Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích
Chương 12: Đại điển đăng cơ (hai)
Hussel lục soát tròn hai ngày hai đêm, vẫn không có kết quả.
Kỳ thực tất cả mọi người bao gồm cả gã đều nghĩ “Mundra” đã thoát rồi, nhưng trong lòng gã có ngọn tà hỏa không cam lòng mê hoặc gã tiếp tục tìm kiếm.
Chậm trễ hai ngày hai đêm đã là cực hạn của Hayden, thật sự nếu không khởi hành, rất có thể hắn sẽ trở thành nguyên soái đầu tiên bị xử phạt sau khi hoàng đế Đế Quốc Kanding lên ngôi, lý do là —— lỡ hẹn.
Bởi vậy sáng sớm ngày thứ ba, hắn tới chào từ biệt Hussel.
Hussel lúng túng nói: “Rất xin lỗi, làm chậm trễ hành trình của ngài”
Hayden mỉm cười nói: “Không, là tinh thần bền bỉ của anh đã cảm động ta. Ta nghĩ, bất kể kết quả thế nào, hành vi và tư cách của anh đều sẽ khiến hoàng thái tử điện hạ cảm thấy vui mừng”. Đây là ám chỉ, cho dù Hussel tay không trở về, hắn cũng sẽ biết ở trước mặt Ciro nói tốt cho gã.
Hussel quả nhiên lộ vẻ xúc động, “Tôi lấy làm vinh quang khi đế quốc có một nguyên soái khẳng khái cơ trí như ngài”
Hayden cười nói: “Ta cũng sẽ truyền đạt lại những lời này cho hoàng thái tử điện hạ”. Để bang trợ gã tiếp tục đuổi bắt Mundra, hắn hào phóng để lại đại bộ phận quân đội của mình, chỉ dẫn theo Hansen và một tiểu đội nhân mã rời đi.
Trước khi đi, Hussel lo lắng nhắc nhở nói: “Mặc dù yêu cầu này là quá vô lễ, nhưng tôi vẫn muốn xin nguyên soái ngài có thể để ý tới tiểu thư Monica một chút. Về phần phu nhân Demi, tôi sẽ phái người đi điều tra”
Hayden nói: “Đối với mỹ nữ, từ trước tới giờ ta đều rất quan tâm”
(*) để ý của Hussel và quan tâm của Hayden đều là quan chú
Hussel vội ho một tiếng. Rõ ràng, hành vi và lời nói ngả ngớn như vậy so với nguyên soái Hayden trong tưởng tượng của gã có sự cách biệt rất ‘tế nhị’.
Tiểu phân đội vinh quang trở về của Hayden lần nữa lên đường.
Lần này ngồi trong xe ngựa là Mundra và Gregory. Hayden và Hansen đều kỵ mã ở phía trước.
Không gian trong xe ngựa có phần chật.
Gregory và Mundra chỉ cách nhau một khe hở cỡ nắm tay.
“Em có thể nói thêm một vài chuyện về tôi không?” Gregory đột nhiên lên tiếng.
Mundra nhìn y, do dự có nên giả bộ ngủ không. Trải qua vài ngày thích ứng, cậu đã dần quen với tác dụng phụ của Quang Minh thần lực lên cơ thể cậu, nhưng dưới ảnh hưởng của Quang Minh thần lực, cậu không cách nào sử dụng ma pháp vong linh. Nói cách khác, trừ phi cậu ném chiếc vòng trên cánh tay đi thật xa, nếu không khí vong linh trong cơ thể vẫn sẽ bị áp chế, không thể sử dụng bình thường.
Cảm giác như vậy rất tồi tệ. Tồi tệ tới mức cậu chẳng muốn trả lời cái câu hỏi cực kỳ thiếu muối kia của Gregory tí nào.
Gregory thấy cậu không phản ứng, lại dùng đồng dạng ngữ khí đồng dạng tốc độ đồng dạng câu chữ hỏi lại một lần.
Mundra nói: “Anh tên Gregory”
Gregory chăm chú nghe.
