Mộng Hồi Tàn Cận
Chương 8
“Phải làm sao, tiểu Cận nhi hẳn là rất rõ ràng.”
Tôi quay đầu nhìn qua, đám bảo vệ đã lui hết ra ngoài cửa, chỉ còn nam nhân nằm trên mặt đất thoi thóp thở, cùng với Dương Diệp đang dùng một đôi mắt màu đỏ nhìn tôi, trong đôi mắt đó chứa đầy sự đáng sợ làm cho tôi chậm rãi đem tầm mắt quay về trên áo ngủ của mình, cởi bỏ từng khuy áo, chỉ trong chốc lát, quần áo trên người thuận theo da thịt tuyết trắng trượt xuống, Dương Diệp kéo tôi đến giữa hai chân anh, tôi cũng ngoan ngoãn cởi bỏ quần mình ra, trong miệng không ngừng phun ra nuốt vào côn thịt thô to trầm trọng dù cho cổ họng tôi đã đau nhứt khó chịu đến mức sắp không thể chịu đựng được nữa.
Dương Diệp di chuyển bàn tay lạnh lẽo to lớn nâng lên cặp mông phấn hồng, dưới ánh mắt kinh ngạc của nam nhân đẫm máu kia, Dương Diệp lộ ra một mạt cười lạnh, hai ngón tay đột nhiên đâm vào nụ hoa yếu ớt, Dương Cận cả người run lên, u động phía sau bị Dương Diệp hung ác đâm chọc chảy ra máu tươi, Dương Diệp vẫn cứ nhẹ nhàng cười, hướng nam nhân thê thảm kia nói.
“Đừng quên tiểu Cận nhi cứu ngươi bằng cách nào, nếu không phải các ngươi dáng vẻ không nhập mắt, nói không chừng ta đã sai người thượng các ngươi mấy tuần chứ cũng không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.”
Dương Diệp kéo tôi áp sát vào trong ngực anh, bàn tay bắt lấy cặp đùi gầy thon, không cho tôi khép lại mông cánh hoa, côn thịt không ngừng xỏ xuyên qua dũng đạo máu tươi đầm đìa, tôi tùy theo Dương Diệp kịch liệt nhấp nhô, đôi mắt mờ mịt nhìn khuôn mặt xanh tím kia đang sợ hãi, chậm rãi nhắm lại, có lẽ hắn cũng hiểu được tôi vừa bẩn thỉu vừa đê tiện.
“Cận nhi, cậu không vui sao? Tại sao lại khóc?”
Dương Diệp đã rút ra khỏi người tôi, nơi hạ thân đau đớn vẫn như trước chảy ra máu nóng rát, tôi mở to mắt, mới phát hiện hết thảy sớm đã chấm dứt, nam nhân kia cùng bạn của hắn cũng chẳng biết đi đâu, con ngươi Dương Diệp đen láy tựa như bảo thạch ám màu chăm chú nhìn tôi rồi lại dịu dàng lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt tôi.
“Chỉ có phụ nữ mới khóc, Cận nhi sao cũng thế? Tôi không thích cậu khóc.”
Dương Diệp không ngừng dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt đầm đìa trên mặt tôi, lực tay càng lúc càng mạnh làm cho trên mặt tôi lưu lại mấy vết cào đỏ rực, tôi sợ tới mức không dám khóc nữa, cả người cứng ngắc nhìn Dương Diệp vẻ mặt không giống bình thường mặc dù anh vẫn đang nhẹ nhàng cười.
“Thế là đủ rồi, sau này đừng khóc nữa, bằng không tôi sẽ rất đau lòng.”
