Mộng Nam Kha
Chương 6: Tân hôn
Hà viên ngoại thất thần nhìn con gái lao đến bên nhà ngục. Gương mặt xinh đẹp tái mét, nước mắt ràn rùa trên gò má xanh xao.
-Cha ơi!… Cha có sao không? Cha…
-Con gái…Đừng khóc nữa con. -Hà viên ngoại đau lòng lau nước mắt cho con gái – Con sao rồi? Bọn chúng có…
-Cha ơi! –Bảo Ngọc lắc mạnh đầu, cố gượng cười –Cha không sao phải không cha? Cha không sao…
-Bảo Ngọc…Cha già rồi…Cha có gì cũng không quan trọng. Con đừng nghe lời bọn chúng, đừng…đừng lấy đại vương. Làm vợ tướng cướp mãi là vợ tướng cướp. Con sẽ không có kết cuộc tốt đẹp. Huống gì…đại vương lớn tuổi như vậy. Con sẽ lỡ cả cuộc đời đó con!
-Cha ơi…Nhưng họ nói…Họ nói chỉ cần con chịu, họ sẽ thả cha ra –Bảo Ngọc khóc nấc lên – Con…con cũng không thể nào thoát được. Nếu chịu lấy đại vương, ông ta sẽ thả cha. Cha…
-Con gái ngốc à…Cha còn có bao nhiêu năm nữa…Cuộc đời con chỉ mới bắt đầu. Đừng nên vì cha mà…
-Nói nhiêu đó đủ rồi –Một tên lâu la có vẻ nóng ruột trước cảnh bịn rịn của hai cha con liền đến bên thúc giục –Đại vương đã cho cô nương gặp cha rồi, mau đi trang điểm rồi làm lễ.
-Cha….
-Bảo Ngọc! Đừng đi Bảo Ngọc….Đừng con…
Bảo Ngọc bị kéo đi. Hà viên ngoại bám chặt lấy song sắt, nhìn theo con gái. Lòng ông bấn loạn. Cái mạng già dù có mất đi cũng tiếc, nhưng Bảo Ngọc không thể…Con gái của ông…
-Bọn chúng không nghe lời van xin của ông đâu. Đừng phí sức nữa Hà lão gia!
Chàng thanh niên cùng bị nhốt trong ngục lên tiếng. Cảnh tình như là sinh ly tử biệt của hai cha con làm hắn cũng thấy cay cay nơi mắt. Nhưng đây là hang ổ giặc cướp. Chỉ có tàn nhẫn, chỉ có giết chóc và ép buộc chứ làm gì có tình thân, làm gì có lòng trắc ẩn để cầu xin:
-Hà viên ngoại. Đi đi!
Một lâu la trở lại, mở cửa ngục…Hà viên ngoại ngơ ngác nhìn hắn ta:
-Đi đâu?
-Đại vương nói thả ông ra. –Hắn quăng trước mặt Hà viên ngoại một túi tiền – Cầm lấy tiền này mà đi đi! Đại vương nói khi nào con ông sinh con thì sẽ cho về thăm ông. Đi đi!
-Nhưng tôi không… Con gái tôi…
Hà viên ngoại cũng bị kéo ra ngoài. Bên trong chỉ còn lại chàng thanh niên. Thêm một tên lâu la từ ngoài bước vào, trên tay là một thanh gươm đã tuốt ra khỏi vỏ. Hắn lạnh lùng:
-Đại vương nói…Một là cho ngươi sống…Nhưng phải làm gia nhập vào sơn trại. Hai là giết ngươi luôn. Chọn nhanh đi!
Tạ Diên Bình vẫn còn nhiều thứ phải bận tâm. Lời trăn trối của cha trước khi chết. Phải tìm được em gái. Ngay bây giờ chưa thể chết. Hơn nữa…Sống là còn hy vọng. Hắn phải sống mới có thể làm được nhiều điều.
Ánh mắt sáng quắc của Tạ Diên Bình quét qua tên lâu la như đánh giá. Một mình hắn đương nhiên không đáng ngại. Nhưng bên ngoài còn rất nhiều người. Chén cơm đêm nào vẫn còn ấm…Hắn cũng muốn, nếu được thì giúp cho hai cha con đáng thương ấy đào thoát khỏi nơi này:
-Ta muốn gặp đại vương. Ta muốn gia nhập vào sơn trại.
-Được rồi. Đi theo ta!
