Mộng Tu Tiên
Chương 14 Chương 14 Biến cố
Tối hôm đó Minh Tiến rời đi,sáng hôm sau Tam Môn trấn đón nhận thêm một vị tu sĩ mới.Hắn mặc một bộ trường bào đen thui,lại lấy mũ có mạng che mặt.Sau lưng đeo một bọc vải lớn,có thể nhìn ra đó là một thanh trường kiếm,thân hình cao lớn thêm nữa là bộ quần áo đen thui khiến hắn trở thành tâm điểm chú ý.Nhưng với tu vi của hắn chỉ là Khai Quang hậu kỳ đỉnh phong,sau rồi người ta cũng chẳng chú ý gì đến hắn nữa.Dường như vị tu sĩ này bị câm,hắn không hề nói năng câu nào,hỏi thăm chỗ ở cũng chỉ viết ra một tờ giấy mà thôi.
Minh Tiến quyết định giả trang một chút,phật tu không có công pháp tu luyện dịch dung thuật nên chỉ có cách cải trang cho khác người mới không bị chú ý quá nhiều.Lần đầu tiên hắn ra tay đã kinh động tới toàn bộ cao tầng tu sĩ ở đây,điều ấy làm cho việc thăm dò tin tức bị phá hỏng.Lần này Minh Tiến quyết tâm cẩn thận hơn,nhất nhất không thể bị kẻ khác quấy rối như trước nữa.
Sau bữa cơm trưa,hắn quyết định đi dạo một vòng.Hắn cứ vừa đi vừa nhìn ngắm không thôi,Tam Môn trấn là nơi đan dược phong phú,hầu như nhu cầu của mọi tu tiên giả tới đây đều được đáp ứng.Trừ là các loại đan dược quá nghịch thiên hoặc quá quý hiếm,còn hầu hết đều có thể dùng linh thạch mà mua bán trao đổi được.Mải mê ngắm nghía hồi lâu,cuối cùng quen chân lại tới nhà cô nương bán thân hôm trước,Minh Tiến chợt cau mày. “Có chuyện không hay”.
Chỉ thấy nơi cổng ngôi nhà nhỏ nọ đang có một đám người giằng co với một vị cô nương.Lát sau lại có thêm hai tên nam nhân lôi ra từ trong nhà một vị nam nhân trung niên mặt mày nhợt nhạt “Kia không phải Vũ Nham thì là ai?”. Minh Tiến đuôi mắt giật giật,lại ngó sang đám người thì sắc mặt càng khó coi hơn,trên người chúng có huy kí của Tinh Vũ môn.Một tên nam nhân có tu vi Luyện Khí sơ kỳ hô lên.
- Đưa cả hai về nội đường,chờ môn chủ phát lạc!
Lập tức cả hai bị áp tải rời đi.Nhiều tu sĩ nhìn thấy không khỏi ngứa mắt,nhưng mà nhập gia tùy tục,uống hồ nơi đây lại là trọng địa của Tinh Vũ môn.Tốt nhất không nên gây sự “Chó cậy gần nhà,gà cậy gần chuồng.”Tuy chỉ là tiểu tông môn nhưng nhân sĩ đông đảo,vây công thì chắc chỉ có con đường chết.Minh Tiến tuy đã rất ngứa mắt nhưng nhất thời cũng cân nhắc về điểm này nên chưa ra tay vội.Tìm cách âm thầm bám theo,tùy lúc thích hợp mà ra tay cứu người.Hắn âm thầm vận Hư Khí thuật,hạ tu vi xuống như có như không rồi lẳng lặng bám theo đám người.
Dọc đường đi,lại gặp thêm một hai tốp người của Tinh Vũ môn.Cũng may chúng không tụ tập cùng một đám với mấy tên này mà lại tản nhau ra.Lại đi thêm độ một giờ nữa thì cả đoàn tiến ra ngoại trấn,theo một sơn đạo nhỏ mà đi.Minh Tiến vì ẩn giấu toàn bộ khí tức mà thuận lợi bám sát theo đoàn người.Hắn quan sát kĩ một lượt rồi dùng giác quan mà đánh giá tu vi của đám người này.Chỉ có hai tên đi đầu có thực lực Luyện Khí sơ kỳ,đám người theo sau cả thảy chỉ có ba tên đạt tới Linh Động,còn lại năm tên đều là Khai Quang kỳ. “Như vậy ra tay không quá khó”Minh Tiến nhủ thầm,đảo mắt tìm kiếm cơ hội giải cứu hai cha con Vũ Nham.