Mundra nói: “Là nam”
Gregory giả bộ y đang chăm chú nghe.
Mundra nói: “Hết rồi”
“…” Gregory quyết định chuyển từ bị động sang chủ động, hỏi, “Chúng ta quen nhau thế nào?”
Mundra nói: “Quen nhau trên đường”
Gregory nói: “Trên đường về nhà?”
Mundra nói: “Trên đường xuất hành”
Gregory nói: “Vì sao lại quen nhau?”
Mundra nói: “Bởi vì bên cạnh có một ma pháp sư”. Cậu đột nhiên vô cùng hoài niệm vu thi vừa mới thu được đã phải vội cất đi kia. Cậu còn chưa trang điểm cho nó thành bộ dạng mình thích nhất.
Gregory nhìn vẻ ưu thương hiện lên trên khuôn mặt cậu, nghi hoặc nói: “Vị ma pháp sư kia làm sao?” Là… xảy ra bất hạnh gì à?”
Mundra nói: “Đã chết”
“…” Gregory không biết mình có nên tiếp tục hỏi nữa hay không.
Mundra nghĩ: hắn mặc dù đã chết, nhưng đấy tuyệt đối không tính là bất hạnh. Cậu nghĩ nghĩ, lại nghĩ đến Hydeine. Ma pháp sư đệ nhất đại lục, hẳn phải là vật liệu đẹp đẽ biết bao. Tinh thần lực của gã nhất định rất mạnh.
Gregory nhìn hai mắt cậu dần sáng rỡ lên, giống như chàng trai nhìn thấy mối tình đầu, lại giông giống cô gái gặp được người mình yêu, cả người đều toát ra nỗi hưng phấn cùng kích động khó có thể miêu tả bằng lời. “Em đang nghĩ đến gì vậy?”
Mundra nói: “Một ma pháp sư khác”
Gregory nói: “Liên quan gì tới vị ma pháp sư đã chết kia?”
Mundra nghĩ một lúc nói: “Quan hệ thủy hỏa bất dung”. Một người là ma pháp sư hệ thủy, một người là ma pháp sư hệ hỏa, cho nên thủy hỏa bất dung.
Gregory hoàn toàn quay cuồng với câu chuyện phức tạp lại khuyết thiếu manh mối liên quan này.
Tiểu phân đội vinh quang trở về của Hayden vào thành.
Đây là lần thứ hai bọn họ vào thành, có điều thiếu đi đội quân hùng dũng, cho nên xuất hiện của bọn họ không gây ra náo động như lần đầu tiên. Đây chính là hiệu quả mà Hayden muốn. Hắn đi tới trước mặt tiền cửa hàng trang phục, mời Mundra xuống xe.
Mundra nghi hoặc nhìn hắn.
Hayden ám chỉ nói: “Tôi nghĩ có thể là em cần phải đi mua sắm”
Mundra nhìn tấm biển hiệu của cửa hàng trang phục, sau đó nhìn sang cửa hàng bán quan tài bên cạnh, không chút do dự đi sang cửa hàng bán quan tài.
Hayden: “…”
Trước khi Mundra kịp đặt chân vào cửa hàng bán quan tài, đã bị Hayden kéo lại.
“Em muốn đi đâu?” Hayden hỏi.
Mundra nói: “Không phải anh nói muốn đi mua sắm?”
…
Cái này tính là làm nũng? Hay là bỡn cợt?
Hayden muốn dùng tư duy của con gái bình thường để phân tích nàng, lại cảm thấy khả năng đó là vô cùng… thấp. Cuối cùng, hắn quyết định tạm thời cứ vứt vấn đề nhức đầu này ra khỏi đầu, kéo nàng vào cửa hàng trang phục, cũng chọn giúp nàng một chiếc váy bồng màu hồng.
Bà chủ cửa hàng trang phục giới thiệu nói: “Mua chiếc váy này sẽ được tặng một chiếc nơ rất dễ thương nhé!” Bà ta lấy ra một chiếc nơ màu hồng còn lớn hơn cả đầu Mundra, tự tung tự tác tết sơ qua tóc cho cậu, sau đó gài nơ lên.
