Một Bước Lên Tiên
Chương 412
"Bạch Diệc Phi, anh tưởng rằng anh giam giữ tôi lâu như thế rồi cứ vậy mà cho qua sao? Anh nghĩ đẹp quá nhỉ?” "Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh thả tôi ra chính là quyết định ngu ngốc nhất mà anh từng làm!”
Nói xong Diệp Ngải quay đầu qua nói với Diệp Hoan: “Anh, mau bắt anh ta lại!”
Thấy vậy, sắc mặt của Diệp Hoan hơi sa sầm sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Ngải: “Tiểu Ngải, có một số chuyện mà em không biết, chúng ta về nhà rồi nói”.
“Ý của anh là gì?”, Diệp Ngải hơi ngây ra sau đó nổi khùng lên: “Anh, em bị Bạch Diệc Phi giam giữ lâu như vậy, còn suýt chút nữa là bị… chẳng lẽ cứ như vậy mà cho qua hay sao?”
Diệp Hoan cảm thấy rất bất đắc dĩ, muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Bạch Diệc Phi mở miệng nói trước.
"Việc của các người thì các người tự giải quyết đi, tôi còn có việc phải đi trước đây!”
Bạch Diệc Phi không muốn tiếp tục ở lại đây lãng phí thời gian của anh nên ra hiệu bảo Tô Đại Lưu đi.
Tô Đại Lưu liếc nhìn bọn họ sau đó lập tức chui vào trong xe, ông ta lo lắng bọn họ sẽ đánh nhau, cái thân già của ông ta mặc dù nhìn có vẻ to con nhưng thực tế lại yếu như gà ốm, cho nên nếu có xung đột thì chắc chắn ông ta chỉ có nước chịu ăn đòn.
Bạch Diệc Phi cũng chui vào xe, không lâu sau thì chiếc xe đã biến mất khỏi tầm nhìn của hai người kia.
Diệp Ngải rất không cam tâm: “Dựa vào cái gì? Anh có phải là anh trai của em không vậy?”
Diệp Ngải cảm thấy vô cùng tủi thân, lúc đầu khi cô ta đến thành phố Thiên Bắc chính là vì muốn chứng minh cho mọi người thấy cho dù cô ta là một phụ nữ thì vẫn có thể rất mạnh mẽ, cũng có thể kế thừa sự nghiệp của nhà họ Diệp.
Cô ta và Bạch Diệc Phi đối đầu với nhau lâu như vậy, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có mình cô ta thua cuộc, hơn nữa còn thua đến không còn manh giáp.
Cô ta cũng hiểu, bản thân mình thua kém người ta nhưng mà điều này không có nghĩa là sau khi cô ta bị giam giữ lâu như vậy, lúc được thả ra lại còn phải đội ơn đối phương, cô ta không đi tìm người đến giết chết Bạch Diệc Phi đã là nhân từ lắm rồi.
Mà lúc này, Diệp Hoan với tư cách là anh trai của cô ta, đã không giúp cô ta đi xử lý Bạch Diệc Phi thì thôi lại còn để cho Bạch Diệc Phi cứ thế mà đi mất!
Diệp Ngải cảm thấy bản thân mình rất đáng thương cũng rất bi đát.
Diệp Hoan bất đắc dĩ thở dài, nhìn thấy em gái của mình như thế này lẽ nào gã không muốn trả thù cho em gái mình? Làm sao có thể như vậy được?
"Tiểu Ngải, Bạch Diệc Phi của bây giờ, chúng ta không trêu chọc vào được”.
Diệp Ngải đột ngột ngẩng phắt đầu dậy: "Ý của anh là gì? Anh ta cho dù có giỏi hơn nữa thì cũng làm sao đấu lại được với nhà chúng ta? Anh ta còn mạnh hơn cả nhà họ Tùng hay sao? Không phải anh ta đã đắc tội với nhà họ Tùng rồi à? Chúng ta hợp tác với nhà họ Tùng đối phó với anh ta, chẳng lẽ anh ta còn cơ hội để đổi đời được nữa hay sao?”
“Trong tháng này đã xảy ra rất nhiều việc”, Diệp Hoan nói giọng nhàn nhạt: “Tùng Vưu Duy chết rồi”.
