Món Quà Bí Ẩn
Chương 3
Chú bé “Gà Tây”
Raphie bước vào phòng xét hỏi như thể ông đang vào phòng khách sạn của mình, buông người xuống chiếc ghế cho đôi chân nghỉ ngơi sau một ngày. Thái độ ông không có chút gì đe dọa. Mặc dù ông khá cao, nhưng trông vẫn có vẻ thấp bé khi lọt thỏm trong không gian quá trống trải này. Đầu ông như thường lệ hơi cúi xuống trầm ngâm. Đôi chân mày muốn che khuất đôi mắt hình hạt đậu. Lưng ông có cái bướu hơi gù lên, như thể ông đang mang một cái vỏ sò nhỏ trên thân mình. Vòng thắt lưng quá to. Một tay ông cầm cái cốc cà phê Styrofoam, tay kia là cốc cà phê đang uống dở dang của mình.
Chú bé “Gà Tây” liếc nhìn cái cốc trong tay Raphie.
“Thế ra cậu đã ném con gà tây qua cửa sổ…”.
Cậu bé nhếch một nụ cười và bắt đầu nhai nhai đoạn dây thắt trên chiếc mũ trùm đầu của mình.
“Cái gì khiến cậu làm như thế?”.
“Bố tôi là một kẻ quỷ tha ma bắt”.
“Tôi nghĩ đó không phải là món quà Giáng sinh cho bố cậu. Cái gì khiến cậu nghĩ đến việc dùng con gà tây chứ không phải thứ gì khác vậy?”.
Cậu nhún vai. “Mẹ tôi nói tôi lấy nó ra khỏi tủ lạnh”, cậu thêm vào như thể đấy là một lời giải thích.
“Vâng… Rồi làm thế nào mà nó có thể từ tủ lạnh bay thẳng đến sàn nhà của bố cậu?”.
“Tôi mang nó đi gần hết con đường đấy chứ. Sau đó nó bay vô nhà để nghỉ ngơi…”. Cậu bé lại nhếch một nụ cười.
“Cậu bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối khi nào?”.
“Lúc 3 giờ”.
“Nghe tôi nói này… Phải mất tối thiểu là 24 tiếng đồng hồ để làm đông cứng một con gà tây hơn 2 ký. Con gà của cậu gần 7 ký. Nghĩa là hẳn cậu đã phải cho con gà vào tủ lạnh 3 ngày trước nếu cậu dự tính ăn nó hôm nay”.
“Ông muốn nói sao cũng được”. Cậu nhìn Raphie như thể ông đang bị điên. “Ông nói chuyện đó làm gì?”.
“Lý do mà tôi đề cập đến chuyện đó là vì nếu cậu lấy nó ra vào đúng lúc cần lấy, thì nó không thể đủ cứng tới mức có thể ném qua cửa sổ như vậy. Có vẻ đây là một kế hoạch hẳn hoi, có chuẩn bị để làm bị thương ai đó, phải không?”.
“Tôi không hề lên kế hoạch làm chuyện này!”, cậu bé cau có hét toáng lên, phút chốc bộc lộ đúng độ tuổi của mình.
Raphie điềm tĩnh uống cốc cà phê và quan sát cậu thiếu niên. Cậu bé nhìn cái cốc trước mắt chà chà mũi.
“Tôi không uống cà phê”.
“Được rồi”. Raphie nhấc cốc cà phê trên bàn và rót hết chỗ cà phê trong cốc ấy sang cốc của mình.
“Vẫn còn ấm. Cảm ơn cậu. Nào, bây giờ thì nói cho tôi biết những chuyện xảy ra sáng nay đi. Cậu nghĩ sao, con trai?”.
“Trừ khi ông cũng là một cái gã to béo phục phịch quỷ tha ma bắt trong căn nhà mà tôi đã dùng con gà tây ném vỡ cửa sổ, còn lại tôi không thể nào là con trai ông được. Và cái gì thế này, hỏi cung hay là tìm cách chữa trị tâm lý thế? Ông muốn buộc tội tôi bằng những câu hỏi linh tinh này à?”.
