Mộng Nhiễu Lâm Lam
Chương 20
Edit: Mogami
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngũ Thi Lâm gạt mọi chuyện sang một bên, xách hành lý, cùng mọi người rời phòng ký túc xá.
“Thi Lâm, nghỉ hè đợt này ngươi sẽ không cắm đầu vào máy tính cả ngày nữa chứ?” Hoàng Kỳ đi trước Ngũ Thi Lâm, vừa đi vừa hỏi.
“Dù ta rất muốn như thế nhưng mẹ ta sẽ không cho phép đâu”. Ngũ Thi Lâm bĩu môi, ngao ngán trả lời.
Hoàng kỳ đang định hỏi tiếp hai nàng kia thì các nàng đã đi xuống tới tầng 1, bốn nam sinh phòng 432 đã đứng chờ các nàng từ khi nào.
“Các bạn về sớm a.” Trình Dương cười với các nàng, thuận tay đỡ hành lý cho Hoàng Kỳ.
“Chim non dậy sớm thì mới có sâu ăn.” Yên tâm giao hành lý cho Trình Dương “Sau này khó có cơ hội nhờ được các bạn mang hành lý cho, bây giờ không tranh thủ sao được?”
“Đây là áp bức thì có.” Thái Ngạo đỡ hành lý nặng nề của Bạch Dương, buồn bực nói.
“Vớ vẩn, phải nói là sâu non dậy sớm bị chim ăn, các bạn chấp nhận số phận đi.” Chỉ còn phải khoác một cái ba lô trên lưng, Bạch Dương nhanh chân đi đến bên cạnh Hoàng Kỳ.
Ngũ Thi Lâm đang định đưa hàng lý cho Diêu Hoàng thì Vương Hoàng đã nhanh hơn nàng một bước, cầm hành lý giao cho hắn.
Nhìn sang Tô Minh ở bên cạnh, Ngũ Thi Lâm rất buồn bực, rất muốn hỏi ba cô bạn của mình: Sao các ngươi cứ dồn ta đến đường cùng?
Đến ngã ba thì mỗi người một ngả, Ngũ Thi lâm một mình đi cùng Tô Minh.
Ngũ Thi Lâm không biết phải nói gì, cả đoạn đường chỉ im lặng.
Chỉ còn tiếng bánh xe lăn trên đường và tiếng bước chân.
Thật xấu hổ.
“Tô Minh”, quay sang Tô Minh, Ngũ Thi Lâm bắt đầu tìm đề tài “bạn thấy Mộng nhiễu tam giới thế nào?”
“Cũng không tệ lắm” nhìn thẳng đường phía trước “Đêm qua mình lên trang web chính thức với diễn đàng của Mộng nhiễu tam giới, xem mấy topic về công kích, thấy khá thú vị.”
“Uhm”
Lại không biết nói gì nữa.
“Thi Lâm, bạn bắt đầu chơi game online từ bao giờ? Mình chưa bao giờ nghĩ là bạn cũng chơi game online đấy. Thao tác của bạn tốt lắm.”
囧.
“Mình a?” vẫn nhìn chằm chằm xuống đất “Cũng được vài năm rồi.”
“Tối hôm qua chơi cùng bạn, mình có điều vẫn thấy thắc mắc, Thi lâm.”
“Sao thế?” Ngũ Thi Lâm nghi hoặc nhìn Tô Minh.
“Mình nhận ra hình như bạn với Chi Thảo Đinh Lan, cả Ngàn Khuynh Nhi nữa, có quen biết nhau phải không?”
Vừa đi vừa nói, ngẩng lên thì bọn họ đã đi tới cửa phía Nam.
“Uhm. Đến cửa Nam rồi, cám ơn bạn, Tô Minh.” Khẽ thở phào nhẹ nhõm, Ngũ Thi Lâm chờ Tô Minh giao hành lý cho mình.
“Vội gì” mỉm cười nhìn Ngũ Thi Lâm, Tô Minh nói tiếp “Mình không bận gì cả, đứng ở đây chờ xe cùng bạn.”
“Ah” không dám từ chối “Cảm ơn.”
Nhìn đồng hồ, Dương Chi phải một lúc nữa mới đến, Ngũ Thi Lâm thấy hơi mệt mỏi, lại phải tiếp tục tìm đề tài nói chuyện a.
