Mộng Đẹp Tuyền Cơ
Chương 114: Hôn tới sờ lui
Tuyền Cơ dịch chuyển cơ thể Lạc Dương một chút, đem đầu của hắn từ trên đùi Dịch Thanh Vân dời xuống, xác nhận người đã nằm thẳng, lập tức bắt đầu xoa bóp tim ngoài lồng ngực, xoa bóp được vài cái, phát hiện sắc mặt Lạc Dương dường như hơi hồi phục, Tuyền Cơ vội vàng nói với Dịch Thanh Vân: “Đại ca, huynh cứ bắt chước theo muội như thế này, ấn nơi này trên ngực hắn từng cái từng cái, chỉ cần không làm hỏng xương cốt của hắn là được rồi.”
Dịch Thanh Vân nghe xong vội vàng qua tiếp nhận.
Liên quan đến mạng người, tuy rằng xấu hổ, nhưng hô hấp nhân tạo không dám giao cho một người mới học nghề cái gì cũng không biết như Dịch Thanh Vân, đành phải chính mình làm.
Tuyền Cơ vừa kéo mở khớp hàm của Lạc Dương vừa nói với Dịch Thanh Vân: “Muội phải giúp hắn hô hấp, huynh không cần ngạc nhiên, tập trung tinh thần ấn ngực hắn như lời muội nói.”
Thấy Dịch Thanh Vân gật đầu, Tuyền Cơ nhắm mắt lại, trong lòng tự khích lệ mình, đây là cứu người, không thể phân biệt nam nữ! Dùng sức hít một hơi, nhắm ngay miệng đang mở ra của Lạc Dương mà áp đến.
Một đêm hỗn loạn căng thẳng, không biết là vận mệnh của Lạc Dương tốt, hay là vận số của Tuyền Cơ tốt, cuối cùng vì Lạc Dương được cứu sống tỉnh lại mà kết thúc.
Ba ngày sau…
“Tuyền Cơ, thức dậy ăn cơm!” Ngoài phòng vọng đến một giọng nam nhân kêu la.
Tuyền Cơ ôm gối lăn vài cái trên giường, xác định tạm thời ngủ không được mới lưu luyến không rời đứng lên rửa mặt chải đầu một cái rồi đi đến phòng trước.
Vẫn chưa vào cửa đã ngửi được nhiều mùi thức ăn, Dịch Thanh Vân đã ngồi ở bên cạnh bàn ăn ngấu nghiến, thấy Tuyền Cơ đến, tay cầm chân gà vẫy một cái về hướng nàng xem như chào hỏi.
Lạc Dương ở phía sau mỗi tay cầm một cái đĩa đi đến, toàn thân áo xanh xinh đẹp như trúc, nhìn không giống như người vừa nấu xong cơm đi ra từ phòng bếp đầy khói lửa.
Tuyền Cơ gọi một tiếng lấy lòng: “Lạc Dương đại ca”, chủ động tiến đến đón lấy một đĩa thức ăn đặt lên bàn.
Dịch Thanh Vân chua xót nói: “Chậc chậc, kêu đại ca cũng không thân thiết như vậy… Đích thật nên để vị muội phu tương lai kia đến nghe một chút. Hừ!”
Tuyền Cơ làm mặt quỷ với hắn, nói: “Đồ ăn Lạc Dương đại ca làm ăn rất ngon! Đương nhiên phải cố gắng nịnh bợ nhiều!”
“Huynh phải thông báo cho muội phu tương lai giám sát chặt chẽ muội mới được, tránh việc không chú ý một chút muội lại bị đầu bếp lừa gạt chạy mất!” Dịch Thanh Vân nổi cáu ghen tuông, lập tức cùng với muội phu tương lai vốn vẫn nhìn không thuận mắt đang ở kinh thành xa xôi có chung một kẻ địch.
Lạc Dương mỉm cười. Tốt bụng không muốn tiếp tục kích động sư huynh. Kêu Tuyền Cơ ngồi xuống ăn cơm. Thuận miệng chuyển đổi đề tài, nói: “Tuyền Cơ, phương pháp muội áp dụng để cứu ta vài ngày trước có thích hợp dùng cho tất cả người bệnh bị lên cơn đau tim không?”