“Chúng tôi dang chờ đợi để nghe xem liệu bố cậu có lên tiếng buộc tội cậu không?”.
“Ông ấy sẽ không làm thế”. Cậu trợn mắt. “Ông ấy không thể làm thế. Tôi dưới mười sáu tuổi. Vì thế nếu ông thả cho tôi đi bây giờ thì ông sẽ đỡ mất thời gian vô ích”.
“Thật ra thì cậu đã làm phí cả một khoảng thời gian lớn của tôi rồi”.
“Nhưng hôm nay là Giáng sinh. Tôi ngờ rằng không có nhiều người như ông phải làm việc ở đây giờ này đâu…”.
“Ừ, nếu không có những đứa trẻ ngốc ngếch như cậu, ném con gà tây qua cửa sổ sáng nay…”.
Cậu nhóc nhướng mày, nhìn cái đồng hồ trên tường đang thong thả gõ từng nhịp.
“Bố mẹ tôi đâu?”.
“Đang lau chùi những vết mỡ nhớt nhợt con gà tây để lại trên sàn nhà của họ”.
“Đó không phải là bố mẹ tôi”, cậu bé gắt lên. “Ít ra thì bà ấy không phải mẹ của tôi. Nếu bà ấy đi với ông ta đến đón tôi, tôi sẽ không thèm đi đâu”.
“Ồ, tôi rất nghi ngờ chuyện họ sẽ đến đón cậu về nhà với họ”. Raphie chạm tay vào túi áo và lôi ra một thỏi kẹo chocolate. Ông lột thanh kẹo thật chậm rãi. Tiếng sột soạt của lớp vỏ kẹo vang lên giữa căn phòng vắng lặng.
“Bố cậu và người-phụ-nữ của ông ấy…”.
“Ai?”, cậu bé “Gà Tây” gắt gỏng cắt ngang Raphie, nhìn sát vào bản ghi chép báo cáo và lẩm bẩm: “… Người phụ nữ ấy là một con mụ hư hỏng!”.
“Có thể họ sẽ đề nghị chúng tôi đưa cậu vào trại giáo dưỡng đấy!”.
“Bố tôi sẽ không thể làm thế!”, cậu bé hằn học, mắt đầy vẻ gây hấn.
“Biết đâu ông ấy đang nghĩ về việc ấy”.
“Ông ấy không đâu…”. Cậu bé rít lên. “Nếu ông ấy làm thế thì chỉ là vì bà ấy đã đòi vậy. Quỷ thật!”.
“Ông ấy có thể làm thế lắm chứ… Và lý do ông ấy làm thế là vì bây giờ tuyết đang thổi tốc vào cả trong phòng khách nhà ông ấy sau khi cửa sổ vỡ tan nát hết… Nghe có vẻ hợp lý hơn phải không?”.
“Tuyết đang rơi thật à?”. Đột nhiên, cậu bé trở về đúng như một đứa trẻ con, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên và hi vọng.
Raphie mút thanh kẹo. “Một số người thì đắng nghét hệt như chocolate. Nhưng tôi vẫn thích được nếm thử”.
“Không thèm”. Cậu bé gắt lên, liền sau đó lại trở về như một đứa trẻ. “À, mà ông nói tiếp đi… Tuyết đang rơi à? Cho tôi ra ngắm nó một chút nhé? Tôi chỉ đứng nhìn ngay cửa sổ thôi”.
Raphie nuốt mẩu chocolate và chống khuỷu tay lên bàn. Ông nói bằng giọng rắn rỏi: “Lớp kính của cửa sổ bắn tung tóe, rơi xuống ngay sát đứa trẻ mười tháng tuổi”.
“Rồi sao?”, cậu nhóc thốt lên, cố ra vẻ tự nhiên, bắt đầu kéo kéo những miếng da quanh móng tay ra. Nhưng trông cậu không hề “tự nhiên” chút nào.
