Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa
Chương 122: Đế quốc phục hồi (hai)
Mặt đất chấn động.
Tường đất như người khổng lồ tỉnh ngủ đứng thẳng dậy, che trước mặt mọi người.
Olivia, Danton đạo sư và tất cả đạo sư hỏa hệ ở học viện ma pháp hoàng gia ngạo nghễ đứng trên đầu tường, dùng kết giới hỏa hệ ngăn chặn thế lửa lan tràn.
Thân mình Vincent chậm rãi ngả về sau rồi ngã xuống, Gallon xuất hiện phía sau đỡ lấy ông ta.
Soso cuống quít chạy tới, lo lắng hỏi: “Ông không sao chứ?”
Vincent phun ra một ngụm máu đen, cảm thấy đầu căng đến phát đau, nhưng tầm nhìn lại rõ ràng hơn trước một chút. “Olivia?”
Soso: “Viện trưởng đại nhân mang theo đạo sư của học viện đến đối phó với thần.”
Vincent nhắm mắt lại.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi đã gây họa.” Soso ảo não cắn môi dưới, hai tay không ngừng lật sách ma pháp, “Lần sau sẽ không thế nữa.”
Vincent: “Giờ mới học ma pháp?”
Soso: “A, lần trước tôi dùng một cấm chú ma pháp hỏa hệ, có lẽ sẽ hữu dụng.”
“Ngươi nên tin tưởng chính bản thân mình, còn có lửa giận tinh linh của ngươi nữa.” Song Vincent nói những lời này cũng không được quả quyết cho lắm. Mura là hỏa thần, hiểu biết của bọn họ về thần thánh còn quá ít, chỉ nghe nói bọn họ suy yếu sẽ bị cầm tù, nhưng không biết suy yếu đến mức nào thì cầm tù được, càng không biết khống chế của hắn với hỏa nguyên tố rốt cục ở trình độ nào, có khi nào ngay cả lửa giận tinh linh cũng…
Ông ta đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy tiếng kinh hô vang lên.
Ngọn lửa đang bị Olivia khống chế đột nhiên phản công.
“A!” Soso vừa mới phát ra một âm tiết, đã phát hiện Vincent biến mất!
Ngọn lửa đầy trời tại thời khắc mấu chốt bị một màng nước mỏng manh nhưng kiên cố ngăn trở.
Olivia hít một hơi thật sâu, bình ổn tiếng tim đập thình lình gia tốc vừa rồi, quay đầu nhìn Vincent: “Sắc mặt ông không ổn lắm, mất ngủ hở?”
Khóe miệng Vincent khó khăn nhếch lên.
Thầy trò ban thủy hệ nhất tề xuất hiện trên đầu tường. Từng đợt từng đợt ngâm xướng vang lên liên tiếp. Thủy nguyên tố ngưng tụ thành cơn sóng lớn, lướt qua đỉnh đầu mọi người, đánh mạnh vào ngọn lửa.
Thế lửa thoáng lui.
Ma pháp sư thủy hệ nhân cơ hội kết thành thủy hệ kết giới, thay thế Vincent.
Vincent nhẹ nhàng thở ra, thân thể không tự chủ được ngã về phía Olivia.
Olivia theo bản năng né tránh, nhưng ở thời khắc mấu chốt vẫn vươn tay đỡ lấy ông.
Tiếng Vincent cực nhỏ: “Lần này, có khả năng thất bại.”
Olivia: “Vì vậy?”
Vincent nhẹ cọ cọ đầu vào cổ bà, “Chúng ta có nên nói chút di ngôn không?”
Olivia ôm ông ta phi xuống dưới, tùy tay vứt lại trên cỏ giống như ném một bao tải rách.
Ciro trầm mặt: “Có thể thắng không?”
“Đây là lần đầu tiên ta gặp được thần, chỗ đáng sợ nhất của hắn không phải ở những gì hắn đang phô bày, mà là những gì hắn còn chưa phô bày ra.” Olivia quay đầu nhìn thầy trò học viện đang gian nan chống đỡ, thấp giọng nói, “Chúng ta chỉ có thể thử một lần.”
