Mộng Đẹp Tuyền Cơ
Chương 138: Cố nhân cùng bá vương cơm
Kỉ quốc an phận một góc hơn mười năm, khôi phục nguyên khí, trình độ xa hoa của thành thị còn hơn cả kinh đô Ninh quốc rất nhiều, Tuyền Cơ trước kia cũng chỉ cùng hai phụ tử Triệu thị đi ngao du qua vài lần, vậy mà lần này nhìn đâu cũng thấy mới lạ đến trình độ như nhà quê lên tỉnh vậy, thật hiếm khi mà Triệu Kiến Thận phong độ đủ tốt, không chê trách phiền hà chút nào… Kỳ thật lấy thân phận Triệu Kiến Thận, cũng rất ít khi làm cái hoạt động giúp ích cho thân thể và tinh thần khỏe mạnh lại mở rộng tầm nhìn như là dạo phố này, hắn cũng là một tên nhà quê ở một trình độ khác, cùng Tuyền Cơ người tám lạng kẻ nửa cân.
Lần này hiếm khi có được mỹ nhân dịch dung làm bạn, mỗi một viên gạch mái ngói, chợ rau quán trà của phố thị mà lúc bình thường Triệu Kiến Thận cảm thấy rất tầm thường, lại trở nên rất thú vị.
Tuyền Cơ kéo Triệu Kiến Thận đi bộ xuyên qua phố xá sầm uất, nhìn cái này sờ sờ cái kia, ngẫu nhiên khoe khoang một chút hiểu biết sơ sơ về kinh tế thị trường cùng với nghiên cứu tri thức của kiếp trước, thật làm cho Triệu Kiến Thận nhìn với cặp mắt khác xưa.
Giữa trưa khi Tuyền Cơ chọn một tửu lâu bình thường đông người nhất ăn cơm, Triệu Kiến Thận nhìn thoáng qua, cười nói: “Sản nghiệp của Trầm gia.”
Tuyền Cơ làm mặt quỷ nói: “Thế lực hắc ám của huynh ghê gớm thật!”
Triệu Kiến Thận nghiêm túc nói: “Là nhà nàng, ái thê cũng thu vào rồi, sính lễ này ngàn lần không được từ chối.”
“Đại ca cùng cậu mới không chịu nhận, đại ca còn không biết đang tự do thoải mái đi đến chỗ nào nữa, còn cậu… Thật sự không có tin tức của cậu sao?” Tuyền Cơ không khỏi có chút nhớ về khí chất bất phàm như tiên của cậu.
“Hắn lưu lại thư tín nói thời điểm chúng ta thành hôn hắn tự nhiên sẽ đến làm chủ hôn cho chúng ta.” Triệu Kiến Thận cười đến thoải mái, người cậu này của Tuyền Cơ đáng tin hơn so với Dịch Thanh Vân.
Tuyền Cơ nhăn nhăn cái mũi nhìn trái phải xung quanh, làm bộ không có nghe.
Trên tửu lâu người rất đông, Triệu Kiến Thận đưa ra một khối tiểu bài tử sáng bóng cho chưởng quầy. Chưởng quầy giống khối thịt dùng lỗ mũi nhìn người kia lập tức nhanh như chớp vọt lên trên lầu biến ra một phòng trang nhã bên cửa sổ, lễ độ cung kính thỉnh hai người ngồi, lại phân phó tiểu nhị đến phòng bếp kêu sư phụ giỏi nhất đích thân nấu tất cả các món mỗi món một phần đều đưa lên hết.
Tuyền Cơ sợ hai người ăn không hết vội vàng can ngăn, cuối cùng Triệu Kiến Thận mở miệng nói: “Chọn hai món mặn một nhạt một canh ngon nhất đưa lên đây là được rồi, nhanh lên!”
Chưởng quầy cúi đầu khom lưng đáp lời, ngoan ngoãn đi xuống làm theo.
Tuyền Cơ hiếu kỳ nói: “Hắn biết thân phận của huynh không? Nếu lệnh bài của huynh bị người khác nhặt hoặc là hàng nhái đưa ra gạt người thì làm sao bây giờ?”