Diệp Ngải khựng lại: “Chết rồi?”
Diệp Hoan gật đầu: "Bạch Diệc Phi giết”.
"Sao có thể như vậy? Không phải anh ta không biết võ hay sao? Hơn nữa bên cạnh Tùng Vưu Duy không có người bảo vệ sao? Là người của Bạch Diệc Phi giết à?"
Diệp Ngải biết bên cạnh Bạch Diệc Phi có Bạch Hổ còn có một sát thủ tên là Từ Lãng, do vậy muốn đột phá vòng vây bảo vệ của Tùng Vưu Duy để giết chết gã là điều hoàn toàn có thể.
Diệp Hoan lắc đầu: "Là chính tay Bạch Diệc Phi giết, một mình anh ta giết bốn tên vệ sĩ, còn giết chết cả Lý Bá, sau cùng mới giết Tùng Vưu Duy”.
Diệp Ngải trợn tròn mắt không thể tin được.
Đám vệ sĩ bị giết thì cô ta cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng mà Lý Bá cũng bị Bạch Diệc Phi giết chết…
Lý Bá là một cao thủ chuyên đi theo bảo vệ Tùng Vưu Duy, do vậy đẳng cấp của ông ta khác hẳn với những người khác.
Nhưng anh trai của cô ta nói rằng Lý Bá đã bị Bạch Diệc Phi giết chết rồi.
Bạch Diệc Phi, rốt cuộc là thể loại quái vật gì vậy?
Diệp Ngải giật mình ngây ngẩn một hồi lâu mới hoàn hồn nói: “Vậy nhà họ Tùng không đuổi giết anh ta sao? Tùng Vưu Duy chính là con trai của ông Ba, ông ta không thể không trả thù cho con trai mình!”
"Muốn trả thù, nhưng…", Diệp Hoan lại nhìn về phương hướng mà Bạch Diệc Phi đã đi xa: “Có người của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô bảo vệ, không có ai dám động vào anh ta”.
Lần này Diệp Ngải ngây ra như phỗng: “Cái này thì lại có liên quan gì đến Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô?”
Diệp Hoan lắc đầu, đại khái kể lại từ đầu đến cuối mọi chuyện, cuối cùng chốt lại: “Cho nên, bây giờ chúng ta tốt nhất đừng nên đi trêu chọc vào anh ta”.
...
Cả đường Tô Đại Lưu tập trung lái xe cũng không dám chủ động nói chuyện với Bạch Diệc Phi.
Lúc này Bạch Diệc Phi lại chú ý thấy có một biển báo đường đi trên cao tốc, phía trước mặt có một đoạn rẽ đi về phía huyện Phụng Cựu, đó chính là quê nhà của vợ Trương Hoa Bân.
“Rẽ đi, đi huyện Phụng Cựu”, Bạch Diệc Phi đột nhiên nói.
"Hả? Ồ...", Tô Đại Lưu nhanh chóng bẻ tay lái rẽ vào đường cao tốc đi huyện Phụng Cựu: “Chủ tịch, chúng ta đi huyện Phụng Cựu làm gì vậy? Có dự án nào cần đàm phán hay sao?”
"Không có".
Bạch Diệc Phi chỉ là nhớ tới Trương Hoa Bân, anh ta và vợ vì chuyện của Đào Yêu mà đã ly hôn, nhưng kỳ thực trong lòng của anh ta vẫn rất yêu vợ mình.
Nhưng mà việc anh ta cặp bồ là sự thật không thể chối cãi, một người phụ nữ bình thường còn không thể chịu đựng được chồng của mình có người phụ nữ khác.
Huống hồ gì là vợ Trương Hoa Bân, cô ấy vì tự ti bản thân là một người mù, sẽ chỉ mang đến rắc rối cho Trương Hoa Bân mà thôi, cho nên nhân cơ hội này mới quyết định ly hôn.
Bạch Diệc Phi nhận thấy bọn họ vẫn còn rất để tâm đến đối phương, cuộc đời của một người, điều khó khăn nhất là có thể gặp được một người đi cùng mình đến cuối cuộc đời, nếu chẳng may bỏ lỡ thì sẽ không tìm được nữa.