Dương Diệp từ sáng sớm đã đi không thấy bóng dáng, quản gia tiến vào trong phòng, thấy trên giường một mảnh máu đen cùng Dương Cận đang phát sốt mê man ở trên giường, cánh tay già nua bất đắc dĩ run rẩy lập tức sai người đi gọi điện thoại tìm Lam thiếu gia đến khám giúp, ở phòng tắm chuẩn bị nước ấm rồi nhẹ nhàng lay động Dương Cận muốn cậu trước tắm rửa một chút, cũng trong thời gian này dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, quản gia biết, mỗi lần đi vào dọn dẹp tình sự còn sót lại trên giường, Dương Cận sẽ trốn ở một góc, không muốn để cho ai nhìn thấy cậu.
Phòng tắm tràn ngập sương mù không có Dương Diệp, nước mắt sớm cạn khô lại một lần nữa tuôn rơi chẳng thể kiềm chế lòng mình nữa mà bật khóc nức nở, sợ bên ngoài có người nghe thấy, tôi cắn chặt bàn tay ngăn tiếng khóc chua xót xé lòng, trong miệng tràn ngập mùi vị tanh ngọt đặc trưng dần dần nhỏ từng giọt hòa vào trong nước ấm rồi nhạt dần.
Tôi giật mình nhả tay ra, một màu sắc tươi đẹp nhàn nhạt ở trong lòng bàn tay tản ra chầm chậm chảy xuống.
Lam Ninh Hiên cầm lấy nhiệt kế, nhìn nhiệt độ cơ thể biểu hiện trên đó, miệng lãnh đạm nhưng vẫn có sự chuyên nghiệp của y sĩ, “Vết thương nhiễm trùng dẫn đến phát sốt, nếu có thể, bảo Dương Diệp mấy ngày này kiềm chế một chút đi.”
Tôi rủ mi mắt xuống không trả lời, ý nguyện của Dương Diệp không phải tôi có thể chi phối, Lam Ninh Hiên hẳn là rất rõ ràng điểm ấy.
Lam Ninh Hiên đột nhiên nhìn chằm chằm tôi thật lâu, ngón tay chạm vào bên miệng tôi, nơi đó có vết máu nhàn nhạt, thật khẽ hỏi tôi, “Cậu mới vừa nôn ra máu có phải hay không?”
Lam Ninh Hiên thấy tôi vẫn lẳng lặng không nói, tôi vốn dĩ không định trả lời anh ta, bàn tay đột ngột chuyển qua phía trên bụng tôi ấn một cái, quả nhiên nghe thấy tiếng tôi thở hắt đau đớn, quản gia ở một bên cũng vô cùng khẩn trương, vội vàng chặn lại nói.
“Lam thiếu gia, dạ dày tiểu Cận thường xuyên đau, đừng ấn vào bụng cậu ấy như thế, cậu ấy hôm nay một hơi cũng chưa ăn đâu, nhất định dạ dày rất xót.”
Lam Ninh Hiên nhìn có chút chột dạ xoay đầu đi, không cùng tôi nói thêm gì nữa, anh ta chỉ giao cho quản gia một bọc thuốc, “Tìm thời gian Dương Diệp không ở nhà, dẫn cậu ấy đến bệnh viện của tôi kiểm tra một chút.” Quản gia gật gật đầu, “Tôi đã biết, Lam thiếu gia tôi tiễn ngài đi, để cho tiểu Cận nghỉ ngơi một chút.”
Trong phòng to như vậy chỉ còn tôi lặng lẽ nằm lại, Dương Diệp hôm nay không biết có trở về hay không, cho dù biết anh sẽ tra tấn tôi nhưng tôi vẫn hi vọng được gặp anh.
Nhiệt độ trên người nóng hầm hập, tôi chậm rãi đi vào giấc ngủ, trong mộng vẫn như trước có Dương Diệp bên cạnh.
Đến khi tôi được quản gia gọi dậy ăn một chút cháo lót bụng, rồi lại uống thuốc do Lam Ninh Hiên kê, tôi mệt mỏi nằm ở trên đầu gối quản gia, lão quản gia đưa cho tôi một cái hộp gỗ vuông nhỏ.
“Tiểu Cận, đây là thiếu gia cho người giao đến, cậu mở ra xem đi.”