Lòng Ciro trầm xuống.
Kanding đế quốc chỉ có một Fariel, nó sẽ không gượng dậy nổi nếu phải chịu bất kỳ thử nghiệm thất bại nào.
“Dì cảm thấy,” Ciro trầm ngâm, “Liệu Quang Minh thần hội sẽ có biện pháp nào không?”
Olivia không trả lời vấn đề này, mà hỏi ngược lại: “Con có thể chấp nhận cái giá phải bỏ ra không?”
“…” Ciro nhắm mắt.
Đột nhiên có người từ phía sau xông đến.
Keane chỉ huy đội cận vệ lập tức kết thành đội hình ngăn gã lại.
Ciro quay đầu, phát hiện không ngờ người đến là Hussel. “Để anh ta lại đây.”
Đám người Keane tránh ra, Hussel sải bước tới, quỳ một gối.
Ciro trầm giọng: “Những chỗ khác thế nào?”
“Tộc trưởng Charlie và tộc trưởng Dana vừa chạy đến hoàng cung, tôi đã truyền đạt mệnh lệnh của điện hạ.” Hussel nói, “Thế lửa đã lan tràn đến phía đông đế đô, hai vị tộc trưởng đang dẫn mọi người đi sơ tán.”
Ciro cau mày: “Vậy sao ngươi còn ở đây?”
Hussel: “Tôi đến bảo vệ điện hạ!”
“Ta nói rồi, chức trách của ngươi là bảo vệ đế đô!”
Hussel không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Nơi này cũng là phạm vi đế đô, thưa điện hạ!”
Olivia hòa giải: “Thêm người thì thêm một phần sức mạnh. Chúng ta giải quyết căn nguyên trước đã.”
Ciro: “Có biện pháp nào sao?”
Olivia: “Chúng ta không phải nhân loại đầu tiên chiến đấu với thần.”
Ciro: “Nhưng St Paders thua.”
Luận về thực lực tổng thể tất cả thầy trò, học viện ma pháp St Paders hơn xa học viện ma pháp hoàng gia, lúc ấy bọn họ còn không thể thắng, vậy thì hy vọng hiện giờ của họ càng xa xôi.
Olivia: “Có lẽ chúng ta có thể dùng phương thức khác.”
Ciro: “Ví dụ như?”
“Cận chiến.”
Gallon, Hussel và Keane đều là kỵ sĩ cấp chín, cách cấp thánh khoảng cách rất nhỏ, đấu khí của bọn họ có thể biến thành kết giới bảo hộ, giúp họ tự do đi lại trong lửa, nhưng đấu khí sẽ tiêu hao cực lớn, trong tình huống này, tỷ lệ đối phó được với thần không nghi ngờ gì còn nhỏ hơn cả ma pháp sư.
Olivia nói: “Chỉ có cận chiến mới có thể tìm ra khuyết điểm của thần.”
Gallon, Hussel và Keane cùng tiến lên một bước, “Tôi nguyện đi trước!”
Kết giới thủy hệ đột nhiên sôi trào.
Ma pháp sư thủy hệ hoảng sợ lui về phía sau.
Kết giới đột nhiên nổ tung, nước sôi ào ào đổ xuống.
Ma pháp sư mộc hệ ra sức niệm chú ngữ, cỏ cây trên mặt đất điên cuồng mọc lên, đan cài trên đỉnh đầu mọi người. Dù vậy, nước sôi vẫn rò rỉ vào, khiến không ít người kêu to vì phỏng.
Ciro đẩy Gallon vừa nhào vào trên người hắn ra, cũng không quan tâm nước sôi trên cây, đứng lên nhìn về hướng Soso đứng ban đầu.
Nhưng mà–
Không thấy.
