Mộng Đẹp Tuyền Cơ
Chương 140: Thái tử đáng thương
Buổi tối Triệu Kiến Thận đưa Tuyền Cơ đến hành quán của hoàng gia ngoài kinh thành qua đêm, hành quán dựng trên đỉnh núi, màn đêm buông xuống, một vầng trăng thu tỏa sáng trong không trung, ánh trăng tựa bạc, cảnh vật thanh tĩnh vô cùng.
Sau khi ăn xong, Triệu Kiến Thận dẫn Tuyền Cơ đến hoa viên ngắm trăng, lúc này hai người đều đã tẩy sạch nước thuốc dịch dung trên mặt, dưới ánh trăng tuấn nam mỹ nữ cùng nhau dắt tay đi dạo, cung nữ thị vệ từ xa trông thấy, thập phần tò mò rốt cuộc là mỹ nhân nhà ai có thể lọt vào mắt xanh của Thái tử.
Tuyền Cơ đang nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, bỗng nhiên nói: “Tháng sau là đến Trung thu rồi đó.”
“Phải, sao vậy?” Triệu Kiến Thận nhớ đến chuyện không vui của Trung thu năm ngoái, âm thầm cảnh giác.
Tuyền Cơ bật cười, nhìn về phía Triệu Kiến Thận nói: “À nhớ đến chuyện Trung thu năm ngoái… Thái tử điện hạ, bỗng nhiên ta nhớ đến, chắc huynh chưa từng theo đuổi con gái phải không?”
“Ừm?” Làm sao lại nói đến vấn đề này?
“Bởi vì chiêu thức huynh theo đuổi ta quá kì quặc!”
“Hả?” Đời này hắn chỉ từng theo đuổi một nữ nhân, vậy mà còn bị ghét bỏ?
“Huynh đem một đám thê thiếp đến trước mặt ta, huynh có làm gì nữa thì ta cũng không cảm động nổi.” Tuyền Cơ thuần túy chỉ là nói chuyện bình thường thôi.
“Nàng đang ám chỉ với ta, bây giờ ta làm chút gì đó thì nàng sẽ cảm động phải không?” Biết Tuyền Cơ không định tính toán nợ cũ, Triệu Kiến Thận yên tâm cười nói.
“Xem huynh thể hiện sao đã!” Nhón chân khẽ hôn lên cằm hắn một chút, cười rồi lùi lại vài bước.
Triệu Kiến Thận đưa tay muốn bắt nàng lại, Tuyền Cơ cười hì hì dùng Phù Phong Bộ tránh nhanh, lần này nàng học khôn rồi, dù Triệu Kiến Thận dụ dỗ trêu chọc thế nào đi nữa, nàng cũng không mở miệng trả lời, chuyên tâm né tránh.
Triệu Kiến Thận cảm thấy rất hứng thú. Hai người ở ngay nơi nhỏ bé này chơi trò đuổi bắt.
Dù sao Tuyền Cơ thể lực có hạn, tránh một hồi không duy trì được sức lực, động tác bắt đầu có chút chậm lại, lọt vào mắt loại tuyệt đỉnh cao thủ như Triệu Kiến Thận, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Tuyền Cơ sợ hãi kêu một tiếng, người đã bị ôm chặt lấy, Triệu Kiến Thận đắc ý nói bên tai nàng: “Bắt được nàng rồi, mau xin tha, bằng không…”
Ánh mắt của đại sắc ma phơi bày trọn vẹn điều muốn làm đằng sau “Bằng không” của hắn là gì. Tuyền Cơ ngọ nguậy nói: “Đã nói là huynh phải dỗ ta vui vẻ cảm động mà, sao lại đến bắt ta, thật không công bằng!”
“Được, chúng ta quay về tẩm điện đi, cam đoan làm cho nàng vui vẻ lại cảm động!”
“Không cần không cần! Huynh… Huynh đưa ta lên nóc nhà ngắm ánh trăng được không?” Tuyền Cơ nhanh trí, mau chóng yêu cầu, dời đi sự chú ý của đại sắc ma.
Triệu Kiến Thận vốn chỉ muốn trêu chọc nàng, nghe vậy ôm lấy thắt lưng nàng, nhún chân một cái, liền nhảy lên nóc điện. Đi vài bước đến mái nhà ngồi xuống.