Tuyền Cơ cố gắng nhớ lại một lát, xấu hổ nói: “Ta không nhớ rõ, nhưng mà thông thường tim đột nhiên ngưng đập thì đều có thể. Thật ra muội chỉ đọc qua phương pháp đó trong một quyển sách, lần đầu tiên sử dụng chính là ở trên người huynh, cũng không dám khẳng định phương pháp có tuyệt đối đúng hay không, hôm đó phần lớn là may mắn.”
Lạc Dương nói: “Có thể có phương pháp như vậy đã tốt rồi, đợi lát nữa muội có thể giải thích rõ hơn một chút cụ thể phải làm như thế nào không?”
Tuyền Cơ còn chưa trả lời, Dịch Thanh Vân đột nhiên nói xen vào: “Không được!”
Hai người vẻ mặt không hiểu nhìn về phía hắn, Dịch Thanh Vân lớn tiếng nói: “Nam nữ khác biệt, các ngươi cũng không phải vợ chồng, hôm đó là do vấn đề sống chết thì không nói, bây giờ làm sao có thể lại làm như vậy, ờ, miệng đối miệng…”
Tuyền Cơ ngượng ngùng, tên đại ca vô lại này, một việc cứu người tốt đẹp từ miệng hắn nói ra liền trở thành không đứng đắn.
Lạc Dương lại như không có việc gì, nghiêm mặt nói: “Đây là việc lớn cứu người, nếu như nghiên cứu phương pháp thật kỹ càng, phổ biến rộng rãi, có thể cứu biết bao nhiêu người!”
Vẻ mặt Tuyền Cơ ngây ra, không ngờ Lạc Dương lại là thanh niên tiên tiến hiếm có trong cổ đại, không chú ý chuyện vặt vãnh, có tinh thần khoa học sâu sắc.
Dịch Thanh Vân thấy hai người bọn họ không xem trọng lời nói của hắn, nổi giận: “Lạc Dương thì không nói. Nhưng Tuyền Cơ là nữ. Cứ hôn đến sờ lui như thế rất thiệt thòi, không thích hợp, không thích hợp!”
Tuyền Cơ tặng cho hắn một cái nhìn khinh thường vì hắn dùng từ thô tục. Cãi lại: “Muội đem những thứ muội nhớ đọc hết ra, hai người các huynh biểu diễn là được chứ gì?”
Dịch Thanh Vân bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi ăn xong Tuyền Cơ lập tức nhớ lại kỹ thuật hồi phục tim rồi nói ra nguyên văn, Dịch Thanh Vân nằm ngửa trên giường trúc đóng vai người bệnh, Lạc Dương vừa nghe vừa thử ép lên người Dịch Thanh Vân, hơn nữa Tuyền Cơ còn giảng giải từng phần, từ từ tìm kiếm nguyên lý.
Thế nhưng một bước cuối cùng - vấn đề hô hấp nhân tạo đã đến.
Người Lạc Dương vừa mới tiến đến bên cạnh Dịch Thanh Vân, Dịch Thanh Vân giống như bị sét đánh, đụng một cái liền nhảy dựng lên, nhảy thật xa, nét mặt biểu hiện như bị chà đạp, quát to: “Không được, bị một nam nhân hôn, rất ghê tởm!”
Lạc Dương có vẻ sững sờ khi nghe xong những lời này, biểu cảm lạnh lùng xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Nhưng mà hai người thần kinh thô như Tuyền Cơ và Dịch Thanh Vân vẫn không chú ý.
Tuyền Cơ nhìn thấy biểu tình buồn cười của đại ca, cười đến mức thắt lưng không thẳng được, xoa bụng nói không ra lời.
Nửa ngày sau, Tuyền Cơ đã cười đủ, đề nghị: “Hay là huynh thử làm hô hấp nhân tạo cho Lạc Dương đại ca đi, nếu huynh ấy phát bệnh nữa, thì huynh cũng sẽ không tay chân loạn xạ.”
Dịch Thanh Vân do dự một lúc, rốt cuộc sự quan tâm đối với sư đệ chiếm ưu thế.
Lần này đổi lại là Lạc Dương nằm thẳng trên giường trúc, Dịch Thanh Vân làm một trận củng cố tâm lý thật tốt, hít sâu một hơi tiến về phía Lạc Dương…
Ngay tại giây phút mang tính lịch sử này, một tiếng lách cách giòn vang, hù dọa ba người, cũng ngừng lại động tác của Dịch Thanh Vân.
Ba người vừa đồng loạt quay đầu lại thì chỉ thấy một tiểu cô nương vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía hai huynh đệ Dịch Thanh Vân, dưới chân tiểu cô nương là một đống mảnh sứ vỡ, trên sàn nhà đầy nước súp.