“Không biết, cái hôm nay ta lấy chính là bài tử của một chủ sự, còn về phần làm giả hay là gạt người thì, lệnh bài này chỉ có những người từ cấp quản sự trở nên mới biết. Người ngoài cũng không nhận biết, hiểu rõ càng ít.”
“Người mập mạp vừa nãy cũng là quản sự? Người không thể xem tướng mạo a!” Quản sự Trầm thị đều là nhân tài nhất đẳng, chưởng quầy béo kia, một bộ dáng ngồi không mà hưởng dung tục nịnh hót, thật sự là không ngờ a.
“Năng lực thu thập tin tức của vị quản sự béo này rất kinh người, những năm gần đây thay Trầm thị cung cấp không ít tình báo.” Triệu Kiến Thận hiếm có chủ động đưa tay đáng giá ngàn vàng đích thân châm trà cho mình và Tuyền Cơ.
Triệu Kiến Thận cười cười đem cái chén đưa tới trước mặt Tuyền Cơ, cùng nàng một chỗ, tốt nhất không nên trông cậy nàng sẽ giống nữ nhân khác chủ động hầu hạ lấy lòng mình.
“Cám ơn!” Tuyền Cơ nét mặt vui cười như hoa tiếp nhận.
Tán gẫu một lúc, quản sự béo dẫn người đem đồ ăn đến, vẻ mặt cười nịnh. Tuyền Cơ nhìn thấy mà sởn tóc gáy, thật sự nhìn không ra nửa điểm bộ dạng của cao thủ ẩn náu nơi thành thị.
Triệu Kiến Thận thản nhiên phất tay, chưởng quầy béo lập tức ngoan ngoãn xuống lầu, không dám nhiều lời nửa câu vô nghĩa, quả nhiên là thói quen ra lệnh.
Tuyền Cơ cầm chiếc đũa lên, khóe mắt lướt nhanh đến bóng dáng quen thuộc dưới lầu, không khỏi “Ý” một tiếng.
“Làm sao thế?” Triệu Kiến Thận theo ánh mắt nàng đi xuống xem, chỉ thấy một gã văn tú thư sinh sáng sủa trẻ tuổi đang đứng ở dưới lầu, tựa hồ hướng tiểu nhị hỏi thăm vài câu, sau đó bước nhanh vào trong tửu lâu.
“Biết hắn?”
“Ân! Trước kia từng ở nhà hắn một thời gian.” Tuyền Cơ thu hồi ánh mắt. Thật không ngờ, thế nhưng còn nhìn thấy cố nhân, bất quá bộ dáng hiện tại của mình, con mọt sách Văn Quân Thông kia chắc cũng không nhận ra được, chính mình lúc trước ở Hàm Huyền dùng thuật “Hủy dung đan” của Dịch Thanh Vân làm ra khuôn mặt quá mức khủng bố kia, hiện tại tuy rằng cũng dịch dung, nhưng là dùng nước thuốc dịch dung mới mà Lạc Dương đã điều phối lại. Tuy rằng bộ mặt bị “xấu đi” một ít, nhưng tốt xấu vẫn còn trong phạm vi người bình thường có thể chấp nhận được.
“Ở trong nhà hắn? Chuyện khi nào?” Triệu Kiến Thận cười hỏi.
Nụ cười này, rõ ràng không phải thiện lương.
“Chính là hơn một năm trước ở huyện Hàm, ách, ở trọ trong vườn của hai mẹ con hắn…” Tuyền Cơ biết Đại ma vương mất hứng, thật là, đến lúc này còn tính toán nợ nần cũ sao? Triệu Kiến Thận vừa nghe liền nhớ lại, lúc ấy nữ nhân không tim không phổi này mua chuộc một quản sự Trầm thị hỗ trợ, trốn khỏi lòng bàn tay hắn, hại hắn tìm mấy tháng…
“Tuyền Cơ nhắc nhở ta, thật sự là phải trông chừng nàng thật tốt. Bằng không nháy mắt sẽ không biết nàng chạy đi đâu.” Triệu Kiến Thận đưa tay gõ gõ cái trán của nàng, tươi cười càng khủng bố hơn.
Tuyền Cơ cười gượng vài tiếng nói: “Đã nói sẽ không tùy tiện đi rồi mà, huynh phải tin tưởng ta.”
