Mộng Thấy Sư Tử
Chương 23: Kết bản giấc mộng
Một đời này của Dư Phi, thành tựu trác việt.
Người người đều biết, thành tựu mà bà đạt được, tất cả đều là dùng mồ hôi xương máu mà luyện nên. Thậm chí đến cả bậc thầy kinh kịch như Dư Thúc Nham, khi truyền nghiệp cho học trò, cũng vẫn giữ lại ba phần.
Nhưng Dư Phi nhận đệ tử, chẳng những tùy theo tài năng mà dạy, mà còn dốc hết vốn liếng ra truyền.
Bảy mươi tư năm cuộc đời của bà, bảy tuổi vào Thiện Đăng Đĩnh học hí, hai mươi ba tuổi tự xin trục xuất khỏi Thiện Đăng Đĩnh. Năm hai mươi sáu tuổi bỗng nhiên liên tiếp đột phá ba cảnh giới, một lần hát tân "Đỉnh thịnh Xuân Thu" mà thành danh, từ đó về sau tên tuổi địa vị luôn nằm trên đỉnh. Năm năm mươi tư tuổi, bệnh nặng một trận, lúc quay lại diễn, giọng xướng lão sinh tự nhiên mà thành, toàn thân đều tỏa ra hơi thở hí kịch. Khi đó, người người đều kinh hãi cảm thán, cái gọi là hí nhân hợp nhất, cùng lắm cũng chỉ đến vậy thôi.
Dư Phi cả đời không cưới gả, không con cái. Bên ngoài suy đoán rất nhiều, có người nói bà bị tổn thương tình cảm, sau đó không dám bén mảng tới chữ tình nữa, cũng có người nói bà có người tình là nữ, chỉ là phải chịu áp lực thế tục nên không thể công khai. Lời nghe nhiều nhất trong nghề là, bà đem cả đời dâng hiến hết cho việc truyền thừa, sáng tạo và truyền bá kinh kịch.
Nhưng những đệ tử thân truyền lớn tuổi thì biết, Dư Phi thực ra mắc chứng hoang tưởng cực kỳ nghiêm trọng. Bà thường xuyên kể cho họ nghe rằng, bà có một người yêu là sư tử, thế gian vô song.
Lúc đầu đệ tử của bà cũng không thích ứng được, nhưng dần dần rồi cũng quen, về sau còn thường xuyên hùa với bà. Ban đầu chúng đệ tử cho rằng, họ sẽ phải quen với chuyện này cho đến hết quãng đời còn lại của Dư Phi, không ngờ đến năm năm mươi tư tuổi ấy, bà nói cho họ biết, sư tử của bà đã đi rồi.
Bà nghiêm túc viết mười sáu chữ trong linh đường, rồi đốt cháy, chúng đệ tử vậy mà lại cảm thấy vô cùng xót xa.
Sau nữa, bà hát "Hương yểu" trên sân khấu, chúng đệ tử đều kinh hồn táng đởm, cho là bà điên thật rồi. Nhưng ba tháng sau, bà lại lần nữa xuất hiện trước công chúng, cứ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hai mươi năm sau đó, bà không còn đề cập tới sư tử của bà nữa, cũng không xuất hiện bất kỳ biểu hiện nào của chứng hoang tưởng.
Chúng đệ tử đều cho rằng bà đã hoàn toàn khỏi bệnh rồi, cũng chính vì khỏi bệnh nên thành tựu của bà mới đạt được đỉnh cao như vậy.
Nhưng đến khi bà qua đời rồi, chúng đệ tử mở phòng vẽ của bà ra, mới chính thức triệt để khiếp sợ.
Những bức vẽ này, chân thật đến vậy, phong phú đến vậy, chỉ là ăn cơm uống nước thôi, cũng vẽ rất nhiều bức, thần thái khác nhau, nhìn rất sống động.
Họ đã không tài nào phân biệt nổi, người kia là thật sự từng tồn tại, hay là chỉ nằm trong trí tưởng tượng của bà nữa rồi.
Có lẽ bà thật sự có thể nhìn thấy một thế giới tươi đẹp, rộng lớn hơn mà người thường không thể thấy được, vậy nên bà mới có thể hết lần này tới lần khác đột phá cảnh giới nghệ thuật của chính mình như vậy.
Trên thế giới chẳng phải có rất nhiều người như vậy sao? Họ trong mắt thường nhân là người điên, nhưng kỳ thực lại là người được chúa trời ban phước.