“Tô Minh, không ngờ bạn cũng chơi game online đó.”
“À, phòng mình mỗi ngày đều nói chuyện về Mộng nhiễu tam giới, mình cũng thấy hơi tò mò. Đến hôm qua thấy Hoàng Kỳ bảo rằng bạn cũng chơi nên mình cũng muốn thử xem thế nào.”
“Hoá ra là thế a” lại cúi đầu “Thao tác của bạn cũng rất tốt nha.”
Không giống người mới bắt đầu chơi.
“Thật ra, trước đây khá lâu mình cũng đã chơi game này rồi, nhưng mà, đã nhiều năm không chơi rồi, bây giờ cũng có thể coi là người mới mà.”
“Uhm”
Dương Chi chết bầm, sao bây giờ còn chưa thấy đâu?
Ngũ Thi Lâm cảm thấy cứ phải đứng cùng một người bạn không thân thật khó xử, chẳng biết phải nói gì, tẻ ngắt, vô cùng bực bội.
Cô gái ấy thỉnh thoảng cúi đầu, thỉnh thoảng nhìn phía trước cổng, nhưng mà không hề nhìn sang hắn.
Mà thời tiết hôm nay cũng thật là tốt, một làn gió thổi qua, những lọn tóc nhẹ nhàng bay bay.
Nhu hoà, xinh đẹp tuyệt trần.
Tô Minh đang định hỏi Ngũ Thi Lâm một vấn đề, đột nhiên nhìn thấy Ngũ Thi Lâm vẫy vẫy tay.
Tô Minh nhìn theo hướng Ngũ Thi Lâm vẫy.
Một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa, phía sau có nam sinh mang hành lý giúp nàng.
“Tiểu Chi.”
“Oa ha ha, mỹ nhân của ta, đến ôm gia một cái nào.” Dương Chi không nói thêm câu nào nữa, cũng không quan tâm xem xung quanh có người hay không, lao đến ôm chầm lấy Ngũ Thi Lâm.
“Em chưa bao giờ ôm anh…” Nam sinh mặc áo sơ mi màu đen đứng bên cạnh Dương Chi nhỏ giọng nói.
Dượng Chi nhanh tay lấy hành lý trong tay đối phương “Em đã đến nơi rồi, anh có thể về được rồi.”
“Anh là bạn trai em, thế mà chỉ có nghĩa vụ mang hành lý hộ em, anh đúng là khổ a.” Nam sinh kia nhìn Dương Chi, tay đặt lên ngực trái, ảo não nói.
Nhìn nam sinh giống người vợ đau khổ kia, Ngũ Thi Lâm không nhịn cười nổi, khẽ hỏi Dương Chi: “Anh ta là ai vậy? Ngươi bao giờ thì giới thiệu bạn trai đây?”
Dương Chi cũng ghé sát vào tai Ngũ Thi Lâm, nói nhỏ một câu: “Anh ấy chính là Vũ Nhất Kiếm”.
Nói xong liền nắm tay Ngũ Thi Lâm: “Sao xe còn chưa thấy đến nhỉ?”
“Chờ một chút nữa là có mà.”
Ngũ Thi Lâm nhìn Tô Minh, giới thiệu với Dương Chi: “Tiểu Chi, đây là bạn học của ta, tên là Tô Minh.”
“Xin chào, gọi mình là Dương Chi. Dương trong Bạch Dương, chi trong Linh Chi. Không nghĩ bạn lại mang hành lý giúp Tiểu Lâm nhà mình, thật sự cảm ơn bạn nha.”
“Sao lại không giới thiệu bọn ta?” Nam sinh áo đen lại bắt đầu thì thầm.
Không thèm nhìn lấy một cái, Dương Chi quay sang Ngũ Thi Lâm và Tô Minh giới thiệu hai nam sinh đi cùng nàng.
Chỉ vào nam sinh mặc áo đen “Đây là Uông Dương.”
Sau đó, Dương Chi lại chỉ vào nam sinh từ nãy giờ vẫn im lặng.
