Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa
Chương 86: Bão táp đế đô (sáu)
Đoàn kỵ mã sau phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, rất nhanh lại lên đường.
Nếu Kastalon II đã hủy bỏ mệnh lệnh tróc nã Ciro, tức là Ciro có thể dùng ma pháp truyền tống trận trong thành về thẳng Fariel. Vì vậy, bọn họ thay đổi tuyến đường, đi vòng về thành thị lân cận.
Nghĩ đến ma pháp truyền tống trận, không khỏi nhớ tới chuyện trước đó Soso tiến vào ma pháp trận cảm giác thấy có biến đổi. Ciro kể chuyện này cho Vincent.
Vincent đáp: “Ồ, cởi bỏ phong ấn không bao lâu đã có thể cảm ứng được ma pháp trận biến đổi, thật không đơn giản.”
“Ta muốn nghe nhận định của ông về chuyện ma pháp trận biến đổi hơn.”
“Ma pháp trận biến đổi tổng cộng có hai hậu quả. Một là không thể sử dụng.”
“Trước đó đã có người trong đội cận vệ rời đi bằng ma pháp trận.”
“Thế thì chỉ còn khả năng còn lại, bọn họ thay đổi đích đến.”
Mày Ciro nhíu lại. Quan điểm này nhất trí với hắn. Không thể nghi ngờ, thay đổi đích đến của ma pháp trận là biện pháp tốt nhất để hắn chui đầu vào rọ.
Vincent thấy hắn cau mày, khuyên bảo: “Yên tâm. Có ta ở đây, bất cứ ma pháp trận nào cũng không thành vấn đề.”
“Ta chỉ lo lắng cho đội viên đội cận vệ.”
“Ngươi đánh bại hoàng đế rồi thì có thể cứu bọn họ ra. Như chuyện phiêu lưu anh hùng ba xu ấy, không phải sao?”
“Hy vọng thế.”
Hai người thì thầm trò chuyện, Lutherking không chịu nổi buồn chán giục ngựa tiến lên phía trước: “Trông hai ngài nói chuyện vui vẻ quá.”
Vincent cười: “Đúng vậy. Chúng ta đang chia sẻ niềm thích thú khi sử dụng ma pháp truyền tống trận.”
Lutherking xị mặt xuống. Ông ta chẳng thấy sử dụng ma pháp truyền tống trận có cái quái gì thích thú, chỉ thấy mỗi hít thở không thông, ***g ngực bị đè ép đến ngạt thở.
“Trưởng nghị viện?” Soso ló đầu ra khỏi ngực Ciro, lo lắng nhìn ông ta, “Sắc mặt ngài trông không tốt lắm.”
Lutherking cố cười: “Không có gì. Có lẽ do lớn tuổi nên cưỡi ngựa có chút không quen.”
Soso ngẫm nghĩ: “Chúng ta đổi chỗ nhé? Như vậy ngài có thể tiết kiệm không ít khí lực.”
…
Lutherking liếc nhìn Ciro.
Mặc dù Ciro đang cười, nhưng ý cười tuyệt đối không truyền được đến người khác.
Lutherking thở sâu, cười khan nói: “Cảm tạ sự hào hiệp của ngài, thưa điện hạ. Nhưng tôi có thói quen cưỡi ngựa một mình.”
“Nếu ngài có gì không thoải mái, ngàn vạn lần xin đừng chịu đựng, nhất định phải nói ra.”
“Được.”
Soso lúc này mới vừa lòng mà thu hồi ánh mắt.
Lutherking lập tức chỉ huy ngựa đi nơi khác.
Ciro cúi đầu, nhẹ giọng hỏi bên tai Soso: “Đổi chỗ à?”
Hơi thở của hắn khiến Soso cảm thấy lỗ tai ấm áp đến phát ngứa, không khỏi nghiêng đầu nói: “Trưởng nghị viện là người quan trọng của đế quốc, hơn nữa ông ấy lớn tuổi rồi. Chúng ta phải chăm sóc ông ấy.”
Tay Ciro ôm thắt lưng cậu siết chặt: “Nhưng trong lòng ta chỉ chứa được một người.”
Soso hiểu lầm ý hắn, vội bảo: “Em có thể cưỡi ngựa một mình.”
Ciro thầm hận, há mồm cắn nhẹ vào tai cậu.