Trong tang lễ của Dư Phi, có một cụ già tuổi tác đã cao mà vẫn bảo đệ tử dìu tới phúng viếng. Chúng đệ tử của Dư Phi đều quen ông, ông là phương trượng của Văn Thù Viện trên bờ Phật Hải, đại sư Thứ Cơ.
Thứ Cơ tới trước linh bài của Dư Phi, nhìn người trong di ảnh, là dáng vẻ bà cười rực rỡ nhất, ông cũng sảng khoái cười to:
"Cả đời này của cô, một hồi đại mộng, làm thế nào cũng không thể thành thực!
"Lúc anh ta tạ thế, cô nói với tôi, "Thành tựu mong muốn nhất trong đời này, chính là lần diễn hí cùng anh ta", cô đã hoàn thành rồi.
"Điên thì đã sao, hoang tưởng thì đã sao, đều là chiếc bè của cô! Sư tử là Phật, cũng là phật pháp, hơn cả thế còn là bỉ ngạn."
Rời khỏi linh đường của Dư Phi, ông quay lại Văn Thù Viện. Cây bách năm nào đã trưởng thành từ lâu, kết đầy những chùm quả xanh lam, hệt như những đốm sao. Gió Phật Hải thoảng qua, mùi hương đăng đắng của cây bách phảng phất như mang theo giọng nói bóng hình người xưa.
Ông ngồi xếp bằng dưới cây bách, mỉm cười, đắc được tuệ quả, chậm rãi nhắm hai mắt.
Trên Phật Hải, chợt vang lên từng hồi chuông lớn văng vẳng.
"Phương trượng Thứ Cơ...viên tịch rồi..."
"Chú đại bi" được tụng lên trong Văn Thù Viện.
"Quang minh, trí tuệ, đều rời khỏi thế gian, chỉ còn lại sư tử bên Bồ Tát..."
Trên Phật Hải lại cuộn lên sóng lớn, trên đỉnh cổ thụ, vang lên vài tiếng quạ kêu.
Trong Thiện Đăng Đĩnh, cây hoa trang nghiêm mà tĩnh lặng, hai câu đề từ cổ xưa, qua cuộc bể dâu vẫn nằm dưới bức họa trong sảnh chính, chưa từng phai mờ.
Thiện Đăng giới Lê viên, đậu thuyền nơi biển Phật.
------
Truyện đến đây là kết thúc rồi, còn hai ngoại truyện về Nghê Lân và Quan Cửu, tớ sẽ dịch và đăng trong dịp Tết âm.
Chắc hẳn nhiều người đọc xong cái kết này sẽ cảm thấy cả một bầu trời hoang mang bối rối. Tất cả chỉ là một giấc mộng thôi ư? Bạch Phỉ Lệ không có thật ư? Dư Phi chỉ là ảo tưởng ư? Câu trả lời này tớ sẽ để ngỏ, muốn đáp ra sao là tùy các bạn. Còn tớ, tớ xin mượn đoạn thoại này của nhân vật Hub trong bộ phim Secondhand Lions (lại "lion":v trùng hợp thật) thay lời kết dành cho Mộng thấy sư tử:
"Đôi khi, những thứ mà có thể là thật, cũng có thể là sai, lại là những thứ mà một con người cần phải tin tưởng vào nhất. Rằng nhân chi sơ tính bản thiện; rằng danh dự, lòng dũng cảm, và đức hạnh là tất cả; rằng quyền lực và tiền bạc, tiền bạc và quyền lực, đều chẳng có nghĩa lý gì; rằng cái thiện sẽ luôn chiến thắng cái ác; và ta muốn con phải nhớ lấy điều này, rằng tình yêu...tình yêu đích thực sẽ không bao giờ chết. Nhớ lấy, con trai. Hãy nhớ lấy điều đó. Không quan trọng nó có thật hay không. Con thấy đó, khi một người tin vào điều gì đó, thì đấy nên là bởi vì chúng đáng để tin tưởng."
("Sometimes the things that may or may not be true are the things a man needs to believe in the most. That people are basically good; that honor, courage, and virtue mean everything; that power and money, money and power mean nothing; that good always triumphs over evil; and I want you to remember this, that love...true love never dies. You remember that, boy. You remember that. Doesn"t matter if it"s true or not. You see, a man should believe in those things, because those are the things worth believing in." – Hub, Secondhand Lions)
Người người đều biết, thành tựu mà bà đạt được, tất cả đều là dùng mồ hôi xương máu mà luyện nên. Thậm chí đến cả bậc thầy kinh kịch như Dư Thúc Nham, khi truyền nghiệp cho học trò, cũng vẫn giữ lại ba phần.