Triệu Kiến Thận cười như có như không tà mị liếc Tuyền Cơ một cái, rõ ràng là đã chuyển qua gương mặt bình thường, một cái liếc mắt đảo qua này vẫn như cũ điện lực kinh người, người này trời sinh tai họa a tai họa!
Bên cạnh cách đó không xa truyền đến một trận huyên náo, Văn Quân Thông thế nhưng an vị tại bàn kia cách bọn họ không xa, hắn hiển nhiên là trễ hẹn, ngồi cùng bàn mấy bằng hữu hi hi ha ha nói thẳng phải phạt hắn uống rượu. Văn Quân Thông uống hai chén, mặt có chút đỏ, tiếng nói chuyện của người bàn này cũng bắt đầu lớn hơn.
Nói không đến vài câu đã bắt đầu nói tình hình thiên hạ, thư sinh Giáp nói: “Nếu nói đến lời tiên đoán của Thông Thiên đại sư, hai câu trước đều ứng nghiệm, chỉ không biết hai câu sau này khi nào ứng nghiệm?”
Thư sinh Ất đắc ý nói: “Nếu nói Thánh quân, không phải nói Kỉ quốc Thái tử chúng ta là Thánh quân của thiên mệnh sao? Vừa có Thiên nữ hiển linh gợi ý, lại được tứ đại thần khí, không nói đến, không đánh mà thắng được một quốc gia, thử hỏi thiên hạ có thể có mấy người?”
Thư sinh Bính rung đùi đắc ý đồng ý nói: “Đúng vậy, hắc hắc, đáng tiếc không có cơ duyên nhìn đến Thiên nữ hiển linh, không biết Thiên nữ này bộ dáng như thế nào?”
Một câu nói xong hiện trường mấy người hormone quá thừa nhiệt huyết thanh niên tâm ưu sầu, đều gật đầu xưng phải.
Thư sinh Đinh một tay phát Văn Quân Thông bả vai, một mặt ha hả cười nói: “Văn huynh như thế nào mày chau mặt ủ. Kỉ quốc có thể tranh đoạt thiên hạ, đó là chuyện cực kỳ tốt, văn huynh ở Kỉ quốc ta làm quan, tiền đồ thật không có giới hạn a!”
Văn Quân Thông cười khổ nói: “Kỉ quốc ta có thể không động một binh một tốt nào mà đoạt được Ninh quốc, tự nhiên là chuyện tốt, chính là phải nhất thống thiên hạ, không tránh được sẽ phải đánh trận, đến lúc đó binh hướng lương thảo binh khí thành trì, mọi thứ đều cần tiền. Quốc khố tuy rằng sung túc, cũng không chịu nổi mấy năm liên tục hao tổn a!”
Triệu Kiến Thận ở bên cạnh nghe xong chỉ nhướng nhướng mi, Tuyền Cơ cười khẽ suy nghĩ: Con mọt sách này tiến bộ a, cuối cùng biết tầm quan trọng của tiền, bất quá đánh giặc chẳng những tiêu tiền, mà cũng có thể kiếm tiền.
“Nàng cười thành cái dạng này, là có cách nghĩ khác đối với lời nói của hắn sao?” Triệu Kiến Thận nhẹ giọng nói bên tai Tuyền Cơ, khí nóng thổi trúng lỗ tai Tuyền Cơ ngứa ngứa.
Tuyền Cơ hướng hắn làm mặt quỷ không đáp.
Lại nghe thư sinh Đinh cười mắng: “Ngươi thần giữ của này, chỉ ở tài ti nhậm chức có một năm, sao lại thành cái dạng này!”
Văn Quân Thông nói: “Trước kia có người từng nói kẻ vô dụng nhất chính là thư sinh. Ta nghe xong cực kỳ không phục, chỉ là một năm nay làm thủ hạ của Mạc đại nhân trong tài ti, mới phát hiện lúc trước bị mắng thật sự không oan, trừ bỏ làm trợ thủ, sửa sang lại văn kiện, ta thật không có cách nào xem được sổ sách quản lý thu chi tiền, không bắt được trọng điểm, sách thánh hiền đọc không ít, đến lúc thực tế thì lại không biết bắt đầu áp dụng từ đâu…”
Vài tên thư sinh đang ngồi nghe được hai mặt nhìn nhau, thư sinh Giáp an ủi nói: “Văn huynh không cần tự coi nhẹ bản thân mình. Ngươi chính là đại tài tử đứng đầu thi đình năm trước, ngươi mà vô dụng, thì những người bọn ta chẳng phải là một đống phế vật sao? Quản lý sổ sách thu chi tiền, nguyên là điểm mạnh của thương nhân thấp kém, lại không phải là sở trường của quân tử chúng ta? Văn huynh nếu là ở tài ti làm được không thoải mái, nếu không thỉnh điều đến giáo ti. Chúng ta vừa lúc làm đồng nghiệp!”