Frank kinh ngạc nhìn Audis úp sấp trên người mình, nếu không phải khuôn mặt kia cậu đã nhìn nhiều lần, quen thuộc đến mức nhắm mắt sờ vào cũng không nhận sai, cậu gần như đã cho rằng đây là người khác.
“Audis?” Cậu nhẹ giãy dụa, lập tức lo lắng hỏi, “Cậu không sao chứ?”
Thân mình Audis hơi nâng lên, cúi đầu nhìn cậu.
Lưng Frank cứng đờ. Đây là lần đầu tiên cậu bị người khác dùng tư thế như vậy ánh mắt như vậy từ trên cao nhìn xuống, cảm giác có chút… không tốt. Chật chội đến mức gần như không tìm thấy chỗ để tay để chân.
Audis đột nhiên cúi đầu, nhanh chóng hôn một cái lên môi cậu.
“…” Mắt Frank thiếu chút rớt ra!
“Audis!”
Có người lớn tiếng gọi!
Audis vội vàng đứng lên, vọt tới.
Frank nằm trên mặt đất ngơ ngác ba giây đồng hồ rồi mới đùng đùng đứng lên, đẩy đám cây cối ra chạy về giữ kết giới.
Tường đất bị lửa thiêu, dần dần rạn nứt.
Audis và vài ma pháp sư thổ hệ một bên chống tường, một bên không ngừng dùng bùn đất từ từ bổ khuyết vào chỗ bị nứt.
“Dùng nước! Dùng nước!” Có người hô to.
Danton đạo sư bưng trán: “Tinh thần lực của ma pháp sư thủy hệ đều đã bị thương nặng, chỉ sợ…” Ông còn chưa nói hết, đã thấy các ma pháp sư thủy hệ đỡ nhau đến trước tường đất, bắt đầu triệu tập thủy nguyên tố.
“Từ từ. Phía trên là ai?” Không biết ai đó kêu một tiếng.
Mọi người ngẩng đầu. Giờ mới phát hiện ra vừa rồi liệt hỏa hừng hực của hỏa thần không áp chế xuống bởi vì có người chống đỡ.
“Soso?” Frank kinh ngạc mở to mắt.
Olivia thấy Vincent không có việc gì, cùng Ciro bay lên đầu tường.
Soso nhắm mắt, mồ hôi lạnh trên mặt toát ra dày đặc.
Trước người cậu, một bức tường lửa kiên trì ngăn cản công kích của hỏa thần.
“Đây là…” Con ngươi của Olivia đột nhiên phóng đại, “Lửa giận tinh linh?!”
Bức tường lửa nối thành một mành, quỷ dị đung đưa, giống như một con người.
Miệng Soso gắt gao mím chặt, sắc mặt càng lúc càng trắng.
Đám người Gallon đột nhiên xông lên đầu tường, khom người nói với Ciro: “Xin điện hạ cho phép chúng tôi tiến ra phía trước.”
Ciro nhìn bọn họ, nói từng chữ từng chữ: “Lần này, ta lấy thân phận hoàng thái tử ra lệnh cho các ngươi, buông tinh thần kỵ sĩ, đánh không lại thì bỏ chạy!”
“… Rõ.”
Ba bóng dáng nhanh như chớp biến mất trong lửa.
Thời gian trở nên chậm chạp.
Nhìn gương mặt càng ngày càng tái của Soso, Ciro phải dùng tẫn sức lực toàn thân mới nhịn xuống được xung động muốn vươn tay kéo cậu vào ngực.
“Trò ấy sẽ là một hoàng hậu tốt của đế quốc.” Olivia đột nhiên nói.
Ciro nhìn tóc mái bị mồ hôi dính bết trên trán Soso, dịu dàng đáp: “Con biết.”
Tường đất dưới chân đột nhiên phát ra tiếng nổ thanh thúy, từng khối đất cứng rắn như đá thình lình rớt xuống.
“Không xong, tường sắp đổ!”
