Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích
Chương 39: Blue castle (chín)
Rhodes cả kinh, hai mắt chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Mundra, rất sợ cậu làm ra hành động nào ngoài dự đoán. Mặc dù thời gian bọn họ ở cùng nhau không dài, nhưng trong khoảng thời gian không dài này, hắn có phân nửa là ngạc nhiên, nửa còn lại là kinh hồn táng đảm.
Mundra lười biếng đáp trả: “Rồi”. Nói xong, cậu đã muốn mở cửa đi ra.
Rhodes lập tức nhảy tới túm tay cậu, xuống giọng nói: “Ngươi phải cẩn thận, thành chủ là một người rất phức tạp”
Mundra nói: “Tháo vòng tay”
Rhodes mắt nhắm tai ngơ nói: “Ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi. Không phải ngươi muốn quay về Xiguimo sao? Nhanh nhanh về đi”
Mundra nói: “Tháo vòng tay”
Rhodes tiếp tục giả bộ điếc tai, đẩy cậu về phía cửa.
Mundra nhàn nhạt liếc nhìn gã, sau đó mở cửa.
Người hầu cúi đầu, thấy cậu đi ra lập tức khom người nói: “Thành chủ đang chờ ở phòng khách”. Y chờ Mundra ra ngoài, ánh mắt hữu ý vô ý quét qua căn phòng. Cửa phòng mở nửa, có thể thấy rèm cửa sổ bị gió từ ban công làm lay động phất phơ, không một bóng người.
Bên trong Blue Castle so với bên ngoài trông càng rắc rối.
Mundra leo đủ ba tầng cầu thang khác nhau, đi qua ba năm dãy hành lang, hai hành lang uốn khúc, mới đến phòng khách hình chữ nhật cao năm sáu mét.
Vừa vào cửa, cậu căn bản chưa nhìn rõ người ngồi sau bàn ăn là ai, đã đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh bàn ăn, ụp mặt nhắm mắt dưỡng thần.
Người hầu liếc nhìn Michael, lo lắng vỗ vai Mundra.
Mundra nhắm nghiền mắt, không hề động đậy.
“Tiểu thư”. Người hầu gần như không dám quay qua nhìn sắc mặt Michael.
Trong mắt Michael hiện lên tia hung ác, hướng người hầu lạnh lùng phất tay.
Người hầu như trút được gánh nặng, lùi như bay về một bên, yên lặng cầu nguyện may mắn cho Mundra.
Michael năm nay sáu mươi ba tuổi, có điều ông ta giữ gìn rất khá, nhìn qua tối đa chỉ ngoài bốn mươi. Nhất là đôi tay, ngón tay thon dài mảnh dẻ, bàn tay cân xứng nõn nà, còn đẹp hơn cả tay phần đông phụ nữ. Tay này cầm dao dĩa hay họa bút đều ưu nhã như nhau. Con dao trong tay Michael bất ngờ bay về phía Mundra.
Con dao rất sắc, xẹt qua vai phải Mundra, “choang” một tiếng rơi trên mặt đất. Trang phục bị cắt rách một miếng, máu loãng nhỏ xuống.
Mundra chậm chạp ngẩng đầu. Vẻ mặt cậu rất bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn Michael, dường như không cảm thấy đau đớn trên vai mình.
Con ngươi trong mắt Micheal nhỏ lại. Thiếu nữ trước mặt có khuôn mặt xinh đẹp yếu đuối, nhưng ánh mắt cô ta rất không hợp với khuôn mặt, không khí trầm lặng giống như kẻ sắp chết nhìn thấy Tử thần.
“Hoan nghênh tới Blue Castle”. Lão nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.
Nhờ đau đớn trên vai, Mundra cảm thấy mình không còn buồn ngủ nữa, khí vong linh bị Quang Minh thần lực áp chế suốt thời gian dài trào lên, tinh thần lực phân tán bắt đầu tập trung lại.
Con mắt Michael nhìn cậu càng ngày càng sáng, trong ngực không hiểu vì sao có loại cảm giác nguy hiểm mạc danh kỳ diệu. Từ trước tới giờ lão rất quý trọng tính mạng của mình, bởi vậy lập tức ra hiệu bằng ánh mắt cho người hầu.
Chỉ một lát sau, người hầu đưa giáp vàng tới.
Thấy gã xuất hiện, Michael mới thôi lo lắng mà bình tĩnh trở lại, “Ngươi ngồi xuống cùng dùng bữa với chúng ta đi”
Giáp vàng cung kính khom lưng, sau đó ngồi xuống đối diện Mundra.