Giọng nói Dương Chi trở nên vô cùng nghiêm chỉnh: “Đây chính là Hoàng Lam sư huynh của chúng ta.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngũ Thi Lâm gạt mọi chuyện sang một bên, xách hành lý, cùng mọi người rời phòng ký túc xá.
“Thi Lâm, nghỉ hè đợt này ngươi sẽ không cắm đầu vào máy tính cả ngày nữa chứ?” Hoàng Kỳ đi trước Ngũ Thi Lâm, vừa đi vừa hỏi.
“Dù ta rất muốn như thế nhưng mẹ ta sẽ không cho phép đâu”. Ngũ Thi Lâm bĩu môi, ngao ngán trả lời.
Hoàng kỳ đang định hỏi tiếp hai nàng kia thì các nàng đã đi xuống tới tầng 1, bốn nam sinh phòng 432 đã đứng chờ các nàng từ khi nào.
“Các bạn về sớm a.” Trình Dương cười với các nàng, thuận tay đỡ hành lý cho Hoàng Kỳ.
“Chim non dậy sớm thì mới có sâu ăn.” Yên tâm giao hành lý cho Trình Dương “Sau này khó có cơ hội nhờ được các bạn mang hành lý cho, bây giờ không tranh thủ sao được?”
“Đây là áp bức thì có.” Thái Ngạo đỡ hành lý nặng nề của Bạch Dương, buồn bực nói.
“Vớ vẩn, phải nói là sâu non dậy sớm bị chim ăn, các bạn chấp nhận số phận đi.” Chỉ còn phải khoác một cái ba lô trên lưng, Bạch Dương nhanh chân đi đến bên cạnh Hoàng Kỳ.
Ngũ Thi Lâm đang định đưa hàng lý cho Diêu Hoàng thì Vương Hoàng đã nhanh hơn nàng một bước, cầm hành lý giao cho hắn.
Nhìn sang Tô Minh ở bên cạnh, Ngũ Thi Lâm rất buồn bực, rất muốn hỏi ba cô bạn của mình: Sao các ngươi cứ dồn ta đến đường cùng?
Đến ngã ba thì mỗi người một ngả, Ngũ Thi lâm một mình đi cùng Tô Minh.
Ngũ Thi Lâm không biết phải nói gì, cả đoạn đường chỉ im lặng.
Chỉ còn tiếng bánh xe lăn trên đường và tiếng bước chân.
Thật xấu hổ.
“Tô Minh”, quay sang Tô Minh, Ngũ Thi Lâm bắt đầu tìm đề tài “bạn thấy Mộng nhiễu tam giới thế nào?”
“Cũng không tệ lắm” nhìn thẳng đường phía trước “Đêm qua mình lên trang web chính thức với diễn đàng của Mộng nhiễu tam giới, xem mấy topic về công kích, thấy khá thú vị.”
“Uhm”
Lại không biết nói gì nữa.
“Thi Lâm, bạn bắt đầu chơi game online từ bao giờ? Mình chưa bao giờ nghĩ là bạn cũng chơi game online đấy. Thao tác của bạn tốt lắm.”
囧.
“Mình a?” vẫn nhìn chằm chằm xuống đất “Cũng được vài năm rồi.”
“Tối hôm qua chơi cùng bạn, mình có điều vẫn thấy thắc mắc, Thi lâm.”
“Sao thế?” Ngũ Thi Lâm nghi hoặc nhìn Tô Minh.
“Mình nhận ra hình như bạn với Chi Thảo Đinh Lan, cả Ngàn Khuynh Nhi nữa, có quen biết nhau phải không?”
Vừa đi vừa nói, ngẩng lên thì bọn họ đã đi tới cửa phía Nam.
“Uhm. Đến cửa Nam rồi, cám ơn bạn, Tô Minh.” Khẽ thở phào nhẹ nhõm, Ngũ Thi Lâm chờ Tô Minh giao hành lý cho mình.
“Vội gì” mỉm cười nhìn Ngũ Thi Lâm, Tô Minh nói tiếp “Mình không bận gì cả, đứng ở đây chờ xe cùng bạn.”
“Ah” không dám từ chối “Cảm ơn.”
Nhìn đồng hồ, Dương Chi phải một lúc nữa mới đến, Ngũ Thi Lâm thấy hơi mệt mỏi, lại phải tiếp tục tìm đề tài nói chuyện a.