Tuyền Cơ hâm mộ nói: “Khinh công thật tốt! Cái này có khó học không? Dạy ta được không?”
Triệu Kiến Thận cười ôm lấy vai nàng nói: “Cái này phải có nội lực làm nền tảng, hơn nữa, nàng đã đủ giảo hoạt rồi, lại để nàng học được khinh công, ta lại lo không bắt được nàng.”
“Keo kiệt!” Tuyền Cơ đối với cái này cũng không ôm nhiều hy vọng, oán giận một câu liền ngoan ngoãn dựa vào lòng Triệu Kiến Thận ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Ngồi ở trên cao nhìn lên, mặt trăng vừa to vừa tròn tựa như vươn tay là có thể chạm đến, trông về phía xa dưới chân núi, nhà cửa ruộng đồng đắm mình trong ánh trăng màu bạc, rất có cảm giác nhìn ngắm thiên hạ.
“Tuyền Cơ, nàng còn chưa nói cho ta biết. Điều kiện để nàng tiến cung.” Không khí đang tốt, Triệu Kiến Thận nhân cơ hội dò hỏi quân tình.
Tuyền Cơ dựa vào làn da ấm áp, tâm tình tốt, cũng không làm khó, cười tủm tỉm nói: “Thứ nhất, ta muốn được tùy ý vào ra cung đình. Huynh không thể dụ ta vào rồi giữ luôn trong đó.”
Triệu Kiến Thận thoải mái nói: “Được!” Nữ tử này nhốt ở trong cung, vốn cũng rất lãng phí, huống chi hắn còn định dụ nàng tiếp nhận Trầm thị.
“Thứ hai, chuyện trong cung, tùy ta định đoạt, ta muốn làm gì, huynh đều phải nghe ta, ủng hộ ta vô điều kiện!” Tuyền Cơ tiếp tục công phu sư tử ngoạm một ngụm lớn.
Gặp Tạ Tuyền Cơ, Triệu Kiến Thận đã sớm nhận mệnh. Trừ phi chính mình từ bỏ nàng. Nếu không sau này chỉ có thể có một nữ nhân là nàng, trong Hậu cung nàng chính là nữ chủ nhân duy nhất. Tùy nàng định đoạt cũng không có gì không được, vì thế cũng gật đầu đồng ý.
Tuyền Cơ trong lòng cười trộm, vậy về sau nàng chính là lão Đại trong cung, ngay cả Đại ma vương cũng phải nghe nàng sai khiến… Có thể tùy ý đuổi Đại ma vương đến thư phòng ngủ, cũng có thể vào lúc thời tiết lạnh triệu hắn đến thị tẩm ấm giường, oa ha ha! Chỉ đó điều cái này cũng có thể YY một chút mà thôi, nếu nàng dám làm vậy, Đại ma vương còn không gặm nàng đến ngay cả bã xương cũng không chừa sao.
“Có còn gì không?” Triệu Kiến Thận nhìn Tuyền Cơ mặt cười quỷ quyệt, thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ yêu cầu thứ hai này còn có cạm bẫy hay sao?
Nội dung Tuyền Cơ YY lúc này, hắn nghĩ nát óc cũng sẽ không tưởng tượng ra, nếu hắn biết, đoan chắc sẽ lập tức bắt nàng đến tẩm điện tự mình dạy dỗ nàng thấu đáo thật nhiều lần, cho đến nàng không dám có những ý nghĩ biến thái ngỗ nghịch to gan này nữa mới thôi.
Tuyền Cơ đảo mắt: “Thứ ba, không được bắt ta làm những việc ta không muốn, không được can thiệp ta qua lại với người bên cạnh.”
Lông mày Triệu Kiến Thận nhướng lên, bắt Tuyền Cơ làm việc không muốn làm cũng là điều hắn không nỡ (việc hai người khuê phòng thân mật thì không tính…), nhiều nhất là dụ dỗ lừa nàng làm việc mà thôi… Về phần Tuyền Cơ kết giao với bằng hữu, không phải hắn hẹp hòi, thật sự là nữ nhân này quá thu hút hoa đào, không nói đâu xa, nói ngay mấy con mọt sách trong tửu lâu lúc kia, Tuyền Cơ chẳng qua chỉ cười với bọn họ một cái, liền thành bộ dạng sắc lang háo sắc đến mất hồn, bảo hắn làm sao để mặc.
