Mộng Đẹp Tuyền Cơ
Chương 182: Biết mình không biết người
Quan binh Kỉ quốc tiến lên “tiễn khách”, hai vị sứ giả đưa dâu rơi vào đường cùng mang theo hai trăm thị vệ xám xịt quay về trong lãnh thổ Nhạc quốc, bỗng nhiên thấy phía trước bụi đất bay lên, hơn chục kỵ mã mạnh mẽ chạy hướng về bọn họ.
Một kỵ sĩ dẫn đầu vọt tiến lên trước đội ngũ, nhảy xuống, hai mắt đỏ quạch túm chính sứ quát: “Công chúa đâu?”
Chính sứ nhìn chăm chú, là Hoàng thượng của bọn họ! Sợ tới mức run lập cập nói: “Người của Kỉ… Kỉ quốc đem công chúa đi… đi rồi.”
Nhạc Nghịch giận dữ: “Đem đi khi nào? Các ngươi tại sao ở chỗ này?”
Lúc này Phù Dương đã đuổi kịp đến, xem tên quan văn đáng thương đã bị dọa đến mất bình tĩnh, nói năng không rõ, khuyên nhủ: “Hoàng thượng, xin người buông đại nhân ra trước rồi tiếp tục hỏi.”
Nhạc Nghịch hừ lạnh một tiếng buông tay. Sứ giả đưa dâu lảo đảo lui vài bước mới đứng vững.
Phù Dương tiến lên đỡ hắn, nói: “Đại nhân, công chúa đưa đến Kỉ quốc khi nào? Vì sao các ngươi không tháp tùng đến kinh thành Kỉ quốc?”
Sứ giả đưa dâu lấy lại bình tĩnh, lúc này mới đem chuyện đã xảy ra ở biên giới Kỉ quốc từng việc thuật lại.
Nhạc Nghịch càng nghe thần sắc càng khó xem, đặc biệt nghe được câu nói của Triệu Chính kia “Đa tạ hai vị đại nhân không ngại ngàn dặm xa xôi hộ tống Hoàng hậu tệ quốc đến đây”, tức giận đến hai tròng mắt đều lòi ra.
Phù Dương bên cạnh cười khổ không nói gì, tình huống xấu nhất này đã xảy ra, chỉ hận chính mình vô năng, đã không thể ngăn cản Hoàng hậu bị cướp đi, còn không thể thuận theo căn dặn của Tả Kính Tùng chặn giết Hoàng hậu trong lãnh thổ Nhạc quốc.
Việc duy nhất có thể làm bây giờ chính là khuyên nhủ Hoàng thượng, ngàn vạn lần không nên hành sự quá xúc động, bọn họ vội vàng từ kinh thành chạy đến đây, Kỉ quốc cũng sớm có phòng bị, lúc này xúc động khai chiến, chỉ sợ sẽ trúng gian kế của kẻ địch.
Nhạc Nghịch nghe sứ giả đưa dâu nói xong, không nói một lời, qua một lúc lâu, bỗng nhiên cười lớn lên, trong tiếng cười tràn đầy hận ý thê lương, quan viên thị vệ bên cạnh nghe được trong lòng run sợ, lại không biết như thế nào khuyên giải.
Nhạc Nghịch cười một trận xong, chậm rãi dừng tiếng cười, nói với Phù Dương: “Theo trẫm hồi kinh! Truyền lệnh biên ải châu quận tập kết tam quân, tùy thời nghe hiệu lệnh của trẫm!”
Phù Dương vừa yên tâm lại lo lắng. Yên tâm chính là Hoàng thượng cuối cùng không có kích động tùy tiện khởi binh tấn công Kỉ quốc, lo lắng chính là lấy tính cách Hoàng thượng, lúc này áp lực kiềm nén, một khi bùng nổ chắc chắn cực kỳ đáng sợ.