“Đứa trẻ đang đứng bên cạnh cây thông Noel, nơi con gà tây bay rầm tới. May mắn là nó không bị sao. Một đứa trẻ, cậu hiểu không, không phải là con gà tây đâu. Con gà tây thì đủ to để có thể chống đỡ với vài vết thương. Nhưng chúng tôi không nghĩ rằng đứa bé đó có thể tự chống đỡ được như thế…”.
Cậu bé trông có vẻ nhẹ nhõm lẫn hơi bối rối khinghe nói đứa trẻ không sao.
“Khi nào mẹ tôi đến đón tôi?”.
“Bà ấy đang trên đường đến”.
“Cái cô hồi nãy nói với tôi như thế cách đây hai giờ rồi. À mà chuyện gì xảy ra với cái gương mặt của cô đó thế? Ông và cô ấy đang bất hòa rồi đánh nhau à?”.
Raphie suýt nổi quạu với những gì thằng bé nói về Jessica, nhưng rồi ông kiềm chế được. Ông cảm thấy cậu bé không xứng đáng để ngồi chia sẻ với ông tất cả những câu chuyện này nữa kìa.
“Có lẽ mẹ cậu lái xe rất chậm. Những con đường bây giờ trơn trợt dữ lắm…”.
Cậu bé “Gà Tây” cũng nghĩ thế nên thái độ bắt đầu thoáng chút lo âu. Cậu tiếp tục cạy cạy các móng tay, kéo lớp da xung quanh móng tay ra.
“Con gà tây đó quá to…”, cậu ngập ngừng sau một hồi lâu im lặng. “Mẹ đã từng mua một con gà tây cũng to chừng đó… Mẹ từng mua khi ông ấy về nhà. Lúc đó mẹ nghĩ rằng ông ấy đã quyết định quay trở lại..”.
“Mẹ cậu từng nghĩ như thế về bố cậu sao?”, Raphie nói, có vẻ tự khẳng định hơn là hỏi lại.
Cậu bé gật đầu. “Lúc tôi lấy nó ra khỏi tủ lạnh, tôi đã phát điên lên vì thấy nó quá to…”.
Lại chìm vào im lặng.
“Tôi không nghĩ rằng con gà tây có thể làm vỡ lớp kính”. Cậu nói và nhìn xung quanh, bây giờ giọng có vẻ khẽ khàng hơn. “Ai mà biết được một con gà tây có thể làm vỡ cửa sổ cơ chứ?”.
Cậu nhìn lên Raphie với vẻ liều lĩnh tuyệt vọng. Bất chấp không khí nghiêm trọng này, Raphie vẫn nở một nụ cười trước chuyện không may của cậu bé.
“Tôi cho rằng việc đó đã làm họ hoảng sợ. Cậu bé biết không, tất cả họ đều đang tận hưởng không khí gia đình đầm ấm, hạnh phúc”.
“Họ hoàn toàn không hạnh phúc chút nào đâu…”.
Cậu bé không nói thêm gì, nhưng có vẻ như kém vui hơn so với lúc Raphie vừa bước vào.
“Một con gà gần 7 ký lô thì có vẻ như rất lớn nếu chỉ dành cho ba người ăn”.
“Vâng, ông bố tôi là một kẻ mập thù lù và phàm ăn kinh khủng, tôi chỉ có thể nói thế thôi..”.
Raphie cảm thấy như mình đang phí thời gian. Quá chán ngán, ông đứng lên và định đi ra.
“Gia đình bên nội của bố năm nào cũng thường đến ăn tối…”, cậu bé chợt nói to. Câu nói ấy đủ sức tác động đến Raphie để giữ ông dứng lại trong phòng. “Vì thế mẹ mua con gà to. Nhưng rốt cuộc họ quyết định cũng sẽ không tới trong năm nay. Con gà tây quá to, quá dư thừa nếu chỉ dành cho hai mẹ con tôi”, cậu nói, lắc lắc đầu. Sau khi đánh mất vẻ hiên ngang ương bướng của mình, giọng nói của cậu cũng thay đổi hẳn.