Mundra đã hai ngày chưa trang điểm nháy mắt trở nên rất có sức sống. Cả người nhìn qua xán lạn, cực kỳ khả ái.
Hayden thỏa mãn gật đầu, nhét chiếc váy vào tay cậu, “Em đi thay đi”
Mundra ôm chiếc váy, nghi hoặc nhìn hắn, nhưng rồi vẫn tiến vào phòng thay đồ.
Chờ cậu thay váy xong đi ra, Hayden thực đắc ý với ánh mắt của mình. So với váy dài màu xanh ngời ngời vẻ cao quý, quả nhiên “tiểu thư Mundra” càng phù hợp với màu hồng đáng yêu.
Bà chủ cửa hàng trang phục tiện tay trang điểm nhẹ cho Mundra.
Lúc Hayden quay người đi trả tiền, bà chủ cửa hàng đột nhiên nhét vào tay Mundra một cặp gì đó, cười híp mắt nói: “Cái này cũng là đồ tặng thêm. Nhớ cất kỹ, đừng để người khác nhìn thấy”
Mundra mạc danh kỳ diệu nhìn bà ta. Cho đến khi ra khỏi cửa hàng, cậu mới lấy thứ đó ra, đưa cho Hayden nói: “Đây là cái gì?”
Hayden cúi đầu nhìn hai miếng tròn tròn nối liền sợi dây bằng vải trong tay cậu, câm nín.
(a dịch hơi ngu, trong trường hợp ai không hiểu thì nó là cái này )
Mundra ướm lên người so tới so lui.
“Khụ”. Hayden kéo tay cậu xuống, “Tôi nghĩ chờ em lớn hơn chút nữa, cũng không cần đâu”
Mundra nghĩ nghĩ nói: “Dùng để phòng đái dầm à?”
Hayden: “…”
Hansen đột nhiên phì cười thành tiếng.
Hayden quay ra, mỉm cười nhìn cậu.
Hansen lập tức nghiêm mặt nói: “Không. Có lẽ đây là biểu tượng riêng biệt của cửa hàng này!”
Mundra không tin, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu.
Hayden đáp tay lên vai cậu đưa trở về xe ngựa, vãn hồi hình tượng trước công chúng của ai đó.
Hansen nói: “Tôi đã liên lạc với công hội ma pháp, bọn họ đã chuẩn bị xong ma pháp trận truyền tống”
Bớt người tốt ở chỗ Hayden không cần phải tân tân khổ khổ bôn ba đường dài dẫn theo đại đội nhân mã trở về Fariel, có thể dùng ma pháp trận truyền tống đưa bọn họ đến thành Mise cách Fariel gần nhất, sau đó từ thành Mise đi Fariel, như vậy hẳn là có thể kịp đại điển đăng cơ của hoàng thái tử.
Nếu như thời gian của đế đô với thời gian của đồng hồ bỏ túi của hắn đồng nhất.
Mặc dù phân hội ở các nơi của công hội ma pháp vẫn thuộc về công hội ma pháp, thế nhưng kiến trúc của chúng đều bảo lưu bản sắc ở mỗi nơi. Ví như tòa nhà công hội ma pháp này cực kỳ — đỏ.
Từ mái nhà đến cánh cửa đều sơn đỏ giống như màu máu tươi. Phân hội trưởng giải thích rằng: “Ngôi nhà này tượng trưng cho trái tim của tòa thành”
Hayden nghĩ, thành chủ tòa thành này nghe được lời này tâm tình nhất định sẽ rất phức tạp.
So sánh với thành chủ không biết ở nơi nào, tâm tình Mundra càng phức tạp.
Công hội ma pháp, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ nghĩ đời mình lại có thể bước vào công hội ma pháp. Bởi vì ma pháp sư rất nhạy cảm với pháp sư vong linh, bình thường bọn họ còn chưa tới gần đã bị phát giác, bởi vậy cho dù pháp sư vong linh có được coi là một nhánh khác của ma pháp sư, thì cậu cũng chưa bao giờ bước vào nơi đây, lại càng không nói tới dùng ma pháp trận truyền tống.