Tiểu cô nương này Tuyền Cơ đã gặp qua, là cháu gái của một lão gia nhân (người làm già) của Dịch Thanh Vân, tên là Tiểu Tuyết, vẫn luôn ngưỡng mộ Dịch Thanh Vân, mỗi lần nhìn thấy hắn ánh mắt liền biến thành hình trái tim, hận không thể đeo dính trên người Dịch Thanh Vân.
Tuy rằng Dịch Thanh Vân đối xử với tiểu cô nương như muội muội hàng xóm, nhưng cũng có tí chút hưởng thụ cách thức nàng sùng bái thần tượng.
Trường hợp thần tượng và sư đệ, hai người nam nhân đến gần nhau “hôn môi” đương nhiên quá mức kích thích, Tiểu Tuyết hét lên một tiếng “A”, mang theo trái tim vỡ nát xoay người chạy như điên.
“Oa!” Dịch Thanh Vân phản ứng lại kịp nhận ra Tiểu Tuyết hiểu lầm cái gì, hét theo một tiếng nhảy dựng lên liền chạy ra ngoài đuổi theo. Nếu không làm rõ tình huống thì Tiểu Tuyết sẽ đi nói lung tung, một đời danh tiếng lẫy lừng Tích Hoa công tử của hắn sẽ hoàn toàn tiêu tùng!
Lạc Dương và Tuyền Cơ hai mặt nhìn nhau, qua nửa ngày cuối cùng nhịn không được cười ha ha.
Cười đã một trận, Tuyền Cơ nói: “Lạc Dương đại ca, huynh muốn đi giải thích một tí không, huynh là người bị hại lại là thầy thuốc, nếu so sánh thì Tiểu Tuyết sẽ dễ dàng tin tưởng huynh hơn, nếu không đại ca sẽ bị đồn thổi thành… Thôi bỏ đi, nếu huynh cũng bị kéo xuống nước thì rất oan uổng.” Tuyền Cơ đột nhiên nhớ ra nơi này vẫn chưa có các điển tích về đoạn phích hay Long dương gì đó, không biết người nơi này mô tả về đồng tính luyến ái như thế nào?
Lạc Dương đăm chiêu suy nghĩ một tý, lắc đầu nói: “Không sao…” Nói xong liền đứng lên đi ghi chép lại các thao tác của phương pháp hồi phục tim, để lại Tuyền Cơ đang tán thưởng không nguôi về sự độ lượng phóng khoáng của hắn.
Dịch Thanh Vân nghe xong vội vàng qua tiếp nhận.
Liên quan đến mạng người, tuy rằng xấu hổ, nhưng hô hấp nhân tạo không dám giao cho một người mới học nghề cái gì cũng không biết như Dịch Thanh Vân, đành phải chính mình làm.
Tuyền Cơ vừa kéo mở khớp hàm của Lạc Dương vừa nói với Dịch Thanh Vân: “Muội phải giúp hắn hô hấp, huynh không cần ngạc nhiên, tập trung tinh thần ấn ngực hắn như lời muội nói.”
Thấy Dịch Thanh Vân gật đầu, Tuyền Cơ nhắm mắt lại, trong lòng tự khích lệ mình, đây là cứu người, không thể phân biệt nam nữ! Dùng sức hít một hơi, nhắm ngay miệng đang mở ra của Lạc Dương mà áp đến.
Một đêm hỗn loạn căng thẳng, không biết là vận mệnh của Lạc Dương tốt, hay là vận số của Tuyền Cơ tốt, cuối cùng vì Lạc Dương được cứu sống tỉnh lại mà kết thúc.
Ba ngày sau…
“Tuyền Cơ, thức dậy ăn cơm!” Ngoài phòng vọng đến một giọng nam nhân kêu la.
Tuyền Cơ ôm gối lăn vài cái trên giường, xác định tạm thời ngủ không được mới lưu luyến không rời đứng lên rửa mặt chải đầu một cái rồi đi đến phòng trước.
Vẫn chưa vào cửa đã ngửi được nhiều mùi thức ăn, Dịch Thanh Vân đã ngồi ở bên cạnh bàn ăn ngấu nghiến, thấy Tuyền Cơ đến, tay cầm chân gà vẫy một cái về hướng nàng xem như chào hỏi.
