Mộng Chiếu
Chương 15 Mối hận năm xưa
"Nhị ca...gần đây muội thấy mẫu thân lạ lắm". Giọng Nhiếp Tư Mặc lạc đi phân nửa, nàng nói mà như lo sợ rằng từng câu từng chữ sẽ đả động đến nhị ca.
Nhiếp Tĩnh trầm mặc giây lát, hắn cất giọng đáp: "Ta biết".
Nàng chậm rãi hướng mặt lên trời, từng bông tuyết trắng muốt nhẹ đáp xuống vầng trán cao trắng nhợt nhạt của nàng. Nước da ấy trắng tới mức khó mà nhìn thấy được hạt tuyết vương trên đó. Nhiếp Tư Mặc thở ra một tầng khói trắng, trên cánh môi mỏng vốn thô ráp tái nhợt giờ đây lại mang một sắc đỏ loang lổ.
Là son và máu.
Nàng đưa đầu ngón tay nhỏ nhắn quệt đi vệt đỏ thắm trên môi, sắc mặt phẳng lặng yên ả như mặt hồ, không một tia cảm xúc. Đôi mắt đen láy mông lung hướng về hư không, nàng cất giọng:
"Ta sợ rằng mẫu thân không uống thuốc thường xuyên, gần đây thấy người gầy đi rất nhiều".
Nhiếp Tĩnh trầm giọng: "Muội hãy chăm lo tốt cho bản thân, như vậy mẫu thân mới yên lòng được".
Vừa nói hết câu thì cả hai cũng đã dừng chân trước công tiền viện Tam tiểu thư, nói chuyện với nhau vài câu như vậy thôi không ngờ lại về đến trang viên từ bao giờ. Nhiếp Tư Mặc ngớ người, dòng suy nghĩ liên miên trong đầu cũng dứt hẳn.
Nàng nhanh chóng trút bỏ tấm áo choàng lông trên vai rồi vụng về kiễng chân khoác lại lên vai nhị ca.
Nhiếp Tĩnh rủ mắt nhìn nàng, đôi mắt nâu trong trẻo như đá hổ phách lại yên ả đến lại, không một tia hận thù hay căm hận như trước. Mà là sự mềm mại ấm áp tựa nắng.
"Huynh về đi, muội tự lo cho bản thân được rồi".
Giọng nói trong trẻo gây ngô của tiểu muội khiến hắn bừng tỉnh. Từ nãy đến giờ ánh nhìn của hắn luôn dán chặt vào từng cử chỉ hành động của nàng, Lúc nàng lúng túng khó xử vì bản thân quá thấp mà hắn thì lại quá cao, có nhảy lên cỡ nào cũng không chùm được áo lên vai hắn. Nhiếp Tĩnh cứ thế mà bất giác cười.
"Muội vẫn thấp vậy nhỉ, mấy tháng trời mà không thay đổi gì".
Nhiếp Tư Mặc cau mày nhìn hắn, lập tức lên giọng phản bác: "Gì chứ? Muội có cao hơn đấy nhé, huynh đo kĩ xem!".
Vừa nói nàng vừa gióng từ đỉnh đầu đến người hắn.
Bỗng Nhiếp Tĩnh kéo sát nàng vào ngực mình. Nhiếp Tư Mặc bất ngờ, nàng ngửa mặt lên nhìn thì đã va ngay vào ánh mắt hắn.
Nhị ca nhìn nàng rồi dịu dàng nói: "Quả thật có cao hơn một chút, nhưng chỉ một chút thôi".
Đoạn hắn tiếp lời: "Vào trong đi, ở ngoài lâu sẽ nhiễm lạnh đấy".
Nhiếp Tư Mặc ngoan ngoãn gật đầu rồi bái biệt nhị ca. Nhiếp Tĩnh chưa rời đi ngay, hắn đứng bên ngoài chờ đến khi tận mắt nhìn thấy nàng bước vào phòng mới yên tâm rời đi.
Nàng đang cởϊ áσ khoác ra thì chợt khựng lại, chiếc hộp gỗ nạm vàng nhỏ vừa hai lòng bàn tai chạm trổ hình cỏ cây kì lạ đặt ngay ngắn trên bàn đã lọt vào tầm mắt của nàng.
Nhiếp Tư Mặc để tẩm áo khoác lên tay Uyển Nhi rồi ngồi xuống bên bàn, hiếu kì về chiếc hộp.
"Hình chạm trổ kì lạ quá, là ai mang đến vậy?". Nàng hỏi Uyển Nhi.
