Mộng Tu Tiên
Chương 131 Chương 131 An Bài
Kim tộc trưởng cười, Ngũ Vỹ phía sau nhè nhè dụng đưa, tựa như vỗ về lên người nàng. Bà trầm ngâm một lúc, sau đó bắt đầu hỏi về hành trình trở về của Kim Minh. Kim Minh thì chậm rãi kể lại mọi việc, nhiều lúc kể tới đoạn hung hiểm, nàng không khỏi sợ hãi mà run rẩy không thôi. Kim tộc trưởng những lúc ấy là khe khẽ động viên, vỗ về khiến nàng bình tâm, tiếp tục kể chuyện. Cứ như vậy Kim Minh lần lượt kể lại tất cả, cho tới đoạn hắc y nữ nhân cùng bốn Hồ nữ nọ hiểu nhầm Hùng Lệ thì khẽ phì cười khúc khích. Kim tộc trưởng cũng cười, nhưng trong lòng lại xuất hiện sát ý. “Hừ, không ngờ Hoàng Tú ta đuổi đi lại bí mật tìm kiếm Kim Minh, đưa tới cửa Linh Sơn thành rồi né tránh. Phải mau mau tìm cách thủ tiêu mụ ta thì đại sự mới không còn kẻ nào ngăn cản!”.
Kim tộc trưởng đột nhiên hỏi.
- Nha đầu, vị Hùng Lệ nọ thân thế ra sao?...
- Công tử, mời dùng bữa a!
Nữ Hồ nọ bê vào một mâm cơm, bày biện trước mặt Hùng Lệ,sau đó là lùi ra ngoài bước đi. Lát sau trở lại, trên tay là vai bộ y phục mới, đặt xuống bên cạnh giường của hắn, sau đó ngồi im lặng một bên quan sát. Hắn cảm thấy có hút mất tự nhiên, hướng tới nàng ta rủ cùng dùng cơm nhưng nữ Hồ nọ chỉ lắc đầu, nói mình đã dùng bữa rồi. Hùng Lệ ăn bị người khác nhìn ngó, lấy vậy làm không thoải mái, chỉ ăn qua loa sau đó buông đũa. Nữ Hồ nọ mau mắn dọn đi, lát sau bê lên một ấm trà, hắn nhìn thấy vậy thì lắc đầu, nói đã muộn uống trà sẽ là khó ngủ. Nữ Hồ nọ nghe vậy thì gật đầu, lại một phen vui vẻ rời đi. Hùng Lệ ngáp mấy cái, tự mình tiến tới chăn nệm, định bụng nằm xuống. Nữ hồ nọ lại đẩy cửa vào, thấy vậy thì khẽ nói.
- Công tử, thỉnh người mặc y phục đã. Tộc trưởng nói công tử dù chưa thể hóa hình người, nhưng tốt nhất nên mặc y phục cho nghiêm trang. Hậu viện kim gia ta bảy phần là nữ nhân, công tử cứ để vậy e không có tiện!
Nữ Hồ nói tới đây thì hai má thoáng hồng lên, sau đó tự động bước tới, giúp hắn mặc y phục. Hiện tại là chỉ giúp hắn mặc một bộ đồ lót bằng màu trắng, vì đi ngủ mặc nhiều y phục sẽ khiến thân thể có chút khó chịu. Hùng Lệ im lặng để nàng ta phụ giúp mặc đồ, sau đó lười nhác để nàng ta đắp chăn lên người mình. Hắn hồi lâu là cứ xoay qua xoay lại, từ lúc thành đại hùng, hắn có bao giờ mặc y phục đâu? Vì thế nên cảm giác rất không thoải mái, cứ xoay qua xoay lại. Nữ Hồ nọ thấy vậy, cặp mắt khẽ nhíu nhíu lại,sau đó thở ra đầy oán khí, xoay người khẽ khép cửa rời đi. Một lát sau lại tiến vào, trên tay nàng là chăn cùng gối.