Sắc mặt Soso nháy mắt đỏ ửng, khẩn trương nhìn xung quanh.
Vincent nhướng mày mờ ám với cậu.
“Có người… nhìn, nhìn thấy.” Soso lắp bắp.
“Ta không ngại.”
Soso che mặt.
“Ta càng để ý đến chuyện em muốn nhường vị trí trong lòng ta cho người khác hơn.”
Soso sửng sốt, lần thứ hai giải thích: “Bởi vì trưởng nghị viện cảm thấy khó chịu. Hơn nữa chỉ trong chốc lát thôi mà, đến thành thị là xong.”
Ciro lại cắn thêm một cái, lần này dùng sức mạnh hơn, khiến cho Soso phải hít vào một ngụm khí lạnh.
“Em không có ý chiếm hữu ta sao?” Hắn bất mãn hỏi.
Soso ngơ ngác nhìn hắn, “Chiếm hữu?”
“Nhìn thấy Dilin ở bên Hydeine, em có cảm giác gì?”
Soso nghĩ nghĩ: “Rất vui vẻ.”
“Vui vẻ?” Ciro có chút vừa lòng với đáp án này, “Tại sao?”
“Bởi vì em biết họ yêu mến nhau, hơn nữa về sau bọn họ nhất định sẽ chăm sóc lẫn nhau.”
“Vậy em nghĩ, nhỡ Dilin nhìn thấy Hydeine thân mật cùng người khác thì sẽ thế nào?”
Soso cau mày: “Hydeine đạo sư sẽ không thân mật với người khác.”
“Ta đang giả thiết.”
“Nhưng giả thiết này không thể thành lập.” Về điểm này, cậu tin tưởng Hydeine mười phần.
Tâm tình của Ciro trở nên tệ hơn, “Tại sao em tin tưởng người khác như vậy mà lại chẳng có chút thành ý với ta?”
Soso bị chất vấn đến ù ù cạc cạc, “Thành ý gì?”
“Từ nay về sau, vị trí trong ngực ta chỉ có một mình em, không được giao cho người khác.” Hắn phát hiện quanh co chẳng có tác dụng gì với Soso, cách tốt nhất là nói thẳng ra.
Soso chớp mắt, ngơ ngác nhìn hắn.
Ciro nhịn không nổi muốn cắn một hơi vào môi bé con, nhưng nghĩ đến xung quanh nhiều người, ngay cả kỵ sĩ hoa hồng Hussel kia cũng đang theo phía sau, hắn đành từ bỏ ý định, đổi thành khẽ nhéo nhéo mũi cậu.
Soso ngẩng đầu, nhìn hắn trong chốc lát, rồi cúi đầu xuống tìm vị trí thoải mái trong lòng Ciro, bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Đây là lạc thú cậu mới tìm được sau khi bắt đầu ngồi chung ngựa với Ciro.
Hoàng thái tử và trưởng nghị viện vào thành, thành chủ nhận được tin tức liền cuống quýt ra đón.
Có điều chờ y đuổi tới nơi, đám Ciro đã vào ma pháp trận.
Có Vincent ở đây, sử dụng ma pháp truyền tống trận đương nhiên không phải ai khác. Ông ta đứng trên ma pháp trận, nhịn không được cười cười: “Con đường từ Mise đến Fariel bị chặn. Có điều chỉ cần đơn giản khai thông là được.”
Lutherking nghe thấy thế, quay đầu nhìn Hussel.
Chỉ thấy Hussel đứng đó, nhắm mắt làm ngơ.
“Hoàng thái tử điện hạ!” Tiếng thành chủ truyền tới từ xa.
Ma pháp trận được công khai, cho nên sửa chữa ma pháp trận chỉ cần có một ma pháp sư là xong, còn chủ mưu phía sau là ai thì không cần nói cũng biết. Cho nên Ciro hoàn toàn không có hứng thú hỏi chuyện thành chủ.
Vincent nhìn hắn, thấy hắn không có ý thay đổi quyết định, liền nhắm trúng thời gian trước khi thành chủ xông tới, cười tủm tỉm: “Xuất phát!”
Ciro và đám người Soso chỉ cảm thấy mắt hoa lên, đã xuất hiện trong ma pháp trận Fariel.