Thị nữ đáp: "Ta cũng không biết, có lẽ được mang tới lúc tiểu thư rời đi"
Nàng chống hai tay lên cằm, nhìn ngắm chiếc hộp đến chăm chú, thỉnh thoảng còn còn xoay xoay chiếc hộp đủ mọi góc.
Nàng đang đấu tranh tâm lý.
Dù biết đụng vào đồ không rõ nguồn gốc sẽ rất dễ rước hoạ vào thân. Thế nhưng sự tò mò đã lấn át lý trí nàng. Nhiếp Tư Mặc nhẹ nhàng đưa tay mở nắp ra.
Thoáng chốc, thứ ánh sáng dìu dịu tràn ra như suối, ánh sáng trong vắt không chút vấn đục chiếu sáng một góc phòng. Trong hộp là một viên dạ minh châu tròn sáng vừa lòng bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
Mải ngắm nhìn viên minh châu, bỗng nàng phát hiện ra gì đó. Ở đáy hộp có đặt một mảnh giấy gấp ngay ngắn.
Nhiếp Tư Mặc chậm rãi mở ra xem, khoé môi hơi kéo lên.
Uyển Nhi đang gấp chăn buộc rèm đằng sau cũng bị thu hút bởi ánh sáng dịu nhẹ trong trẻo kia.
"Hớ...tiểu thư...người mở nó ra sao?". Nàng ta hốt hoảng đến đơ người.
Nhiếp Tư Mặc siết chặt viên minh châu bằng hai lòng bàn tay, trên đôi gò má dần phớt hồng, ánh mắt dịu đi, đôi môi mỏng đặt lên nụ cười đằm thắm.
"Ta sẽ không sao đâu".
...
Mặt trời cũng đã xuống núi, tiệc cũng đã tàn. Ở hậu viên nô bộc qua lại không ngớt, trên tay ai nấy đều bưng bê một chiếc hộp lớn bọc vải kim tuyến quý giá. Tất cả đều là lễ phẩm cho Lâm phu nhân do những vị khách đến dự tặng.
Dưới mái đình cách đó không xa là thân ảnh hai nữ nhân đang đứng ở đó, cả hai đều hướng mắt theo từng bước chân của nô bộc.
Lâm phu nhân biểu cảm cứng đờ như tượng.
Hoa phục lộng lẫy đã được trút bỏ, giờ đây bà khoác trên mình bộ tiện phục nhiều lớp màu trắng đơn thuần, tóc để xoã.
Nữ tùy tùng Lạc Sa đứng bên cạnh vận áo đối khâm vải bông đỏ trầm, tóc vấn phần đôi rồi để chéo sang một bên. Trên đầu đội một tấm khăn che đi phân nửa gương mặt bên trái.
Nàng ta cất giọng hỏi: "Quý chủ, sáng nay Công Tôn Thái úy...".
Nàng ta ngập ngừng một lúc, câu từ trong họng như phải nuốt vào. Lâm Thanh Yên hướng tầm mắt lên mái đình phủ đầy tuyết phía đối diện. Cất giọng khàn khàn đồng thời nhả ra một đám khói:
"Ông ta đến bàn chuyện chiến sự phía Tây với Nhiếp lang, tình hình không mấy khả quan. Chiến sự quả nhiên ảnh hưởng không ít đến vùng biên giới Trung Nguyên và Tây Vực...Ta còn nghe nói chúng đã đánh đến Lĩnh Tây".
Lạc Sa dần mất bình tĩnh, nàng ta nheo mắt: "Bọn Đột Quyết thật sự đánh đến Lĩnh Tây rồi sao! Bọn chúng chẳng lẽ muốn lợi dụng quan hệ giữa Đại Trưng với các nước quy phục ở Tây Vực để gây khó dễ Trung Nguyên?".
Hàng mi dày của Lâm phu nhân rủ xuống, trong mắt khó mà nhìn thấu tâm tư.
"Lĩnh Tây là cố đô nhiều triều đại trước, sao Loạn Thập Quốc cách đây hơn chục năm đã bị tàn phá không ít, cung điện gần như đổ nát. Đột Quyết là liên minh bộ tộc du mục khởi nguyên trên sa mạc, sau này là trên thảo nguyên mênh mông. Địa thế Lĩnh Tây lại núi non trùng điệp, là nơi dễ thủ khó công. Thế nhưng đó lại chính là con dao hai lưỡi. Một khi địch tiến được vào địa giới thì rất khó phản công, dân chúng cũng phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể di tản...".