Cho nên Bạch Diệc Phi nghĩ, có lẽ anh có thể giúp đỡ khuyên nhủ vài lời.
...
Nửa giờ sau, Tô Đại Lưu lái xe vào trong thị trấn của huyện Phụng Cựu.
"Chủ tịch, chúng ta lái xe đi đâu?"
Bạch Diệc Phi lúng túng ho khan, anh vừa giật mình nhận ra anh chỉ biết chị dâu ở tại huyện Phụng Cựu nhưng cụ thể địa chỉ ở đâu thì anh không rõ, không ngờ được anh lại có thể quên được điều quan trọng như vậy.
Huyện Phụng Cựu cũng không hề nhỏ, mẹ kiếp giờ anh biết tìm người kiểu gì đây?
Bạch Diệc Phi đang suy nghĩ có nên gọi điện hỏi Trương Hoa Bân hay không thì đột nhiên có ba người phụ nữ đi qua trên vỉa hè khiến cho anh ngẩn ra.
"Đợi đã, dừng xe, chính là chỗ này!”
Tô Đại Lưu ồ một tiếng rồi vội vàng dừng xe lại bên vệ đường.
Bạch Diệc Phi lập tức mở cửa xe, trước khi xuống xe thì quay qua nói với Tô Đại Lưu: “Ông ở đây đợi tôi”.
"Vâng, chủ tịch...", Tô Đại Lưu thực ra rất muốn đi theo, nhưng vấn đề là ông ta không biết chủ tịch muốn làm cái gì, chủ tịch cũng nói rồi, muốn ông ta ở lại đây đợi, như vậy thì ông ta chỉ có thể ở lại đây mà thôi.
Bạch Diệc Phi cũng khá là may mắn bởi vì ba người phụ nữ vừa đi ngang qua xe anh ban nãy có một người chính là chị dâu.
Hai người phụ nữ còn lại cũng không biết là ai, mỗi người một bên trái phải đi theo chị dâu, trong tay chị dâu còn cầm một cây gậy dò đường của người mù, trên mắt đeo cặp kính màu đen đang dò dẫm đi từng bước về phía trước.
Bạch Diệc Phi đi theo bọn họ rồi phát hiện họ bước vào một quán trà.
Lúc này trong quán trà không có nhiều người, chỉ có vài bàn đang có người ngồi, hơn nữa đều là những người cao tuổi.
Sau khi bước vào bên trong quán trà, chị dâu bị bọn họ đưa đến một chiếc bàn trong góc quán.
Trên chiếc bàn đó có một người đàn ông đang ngồi, nhìn bề ngoài khoảng gần bốn mươi tuổi, phong cách ăn mặc cũng tạm được chỉ là khuôn mặt mang vẻ “một lời khó mà tả hết”.
Sau khi ngồi xuống, mấy người bọn họ bắt đầu chào hỏi nhau, không lâu sau trà cũng được mang lên và bọn họ bắt đầu nói thẳng vào câu chuyện.
Bạch Diệc Phi không rõ tình huống lúc này là gì, cho nên chọn một chiếc bàn gần với bàn của bọn họ để ngồi, anh muốn nghe xem bọn họ đang nói chuyện gì.
"Đây là Ngô Hân Hân mà tôi đã kể với anh trước đó, ngoài đôi mắt không thể nhìn thấy được thì mọi thứ đều tốt”, đây là giọng nói của một trong hai người phụ nữ.
Ngô Hân Hân chính là vợ của Trương Hoa Bân.
Người đàn ông ở phía đối diện nhìn chằm chằm Ngô Hân Hân, trong ánh mắt mang theo chút khinh miệt, nhưng thấy vẻ bề ngoài của Ngô Hân Hân cũng không tệ, nên chặc lưỡi thôi mù thì mù vậy.
Người đàn ông mở miệng giới thiệu: “Tôi tên là Đổng Ngưu Lại, năm nay bốn mươi ba tuổi, nhà tôi làm nghề nuôi trồng thuỷ hải sản, thu nhập hàng năm khoảng một trăm ngàn tệ, không có nhiều ham mê gì khác, chỉ có một sở thích nho nhỏ là thích uống rượu”.