Olivia lao xuống tường đất, nhíu mày nhìn bức tường rõ ràng đã không thể tiếp tục chống đỡ. Tuy lửa giận tinh linh của Soso đã chặn lại phần lớn công kích, nhưng chỉ ngăn cản được hơn nửa phần, nói cách khác gần nửa phần công kích còn lại vẫn do tường đất đảm nhận. Một khi tường đất sụp xuống, bà không biết Soso có thể chịu đựng được hơn nữa không.
Danton thấp giọng: “Viện trưởng, lúc này liệu chúng ta có nên lùi lại?”
Olivia không chút nghĩ ngợi phủ quyết: “Thế lửa lan tràn rất nhanh, chúng ta chưa chắc có thể thoát thân được. Hơn nữa đám Gallon đã tiến vào biển lửa, nếu chúng ta lui lại, rất có khả năng sẽ khiến cho bọn họ đánh giá sai khoảng cách đối với biển lửa, dẫn đến cái chết.”
Danton ngậm miệng.
Olivia hít sâu một hơi, trầm giọng: “Quan trọng nhất là, nếu hiện giờ chúng ta lui lại, sẽ không có ai có thể cứu được đế quốc.” Bà không cho phép mình trơ mắt nhìn đế quốc sụp đổ!
“Đã hiểu.” Danton xoay người đi tìm các đạo sư khác nghĩ cách.
Bởi vì bọn họ phải đối phó với hỏa thần, cho nên ở đây trừ Soso có được lửa giận tinh linh, các ma pháp sư hỏa hệ khác gần như vô dụng. Việc duy nhất bọn họ có thể làm chính là vận dụng trí tuệ.
Frank đột nhiên kinh hô: “Audis, cậu làm cái gì vậy?”
Những người khác tới tấp quay đầu.
Chỉ thấy bùn đất dưới chân bọn họ không ngừng cuộn về phía trước, bọn họ không thể không lùi về sau để tránh bị cuốn theo. Bùn đất tràn sang chậm rãi xâm nhập vào phía dưới tường đất, chậm rãi đắp vào tường đất nứt nẻ.
Tường đất như người khổng lồ tỉnh ngủ đứng thẳng dậy, che trước mặt mọi người.
Olivia, Danton đạo sư và tất cả đạo sư hỏa hệ ở học viện ma pháp hoàng gia ngạo nghễ đứng trên đầu tường, dùng kết giới hỏa hệ ngăn chặn thế lửa lan tràn.
Thân mình Vincent chậm rãi ngả về sau rồi ngã xuống, Gallon xuất hiện phía sau đỡ lấy ông ta.
Soso cuống quít chạy tới, lo lắng hỏi: “Ông không sao chứ?”
Vincent phun ra một ngụm máu đen, cảm thấy đầu căng đến phát đau, nhưng tầm nhìn lại rõ ràng hơn trước một chút. “Olivia?”
Soso: “Viện trưởng đại nhân mang theo đạo sư của học viện đến đối phó với thần.”
Vincent nhắm mắt lại.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi đã gây họa.” Soso ảo não cắn môi dưới, hai tay không ngừng lật sách ma pháp, “Lần sau sẽ không thế nữa.”
Vincent: “Giờ mới học ma pháp?”
Soso: “A, lần trước tôi dùng một cấm chú ma pháp hỏa hệ, có lẽ sẽ hữu dụng.”
“Ngươi nên tin tưởng chính bản thân mình, còn có lửa giận tinh linh của ngươi nữa.” Song Vincent nói những lời này cũng không được quả quyết cho lắm. Mura là hỏa thần, hiểu biết của bọn họ về thần thánh còn quá ít, chỉ nghe nói bọn họ suy yếu sẽ bị cầm tù, nhưng không biết suy yếu đến mức nào thì cầm tù được, càng không biết khống chế của hắn với hỏa nguyên tố rốt cục ở trình độ nào, có khi nào ngay cả lửa giận tinh linh cũng…
Ông ta đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy tiếng kinh hô vang lên.
