Mộng Hồ Điệp
Chương 1: Hồ điệp – đệ nhất chương
Đệ Nhất Chương
Beta: Như Hoa Lộng Nguyệt
Cho dù biển rộng trời cao, sóng trắng dạt dào, vẫn thấy nàng thề quyết không chút đổi thay, lấp biển mà sang.
Vô Trinh mười bảy tuổi, thất hoàng tử của vương triều Tần, là đứa con của chánh cung hoàng hậu, trong thời loạn chiến lặng lẽ trưởng thành.
Dần dà trở thành một nam tử tuấn tú, với đôi mắt hẹp dài khói sóng không gợn, lạnh lùng mà tĩnh lặng, có loại biếng nhác cùng thản nhiên nhìn thấu phồn hoa. Dáng người thon dài bao bọc trong lớp bạch y, ẩn giấu không được xương đồng cốt đá, phong thái cao ngạo, giống như một kỳ lân băng hỏa, ở thế gian hỗn loạn tao nhã lướt qua.
Người trong cung truyền tụng những câu chuyện về y thật sự huyền ảo; như khi y chào đời, phủ của Lưu Vũ hoàng hậu bay rợp trời một đàn bướm vô sắc, chập chờn như tuyết, khi ngừng lại thì tựa như một đêm gió cuốn, hoa lê nở tràn. Trên chấn song cửa sổ cung đình chạm trổ được cánh bướm che phủ, giống như một trận tuyết vừa tinh tế hạ xuống.
Hoàng hậu trong làn tuyết bướm gào đến khản cả giọng, đến lúc đứa trẻ chào đời lại không còn động tĩnh.
Y đoạt sinh mệnh của mẫu thân mà ra đời, sinh mệnh bắt đầu, lại phạm phải tội sát thân nhân. Thái y giúp hoàng hậu sinh hạ y, sau này nói rằng: “Thất hoàng tử không phải yêu nghiệt, yêu nghiệt không có nụ cười tươi sáng như vậy, thậm chí khiến cho người nhìn cảm thấy được khoan hồng.”
Mọi người nói, Thất hoàng tử là tiên nhân chuyển thế, cho nên trời mới giáng hiện tượng lạ.
Mặc cho mọi chuyện xôn xao về y, y vẫn thông minh hơn người, vẫn là vị hoàng tử ngửa tay hô gió, lật tay gọi mưa, lặng lẽ giữa thời loạn lạc, chinh chiến triền miên mà lớn lên.
Một ngày nắng tươi, gió xuân ươm màu.
Vô Trinh đứng trên tường thành sừng sững, nhìn xuống đám phi tử Tần vương dưới thành tập múa. Nghê thường như tuyết, uyển chuyển như điệp. Mỗi người đều có dáng vẻ thướt tha, dung nhan quyến rũ. Mỗi người, đều hy vọng cùng quân vương sớm sớm chiều chiều, thương hoài yêu mãi. Nhưng, cảnh xuân tươi đẹp lại dễ phôi pha, sắc phai tình nồng, năm năm tháng tháng hoa vẫn như xưa, mà người bên cạnh quân tháng tháng năm năm đã khác biệt. Chỉ có một hồi hoan ái kia, sao có thể nào thiên trường địa cửu?
Vô Trinh từ xa nhìn lại, chỉ thấy một phi tử mặc hoàng y, múa cực kì đẹp. Tay áo vàng ấm áp phảng phất thoi đưa bất định giữa làn gió, hết sức khoan thai. Một đôi tay ngọc không ngừng biến đổi động tác tuyệt diệu trong vũ khúc. Cùng điệu múa ấy, nàng lại khởi lên một phong thái khác biệt, mềm mại dịu dàng đến mức lại có một chút cuồng vọng, ưu nhã vô cùng lại không mất chất ôn nhu.