Mặc dù có đủ tự tin với bản thân, trong cảm nhận của Tuyền Cơ vị trí của những tên kia không thể vượt qua hắn, nhưng mà nữ nhân của hắn, tuyệt đối không chấp nhận để người khác mơ đến!
Tuyền Cơ lén quan sát sắc mặt Triệu Kiến Thận, biết người kia nổi tính dấm chua, vì thế chủ động ngả vào ôm lấy hắn chuốc thuốc mê: “Huynh đang lo lắng cái gì, những người kia nhiều nhất chỉ là bằng hữu, huynh… huynh mới là người ta thích.”
Một câu nói làm Đại ma vương mở cờ trong bụng, ôm Tuyền Cơ trong lòng cố dụi vài cái, vẻ mặt mười phần như một con sư tử vừa mới đánh dấu được lãnh địa, ăn được con mồi ngon, một người trước nay vui giận ít thể hiện ra mặt, khó được mà để sự thỏa mãn đắc ý trên mặt rõ ràng như vậy.
“Huynh đồng ý với ta nhé, đây là yêu cầu cuối cùng của ta rồi!” Tuyền Cơ kiên trì cọ vài cái vào ngực hắn, rốt cuộc cũng được hắn miễn cưỡng đồng ý.
Đương nhiên Đại ma vương không thể vì vài lời ngon ngọt, mấy cái ôm ấp là có thể lấy lòng, tối đó liền nắm thời cơ quấn quít Tuyền Cơ trên giường đòi “Tạ lễ” đến hơn nửa đêm.
Lúc hửng sáng Tuyền Cơ bỗng nhiên cảm thấy trên môi ngưa ngứa, trong mơ hồ cho là đại sắc ma lại có ý định xấu, lẩm bẩm vài tiếng, kháng nghị nói: “Đừng đến đây, ta thật sự không thể…”
Bên tai truyền đến tiếng cười quen thuộc mà thuần phác: “Tuyền Cơ ngoan, mở mắt nhìn xem, lúc này không nhìn sẽ lỡ mất!”
Tuyền Cơ bị quấy rầy không cách nào ngủ tiếp, nhướng mí mắt nặng ngàn cân lên, lập tức bị chấn động bởi cảnh tượng trước mắt - nàng đang được Triệu Kiến Thận ôm ngồi ở cạnh vách núi. Ở trước mắt một vùng đồng bằng dưới chân nối liền chân trời, từng tia nắng nhạt từ bên kia bầu trời phá tan tầng mây lan tỏa đến, Tuyền Cơ bỗng nhớ đến một bài văn từng đọc lúc còn rất nhỏ gọi là “Ráng hồng”, tuy cảnh trước mắt là mặt trời mọc, nhưng cũng gần như cảnh tượng tráng lệ được miêu tả trong bài văn kia.
“Hôm qua chẳng phải nàng nói muốn nhìn mặt trời mọc sao, khó được hôm nay thời tiết tốt, nàng mà tham ngủ bỏ lỡ thì rất đáng tiếc đó!” Triệu Kiến Thận thấy Tuyền Cơ bị gió sớm thổi tung mái tóc dài, giúp nàng kéo áo choàng chặt lại, để nàng khỏi bị lạnh.
Qua sự rung động trước cảnh mặt trời mọc tráng lệ, trong lòng Tuyền Cơ ngọt ngọt chua chua. Mình tùy tiện một câu hắn đều để ở trong lòng sao? Cố gắng để mình lún sâu hơn vào vòng ôm của nam nhân bên cạnh… Nếu Đại ma vương muốn khiến nàng say mê một lòng, vậy phải chúc mừng hắn, hắn làm được rồi!
Sau khi qua ba ngày trăng mật như mơ, hai người lưu luyến trở về phủ Thái tử đối diện với hiện thực nhân sinh.
Trong buổi thượng triều, Thừa Thiên đế chính thức tuyên bố thoái vị, Thái tử, lúc này phải là gọi là Kỉ Kiến Thận, quyết chọn ngày tốt mùng một tháng tám đăng cơ kế vị, tin tức vừa đưa ra triều đình chấn động.