"Sau khi uống say thì có thể sẽ hơi thô bạo một chút, nhưng chỉ cần cô đừng đến gây sự với tôi thì tôi chắc chắn sẽ không động tay chân đâu”.
Nói xong Diệp Ngải quay đầu qua nói với Diệp Hoan: “Anh, mau bắt anh ta lại!”
Thấy vậy, sắc mặt của Diệp Hoan hơi sa sầm sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Ngải: “Tiểu Ngải, có một số chuyện mà em không biết, chúng ta về nhà rồi nói”.
“Ý của anh là gì?”, Diệp Ngải hơi ngây ra sau đó nổi khùng lên: “Anh, em bị Bạch Diệc Phi giam giữ lâu như vậy, còn suýt chút nữa là bị… chẳng lẽ cứ như vậy mà cho qua hay sao?”
Diệp Hoan cảm thấy rất bất đắc dĩ, muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Bạch Diệc Phi mở miệng nói trước.
"Việc của các người thì các người tự giải quyết đi, tôi còn có việc phải đi trước đây!”
Bạch Diệc Phi không muốn tiếp tục ở lại đây lãng phí thời gian của anh nên ra hiệu bảo Tô Đại Lưu đi.
Tô Đại Lưu liếc nhìn bọn họ sau đó lập tức chui vào trong xe, ông ta lo lắng bọn họ sẽ đánh nhau, cái thân già của ông ta mặc dù nhìn có vẻ to con nhưng thực tế lại yếu như gà ốm, cho nên nếu có xung đột thì chắc chắn ông ta chỉ có nước chịu ăn đòn.
Bạch Diệc Phi cũng chui vào xe, không lâu sau thì chiếc xe đã biến mất khỏi tầm nhìn của hai người kia.
Diệp Ngải rất không cam tâm: “Dựa vào cái gì? Anh có phải là anh trai của em không vậy?”
Diệp Ngải cảm thấy vô cùng tủi thân, lúc đầu khi cô ta đến thành phố Thiên Bắc chính là vì muốn chứng minh cho mọi người thấy cho dù cô ta là một phụ nữ thì vẫn có thể rất mạnh mẽ, cũng có thể kế thừa sự nghiệp của nhà họ Diệp.
Cô ta và Bạch Diệc Phi đối đầu với nhau lâu như vậy, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có mình cô ta thua cuộc, hơn nữa còn thua đến không còn manh giáp.
Cô ta cũng hiểu, bản thân mình thua kém người ta nhưng mà điều này không có nghĩa là sau khi cô ta bị giam giữ lâu như vậy, lúc được thả ra lại còn phải đội ơn đối phương, cô ta không đi tìm người đến giết chết Bạch Diệc Phi đã là nhân từ lắm rồi.
Mà lúc này, Diệp Hoan với tư cách là anh trai của cô ta, đã không giúp cô ta đi xử lý Bạch Diệc Phi thì thôi lại còn để cho Bạch Diệc Phi cứ thế mà đi mất!
Diệp Ngải cảm thấy bản thân mình rất đáng thương cũng rất bi đát.
Diệp Hoan bất đắc dĩ thở dài, nhìn thấy em gái của mình như thế này lẽ nào gã không muốn trả thù cho em gái mình? Làm sao có thể như vậy được?
"Tiểu Ngải, Bạch Diệc Phi của bây giờ, chúng ta không trêu chọc vào được”.
Diệp Ngải đột ngột ngẩng phắt đầu dậy: "Ý của anh là gì? Anh ta cho dù có giỏi hơn nữa thì cũng làm sao đấu lại được với nhà chúng ta? Anh ta còn mạnh hơn cả nhà họ Tùng hay sao? Không phải anh ta đã đắc tội với nhà họ Tùng rồi à? Chúng ta hợp tác với nhà họ Tùng đối phó với anh ta, chẳng lẽ anh ta còn cơ hội để đổi đời được nữa hay sao?”
“Trong tháng này đã xảy ra rất nhiều việc”, Diệp Hoan nói giọng nhàn nhạt: “Tùng Vưu Duy chết rồi”.
Diệp Ngải khựng lại: “Chết rồi?”
Diệp Hoan gật đầu: "Bạch Diệc Phi giết”.