Vô Trinh biết, đó là phi tử mà phụ hoàng sủng ái nhất, tên Tịch Yên, nhân xưng Tịch phu nhân. Vô Trinh cũng biết, chỉ riêng nàng, chưa bao giờ từng nghĩ đến việc ngày ngày giáp mặt cùng phụ hoàng. Ước mơ sủng hạnh mà đám phi tử bình thường tha thiết, nhưng trong tận thâm tâm nàng chẳng mảy may ngó ngàng. Tịch Yên từng nói với Vô Trinh rằng: Nữ tử thiên hạ ai cũng muốn trở thành hoàng hậu của đế vương, mà nàng chỉ muốn trở thành một thôn cô tầm thường. Vinh hoa phú quý ở trong mắt nàng, gần như cặn bã.
Đêm xuân tàn, gió vẫn thét gào, hoa liễu tung bay ngập vườn, sau một hồi trôi dạt, cuối cùng rơi xuống phủ kín mặt hồ tĩnh lặng.
Khi Vô Trinh đứng dậy, trăng đã treo giữa trời.
Một con thiêu thân không ngủ bị ánh đèn dầu nhỏ bé dẫn dụ, ở ngoài chụp đèn mỏng manh đập không ngớt, Vô Trinh nhìn thấy liền thất thần.
“Lại đang xem lửa của chàng? Sao thức dậy rồi không khoác thêm kiện xiêm y?” Tịch Yên nhẹ nhàng đem một chiếc áo dài khoác lên người y, trong lời nói có chút chiều chuộng “Hôm nay chàng ở trên thành ngắm ta múa à?”
“Phải, nàng múa đẹp hơn hết thảy các cô gái ấy.”
Tịch Yên nghe vậy nở nụ cười, tuy rằng nàng đã không thể gọi là thanh xuân trẻ trung nữa, nhưng mắt cúi ngượng cười vẫn còn nét xấu hổ đâu đây của thiếu nữ.
Hương đàn mộc trong lư thanh đồng vẫn chưa ngớt, chút hương nhàn nhạt ngập khắp trời đêm, tựa như hơi thở của tình ái trái lẽ tùy ý phóng đãng còn sót lại.
Vô Trinh bỗng nhiên quay đầu lại nói “Qua đoan ngọ, phụ hoàng sẽ sắc lập thái tử. Nàng biết không?”
Tịch Yên vẻ mặt thản nhiên “Chuyện này trong cung có ai không biết? Đại vương ở trước mặt ta ba bốn lần đề cập tới, cũng có vài đại thần lại nói.” Lập tức, nhìn Vô Trinh tiếp tục “Chàng lo lắng sao? Chàng là con trai trưởng của hoàng hậu, ngôi vị thái tử nhất định là của chàng.”
Như có chút đăm chiêu, Vô Trinh mỉm cười “Chớ quên, Tiểu Nhạn là con nàng. Cũng là hoàng tử được phụ hoàng sủng ái nhất.”
“Tiểu Nhạn? Đứa con này rất hiểu chuyện, ta cảm thấy dường như nó biết chuyện của ta và chàng. Ta không muốn cho nó làm thái tử.” Tịch Yên ánh mắt lấp lánh không ngừng.
“Chẳng lẽ nàng không muốn tương lai mình ngồi trên ngai vị thái hậu?”
“Thật lâu trước đây, ta chỉ muốn làm một thê tử bình thường, mộng làm một vũ cơ xuất sắc, chưa bao giờ muốn làm phi tử, càng không muốn làm thái hậu gì cả. Vô Trinh, chàng có biết, điều ta thống hận nhất là gì không?” Trên khuôn mặt thanh lệ nhu mị, Tịch Yên có một đôi mắt to mà sáng, ánh mắt kiên định lãnh tĩnh, bộc lộ ra ý chí kiên cường của người phụ nữ này. Có lẽ rất nhiều người bởi vì dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của nàng mà xao lãng điều này, nhưng ngay từ đầu Vô Trinh thích nàng vì điểm ấy.
“Nàng có biết chúng ta không có khả năng quang minh chính đại mà…” Vô Trinh cho rằng nên để cho nàng sáng tỏ một việc.