Michael nói với người hầu: “Có thể mang đồ ăn lên rồi”
Trước mặt Michael, giáp vàng và Mundra là ba loại món ăn hoàn toàn bất đồng.
Món ăn của Michael phong phú thịnh soạn, vừa nhìn đã khiến người thèm thuồng. Của giáp vàng hơi bình thường một chút, nhưng có thịt có rau. Của Mundra tương đối thê thảm, chỉ có một hạt đậu nhỏ.
“Ngươi hiểu không?” Michael hỏi cậu.
Mundra quay qua, nhìn chăm chăm ông ta nói: “Muốn ăn đồ ăn của ông thì phải đánh bại ông?”
Khóe mắt Michael giật giật, kiềm chế cơn giận nói: “Không ai có thể thay thế ta. Ta là người thừa kế duy nhất của gia tộc Barber”
Mundra nói: “Ờ”
Michael nói: “Quý tộc, bình dân, nô lệ là ba loại. Quý tộc cao quý, ưu nhã, đã định là cao cao tại thượng, bình dân ở dưới sự nô dịch của quý tộc có được sinh mạng cùng giá trị, mà nô lệ, đó là loại sinh vật hèn hạ bẩn thỉu nhất! Chúng sinh tồn tại thế giới này chỉ có một ý nghĩa duy nhất là bị nô dịch bị kỳ thị bị phỉ nhổ!”
Mundra nhìn vẻ mặt hùng hồn của ông ta, bất chợt có xung động mặc dù không đủ tư cách nhưng cũng có thể miễn cưỡng biến ông ta thành tiêu bản thi thể.
Michael không biết suy nghĩ của cậu, vẫn chìm đắm trong bài diễn thuyết của mình, “Quang Minh nữ thần có trí tuệ vô hạn. Người biết loại người nào hẳn là làm quý tộc, loại người nào hẳn là đương nô lệ. Tựa như ta, ta trời sinh là quý tộc, ta là người được Thần lựa chọn! Mà đám đồng bọn của ngươi chính là nô lệ! Bọn chúng đê tiện ngu xuẩn vô sỉ… mang tất thảy thiếu sót của nhân loại. Là thứ phẩm khiếm khuyết của Quang Minh nữ thần”
Mundra nói: “Quang Minh nữ thần không quản loại chuyện này”
Michael phẫn nộ nhìn cậu, “Đồ ti tiện ngu xuẩn. Ngươi vĩnh viễn không hiểu được vĩ đại của Quang Minh nữ thần! Người không gì là không làm được!”
Mundra nghĩ bất kể là nói cùng ông ta hay nghe ông ta nói đều là chuyện rất lãng phí thời gian. Nếu không có vòng tay thì tốt rồi, chí ít hiện tại cậu có thể biến ông ta thành tiêu bản hoặc là rút từng chiếc xương ra khỏi cơ thể ông ta, làm thành căn nhà xương giết thời gian.
“Ngươi có nghe ta nói không?”
Cô ta không tập trung làm Michael cảm thấy bị sỉ nhục.
Mundra chăm chú nhìn hạt đậu, suy nghĩ xem có nên ăn nó không, tránh khỏi lãng phí.
Michael thấy cậu phớt lờ mình, đang muốn lên cơn, lại thấy một giáp bạc đi vào, sau khi hành lễ với lão liền nhìn qua giáp vàng.
Michael nói: “Nói”
Giáp bạc sau khi nhận được ám hiệu của giáp vàng, mở miệng nói: “Chúng tôi đã tìm khắp toàn thành một lượt, nhưng vẫn không thấy tung tích bọn chúng”
Michael trong lòng lửa bốc ngùn ngụt, lạnh lùng nói: “Vậy các ngươi làm cái gì?”
Giáp bạc bất an nhìn giáp vàng.
Giáp vàng chậm chạp nói: “Bọn họ đã hết sức”
Rầm!
Michael đập bàn nói: “Ta phái đi nhiều người như vậy, hai tên dùng ma pháp trận chạy trốn, hai tên đến giờ ở đâu vẫn không rõ. Một tí kết quả cũng không có, cũng gọi là hết sức?!”
Mundra nói: “Tôi bị bắt”
Michael đột nhiên nhìn về phía cậu, nửa gào lên hỏi: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Đến đây có mục đích gì?! Còn có, vì sao…”
“Thành chủ!” Rhodes mặc áo khoác ma pháp sư màu đen cuống cuồng chạy vào.