Từ mấy tháng trước sau khi Kỉ Kiến Thận nhận tổ quy tông, Thừa Thiên đế đã bắt đầu ám chỉ với hoàng thất cận thần Thái tử rất nhanh đăng cơ, trọng thần trong triều đối với việc này cũng không hề bất ngờ. Hơn nữa Thái tử không đánh mà thắng thôn tính Ninh quốc, lại ứng nghiệm lời tiên đoán Thánh quân, uy tín như mặt trời ban trưa, đăng cơ lúc này đúng là cơ hội thiên thời địa lợi nhân hoà tuyệt hảo.
Lúc này Kỉ quốc không ai có thể tranh giành với Thái tử, đăng cơ là chuyện chắc chắn, điều làm các đại thần trong lòng thấp thỏm thật ra là chung thân đại sự của Thái tử.
Các đại thần trong nhà có khuê nữ đến tuổi đều đang lăm le trông đợi. Hiện tại Thái tử điện hạ đúng là người cô đơn không thê không thiếp. Nhìn khắp các triều đại trước, lúc Thái tử trưởng thành đăng cơ bỏ trống vị trí thê thiếp nhiều như thế đây chính là lần đầu tiên gặp, hơn nữa vị Thái tử này còn là Thánh quân trong truyền thuyết, có nhiều khả năng tương lai nhất thống bảy nước, thân phận quốc trượng ngậm vàng này quả thực cao đến dọa người.
Hơn nữa ở trong triều, Thái tử cũng không có bề tôi đặc biệt thân cận, một khi thành quốc trượng, vậy chính thức là một người làm quan cả họ được nhờ, thế lực của phái tân quốc trượng còn không lập tức trở thành thân tín trọng thần của tân hoàng mới là lạ.
Cũng có tin tức nhân sĩ nhanh nhẹn lộ ra. Tân hoàng sớm đã chọn người làm Hoàng hậu. Còn vì vị Hoàng hậu thần bí này bỏ hết ca cơ thiếp tì trong nhà. Tin tức truyền ra, rất nhiều đại thần cùng thiên kim khuê các tràn đầy hy vọng lúc này mất ngủ. Nếu tin tức là thật, vị Hoàng hậu tương lai này rõ ràng chính là nữ nhân đố kỵ, hoàn toàn không chấp nhận có thê thiếp khác, hơn nữa tân hoàng dung túng nàng như thế, tính toán của mình chẳng phải thất bại toàn bộ sao?!
Lúc đó, các đại thần trong triều có ý định gả con gái đều hướng ánh mắt vào phủ Thái tử, đem hết pháp bảo dò la vị nữ tử thần bí trong truyền thuyết này rốt cuộc là lai lịch thế nào.
Kỉ Kiến Thận sau khi từ biệt viện hoàng gia trở về thì bận rộn vô cùng, thường xuyên ở trong thư phòng một cái là ở suốt đêm. Tuyền Cơ không muốn quấy nhiễu hắn làm việc, ngoan ngoãn ở trong Thính Tùng cư làm một con sâu gạo an phận.
Chỉ có điều nàng không tìm chuyện, ngược lại chuyện tìm đến nàng, ngày thứ năm trở về phủ Thái tử, Trương Kiều Dư cùng Trương mẫu dắt tay nhau tìm tới cửa.
Trương Kiều Dư cũng không vòng vo, mở miệng liền nói: “Tuyền Cơ có biết bây giờ trong kinh thành đề tài hấp dẫn nhất là gì không?”
“Thái tử sắp đăng cơ đó, còn phải hỏi sao?” Tuyền Cơ vẻ mặt không hiểu.
“Không phải, là chuyện Thái tử tuyển phi.” Trương Kiều Dư cố ý dừng một chút xem phản ứng của Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ chỉ “Ừm” một tiếng, vẻ mặt vô tội “Cái gì ta cũng không biết.”
“Tuyền Cơ hẳn là biết, tân hoàng tuyển phi, thật ra cũng là việc cần thiết để lôi kéo đại thần.” Trương Kiều Dư thẳng thắn nói rõ hơn.
Tuyền Cơ thở dài, nghĩ thầm: Tiết mục cũ rích, thế mà cũng để ta gặp phải.
“Tuyền Cơ đối với việc này thấy thế nào?” Trương Kiều Dư bất chấp ám chỉ của Trương mẫu, từng bước dồn ép.