Cánh cửa ngục bật mở. Tạ Diên Bình đi đằng sau hắn, lướt qua mấy lều trại…Ở lều phía ngoài cùng đang được kết hoa đỏ rực…Ánh đèn le lói, sau lớp màn cửa phất phơ là dáng một người con gái…Tạ Diên Bình cũng nhanh chóng nhận ra…Nhìn về phía chiếc lều hoa cưới ấy không chỉ có mình hắn… Còn có một bóng người mảnh khảnh…Hình như là một phụ nữ cũng không rời mắt khỏi chiếc lều một lát nữa sẽ diễn ra lễ tân hôn.
….Trong căn phòng tân hôn, tân nương sắc mặt tái mét dù được khoác lên mình bộ trang phục màu đỏ rực. Hà Bảo Ngọc thực sự tuyệt vọng. Nàng sợ….rất sợ….Tên chúa cướp vô cùng tàn bạo lại sắp trở thành chồng của mình sao?
Có tiếng động ngoài cửa. Nữ nô hầu hạ Bảo Ngọc bước tới. Qua lớp khăn trùm đầu, Bảo Ngọc chỉ lờ mờ nhận thấy đôi chân của người mới đến. Giọng nói vang lên. Là giọng nói của một người phụ nữ đã lớn tuổi:
-Hà cô nương…Mời cô nương dùng chén trà sâm giải nhiệt. Đại vương sai ta mang đến cho cô nương.
-Có thật là do đại vương sai bà mang tới không? –Nữ nô bỗng nhiên lên tiếng- Người đã căn dặn, ngoài chúng ta ra tuyệt đối không có ai được phép mang thứ gì cho Hà cô nương. Bà… Á!
Tiếng hét bị tắc nghẽn đột ngột khiến cho Bảo Ngọc hoảng hốt. Chưa kịp ngồi dậy thì vai nàng bỗng có ai khóa chặt, người bị đè mạnh xuống giường. Chiếc khăn trùm đầu rơi ra. Người phụ nữ trung niên tay cầm chén trà, dùng sức cố ép Bảo Ngọc phải uống. Nàng càng sợ hãi vùng vẫy thì bà ta càng đè mạnh. Mái tóc Bảo Ngọc xổ tung, bị giật mạnh ra đằng sau. Chưa tan hết cảm giác đau buốt ở da đầu thì nàng đã tối tăm mày mặt bởi một cái tát như trời giáng vào gương mặt thanh tú. Người phụ nữ thừa lúc Bảo Ngọc đang choáng váng định đổ thuốc vào trong miệng nàng…Bỗng nhiên:
-Bốp!
Lại là âm thanh của một cái tát. Nhưng đối tượng không phải là Bảo Ngọc. Khi nàng định thần nhìn lại, người phụ nữ kia đã nằm sóng xoài dưới đất. Người đàn ông nắm tay Bảo Ngọc kéo dậy, dứt khoát:
-Đi thôi!
Bảo Ngọc cũng không biết làm sao mình lại có thể rời khỏi căn lều đó được. Người đàn ông có cách ăn mặc rất giống bọn người trong sơn trại. Vừa rời khỏi lều, trong một góc khuất, hắn ta đột ngột xé bỏ lớp áo cưới trên người Bảo Ngọc. Lúc đó nàng mới hoảng hốt hét lên:
-Ông…
Cái miệng nhỏ nhắn bị bịt chặt. Gã đàn ông khoác lên người nàng một chiếc áo. Là quần áo nữ nô. Giọng hắn cũng trở nên thật dịu dàng:
-Cô nương khoác vào đi! Chúng ta nhân lúc này trốn khỏi trại. Nhanh lên!
Hình như mình đang được giúp đỡ. Bảo Ngọc mơ hồ cảm thấy như vậy. Đôi tay nhỏ nhắn run rẩy mặc nhanh áo…Dưới ánh trăng đang chiếu xuống, gương mặt gã đàn ông với những đường nét có phần quen thuộc…Bảo Ngọc khẽ thốt lên:
-Là người….Người là vị công tử hôm đó….Người…
Tạ Diên Bình không đáp. Bàn tay thô ráp của hắn nắm lấy những ngón tay búp măng xanh xao. Một cảm giác bình yên bỗng chốc tràn ngập khắp tâm hồn, Bảo Ngọc ngoan ngoãn đi theo hắn. Trăng sáng vằng vặc….Trên con đường vắng vẻ, hai bóng người lẳng lặng bước bên nhau, chìm dần vào trong màn đêm mờ mịt……..