"Sao có thể như vậy? Không phải anh ta không biết võ hay sao? Hơn nữa bên cạnh Tùng Vưu Duy không có người bảo vệ sao? Là người của Bạch Diệc Phi giết à?"
Diệp Ngải biết bên cạnh Bạch Diệc Phi có Bạch Hổ còn có một sát thủ tên là Từ Lãng, do vậy muốn đột phá vòng vây bảo vệ của Tùng Vưu Duy để giết chết gã là điều hoàn toàn có thể.
Diệp Hoan lắc đầu: "Là chính tay Bạch Diệc Phi giết, một mình anh ta giết bốn tên vệ sĩ, còn giết chết cả Lý Bá, sau cùng mới giết Tùng Vưu Duy”.
Diệp Ngải trợn tròn mắt không thể tin được.
Đám vệ sĩ bị giết thì cô ta cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng mà Lý Bá cũng bị Bạch Diệc Phi giết chết…
Lý Bá là một cao thủ chuyên đi theo bảo vệ Tùng Vưu Duy, do vậy đẳng cấp của ông ta khác hẳn với những người khác.
Nhưng anh trai của cô ta nói rằng Lý Bá đã bị Bạch Diệc Phi giết chết rồi.
Bạch Diệc Phi, rốt cuộc là thể loại quái vật gì vậy?
Diệp Ngải giật mình ngây ngẩn một hồi lâu mới hoàn hồn nói: “Vậy nhà họ Tùng không đuổi giết anh ta sao? Tùng Vưu Duy chính là con trai của ông Ba, ông ta không thể không trả thù cho con trai mình!”
"Muốn trả thù, nhưng…", Diệp Hoan lại nhìn về phương hướng mà Bạch Diệc Phi đã đi xa: “Có người của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô bảo vệ, không có ai dám động vào anh ta”.
Lần này Diệp Ngải ngây ra như phỗng: “Cái này thì lại có liên quan gì đến Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô?”
Diệp Hoan lắc đầu, đại khái kể lại từ đầu đến cuối mọi chuyện, cuối cùng chốt lại: “Cho nên, bây giờ chúng ta tốt nhất đừng nên đi trêu chọc vào anh ta”.
...
Cả đường Tô Đại Lưu tập trung lái xe cũng không dám chủ động nói chuyện với Bạch Diệc Phi.
Lúc này Bạch Diệc Phi lại chú ý thấy có một biển báo đường đi trên cao tốc, phía trước mặt có một đoạn rẽ đi về phía huyện Phụng Cựu, đó chính là quê nhà của vợ Trương Hoa Bân.
“Rẽ đi, đi huyện Phụng Cựu”, Bạch Diệc Phi đột nhiên nói.
"Hả? Ồ...", Tô Đại Lưu nhanh chóng bẻ tay lái rẽ vào đường cao tốc đi huyện Phụng Cựu: “Chủ tịch, chúng ta đi huyện Phụng Cựu làm gì vậy? Có dự án nào cần đàm phán hay sao?”
"Không có".
Bạch Diệc Phi chỉ là nhớ tới Trương Hoa Bân, anh ta và vợ vì chuyện của Đào Yêu mà đã ly hôn, nhưng kỳ thực trong lòng của anh ta vẫn rất yêu vợ mình.
Nhưng mà việc anh ta cặp bồ là sự thật không thể chối cãi, một người phụ nữ bình thường còn không thể chịu đựng được chồng của mình có người phụ nữ khác.
Huống hồ gì là vợ Trương Hoa Bân, cô ấy vì tự ti bản thân là một người mù, sẽ chỉ mang đến rắc rối cho Trương Hoa Bân mà thôi, cho nên nhân cơ hội này mới quyết định ly hôn.
Bạch Diệc Phi nhận thấy bọn họ vẫn còn rất để tâm đến đối phương, cuộc đời của một người, điều khó khăn nhất là có thể gặp được một người đi cùng mình đến cuối cuộc đời, nếu chẳng may bỏ lỡ thì sẽ không tìm được nữa.
Cho nên Bạch Diệc Phi nghĩ, có lẽ anh có thể giúp đỡ khuyên nhủ vài lời.
...
Nửa giờ sau, Tô Đại Lưu lái xe vào trong thị trấn của huyện Phụng Cựu.