Kỳ thực tất cả mọi người bao gồm cả gã đều nghĩ “Mundra” đã thoát rồi, nhưng trong lòng gã có ngọn tà hỏa không cam lòng mê hoặc gã tiếp tục tìm kiếm.
Chậm trễ hai ngày hai đêm đã là cực hạn của Hayden, thật sự nếu không khởi hành, rất có thể hắn sẽ trở thành nguyên soái đầu tiên bị xử phạt sau khi hoàng đế Đế Quốc Kanding lên ngôi, lý do là —— lỡ hẹn.
Bởi vậy sáng sớm ngày thứ ba, hắn tới chào từ biệt Hussel.
Hussel lúng túng nói: “Rất xin lỗi, làm chậm trễ hành trình của ngài”
Hayden mỉm cười nói: “Không, là tinh thần bền bỉ của anh đã cảm động ta. Ta nghĩ, bất kể kết quả thế nào, hành vi và tư cách của anh đều sẽ khiến hoàng thái tử điện hạ cảm thấy vui mừng”. Đây là ám chỉ, cho dù Hussel tay không trở về, hắn cũng sẽ biết ở trước mặt Ciro nói tốt cho gã.
Hussel quả nhiên lộ vẻ xúc động, “Tôi lấy làm vinh quang khi đế quốc có một nguyên soái khẳng khái cơ trí như ngài”
Hayden cười nói: “Ta cũng sẽ truyền đạt lại những lời này cho hoàng thái tử điện hạ”. Để bang trợ gã tiếp tục đuổi bắt Mundra, hắn hào phóng để lại đại bộ phận quân đội của mình, chỉ dẫn theo Hansen và một tiểu đội nhân mã rời đi.
Trước khi đi, Hussel lo lắng nhắc nhở nói: “Mặc dù yêu cầu này là quá vô lễ, nhưng tôi vẫn muốn xin nguyên soái ngài có thể để ý tới tiểu thư Monica một chút. Về phần phu nhân Demi, tôi sẽ phái người đi điều tra”
Hayden nói: “Đối với mỹ nữ, từ trước tới giờ ta đều rất quan tâm”
(*) để ý của Hussel và quan tâm của Hayden đều là quan chú
Hussel vội ho một tiếng. Rõ ràng, hành vi và lời nói ngả ngớn như vậy so với nguyên soái Hayden trong tưởng tượng của gã có sự cách biệt rất ‘tế nhị’.
Tiểu phân đội vinh quang trở về của Hayden lần nữa lên đường.
Lần này ngồi trong xe ngựa là Mundra và Gregory. Hayden và Hansen đều kỵ mã ở phía trước.
Không gian trong xe ngựa có phần chật.
Gregory và Mundra chỉ cách nhau một khe hở cỡ nắm tay.
“Em có thể nói thêm một vài chuyện về tôi không?” Gregory đột nhiên lên tiếng.
Mundra nhìn y, do dự có nên giả bộ ngủ không. Trải qua vài ngày thích ứng, cậu đã dần quen với tác dụng phụ của Quang Minh thần lực lên cơ thể cậu, nhưng dưới ảnh hưởng của Quang Minh thần lực, cậu không cách nào sử dụng ma pháp vong linh. Nói cách khác, trừ phi cậu ném chiếc vòng trên cánh tay đi thật xa, nếu không khí vong linh trong cơ thể vẫn sẽ bị áp chế, không thể sử dụng bình thường.
Cảm giác như vậy rất tồi tệ. Tồi tệ tới mức cậu chẳng muốn trả lời cái câu hỏi cực kỳ thiếu muối kia của Gregory tí nào.
Gregory thấy cậu không phản ứng, lại dùng đồng dạng ngữ khí đồng dạng tốc độ đồng dạng câu chữ hỏi lại một lần.
Mundra nói: “Anh tên Gregory”
Gregory chăm chú nghe.
Mundra nói: “Là nam”
Gregory giả bộ y đang chăm chú nghe.