Ngọn lửa đang bị Olivia khống chế đột nhiên phản công.
“A!” Soso vừa mới phát ra một âm tiết, đã phát hiện Vincent biến mất!
Ngọn lửa đầy trời tại thời khắc mấu chốt bị một màng nước mỏng manh nhưng kiên cố ngăn trở.
Olivia hít một hơi thật sâu, bình ổn tiếng tim đập thình lình gia tốc vừa rồi, quay đầu nhìn Vincent: “Sắc mặt ông không ổn lắm, mất ngủ hở?”
Khóe miệng Vincent khó khăn nhếch lên.
Thầy trò ban thủy hệ nhất tề xuất hiện trên đầu tường. Từng đợt từng đợt ngâm xướng vang lên liên tiếp. Thủy nguyên tố ngưng tụ thành cơn sóng lớn, lướt qua đỉnh đầu mọi người, đánh mạnh vào ngọn lửa.
Thế lửa thoáng lui.
Ma pháp sư thủy hệ nhân cơ hội kết thành thủy hệ kết giới, thay thế Vincent.
Vincent nhẹ nhàng thở ra, thân thể không tự chủ được ngã về phía Olivia.
Olivia theo bản năng né tránh, nhưng ở thời khắc mấu chốt vẫn vươn tay đỡ lấy ông.
Tiếng Vincent cực nhỏ: “Lần này, có khả năng thất bại.”
Olivia: “Vì vậy?”
Vincent nhẹ cọ cọ đầu vào cổ bà, “Chúng ta có nên nói chút di ngôn không?”
Olivia ôm ông ta phi xuống dưới, tùy tay vứt lại trên cỏ giống như ném một bao tải rách.
Ciro trầm mặt: “Có thể thắng không?”
“Đây là lần đầu tiên ta gặp được thần, chỗ đáng sợ nhất của hắn không phải ở những gì hắn đang phô bày, mà là những gì hắn còn chưa phô bày ra.” Olivia quay đầu nhìn thầy trò học viện đang gian nan chống đỡ, thấp giọng nói, “Chúng ta chỉ có thể thử một lần.”
Lòng Ciro trầm xuống.
Kanding đế quốc chỉ có một Fariel, nó sẽ không gượng dậy nổi nếu phải chịu bất kỳ thử nghiệm thất bại nào.
“Dì cảm thấy,” Ciro trầm ngâm, “Liệu Quang Minh thần hội sẽ có biện pháp nào không?”
Olivia không trả lời vấn đề này, mà hỏi ngược lại: “Con có thể chấp nhận cái giá phải bỏ ra không?”
“…” Ciro nhắm mắt.
Đột nhiên có người từ phía sau xông đến.
Keane chỉ huy đội cận vệ lập tức kết thành đội hình ngăn gã lại.
Ciro quay đầu, phát hiện không ngờ người đến là Hussel. “Để anh ta lại đây.”
Đám người Keane tránh ra, Hussel sải bước tới, quỳ một gối.
Ciro trầm giọng: “Những chỗ khác thế nào?”
“Tộc trưởng Charlie và tộc trưởng Dana vừa chạy đến hoàng cung, tôi đã truyền đạt mệnh lệnh của điện hạ.” Hussel nói, “Thế lửa đã lan tràn đến phía đông đế đô, hai vị tộc trưởng đang dẫn mọi người đi sơ tán.”
Ciro cau mày: “Vậy sao ngươi còn ở đây?”
Hussel: “Tôi đến bảo vệ điện hạ!”
“Ta nói rồi, chức trách của ngươi là bảo vệ đế đô!”
Hussel không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Nơi này cũng là phạm vi đế đô, thưa điện hạ!”
Olivia hòa giải: “Thêm người thì thêm một phần sức mạnh. Chúng ta giải quyết căn nguyên trước đã.”
Ciro: “Có biện pháp nào sao?”
Olivia: “Chúng ta không phải nhân loại đầu tiên chiến đấu với thần.”
Ciro: “Nhưng St Paders thua.”