Văn Quân Thông lắc đầu cười khổ. Trong lòng đối với lời nói của thư sinh Giáp không cho là đúng, chính là không tiện thẳng thắn phản bác, chỉ ngồi một bên lẳng lặng uống rượu.
Tuyền Cơ bên kia đã ăn cũng gần xong rồi, đứng dậy đang muốn xuống lầu, bỗng nhiên nghe thư sinh Bính bàn bên kia lớn tiếng nói: “Ai ai! Hai người các ngươi, sao lại ăn cơm không trả tiền đã đi? Có lý nào lại như thế!”
Tuyền Cơ cùng Triệu Kiến Thận ở đầu bậc thang miệng dở khóc dở cười, ăn cơm không trả tiền? Đang nói là bọn họ sao?
Tiểu nhị đã chạy tới cười giải thích nói: “Ách, này hai vị xin dừng bước. Tiểu nhân thỉnh chưởng quầy đi lên!”
Vừa rồi xem chưởng quỹ đối bọn họ thập phần cung kính. Nghĩ có lẽ là có chút lai lịch, nhưng mà bọn họ lại quả thật không trả tiền. Lỡ như thả bọn họ đi như vậy, lát nữa lại phát hiện chưởng quầy căn bản không có ý mời bọn họ bữa tiệc này, chính mình liền chịu không nổi, vẫn là mời chưởng quầy tự mình đến xác nhận là tốt nhất.
Văn Quân Thông nghe được bằng hữu kêu to, ngẩng đầu vừa nhìn thấy, phát hiện một nam một nữ đang muốn xuống lầu, thân hình nữ tử thật là quen thuộc, rất giống nữ tử Tạ Tuyền Cơ năm đó thẳng thắn răn dạy hắn, không khỏi thốt ra mà kêu lên: “Tạ tiểu thư?”
Đợi nàng kia kinh ngạc quay đầu lại nhìn xung quanh, rồi lại phát hiện bộ dáng hoàn toàn không giống, tuy là bộ dạng bình thường, nhưng so với xấu nữ kia là xinh đẹp hơn.
Nữ tử kia bỗng nhiên hướng hắn nói: “Làm sao mà ngươi nhận ra ta được vậy?”
Thanh âm này, rõ ràng là xấu nữ kia! Văn Quân Thông chấn động, vẻ mặt nghi hoặc từ trên xuống dưới đánh giá Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ nhìn hắn bộ dáng ngơ ngác kia, nhịn không được cười nói: “Thì ra ngươi là trùng hợp nhận ra a, ta nói mà, ánh mắt ngươi sao có thể độc như vậy?”
Một cái liếc mắt một cái cười này thật làm cho Văn Quân Thông xác định rồi, vài tên thư sinh bên cạnh cũng bị nụ cười này sát, âm thầm lấy làm lạ, rõ ràng là một bộ dạng nữ tử bình thường, như thế nào cười lên lại làm cho người ta cảm thấy được giống trăng sáng chợt hiện ra giữa đám mây làm kẻ khác mê muội đâu?
Triệu Kiến Thận nhìn mấy con mắt si mê của mấy con ngỗng ngốc nghếch kia, nhàn nhạt hừ một tiếng, Tuyền Cơ vừa nghe biết không tốt, nụ cười cũng không còn nữa.
Văn Quân Thông nhìn chằm chằm Tuyền Cơ, ngẩn người nói: “Thật là ngươi? Sao ngươi lại biến thành bộ dáng này?”
Cái này thật là không tiện giải thích… Tuyền Cơ đang đau đầu suy nghĩ xem có cần phải giả vờ như không nghe thấy vấn đề này không, chưởng quầy vừa lúc dắt lỗ tai tiểu nhị chạy vội lên, ào ào nói một đống lời thỉnh tội giải thích, tự mình đem hai người tiễn xuống lầu.