Lutherking đứng bên cạnh sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm ngực, bộ dạng như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu
Vincent nhẹ nhàng vỗ vai ông ta: “Vẫn chưa thích ứng hả? Có muốn ta mang ông đi vài lần cho quen không?”
Lutherking nghe thấy vậy, xông thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
Soso lo lắng: “Trưởng nghị viện không sao chứ?”
Ciro vẫn canh cánh trong lòng chuyện cậu muốn đổi chỗ, bất động thanh sắc hỏi: “Em không thấy mình quá mức quan tâm ông ta sao?”
“Ông ấy là rường cột của đế quốc a.”
Tâm trạng của Ciro bỗng nhiên tốt hơn, “Em quan tâm ông ta bởi vì ông ta là rường cột của đế quốc?”
“Vâng.” Soso ngừng giây lát, “Có điều bản thân ông ấy cũng rất vĩ đại.”
Nói đến vĩ đại, Ciro nhớ ra lần đầu tiên cậu gặp Lutherking cũng dùng từ này ca ngợi, không khỏi hiếu kỳ: “Tại sao em lại cho rằng ông ta vĩ đại?”
“Bởi vì ông ấy là trưởng nghị viện a.”
“Trưởng nghị viện thì liên quan gì đến vĩ đại?”
“Julan không có nghị viện. Phụ vương từng bảo, nghị viện chia sẻ một phần quyền lợi với quốc vương, cho nên chắc là vĩ đại rồi.”
Ciro bật cười, nhẹ xoa đầu cậu: “Trưởng nghị viện ở đế quốc tuy có địa vị rất cao, nhưng đa số thời điểm, ông ta chỉ sắm vai chủ trì hội nghị thôi.” Nếu như nói quyền lực của nghị viện đến từ chính quốc vương, thế thì gần đây Kastalon II đang muốn cố gắng thu hồi quyền lợi này. Có thể tưởng tượng, nếu không phải hiến pháp quy định nhất thiết phải có nghị viện, Kastalon II chắc chắn sẽ xóa bỏ nó.
Soso cái hiểu cái không.
Ciro bảo: “Không nhớ cũng không sao.
Soso vội nói: “Em sẽ cố nhớ kỹ.”
Ciro cười cười đầy yêu chiều.
Nếu Kastalon II đã hủy bỏ mệnh lệnh tróc nã Ciro, tức là Ciro có thể dùng ma pháp truyền tống trận trong thành về thẳng Fariel. Vì vậy, bọn họ thay đổi tuyến đường, đi vòng về thành thị lân cận.
Nghĩ đến ma pháp truyền tống trận, không khỏi nhớ tới chuyện trước đó Soso tiến vào ma pháp trận cảm giác thấy có biến đổi. Ciro kể chuyện này cho Vincent.
Vincent đáp: “Ồ, cởi bỏ phong ấn không bao lâu đã có thể cảm ứng được ma pháp trận biến đổi, thật không đơn giản.”
“Ta muốn nghe nhận định của ông về chuyện ma pháp trận biến đổi hơn.”
“Ma pháp trận biến đổi tổng cộng có hai hậu quả. Một là không thể sử dụng.”
“Trước đó đã có người trong đội cận vệ rời đi bằng ma pháp trận.”
“Thế thì chỉ còn khả năng còn lại, bọn họ thay đổi đích đến.”
Mày Ciro nhíu lại. Quan điểm này nhất trí với hắn. Không thể nghi ngờ, thay đổi đích đến của ma pháp trận là biện pháp tốt nhất để hắn chui đầu vào rọ.
Vincent thấy hắn cau mày, khuyên bảo: “Yên tâm. Có ta ở đây, bất cứ ma pháp trận nào cũng không thành vấn đề.”
“Ta chỉ lo lắng cho đội viên đội cận vệ.”
“Ngươi đánh bại hoàng đế rồi thì có thể cứu bọn họ ra. Như chuyện phiêu lưu anh hùng ba xu ấy, không phải sao?”
“Hy vọng thế.”
Hai người thì thầm trò chuyện, Lutherking không chịu nổi buồn chán giục ngựa tiến lên phía trước: “Trông hai ngài nói chuyện vui vẻ quá.”
Vincent cười: “Đúng vậy. Chúng ta đang chia sẻ niềm thích thú khi sử dụng ma pháp truyền tống trận.”