-Cha ơi!… Cha có sao không? Cha…
-Con gái…Đừng khóc nữa con. -Hà viên ngoại đau lòng lau nước mắt cho con gái – Con sao rồi? Bọn chúng có…
-Cha ơi! –Bảo Ngọc lắc mạnh đầu, cố gượng cười –Cha không sao phải không cha? Cha không sao…
-Bảo Ngọc…Cha già rồi…Cha có gì cũng không quan trọng. Con đừng nghe lời bọn chúng, đừng…đừng lấy đại vương. Làm vợ tướng cướp mãi là vợ tướng cướp. Con sẽ không có kết cuộc tốt đẹp. Huống gì…đại vương lớn tuổi như vậy. Con sẽ lỡ cả cuộc đời đó con!
-Cha ơi…Nhưng họ nói…Họ nói chỉ cần con chịu, họ sẽ thả cha ra –Bảo Ngọc khóc nấc lên – Con…con cũng không thể nào thoát được. Nếu chịu lấy đại vương, ông ta sẽ thả cha. Cha…
-Con gái ngốc à…Cha còn có bao nhiêu năm nữa…Cuộc đời con chỉ mới bắt đầu. Đừng nên vì cha mà…
-Nói nhiêu đó đủ rồi –Một tên lâu la có vẻ nóng ruột trước cảnh bịn rịn của hai cha con liền đến bên thúc giục –Đại vương đã cho cô nương gặp cha rồi, mau đi trang điểm rồi làm lễ.
-Cha….
-Bảo Ngọc! Đừng đi Bảo Ngọc….Đừng con…
Bảo Ngọc bị kéo đi. Hà viên ngoại bám chặt lấy song sắt, nhìn theo con gái. Lòng ông bấn loạn. Cái mạng già dù có mất đi cũng tiếc, nhưng Bảo Ngọc không thể…Con gái của ông…
-Bọn chúng không nghe lời van xin của ông đâu. Đừng phí sức nữa Hà lão gia!
Chàng thanh niên cùng bị nhốt trong ngục lên tiếng. Cảnh tình như là sinh ly tử biệt của hai cha con làm hắn cũng thấy cay cay nơi mắt. Nhưng đây là hang ổ giặc cướp. Chỉ có tàn nhẫn, chỉ có giết chóc và ép buộc chứ làm gì có tình thân, làm gì có lòng trắc ẩn để cầu xin:
-Hà viên ngoại. Đi đi!
Một lâu la trở lại, mở cửa ngục…Hà viên ngoại ngơ ngác nhìn hắn ta:
-Đi đâu?
-Đại vương nói thả ông ra. –Hắn quăng trước mặt Hà viên ngoại một túi tiền – Cầm lấy tiền này mà đi đi! Đại vương nói khi nào con ông sinh con thì sẽ cho về thăm ông. Đi đi!
-Nhưng tôi không… Con gái tôi…
Hà viên ngoại cũng bị kéo ra ngoài. Bên trong chỉ còn lại chàng thanh niên. Thêm một tên lâu la từ ngoài bước vào, trên tay là một thanh gươm đã tuốt ra khỏi vỏ. Hắn lạnh lùng:
-Đại vương nói…Một là cho ngươi sống…Nhưng phải làm gia nhập vào sơn trại. Hai là giết ngươi luôn. Chọn nhanh đi!
Tạ Diên Bình vẫn còn nhiều thứ phải bận tâm. Lời trăn trối của cha trước khi chết. Phải tìm được em gái. Ngay bây giờ chưa thể chết. Hơn nữa…Sống là còn hy vọng. Hắn phải sống mới có thể làm được nhiều điều.
Ánh mắt sáng quắc của Tạ Diên Bình quét qua tên lâu la như đánh giá. Một mình hắn đương nhiên không đáng ngại. Nhưng bên ngoài còn rất nhiều người. Chén cơm đêm nào vẫn còn ấm…Hắn cũng muốn, nếu được thì giúp cho hai cha con đáng thương ấy đào thoát khỏi nơi này:
-Ta muốn gặp đại vương. Ta muốn gia nhập vào sơn trại.
-Được rồi. Đi theo ta!