Nhưng Dư Phi nhận đệ tử, chẳng những tùy theo tài năng mà dạy, mà còn dốc hết vốn liếng ra truyền.
Bảy mươi tư năm cuộc đời của bà, bảy tuổi vào Thiện Đăng Đĩnh học hí, hai mươi ba tuổi tự xin trục xuất khỏi Thiện Đăng Đĩnh. Năm hai mươi sáu tuổi bỗng nhiên liên tiếp đột phá ba cảnh giới, một lần hát tân "Đỉnh thịnh Xuân Thu" mà thành danh, từ đó về sau tên tuổi địa vị luôn nằm trên đỉnh. Năm năm mươi tư tuổi, bệnh nặng một trận, lúc quay lại diễn, giọng xướng lão sinh tự nhiên mà thành, toàn thân đều tỏa ra hơi thở hí kịch. Khi đó, người người đều kinh hãi cảm thán, cái gọi là hí nhân hợp nhất, cùng lắm cũng chỉ đến vậy thôi.
Dư Phi cả đời không cưới gả, không con cái. Bên ngoài suy đoán rất nhiều, có người nói bà bị tổn thương tình cảm, sau đó không dám bén mảng tới chữ tình nữa, cũng có người nói bà có người tình là nữ, chỉ là phải chịu áp lực thế tục nên không thể công khai. Lời nghe nhiều nhất trong nghề là, bà đem cả đời dâng hiến hết cho việc truyền thừa, sáng tạo và truyền bá kinh kịch.
Nhưng những đệ tử thân truyền lớn tuổi thì biết, Dư Phi thực ra mắc chứng hoang tưởng cực kỳ nghiêm trọng. Bà thường xuyên kể cho họ nghe rằng, bà có một người yêu là sư tử, thế gian vô song.
Lúc đầu đệ tử của bà cũng không thích ứng được, nhưng dần dần rồi cũng quen, về sau còn thường xuyên hùa với bà. Ban đầu chúng đệ tử cho rằng, họ sẽ phải quen với chuyện này cho đến hết quãng đời còn lại của Dư Phi, không ngờ đến năm năm mươi tư tuổi ấy, bà nói cho họ biết, sư tử của bà đã đi rồi.
Bà nghiêm túc viết mười sáu chữ trong linh đường, rồi đốt cháy, chúng đệ tử vậy mà lại cảm thấy vô cùng xót xa.
Sau nữa, bà hát "Hương yểu" trên sân khấu, chúng đệ tử đều kinh hồn táng đởm, cho là bà điên thật rồi. Nhưng ba tháng sau, bà lại lần nữa xuất hiện trước công chúng, cứ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hai mươi năm sau đó, bà không còn đề cập tới sư tử của bà nữa, cũng không xuất hiện bất kỳ biểu hiện nào của chứng hoang tưởng.
Chúng đệ tử đều cho rằng bà đã hoàn toàn khỏi bệnh rồi, cũng chính vì khỏi bệnh nên thành tựu của bà mới đạt được đỉnh cao như vậy.
Nhưng đến khi bà qua đời rồi, chúng đệ tử mở phòng vẽ của bà ra, mới chính thức triệt để khiếp sợ.
Những bức vẽ này, chân thật đến vậy, phong phú đến vậy, chỉ là ăn cơm uống nước thôi, cũng vẽ rất nhiều bức, thần thái khác nhau, nhìn rất sống động.
Họ đã không tài nào phân biệt nổi, người kia là thật sự từng tồn tại, hay là chỉ nằm trong trí tưởng tượng của bà nữa rồi.
Có lẽ bà thật sự có thể nhìn thấy một thế giới tươi đẹp, rộng lớn hơn mà người thường không thể thấy được, vậy nên bà mới có thể hết lần này tới lần khác đột phá cảnh giới nghệ thuật của chính mình như vậy.
Trên thế giới chẳng phải có rất nhiều người như vậy sao? Họ trong mắt thường nhân là người điên, nhưng kỳ thực lại là người được chúa trời ban phước.