Mở ra nắp hộp, bên trong chứa hai con búp bê bằng gốm sứ to bằng hai bàn tay, khóe miệng hạnh phúc cười với tôi.
Một con là tôi, một con là Dương Diệp.
Đầu ngón tay chậm rãi lướt qua khuôn mặt trắng mượt mà, cặp mắt đen bóng cùng khóe miệng mỉm cười, Dương Diệp và tôi đều đang hạnh phúc cười, tôi thử soi vào cửa sổ bóng loáng như gương bày ra miệng cười giống như búp bê nhỏ, tựa hồ làm như vậy tôi cũng có thể cảm nhận được hạnh phúc xa xôi không thể vươn đến kia.
Lại chạm vào búp bê sứ tinh tế lành lạnh, hạnh phúc có phải hay không, cũng dễ vỡ như vậy?
Dương Diệp lẳng lặng đi đến phía sau Cận nhi, nhìn thấy Cận nhi đang cười, rõ ràng chỉ là một nụ cười bình thường nhưng bản thân mình lại chú ý tới, loại cảm giác này, hình như anh đã quá chú ý đến Cận nhi rồi, đây không phải là một khâu nằm trong kế hoạch của anh, anh không quen loại cảm giác vô lực không thể nắm giữ này.
Bóng dáng mảnh khảnh ngồi ở phía trước cửa sổ, trong lòng bàn tay mềm mại ôm lấy hai búp bê sứ kia, Dương Diệp phát hiện mình thực thỏa mãn khi thấy Cận nhi thích món quà anh chọn như thế, lần này, anh ở trong mắt Cận nhi thấy được một loại cố chấp không thể đánh mất món quà này, anh từng nghĩ rằng Cận nhi nhận quà tặng đều chỉ vì đó là món quà do chính anh tặng mà quý trọng, hai con búp bê sứ này đối với Cận nhi mà nói, có lẽ nào có một ý nghĩa khác.
“Dương Diệp...”
Dương Cận đã sớm từ trong cửa sổ thủy tinh nhìn thấy bóng dáng tôi lúc đi vào, mái tóc đen mềm mại lóng lánh mỹ lệ, tôi nhìn về phía cậu, phát hiện tay Cận nhi vốn vẫn nắm chặt búp bê sứ qua một hồi lại nới lỏng ra, định nói gì đó nhưng lại lặng im. Tôi đại khái có thể đoán được Cận nhi muốn nói với tôi cái gì, nhưng tôi cũng không để ý tới, đối với một món đồ chơi, tôi hình như đã dùng quá nhiều tâm tư rồi.
Giọt nước mắt nặng nề rơi trên cặp búp bê sứ, Dương Diệp thậm chí chưa nghe tôi nói xong đã bỏ đi, có phải hay không hạnh phúc chỉ có thể là một giấc mơ?
Dương Diệp, anh có thích tôi không dù chỉ một chút...? Tôi âm thầm từ tận đáy lòng hỏi.
Dương Diệp lại không trở về nhà một thời gian, có lẽ là tôi lần trước làm cho anh mất hứng, khiến cho anh không muốn trở về gặp tôi nữa, tôi yên lặng bưng chén cháo nóng một hơi nuốt xuống, gần đây ngoại trừ một vài món ăn nhẹ, tôi cái gì cũng ăn không vô, quản gia thấy Dương Diệp trong khoảng thời gian này không thường ở nhà, muốn dẫn tôi đến bệnh viện của Lam Ninh Hiên để làm kiểm tra toàn thân nhưng tôi cự tuyệt lòng tốt của ông, tôi sợ Dương Diệp trở về trong khoảng thời gian tôi xuất môn, như vậy tôi có lẽ sẽ lỡ mất cơ hội gặp anh.
Chờ sau khi Dương Diệp trở về rồi, tôi nhất định sẽ không hỏi nhiều tránh làm cho anh không vui, chỉ cần anh có thể ở nhà một ngày, muốn tôi làm cái gì tôi cũng đều cam nguyện.