Lạc Dương ở phía sau mỗi tay cầm một cái đĩa đi đến, toàn thân áo xanh xinh đẹp như trúc, nhìn không giống như người vừa nấu xong cơm đi ra từ phòng bếp đầy khói lửa.
Tuyền Cơ gọi một tiếng lấy lòng: “Lạc Dương đại ca”, chủ động tiến đến đón lấy một đĩa thức ăn đặt lên bàn.
Dịch Thanh Vân chua xót nói: “Chậc chậc, kêu đại ca cũng không thân thiết như vậy… Đích thật nên để vị muội phu tương lai kia đến nghe một chút. Hừ!”
Tuyền Cơ làm mặt quỷ với hắn, nói: “Đồ ăn Lạc Dương đại ca làm ăn rất ngon! Đương nhiên phải cố gắng nịnh bợ nhiều!”
“Huynh phải thông báo cho muội phu tương lai giám sát chặt chẽ muội mới được, tránh việc không chú ý một chút muội lại bị đầu bếp lừa gạt chạy mất!” Dịch Thanh Vân nổi cáu ghen tuông, lập tức cùng với muội phu tương lai vốn vẫn nhìn không thuận mắt đang ở kinh thành xa xôi có chung một kẻ địch.
Lạc Dương mỉm cười. Tốt bụng không muốn tiếp tục kích động sư huynh. Kêu Tuyền Cơ ngồi xuống ăn cơm. Thuận miệng chuyển đổi đề tài, nói: “Tuyền Cơ, phương pháp muội áp dụng để cứu ta vài ngày trước có thích hợp dùng cho tất cả người bệnh bị lên cơn đau tim không?”
Tuyền Cơ cố gắng nhớ lại một lát, xấu hổ nói: “Ta không nhớ rõ, nhưng mà thông thường tim đột nhiên ngưng đập thì đều có thể. Thật ra muội chỉ đọc qua phương pháp đó trong một quyển sách, lần đầu tiên sử dụng chính là ở trên người huynh, cũng không dám khẳng định phương pháp có tuyệt đối đúng hay không, hôm đó phần lớn là may mắn.”
Lạc Dương nói: “Có thể có phương pháp như vậy đã tốt rồi, đợi lát nữa muội có thể giải thích rõ hơn một chút cụ thể phải làm như thế nào không?”
Tuyền Cơ còn chưa trả lời, Dịch Thanh Vân đột nhiên nói xen vào: “Không được!”
Hai người vẻ mặt không hiểu nhìn về phía hắn, Dịch Thanh Vân lớn tiếng nói: “Nam nữ khác biệt, các ngươi cũng không phải vợ chồng, hôm đó là do vấn đề sống chết thì không nói, bây giờ làm sao có thể lại làm như vậy, ờ, miệng đối miệng…”
Tuyền Cơ ngượng ngùng, tên đại ca vô lại này, một việc cứu người tốt đẹp từ miệng hắn nói ra liền trở thành không đứng đắn.
Lạc Dương lại như không có việc gì, nghiêm mặt nói: “Đây là việc lớn cứu người, nếu như nghiên cứu phương pháp thật kỹ càng, phổ biến rộng rãi, có thể cứu biết bao nhiêu người!”
Vẻ mặt Tuyền Cơ ngây ra, không ngờ Lạc Dương lại là thanh niên tiên tiến hiếm có trong cổ đại, không chú ý chuyện vặt vãnh, có tinh thần khoa học sâu sắc.
Dịch Thanh Vân thấy hai người bọn họ không xem trọng lời nói của hắn, nổi giận: “Lạc Dương thì không nói. Nhưng Tuyền Cơ là nữ. Cứ hôn đến sờ lui như thế rất thiệt thòi, không thích hợp, không thích hợp!”
Tuyền Cơ tặng cho hắn một cái nhìn khinh thường vì hắn dùng từ thô tục. Cãi lại: “Muội đem những thứ muội nhớ đọc hết ra, hai người các huynh biểu diễn là được chứ gì?”
Dịch Thanh Vân bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi ăn xong Tuyền Cơ lập tức nhớ lại kỹ thuật hồi phục tim rồi nói ra nguyên văn, Dịch Thanh Vân nằm ngửa trên giường trúc đóng vai người bệnh, Lạc Dương vừa nghe vừa thử ép lên người Dịch Thanh Vân, hơn nữa Tuyền Cơ còn giảng giải từng phần, từ từ tìm kiếm nguyên lý.