“Ta biết…” Tịch Yên sắc mặt trầm xuống “Cho tới giờ, điều ta muốn vẫn không phải của ta, mà những gì ta có, lại không phải điều ta muốn.”
Tịch Yên vốn là người con gái của Tĩnh quốc, bởi vì dung nhan tuyệt lệ, bao lần khuynh quốc. Cho nên đương Tĩnh quốc cùng Tần quốc giao hảo, Tịch Yên bị Tĩnh quốc dâng như cống phẩm tuyệt hảo cho Tần vương. Tần vương vừa nhìn thấy, cả người chấn động, bởi thế ba nghìn sủng ái nơi một người, lục cung son phấn phai màu. Nhưng, một thiếu nữ chưa đến tuổi cập kê mà cả đời này đã không còn là của mình: dưới lớp cẩm y hoa phục, chỉ còn một linh hồn thiếu sức sống?
“Vô Trinh, chàng muốn làm hoàng đế sao?” Giống như thì thầm, Tịch Yên bỗng thấp giọng hỏi, biểu tình rất nghiêm túc.
Vô Trinh mỉm cười, trầm ngâm một lúc “Vô luận như thế nào, ta cũng không muốn tương lai Tần quốc rơi vào tay của hạng vô năng.”
Ôn nhu tựa mặt lên trên vai Vô Trinh, Tịch Yên nhẹ giọng nói “Thế nhưng, ta muốn chàng làm hoàng đế, vô luận như thế nào, ta cũng phải giúp chàng lên ngôi hoàng đế Tần quốc. Bởi vì, đây là nguyện vọng của ta.”
Lời cuối cùng, từng chữ từng chữ, ngưng tụ thành lời thề, kết thành ước nguyện.
Có lẽ ai cũng không thể ngờ đến, vén lên một màn phân tranh nơi cung đình Tần quốc, chiến tranh giữa các hoàng tử máu chảy thấm ướt khăn che, chính là từ đôi tay một nữ tử dịu dàng đáng yêu. Những lời rỉ tai nơi giường chiếu, đã tạo thành một đoạn lịch sử không đơn điệu.
…………………………………
Tần Tuyên Vương năm bốn mươi bốn, cuối mùa xuân.
Hoàng cung Tần quốc đã xảy ra một chuyện có thể gọi là chuyện bê bối ảnh hưởng cả Tần quốc, phi tử mà Tần vương sủng ái nhất, Tịch phu nhân, ra tay đầu độc con trai của mình, cũng chính là thập tứ hoàng tử, Tiểu Nhạn. May mà tì nữ bên cạnh hoàng tử phát hiện sớm, mới cứu được đứa bé năm ấy mười hai tuổi một mạng. Nghe nói lúc Tần vương đến, Tịch phu nhân chẳng những không quỳ xuống đất van xin tha thứ, ngược lại chỉ vào mũi Hoàng thượng mắng lão ngu ngốc, trị quốc vô phương, hoang *** vô độ. Kết quả chọc giận Tần vương, vốn tội của nàng phạm vào phải bị đem xử trảm, nhưng Tần vương niệm nhiều năm ân tình, vẫn tha cho Tịch phu nhân một mạng. Nàng chỉ bị phạt trượng hình, biếm vào lãnh cung.
Cung điện Tần quốc sâu xa khó dò, tọa lạc trên lưng chừng Quần Sơn, uốn lượn không ngừng, khí thế hào hùng. Bao bọc bên ngoài Tần cung mấy lớp tinh kỳ, quốc kì màu đen trong gió mãnh liệt rền vang, trên mỗi mặt tinh kỳ đều thêu hình một con phi long màu vàng giương nanh múa vuốt. Cả trong lẫn ngoài đều tạo nên một khí phách uy nghiêm cứng rắn của kỷ cương.
Một ngày kia, sau khi Tịch phu nhân lãnh trọn vết tích trượng hình, thị vệ áp nàng quay về lãnh cung. Khi xuyên qua chính điện, Tịch Yên trông thấy ở xa xa phía trước Vô Trinh một thân áo trắng.