Hắn còn nhớ rất rõ vài năm trước giao chiến cùng Miến quốc, tướng quân đối phương cực kỳ gian xảo, lôi cuốn rất nhiều thường dân Nhạc quốc làm con tin, xua đuổi bọn họ xông vào đột kích quân tiên phong Nhạc quốc, làm cho Nhạc quốc thất bại nhiều trận, lúc ấy Hoàng thượng cũng là sau khi giận dữ cực kỳ cũng bình tĩnh lạ thường, tự mình mang quân tiên phong ra trận, lệnh cưỡng chế toàn quân, những người dám cản đường bất luận là người nước nào đều phải giết, trái lệnh trảm. Kết quả lần đó bọn họ kết thúc bằng một trận thắng thảm.
Hoàng thượng mang binh liên tục tàn sát hai thành của Miến quốc, giết hai mươi vạn quan binh dân chúng rửa hận, cuối cùng vẫn là đại tướng quân tùy tùng lúc ấy liều chết cản lại, lúc này mới ngừng lại hành vi tàn sát hàng loạt dân trong thành cực kỳ tàn ác này.
Lúc này trong lòng Hoàng thượng oán hận chỉ sợ càng hơn ngày đó, cuộc chiến này một khi đã xảy ra, không biết sẽ làm ra việc điên cuồng gì.
Ba ngày trước, thám tử ở Kỉ quốc các lộ rốt cục đem tin tức liên quan đến Trầm thị cùng với Ninh Nguyệt Quận chúa lần lượt đưa về, Nhạc Nghịch cùng Tả Kính Tùng nghiên cứu tường tận, chậm rãi đem sự tình từ đầu đến cuối cùng với thân phận hai người Trầm Kiếm, Tạ Tuyền Cơ suy đoán ra được một cách đại khái.
Vân Ca là người quản lý sổ sách phía sau Trầm thị.
Vân Ca nguyên là lễ vật do một phú thương của Ninh quốc, Tô Bách Vạn tặng cho Triệu Kiến Thận cũng chính là Quốc quân của Kỉ quốc sau này.
Triệu Vương phủ trong kinh thành từng bổ nhiệm một nữ tử làm tổng quản phòng thu chi.
Phụ tử Kỉ quốc Quốc vương lúc vẫn còn là Triệu Vương phủ Vương gia và Thế tử đều từng có người gặp qua bọn họ cùng một nữ tử ở kinh thành du ngoạn.
Mà tại thời điểm vị nữ quản phòng thu chi thần bí trong kinh thành Kỉ quốc này mai danh ẩn tích, Ninh quốc Ninh Nguyệt Quận chúa bỗng nhiên bị Bình Hi thân vương mang về.
Truyền thuyết Ninh Nguyệt Quận chúa ngu ngốc sau hơn mười năm rơi vào Lung Giang, bỗng nhiên trở nên tài năng thi ca xuất chúng, tinh thông số học, đến cả đại sư số học Lí Ngôn Liên cũng cam bái hạ phong (khuất phục).
Ninh Nguyệt Quận chúa từ lúc Ninh quốc nội loạn thì mất tung tích, khi Kỉ Kiến Thận từ Ninh quốc trở về Kỉ quốc, bên người dẫn theo một nữ quan bộ dạng bình thường, hai người bộ dáng rất thân mật.
Kỉ Kiến Thận sau khi trở thành Thái tử bỗng nhiên giải tán hết cơ thiếp, đến lúc đăng cơ, vẫn như cũ chưa lập một phi thiếp.
Nghe đồn trong phủ Thái tử có giấu tuyệt thế mỹ nhân.
Trong phủ Thái tử thường xuyên tiếp đón người thần bí đi tới đi lui trong cung.
Tuổi tác và hình dáng Trầm Kiếm cùng Kỉ quốc Quốc vương vô cùng ăn khớp.
Khi Hoàng hậu bị cướp đến Nhạc quốc, gọi người thiếu niên bên cạnh là “Tiểu Viễn”, Thái tử đương thời của Kỉ quốc lại có tên gọi là “Tư Viễn”. Kết luận, Kỉ quốc Quốc vương chính là Trầm Kiếm! Nếu Trầm Kiếm là vua của một nước, mà Hoàng hậu vốn cùng hắn quan hệ không rõ ràng, lại là Thiên nữ, vậy thì hành vi bất chấp hậu quả để đoạt Hoàng hậu về liền có thể giải thích được. Thử hỏi có Quốc vương nào lại ngồi xem nữ nhân của mình bị người đoạt đi, con trai độc nhất bị người sát thương?