“Hắn… thật đáng thương!” Hì hì, chọc nóng con rùa này, chuyện gì đều có thể làm đấy, mai rùa chẳng những có thể phòng thân cũng có thể đánh người chứ nhỉ.
Sau khi ăn xong, Triệu Kiến Thận dẫn Tuyền Cơ đến hoa viên ngắm trăng, lúc này hai người đều đã tẩy sạch nước thuốc dịch dung trên mặt, dưới ánh trăng tuấn nam mỹ nữ cùng nhau dắt tay đi dạo, cung nữ thị vệ từ xa trông thấy, thập phần tò mò rốt cuộc là mỹ nhân nhà ai có thể lọt vào mắt xanh của Thái tử.
Tuyền Cơ đang nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, bỗng nhiên nói: “Tháng sau là đến Trung thu rồi đó.”
“Phải, sao vậy?” Triệu Kiến Thận nhớ đến chuyện không vui của Trung thu năm ngoái, âm thầm cảnh giác.
Tuyền Cơ bật cười, nhìn về phía Triệu Kiến Thận nói: “À nhớ đến chuyện Trung thu năm ngoái… Thái tử điện hạ, bỗng nhiên ta nhớ đến, chắc huynh chưa từng theo đuổi con gái phải không?”
“Ừm?” Làm sao lại nói đến vấn đề này?
“Bởi vì chiêu thức huynh theo đuổi ta quá kì quặc!”
“Hả?” Đời này hắn chỉ từng theo đuổi một nữ nhân, vậy mà còn bị ghét bỏ?
“Huynh đem một đám thê thiếp đến trước mặt ta, huynh có làm gì nữa thì ta cũng không cảm động nổi.” Tuyền Cơ thuần túy chỉ là nói chuyện bình thường thôi.
“Nàng đang ám chỉ với ta, bây giờ ta làm chút gì đó thì nàng sẽ cảm động phải không?” Biết Tuyền Cơ không định tính toán nợ cũ, Triệu Kiến Thận yên tâm cười nói.
“Xem huynh thể hiện sao đã!” Nhón chân khẽ hôn lên cằm hắn một chút, cười rồi lùi lại vài bước.
Triệu Kiến Thận đưa tay muốn bắt nàng lại, Tuyền Cơ cười hì hì dùng Phù Phong Bộ tránh nhanh, lần này nàng học khôn rồi, dù Triệu Kiến Thận dụ dỗ trêu chọc thế nào đi nữa, nàng cũng không mở miệng trả lời, chuyên tâm né tránh.
Triệu Kiến Thận cảm thấy rất hứng thú. Hai người ở ngay nơi nhỏ bé này chơi trò đuổi bắt.
Dù sao Tuyền Cơ thể lực có hạn, tránh một hồi không duy trì được sức lực, động tác bắt đầu có chút chậm lại, lọt vào mắt loại tuyệt đỉnh cao thủ như Triệu Kiến Thận, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Tuyền Cơ sợ hãi kêu một tiếng, người đã bị ôm chặt lấy, Triệu Kiến Thận đắc ý nói bên tai nàng: “Bắt được nàng rồi, mau xin tha, bằng không…”
Ánh mắt của đại sắc ma phơi bày trọn vẹn điều muốn làm đằng sau “Bằng không” của hắn là gì. Tuyền Cơ ngọ nguậy nói: “Đã nói là huynh phải dỗ ta vui vẻ cảm động mà, sao lại đến bắt ta, thật không công bằng!”
“Được, chúng ta quay về tẩm điện đi, cam đoan làm cho nàng vui vẻ lại cảm động!”
“Không cần không cần! Huynh… Huynh đưa ta lên nóc nhà ngắm ánh trăng được không?” Tuyền Cơ nhanh trí, mau chóng yêu cầu, dời đi sự chú ý của đại sắc ma.
Triệu Kiến Thận vốn chỉ muốn trêu chọc nàng, nghe vậy ôm lấy thắt lưng nàng, nhún chân một cái, liền nhảy lên nóc điện. Đi vài bước đến mái nhà ngồi xuống.
Tuyền Cơ hâm mộ nói: “Khinh công thật tốt! Cái này có khó học không? Dạy ta được không?”