Gió rất lớn, Vô Trinh đứng trên tường thành tay áo tung bay, vẻ mặt hờ hững. Ánh mắt Vô Trinh tựa hồ đang nhìn nàng, tựa hồ không, hư ảo hướng về một điểm nào đó trước mặt.
Ngày đó Tịch Yên cũng một thân trắng ngần, vải thô áo tù mặc ở trên người nàng, thuần khiết như một gốc cây bạch lan, nhìn thật đẹp. Mà khi gió lay vạt áo trắng thuần của nàng, Vô Trinh lại nhìn thấy một mảng đỏ hiếm thấy chợt ẩn hiện, thoáng qua như hồng nhạn.
Hóa ra dưới lớp áo tù của nàng là một lớp xiêm y màu đỏ. Trắng trên nền đỏ, đỏ đến có phần cuồng vọng, phù diễm, như sự điên cuồng mà nàng đã từng có. Mà nay vẻ mặt nàng thản nhiên như không, bỏ đi trang nghiêm như khoác áo tân nương.
Mắt của nàng trong vắt như nước, lặng yên nhìn về phía trước. Ánh mắt kiên định, ý chí như sắt. Khi nàng nhìn về phía y, trong trầm lặng lại gợn một mảnh ôn nhu tựa thủy.
Nàng chậm rãi đi về phía y, hai người tới gần, tới gần…Đến khi đôi bên đều có thể nhìn thấy đối phương trong mắt mình, cả hai đều trầm mặc không nói.
Rồi nàng chậm rãi lướt qua bên cạnh y, không chút gợn sóng, gặp nhau rồi lại rời xa. Hai người bình tĩnh như đã biết rõ duyên phận kiếp này, đến đây đã chấm dứt.
Trong một chốc nàng lướt qua kia, Vô Trinh mơ hồ thấy nàng cười, như hoa kia kiêu ngạo, một khắc ấy, Vô Trinh đã nghĩ: Nàng biết mình đang làm gì, chưa từng hối hận. Cho nên ngay khi nguyện vọng đạt thành, mỉm cười nhìn y.
Ngay sau đó, Vô Trinh nghe thấy đám thị vệ phía sau thét lên kinh hãi, quay đầu lại nhìn, mạt trắng đã tung bay xuống thành, dáng vẻ không chùn bước quyết liệt đến thế, khiến cho Vô Trinh nhớ tới lời thệ lấp biển khi xưa của thần điểu.
Gió lớn trong núi cuồng dại hất phồng cánh tay áo rộng lớn của nàng, giống như mở rộng hai cánh, mang nàng chao lượn về rừng tinh kỳ hừng hừng trước gió dưới trường thành, vô số nét rồng vàng trên lá cờ màu đen giương nanh múa vuốt, hiển hách vươn lên tư thái nhất phi trùng thiên, mà bóng trắng kia dường như không có trọng lượng, nhẹ nhàng rơi xuống, rơi xuống…
“Ta muốn chàng làm hoàng đế…” Lời thì thầm của Tịch Yên quẩn quanh bên tai Vô Trinh, hết thảy giống như chuyện hôm qua, vẫn chưa cách bao lâu. Nhưng khiến cho Vô Trinh giờ phút này đây cảm giác dường như đã trải qua bao kiếp. Tất cả biến ảo quá nhanh, làm cho người ta trở tay không kịp.
“Nàng đoán sai rồi, ta cũng chưa từng muốn…” Cúi đầu xuống, Vô Trinh trả lời với hư không, tự mỉm cười.
Đáng tiếc, nàng đã không còn nghe thấy, nếu như nghe thấy, có lẽ trong thế gian này đã không thêm một con thiêu thân lao vào lửa bỏng….
Tháng năm năm ấy, Thất hoàng tử Vô Trinh dẹp trừ muôn vàn khó khăn, sắc phong ngôi vị thái tử Tần quốc. Dưới một người, trên vạn người.