Nghĩ đến đây, thì việc cách đây không lâu Kỉ quốc chủ động đề nghị yêu cầu nhanh chóng nghênh đón công chúa về nước để chuẩn bị hôn lễ rõ ràng là khả nghi vô cùng. Nhạc Nghịch, Tả Kính Tùng, Phù Dương không hẹn mà cùng đoán ra được, Kỉ quốc tính toán đem người trà trộn vào đội ngũ đón dâu để tiện trốn về Kỉ quốc.
Nhạc Nghịch gần như là lần đầu tiên bất chấp tất cả đuổi theo ra kinh, ngày đêm thần tốc hướng tới biên quan, đáng tiếc vẫn chậm một bước.
Lần giao chiến này, thua cực thảm, thua ở chỗ đối với địch thủ hoàn toàn không biết gì cả, thua ở chỗ đánh giá sai thực lực địch thủ.
“Nhưng mà, lần tiếp theo, trẫm sẽ làm các ngươi vì chuyện hôm nay cảm thấy hối hận cả đời! Vân Ca, Ninh Nguyệt, hoặc là trẫm nên gọi là Tạ Tuyền Cơ… Lần gặp mặt tiếp theo, ngươi sẽ biết, chỉ có trẫm mới là nam nhân của ngươi, ngươi nhất định kiếp này chỉ có thể là của trẫm, về phần Kỉ Kiến Thận, trẫm sẽ đích thân đánh bại hắn trước mặt ngươi, từng đao một cắt thịt hắn, làm cho hắn nhận hết khổ sở trên thế gian này!” Nhạc Nghịch ở trên ngựa oán hận quay đầu lại nhìn phía Kỉ quốc, im lặng thề trong lòng.
Lúc này, Tuyền Cơ đã bị hộ tống đến trước một hành quán, Kỉ Kiến Thận đứng ở trước cửa khẽ cười nhạt.
Tuyền Cơ nhảy xuống xe ngựa, thấy một màn như vậy, bỗng nhiên có loại xúc động muốn khóc, bất chấp còn có rất nhiều người bên cạnh, chạy vội đến nhào đầu vào lòng hắn.
Kỉ Kiến Thận nhẹ tay vén tóc nàng, ôm chặt lấy nàng, ở bên tai nàng khẽ cười nói: “Nàng cuối cùng đã trở lại.”
Ừ, đã trở lại! Trở lại trong lòng nam nhân này, sẽ không còn cảm thấy cô đơn, cảm thấy sợ hãi nữa rồi, hắn có đôi cánh cường tráng nhất, vòng ôm ấm áp nhất, có nụ cười làm nàng động lòng nhất…
“Nhìn khuôn mặt nàng này, cọ ta toàn thân đầy phấn…” Kỉ Kiến Thận buông Tuyền Cơ ra, đưa tay lau lau khuôn mặt kiều diễm kia, phấn trang điểm đầy mặt.
Còn có một cái miệng xấu xa nhất.
“Nhanh đi rửa sạch sẽ, ngủ một giấc thật ngon, buổi tối mới có sức lực theo giúp ta…” Kỉ Kiến Thận nhẹ nhàng dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe thấy, tuyên bố tối nay hẹn hò hương diễm.
Vẫn là một Đại ma vương háo sắc nhất!
Tuyền Cơ bĩu môi trừng mắt liếc mắt một cái, nhịn không được đỏ mặt.
Rửa mặt chải đầu xong, sau đó loại trừ dịch dung, Tuyền Cơ không có cơ hội ngủ bù, bởi vì Dịch Thanh Vân tới.