Ngoài cửa vang lên tiếng động cơ chói tai, tôi buông xuống chén sứ nóng, chạy đến trước cửa đón Dương Diệp trở về, tuy rằng đây không phải tiếng xe của Dương Diệp, nhưng cũng có thể là anh đi xe người khác về.
Quản gia thấy tôi vui vẻ nên tiếp tục làm nốt công việc, để cho tôi tự đi mở cửa.
Tôi mở cửa lớn ra, bên ngoài cũng không có Dương Diệp, vài gã đàn ông cao lớn mặc tây trang đi về phía tôi, tôi còn thấy một nam nhân xinh đẹp dựa vào bên cạnh chiếc xe màu đỏ, lạnh lùng nở ra một nụ cười tuyệt diễm nhưng mang đầy vẻ giễu cợt.
“Đã lâu không gặp a, đứa trẻ ăn xin dơ bẩn.”
Tôi xoay người muốn chạy trở vào nhà, Hàn Viên cười lạnh mang hận ý làm cho lòng tôi sinh sợ hãi, tôi biết Hàn Viên cũng không phải vì đến tìm Dương Diệp mà xuất hiện ở nơi này.
Tay vừa chạm đến cánh cửa điêu khắc tinh tế liền bị người Hàn Viên dẫn đến kéo lại, tôi lên tiếng hô to gọi quản gia, lúc này ai phát hiện cũng được, có thể cứu tôi cũng tốt, tiếng kêu vang rất nhanh liền khiến quản gia chú ý.
Thân thể kích động lập tức đi ra ngoài cửa, vội vàng nói, “Hàn thiếu gia, ngài bắt tiểu Cận đi đâu thế? Thiếu gia sắp trở về đây rồi.”
Tôi không ngừng giãy dụa, miệng gọi Dương Diệp, hận anh tại sao bây giờ không xuất hiện,
Tôi biết Dương Diệp nhất định sẽ cứu tôi từ trong tay Hàn Viên trở về.
Hàn Viên vừa nghe tôi gọi tên Dương Diệp, trên mặt âm trầm càng làm cho tôi thêm sợ hãi, hắn ra lệnh cho mấy tên hạ nhân bắt lấy tôi:
“Đừng để cho hắn kêu nữa, dùng biện pháp nào cũng được.”
Quản gia kinh hoảng muốn ngăn lại nhưng bị người của Hàn Viên cản, vẻ mặt hiền lành mà trong lòng nóng như lửa đốt
Hàn Viên cũng là bạn bè của Dương Diệp, chẳng khác gì ông chủ của mình, ông phải làm sao phản kháng Hàn Viên đây?
Gã đàn ông bắt lấy Dương Cận xuất ra một cái khăn tẩm thuốc mê, bịt vào mũi miệng Dương Cận, Dương Cận liền ngất đi, cũng không cách nào la lên được nữa, cái đầu nho nhỏ lẳng lặng rủ xuống.
Hàn Viên lại nở nụ cười xuất hiện hai má lúm đồng tiền diễm lệ, mở ra cửa xe màu đỏ, “Nếu Dương Diệp muốn người, có bản lĩnh thì đến, chậm thì cậu ta cũng chỉ còn lại cái xác a.”
Tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại, trên trần nhà không phải là màu xanh da trời quen thuộc, phòng ngủ lấy màu tối làm chủ đạo tràn ngập những đường cong uốn lượn, tấm rèm dày che đi ánh sáng bên ngoài, tôi cũng biết rõ đến tột cùng là ban ngày hay ban đêm.
“Tỉnh?”
Bên người đột nhiên vang lên giọng nói Hàn Viên đặc biệt lạnh như băng, tôi sợ tới mức ngã xuống bên cạnh giường, Hàn Viên giữ chặt cánh tay tinh tế của tôi, kéo tôi quay trở về giường, con ngươi màu xám u tối thâm toại ác độc nhìn chằm chằm tôi.