“Khi nào thì mẹ tôi tới đây?”.
Raphie nhún vai. “Tôi không biết. Có lẽ là khi nào cậu đã học được bài học của cậu”.
“Nhưng đây là ngày Giáng sinh”.
“Một ngày thật tốt lành để học một bài học…”.
“Bài học chỉ dành cho trẻ con mà thôi”.
Raphie mỉm cười khi nghe câu đó.
“Không phải đâu…”.
“Hả?”, cậu bé quật lại ngay, đầy vẻ phòng thủ.
“Tôi đã học một bài học ngày hôm nay”.
“Ồ, thế kia đấy…”.
Raphie dợm bước ra cửa.
“Này, thế rốt cuộc thì ông đã học dược bài học gì?”. Cậu bé hỏi nhanh và Raphie có thể cảm nhận được từ giọng nói ấy rằng cậu bé không hề muốn bị bỏ lại một mình.
Raphie dừng lại, quay người… Ông có vẻ buồn bã lắm.
“Đó hẳn phải là một bài học đáng ghét…”.
“Cậu sẽ khám phá ra rằng hầu hết mọi bài học trên đời đều cay đắng thế cả…”.
Cậu bé “Gà Tây” ngồi thụp xuống. Phần nón trên của cái áo trùm đầu không kéo dây kéo xộc xệch rớt xuống vai. Hai vành tai nhỏ ửng đỏ lộ ra khỏi mái tóc nhờn nhợt. Gò má cậu phớt một màu hồng nhạt. Đôi mắt xanh biếc như bằng pha lê. Cậu vẫn còn là một đứa trẻ.
Raphie thở dài. Chắc hẳn ông sẽ bị buộc phải về hưu sớm nếu kể câu chuyện này. Nhưng ông vẫn kéo chiếc ghế và ngồi xuống: “Nhớ nhé…”, Raphie nói, “Cậu đã đề nghị tôi kể cho cậu cái này…”.
Câu chuyện bắt đầu…
Raphie bước vào phòng xét hỏi như thể ông đang vào phòng khách sạn của mình, buông người xuống chiếc ghế cho đôi chân nghỉ ngơi sau một ngày. Thái độ ông không có chút gì đe dọa. Mặc dù ông khá cao, nhưng trông vẫn có vẻ thấp bé khi lọt thỏm trong không gian quá trống trải này. Đầu ông như thường lệ hơi cúi xuống trầm ngâm. Đôi chân mày muốn che khuất đôi mắt hình hạt đậu. Lưng ông có cái bướu hơi gù lên, như thể ông đang mang một cái vỏ sò nhỏ trên thân mình. Vòng thắt lưng quá to. Một tay ông cầm cái cốc cà phê Styrofoam, tay kia là cốc cà phê đang uống dở dang của mình.
Chú bé “Gà Tây” liếc nhìn cái cốc trong tay Raphie.
“Thế ra cậu đã ném con gà tây qua cửa sổ…”.
Cậu bé nhếch một nụ cười và bắt đầu nhai nhai đoạn dây thắt trên chiếc mũ trùm đầu của mình.
“Cái gì khiến cậu làm như thế?”.
“Bố tôi là một kẻ quỷ tha ma bắt”.
“Tôi nghĩ đó không phải là món quà Giáng sinh cho bố cậu. Cái gì khiến cậu nghĩ đến việc dùng con gà tây chứ không phải thứ gì khác vậy?”.
Cậu nhún vai. “Mẹ tôi nói tôi lấy nó ra khỏi tủ lạnh”, cậu thêm vào như thể đấy là một lời giải thích.
“Vâng… Rồi làm thế nào mà nó có thể từ tủ lạnh bay thẳng đến sàn nhà của bố cậu?”.
“Tôi mang nó đi gần hết con đường đấy chứ. Sau đó nó bay vô nhà để nghỉ ngơi…”. Cậu bé lại nhếch một nụ cười.
“Cậu bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối khi nào?”.