Luận về thực lực tổng thể tất cả thầy trò, học viện ma pháp St Paders hơn xa học viện ma pháp hoàng gia, lúc ấy bọn họ còn không thể thắng, vậy thì hy vọng hiện giờ của họ càng xa xôi.
Olivia: “Có lẽ chúng ta có thể dùng phương thức khác.”
Ciro: “Ví dụ như?”
“Cận chiến.”
Gallon, Hussel và Keane đều là kỵ sĩ cấp chín, cách cấp thánh khoảng cách rất nhỏ, đấu khí của bọn họ có thể biến thành kết giới bảo hộ, giúp họ tự do đi lại trong lửa, nhưng đấu khí sẽ tiêu hao cực lớn, trong tình huống này, tỷ lệ đối phó được với thần không nghi ngờ gì còn nhỏ hơn cả ma pháp sư.
Olivia nói: “Chỉ có cận chiến mới có thể tìm ra khuyết điểm của thần.”
Gallon, Hussel và Keane cùng tiến lên một bước, “Tôi nguyện đi trước!”
Kết giới thủy hệ đột nhiên sôi trào.
Ma pháp sư thủy hệ hoảng sợ lui về phía sau.
Kết giới đột nhiên nổ tung, nước sôi ào ào đổ xuống.
Ma pháp sư mộc hệ ra sức niệm chú ngữ, cỏ cây trên mặt đất điên cuồng mọc lên, đan cài trên đỉnh đầu mọi người. Dù vậy, nước sôi vẫn rò rỉ vào, khiến không ít người kêu to vì phỏng.
Ciro đẩy Gallon vừa nhào vào trên người hắn ra, cũng không quan tâm nước sôi trên cây, đứng lên nhìn về hướng Soso đứng ban đầu.
Nhưng mà–
Không thấy.
Frank kinh ngạc nhìn Audis úp sấp trên người mình, nếu không phải khuôn mặt kia cậu đã nhìn nhiều lần, quen thuộc đến mức nhắm mắt sờ vào cũng không nhận sai, cậu gần như đã cho rằng đây là người khác.
“Audis?” Cậu nhẹ giãy dụa, lập tức lo lắng hỏi, “Cậu không sao chứ?”
Thân mình Audis hơi nâng lên, cúi đầu nhìn cậu.
Lưng Frank cứng đờ. Đây là lần đầu tiên cậu bị người khác dùng tư thế như vậy ánh mắt như vậy từ trên cao nhìn xuống, cảm giác có chút… không tốt. Chật chội đến mức gần như không tìm thấy chỗ để tay để chân.
Audis đột nhiên cúi đầu, nhanh chóng hôn một cái lên môi cậu.
“…” Mắt Frank thiếu chút rớt ra!
“Audis!”
Có người lớn tiếng gọi!
Audis vội vàng đứng lên, vọt tới.
Frank nằm trên mặt đất ngơ ngác ba giây đồng hồ rồi mới đùng đùng đứng lên, đẩy đám cây cối ra chạy về giữ kết giới.
Tường đất bị lửa thiêu, dần dần rạn nứt.
Audis và vài ma pháp sư thổ hệ một bên chống tường, một bên không ngừng dùng bùn đất từ từ bổ khuyết vào chỗ bị nứt.
“Dùng nước! Dùng nước!” Có người hô to.
Danton đạo sư bưng trán: “Tinh thần lực của ma pháp sư thủy hệ đều đã bị thương nặng, chỉ sợ…” Ông còn chưa nói hết, đã thấy các ma pháp sư thủy hệ đỡ nhau đến trước tường đất, bắt đầu triệu tập thủy nguyên tố.
“Từ từ. Phía trên là ai?” Không biết ai đó kêu một tiếng.
Mọi người ngẩng đầu. Giờ mới phát hiện ra vừa rồi liệt hỏa hừng hực của hỏa thần không áp chế xuống bởi vì có người chống đỡ.