Đường đi càng quanh co,khúc khuỷu khiến hắn chưa có cơ hội ra tay đành nín nhịn.Cuối cùng sau khi rẽ thêm ba đoạn đường vòng thì một bình đài hiện ra.Minh Tiến quyết định ra tay tại đây,chờ thêm chỉ thêm nguy hiểm,lập tức phi thân lao lên,một đạo hắc quang vượt mặt đám người phía trước.Đám nhân sĩ của Tinh Vũ Môn thì nhất thời ngạc nhiên,chỉ thấy có một bóng đen từ sau phi qua mặt bọn họ rồi dừng lại nơi bình đài,trong lòng hơi có chút ngưng trọng.Nhưng khi nhìn ra chỉ là một tên tu sĩ Khai Quang kỳ thì không khỏi cười rộ lên.
- Ha ha ha,chỉ là một tên tán tu Khai Quang.Lại còn giả thần giả quỷ mặc đồ kín mít,không lẽ mi là quái thai hay sao?
Đám người nhất thời cười rộ lên.Minh Tiến vẫn trầm ngâm không nói,ném về phía bọn chúng một miếng vải trắng,phía trên có một loạt chữ.Một trong hai tên đi đầu đón lấy,khẽ liếc mắt nhìn qua một lượt rồi đưa cho tên còn lại,trên mặt không dấu nổi vẻ khinh khỉnh.Đây là đâu chứ?Là nơi tông điện của Tinh Vũ Môn,kể cả lão quái Nguyên Anh còn phải nể mặt vài lần,chỉ là một tên tán tu mà cũng bày đặt làm phách.Người trung niên tóc hoa râm sau khi nhận lấy miếng vải thì không nói gì thêm,khẽ phất tay một cái.Một tên đệ tử Khai Quang kỳ lao lên,tay đã xuất kiếm,tay còn lại tung lên hai tấm phù,lập tức có hai lưỡi phong đao ầm ầm lao tới người áo đen phia trước.Như Như kinh hãi kêu lên.
- Trung cấp phù phong hệ!Đạo hữu cẩn thận!
- Đánh hay!
Nam tử có vẻ mặt âm trầm lúc trước nhận tấm vải hô lên.Người lao lên kia chính do tay hắn chỉ dạy,tu vi cũng đã là Khai Quang hậu kỳ đỉnh phong,sau khi hoàn thành việc này chắc chắn hắn sẽ bồi dưỡng cho người này lên tới Linh Động kỳ.Minh Tiến chung quy không di chuyển,lặng lẽ rút thanh kiếm còn nguyên trong bọc vải ra cầm ở tay ra,chờ hai đạo phong đao kia lao tới.
Bang bang hai tiếng,lập tức người vừa lao lên ngẩn người ra.Cả đoàn người phía sau cũng tròn mắt lên nhìn người áo đen nọ.Không tế ngự phù,không xuất ra phù chống đỡ hay di động tránh né.Hắn chỉ cầm bọc vải nọ khẽ gạt tay hai cái,đánh bạt cả hai đạo phong đao.
- Không có khả năng,đây là phù trung cấp!
Nguời có vẻ mặt âm trầm đột nhiên kinh dị hô lên,nam tử tóc hoa râm thì khẽ cau mày. “Đây là công pháp gì mà lại uy lực tới vậy,không hề động lực mà có thể phá phong đao.Hay tên tiểu tử kia cũng là kẻ có Phong linh căn?”Tu vi của hắn cũng là cao nhất trong đám người được môn chủ cử đi bắt hai tu tiên giả này,đã đạt tới Luyện Khí kỳ sơ kỳ đỉnh phong.Cũng đã từng kinh qua vô số tiểu tông phái ở vùng Tam Môn trấn.Song chưa thấy có tông pháp môn phái nào quái dị như của người áo đen này.Hắn khẽ truyền âm gọi tên Khai Quang kia quay lại,lại chỉ tay phái ra một tên có tu vi Linh Động trung kỳ ra ứng chiến.
Người này quả nhiên có thực lực mạnh hơn kẻ vừa rồi,mới lao lên liền tế ra bốn năm tấm hỏa đạn phù sơ cấp.Nhân cơ hội rối mắt ấy thì nương theo hỏa đạn mà vung kiếm lao tới.Minh Tiến chung quy vẫn không hề di động,tay nắm chuôi kiếm vẫn nguyên trong bọc vải,khẽ vẽ nên một vòng tròn trước mình.Vòng tròn nọ ánh lam quang đại thịnh,từ trong đó bay lên vô số thủy cầu lao về phía đám hỏa cầu.Bình bình bình liên tiếp,chỉ thấy đám hỏa cầu và thủy cầu liên tiếp va vào nhau không ngớt.Không gian nhất thời hơi nước mù mịt,Thủy khắc Hỏa,chẳng bao lâu thì đám hỏa cầu nọ bị dập tắt hết,lại thêm ba bốn thủy cầu lao tới đẩy lùi người nọ khiến hắn phải thoái lui bốn năm bước mới có thể trụ lại được.