Thế nhưng một bước cuối cùng - vấn đề hô hấp nhân tạo đã đến.
Người Lạc Dương vừa mới tiến đến bên cạnh Dịch Thanh Vân, Dịch Thanh Vân giống như bị sét đánh, đụng một cái liền nhảy dựng lên, nhảy thật xa, nét mặt biểu hiện như bị chà đạp, quát to: “Không được, bị một nam nhân hôn, rất ghê tởm!”
Lạc Dương có vẻ sững sờ khi nghe xong những lời này, biểu cảm lạnh lùng xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Nhưng mà hai người thần kinh thô như Tuyền Cơ và Dịch Thanh Vân vẫn không chú ý.
Tuyền Cơ nhìn thấy biểu tình buồn cười của đại ca, cười đến mức thắt lưng không thẳng được, xoa bụng nói không ra lời.
Nửa ngày sau, Tuyền Cơ đã cười đủ, đề nghị: “Hay là huynh thử làm hô hấp nhân tạo cho Lạc Dương đại ca đi, nếu huynh ấy phát bệnh nữa, thì huynh cũng sẽ không tay chân loạn xạ.”
Dịch Thanh Vân do dự một lúc, rốt cuộc sự quan tâm đối với sư đệ chiếm ưu thế.
Lần này đổi lại là Lạc Dương nằm thẳng trên giường trúc, Dịch Thanh Vân làm một trận củng cố tâm lý thật tốt, hít sâu một hơi tiến về phía Lạc Dương…
Ngay tại giây phút mang tính lịch sử này, một tiếng lách cách giòn vang, hù dọa ba người, cũng ngừng lại động tác của Dịch Thanh Vân.
Ba người vừa đồng loạt quay đầu lại thì chỉ thấy một tiểu cô nương vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía hai huynh đệ Dịch Thanh Vân, dưới chân tiểu cô nương là một đống mảnh sứ vỡ, trên sàn nhà đầy nước súp.
Tiểu cô nương này Tuyền Cơ đã gặp qua, là cháu gái của một lão gia nhân (người làm già) của Dịch Thanh Vân, tên là Tiểu Tuyết, vẫn luôn ngưỡng mộ Dịch Thanh Vân, mỗi lần nhìn thấy hắn ánh mắt liền biến thành hình trái tim, hận không thể đeo dính trên người Dịch Thanh Vân.
Tuy rằng Dịch Thanh Vân đối xử với tiểu cô nương như muội muội hàng xóm, nhưng cũng có tí chút hưởng thụ cách thức nàng sùng bái thần tượng.
Trường hợp thần tượng và sư đệ, hai người nam nhân đến gần nhau “hôn môi” đương nhiên quá mức kích thích, Tiểu Tuyết hét lên một tiếng “A”, mang theo trái tim vỡ nát xoay người chạy như điên.
“Oa!” Dịch Thanh Vân phản ứng lại kịp nhận ra Tiểu Tuyết hiểu lầm cái gì, hét theo một tiếng nhảy dựng lên liền chạy ra ngoài đuổi theo. Nếu không làm rõ tình huống thì Tiểu Tuyết sẽ đi nói lung tung, một đời danh tiếng lẫy lừng Tích Hoa công tử của hắn sẽ hoàn toàn tiêu tùng!
Lạc Dương và Tuyền Cơ hai mặt nhìn nhau, qua nửa ngày cuối cùng nhịn không được cười ha ha.
Cười đã một trận, Tuyền Cơ nói: “Lạc Dương đại ca, huynh muốn đi giải thích một tí không, huynh là người bị hại lại là thầy thuốc, nếu so sánh thì Tiểu Tuyết sẽ dễ dàng tin tưởng huynh hơn, nếu không đại ca sẽ bị đồn thổi thành… Thôi bỏ đi, nếu huynh cũng bị kéo xuống nước thì rất oan uổng.” Tuyền Cơ đột nhiên nhớ ra nơi này vẫn chưa có các điển tích về đoạn phích hay Long dương gì đó, không biết người nơi này mô tả về đồng tính luyến ái như thế nào?
Lạc Dương đăm chiêu suy nghĩ một tý, lắc đầu nói: “Không sao…” Nói xong liền đứng lên đi ghi chép lại các thao tác của phương pháp hồi phục tim, để lại Tuyền Cơ đang tán thưởng không nguôi về sự độ lượng phóng khoáng của hắn.
Tác giả :
Nga Mi