Triệu Kiến Thận cười ôm lấy vai nàng nói: “Cái này phải có nội lực làm nền tảng, hơn nữa, nàng đã đủ giảo hoạt rồi, lại để nàng học được khinh công, ta lại lo không bắt được nàng.”
“Keo kiệt!” Tuyền Cơ đối với cái này cũng không ôm nhiều hy vọng, oán giận một câu liền ngoan ngoãn dựa vào lòng Triệu Kiến Thận ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Ngồi ở trên cao nhìn lên, mặt trăng vừa to vừa tròn tựa như vươn tay là có thể chạm đến, trông về phía xa dưới chân núi, nhà cửa ruộng đồng đắm mình trong ánh trăng màu bạc, rất có cảm giác nhìn ngắm thiên hạ.
“Tuyền Cơ, nàng còn chưa nói cho ta biết. Điều kiện để nàng tiến cung.” Không khí đang tốt, Triệu Kiến Thận nhân cơ hội dò hỏi quân tình.
Tuyền Cơ dựa vào làn da ấm áp, tâm tình tốt, cũng không làm khó, cười tủm tỉm nói: “Thứ nhất, ta muốn được tùy ý vào ra cung đình. Huynh không thể dụ ta vào rồi giữ luôn trong đó.”
Triệu Kiến Thận thoải mái nói: “Được!” Nữ tử này nhốt ở trong cung, vốn cũng rất lãng phí, huống chi hắn còn định dụ nàng tiếp nhận Trầm thị.
“Thứ hai, chuyện trong cung, tùy ta định đoạt, ta muốn làm gì, huynh đều phải nghe ta, ủng hộ ta vô điều kiện!” Tuyền Cơ tiếp tục công phu sư tử ngoạm một ngụm lớn.
Gặp Tạ Tuyền Cơ, Triệu Kiến Thận đã sớm nhận mệnh. Trừ phi chính mình từ bỏ nàng. Nếu không sau này chỉ có thể có một nữ nhân là nàng, trong Hậu cung nàng chính là nữ chủ nhân duy nhất. Tùy nàng định đoạt cũng không có gì không được, vì thế cũng gật đầu đồng ý.
Tuyền Cơ trong lòng cười trộm, vậy về sau nàng chính là lão Đại trong cung, ngay cả Đại ma vương cũng phải nghe nàng sai khiến… Có thể tùy ý đuổi Đại ma vương đến thư phòng ngủ, cũng có thể vào lúc thời tiết lạnh triệu hắn đến thị tẩm ấm giường, oa ha ha! Chỉ đó điều cái này cũng có thể YY một chút mà thôi, nếu nàng dám làm vậy, Đại ma vương còn không gặm nàng đến ngay cả bã xương cũng không chừa sao.
“Có còn gì không?” Triệu Kiến Thận nhìn Tuyền Cơ mặt cười quỷ quyệt, thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ yêu cầu thứ hai này còn có cạm bẫy hay sao?
Nội dung Tuyền Cơ YY lúc này, hắn nghĩ nát óc cũng sẽ không tưởng tượng ra, nếu hắn biết, đoan chắc sẽ lập tức bắt nàng đến tẩm điện tự mình dạy dỗ nàng thấu đáo thật nhiều lần, cho đến nàng không dám có những ý nghĩ biến thái ngỗ nghịch to gan này nữa mới thôi.
Tuyền Cơ đảo mắt: “Thứ ba, không được bắt ta làm những việc ta không muốn, không được can thiệp ta qua lại với người bên cạnh.”
Lông mày Triệu Kiến Thận nhướng lên, bắt Tuyền Cơ làm việc không muốn làm cũng là điều hắn không nỡ (việc hai người khuê phòng thân mật thì không tính…), nhiều nhất là dụ dỗ lừa nàng làm việc mà thôi… Về phần Tuyền Cơ kết giao với bằng hữu, không phải hắn hẹp hòi, thật sự là nữ nhân này quá thu hút hoa đào, không nói đâu xa, nói ngay mấy con mọt sách trong tửu lâu lúc kia, Tuyền Cơ chẳng qua chỉ cười với bọn họ một cái, liền thành bộ dạng sắc lang háo sắc đến mất hồn, bảo hắn làm sao để mặc.
Mặc dù có đủ tự tin với bản thân, trong cảm nhận của Tuyền Cơ vị trí của những tên kia không thể vượt qua hắn, nhưng mà nữ nhân của hắn, tuyệt đối không chấp nhận để người khác mơ đến!