Lutherking xị mặt xuống. Ông ta chẳng thấy sử dụng ma pháp truyền tống trận có cái quái gì thích thú, chỉ thấy mỗi hít thở không thông, ***g ngực bị đè ép đến ngạt thở.
“Trưởng nghị viện?” Soso ló đầu ra khỏi ngực Ciro, lo lắng nhìn ông ta, “Sắc mặt ngài trông không tốt lắm.”
Lutherking cố cười: “Không có gì. Có lẽ do lớn tuổi nên cưỡi ngựa có chút không quen.”
Soso ngẫm nghĩ: “Chúng ta đổi chỗ nhé? Như vậy ngài có thể tiết kiệm không ít khí lực.”
…
Lutherking liếc nhìn Ciro.
Mặc dù Ciro đang cười, nhưng ý cười tuyệt đối không truyền được đến người khác.
Lutherking thở sâu, cười khan nói: “Cảm tạ sự hào hiệp của ngài, thưa điện hạ. Nhưng tôi có thói quen cưỡi ngựa một mình.”
“Nếu ngài có gì không thoải mái, ngàn vạn lần xin đừng chịu đựng, nhất định phải nói ra.”
“Được.”
Soso lúc này mới vừa lòng mà thu hồi ánh mắt.
Lutherking lập tức chỉ huy ngựa đi nơi khác.
Ciro cúi đầu, nhẹ giọng hỏi bên tai Soso: “Đổi chỗ à?”
Hơi thở của hắn khiến Soso cảm thấy lỗ tai ấm áp đến phát ngứa, không khỏi nghiêng đầu nói: “Trưởng nghị viện là người quan trọng của đế quốc, hơn nữa ông ấy lớn tuổi rồi. Chúng ta phải chăm sóc ông ấy.”
Tay Ciro ôm thắt lưng cậu siết chặt: “Nhưng trong lòng ta chỉ chứa được một người.”
Soso hiểu lầm ý hắn, vội bảo: “Em có thể cưỡi ngựa một mình.”
Ciro thầm hận, há mồm cắn nhẹ vào tai cậu.
Sắc mặt Soso nháy mắt đỏ ửng, khẩn trương nhìn xung quanh.
Vincent nhướng mày mờ ám với cậu.
“Có người… nhìn, nhìn thấy.” Soso lắp bắp.
“Ta không ngại.”
Soso che mặt.
“Ta càng để ý đến chuyện em muốn nhường vị trí trong lòng ta cho người khác hơn.”
Soso sửng sốt, lần thứ hai giải thích: “Bởi vì trưởng nghị viện cảm thấy khó chịu. Hơn nữa chỉ trong chốc lát thôi mà, đến thành thị là xong.”
Ciro lại cắn thêm một cái, lần này dùng sức mạnh hơn, khiến cho Soso phải hít vào một ngụm khí lạnh.
“Em không có ý chiếm hữu ta sao?” Hắn bất mãn hỏi.
Soso ngơ ngác nhìn hắn, “Chiếm hữu?”
“Nhìn thấy Dilin ở bên Hydeine, em có cảm giác gì?”
Soso nghĩ nghĩ: “Rất vui vẻ.”
“Vui vẻ?” Ciro có chút vừa lòng với đáp án này, “Tại sao?”
“Bởi vì em biết họ yêu mến nhau, hơn nữa về sau bọn họ nhất định sẽ chăm sóc lẫn nhau.”
“Vậy em nghĩ, nhỡ Dilin nhìn thấy Hydeine thân mật cùng người khác thì sẽ thế nào?”
Soso cau mày: “Hydeine đạo sư sẽ không thân mật với người khác.”
“Ta đang giả thiết.”
“Nhưng giả thiết này không thể thành lập.” Về điểm này, cậu tin tưởng Hydeine mười phần.
Tâm tình của Ciro trở nên tệ hơn, “Tại sao em tin tưởng người khác như vậy mà lại chẳng có chút thành ý với ta?”
Soso bị chất vấn đến ù ù cạc cạc, “Thành ý gì?”
“Từ nay về sau, vị trí trong ngực ta chỉ có một mình em, không được giao cho người khác.” Hắn phát hiện quanh co chẳng có tác dụng gì với Soso, cách tốt nhất là nói thẳng ra.
Soso chớp mắt, ngơ ngác nhìn hắn.