Michael cáu kỉnh hạ giọng, nói: “Chuyện gì?”
Rhodes nói: “Tôi đã nhớ ra thanh niên tóc vàng kia là ai”
Michael nói: “Ngươi quen? Là ai?”
Rhodes nói: “Hắn là Hayden Navister!”
Nếu có tấm gương để soi, Michael có thể thấy mặt lão có bao nhiêu đặc sắc. Nhưng lão không có, cho nên đặc sắc trên mặt lão chỉ có thể để những người khác thưởng thức. “Không đời nào!” Lão lập tức phủ quyết, “Hắn là quý tộc, sao có thể ở cùng một chỗ với đám nô lệ kia”. Lão nhìn về phía Mundra nói, “Phủ nhận đi. Ta biết các ngươi căn bản không phải quý tộc, các ngươi nhất định là lính đánh thuê. Các ngươi tới đây chắc chắn vì mục đích không thể cho ai biết! Có điều mục đích của các ngươi là gì không quan trọng, bởi vì các ngươi sẽ sớm giống như đồng bạn nô lệ của ngươi, trở thành nô lệ”. Lão chỉ vào chiếc đĩa trước mặt cậu, hung tợn nói, “Giống như hạt đậu này”
Rhodes cau mày, còn muốn nói tiếp, “Nhưng hắn đích thật là…”
“Câm mồm!” Michael cáu tiết nói, “Ngươi là đồ ngu. Nguyên soái Hayden là người cao quý cỡ nào, hắn sao có thể nhập bọn cùng nô lệ? Không đời nào, tuyệt đối không đời nào”
Rhodes dường như hiểu ra gì đó, ngượng ngùng ngậm miệng.
Michael hít vào một hơi thật sâu, nói với giáp vàng: “Chạy thì chạy rồi, nhưng đám lính đánh thuê thối nát còn lại, ta không muốn dù chỉ một tên ở lại trên thế giới này, ngươi có thể làm được chứ hả?”
Giáp vàng đứng lên nói: “Rõ!”
Michael hơi bình tĩnh lại, uể oải phất tay về phía Mundra, “Hiện tại ta không còn bận tâm đến mục đích không thể cho ai biết của các ngươi nữa. Dù gì người chết có mục đích hay không mục đích đều không khác nhau”
Mundra trước khi đứng lên, cuối cùng cũng quyết định bỏ hạt đậu kia vào mồm. Dù gì lãng phí cũng chính là lãng phí.
Mundra lười biếng đáp trả: “Rồi”. Nói xong, cậu đã muốn mở cửa đi ra.
Rhodes lập tức nhảy tới túm tay cậu, xuống giọng nói: “Ngươi phải cẩn thận, thành chủ là một người rất phức tạp”
Mundra nói: “Tháo vòng tay”
Rhodes mắt nhắm tai ngơ nói: “Ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi. Không phải ngươi muốn quay về Xiguimo sao? Nhanh nhanh về đi”
Mundra nói: “Tháo vòng tay”
Rhodes tiếp tục giả bộ điếc tai, đẩy cậu về phía cửa.
Mundra nhàn nhạt liếc nhìn gã, sau đó mở cửa.
Người hầu cúi đầu, thấy cậu đi ra lập tức khom người nói: “Thành chủ đang chờ ở phòng khách”. Y chờ Mundra ra ngoài, ánh mắt hữu ý vô ý quét qua căn phòng. Cửa phòng mở nửa, có thể thấy rèm cửa sổ bị gió từ ban công làm lay động phất phơ, không một bóng người.
Bên trong Blue Castle so với bên ngoài trông càng rắc rối.
Mundra leo đủ ba tầng cầu thang khác nhau, đi qua ba năm dãy hành lang, hai hành lang uốn khúc, mới đến phòng khách hình chữ nhật cao năm sáu mét.
Vừa vào cửa, cậu căn bản chưa nhìn rõ người ngồi sau bàn ăn là ai, đã đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh bàn ăn, ụp mặt nhắm mắt dưỡng thần.
Người hầu liếc nhìn Michael, lo lắng vỗ vai Mundra.
Mundra nhắm nghiền mắt, không hề động đậy.
“Tiểu thư”. Người hầu gần như không dám quay qua nhìn sắc mặt Michael.
Trong mắt Michael hiện lên tia hung ác, hướng người hầu lạnh lùng phất tay.
Người hầu như trút được gánh nặng, lùi như bay về một bên, yên lặng cầu nguyện may mắn cho Mundra.