Tuyền Cơ lén quan sát sắc mặt Triệu Kiến Thận, biết người kia nổi tính dấm chua, vì thế chủ động ngả vào ôm lấy hắn chuốc thuốc mê: “Huynh đang lo lắng cái gì, những người kia nhiều nhất chỉ là bằng hữu, huynh… huynh mới là người ta thích.”
Một câu nói làm Đại ma vương mở cờ trong bụng, ôm Tuyền Cơ trong lòng cố dụi vài cái, vẻ mặt mười phần như một con sư tử vừa mới đánh dấu được lãnh địa, ăn được con mồi ngon, một người trước nay vui giận ít thể hiện ra mặt, khó được mà để sự thỏa mãn đắc ý trên mặt rõ ràng như vậy.
“Huynh đồng ý với ta nhé, đây là yêu cầu cuối cùng của ta rồi!” Tuyền Cơ kiên trì cọ vài cái vào ngực hắn, rốt cuộc cũng được hắn miễn cưỡng đồng ý.
Đương nhiên Đại ma vương không thể vì vài lời ngon ngọt, mấy cái ôm ấp là có thể lấy lòng, tối đó liền nắm thời cơ quấn quít Tuyền Cơ trên giường đòi “Tạ lễ” đến hơn nửa đêm.
Lúc hửng sáng Tuyền Cơ bỗng nhiên cảm thấy trên môi ngưa ngứa, trong mơ hồ cho là đại sắc ma lại có ý định xấu, lẩm bẩm vài tiếng, kháng nghị nói: “Đừng đến đây, ta thật sự không thể…”
Bên tai truyền đến tiếng cười quen thuộc mà thuần phác: “Tuyền Cơ ngoan, mở mắt nhìn xem, lúc này không nhìn sẽ lỡ mất!”
Tuyền Cơ bị quấy rầy không cách nào ngủ tiếp, nhướng mí mắt nặng ngàn cân lên, lập tức bị chấn động bởi cảnh tượng trước mắt - nàng đang được Triệu Kiến Thận ôm ngồi ở cạnh vách núi. Ở trước mắt một vùng đồng bằng dưới chân nối liền chân trời, từng tia nắng nhạt từ bên kia bầu trời phá tan tầng mây lan tỏa đến, Tuyền Cơ bỗng nhớ đến một bài văn từng đọc lúc còn rất nhỏ gọi là “Ráng hồng”, tuy cảnh trước mắt là mặt trời mọc, nhưng cũng gần như cảnh tượng tráng lệ được miêu tả trong bài văn kia.
“Hôm qua chẳng phải nàng nói muốn nhìn mặt trời mọc sao, khó được hôm nay thời tiết tốt, nàng mà tham ngủ bỏ lỡ thì rất đáng tiếc đó!” Triệu Kiến Thận thấy Tuyền Cơ bị gió sớm thổi tung mái tóc dài, giúp nàng kéo áo choàng chặt lại, để nàng khỏi bị lạnh.
Qua sự rung động trước cảnh mặt trời mọc tráng lệ, trong lòng Tuyền Cơ ngọt ngọt chua chua. Mình tùy tiện một câu hắn đều để ở trong lòng sao? Cố gắng để mình lún sâu hơn vào vòng ôm của nam nhân bên cạnh… Nếu Đại ma vương muốn khiến nàng say mê một lòng, vậy phải chúc mừng hắn, hắn làm được rồi!
Sau khi qua ba ngày trăng mật như mơ, hai người lưu luyến trở về phủ Thái tử đối diện với hiện thực nhân sinh.
Trong buổi thượng triều, Thừa Thiên đế chính thức tuyên bố thoái vị, Thái tử, lúc này phải là gọi là Kỉ Kiến Thận, quyết chọn ngày tốt mùng một tháng tám đăng cơ kế vị, tin tức vừa đưa ra triều đình chấn động.
Từ mấy tháng trước sau khi Kỉ Kiến Thận nhận tổ quy tông, Thừa Thiên đế đã bắt đầu ám chỉ với hoàng thất cận thần Thái tử rất nhanh đăng cơ, trọng thần trong triều đối với việc này cũng không hề bất ngờ. Hơn nữa Thái tử không đánh mà thắng thôn tính Ninh quốc, lại ứng nghiệm lời tiên đoán Thánh quân, uy tín như mặt trời ban trưa, đăng cơ lúc này đúng là cơ hội thiên thời địa lợi nhân hoà tuyệt hảo.