“Lần này ta nhanh tay hơn ngươi, Dương Diệp....”
Tôi quay đầu nhìn qua, đám bảo vệ đã lui hết ra ngoài cửa, chỉ còn nam nhân nằm trên mặt đất thoi thóp thở, cùng với Dương Diệp đang dùng một đôi mắt màu đỏ nhìn tôi, trong đôi mắt đó chứa đầy sự đáng sợ làm cho tôi chậm rãi đem tầm mắt quay về trên áo ngủ của mình, cởi bỏ từng khuy áo, chỉ trong chốc lát, quần áo trên người thuận theo da thịt tuyết trắng trượt xuống, Dương Diệp kéo tôi đến giữa hai chân anh, tôi cũng ngoan ngoãn cởi bỏ quần mình ra, trong miệng không ngừng phun ra nuốt vào côn thịt thô to trầm trọng dù cho cổ họng tôi đã đau nhứt khó chịu đến mức sắp không thể chịu đựng được nữa.
Dương Diệp di chuyển bàn tay lạnh lẽo to lớn nâng lên cặp mông phấn hồng, dưới ánh mắt kinh ngạc của nam nhân đẫm máu kia, Dương Diệp lộ ra một mạt cười lạnh, hai ngón tay đột nhiên đâm vào nụ hoa yếu ớt, Dương Cận cả người run lên, u động phía sau bị Dương Diệp hung ác đâm chọc chảy ra máu tươi, Dương Diệp vẫn cứ nhẹ nhàng cười, hướng nam nhân thê thảm kia nói.
“Đừng quên tiểu Cận nhi cứu ngươi bằng cách nào, nếu không phải các ngươi dáng vẻ không nhập mắt, nói không chừng ta đã sai người thượng các ngươi mấy tuần chứ cũng không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.”
Dương Diệp kéo tôi áp sát vào trong ngực anh, bàn tay bắt lấy cặp đùi gầy thon, không cho tôi khép lại mông cánh hoa, côn thịt không ngừng xỏ xuyên qua dũng đạo máu tươi đầm đìa, tôi tùy theo Dương Diệp kịch liệt nhấp nhô, đôi mắt mờ mịt nhìn khuôn mặt xanh tím kia đang sợ hãi, chậm rãi nhắm lại, có lẽ hắn cũng hiểu được tôi vừa bẩn thỉu vừa đê tiện.
“Cận nhi, cậu không vui sao? Tại sao lại khóc?”
Dương Diệp đã rút ra khỏi người tôi, nơi hạ thân đau đớn vẫn như trước chảy ra máu nóng rát, tôi mở to mắt, mới phát hiện hết thảy sớm đã chấm dứt, nam nhân kia cùng bạn của hắn cũng chẳng biết đi đâu, con ngươi Dương Diệp đen láy tựa như bảo thạch ám màu chăm chú nhìn tôi rồi lại dịu dàng lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt tôi.
“Chỉ có phụ nữ mới khóc, Cận nhi sao cũng thế? Tôi không thích cậu khóc.”
Dương Diệp không ngừng dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt đầm đìa trên mặt tôi, lực tay càng lúc càng mạnh làm cho trên mặt tôi lưu lại mấy vết cào đỏ rực, tôi sợ tới mức không dám khóc nữa, cả người cứng ngắc nhìn Dương Diệp vẻ mặt không giống bình thường mặc dù anh vẫn đang nhẹ nhàng cười.
“Thế là đủ rồi, sau này đừng khóc nữa, bằng không tôi sẽ rất đau lòng.”
Dương Diệp từ sáng sớm đã đi không thấy bóng dáng, quản gia tiến vào trong phòng, thấy trên giường một mảnh máu đen cùng Dương Cận đang phát sốt mê man ở trên giường, cánh tay già nua bất đắc dĩ run rẩy lập tức sai người đi gọi điện thoại tìm Lam thiếu gia đến khám giúp, ở phòng tắm chuẩn bị nước ấm rồi nhẹ nhàng lay động Dương Cận muốn cậu trước tắm rửa một chút, cũng trong thời gian này dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, quản gia biết, mỗi lần đi vào dọn dẹp tình sự còn sót lại trên giường, Dương Cận sẽ trốn ở một góc, không muốn để cho ai nhìn thấy cậu.