Michael năm nay sáu mươi ba tuổi, có điều ông ta giữ gìn rất khá, nhìn qua tối đa chỉ ngoài bốn mươi. Nhất là đôi tay, ngón tay thon dài mảnh dẻ, bàn tay cân xứng nõn nà, còn đẹp hơn cả tay phần đông phụ nữ. Tay này cầm dao dĩa hay họa bút đều ưu nhã như nhau. Con dao trong tay Michael bất ngờ bay về phía Mundra.
Con dao rất sắc, xẹt qua vai phải Mundra, “choang” một tiếng rơi trên mặt đất. Trang phục bị cắt rách một miếng, máu loãng nhỏ xuống.
Mundra chậm chạp ngẩng đầu. Vẻ mặt cậu rất bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn Michael, dường như không cảm thấy đau đớn trên vai mình.
Con ngươi trong mắt Micheal nhỏ lại. Thiếu nữ trước mặt có khuôn mặt xinh đẹp yếu đuối, nhưng ánh mắt cô ta rất không hợp với khuôn mặt, không khí trầm lặng giống như kẻ sắp chết nhìn thấy Tử thần.
“Hoan nghênh tới Blue Castle”. Lão nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.
Nhờ đau đớn trên vai, Mundra cảm thấy mình không còn buồn ngủ nữa, khí vong linh bị Quang Minh thần lực áp chế suốt thời gian dài trào lên, tinh thần lực phân tán bắt đầu tập trung lại.
Con mắt Michael nhìn cậu càng ngày càng sáng, trong ngực không hiểu vì sao có loại cảm giác nguy hiểm mạc danh kỳ diệu. Từ trước tới giờ lão rất quý trọng tính mạng của mình, bởi vậy lập tức ra hiệu bằng ánh mắt cho người hầu.
Chỉ một lát sau, người hầu đưa giáp vàng tới.
Thấy gã xuất hiện, Michael mới thôi lo lắng mà bình tĩnh trở lại, “Ngươi ngồi xuống cùng dùng bữa với chúng ta đi”
Giáp vàng cung kính khom lưng, sau đó ngồi xuống đối diện Mundra.
Michael nói với người hầu: “Có thể mang đồ ăn lên rồi”
Trước mặt Michael, giáp vàng và Mundra là ba loại món ăn hoàn toàn bất đồng.
Món ăn của Michael phong phú thịnh soạn, vừa nhìn đã khiến người thèm thuồng. Của giáp vàng hơi bình thường một chút, nhưng có thịt có rau. Của Mundra tương đối thê thảm, chỉ có một hạt đậu nhỏ.
“Ngươi hiểu không?” Michael hỏi cậu.
Mundra quay qua, nhìn chăm chăm ông ta nói: “Muốn ăn đồ ăn của ông thì phải đánh bại ông?”
Khóe mắt Michael giật giật, kiềm chế cơn giận nói: “Không ai có thể thay thế ta. Ta là người thừa kế duy nhất của gia tộc Barber”
Mundra nói: “Ờ”
Michael nói: “Quý tộc, bình dân, nô lệ là ba loại. Quý tộc cao quý, ưu nhã, đã định là cao cao tại thượng, bình dân ở dưới sự nô dịch của quý tộc có được sinh mạng cùng giá trị, mà nô lệ, đó là loại sinh vật hèn hạ bẩn thỉu nhất! Chúng sinh tồn tại thế giới này chỉ có một ý nghĩa duy nhất là bị nô dịch bị kỳ thị bị phỉ nhổ!”
Mundra nhìn vẻ mặt hùng hồn của ông ta, bất chợt có xung động mặc dù không đủ tư cách nhưng cũng có thể miễn cưỡng biến ông ta thành tiêu bản thi thể.
Michael không biết suy nghĩ của cậu, vẫn chìm đắm trong bài diễn thuyết của mình, “Quang Minh nữ thần có trí tuệ vô hạn. Người biết loại người nào hẳn là làm quý tộc, loại người nào hẳn là đương nô lệ. Tựa như ta, ta trời sinh là quý tộc, ta là người được Thần lựa chọn! Mà đám đồng bọn của ngươi chính là nô lệ! Bọn chúng đê tiện ngu xuẩn vô sỉ… mang tất thảy thiếu sót của nhân loại. Là thứ phẩm khiếm khuyết của Quang Minh nữ thần”
Mundra nói: “Quang Minh nữ thần không quản loại chuyện này”
Michael phẫn nộ nhìn cậu, “Đồ ti tiện ngu xuẩn. Ngươi vĩnh viễn không hiểu được vĩ đại của Quang Minh nữ thần! Người không gì là không làm được!”