P.S: Bộ này A Hoa đã làm hoàn rồi, chỉ việc post lên thôi nên mọi người cứ đọc khỏi lo phải chờ nha
Beta: Như Hoa Lộng Nguyệt
Cho dù biển rộng trời cao, sóng trắng dạt dào, vẫn thấy nàng thề quyết không chút đổi thay, lấp biển mà sang.
Vô Trinh mười bảy tuổi, thất hoàng tử của vương triều Tần, là đứa con của chánh cung hoàng hậu, trong thời loạn chiến lặng lẽ trưởng thành.
Dần dà trở thành một nam tử tuấn tú, với đôi mắt hẹp dài khói sóng không gợn, lạnh lùng mà tĩnh lặng, có loại biếng nhác cùng thản nhiên nhìn thấu phồn hoa. Dáng người thon dài bao bọc trong lớp bạch y, ẩn giấu không được xương đồng cốt đá, phong thái cao ngạo, giống như một kỳ lân băng hỏa, ở thế gian hỗn loạn tao nhã lướt qua.
Người trong cung truyền tụng những câu chuyện về y thật sự huyền ảo; như khi y chào đời, phủ của Lưu Vũ hoàng hậu bay rợp trời một đàn bướm vô sắc, chập chờn như tuyết, khi ngừng lại thì tựa như một đêm gió cuốn, hoa lê nở tràn. Trên chấn song cửa sổ cung đình chạm trổ được cánh bướm che phủ, giống như một trận tuyết vừa tinh tế hạ xuống.
Hoàng hậu trong làn tuyết bướm gào đến khản cả giọng, đến lúc đứa trẻ chào đời lại không còn động tĩnh.
Y đoạt sinh mệnh của mẫu thân mà ra đời, sinh mệnh bắt đầu, lại phạm phải tội sát thân nhân. Thái y giúp hoàng hậu sinh hạ y, sau này nói rằng: “Thất hoàng tử không phải yêu nghiệt, yêu nghiệt không có nụ cười tươi sáng như vậy, thậm chí khiến cho người nhìn cảm thấy được khoan hồng.”
Mọi người nói, Thất hoàng tử là tiên nhân chuyển thế, cho nên trời mới giáng hiện tượng lạ.
Mặc cho mọi chuyện xôn xao về y, y vẫn thông minh hơn người, vẫn là vị hoàng tử ngửa tay hô gió, lật tay gọi mưa, lặng lẽ giữa thời loạn lạc, chinh chiến triền miên mà lớn lên.
Một ngày nắng tươi, gió xuân ươm màu.
Vô Trinh đứng trên tường thành sừng sững, nhìn xuống đám phi tử Tần vương dưới thành tập múa. Nghê thường như tuyết, uyển chuyển như điệp. Mỗi người đều có dáng vẻ thướt tha, dung nhan quyến rũ. Mỗi người, đều hy vọng cùng quân vương sớm sớm chiều chiều, thương hoài yêu mãi. Nhưng, cảnh xuân tươi đẹp lại dễ phôi pha, sắc phai tình nồng, năm năm tháng tháng hoa vẫn như xưa, mà người bên cạnh quân tháng tháng năm năm đã khác biệt. Chỉ có một hồi hoan ái kia, sao có thể nào thiên trường địa cửu?
Vô Trinh từ xa nhìn lại, chỉ thấy một phi tử mặc hoàng y, múa cực kì đẹp. Tay áo vàng ấm áp phảng phất thoi đưa bất định giữa làn gió, hết sức khoan thai. Một đôi tay ngọc không ngừng biến đổi động tác tuyệt diệu trong vũ khúc. Cùng điệu múa ấy, nàng lại khởi lên một phong thái khác biệt, mềm mại dịu dàng đến mức lại có một chút cuồng vọng, ưu nhã vô cùng lại không mất chất ôn nhu.