“Tô Minh, không ngờ bạn cũng chơi game online đó.”
“À, phòng mình mỗi ngày đều nói chuyện về Mộng nhiễu tam giới, mình cũng thấy hơi tò mò. Đến hôm qua thấy Hoàng Kỳ bảo rằng bạn cũng chơi nên mình cũng muốn thử xem thế nào.”
“Hoá ra là thế a” lại cúi đầu “Thao tác của bạn cũng rất tốt nha.”
Không giống người mới bắt đầu chơi.
“Thật ra, trước đây khá lâu mình cũng đã chơi game này rồi, nhưng mà, đã nhiều năm không chơi rồi, bây giờ cũng có thể coi là người mới mà.”
“Uhm”
Dương Chi chết bầm, sao bây giờ còn chưa thấy đâu?
Ngũ Thi Lâm cảm thấy cứ phải đứng cùng một người bạn không thân thật khó xử, chẳng biết phải nói gì, tẻ ngắt, vô cùng bực bội.
Cô gái ấy thỉnh thoảng cúi đầu, thỉnh thoảng nhìn phía trước cổng, nhưng mà không hề nhìn sang hắn.
Mà thời tiết hôm nay cũng thật là tốt, một làn gió thổi qua, những lọn tóc nhẹ nhàng bay bay.
Nhu hoà, xinh đẹp tuyệt trần.
Tô Minh đang định hỏi Ngũ Thi Lâm một vấn đề, đột nhiên nhìn thấy Ngũ Thi Lâm vẫy vẫy tay.
Tô Minh nhìn theo hướng Ngũ Thi Lâm vẫy.
Một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa, phía sau có nam sinh mang hành lý giúp nàng.
“Tiểu Chi.”
“Oa ha ha, mỹ nhân của ta, đến ôm gia một cái nào.” Dương Chi không nói thêm câu nào nữa, cũng không quan tâm xem xung quanh có người hay không, lao đến ôm chầm lấy Ngũ Thi Lâm.
“Em chưa bao giờ ôm anh…” Nam sinh mặc áo sơ mi màu đen đứng bên cạnh Dương Chi nhỏ giọng nói.
Dượng Chi nhanh tay lấy hành lý trong tay đối phương “Em đã đến nơi rồi, anh có thể về được rồi.”
“Anh là bạn trai em, thế mà chỉ có nghĩa vụ mang hành lý hộ em, anh đúng là khổ a.” Nam sinh kia nhìn Dương Chi, tay đặt lên ngực trái, ảo não nói.
Nhìn nam sinh giống người vợ đau khổ kia, Ngũ Thi Lâm không nhịn cười nổi, khẽ hỏi Dương Chi: “Anh ta là ai vậy? Ngươi bao giờ thì giới thiệu bạn trai đây?”
Dương Chi cũng ghé sát vào tai Ngũ Thi Lâm, nói nhỏ một câu: “Anh ấy chính là Vũ Nhất Kiếm”.
Nói xong liền nắm tay Ngũ Thi Lâm: “Sao xe còn chưa thấy đến nhỉ?”
“Chờ một chút nữa là có mà.”
Ngũ Thi Lâm nhìn Tô Minh, giới thiệu với Dương Chi: “Tiểu Chi, đây là bạn học của ta, tên là Tô Minh.”
“Xin chào, gọi mình là Dương Chi. Dương trong Bạch Dương, chi trong Linh Chi. Không nghĩ bạn lại mang hành lý giúp Tiểu Lâm nhà mình, thật sự cảm ơn bạn nha.”
“Sao lại không giới thiệu bọn ta?” Nam sinh áo đen lại bắt đầu thì thầm.
Không thèm nhìn lấy một cái, Dương Chi quay sang Ngũ Thi Lâm và Tô Minh giới thiệu hai nam sinh đi cùng nàng.
Chỉ vào nam sinh mặc áo đen “Đây là Uông Dương.”
Sau đó, Dương Chi lại chỉ vào nam sinh từ nãy giờ vẫn im lặng.
Giọng nói Dương Chi trở nên vô cùng nghiêm chỉnh: “Đây chính là Hoàng Lam sư huynh của chúng ta.”
Tác giả :
Tam Nguyệt Thanh Hạnh