Mundra nghĩ bất kể là nói cùng ông ta hay nghe ông ta nói đều là chuyện rất lãng phí thời gian. Nếu không có vòng tay thì tốt rồi, chí ít hiện tại cậu có thể biến ông ta thành tiêu bản hoặc là rút từng chiếc xương ra khỏi cơ thể ông ta, làm thành căn nhà xương giết thời gian.
“Ngươi có nghe ta nói không?”
Cô ta không tập trung làm Michael cảm thấy bị sỉ nhục.
Mundra chăm chú nhìn hạt đậu, suy nghĩ xem có nên ăn nó không, tránh khỏi lãng phí.
Michael thấy cậu phớt lờ mình, đang muốn lên cơn, lại thấy một giáp bạc đi vào, sau khi hành lễ với lão liền nhìn qua giáp vàng.
Michael nói: “Nói”
Giáp bạc sau khi nhận được ám hiệu của giáp vàng, mở miệng nói: “Chúng tôi đã tìm khắp toàn thành một lượt, nhưng vẫn không thấy tung tích bọn chúng”
Michael trong lòng lửa bốc ngùn ngụt, lạnh lùng nói: “Vậy các ngươi làm cái gì?”
Giáp bạc bất an nhìn giáp vàng.
Giáp vàng chậm chạp nói: “Bọn họ đã hết sức”
Rầm!
Michael đập bàn nói: “Ta phái đi nhiều người như vậy, hai tên dùng ma pháp trận chạy trốn, hai tên đến giờ ở đâu vẫn không rõ. Một tí kết quả cũng không có, cũng gọi là hết sức?!”
Mundra nói: “Tôi bị bắt”
Michael đột nhiên nhìn về phía cậu, nửa gào lên hỏi: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Đến đây có mục đích gì?! Còn có, vì sao…”
“Thành chủ!” Rhodes mặc áo khoác ma pháp sư màu đen cuống cuồng chạy vào.
Michael cáu kỉnh hạ giọng, nói: “Chuyện gì?”
Rhodes nói: “Tôi đã nhớ ra thanh niên tóc vàng kia là ai”
Michael nói: “Ngươi quen? Là ai?”
Rhodes nói: “Hắn là Hayden Navister!”
Nếu có tấm gương để soi, Michael có thể thấy mặt lão có bao nhiêu đặc sắc. Nhưng lão không có, cho nên đặc sắc trên mặt lão chỉ có thể để những người khác thưởng thức. “Không đời nào!” Lão lập tức phủ quyết, “Hắn là quý tộc, sao có thể ở cùng một chỗ với đám nô lệ kia”. Lão nhìn về phía Mundra nói, “Phủ nhận đi. Ta biết các ngươi căn bản không phải quý tộc, các ngươi nhất định là lính đánh thuê. Các ngươi tới đây chắc chắn vì mục đích không thể cho ai biết! Có điều mục đích của các ngươi là gì không quan trọng, bởi vì các ngươi sẽ sớm giống như đồng bạn nô lệ của ngươi, trở thành nô lệ”. Lão chỉ vào chiếc đĩa trước mặt cậu, hung tợn nói, “Giống như hạt đậu này”
Rhodes cau mày, còn muốn nói tiếp, “Nhưng hắn đích thật là…”
“Câm mồm!” Michael cáu tiết nói, “Ngươi là đồ ngu. Nguyên soái Hayden là người cao quý cỡ nào, hắn sao có thể nhập bọn cùng nô lệ? Không đời nào, tuyệt đối không đời nào”
Rhodes dường như hiểu ra gì đó, ngượng ngùng ngậm miệng.
Michael hít vào một hơi thật sâu, nói với giáp vàng: “Chạy thì chạy rồi, nhưng đám lính đánh thuê thối nát còn lại, ta không muốn dù chỉ một tên ở lại trên thế giới này, ngươi có thể làm được chứ hả?”
Giáp vàng đứng lên nói: “Rõ!”
Michael hơi bình tĩnh lại, uể oải phất tay về phía Mundra, “Hiện tại ta không còn bận tâm đến mục đích không thể cho ai biết của các ngươi nữa. Dù gì người chết có mục đích hay không mục đích đều không khác nhau”
Mundra trước khi đứng lên, cuối cùng cũng quyết định bỏ hạt đậu kia vào mồm. Dù gì lãng phí cũng chính là lãng phí.
Tác giả :
Tô Du Bính