Lúc này Kỉ quốc không ai có thể tranh giành với Thái tử, đăng cơ là chuyện chắc chắn, điều làm các đại thần trong lòng thấp thỏm thật ra là chung thân đại sự của Thái tử.
Các đại thần trong nhà có khuê nữ đến tuổi đều đang lăm le trông đợi. Hiện tại Thái tử điện hạ đúng là người cô đơn không thê không thiếp. Nhìn khắp các triều đại trước, lúc Thái tử trưởng thành đăng cơ bỏ trống vị trí thê thiếp nhiều như thế đây chính là lần đầu tiên gặp, hơn nữa vị Thái tử này còn là Thánh quân trong truyền thuyết, có nhiều khả năng tương lai nhất thống bảy nước, thân phận quốc trượng ngậm vàng này quả thực cao đến dọa người.
Hơn nữa ở trong triều, Thái tử cũng không có bề tôi đặc biệt thân cận, một khi thành quốc trượng, vậy chính thức là một người làm quan cả họ được nhờ, thế lực của phái tân quốc trượng còn không lập tức trở thành thân tín trọng thần của tân hoàng mới là lạ.
Cũng có tin tức nhân sĩ nhanh nhẹn lộ ra. Tân hoàng sớm đã chọn người làm Hoàng hậu. Còn vì vị Hoàng hậu thần bí này bỏ hết ca cơ thiếp tì trong nhà. Tin tức truyền ra, rất nhiều đại thần cùng thiên kim khuê các tràn đầy hy vọng lúc này mất ngủ. Nếu tin tức là thật, vị Hoàng hậu tương lai này rõ ràng chính là nữ nhân đố kỵ, hoàn toàn không chấp nhận có thê thiếp khác, hơn nữa tân hoàng dung túng nàng như thế, tính toán của mình chẳng phải thất bại toàn bộ sao?!
Lúc đó, các đại thần trong triều có ý định gả con gái đều hướng ánh mắt vào phủ Thái tử, đem hết pháp bảo dò la vị nữ tử thần bí trong truyền thuyết này rốt cuộc là lai lịch thế nào.
Kỉ Kiến Thận sau khi từ biệt viện hoàng gia trở về thì bận rộn vô cùng, thường xuyên ở trong thư phòng một cái là ở suốt đêm. Tuyền Cơ không muốn quấy nhiễu hắn làm việc, ngoan ngoãn ở trong Thính Tùng cư làm một con sâu gạo an phận.
Chỉ có điều nàng không tìm chuyện, ngược lại chuyện tìm đến nàng, ngày thứ năm trở về phủ Thái tử, Trương Kiều Dư cùng Trương mẫu dắt tay nhau tìm tới cửa.
Trương Kiều Dư cũng không vòng vo, mở miệng liền nói: “Tuyền Cơ có biết bây giờ trong kinh thành đề tài hấp dẫn nhất là gì không?”
“Thái tử sắp đăng cơ đó, còn phải hỏi sao?” Tuyền Cơ vẻ mặt không hiểu.
“Không phải, là chuyện Thái tử tuyển phi.” Trương Kiều Dư cố ý dừng một chút xem phản ứng của Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ chỉ “Ừm” một tiếng, vẻ mặt vô tội “Cái gì ta cũng không biết.”
“Tuyền Cơ hẳn là biết, tân hoàng tuyển phi, thật ra cũng là việc cần thiết để lôi kéo đại thần.” Trương Kiều Dư thẳng thắn nói rõ hơn.
Tuyền Cơ thở dài, nghĩ thầm: Tiết mục cũ rích, thế mà cũng để ta gặp phải.
“Tuyền Cơ đối với việc này thấy thế nào?” Trương Kiều Dư bất chấp ám chỉ của Trương mẫu, từng bước dồn ép.
“Hắn… thật đáng thương!” Hì hì, chọc nóng con rùa này, chuyện gì đều có thể làm đấy, mai rùa chẳng những có thể phòng thân cũng có thể đánh người chứ nhỉ.
Tác giả :
Nga Mi