Ciro nhịn không nổi muốn cắn một hơi vào môi bé con, nhưng nghĩ đến xung quanh nhiều người, ngay cả kỵ sĩ hoa hồng Hussel kia cũng đang theo phía sau, hắn đành từ bỏ ý định, đổi thành khẽ nhéo nhéo mũi cậu.
Soso ngẩng đầu, nhìn hắn trong chốc lát, rồi cúi đầu xuống tìm vị trí thoải mái trong lòng Ciro, bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Đây là lạc thú cậu mới tìm được sau khi bắt đầu ngồi chung ngựa với Ciro.
Hoàng thái tử và trưởng nghị viện vào thành, thành chủ nhận được tin tức liền cuống quýt ra đón.
Có điều chờ y đuổi tới nơi, đám Ciro đã vào ma pháp trận.
Có Vincent ở đây, sử dụng ma pháp truyền tống trận đương nhiên không phải ai khác. Ông ta đứng trên ma pháp trận, nhịn không được cười cười: “Con đường từ Mise đến Fariel bị chặn. Có điều chỉ cần đơn giản khai thông là được.”
Lutherking nghe thấy thế, quay đầu nhìn Hussel.
Chỉ thấy Hussel đứng đó, nhắm mắt làm ngơ.
“Hoàng thái tử điện hạ!” Tiếng thành chủ truyền tới từ xa.
Ma pháp trận được công khai, cho nên sửa chữa ma pháp trận chỉ cần có một ma pháp sư là xong, còn chủ mưu phía sau là ai thì không cần nói cũng biết. Cho nên Ciro hoàn toàn không có hứng thú hỏi chuyện thành chủ.
Vincent nhìn hắn, thấy hắn không có ý thay đổi quyết định, liền nhắm trúng thời gian trước khi thành chủ xông tới, cười tủm tỉm: “Xuất phát!”
Ciro và đám người Soso chỉ cảm thấy mắt hoa lên, đã xuất hiện trong ma pháp trận Fariel.
Lutherking đứng bên cạnh sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm ngực, bộ dạng như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu
Vincent nhẹ nhàng vỗ vai ông ta: “Vẫn chưa thích ứng hả? Có muốn ta mang ông đi vài lần cho quen không?”
Lutherking nghe thấy vậy, xông thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
Soso lo lắng: “Trưởng nghị viện không sao chứ?”
Ciro vẫn canh cánh trong lòng chuyện cậu muốn đổi chỗ, bất động thanh sắc hỏi: “Em không thấy mình quá mức quan tâm ông ta sao?”
“Ông ấy là rường cột của đế quốc a.”
Tâm trạng của Ciro bỗng nhiên tốt hơn, “Em quan tâm ông ta bởi vì ông ta là rường cột của đế quốc?”
“Vâng.” Soso ngừng giây lát, “Có điều bản thân ông ấy cũng rất vĩ đại.”
Nói đến vĩ đại, Ciro nhớ ra lần đầu tiên cậu gặp Lutherking cũng dùng từ này ca ngợi, không khỏi hiếu kỳ: “Tại sao em lại cho rằng ông ta vĩ đại?”
“Bởi vì ông ấy là trưởng nghị viện a.”
“Trưởng nghị viện thì liên quan gì đến vĩ đại?”
“Julan không có nghị viện. Phụ vương từng bảo, nghị viện chia sẻ một phần quyền lợi với quốc vương, cho nên chắc là vĩ đại rồi.”
Ciro bật cười, nhẹ xoa đầu cậu: “Trưởng nghị viện ở đế quốc tuy có địa vị rất cao, nhưng đa số thời điểm, ông ta chỉ sắm vai chủ trì hội nghị thôi.” Nếu như nói quyền lực của nghị viện đến từ chính quốc vương, thế thì gần đây Kastalon II đang muốn cố gắng thu hồi quyền lợi này. Có thể tưởng tượng, nếu không phải hiến pháp quy định nhất thiết phải có nghị viện, Kastalon II chắc chắn sẽ xóa bỏ nó.
Soso cái hiểu cái không.
Ciro bảo: “Không nhớ cũng không sao.
Soso vội nói: “Em sẽ cố nhớ kỹ.”
Ciro cười cười đầy yêu chiều.
Tác giả :
Tô Du Bính