Hùng Lệ đang vặn vẹo, chợt ngửi thấy một mùi thơm là lạ thì giật mình ngước lên, chỉ thấy nữ Hồ nọ đang xắp xếp chắn gối ngay bên cạnh hắn, lại nữa nàng đang tự tay trút bỏ toàn bộ y phục. Một tấm xuân cảnh hiển hiển trước mắt khiến hắn giật mình, vội vã quay đầu đi. Nữ Hồ nọ sau khi thoát hết y phục, nàng nhẹ nhàng chui vào trong chăn của hắn, áp thân mình lên người hắn, miệng thấp giọng, khẽ thì thào.
- Công tử, chăn không có người ủ sẽ rất lạnh. Để tiểu nữ ủ chăn cho công tử… nhưng mà… nhưng mà…
Nữ Hồ nọ ấp a ấp úng một hồi, nàng ta chủ động trèo qua người hắn, tiến tới bên kia mà rúc vào lòng hắn, sau đó giọng nói biến hóa, giọng nói cùng thân hình đều run rẩy.
- …Nhưng là tiểu nữ là lần đầu a… cầu công tử… cầu công tử nhẹ nhàng…
Hùng Lệ lẩm nhẩm lại Vô Thần, hắn định bụng cựa mình, nhưng lại cảm thấy có chút thất thố, hắn chợt cau mày, cảm thấy phía ngoài đang có kẻ theo dõi thì thấy kì lạ. Thêm nữa Hồ nữ này không hề cố ý khiêu khích, chỉ là im lặng nằm trong lòng hắn khiến hắn cảm thấy kì quái, nhẹ nhàng hạ giọng hỏi.
- Cái này… cái này là tộc trưởng giao cho cô sao?
Nữ Hồ nọ nghe hắn hỏi, ngước mắt lên nhìn hắn mà gật đầu, lại đáp.
- Ân, đây là phúc phận của tiểu nữ. Cầu công tử thu nhận… nếu không…
Nàng ta nhỏ giọng lại, hơi nghểnh cổ lên mà nhìn ra phía ngoài, sau đó thần thần bí bí mà nói.
- Nếu không,tiểu nữ chắc chắn là bị phạt! Không những thế, cha mẹ tiểu nữ chắc chắn cũng bị liên lụy!
Hùng Lệ gật đầu, sau đó im lặng mà xoay người, vươn tay lấy y phục đưa cho nàng, khẽ cười mà nói.
- Mặc y phục vào đi, sau đó ta sẽ giúp cô gạt kẻ đang ở bên ngoài kia!
Hắn nói xong thì khẽ cười, Hồ nữ nọ ánh mắt cảm kích nhìn tới hắn, sau đó mau mắn mặc lại y phục. Lại để hắn thì thào một hồi vào tai khiến má nàng ta đỏ ửng, xong vẫn vui vẻ gật đầu lia lịa. Hùng Lệ khẽ cười, lập tức vận Phạn Âm Chân Kinh, phong bế giác quan. Mà Hồ nữ nọ thì chủ động ngồi lên lưng hắn, miệng nhỏ bắt đầu thở gấp rồi rên rỉ những thanh âm xuân sắc.
- A… nha… cầu công tử nhẹ tay nha…
- Ưm… a… Á…!
Một tiếng hét đau đớn vang lên trong phòng, sau đó là những hồi thanh âm xuân tình kèm theo tiếng thở dốc. Dưới ánh sáng từ bấc đèn, bóng nữ nhân nọ nhấp nhô trên một thân hình to lớn phía dưới chiếu lên của sổ. Phía bên ngoài khẽ xuất hiện một tiếng thở nhẹ, ánh mắt nhìn tới bóng chiếu trên cửa sổ, tai nghe tới những thanh âm nọ thì quay lưng rời đi. Dưới ánh trăng, có thể nhìn ra đó chính là lão Hồ lúc trước đo y phục cho Hùng Lệ…
Trong phòng của Kim tộc trưởng, Kim Minh đã tiến vào giấc mộng đẹp, duy chỉ có Kim tộc trưởng là vẫn thức,ánh mắt có chút lo lắng cùng chờ đợi. Chợt cặp tai trắng trên đầu vểnh lên, một hồi những thanh âm rin rít vang lên. Kim tộc trưởng thoáng cau mày, sau đó lại cười nhẹ, bà ta lẩm bẩm một mình.