Phòng tắm tràn ngập sương mù không có Dương Diệp, nước mắt sớm cạn khô lại một lần nữa tuôn rơi chẳng thể kiềm chế lòng mình nữa mà bật khóc nức nở, sợ bên ngoài có người nghe thấy, tôi cắn chặt bàn tay ngăn tiếng khóc chua xót xé lòng, trong miệng tràn ngập mùi vị tanh ngọt đặc trưng dần dần nhỏ từng giọt hòa vào trong nước ấm rồi nhạt dần.
Tôi giật mình nhả tay ra, một màu sắc tươi đẹp nhàn nhạt ở trong lòng bàn tay tản ra chầm chậm chảy xuống.
Lam Ninh Hiên cầm lấy nhiệt kế, nhìn nhiệt độ cơ thể biểu hiện trên đó, miệng lãnh đạm nhưng vẫn có sự chuyên nghiệp của y sĩ, “Vết thương nhiễm trùng dẫn đến phát sốt, nếu có thể, bảo Dương Diệp mấy ngày này kiềm chế một chút đi.”
Tôi rủ mi mắt xuống không trả lời, ý nguyện của Dương Diệp không phải tôi có thể chi phối, Lam Ninh Hiên hẳn là rất rõ ràng điểm ấy.
Lam Ninh Hiên đột nhiên nhìn chằm chằm tôi thật lâu, ngón tay chạm vào bên miệng tôi, nơi đó có vết máu nhàn nhạt, thật khẽ hỏi tôi, “Cậu mới vừa nôn ra máu có phải hay không?”
Lam Ninh Hiên thấy tôi vẫn lẳng lặng không nói, tôi vốn dĩ không định trả lời anh ta, bàn tay đột ngột chuyển qua phía trên bụng tôi ấn một cái, quả nhiên nghe thấy tiếng tôi thở hắt đau đớn, quản gia ở một bên cũng vô cùng khẩn trương, vội vàng chặn lại nói.
“Lam thiếu gia, dạ dày tiểu Cận thường xuyên đau, đừng ấn vào bụng cậu ấy như thế, cậu ấy hôm nay một hơi cũng chưa ăn đâu, nhất định dạ dày rất xót.”
Lam Ninh Hiên nhìn có chút chột dạ xoay đầu đi, không cùng tôi nói thêm gì nữa, anh ta chỉ giao cho quản gia một bọc thuốc, “Tìm thời gian Dương Diệp không ở nhà, dẫn cậu ấy đến bệnh viện của tôi kiểm tra một chút.” Quản gia gật gật đầu, “Tôi đã biết, Lam thiếu gia tôi tiễn ngài đi, để cho tiểu Cận nghỉ ngơi một chút.”
Trong phòng to như vậy chỉ còn tôi lặng lẽ nằm lại, Dương Diệp hôm nay không biết có trở về hay không, cho dù biết anh sẽ tra tấn tôi nhưng tôi vẫn hi vọng được gặp anh.
Nhiệt độ trên người nóng hầm hập, tôi chậm rãi đi vào giấc ngủ, trong mộng vẫn như trước có Dương Diệp bên cạnh.
Đến khi tôi được quản gia gọi dậy ăn một chút cháo lót bụng, rồi lại uống thuốc do Lam Ninh Hiên kê, tôi mệt mỏi nằm ở trên đầu gối quản gia, lão quản gia đưa cho tôi một cái hộp gỗ vuông nhỏ.
“Tiểu Cận, đây là thiếu gia cho người giao đến, cậu mở ra xem đi.”
Mở ra nắp hộp, bên trong chứa hai con búp bê bằng gốm sứ to bằng hai bàn tay, khóe miệng hạnh phúc cười với tôi.