Vô Trinh biết, đó là phi tử mà phụ hoàng sủng ái nhất, tên Tịch Yên, nhân xưng Tịch phu nhân. Vô Trinh cũng biết, chỉ riêng nàng, chưa bao giờ từng nghĩ đến việc ngày ngày giáp mặt cùng phụ hoàng. Ước mơ sủng hạnh mà đám phi tử bình thường tha thiết, nhưng trong tận thâm tâm nàng chẳng mảy may ngó ngàng. Tịch Yên từng nói với Vô Trinh rằng: Nữ tử thiên hạ ai cũng muốn trở thành hoàng hậu của đế vương, mà nàng chỉ muốn trở thành một thôn cô tầm thường. Vinh hoa phú quý ở trong mắt nàng, gần như cặn bã.
Đêm xuân tàn, gió vẫn thét gào, hoa liễu tung bay ngập vườn, sau một hồi trôi dạt, cuối cùng rơi xuống phủ kín mặt hồ tĩnh lặng.
Khi Vô Trinh đứng dậy, trăng đã treo giữa trời.
Một con thiêu thân không ngủ bị ánh đèn dầu nhỏ bé dẫn dụ, ở ngoài chụp đèn mỏng manh đập không ngớt, Vô Trinh nhìn thấy liền thất thần.
“Lại đang xem lửa của chàng? Sao thức dậy rồi không khoác thêm kiện xiêm y?” Tịch Yên nhẹ nhàng đem một chiếc áo dài khoác lên người y, trong lời nói có chút chiều chuộng “Hôm nay chàng ở trên thành ngắm ta múa à?”
“Phải, nàng múa đẹp hơn hết thảy các cô gái ấy.”
Tịch Yên nghe vậy nở nụ cười, tuy rằng nàng đã không thể gọi là thanh xuân trẻ trung nữa, nhưng mắt cúi ngượng cười vẫn còn nét xấu hổ đâu đây của thiếu nữ.
Hương đàn mộc trong lư thanh đồng vẫn chưa ngớt, chút hương nhàn nhạt ngập khắp trời đêm, tựa như hơi thở của tình ái trái lẽ tùy ý phóng đãng còn sót lại.
Vô Trinh bỗng nhiên quay đầu lại nói “Qua đoan ngọ, phụ hoàng sẽ sắc lập thái tử. Nàng biết không?”
Tịch Yên vẻ mặt thản nhiên “Chuyện này trong cung có ai không biết? Đại vương ở trước mặt ta ba bốn lần đề cập tới, cũng có vài đại thần lại nói.” Lập tức, nhìn Vô Trinh tiếp tục “Chàng lo lắng sao? Chàng là con trai trưởng của hoàng hậu, ngôi vị thái tử nhất định là của chàng.”
Như có chút đăm chiêu, Vô Trinh mỉm cười “Chớ quên, Tiểu Nhạn là con nàng. Cũng là hoàng tử được phụ hoàng sủng ái nhất.”
“Tiểu Nhạn? Đứa con này rất hiểu chuyện, ta cảm thấy dường như nó biết chuyện của ta và chàng. Ta không muốn cho nó làm thái tử.” Tịch Yên ánh mắt lấp lánh không ngừng.
“Chẳng lẽ nàng không muốn tương lai mình ngồi trên ngai vị thái hậu?”
“Thật lâu trước đây, ta chỉ muốn làm một thê tử bình thường, mộng làm một vũ cơ xuất sắc, chưa bao giờ muốn làm phi tử, càng không muốn làm thái hậu gì cả. Vô Trinh, chàng có biết, điều ta thống hận nhất là gì không?” Trên khuôn mặt thanh lệ nhu mị, Tịch Yên có một đôi mắt to mà sáng, ánh mắt kiên định lãnh tĩnh, bộc lộ ra ý chí kiên cường của người phụ nữ này. Có lẽ rất nhiều người bởi vì dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của nàng mà xao lãng điều này, nhưng ngay từ đầu Vô Trinh thích nàng vì điểm ấy.
“Nàng có biết chúng ta không có khả năng quang minh chính đại mà…” Vô Trinh cho rằng nên để cho nàng sáng tỏ một việc.
“Ta biết…” Tịch Yên sắc mặt trầm xuống “Cho tới giờ, điều ta muốn vẫn không phải của ta, mà những gì ta có, lại không phải điều ta muốn.”