Thư sinh Bính biết chính mình nhận sai, cực kỳ ngượng ngùng sững sờ ở một bên. Mãi đến khi Tuyền Cơ cùng Triệu Kiến Thận xuống lầu rời đi, Văn Quân Thông bỗng nhiên giống trong mộng bừng tỉnh, liền vội vội vàng vàng đuổi theo.
Lần này hiếm khi có được mỹ nhân dịch dung làm bạn, mỗi một viên gạch mái ngói, chợ rau quán trà của phố thị mà lúc bình thường Triệu Kiến Thận cảm thấy rất tầm thường, lại trở nên rất thú vị.
Tuyền Cơ kéo Triệu Kiến Thận đi bộ xuyên qua phố xá sầm uất, nhìn cái này sờ sờ cái kia, ngẫu nhiên khoe khoang một chút hiểu biết sơ sơ về kinh tế thị trường cùng với nghiên cứu tri thức của kiếp trước, thật làm cho Triệu Kiến Thận nhìn với cặp mắt khác xưa.
Giữa trưa khi Tuyền Cơ chọn một tửu lâu bình thường đông người nhất ăn cơm, Triệu Kiến Thận nhìn thoáng qua, cười nói: “Sản nghiệp của Trầm gia.”
Tuyền Cơ làm mặt quỷ nói: “Thế lực hắc ám của huynh ghê gớm thật!”
Triệu Kiến Thận nghiêm túc nói: “Là nhà nàng, ái thê cũng thu vào rồi, sính lễ này ngàn lần không được từ chối.”
“Đại ca cùng cậu mới không chịu nhận, đại ca còn không biết đang tự do thoải mái đi đến chỗ nào nữa, còn cậu… Thật sự không có tin tức của cậu sao?” Tuyền Cơ không khỏi có chút nhớ về khí chất bất phàm như tiên của cậu.
“Hắn lưu lại thư tín nói thời điểm chúng ta thành hôn hắn tự nhiên sẽ đến làm chủ hôn cho chúng ta.” Triệu Kiến Thận cười đến thoải mái, người cậu này của Tuyền Cơ đáng tin hơn so với Dịch Thanh Vân.
Tuyền Cơ nhăn nhăn cái mũi nhìn trái phải xung quanh, làm bộ không có nghe.
Trên tửu lâu người rất đông, Triệu Kiến Thận đưa ra một khối tiểu bài tử sáng bóng cho chưởng quầy. Chưởng quầy giống khối thịt dùng lỗ mũi nhìn người kia lập tức nhanh như chớp vọt lên trên lầu biến ra một phòng trang nhã bên cửa sổ, lễ độ cung kính thỉnh hai người ngồi, lại phân phó tiểu nhị đến phòng bếp kêu sư phụ giỏi nhất đích thân nấu tất cả các món mỗi món một phần đều đưa lên hết.
Tuyền Cơ sợ hai người ăn không hết vội vàng can ngăn, cuối cùng Triệu Kiến Thận mở miệng nói: “Chọn hai món mặn một nhạt một canh ngon nhất đưa lên đây là được rồi, nhanh lên!”
Chưởng quầy cúi đầu khom lưng đáp lời, ngoan ngoãn đi xuống làm theo.
Tuyền Cơ hiếu kỳ nói: “Hắn biết thân phận của huynh không? Nếu lệnh bài của huynh bị người khác nhặt hoặc là hàng nhái đưa ra gạt người thì làm sao bây giờ?”
“Không biết, cái hôm nay ta lấy chính là bài tử của một chủ sự, còn về phần làm giả hay là gạt người thì, lệnh bài này chỉ có những người từ cấp quản sự trở nên mới biết. Người ngoài cũng không nhận biết, hiểu rõ càng ít.”
“Người mập mạp vừa nãy cũng là quản sự? Người không thể xem tướng mạo a!” Quản sự Trầm thị đều là nhân tài nhất đẳng, chưởng quầy béo kia, một bộ dáng ngồi không mà hưởng dung tục nịnh hót, thật sự là không ngờ a.
