Một Bước Lên Tiên
Chương 140: Lý Phàm lại gây chuyện
Hai tiếng sau, Long Linh Linh đưa một người đàn ông 50 tuổi vào phòng làm việc.
Họa sĩ trên mặt có nhiều nếp nhăn, tóc hoa râm nhưng trông rất hòa nhã. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời ông ta được tiên cận với người có địa vị bậc này, nhất thời vô cùng kích động.
Bạch Diệc Phi không nói lời thừa thãi mà trực tiếp đưa ra yêu cầu, sau đó để ông ta bắt đầu vẽ.
Hơn 2 tiếng sau, dưới yêu cầu của Bạch Diệc Phi, họa sĩ vẽ vẽ sửa sửa, cuối cùng một thanh niên khoảng 20 tuổi, mắt nhỏ, mũi tẹt, môi mỏng đã hiện ra trên giấy.
Bạch Diệc Phi sau khi thấy đã giống đến 8-9 phần thì gật đầu hài lòng.
Họa sĩ lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Đối với một người đã 50 tuổi, phải vẽ tranh trực tiếp trước mặt chủ tịch, lại còn vẽ lâu như vậy, thực sự là hao tổn sức lực.
Mà Long Linh Linh ở bên cạnh nhìn cảm thấy khó hiểu. Chủ tịch cần vẽ người này để làm gì? Trông có vẻ rất trẻ, lẽ nào có quan hệ với ông chủ Tào? Hẳn không phải là con ông ta đâu nhỉ? Lẽ nào là con ngoài giá thú?
…
Cầm lấy bản vẽ.
Bạch Diệc Phi hẹn gặp Tần Hoa ở quán cà phê.
Sau khi Tần Hoa đến thì anh lập tức đưa bức vẽ cho anh ta: “Anh giúp tôi tìm người này”.
“Đây là ai?”, Tần Hoa nhướng mày hỏi: “Phạm tội gì?”
Bạch Diệc Phi sầm mặt, kể lại đơn giản mọi chuyện.
Vẻ mặt Tần Hoa không thể tin nổi: “Cậu nói thật? Thời đại nào rồi mà còn bỏ thuốc? Trúng độc?”
Bạch Diệc Phi trợn mắt: “Lúc tìm người thì anh làm âm thầm thôi, nếu đối phương biết cục cảnh sát đang tìm người thì sẽ cảnh giác. Đến lúc đó, gã chạy khỏi thành phố Thiên Bắc thì tôi thật sự bó tay”.
Tần Hoa gật đầu đồng ý: “Biết rồi”.
Tiễn Tần Hoa đi, Bạch Diệc Phi vẫn ngồi lại gọi điện cho Lưu Đầu Trọc.
Nửa tiếng sau, Lưu Đầu Trọc xuất hiện ở tiệm cà phê.
“Ông chủ, anh tìm tôi có việc gì?”
Bạch Diệc Phi đưa bức chân dung cho gã: “Giúp tôi tìm người này”.
“Chỉ cần tìm được dầu vết của người này thì thưởng 2 triệu. Nếu bắt được thì thưởng 10 triệu”.
Ánh mắt Lưu Đầu Trọc sáng ngời: “Ông chủ, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được cho anh!”.
…
Đến chiều, Lý Tuyết nói với Bạch Diệc Phi rằng mẹ cô đã bán căn nhà rồi, thủ tục cũng đã làm xong.
Nhưng sau đó Lý Phàm cứ gọi đến làm phiền khiến Lý Tuyết đau hết cả đầu.
“Lý Phàm, tôi biết anh muốn nói chuyện gì. Căn nhà đó là của chúng tôi, chúng tôi muốn xử lý thế nào thì làm như thế”.
Lý Phàm mắng chửi: “Lý Tuyết! Con mẹ cô có tư cách gì xử lý căn nhà, nó là tài sản của nhà họ Lý chúng tôi, cô có tư cách gì mà đem bán?”
“Cô, Lý Cường Đông, cả nhà các người đều không phải người nhà họ Lý, các người không có quyền mẹ gì để đụng vào tài sản của nhà họ Lý hết! Các người nghèo đến điên rồi phải không?”
“Tôi nói cho các người biết, ngoan ngoãn nôn tiền bán nhà ra đây, nếu không tôi sẽ kiện các người tự tiện bán tài sản của người khác, khiến cả nhà các người đều phải ngồi tù!”