Mundra nói: “Hết rồi”
“…” Gregory quyết định chuyển từ bị động sang chủ động, hỏi, “Chúng ta quen nhau thế nào?”
Mundra nói: “Quen nhau trên đường”
Gregory nói: “Trên đường về nhà?”
Mundra nói: “Trên đường xuất hành”
Gregory nói: “Vì sao lại quen nhau?”
Mundra nói: “Bởi vì bên cạnh có một ma pháp sư”. Cậu đột nhiên vô cùng hoài niệm vu thi vừa mới thu được đã phải vội cất đi kia. Cậu còn chưa trang điểm cho nó thành bộ dạng mình thích nhất.
Gregory nhìn vẻ ưu thương hiện lên trên khuôn mặt cậu, nghi hoặc nói: “Vị ma pháp sư kia làm sao?” Là… xảy ra bất hạnh gì à?”
Mundra nói: “Đã chết”
“…” Gregory không biết mình có nên tiếp tục hỏi nữa hay không.
Mundra nghĩ: hắn mặc dù đã chết, nhưng đấy tuyệt đối không tính là bất hạnh. Cậu nghĩ nghĩ, lại nghĩ đến Hydeine. Ma pháp sư đệ nhất đại lục, hẳn phải là vật liệu đẹp đẽ biết bao. Tinh thần lực của gã nhất định rất mạnh.
Gregory nhìn hai mắt cậu dần sáng rỡ lên, giống như chàng trai nhìn thấy mối tình đầu, lại giông giống cô gái gặp được người mình yêu, cả người đều toát ra nỗi hưng phấn cùng kích động khó có thể miêu tả bằng lời. “Em đang nghĩ đến gì vậy?”
Mundra nói: “Một ma pháp sư khác”
Gregory nói: “Liên quan gì tới vị ma pháp sư đã chết kia?”
Mundra nghĩ một lúc nói: “Quan hệ thủy hỏa bất dung”. Một người là ma pháp sư hệ thủy, một người là ma pháp sư hệ hỏa, cho nên thủy hỏa bất dung.
Gregory hoàn toàn quay cuồng với câu chuyện phức tạp lại khuyết thiếu manh mối liên quan này.
Tiểu phân đội vinh quang trở về của Hayden vào thành.
Đây là lần thứ hai bọn họ vào thành, có điều thiếu đi đội quân hùng dũng, cho nên xuất hiện của bọn họ không gây ra náo động như lần đầu tiên. Đây chính là hiệu quả mà Hayden muốn. Hắn đi tới trước mặt tiền cửa hàng trang phục, mời Mundra xuống xe.
Mundra nghi hoặc nhìn hắn.
Hayden ám chỉ nói: “Tôi nghĩ có thể là em cần phải đi mua sắm”
Mundra nhìn tấm biển hiệu của cửa hàng trang phục, sau đó nhìn sang cửa hàng bán quan tài bên cạnh, không chút do dự đi sang cửa hàng bán quan tài.
Hayden: “…”
Trước khi Mundra kịp đặt chân vào cửa hàng bán quan tài, đã bị Hayden kéo lại.
“Em muốn đi đâu?” Hayden hỏi.
Mundra nói: “Không phải anh nói muốn đi mua sắm?”
…
Cái này tính là làm nũng? Hay là bỡn cợt?
Hayden muốn dùng tư duy của con gái bình thường để phân tích nàng, lại cảm thấy khả năng đó là vô cùng… thấp. Cuối cùng, hắn quyết định tạm thời cứ vứt vấn đề nhức đầu này ra khỏi đầu, kéo nàng vào cửa hàng trang phục, cũng chọn giúp nàng một chiếc váy bồng màu hồng.
Bà chủ cửa hàng trang phục giới thiệu nói: “Mua chiếc váy này sẽ được tặng một chiếc nơ rất dễ thương nhé!” Bà ta lấy ra một chiếc nơ màu hồng còn lớn hơn cả đầu Mundra, tự tung tự tác tết sơ qua tóc cho cậu, sau đó gài nơ lên.