“Năng lực thu thập tin tức của vị quản sự béo này rất kinh người, những năm gần đây thay Trầm thị cung cấp không ít tình báo.” Triệu Kiến Thận hiếm có chủ động đưa tay đáng giá ngàn vàng đích thân châm trà cho mình và Tuyền Cơ.
Triệu Kiến Thận cười cười đem cái chén đưa tới trước mặt Tuyền Cơ, cùng nàng một chỗ, tốt nhất không nên trông cậy nàng sẽ giống nữ nhân khác chủ động hầu hạ lấy lòng mình.
“Cám ơn!” Tuyền Cơ nét mặt vui cười như hoa tiếp nhận.
Tán gẫu một lúc, quản sự béo dẫn người đem đồ ăn đến, vẻ mặt cười nịnh. Tuyền Cơ nhìn thấy mà sởn tóc gáy, thật sự nhìn không ra nửa điểm bộ dạng của cao thủ ẩn náu nơi thành thị.
Triệu Kiến Thận thản nhiên phất tay, chưởng quầy béo lập tức ngoan ngoãn xuống lầu, không dám nhiều lời nửa câu vô nghĩa, quả nhiên là thói quen ra lệnh.
Tuyền Cơ cầm chiếc đũa lên, khóe mắt lướt nhanh đến bóng dáng quen thuộc dưới lầu, không khỏi “Ý” một tiếng.
“Làm sao thế?” Triệu Kiến Thận theo ánh mắt nàng đi xuống xem, chỉ thấy một gã văn tú thư sinh sáng sủa trẻ tuổi đang đứng ở dưới lầu, tựa hồ hướng tiểu nhị hỏi thăm vài câu, sau đó bước nhanh vào trong tửu lâu.
“Biết hắn?”
“Ân! Trước kia từng ở nhà hắn một thời gian.” Tuyền Cơ thu hồi ánh mắt. Thật không ngờ, thế nhưng còn nhìn thấy cố nhân, bất quá bộ dáng hiện tại của mình, con mọt sách Văn Quân Thông kia chắc cũng không nhận ra được, chính mình lúc trước ở Hàm Huyền dùng thuật “Hủy dung đan” của Dịch Thanh Vân làm ra khuôn mặt quá mức khủng bố kia, hiện tại tuy rằng cũng dịch dung, nhưng là dùng nước thuốc dịch dung mới mà Lạc Dương đã điều phối lại. Tuy rằng bộ mặt bị “xấu đi” một ít, nhưng tốt xấu vẫn còn trong phạm vi người bình thường có thể chấp nhận được.
“Ở trong nhà hắn? Chuyện khi nào?” Triệu Kiến Thận cười hỏi.
Nụ cười này, rõ ràng không phải thiện lương.
“Chính là hơn một năm trước ở huyện Hàm, ách, ở trọ trong vườn của hai mẹ con hắn…” Tuyền Cơ biết Đại ma vương mất hứng, thật là, đến lúc này còn tính toán nợ nần cũ sao? Triệu Kiến Thận vừa nghe liền nhớ lại, lúc ấy nữ nhân không tim không phổi này mua chuộc một quản sự Trầm thị hỗ trợ, trốn khỏi lòng bàn tay hắn, hại hắn tìm mấy tháng…
“Tuyền Cơ nhắc nhở ta, thật sự là phải trông chừng nàng thật tốt. Bằng không nháy mắt sẽ không biết nàng chạy đi đâu.” Triệu Kiến Thận đưa tay gõ gõ cái trán của nàng, tươi cười càng khủng bố hơn.
Tuyền Cơ cười gượng vài tiếng nói: “Đã nói sẽ không tùy tiện đi rồi mà, huynh phải tin tưởng ta.”
Triệu Kiến Thận cười như có như không tà mị liếc Tuyền Cơ một cái, rõ ràng là đã chuyển qua gương mặt bình thường, một cái liếc mắt đảo qua này vẫn như cũ điện lực kinh người, người này trời sinh tai họa a tai họa!
Bên cạnh cách đó không xa truyền đến một trận huyên náo, Văn Quân Thông thế nhưng an vị tại bàn kia cách bọn họ không xa, hắn hiển nhiên là trễ hẹn, ngồi cùng bàn mấy bằng hữu hi hi ha ha nói thẳng phải phạt hắn uống rượu. Văn Quân Thông uống hai chén, mặt có chút đỏ, tiếng nói chuyện của người bàn này cũng bắt đầu lớn hơn.