Lý Tuyết nghe vậy thì cắn môi, tức đến phát run: “Lý Phàm! Anh nói chuyện bớt khó nghe đi được không hả? Cho dù anh có thừa nhận hay không thì chúng tôi cũng đều là người nhà họ Lý, anh có tư cách gì nói như vậy?”
“Ha, cô còn chưa biết nhỉ?”, Lý Phàm đắc ý nói: “Tôi nói cho cô biết, tôi mới là chủ nhân của nhà họ Lý, chuyện của nhà họ Lý đều do tôi quyết định!”
“Cái gì?”, Lý Tuyết kinh ngạc: “Ông nội đâu?”
“Ông nội? Một lão già sắp vào quan tài thì đương nhiên là ngoan ngoãn nằm im rồi”, Lý Phàm không coi ai ra gì mà nói.
“Đúng rồi, còn một việc nữa tôi muốn thông báo cho các người. Tôi đã quyết định từ hôm nay toàn bộ gia đình Lý Cường Đông đều bị gạch tên khỏi nhà họ Lý! Sau này không còn quan hệ gì với nhà họ Lý nữa!”
“Anh…”, Lý Tuyết vừa tức vừa sốt ruột, còn chưa nói gì thì đã ngất.
Đúng lúc Bạch Diệc Phi đi đến gần cửa thì nhìn thấy.
Lý Tuyết ngã ra ghế sô pha, điện thoại rơi xuống, hiện ra là đang nói chuyện với Lý Phàm.
Bạch Diệc Phi phẫn nộ, cầm lấy điện thoại, lạnh lùng nói: “Lý Phàm, tao nói cho mày biết, tao vốn muốn để Lý Thị tự sinh tự diệt nhưng bây giờ, tao thay đổi quyết định, tao muốn khiến cho chúng mày biến mất khỏi Thiên Bắc!”
Lý Phàm đột nhiên nghe thấy giọng của Bạch Diệc Phi thì giật mình, nhưng bây giờ gã đã dựa vào Diệp Thị nên hoàn toàn không sợ hãi: “Bạch Diệc Phi, mày nghĩ mày là ai? Mày còn muốn khiến Lý Thị biến mất? Nằm mơ đi!”
Họa sĩ trên mặt có nhiều nếp nhăn, tóc hoa râm nhưng trông rất hòa nhã. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời ông ta được tiên cận với người có địa vị bậc này, nhất thời vô cùng kích động.
Bạch Diệc Phi không nói lời thừa thãi mà trực tiếp đưa ra yêu cầu, sau đó để ông ta bắt đầu vẽ.
Hơn 2 tiếng sau, dưới yêu cầu của Bạch Diệc Phi, họa sĩ vẽ vẽ sửa sửa, cuối cùng một thanh niên khoảng 20 tuổi, mắt nhỏ, mũi tẹt, môi mỏng đã hiện ra trên giấy.
Bạch Diệc Phi sau khi thấy đã giống đến 8-9 phần thì gật đầu hài lòng.
Họa sĩ lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Đối với một người đã 50 tuổi, phải vẽ tranh trực tiếp trước mặt chủ tịch, lại còn vẽ lâu như vậy, thực sự là hao tổn sức lực.
Mà Long Linh Linh ở bên cạnh nhìn cảm thấy khó hiểu. Chủ tịch cần vẽ người này để làm gì? Trông có vẻ rất trẻ, lẽ nào có quan hệ với ông chủ Tào? Hẳn không phải là con ông ta đâu nhỉ? Lẽ nào là con ngoài giá thú?
…
Cầm lấy bản vẽ.
Bạch Diệc Phi hẹn gặp Tần Hoa ở quán cà phê.
Sau khi Tần Hoa đến thì anh lập tức đưa bức vẽ cho anh ta: “Anh giúp tôi tìm người này”.
“Đây là ai?”, Tần Hoa nhướng mày hỏi: “Phạm tội gì?”
Bạch Diệc Phi sầm mặt, kể lại đơn giản mọi chuyện.
Vẻ mặt Tần Hoa không thể tin nổi: “Cậu nói thật? Thời đại nào rồi mà còn bỏ thuốc? Trúng độc?”