Một con là tôi, một con là Dương Diệp.
Đầu ngón tay chậm rãi lướt qua khuôn mặt trắng mượt mà, cặp mắt đen bóng cùng khóe miệng mỉm cười, Dương Diệp và tôi đều đang hạnh phúc cười, tôi thử soi vào cửa sổ bóng loáng như gương bày ra miệng cười giống như búp bê nhỏ, tựa hồ làm như vậy tôi cũng có thể cảm nhận được hạnh phúc xa xôi không thể vươn đến kia.
Lại chạm vào búp bê sứ tinh tế lành lạnh, hạnh phúc có phải hay không, cũng dễ vỡ như vậy?
Dương Diệp lẳng lặng đi đến phía sau Cận nhi, nhìn thấy Cận nhi đang cười, rõ ràng chỉ là một nụ cười bình thường nhưng bản thân mình lại chú ý tới, loại cảm giác này, hình như anh đã quá chú ý đến Cận nhi rồi, đây không phải là một khâu nằm trong kế hoạch của anh, anh không quen loại cảm giác vô lực không thể nắm giữ này.
Bóng dáng mảnh khảnh ngồi ở phía trước cửa sổ, trong lòng bàn tay mềm mại ôm lấy hai búp bê sứ kia, Dương Diệp phát hiện mình thực thỏa mãn khi thấy Cận nhi thích món quà anh chọn như thế, lần này, anh ở trong mắt Cận nhi thấy được một loại cố chấp không thể đánh mất món quà này, anh từng nghĩ rằng Cận nhi nhận quà tặng đều chỉ vì đó là món quà do chính anh tặng mà quý trọng, hai con búp bê sứ này đối với Cận nhi mà nói, có lẽ nào có một ý nghĩa khác.
“Dương Diệp...”
Dương Cận đã sớm từ trong cửa sổ thủy tinh nhìn thấy bóng dáng tôi lúc đi vào, mái tóc đen mềm mại lóng lánh mỹ lệ, tôi nhìn về phía cậu, phát hiện tay Cận nhi vốn vẫn nắm chặt búp bê sứ qua một hồi lại nới lỏng ra, định nói gì đó nhưng lại lặng im. Tôi đại khái có thể đoán được Cận nhi muốn nói với tôi cái gì, nhưng tôi cũng không để ý tới, đối với một món đồ chơi, tôi hình như đã dùng quá nhiều tâm tư rồi.
Giọt nước mắt nặng nề rơi trên cặp búp bê sứ, Dương Diệp thậm chí chưa nghe tôi nói xong đã bỏ đi, có phải hay không hạnh phúc chỉ có thể là một giấc mơ?
Dương Diệp, anh có thích tôi không dù chỉ một chút...? Tôi âm thầm từ tận đáy lòng hỏi.
Dương Diệp lại không trở về nhà một thời gian, có lẽ là tôi lần trước làm cho anh mất hứng, khiến cho anh không muốn trở về gặp tôi nữa, tôi yên lặng bưng chén cháo nóng một hơi nuốt xuống, gần đây ngoại trừ một vài món ăn nhẹ, tôi cái gì cũng ăn không vô, quản gia thấy Dương Diệp trong khoảng thời gian này không thường ở nhà, muốn dẫn tôi đến bệnh viện của Lam Ninh Hiên để làm kiểm tra toàn thân nhưng tôi cự tuyệt lòng tốt của ông, tôi sợ Dương Diệp trở về trong khoảng thời gian tôi xuất môn, như vậy tôi có lẽ sẽ lỡ mất cơ hội gặp anh.
Chờ sau khi Dương Diệp trở về rồi, tôi nhất định sẽ không hỏi nhiều tránh làm cho anh không vui, chỉ cần anh có thể ở nhà một ngày, muốn tôi làm cái gì tôi cũng đều cam nguyện.