Trong tang lễ của Dư Phi, có một cụ già tuổi tác đã cao mà vẫn bảo đệ tử dìu tới phúng viếng. Chúng đệ tử của Dư Phi đều quen ông, ông là phương trượng của Văn Thù Viện trên bờ Phật Hải, đại sư Thứ Cơ.
Thứ Cơ tới trước linh bài của Dư Phi, nhìn người trong di ảnh, là dáng vẻ bà cười rực rỡ nhất, ông cũng sảng khoái cười to:
"Cả đời này của cô, một hồi đại mộng, làm thế nào cũng không thể thành thực!
"Lúc anh ta tạ thế, cô nói với tôi, "Thành tựu mong muốn nhất trong đời này, chính là lần diễn hí cùng anh ta", cô đã hoàn thành rồi.
"Điên thì đã sao, hoang tưởng thì đã sao, đều là chiếc bè của cô! Sư tử là Phật, cũng là phật pháp, hơn cả thế còn là bỉ ngạn."
Rời khỏi linh đường của Dư Phi, ông quay lại Văn Thù Viện. Cây bách năm nào đã trưởng thành từ lâu, kết đầy những chùm quả xanh lam, hệt như những đốm sao. Gió Phật Hải thoảng qua, mùi hương đăng đắng của cây bách phảng phất như mang theo giọng nói bóng hình người xưa.
Ông ngồi xếp bằng dưới cây bách, mỉm cười, đắc được tuệ quả, chậm rãi nhắm hai mắt.
Trên Phật Hải, chợt vang lên từng hồi chuông lớn văng vẳng.
"Phương trượng Thứ Cơ...viên tịch rồi..."
"Chú đại bi" được tụng lên trong Văn Thù Viện.
"Quang minh, trí tuệ, đều rời khỏi thế gian, chỉ còn lại sư tử bên Bồ Tát..."
Trên Phật Hải lại cuộn lên sóng lớn, trên đỉnh cổ thụ, vang lên vài tiếng quạ kêu.
Trong Thiện Đăng Đĩnh, cây hoa trang nghiêm mà tĩnh lặng, hai câu đề từ cổ xưa, qua cuộc bể dâu vẫn nằm dưới bức họa trong sảnh chính, chưa từng phai mờ.
Thiện Đăng giới Lê viên, đậu thuyền nơi biển Phật.
------
Truyện đến đây là kết thúc rồi, còn hai ngoại truyện về Nghê Lân và Quan Cửu, tớ sẽ dịch và đăng trong dịp Tết âm.
Chắc hẳn nhiều người đọc xong cái kết này sẽ cảm thấy cả một bầu trời hoang mang bối rối. Tất cả chỉ là một giấc mộng thôi ư? Bạch Phỉ Lệ không có thật ư? Dư Phi chỉ là ảo tưởng ư? Câu trả lời này tớ sẽ để ngỏ, muốn đáp ra sao là tùy các bạn. Còn tớ, tớ xin mượn đoạn thoại này của nhân vật Hub trong bộ phim Secondhand Lions (lại "lion":v trùng hợp thật) thay lời kết dành cho Mộng thấy sư tử:
"Đôi khi, những thứ mà có thể là thật, cũng có thể là sai, lại là những thứ mà một con người cần phải tin tưởng vào nhất. Rằng nhân chi sơ tính bản thiện; rằng danh dự, lòng dũng cảm, và đức hạnh là tất cả; rằng quyền lực và tiền bạc, tiền bạc và quyền lực, đều chẳng có nghĩa lý gì; rằng cái thiện sẽ luôn chiến thắng cái ác; và ta muốn con phải nhớ lấy điều này, rằng tình yêu...tình yêu đích thực sẽ không bao giờ chết. Nhớ lấy, con trai. Hãy nhớ lấy điều đó. Không quan trọng nó có thật hay không. Con thấy đó, khi một người tin vào điều gì đó, thì đấy nên là bởi vì chúng đáng để tin tưởng."
("Sometimes the things that may or may not be true are the things a man needs to believe in the most. That people are basically good; that honor, courage, and virtue mean everything; that power and money, money and power mean nothing; that good always triumphs over evil; and I want you to remember this, that love...true love never dies. You remember that, boy. You remember that. Doesn"t matter if it"s true or not. You see, a man should believe in those things, because those are the things worth believing in." – Hub, Secondhand Lions)
Tác giả :
Tiểu Hồ Nhu Vĩ