- Hừm, đại dâm hùng… Bất quá vậy cũng tốt, ta càng dễ lợi dụng y…
Sáng hôm sau, Hùng Lệ khẽ mở mắt, hắn cảm thấy trên lưng nằng nặng, khẽ xoay đầu ngó lên. Chỉ thấy nữ Hồ nọ đang mơ màng thiếp đi, trên mắt có chút thâm quầng, dường như cả đêm không được ngon giấc. Hùng Lệ khẽ cười nhẹ, sau đó nhắm mắt nằm im, hắn biết hôm qua liên tục có kẻ thay phiên nhau giám sát hai người, nữ Hồ nọ vì giả bộ nên tổn hao sức lực rất nhiều. Tới lúc này, nàng ta mới thiếp đi chưa được một canh giờ. Hắn im lặng, nhắm mắt xuất thần, không bao lâu sau, cửa phòng hắn được đẩy ra, kèm theo một thanh âm nữ nhân vọng vào.
- Công tử, thỉnh dậy dùng bữa sáng!
Một nữ Hồ áo lam tiến vào, nàng nhìn tới khung cảnh nọ thì giật mình, lùi lại một quãng. Nữ Hồ nằm trên lưng Hùng Lệ khẽ ưm một tiếng, sau đó nheo nheo đôi mắt mà nhìn tới nữ Hồ áo lam kia, nàng nói với giọng ngái ngủ.
- Tỷ tỷ, để ta ngủ thêm một lát nữa đi, tối qua ta ngủ không có ngon a!
Như để phụ họa, Hùng Lệ cũng ngoảnh đầu nhìn tới, lại cố ý làm cho ánh mắt có chút lờ đờ mệt mỏi. Nữ Hồ áo lam thấy vậy thì khẽ gật gật đầu, nhắc hai người cứ nghỉ ngơi, sau đó đóng cửa phòng lại mà rời đi. Nữ Hồ lại tiếp tục nằm xuống lưng hắn, khẽ dụi dụi má vào lớp lông trắng của Hùng Lệ mà nhắm mắt, chẳng mấy chốc đã thở đều, tiến vào giấc ngủ. Hùng Lệ im lặng, nhắm mắt tiếp tục tiến vào Linh Thành tập luyện cùng Xích Nha.
Một hồi sau, lại một lần nữa cánh cửa phòng Hùng Lệ được mở ra, lần này không phải nữ Hồ áo lam lúc trước mà là một nữ Hồ áo xanh. Nàng ta nhẹ nhàng bưng tới hai cái bát, trong bát tản mát mùi thơm thơm hắc hắc. Nữ Hồ áo xanh nhỏ giọng gọi.
- Công tử, Tiểu Xảo, hai người dậy uống canh sâm để hồi phục sức lực. Cái này là tộc trưởng cho người nấu mang tới nha!