Cánh cửa ngục bật mở. Tạ Diên Bình đi đằng sau hắn, lướt qua mấy lều trại…Ở lều phía ngoài cùng đang được kết hoa đỏ rực…Ánh đèn le lói, sau lớp màn cửa phất phơ là dáng một người con gái…Tạ Diên Bình cũng nhanh chóng nhận ra…Nhìn về phía chiếc lều hoa cưới ấy không chỉ có mình hắn… Còn có một bóng người mảnh khảnh…Hình như là một phụ nữ cũng không rời mắt khỏi chiếc lều một lát nữa sẽ diễn ra lễ tân hôn.
….Trong căn phòng tân hôn, tân nương sắc mặt tái mét dù được khoác lên mình bộ trang phục màu đỏ rực. Hà Bảo Ngọc thực sự tuyệt vọng. Nàng sợ….rất sợ….Tên chúa cướp vô cùng tàn bạo lại sắp trở thành chồng của mình sao?
Có tiếng động ngoài cửa. Nữ nô hầu hạ Bảo Ngọc bước tới. Qua lớp khăn trùm đầu, Bảo Ngọc chỉ lờ mờ nhận thấy đôi chân của người mới đến. Giọng nói vang lên. Là giọng nói của một người phụ nữ đã lớn tuổi:
-Hà cô nương…Mời cô nương dùng chén trà sâm giải nhiệt. Đại vương sai ta mang đến cho cô nương.
-Có thật là do đại vương sai bà mang tới không? –Nữ nô bỗng nhiên lên tiếng- Người đã căn dặn, ngoài chúng ta ra tuyệt đối không có ai được phép mang thứ gì cho Hà cô nương. Bà… Á!
Tiếng hét bị tắc nghẽn đột ngột khiến cho Bảo Ngọc hoảng hốt. Chưa kịp ngồi dậy thì vai nàng bỗng có ai khóa chặt, người bị đè mạnh xuống giường. Chiếc khăn trùm đầu rơi ra. Người phụ nữ trung niên tay cầm chén trà, dùng sức cố ép Bảo Ngọc phải uống. Nàng càng sợ hãi vùng vẫy thì bà ta càng đè mạnh. Mái tóc Bảo Ngọc xổ tung, bị giật mạnh ra đằng sau. Chưa tan hết cảm giác đau buốt ở da đầu thì nàng đã tối tăm mày mặt bởi một cái tát như trời giáng vào gương mặt thanh tú. Người phụ nữ thừa lúc Bảo Ngọc đang choáng váng định đổ thuốc vào trong miệng nàng…Bỗng nhiên:
-Bốp!
Lại là âm thanh của một cái tát. Nhưng đối tượng không phải là Bảo Ngọc. Khi nàng định thần nhìn lại, người phụ nữ kia đã nằm sóng xoài dưới đất. Người đàn ông nắm tay Bảo Ngọc kéo dậy, dứt khoát:
-Đi thôi!
Bảo Ngọc cũng không biết làm sao mình lại có thể rời khỏi căn lều đó được. Người đàn ông có cách ăn mặc rất giống bọn người trong sơn trại. Vừa rời khỏi lều, trong một góc khuất, hắn ta đột ngột xé bỏ lớp áo cưới trên người Bảo Ngọc. Lúc đó nàng mới hoảng hốt hét lên:
-Ông…
Cái miệng nhỏ nhắn bị bịt chặt. Gã đàn ông khoác lên người nàng một chiếc áo. Là quần áo nữ nô. Giọng hắn cũng trở nên thật dịu dàng:
-Cô nương khoác vào đi! Chúng ta nhân lúc này trốn khỏi trại. Nhanh lên!
Hình như mình đang được giúp đỡ. Bảo Ngọc mơ hồ cảm thấy như vậy. Đôi tay nhỏ nhắn run rẩy mặc nhanh áo…Dưới ánh trăng đang chiếu xuống, gương mặt gã đàn ông với những đường nét có phần quen thuộc…Bảo Ngọc khẽ thốt lên:
-Là người….Người là vị công tử hôm đó….Người…
Tạ Diên Bình không đáp. Bàn tay thô ráp của hắn nắm lấy những ngón tay búp măng xanh xao. Một cảm giác bình yên bỗng chốc tràn ngập khắp tâm hồn, Bảo Ngọc ngoan ngoãn đi theo hắn. Trăng sáng vằng vặc….Trên con đường vắng vẻ, hai bóng người lẳng lặng bước bên nhau, chìm dần vào trong màn đêm mờ mịt……..
Tác giả :
Ngưng Văn