Bạch Diệc Phi trợn mắt: “Lúc tìm người thì anh làm âm thầm thôi, nếu đối phương biết cục cảnh sát đang tìm người thì sẽ cảnh giác. Đến lúc đó, gã chạy khỏi thành phố Thiên Bắc thì tôi thật sự bó tay”.
Tần Hoa gật đầu đồng ý: “Biết rồi”.
Tiễn Tần Hoa đi, Bạch Diệc Phi vẫn ngồi lại gọi điện cho Lưu Đầu Trọc.
Nửa tiếng sau, Lưu Đầu Trọc xuất hiện ở tiệm cà phê.
“Ông chủ, anh tìm tôi có việc gì?”
Bạch Diệc Phi đưa bức chân dung cho gã: “Giúp tôi tìm người này”.
“Chỉ cần tìm được dầu vết của người này thì thưởng 2 triệu. Nếu bắt được thì thưởng 10 triệu”.
Ánh mắt Lưu Đầu Trọc sáng ngời: “Ông chủ, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được cho anh!”.
…
Đến chiều, Lý Tuyết nói với Bạch Diệc Phi rằng mẹ cô đã bán căn nhà rồi, thủ tục cũng đã làm xong.
Nhưng sau đó Lý Phàm cứ gọi đến làm phiền khiến Lý Tuyết đau hết cả đầu.
“Lý Phàm, tôi biết anh muốn nói chuyện gì. Căn nhà đó là của chúng tôi, chúng tôi muốn xử lý thế nào thì làm như thế”.
Lý Phàm mắng chửi: “Lý Tuyết! Con mẹ cô có tư cách gì xử lý căn nhà, nó là tài sản của nhà họ Lý chúng tôi, cô có tư cách gì mà đem bán?”
“Cô, Lý Cường Đông, cả nhà các người đều không phải người nhà họ Lý, các người không có quyền mẹ gì để đụng vào tài sản của nhà họ Lý hết! Các người nghèo đến điên rồi phải không?”
“Tôi nói cho các người biết, ngoan ngoãn nôn tiền bán nhà ra đây, nếu không tôi sẽ kiện các người tự tiện bán tài sản của người khác, khiến cả nhà các người đều phải ngồi tù!”
Lý Tuyết nghe vậy thì cắn môi, tức đến phát run: “Lý Phàm! Anh nói chuyện bớt khó nghe đi được không hả? Cho dù anh có thừa nhận hay không thì chúng tôi cũng đều là người nhà họ Lý, anh có tư cách gì nói như vậy?”
“Ha, cô còn chưa biết nhỉ?”, Lý Phàm đắc ý nói: “Tôi nói cho cô biết, tôi mới là chủ nhân của nhà họ Lý, chuyện của nhà họ Lý đều do tôi quyết định!”
“Cái gì?”, Lý Tuyết kinh ngạc: “Ông nội đâu?”
“Ông nội? Một lão già sắp vào quan tài thì đương nhiên là ngoan ngoãn nằm im rồi”, Lý Phàm không coi ai ra gì mà nói.
“Đúng rồi, còn một việc nữa tôi muốn thông báo cho các người. Tôi đã quyết định từ hôm nay toàn bộ gia đình Lý Cường Đông đều bị gạch tên khỏi nhà họ Lý! Sau này không còn quan hệ gì với nhà họ Lý nữa!”
“Anh…”, Lý Tuyết vừa tức vừa sốt ruột, còn chưa nói gì thì đã ngất.
Đúng lúc Bạch Diệc Phi đi đến gần cửa thì nhìn thấy.
Lý Tuyết ngã ra ghế sô pha, điện thoại rơi xuống, hiện ra là đang nói chuyện với Lý Phàm.
Bạch Diệc Phi phẫn nộ, cầm lấy điện thoại, lạnh lùng nói: “Lý Phàm, tao nói cho mày biết, tao vốn muốn để Lý Thị tự sinh tự diệt nhưng bây giờ, tao thay đổi quyết định, tao muốn khiến cho chúng mày biến mất khỏi Thiên Bắc!”
Lý Phàm đột nhiên nghe thấy giọng của Bạch Diệc Phi thì giật mình, nhưng bây giờ gã đã dựa vào Diệp Thị nên hoàn toàn không sợ hãi: “Bạch Diệc Phi, mày nghĩ mày là ai? Mày còn muốn khiến Lý Thị biến mất? Nằm mơ đi!”
Tác giả :
Mai Bát Gia