Tịch Yên vốn là người con gái của Tĩnh quốc, bởi vì dung nhan tuyệt lệ, bao lần khuynh quốc. Cho nên đương Tĩnh quốc cùng Tần quốc giao hảo, Tịch Yên bị Tĩnh quốc dâng như cống phẩm tuyệt hảo cho Tần vương. Tần vương vừa nhìn thấy, cả người chấn động, bởi thế ba nghìn sủng ái nơi một người, lục cung son phấn phai màu. Nhưng, một thiếu nữ chưa đến tuổi cập kê mà cả đời này đã không còn là của mình: dưới lớp cẩm y hoa phục, chỉ còn một linh hồn thiếu sức sống?
“Vô Trinh, chàng muốn làm hoàng đế sao?” Giống như thì thầm, Tịch Yên bỗng thấp giọng hỏi, biểu tình rất nghiêm túc.
Vô Trinh mỉm cười, trầm ngâm một lúc “Vô luận như thế nào, ta cũng không muốn tương lai Tần quốc rơi vào tay của hạng vô năng.”
Ôn nhu tựa mặt lên trên vai Vô Trinh, Tịch Yên nhẹ giọng nói “Thế nhưng, ta muốn chàng làm hoàng đế, vô luận như thế nào, ta cũng phải giúp chàng lên ngôi hoàng đế Tần quốc. Bởi vì, đây là nguyện vọng của ta.”
Lời cuối cùng, từng chữ từng chữ, ngưng tụ thành lời thề, kết thành ước nguyện.
Có lẽ ai cũng không thể ngờ đến, vén lên một màn phân tranh nơi cung đình Tần quốc, chiến tranh giữa các hoàng tử máu chảy thấm ướt khăn che, chính là từ đôi tay một nữ tử dịu dàng đáng yêu. Những lời rỉ tai nơi giường chiếu, đã tạo thành một đoạn lịch sử không đơn điệu.
…………………………………
Tần Tuyên Vương năm bốn mươi bốn, cuối mùa xuân.
Hoàng cung Tần quốc đã xảy ra một chuyện có thể gọi là chuyện bê bối ảnh hưởng cả Tần quốc, phi tử mà Tần vương sủng ái nhất, Tịch phu nhân, ra tay đầu độc con trai của mình, cũng chính là thập tứ hoàng tử, Tiểu Nhạn. May mà tì nữ bên cạnh hoàng tử phát hiện sớm, mới cứu được đứa bé năm ấy mười hai tuổi một mạng. Nghe nói lúc Tần vương đến, Tịch phu nhân chẳng những không quỳ xuống đất van xin tha thứ, ngược lại chỉ vào mũi Hoàng thượng mắng lão ngu ngốc, trị quốc vô phương, hoang *** vô độ. Kết quả chọc giận Tần vương, vốn tội của nàng phạm vào phải bị đem xử trảm, nhưng Tần vương niệm nhiều năm ân tình, vẫn tha cho Tịch phu nhân một mạng. Nàng chỉ bị phạt trượng hình, biếm vào lãnh cung.
Cung điện Tần quốc sâu xa khó dò, tọa lạc trên lưng chừng Quần Sơn, uốn lượn không ngừng, khí thế hào hùng. Bao bọc bên ngoài Tần cung mấy lớp tinh kỳ, quốc kì màu đen trong gió mãnh liệt rền vang, trên mỗi mặt tinh kỳ đều thêu hình một con phi long màu vàng giương nanh múa vuốt. Cả trong lẫn ngoài đều tạo nên một khí phách uy nghiêm cứng rắn của kỷ cương.
Một ngày kia, sau khi Tịch phu nhân lãnh trọn vết tích trượng hình, thị vệ áp nàng quay về lãnh cung. Khi xuyên qua chính điện, Tịch Yên trông thấy ở xa xa phía trước Vô Trinh một thân áo trắng.