Cùng đi còn có một hồng y mỹ nhân, thanh trong nhưng lạnh lùng đi đến trước đình, bốn cung nữ hai thái giám theo Tuyền Cơ trở lại Kỉ quốc bỗng nhiên nhất tề quỳ xuống hành lễ nói: “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ!”
_________________
Một kỵ sĩ dẫn đầu vọt tiến lên trước đội ngũ, nhảy xuống, hai mắt đỏ quạch túm chính sứ quát: “Công chúa đâu?”
Chính sứ nhìn chăm chú, là Hoàng thượng của bọn họ! Sợ tới mức run lập cập nói: “Người của Kỉ… Kỉ quốc đem công chúa đi… đi rồi.”
Nhạc Nghịch giận dữ: “Đem đi khi nào? Các ngươi tại sao ở chỗ này?”
Lúc này Phù Dương đã đuổi kịp đến, xem tên quan văn đáng thương đã bị dọa đến mất bình tĩnh, nói năng không rõ, khuyên nhủ: “Hoàng thượng, xin người buông đại nhân ra trước rồi tiếp tục hỏi.”
Nhạc Nghịch hừ lạnh một tiếng buông tay. Sứ giả đưa dâu lảo đảo lui vài bước mới đứng vững.
Phù Dương tiến lên đỡ hắn, nói: “Đại nhân, công chúa đưa đến Kỉ quốc khi nào? Vì sao các ngươi không tháp tùng đến kinh thành Kỉ quốc?”
Sứ giả đưa dâu lấy lại bình tĩnh, lúc này mới đem chuyện đã xảy ra ở biên giới Kỉ quốc từng việc thuật lại.
Nhạc Nghịch càng nghe thần sắc càng khó xem, đặc biệt nghe được câu nói của Triệu Chính kia “Đa tạ hai vị đại nhân không ngại ngàn dặm xa xôi hộ tống Hoàng hậu tệ quốc đến đây”, tức giận đến hai tròng mắt đều lòi ra.
Phù Dương bên cạnh cười khổ không nói gì, tình huống xấu nhất này đã xảy ra, chỉ hận chính mình vô năng, đã không thể ngăn cản Hoàng hậu bị cướp đi, còn không thể thuận theo căn dặn của Tả Kính Tùng chặn giết Hoàng hậu trong lãnh thổ Nhạc quốc.
Việc duy nhất có thể làm bây giờ chính là khuyên nhủ Hoàng thượng, ngàn vạn lần không nên hành sự quá xúc động, bọn họ vội vàng từ kinh thành chạy đến đây, Kỉ quốc cũng sớm có phòng bị, lúc này xúc động khai chiến, chỉ sợ sẽ trúng gian kế của kẻ địch.
Nhạc Nghịch nghe sứ giả đưa dâu nói xong, không nói một lời, qua một lúc lâu, bỗng nhiên cười lớn lên, trong tiếng cười tràn đầy hận ý thê lương, quan viên thị vệ bên cạnh nghe được trong lòng run sợ, lại không biết như thế nào khuyên giải.
Nhạc Nghịch cười một trận xong, chậm rãi dừng tiếng cười, nói với Phù Dương: “Theo trẫm hồi kinh! Truyền lệnh biên ải châu quận tập kết tam quân, tùy thời nghe hiệu lệnh của trẫm!”
Phù Dương vừa yên tâm lại lo lắng. Yên tâm chính là Hoàng thượng cuối cùng không có kích động tùy tiện khởi binh tấn công Kỉ quốc, lo lắng chính là lấy tính cách Hoàng thượng, lúc này áp lực kiềm nén, một khi bùng nổ chắc chắn cực kỳ đáng sợ.
Hắn còn nhớ rất rõ vài năm trước giao chiến cùng Miến quốc, tướng quân đối phương cực kỳ gian xảo, lôi cuốn rất nhiều thường dân Nhạc quốc làm con tin, xua đuổi bọn họ xông vào đột kích quân tiên phong Nhạc quốc, làm cho Nhạc quốc thất bại nhiều trận, lúc ấy Hoàng thượng cũng là sau khi giận dữ cực kỳ cũng bình tĩnh lạ thường, tự mình mang quân tiên phong ra trận, lệnh cưỡng chế toàn quân, những người dám cản đường bất luận là người nước nào đều phải giết, trái lệnh trảm. Kết quả lần đó bọn họ kết thúc bằng một trận thắng thảm.