Mundra đã hai ngày chưa trang điểm nháy mắt trở nên rất có sức sống. Cả người nhìn qua xán lạn, cực kỳ khả ái.
Hayden thỏa mãn gật đầu, nhét chiếc váy vào tay cậu, “Em đi thay đi”
Mundra ôm chiếc váy, nghi hoặc nhìn hắn, nhưng rồi vẫn tiến vào phòng thay đồ.
Chờ cậu thay váy xong đi ra, Hayden thực đắc ý với ánh mắt của mình. So với váy dài màu xanh ngời ngời vẻ cao quý, quả nhiên “tiểu thư Mundra” càng phù hợp với màu hồng đáng yêu.
Bà chủ cửa hàng trang phục tiện tay trang điểm nhẹ cho Mundra.
Lúc Hayden quay người đi trả tiền, bà chủ cửa hàng đột nhiên nhét vào tay Mundra một cặp gì đó, cười híp mắt nói: “Cái này cũng là đồ tặng thêm. Nhớ cất kỹ, đừng để người khác nhìn thấy”
Mundra mạc danh kỳ diệu nhìn bà ta. Cho đến khi ra khỏi cửa hàng, cậu mới lấy thứ đó ra, đưa cho Hayden nói: “Đây là cái gì?”
Hayden cúi đầu nhìn hai miếng tròn tròn nối liền sợi dây bằng vải trong tay cậu, câm nín.
(a dịch hơi ngu, trong trường hợp ai không hiểu thì nó là cái này )
Mundra ướm lên người so tới so lui.
“Khụ”. Hayden kéo tay cậu xuống, “Tôi nghĩ chờ em lớn hơn chút nữa, cũng không cần đâu”
Mundra nghĩ nghĩ nói: “Dùng để phòng đái dầm à?”
Hayden: “…”
Hansen đột nhiên phì cười thành tiếng.
Hayden quay ra, mỉm cười nhìn cậu.
Hansen lập tức nghiêm mặt nói: “Không. Có lẽ đây là biểu tượng riêng biệt của cửa hàng này!”
Mundra không tin, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu.
Hayden đáp tay lên vai cậu đưa trở về xe ngựa, vãn hồi hình tượng trước công chúng của ai đó.
Hansen nói: “Tôi đã liên lạc với công hội ma pháp, bọn họ đã chuẩn bị xong ma pháp trận truyền tống”
Bớt người tốt ở chỗ Hayden không cần phải tân tân khổ khổ bôn ba đường dài dẫn theo đại đội nhân mã trở về Fariel, có thể dùng ma pháp trận truyền tống đưa bọn họ đến thành Mise cách Fariel gần nhất, sau đó từ thành Mise đi Fariel, như vậy hẳn là có thể kịp đại điển đăng cơ của hoàng thái tử.
Nếu như thời gian của đế đô với thời gian của đồng hồ bỏ túi của hắn đồng nhất.
Mặc dù phân hội ở các nơi của công hội ma pháp vẫn thuộc về công hội ma pháp, thế nhưng kiến trúc của chúng đều bảo lưu bản sắc ở mỗi nơi. Ví như tòa nhà công hội ma pháp này cực kỳ — đỏ.
Từ mái nhà đến cánh cửa đều sơn đỏ giống như màu máu tươi. Phân hội trưởng giải thích rằng: “Ngôi nhà này tượng trưng cho trái tim của tòa thành”
Hayden nghĩ, thành chủ tòa thành này nghe được lời này tâm tình nhất định sẽ rất phức tạp.
So sánh với thành chủ không biết ở nơi nào, tâm tình Mundra càng phức tạp.
Công hội ma pháp, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ nghĩ đời mình lại có thể bước vào công hội ma pháp. Bởi vì ma pháp sư rất nhạy cảm với pháp sư vong linh, bình thường bọn họ còn chưa tới gần đã bị phát giác, bởi vậy cho dù pháp sư vong linh có được coi là một nhánh khác của ma pháp sư, thì cậu cũng chưa bao giờ bước vào nơi đây, lại càng không nói tới dùng ma pháp trận truyền tống.
Tác giả :
Tô Du Bính