Hùng Lệ khẽ mở mắt, thân hình khẽ động. Tiểu Xảo trên lưng hắn vì vậy cũng đã tỉnh lại, nàng chậm chạp leo xuống khỏi lưng hắn, hai tay dụi dụi mắt. Hùng Lệ vươn hẳn người dậy, sau đó khẽ vặn vẹo cơ thể khiến nó phát ra những thanh âm răng rắc. Hắn tự tay cầm lấy một bát canh, đưa lên miệng. Chỉ thấy trong đó là một nhánh sâm màu trắng hồng, đang tỏa ra mùi thơm ngào ngạt thì giật mình. “Tuyết Sâm?”. Sau đó đưa lên miệng mà uống cạn, lại ăn luôn cả cây sâm nọ. Nữ Hồ áo xanh thì đỡ tay Tiểu Xảo, giúp nàng ta chỉnh trang lại y phục sau đó chậm rãi bón canh sâm cho nàng. Chờ cho tới khi Tiểu Xảo uống xong, nàng ta khẽ ghé tai nói nhỏ mấy câu, sau đó cung kính dọn dẹp mà rời đi. Tiểu Xảo nhất thời nhăn mặt, Hùng Lệ thấy vậy thì nhỏ giọng hỏi.
- Sao vậy?
- Giờ tiểu nữ phải tới trình diện tộc trưởng. Nhưng là… nhưng là tối qua thật sự không có phát sinh, chỉ e tộc trưởng phát hiện ra giả dối!
Tiểu Xảo trên mặt có chút đỏ khi nhắc lại chuyện tối qua, sau đó rất nhanh biến hóa ra sợ hãi. Hùng Lệ thấy vậy thì thở dài, khẽ ghé tai nàng nói nhỏ vài câu. Tiểu Xảo nhất thời ánh mắt sáng lên, gật đầu sau đó giúp hắn mặc y phục tươm tất rồi rời đi. Dọc đường, trong đầu nàng hầu như chỉ chú tâm làm sao để dáng đi của mình có sự biến hóa như là đã từng chung chăn với Hùng Lệ…
- Tiểu Xảo bái kiến tộc trưởng!
Tiểu Xảo khẽ cúi đầu, cung kính hướng tới phía chính sảnh mà nói. Kim tộc trưởng ánh mắt có chút khoan khoái, lại nhìn thấy dáng đi có chút khó khăn của nàng ta mà mỉm cười, bà nói.
- Lần đầu tự nhiên là như vậy, sau đó sẽ khác!
Tiểu Xảo nghe vậy thì khẽ gật đầu, hai má lại càng thêm đỏ ửng. Kim tộc trưởng thấy vậy thì bước xuống khỏi chỗ ngồi, chậm rãi đi tới nắm tay nàng, kéo tới hai cái ghế nơi dãy ghế đặt song song ở sảnh, nhỏ giọng thì thào.
- Tiểu Xảo, ta hỏi thật, ngươi không được phép dấu diếm đâu đấy!
Tiểu Xảo khẽ cúi đầu gật nhẹ, Kim tộc trưởng thấy vậy thì cười cười, ép nàng ngồi xuống một chiếc ghế, sau đó ngồi qua cái bên cạnh mà hỏi.
- Hôm qua quả thật phát sinh chuyện giữa ngươi và Hùng công tử. Cái này ta không muốn nhắc, nhưng tại sao hôm nay thần sắc ngươi có chút tiều tụy như vậy… Không lẽ… không lẽ các ngươi thật cứ như vậy cho tới rạng sáng?
Tiểu Xảo trong mắt thoáng ánh lên vẻ tức giận, nhưng sau đó ẩn đi, im lặng mà gật đầu. Nàng còn cố ý nói thêm.
- Ân, Hùng công tử… công tử… đó… đó… rất lâu a…
Nói xong lại càng cúi gằm mặt hơn, Kim tộc trưởng nghe vậy thì cười cười, lại vỗ về an ủi nàng một hồi, sau đó mới nói.
- Cái này ngươi chịu khổ rồi, nhưng hồi sau sẽ thấy thoải mái. Ngươi có công rất lớn, sau này ta tất có báo đáp. Hay là như vậy đi, lát nữa xuống hậu viện, đưa hai vị tỷ tỷ của ngươi cùng tới hầu hạ Hùng công tử… Ân, cái này là giúp giảm áp lực cho ngươi nha!