Một Bước Lên Tiên
Chương 244: Kẻ đứng sau chỉ đạo là ai
Nhưng Bạch Diệc Phi vừa định gật đầu thì liền ngất lịm đi.
…
Ở bên kia, Lý Phàm bị đánh ngất xỉu, mặt sưng vù không ra bộ dạng gì, bụng cũng bị Bạch Diệc Phi đá không biết bao nhiêu phát nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc Lý Phàm tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau. Nhìn thấy mình ở bệnh viện, còn cả khuôn mặt đau kinh khủng thì gã ta lập tức nhớ lại sự việc xảy ra ngày hôm qua.
Đúng lúc này, Tần Hoa gõ cửa bước vào. Lý Phàm vừa nhìn thấy cảnh sát thì sáng mắt lên, nói: “Đồng chí cảnh sát! Anh đến đúng lúc quá, hôm qua tôi bị thằng chó Bạch Diệc Phi đánh anh cũng nhìn thấy rồi đấy, anh mau bắt nó lại đi”.
Tần Hoa nghe thấy gã ta mắng Bạch Diệc Phi thì chau mày lại, lạnh lùng nói: “Chuyện hôm qua rất phức tạp, trước hết là cô Bạch và cô Lưu suýt bị bắt đi, Lý Cường Đông thì bị đánh nhưng mục đích cuối của bọn chúng là định bắt cóc họ”.
Lý Phàm ngây người ra hỏi: “Nói với tôi mấy lời này làm gì?”
“Bởi vì tôi nghi ngờ người đứng sau lưng chỉ đạo chính là anh”.
Lý Phàm sững người ra, biện minh: “Không phải đâu, đồng chí cảnh sát ơi, liên quan gì đến tôi chứ? Tôi không biết gì cả”.
Tần Hoa thản nhiên nói: “Rất nhiều phạm nhân đều nói mình không biết gì cả.
“Anh… Nói linh tinh”, Lý Phàm sốt sắng, nói.
Tần Hoa lại nói tiếp: “Hiện giờ tôi không có chứng cứ nên anh không phải căng thẳng, như vậy lại khiến mình không bình thường và người khác càng nghi ngờ anh đấy”.
“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng ghi chép lại lời của người bị hại, đợi chúng tôi điều tra thêm được thì sẽ chắc chắn biết được kẻ đứng sau chỉ đạo là ai thôi”.
“Đến lúc đó hy vọng anh Lý sẽ phối hợp”.
Lý Phàm nghe thấy vậy thì sững người ra, sau đó mới gật đầu.
Đợi lúc phòng bệnh không còn ai, Lý Phàm mới đột nhiên phản ứng lại, hình như gã ta bị người ta hại rồi.
Ở một phòng khác, Bạch Diệc Phi cũng đã tỉnh lại.
Trong phòng hiện giờ có Long Linh Linh đến lúc sáng, còn có cả Chu Khúc Nhi, Tần Hoa và cả Bạch Hổ đi điều tra sự việc nữa.
“Điều tra được gì rồi?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Bạch Hổ nói: “Là do Thanh Ngư làm nhưng không rõ mục đích ạ”.
“Người cứu bọn họ là Từ Lãng”.
“Từ Lãng?”, Tần Hoa không biết người này.
Bạch Diệc Phi không giải thích gì mà chỉ hỏi: “Các người không có chứng cứ xác thực nên không ra tay?”
Tần Hoa trầm ngâm một lúc mới đáp: “Đúng vậy nhưng hãy tin tôi, tôi sẽ xử lý tốt”.
Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Tôi tin anh nhưng tôi không thể đợi được nữa rồi”.
Lý Tuyết thì sợ hãi còn Lý Cường Đông thì bị thương. Hơn nữa chuyện này còn liên lụy đến Lưu Hiểu Anh nên anh không muốn đợi thêm phút giây nào nữa. Anh muốn nhanh chóng giải quyết xong việc này, như vậy mọi người mới được an toàn.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Anh vẫn còn nhiều việc bận nhỉ?”
Tần Hoa biết rõ đây là đuổi mình đi đây mà. Vì tiếp theo Bạch Diệc Phi sẽ làm một số việc mà bản thân Tần Hoa không biết được.
Lúc này Tần Hoa hơi tức giận nhưng anh ta có thể hiểu được tâm trạng của Bạch Diệc Phi, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Đừng làm gì quá đáng quá”.
Sau khi Tần Hoa đi, Bạch Diệc Phi dựa vào giường, thản nhiên nói: “Bạch Hổ! Thông báo cho Lưu Đầu Trọc đến một chuyến, nhân tiện mời cả Lão Khương ông chủ khu Đông đến đây”.
Bạch Diệc Phi không bảo Bạch Hổ đi tìm Đại Tống của khu Nam vì ông ta bị Bạch Hổ đánh cho không nhẹ. Hơn nữa, ông ta còn bắt cóc em gái của Lưu Đầu Trọc nên hiện giờ Lưu Đầu Trọc vẫn đi khắp nơi tìm ông ta. Thế nên đám người này đã trốn đi từ lâu rồi, muốn tìm cũng vô ích.
Đám người Long Linh Linh nhìn Bạch Diệc Phi mà suy nghĩ trong lòng đều trùng khớp với nhau.
Một hồi lâu, Chu Khúc Nhi mới nói: “Anh đừng có gây ra án mạng đấy nhé, Tuyết Nhi không thích như thế đâu”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, nói vô cùng kiên định: “Không đâu”.
Trước đây anh từng nói với gã đeo kính kia là anh sẽ không ra tay giết người, không muốn tay mình nhuốm mùi tanh. Anh có Tuyết Nhi, sau này biết đâu sẽ có con nữa, anh không muốn họ tiếp xúc với những thứ này.
Chu Khúc Nhi nghe thấy vậy thì yên tâm hơn nhiều.
Nhưng Lưu Hiểu Anh vẫn với vẻ mặt lo lắng: “Sức khỏe của anh ngày càng không tốt đấy, cô Hai của tôi cũng không biết khi nào mới về được? Nếu thật sự không ổn, tôi khuyên anh nên uống viên thuốc giải kia”.
Tác giả :
Mai Bát Gia