“Lúc 3 giờ”.
“Nghe tôi nói này… Phải mất tối thiểu là 24 tiếng đồng hồ để làm đông cứng một con gà tây hơn 2 ký. Con gà của cậu gần 7 ký. Nghĩa là hẳn cậu đã phải cho con gà vào tủ lạnh 3 ngày trước nếu cậu dự tính ăn nó hôm nay”.
“Ông muốn nói sao cũng được”. Cậu nhìn Raphie như thể ông đang bị điên. “Ông nói chuyện đó làm gì?”.
“Lý do mà tôi đề cập đến chuyện đó là vì nếu cậu lấy nó ra vào đúng lúc cần lấy, thì nó không thể đủ cứng tới mức có thể ném qua cửa sổ như vậy. Có vẻ đây là một kế hoạch hẳn hoi, có chuẩn bị để làm bị thương ai đó, phải không?”.
“Tôi không hề lên kế hoạch làm chuyện này!”, cậu bé cau có hét toáng lên, phút chốc bộc lộ đúng độ tuổi của mình.
Raphie điềm tĩnh uống cốc cà phê và quan sát cậu thiếu niên. Cậu bé nhìn cái cốc trước mắt chà chà mũi.
“Tôi không uống cà phê”.
“Được rồi”. Raphie nhấc cốc cà phê trên bàn và rót hết chỗ cà phê trong cốc ấy sang cốc của mình.
“Vẫn còn ấm. Cảm ơn cậu. Nào, bây giờ thì nói cho tôi biết những chuyện xảy ra sáng nay đi. Cậu nghĩ sao, con trai?”.
“Trừ khi ông cũng là một cái gã to béo phục phịch quỷ tha ma bắt trong căn nhà mà tôi đã dùng con gà tây ném vỡ cửa sổ, còn lại tôi không thể nào là con trai ông được. Và cái gì thế này, hỏi cung hay là tìm cách chữa trị tâm lý thế? Ông muốn buộc tội tôi bằng những câu hỏi linh tinh này à?”.
“Chúng tôi dang chờ đợi để nghe xem liệu bố cậu có lên tiếng buộc tội cậu không?”.
“Ông ấy sẽ không làm thế”. Cậu trợn mắt. “Ông ấy không thể làm thế. Tôi dưới mười sáu tuổi. Vì thế nếu ông thả cho tôi đi bây giờ thì ông sẽ đỡ mất thời gian vô ích”.
“Thật ra thì cậu đã làm phí cả một khoảng thời gian lớn của tôi rồi”.
“Nhưng hôm nay là Giáng sinh. Tôi ngờ rằng không có nhiều người như ông phải làm việc ở đây giờ này đâu…”.
“Ừ, nếu không có những đứa trẻ ngốc ngếch như cậu, ném con gà tây qua cửa sổ sáng nay…”.
Cậu nhóc nhướng mày, nhìn cái đồng hồ trên tường đang thong thả gõ từng nhịp.
“Bố mẹ tôi đâu?”.
“Đang lau chùi những vết mỡ nhớt nhợt con gà tây để lại trên sàn nhà của họ”.
“Đó không phải là bố mẹ tôi”, cậu bé gắt lên. “Ít ra thì bà ấy không phải mẹ của tôi. Nếu bà ấy đi với ông ta đến đón tôi, tôi sẽ không thèm đi đâu”.
“Ồ, tôi rất nghi ngờ chuyện họ sẽ đến đón cậu về nhà với họ”. Raphie chạm tay vào túi áo và lôi ra một thỏi kẹo chocolate. Ông lột thanh kẹo thật chậm rãi. Tiếng sột soạt của lớp vỏ kẹo vang lên giữa căn phòng vắng lặng.
“Bố cậu và người-phụ-nữ của ông ấy…”.
“Ai?”, cậu bé “Gà Tây” gắt gỏng cắt ngang Raphie, nhìn sát vào bản ghi chép báo cáo và lẩm bẩm: “… Người phụ nữ ấy là một con mụ hư hỏng!”.