Nói không đến vài câu đã bắt đầu nói tình hình thiên hạ, thư sinh Giáp nói: “Nếu nói đến lời tiên đoán của Thông Thiên đại sư, hai câu trước đều ứng nghiệm, chỉ không biết hai câu sau này khi nào ứng nghiệm?”
Thư sinh Ất đắc ý nói: “Nếu nói Thánh quân, không phải nói Kỉ quốc Thái tử chúng ta là Thánh quân của thiên mệnh sao? Vừa có Thiên nữ hiển linh gợi ý, lại được tứ đại thần khí, không nói đến, không đánh mà thắng được một quốc gia, thử hỏi thiên hạ có thể có mấy người?”
Thư sinh Bính rung đùi đắc ý đồng ý nói: “Đúng vậy, hắc hắc, đáng tiếc không có cơ duyên nhìn đến Thiên nữ hiển linh, không biết Thiên nữ này bộ dáng như thế nào?”
Một câu nói xong hiện trường mấy người hormone quá thừa nhiệt huyết thanh niên tâm ưu sầu, đều gật đầu xưng phải.
Thư sinh Đinh một tay phát Văn Quân Thông bả vai, một mặt ha hả cười nói: “Văn huynh như thế nào mày chau mặt ủ. Kỉ quốc có thể tranh đoạt thiên hạ, đó là chuyện cực kỳ tốt, văn huynh ở Kỉ quốc ta làm quan, tiền đồ thật không có giới hạn a!”
Văn Quân Thông cười khổ nói: “Kỉ quốc ta có thể không động một binh một tốt nào mà đoạt được Ninh quốc, tự nhiên là chuyện tốt, chính là phải nhất thống thiên hạ, không tránh được sẽ phải đánh trận, đến lúc đó binh hướng lương thảo binh khí thành trì, mọi thứ đều cần tiền. Quốc khố tuy rằng sung túc, cũng không chịu nổi mấy năm liên tục hao tổn a!”
Triệu Kiến Thận ở bên cạnh nghe xong chỉ nhướng nhướng mi, Tuyền Cơ cười khẽ suy nghĩ: Con mọt sách này tiến bộ a, cuối cùng biết tầm quan trọng của tiền, bất quá đánh giặc chẳng những tiêu tiền, mà cũng có thể kiếm tiền.
“Nàng cười thành cái dạng này, là có cách nghĩ khác đối với lời nói của hắn sao?” Triệu Kiến Thận nhẹ giọng nói bên tai Tuyền Cơ, khí nóng thổi trúng lỗ tai Tuyền Cơ ngứa ngứa.
Tuyền Cơ hướng hắn làm mặt quỷ không đáp.
Lại nghe thư sinh Đinh cười mắng: “Ngươi thần giữ của này, chỉ ở tài ti nhậm chức có một năm, sao lại thành cái dạng này!”
Văn Quân Thông nói: “Trước kia có người từng nói kẻ vô dụng nhất chính là thư sinh. Ta nghe xong cực kỳ không phục, chỉ là một năm nay làm thủ hạ của Mạc đại nhân trong tài ti, mới phát hiện lúc trước bị mắng thật sự không oan, trừ bỏ làm trợ thủ, sửa sang lại văn kiện, ta thật không có cách nào xem được sổ sách quản lý thu chi tiền, không bắt được trọng điểm, sách thánh hiền đọc không ít, đến lúc thực tế thì lại không biết bắt đầu áp dụng từ đâu…”
Vài tên thư sinh đang ngồi nghe được hai mặt nhìn nhau, thư sinh Giáp an ủi nói: “Văn huynh không cần tự coi nhẹ bản thân mình. Ngươi chính là đại tài tử đứng đầu thi đình năm trước, ngươi mà vô dụng, thì những người bọn ta chẳng phải là một đống phế vật sao? Quản lý sổ sách thu chi tiền, nguyên là điểm mạnh của thương nhân thấp kém, lại không phải là sở trường của quân tử chúng ta? Văn huynh nếu là ở tài ti làm được không thoải mái, nếu không thỉnh điều đến giáo ti. Chúng ta vừa lúc làm đồng nghiệp!”