Hoàng thượng mang binh liên tục tàn sát hai thành của Miến quốc, giết hai mươi vạn quan binh dân chúng rửa hận, cuối cùng vẫn là đại tướng quân tùy tùng lúc ấy liều chết cản lại, lúc này mới ngừng lại hành vi tàn sát hàng loạt dân trong thành cực kỳ tàn ác này.
Lúc này trong lòng Hoàng thượng oán hận chỉ sợ càng hơn ngày đó, cuộc chiến này một khi đã xảy ra, không biết sẽ làm ra việc điên cuồng gì.
Ba ngày trước, thám tử ở Kỉ quốc các lộ rốt cục đem tin tức liên quan đến Trầm thị cùng với Ninh Nguyệt Quận chúa lần lượt đưa về, Nhạc Nghịch cùng Tả Kính Tùng nghiên cứu tường tận, chậm rãi đem sự tình từ đầu đến cuối cùng với thân phận hai người Trầm Kiếm, Tạ Tuyền Cơ suy đoán ra được một cách đại khái.
Vân Ca là người quản lý sổ sách phía sau Trầm thị.
Vân Ca nguyên là lễ vật do một phú thương của Ninh quốc, Tô Bách Vạn tặng cho Triệu Kiến Thận cũng chính là Quốc quân của Kỉ quốc sau này.
Triệu Vương phủ trong kinh thành từng bổ nhiệm một nữ tử làm tổng quản phòng thu chi.
Phụ tử Kỉ quốc Quốc vương lúc vẫn còn là Triệu Vương phủ Vương gia và Thế tử đều từng có người gặp qua bọn họ cùng một nữ tử ở kinh thành du ngoạn.
Mà tại thời điểm vị nữ quản phòng thu chi thần bí trong kinh thành Kỉ quốc này mai danh ẩn tích, Ninh quốc Ninh Nguyệt Quận chúa bỗng nhiên bị Bình Hi thân vương mang về.
Truyền thuyết Ninh Nguyệt Quận chúa ngu ngốc sau hơn mười năm rơi vào Lung Giang, bỗng nhiên trở nên tài năng thi ca xuất chúng, tinh thông số học, đến cả đại sư số học Lí Ngôn Liên cũng cam bái hạ phong (khuất phục).
Ninh Nguyệt Quận chúa từ lúc Ninh quốc nội loạn thì mất tung tích, khi Kỉ Kiến Thận từ Ninh quốc trở về Kỉ quốc, bên người dẫn theo một nữ quan bộ dạng bình thường, hai người bộ dáng rất thân mật.
Kỉ Kiến Thận sau khi trở thành Thái tử bỗng nhiên giải tán hết cơ thiếp, đến lúc đăng cơ, vẫn như cũ chưa lập một phi thiếp.
Nghe đồn trong phủ Thái tử có giấu tuyệt thế mỹ nhân.
Trong phủ Thái tử thường xuyên tiếp đón người thần bí đi tới đi lui trong cung.
Tuổi tác và hình dáng Trầm Kiếm cùng Kỉ quốc Quốc vương vô cùng ăn khớp.
Khi Hoàng hậu bị cướp đến Nhạc quốc, gọi người thiếu niên bên cạnh là “Tiểu Viễn”, Thái tử đương thời của Kỉ quốc lại có tên gọi là “Tư Viễn”. Kết luận, Kỉ quốc Quốc vương chính là Trầm Kiếm! Nếu Trầm Kiếm là vua của một nước, mà Hoàng hậu vốn cùng hắn quan hệ không rõ ràng, lại là Thiên nữ, vậy thì hành vi bất chấp hậu quả để đoạt Hoàng hậu về liền có thể giải thích được. Thử hỏi có Quốc vương nào lại ngồi xem nữ nhân của mình bị người đoạt đi, con trai độc nhất bị người sát thương?