Nói đến đây Lâm phu nhân khẽ thở dài, cái lạnh thấu da thịt của mùa đông khiến người ta phải run rẩy.
Lạc Sa siết lấy vạt áo, nghiến chặt răng. Đôi mắt bồ câu sắc bén dần đỏ ngầu, hiện rã từng tia máu.
"Lũ khốn Đột Quyết!". Giọng nàng ta lạc đi, thế nhưng từng câu từng chữ lại đay nghiến.
Lâm Thanh Yên đưa một tay nắm chặt lấy đôi tay kia của nàng.
Lạc Sa nheo mắt, như giọt nước tràn ly, mọi nhẫn nhịn đều tuôn trào. Nước mắt cứ lăn đều trên gương mặt nàng:
"Năm xưa Đột Quyết diệt tộc ta, chúng tàn sát vô số, cướp bóc của cải, gia súc, nam nhân bị gϊếŧ sạch, nữ nhân bị chúng bắt đi làm nô ɭệ...Khi ấy...". Giọng nàng ta run lên.
"Khi ấy ngươi toàn thân máu me be bét, y phục rách rưới nằm bên dưới biết bao thây xác, máu tươi nhuốm đỏ cả một vùng cỏ bao la bát ngát. Cuộc chiến kết thúc, toàn quân rời đi, ngươi mới bật khóc, gào lên trong vô vọng mà đẩy từng cái xác ra. Lúc ấy ta cùng quân binh của phụ thân đi tới, trước mắt ta khi ấy là một cảnh tượng thảm khốc, cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy máu và người chết".
"Phụ nhân đã bảo người đi ta rời khỏi đây, nhưng ta không đi. Khi ấy bóng hình nhỏ bé gầy gò của một đứa trẻ khập khiễng đứng dậy từ trong núi thây, nó đã thu hút sự chú ý của ta".
Lâm phu nhân dừng một chút, bà quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt của thị nữ kia, đoạn nói tiếp:
"Hơn hết, dáng dấp ấy gầy yếu bê bết vô cùng, thế nhưng lại mang một vẻ quật cường mà níu kéo sự sống".
Nghe đến đây Lạc Sa lập tức quỳ xuống chắp tay, nước mắt kìm lại mà nói:
"Quý chủ! Cả đời này Lạc Sa nợ người quá nhiều ân tình...nếu ngày đó không có người cưu mang, có lẽ ta đã bỏ mạng trên thảo nguyên rồi".
Lâm phu nhân cúi xuống đỡ nàng dậy, nói: "Ta lại vô tình gợi lại nỗi đau của ngươi rồi...Chỉ sợ rằng...Thành Lĩnh Tây khó mà giữ"
Bà cụp mắt, chắp tay sau lưng mà cười lạnh: "Đều là những kẻ tha hương...có gì phải niệm tình chứ".
Lâm Thanh Yên hỏi: "Những nạn dân trong thành Vĩnh Yên ngươi đã thu xếp ổn thỏa chỗ ăn chỗ nghỉ cho họ chưa".
"Thưa quý chủ, đều xong xuôi hết, y phục giữ ấm cho mùa đông đã được phát đi hết rồi ạ".
Nét mặt phu nhân dần dịu đi, vẻ thanh tú thoát tục điểm phần não nề, trên môi son nở nụ cười dịu dàng:
"Mùa đông sẽ qua nhanh thôi, mùa đông qua đi rồi cây cối sẽ lại đâm chồi tốt tươi, người dân có thể bắt tay vào canh tác, có một công việc mà duy trì cuộc sống. Sẽ không phải chịu cái rét cái đói nữa...".
Lâm phu nhân cất bước rời khỏi đi, bà không quên dặn dò Lạc Sa:
"Đem bán hết những thứ lễ vật kia đi, chừa lại của Nhiếp Tĩnh và Mặc Nhi".
Lạc Sa chắp tay cúi đầu.
Thân ảnh cao gầy của nữ nhân dần xa rồi biến mất. Gió tuyết bay ngập trời, cái lạnh của phương Nam đã khiến người ta phải tê tái rồi.
Như Lâm phu nhân đã nói, mùa đông rồi sẽ qua nhanh thôi.
Chiếc chuông đồng treo trên mái đình cứ đung đưa theo gió mà kêu 'đing đang'. Bóng người qua lại dần vơi đi và cuối cùng là không còn một ai.
Chỉ còn lại tịch mịch cùng đêm tuyết.