Văn Quân Thông lắc đầu cười khổ. Trong lòng đối với lời nói của thư sinh Giáp không cho là đúng, chính là không tiện thẳng thắn phản bác, chỉ ngồi một bên lẳng lặng uống rượu.
Tuyền Cơ bên kia đã ăn cũng gần xong rồi, đứng dậy đang muốn xuống lầu, bỗng nhiên nghe thư sinh Bính bàn bên kia lớn tiếng nói: “Ai ai! Hai người các ngươi, sao lại ăn cơm không trả tiền đã đi? Có lý nào lại như thế!”
Tuyền Cơ cùng Triệu Kiến Thận ở đầu bậc thang miệng dở khóc dở cười, ăn cơm không trả tiền? Đang nói là bọn họ sao?
Tiểu nhị đã chạy tới cười giải thích nói: “Ách, này hai vị xin dừng bước. Tiểu nhân thỉnh chưởng quầy đi lên!”
Vừa rồi xem chưởng quỹ đối bọn họ thập phần cung kính. Nghĩ có lẽ là có chút lai lịch, nhưng mà bọn họ lại quả thật không trả tiền. Lỡ như thả bọn họ đi như vậy, lát nữa lại phát hiện chưởng quầy căn bản không có ý mời bọn họ bữa tiệc này, chính mình liền chịu không nổi, vẫn là mời chưởng quầy tự mình đến xác nhận là tốt nhất.
Văn Quân Thông nghe được bằng hữu kêu to, ngẩng đầu vừa nhìn thấy, phát hiện một nam một nữ đang muốn xuống lầu, thân hình nữ tử thật là quen thuộc, rất giống nữ tử Tạ Tuyền Cơ năm đó thẳng thắn răn dạy hắn, không khỏi thốt ra mà kêu lên: “Tạ tiểu thư?”
Đợi nàng kia kinh ngạc quay đầu lại nhìn xung quanh, rồi lại phát hiện bộ dáng hoàn toàn không giống, tuy là bộ dạng bình thường, nhưng so với xấu nữ kia là xinh đẹp hơn.
Nữ tử kia bỗng nhiên hướng hắn nói: “Làm sao mà ngươi nhận ra ta được vậy?”
Thanh âm này, rõ ràng là xấu nữ kia! Văn Quân Thông chấn động, vẻ mặt nghi hoặc từ trên xuống dưới đánh giá Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ nhìn hắn bộ dáng ngơ ngác kia, nhịn không được cười nói: “Thì ra ngươi là trùng hợp nhận ra a, ta nói mà, ánh mắt ngươi sao có thể độc như vậy?”
Một cái liếc mắt một cái cười này thật làm cho Văn Quân Thông xác định rồi, vài tên thư sinh bên cạnh cũng bị nụ cười này sát, âm thầm lấy làm lạ, rõ ràng là một bộ dạng nữ tử bình thường, như thế nào cười lên lại làm cho người ta cảm thấy được giống trăng sáng chợt hiện ra giữa đám mây làm kẻ khác mê muội đâu?
Triệu Kiến Thận nhìn mấy con mắt si mê của mấy con ngỗng ngốc nghếch kia, nhàn nhạt hừ một tiếng, Tuyền Cơ vừa nghe biết không tốt, nụ cười cũng không còn nữa.
Văn Quân Thông nhìn chằm chằm Tuyền Cơ, ngẩn người nói: “Thật là ngươi? Sao ngươi lại biến thành bộ dáng này?”
Cái này thật là không tiện giải thích… Tuyền Cơ đang đau đầu suy nghĩ xem có cần phải giả vờ như không nghe thấy vấn đề này không, chưởng quầy vừa lúc dắt lỗ tai tiểu nhị chạy vội lên, ào ào nói một đống lời thỉnh tội giải thích, tự mình đem hai người tiễn xuống lầu.
Thư sinh Bính biết chính mình nhận sai, cực kỳ ngượng ngùng sững sờ ở một bên. Mãi đến khi Tuyền Cơ cùng Triệu Kiến Thận xuống lầu rời đi, Văn Quân Thông bỗng nhiên giống trong mộng bừng tỉnh, liền vội vội vàng vàng đuổi theo.
Tác giả :
Nga Mi