Ngoài cửa vang lên tiếng động cơ chói tai, tôi buông xuống chén sứ nóng, chạy đến trước cửa đón Dương Diệp trở về, tuy rằng đây không phải tiếng xe của Dương Diệp, nhưng cũng có thể là anh đi xe người khác về.
Quản gia thấy tôi vui vẻ nên tiếp tục làm nốt công việc, để cho tôi tự đi mở cửa.
Tôi mở cửa lớn ra, bên ngoài cũng không có Dương Diệp, vài gã đàn ông cao lớn mặc tây trang đi về phía tôi, tôi còn thấy một nam nhân xinh đẹp dựa vào bên cạnh chiếc xe màu đỏ, lạnh lùng nở ra một nụ cười tuyệt diễm nhưng mang đầy vẻ giễu cợt.
“Đã lâu không gặp a, đứa trẻ ăn xin dơ bẩn.”
Tôi xoay người muốn chạy trở vào nhà, Hàn Viên cười lạnh mang hận ý làm cho lòng tôi sinh sợ hãi, tôi biết Hàn Viên cũng không phải vì đến tìm Dương Diệp mà xuất hiện ở nơi này.
Tay vừa chạm đến cánh cửa điêu khắc tinh tế liền bị người Hàn Viên dẫn đến kéo lại, tôi lên tiếng hô to gọi quản gia, lúc này ai phát hiện cũng được, có thể cứu tôi cũng tốt, tiếng kêu vang rất nhanh liền khiến quản gia chú ý.
Thân thể kích động lập tức đi ra ngoài cửa, vội vàng nói, “Hàn thiếu gia, ngài bắt tiểu Cận đi đâu thế? Thiếu gia sắp trở về đây rồi.”
Tôi không ngừng giãy dụa, miệng gọi Dương Diệp, hận anh tại sao bây giờ không xuất hiện,
Tôi biết Dương Diệp nhất định sẽ cứu tôi từ trong tay Hàn Viên trở về.
Hàn Viên vừa nghe tôi gọi tên Dương Diệp, trên mặt âm trầm càng làm cho tôi thêm sợ hãi, hắn ra lệnh cho mấy tên hạ nhân bắt lấy tôi:
“Đừng để cho hắn kêu nữa, dùng biện pháp nào cũng được.”
Quản gia kinh hoảng muốn ngăn lại nhưng bị người của Hàn Viên cản, vẻ mặt hiền lành mà trong lòng nóng như lửa đốt
Hàn Viên cũng là bạn bè của Dương Diệp, chẳng khác gì ông chủ của mình, ông phải làm sao phản kháng Hàn Viên đây?
Gã đàn ông bắt lấy Dương Cận xuất ra một cái khăn tẩm thuốc mê, bịt vào mũi miệng Dương Cận, Dương Cận liền ngất đi, cũng không cách nào la lên được nữa, cái đầu nho nhỏ lẳng lặng rủ xuống.
Hàn Viên lại nở nụ cười xuất hiện hai má lúm đồng tiền diễm lệ, mở ra cửa xe màu đỏ, “Nếu Dương Diệp muốn người, có bản lĩnh thì đến, chậm thì cậu ta cũng chỉ còn lại cái xác a.”
Tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại, trên trần nhà không phải là màu xanh da trời quen thuộc, phòng ngủ lấy màu tối làm chủ đạo tràn ngập những đường cong uốn lượn, tấm rèm dày che đi ánh sáng bên ngoài, tôi cũng biết rõ đến tột cùng là ban ngày hay ban đêm.
“Tỉnh?”
Bên người đột nhiên vang lên giọng nói Hàn Viên đặc biệt lạnh như băng, tôi sợ tới mức ngã xuống bên cạnh giường, Hàn Viên giữ chặt cánh tay tinh tế của tôi, kéo tôi quay trở về giường, con ngươi màu xám u tối thâm toại ác độc nhìn chằm chằm tôi.
“Lần này ta nhanh tay hơn ngươi, Dương Diệp....”
Tác giả :
Mạn Li