Thấy người áo đen kia ra chiêu kì quái như vậy,Nam tử tóc hoa râm không cần suy nghĩ nhiều nữa.Chỉ cần diệt sát y là xong.Bèn chỉ để lại hai người coi hai kẻ bị bắt,sau đó hô lên.
- Tất cả lên!
Nhất thời đám người trở nên sôi sục,rút kiếm theo sau hai kẻ cầm đầu mà lao tới.Tay ai cũng tung ra ba bốn lá phù trung cấp,đủ mọi thể loại pháp kích lao về phía người áo đen.Đương trường nhất thời là một màn hỗn loạn của đủ loại phù công kích,các quầng sáng nhiều màu như bão táp mưa sa.Với đám phù này,cho dù là một lão quái Nguyên Anh kỳ cũng phải luống cuống nếu trong tay không có một cổ bảo thuộc tính phòng ngự hoặc bản thân có tu tập công pháp khinh thân thượng thặng.
Minh Tiến khẽ nhìn tới đám ánh sáng đủ màu sắc phía trước mặt mình,thân hình không hề di động.Hắn tung bọc vải nọ lên không trung,tay bắt pháp quyết,miệng tụng lên mội hồi chú ngữ.Bọc vải dần dần tuột ra để lộ một thanh kiếm đen thui đồng nhất từ chuôi tới lưỡi kiếm.Phần chuôi và giữa sống kiếm có một đường ngân quang phát ra ánh sáng hoàng kim,đuôi chuôi kiếm có trạm trổ hình một cái đầu rồng đang há miệng ngậm một viên ngọc thạch to cỡ quả trứng gà,ngọc thạch đang phát ra một luồng bạch quang kì quái.Minh Tiến hơi rung tay một cái,lập tức tấm vải nọ hóa thành một sợi dây vải màu sắc không đồng đều.Hắn khẽ phun ra một hụm tinh huyết lên đó,tức thì sợi vải uốn éo quỷ dị,hình thành một vòng xoáy lớn che trước thân hình hắn.Màu sắc lập tức biến đổi thành hai màu đen trắng phân biệt rõ ràng.
Vũ Nham nhìn thấy hình dáng này của dây vải thì nhất thời ngưng trọng.Phàm là tu tiên giả thì ai lại không nhìn ra thứ kia,rõ ràng là một đồ hình bát quái.Lại thêm một trận ầm ỹ nữa,cuối cùng thì đợt công kích của đám phù cũng dần dần tan biến.Nam tử tóc hoa râm mặt mày không khỏi ánh lên một chút tự kiêu,khẽ gãi gãi mũi.Hắn vừa rồi cùng tên nam tử có vẻ mặt âm trầm đã tế ra ba bốn phù chú cao cấp,tuy tiếc nuối nhưng để hoàn thành nhiệm vụ mà trưởng môn giao phó thì không cần tiếc nuối.Hoàn thành rồi thì muốn được thưởng bao nhiêu phù chú mà chẳng được.Đống phù chú kia hỗn tạp,đủ mọi loại hệ,hỗ trợ nhau cũng có,bài xích nhau cũng có khiến không gian nhất thời mù mịt không thấy rõ mọi việc phía xa.
Nhìn thấy cảnh này Như Như không khỏi có điểm thất thần,dù nàng không biết người áo đen kia có mục đích gì nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút khẩn trương lẫn tiếc nuối.Nàng quay sang phía cha mình,lại thấy mắt ông ánh lên những tia kì lạ thì chột dạ,gạn hỏi.
- Cha,rốt cuộc là người đang nhìn gì vậy?Vị đạo hữu nọ sao có thể chống lại một trường phù chú đông đảo như vậy?
- Nha đầu ngốc,con thì biết gì?
Vũ Nham không hề liếc mắt nhìn nữ tử của mình,mắt vẫn ngưng trọng quan sát về phía bình đài đang mù mịt.Hành động này lại khiến Như Như càng thêm hiếu kì,bình thường cha nàng vô cùng cưng chiều nàng,không hề mắng lấy nửa câu.Nay lại kì quái như vậy khiến nàng rung động. “Không lẽ vị phật tu hôm trước đã thay đổi cả bản tính của lão nhân gia?” Đôi mắt thanh tú khẽ động,lại hướng theo phía cha đang nhìn mà chăm chú tới xuất thần.
Trong đám bụi dần dần lắng xuống,lờ mờ xuất hiện một luồng sáng kì quái,vừa đen vừa trắng xoay chuyển không ngừng.Dần dần càng lúc sự vật càng trở nên rõ ràng hơn.Tức thời cả đoàn người mang theo ánh mắt ngạc nhiên lẫn với kinh hãi cùng nhìn về phía trước.