"Chủ tịch, chúng ta lái xe đi đâu?"
Bạch Diệc Phi lúng túng ho khan, anh vừa giật mình nhận ra anh chỉ biết chị dâu ở tại huyện Phụng Cựu nhưng cụ thể địa chỉ ở đâu thì anh không rõ, không ngờ được anh lại có thể quên được điều quan trọng như vậy.
Huyện Phụng Cựu cũng không hề nhỏ, mẹ kiếp giờ anh biết tìm người kiểu gì đây?
Bạch Diệc Phi đang suy nghĩ có nên gọi điện hỏi Trương Hoa Bân hay không thì đột nhiên có ba người phụ nữ đi qua trên vỉa hè khiến cho anh ngẩn ra.
"Đợi đã, dừng xe, chính là chỗ này!”
Tô Đại Lưu ồ một tiếng rồi vội vàng dừng xe lại bên vệ đường.
Bạch Diệc Phi lập tức mở cửa xe, trước khi xuống xe thì quay qua nói với Tô Đại Lưu: “Ông ở đây đợi tôi”.
"Vâng, chủ tịch...", Tô Đại Lưu thực ra rất muốn đi theo, nhưng vấn đề là ông ta không biết chủ tịch muốn làm cái gì, chủ tịch cũng nói rồi, muốn ông ta ở lại đây đợi, như vậy thì ông ta chỉ có thể ở lại đây mà thôi.
Bạch Diệc Phi cũng khá là may mắn bởi vì ba người phụ nữ vừa đi ngang qua xe anh ban nãy có một người chính là chị dâu.
Hai người phụ nữ còn lại cũng không biết là ai, mỗi người một bên trái phải đi theo chị dâu, trong tay chị dâu còn cầm một cây gậy dò đường của người mù, trên mắt đeo cặp kính màu đen đang dò dẫm đi từng bước về phía trước.
Bạch Diệc Phi đi theo bọn họ rồi phát hiện họ bước vào một quán trà.
Lúc này trong quán trà không có nhiều người, chỉ có vài bàn đang có người ngồi, hơn nữa đều là những người cao tuổi.
Sau khi bước vào bên trong quán trà, chị dâu bị bọn họ đưa đến một chiếc bàn trong góc quán.
Trên chiếc bàn đó có một người đàn ông đang ngồi, nhìn bề ngoài khoảng gần bốn mươi tuổi, phong cách ăn mặc cũng tạm được chỉ là khuôn mặt mang vẻ “một lời khó mà tả hết”.
Sau khi ngồi xuống, mấy người bọn họ bắt đầu chào hỏi nhau, không lâu sau trà cũng được mang lên và bọn họ bắt đầu nói thẳng vào câu chuyện.
Bạch Diệc Phi không rõ tình huống lúc này là gì, cho nên chọn một chiếc bàn gần với bàn của bọn họ để ngồi, anh muốn nghe xem bọn họ đang nói chuyện gì.
"Đây là Ngô Hân Hân mà tôi đã kể với anh trước đó, ngoài đôi mắt không thể nhìn thấy được thì mọi thứ đều tốt”, đây là giọng nói của một trong hai người phụ nữ.
Ngô Hân Hân chính là vợ của Trương Hoa Bân.
Người đàn ông ở phía đối diện nhìn chằm chằm Ngô Hân Hân, trong ánh mắt mang theo chút khinh miệt, nhưng thấy vẻ bề ngoài của Ngô Hân Hân cũng không tệ, nên chặc lưỡi thôi mù thì mù vậy.
Người đàn ông mở miệng giới thiệu: “Tôi tên là Đổng Ngưu Lại, năm nay bốn mươi ba tuổi, nhà tôi làm nghề nuôi trồng thuỷ hải sản, thu nhập hàng năm khoảng một trăm ngàn tệ, không có nhiều ham mê gì khác, chỉ có một sở thích nho nhỏ là thích uống rượu”.
"Sau khi uống say thì có thể sẽ hơi thô bạo một chút, nhưng chỉ cần cô đừng đến gây sự với tôi thì tôi chắc chắn sẽ không động tay chân đâu”.
Tác giả :
Mai Bát Gia