“Có thể họ sẽ đề nghị chúng tôi đưa cậu vào trại giáo dưỡng đấy!”.
“Bố tôi sẽ không thể làm thế!”, cậu bé hằn học, mắt đầy vẻ gây hấn.
“Biết đâu ông ấy đang nghĩ về việc ấy”.
“Ông ấy không đâu…”. Cậu bé rít lên. “Nếu ông ấy làm thế thì chỉ là vì bà ấy đã đòi vậy. Quỷ thật!”.
“Ông ấy có thể làm thế lắm chứ… Và lý do ông ấy làm thế là vì bây giờ tuyết đang thổi tốc vào cả trong phòng khách nhà ông ấy sau khi cửa sổ vỡ tan nát hết… Nghe có vẻ hợp lý hơn phải không?”.
“Tuyết đang rơi thật à?”. Đột nhiên, cậu bé trở về đúng như một đứa trẻ con, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên và hi vọng.
Raphie mút thanh kẹo. “Một số người thì đắng nghét hệt như chocolate. Nhưng tôi vẫn thích được nếm thử”.
“Không thèm”. Cậu bé gắt lên, liền sau đó lại trở về như một đứa trẻ. “À, mà ông nói tiếp đi… Tuyết đang rơi à? Cho tôi ra ngắm nó một chút nhé? Tôi chỉ đứng nhìn ngay cửa sổ thôi”.
Raphie nuốt mẩu chocolate và chống khuỷu tay lên bàn. Ông nói bằng giọng rắn rỏi: “Lớp kính của cửa sổ bắn tung tóe, rơi xuống ngay sát đứa trẻ mười tháng tuổi”.
“Rồi sao?”, cậu nhóc thốt lên, cố ra vẻ tự nhiên, bắt đầu kéo kéo những miếng da quanh móng tay ra. Nhưng trông cậu không hề “tự nhiên” chút nào.
“Đứa trẻ đang đứng bên cạnh cây thông Noel, nơi con gà tây bay rầm tới. May mắn là nó không bị sao. Một đứa trẻ, cậu hiểu không, không phải là con gà tây đâu. Con gà tây thì đủ to để có thể chống đỡ với vài vết thương. Nhưng chúng tôi không nghĩ rằng đứa bé đó có thể tự chống đỡ được như thế…”.
Cậu bé trông có vẻ nhẹ nhõm lẫn hơi bối rối khinghe nói đứa trẻ không sao.
“Khi nào mẹ tôi đến đón tôi?”.
“Bà ấy đang trên đường đến”.
“Cái cô hồi nãy nói với tôi như thế cách đây hai giờ rồi. À mà chuyện gì xảy ra với cái gương mặt của cô đó thế? Ông và cô ấy đang bất hòa rồi đánh nhau à?”.
Raphie suýt nổi quạu với những gì thằng bé nói về Jessica, nhưng rồi ông kiềm chế được. Ông cảm thấy cậu bé không xứng đáng để ngồi chia sẻ với ông tất cả những câu chuyện này nữa kìa.
“Có lẽ mẹ cậu lái xe rất chậm. Những con đường bây giờ trơn trợt dữ lắm…”.
Cậu bé “Gà Tây” cũng nghĩ thế nên thái độ bắt đầu thoáng chút lo âu. Cậu tiếp tục cạy cạy các móng tay, kéo lớp da xung quanh móng tay ra.
“Con gà tây đó quá to…”, cậu ngập ngừng sau một hồi lâu im lặng. “Mẹ đã từng mua một con gà tây cũng to chừng đó… Mẹ từng mua khi ông ấy về nhà. Lúc đó mẹ nghĩ rằng ông ấy đã quyết định quay trở lại..”.
“Mẹ cậu từng nghĩ như thế về bố cậu sao?”, Raphie nói, có vẻ tự khẳng định hơn là hỏi lại.
Cậu bé gật đầu. “Lúc tôi lấy nó ra khỏi tủ lạnh, tôi đã phát điên lên vì thấy nó quá to…”.