“Soso?” Frank kinh ngạc mở to mắt.
Olivia thấy Vincent không có việc gì, cùng Ciro bay lên đầu tường.
Soso nhắm mắt, mồ hôi lạnh trên mặt toát ra dày đặc.
Trước người cậu, một bức tường lửa kiên trì ngăn cản công kích của hỏa thần.
“Đây là…” Con ngươi của Olivia đột nhiên phóng đại, “Lửa giận tinh linh?!”
Bức tường lửa nối thành một mành, quỷ dị đung đưa, giống như một con người.
Miệng Soso gắt gao mím chặt, sắc mặt càng lúc càng trắng.
Đám người Gallon đột nhiên xông lên đầu tường, khom người nói với Ciro: “Xin điện hạ cho phép chúng tôi tiến ra phía trước.”
Ciro nhìn bọn họ, nói từng chữ từng chữ: “Lần này, ta lấy thân phận hoàng thái tử ra lệnh cho các ngươi, buông tinh thần kỵ sĩ, đánh không lại thì bỏ chạy!”
“… Rõ.”
Ba bóng dáng nhanh như chớp biến mất trong lửa.
Thời gian trở nên chậm chạp.
Nhìn gương mặt càng ngày càng tái của Soso, Ciro phải dùng tẫn sức lực toàn thân mới nhịn xuống được xung động muốn vươn tay kéo cậu vào ngực.
“Trò ấy sẽ là một hoàng hậu tốt của đế quốc.” Olivia đột nhiên nói.
Ciro nhìn tóc mái bị mồ hôi dính bết trên trán Soso, dịu dàng đáp: “Con biết.”
Tường đất dưới chân đột nhiên phát ra tiếng nổ thanh thúy, từng khối đất cứng rắn như đá thình lình rớt xuống.
“Không xong, tường sắp đổ!”
Olivia lao xuống tường đất, nhíu mày nhìn bức tường rõ ràng đã không thể tiếp tục chống đỡ. Tuy lửa giận tinh linh của Soso đã chặn lại phần lớn công kích, nhưng chỉ ngăn cản được hơn nửa phần, nói cách khác gần nửa phần công kích còn lại vẫn do tường đất đảm nhận. Một khi tường đất sụp xuống, bà không biết Soso có thể chịu đựng được hơn nữa không.
Danton thấp giọng: “Viện trưởng, lúc này liệu chúng ta có nên lùi lại?”
Olivia không chút nghĩ ngợi phủ quyết: “Thế lửa lan tràn rất nhanh, chúng ta chưa chắc có thể thoát thân được. Hơn nữa đám Gallon đã tiến vào biển lửa, nếu chúng ta lui lại, rất có khả năng sẽ khiến cho bọn họ đánh giá sai khoảng cách đối với biển lửa, dẫn đến cái chết.”
Danton ngậm miệng.
Olivia hít sâu một hơi, trầm giọng: “Quan trọng nhất là, nếu hiện giờ chúng ta lui lại, sẽ không có ai có thể cứu được đế quốc.” Bà không cho phép mình trơ mắt nhìn đế quốc sụp đổ!
“Đã hiểu.” Danton xoay người đi tìm các đạo sư khác nghĩ cách.
Bởi vì bọn họ phải đối phó với hỏa thần, cho nên ở đây trừ Soso có được lửa giận tinh linh, các ma pháp sư hỏa hệ khác gần như vô dụng. Việc duy nhất bọn họ có thể làm chính là vận dụng trí tuệ.
Frank đột nhiên kinh hô: “Audis, cậu làm cái gì vậy?”
Những người khác tới tấp quay đầu.
Chỉ thấy bùn đất dưới chân bọn họ không ngừng cuộn về phía trước, bọn họ không thể không lùi về sau để tránh bị cuốn theo. Bùn đất tràn sang chậm rãi xâm nhập vào phía dưới tường đất, chậm rãi đắp vào tường đất nứt nẻ.
Tác giả :
Tô Du Bính