Nghĩ đến đây, thì việc cách đây không lâu Kỉ quốc chủ động đề nghị yêu cầu nhanh chóng nghênh đón công chúa về nước để chuẩn bị hôn lễ rõ ràng là khả nghi vô cùng. Nhạc Nghịch, Tả Kính Tùng, Phù Dương không hẹn mà cùng đoán ra được, Kỉ quốc tính toán đem người trà trộn vào đội ngũ đón dâu để tiện trốn về Kỉ quốc.
Nhạc Nghịch gần như là lần đầu tiên bất chấp tất cả đuổi theo ra kinh, ngày đêm thần tốc hướng tới biên quan, đáng tiếc vẫn chậm một bước.
Lần giao chiến này, thua cực thảm, thua ở chỗ đối với địch thủ hoàn toàn không biết gì cả, thua ở chỗ đánh giá sai thực lực địch thủ.
“Nhưng mà, lần tiếp theo, trẫm sẽ làm các ngươi vì chuyện hôm nay cảm thấy hối hận cả đời! Vân Ca, Ninh Nguyệt, hoặc là trẫm nên gọi là Tạ Tuyền Cơ… Lần gặp mặt tiếp theo, ngươi sẽ biết, chỉ có trẫm mới là nam nhân của ngươi, ngươi nhất định kiếp này chỉ có thể là của trẫm, về phần Kỉ Kiến Thận, trẫm sẽ đích thân đánh bại hắn trước mặt ngươi, từng đao một cắt thịt hắn, làm cho hắn nhận hết khổ sở trên thế gian này!” Nhạc Nghịch ở trên ngựa oán hận quay đầu lại nhìn phía Kỉ quốc, im lặng thề trong lòng.
Lúc này, Tuyền Cơ đã bị hộ tống đến trước một hành quán, Kỉ Kiến Thận đứng ở trước cửa khẽ cười nhạt.
Tuyền Cơ nhảy xuống xe ngựa, thấy một màn như vậy, bỗng nhiên có loại xúc động muốn khóc, bất chấp còn có rất nhiều người bên cạnh, chạy vội đến nhào đầu vào lòng hắn.
Kỉ Kiến Thận nhẹ tay vén tóc nàng, ôm chặt lấy nàng, ở bên tai nàng khẽ cười nói: “Nàng cuối cùng đã trở lại.”
Ừ, đã trở lại! Trở lại trong lòng nam nhân này, sẽ không còn cảm thấy cô đơn, cảm thấy sợ hãi nữa rồi, hắn có đôi cánh cường tráng nhất, vòng ôm ấm áp nhất, có nụ cười làm nàng động lòng nhất…
“Nhìn khuôn mặt nàng này, cọ ta toàn thân đầy phấn…” Kỉ Kiến Thận buông Tuyền Cơ ra, đưa tay lau lau khuôn mặt kiều diễm kia, phấn trang điểm đầy mặt.
Còn có một cái miệng xấu xa nhất.
“Nhanh đi rửa sạch sẽ, ngủ một giấc thật ngon, buổi tối mới có sức lực theo giúp ta…” Kỉ Kiến Thận nhẹ nhàng dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe thấy, tuyên bố tối nay hẹn hò hương diễm.
Vẫn là một Đại ma vương háo sắc nhất!
Tuyền Cơ bĩu môi trừng mắt liếc mắt một cái, nhịn không được đỏ mặt.
Rửa mặt chải đầu xong, sau đó loại trừ dịch dung, Tuyền Cơ không có cơ hội ngủ bù, bởi vì Dịch Thanh Vân tới.
Cùng đi còn có một hồng y mỹ nhân, thanh trong nhưng lạnh lùng đi đến trước đình, bốn cung nữ hai thái giám theo Tuyền Cơ trở lại Kỉ quốc bỗng nhiên nhất tề quỳ xuống hành lễ nói: “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ!”
_________________
Tác giả :
Nga Mi