Lại chìm vào im lặng.
“Tôi không nghĩ rằng con gà tây có thể làm vỡ lớp kính”. Cậu nói và nhìn xung quanh, bây giờ giọng có vẻ khẽ khàng hơn. “Ai mà biết được một con gà tây có thể làm vỡ cửa sổ cơ chứ?”.
Cậu nhìn lên Raphie với vẻ liều lĩnh tuyệt vọng. Bất chấp không khí nghiêm trọng này, Raphie vẫn nở một nụ cười trước chuyện không may của cậu bé.
“Tôi cho rằng việc đó đã làm họ hoảng sợ. Cậu bé biết không, tất cả họ đều đang tận hưởng không khí gia đình đầm ấm, hạnh phúc”.
“Họ hoàn toàn không hạnh phúc chút nào đâu…”.
Cậu bé không nói thêm gì, nhưng có vẻ như kém vui hơn so với lúc Raphie vừa bước vào.
“Một con gà gần 7 ký lô thì có vẻ như rất lớn nếu chỉ dành cho ba người ăn”.
“Vâng, ông bố tôi là một kẻ mập thù lù và phàm ăn kinh khủng, tôi chỉ có thể nói thế thôi..”.
Raphie cảm thấy như mình đang phí thời gian. Quá chán ngán, ông đứng lên và định đi ra.
“Gia đình bên nội của bố năm nào cũng thường đến ăn tối…”, cậu bé chợt nói to. Câu nói ấy đủ sức tác động đến Raphie để giữ ông dứng lại trong phòng. “Vì thế mẹ mua con gà to. Nhưng rốt cuộc họ quyết định cũng sẽ không tới trong năm nay. Con gà tây quá to, quá dư thừa nếu chỉ dành cho hai mẹ con tôi”, cậu nói, lắc lắc đầu. Sau khi đánh mất vẻ hiên ngang ương bướng của mình, giọng nói của cậu cũng thay đổi hẳn.
“Khi nào thì mẹ tôi tới đây?”.
Raphie nhún vai. “Tôi không biết. Có lẽ là khi nào cậu đã học được bài học của cậu”.
“Nhưng đây là ngày Giáng sinh”.
“Một ngày thật tốt lành để học một bài học…”.
“Bài học chỉ dành cho trẻ con mà thôi”.
Raphie mỉm cười khi nghe câu đó.
“Không phải đâu…”.
“Hả?”, cậu bé quật lại ngay, đầy vẻ phòng thủ.
“Tôi đã học một bài học ngày hôm nay”.
“Ồ, thế kia đấy…”.
Raphie dợm bước ra cửa.
“Này, thế rốt cuộc thì ông đã học dược bài học gì?”. Cậu bé hỏi nhanh và Raphie có thể cảm nhận được từ giọng nói ấy rằng cậu bé không hề muốn bị bỏ lại một mình.
Raphie dừng lại, quay người… Ông có vẻ buồn bã lắm.
“Đó hẳn phải là một bài học đáng ghét…”.
“Cậu sẽ khám phá ra rằng hầu hết mọi bài học trên đời đều cay đắng thế cả…”.
Cậu bé “Gà Tây” ngồi thụp xuống. Phần nón trên của cái áo trùm đầu không kéo dây kéo xộc xệch rớt xuống vai. Hai vành tai nhỏ ửng đỏ lộ ra khỏi mái tóc nhờn nhợt. Gò má cậu phớt một màu hồng nhạt. Đôi mắt xanh biếc như bằng pha lê. Cậu vẫn còn là một đứa trẻ.
Raphie thở dài. Chắc hẳn ông sẽ bị buộc phải về hưu sớm nếu kể câu chuyện này. Nhưng ông vẫn kéo chiếc ghế và ngồi xuống: “Nhớ nhé…”, Raphie nói, “Cậu đã đề nghị tôi kể cho cậu cái này…”.
Câu chuyện bắt đầu…
Tác giả :
Cecelia Ahern