần Hạo và Bạch Diệc Phi quay người bước đi.
“Đứng lại”.
Phùng Tiên Tiên gọi bọn họ: "Chồng tôi đã xin lỗi hai người, không phải hai người cũng nên xin lỗi lại bọn tôi à?”.
Diệp Hoan nhíu mày, nhưng gã cũng không xen miệng vào.
Bạch Diệc Phi quay lại nhìn Phùng Tiên Tiên, anh cười nói: "Chỉ vì chúng tôi không được mời mà tới nên phải xin lỗi hả?”
“Mấy người phá hôn lễ của chúng tôi, đây mới là chỗ cần xin lỗi", Phùng Tiên Tiên hừ lạnh.
Bạch Diệc Phi cũng lạnh lùng nói: “Nếu hai người không khăng khăng nói anh em của tôi là trộm thì hôn lễ sẽ bị trì hoãn như vậy hả? Lý do cuối cùng còn không phải do hai người sao”.
“Muốn xin lỗi thì cũng phải là hai người tự xin lỗi bản thân”.
“Nếu thế tôi cũng có thể yêu cầu mấy người xin lỗi? Chúng tôi có việc cần giải quyết nhưng mấy người cứ khăng khăng nói anh em tôi là ăn trộm, làm chậm trễ thời gian của bọn tôi, làm lỡ việc của bọn tôi”.
“Anh”, Phùng Tiên Tiên không còn từ nào để nói, cũng không phản bác được.
Lúc này Diệp Hoan mới lên tiếng: "Đủ rồi”.
Gã lại nói với Bạch Diệc Phi: "Mấy người có thể đi rồi, nơi này không hoan nghênh mấy người”.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh, anh cũng không nói gì nữa mà rời đi cùng Trần Hạo.
Sau khi Bạch Diệc Phi đi thì Diệp Hoan cười xin lỗi, sau đó tiếp tục hôn lễ.
Bãi để xe, Bạch Diệc Phi vừa lên xe thì nhìn thấy Lưu Hiểu Anh đi ra, sau đó Trần Hạo lấy ra chiếc điện thoại trộm được.
Lưu Hiểu Anh vô cùng ngạc nhiên: "Không phải không trộm được à?”
Bạch Diệc Phi cười: "Sau khi soát người xong mới lấy”.
Lúc này Lưu Hiểu Anh không thể không bội phục Trần Hạo, trong nhóm người bọn họ thì Trần Hạo là người không có gì đặc biệt.
Không có bản lĩnh, cũng không biết y thuật, càng không biết thu thập tin tức.
Sở trường duy nhất là nhanh tay thó đồ.
Bình thường cô ta không thấy có ích lợi gì, nhưng những lúc mấu chốt lại có chỗ để dùng.
“He he...”, Trần Hạo cười đắc ý, hắn ta đưa điện thoại cho Bạch Diệc Phi: “Anh, mau xem thử có hay không”.
Bạch Diệc Phi cầm lấy, anh kiểm tra kỹ càng, quả nhiên nhìn thấy một camera giám sát, bên trong là Long Linh Linh.
Trước mặt Long Linh Linh là một người đàn ông râu quai nón đang không ngừng dùng roi quất Long Linh Linh, Long Linh Linh đau đến thét lên, toàn thân cô ta đều là máu, không có một chỗ da nào lành lặn cả.
“Linh Linh”, Lưu Hiểu Anh nhìn thấy thì đỏ cả mắt: "Một lũ súc sinh”.
Mặt Trần Hạo cũng trầm xuống.
Bạch Diệc Phi thì nắm chặt như muốn bóp nát cái điện thoại, vẻ mặt anh dữ tợn, nhìn như thể sắp bạo phát đến nơi.
Bọn họ cũng đã nghĩ tới Long Linh Linh chắc chắn phải chịu khổ, nhưng thật sự không ngờ lại tàn nhẫn đến vậy, lúc này cả ba người đều căm phẫn chưa từng có, bọn họ hận không thể lôi tên râu quai nón trong hình ra băm thành trăm mảnh.
Bạch Diệc Phi tắt đi, anh trầm giọng nói: "Số 6 biệt thự Giang Dật”.
Đúng vậy, trên camera hiển thị thời gian và địa điểm, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Đi”.
Dứt lời Trần Hạo đã khởi động xe, đồng thời những người khác cũng lập tức lên xe đuổi kịp phía sau.
…
“Anh, có xe bám đuôi”, Trần Hạo nhìn gương chiếu hậu.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Không cần để ý”.
Bây giờ mục tiêu của họ chỉ có một, đó là cứu Long Linh Linh.
Long Linh Linh đang bị người khác tra tấn, nếu đến trễ thì cô ta sẽ càng chịu nhiều đau đớn hơn, thậm chí có thể tạo thành thương tổn không thể cứu vãn.
Vẻ mặt Lưu Hiểu Anh lo lắng, cô ta nhìn thấy khắp người Long Linh Linh đều là máu, tim cô ta thắt lại, viền mắt cũng đỏ lên.
Trong xe không khí u ám đến đáng sợ.
Rốt cuộc sau nửa giờ đồng hồ bọn họ đã đến được khu biệt thự, thuận lợi đi vào bên trong, đến biệt thự số 6.
Lúc xe dừng ở cửa biệt thự thì xe phía sau cũng dừng lại.
Bạch Diệc Phi xuống xe, người phía sau cũng xuống xe.
Trong vòng hai phút, trước cửa biệt thự số 6 là mười mấy chiếc xe, khoảng gần 100 người, cả một mảnh sân chật ních người và xe.
Bạch Diệc Phi không có tâm trạng quan tâm bọn họ, anh trực tiếp đi vào trong.
Nhưng lúc này anh lại bị một người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm ngăn lại.
“Đứng lại”.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên nhìn, anh lạnh lùng nói: "Cút”.
“Ha ha, mày còn mạnh miệng thế hả", người đàn ông đeo kính râm nhìn Bạch Diệc Phi như nhìn con mồi béo bở: "Mẹ nó, hôm nay mày đừng nghĩ đến việc đi qua mặt tao”.
Sắc mặt Bạch Diệc Phi âm trầm, người đàn ông đeo kính không ngờ anh lại nâng chân lên đạp hắn ta bay ra xa, sau đó anh tiếp tục đi về phía biệt thự: "Ngăn họ lại cho tôi”.
Dứt lời thì Bạch Diệc Phi đã đi vào trong.
Mà những người khác cũng hoàn toàn chấn động.
Họ còn chưa ra tay, người đàn ông đeo kính lúc nãy cũng chỉ đi thăm dò thôi, kết quả đã bị đá bay đi, có vẻ không giống trong thông tin tình báo lắm.
Người đàn ông đeo kính râm đứng dậy: “Mẹ nó”.
Hắn ta kinh ngạc vì Bạch Diệc Phi đánh bất ngờ, nhưng không bất ngờ về sức mạnh của Bạch Diệc Phi, mà con người ta sau khi bị đánh thì đều mất đi một phần lý trí.
“Ông đây đập chết mày”, tên đeo kính râm muốn đi vào trong.
Ngay lúc đó, có một nhóm người mặc đồ đen khác xuất hiện.
Những người này đột nhiên quay người, xếp thành hàng ngang trước cửa biệt thự, ngăn bọn họ tiến vào.
Thấy vậy thì tên mặt sẹo không hiểu gì: “Chúng mày muốn làm gì? Muốn cướp người à?”
Tác giả :
Mai Bát Gia