Gió rất lớn, Vô Trinh đứng trên tường thành tay áo tung bay, vẻ mặt hờ hững. Ánh mắt Vô Trinh tựa hồ đang nhìn nàng, tựa hồ không, hư ảo hướng về một điểm nào đó trước mặt.
Ngày đó Tịch Yên cũng một thân trắng ngần, vải thô áo tù mặc ở trên người nàng, thuần khiết như một gốc cây bạch lan, nhìn thật đẹp. Mà khi gió lay vạt áo trắng thuần của nàng, Vô Trinh lại nhìn thấy một mảng đỏ hiếm thấy chợt ẩn hiện, thoáng qua như hồng nhạn.
Hóa ra dưới lớp áo tù của nàng là một lớp xiêm y màu đỏ. Trắng trên nền đỏ, đỏ đến có phần cuồng vọng, phù diễm, như sự điên cuồng mà nàng đã từng có. Mà nay vẻ mặt nàng thản nhiên như không, bỏ đi trang nghiêm như khoác áo tân nương.
Mắt của nàng trong vắt như nước, lặng yên nhìn về phía trước. Ánh mắt kiên định, ý chí như sắt. Khi nàng nhìn về phía y, trong trầm lặng lại gợn một mảnh ôn nhu tựa thủy.
Nàng chậm rãi đi về phía y, hai người tới gần, tới gần…Đến khi đôi bên đều có thể nhìn thấy đối phương trong mắt mình, cả hai đều trầm mặc không nói.
Rồi nàng chậm rãi lướt qua bên cạnh y, không chút gợn sóng, gặp nhau rồi lại rời xa. Hai người bình tĩnh như đã biết rõ duyên phận kiếp này, đến đây đã chấm dứt.
Trong một chốc nàng lướt qua kia, Vô Trinh mơ hồ thấy nàng cười, như hoa kia kiêu ngạo, một khắc ấy, Vô Trinh đã nghĩ: Nàng biết mình đang làm gì, chưa từng hối hận. Cho nên ngay khi nguyện vọng đạt thành, mỉm cười nhìn y.
Ngay sau đó, Vô Trinh nghe thấy đám thị vệ phía sau thét lên kinh hãi, quay đầu lại nhìn, mạt trắng đã tung bay xuống thành, dáng vẻ không chùn bước quyết liệt đến thế, khiến cho Vô Trinh nhớ tới lời thệ lấp biển khi xưa của thần điểu.
Gió lớn trong núi cuồng dại hất phồng cánh tay áo rộng lớn của nàng, giống như mở rộng hai cánh, mang nàng chao lượn về rừng tinh kỳ hừng hừng trước gió dưới trường thành, vô số nét rồng vàng trên lá cờ màu đen giương nanh múa vuốt, hiển hách vươn lên tư thái nhất phi trùng thiên, mà bóng trắng kia dường như không có trọng lượng, nhẹ nhàng rơi xuống, rơi xuống…
“Ta muốn chàng làm hoàng đế…” Lời thì thầm của Tịch Yên quẩn quanh bên tai Vô Trinh, hết thảy giống như chuyện hôm qua, vẫn chưa cách bao lâu. Nhưng khiến cho Vô Trinh giờ phút này đây cảm giác dường như đã trải qua bao kiếp. Tất cả biến ảo quá nhanh, làm cho người ta trở tay không kịp.
“Nàng đoán sai rồi, ta cũng chưa từng muốn…” Cúi đầu xuống, Vô Trinh trả lời với hư không, tự mỉm cười.
Đáng tiếc, nàng đã không còn nghe thấy, nếu như nghe thấy, có lẽ trong thế gian này đã không thêm một con thiêu thân lao vào lửa bỏng….
Tháng năm năm ấy, Thất hoàng tử Vô Trinh dẹp trừ muôn vàn khó khăn, sắc phong ngôi vị thái tử Tần quốc. Dưới một người, trên vạn người.
P.S: Bộ này A Hoa đã làm hoàn rồi, chỉ việc post lên thôi nên mọi người cứ đọc khỏi lo phải chờ nha
Tác giả :
Thuỷ Nguyệt Hoa