Mối Tình Đầu Năm 14 Tuổi
Chương 9: Là ai trêu đùa ai?
Buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm Mark cùng Kian tỉnh dậy, đã không thấy Shane đâu .
Năm giờ sáng Shane đứng ở trước cửa nhà Bourne. Eva đi tập thể dục buổi sáng, vừa vặn chạm mặt hắn.
Eva kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi thức dậy thực sớm nha.”
Shane đối nàng gật đầu: “Buổi sáng tốt lành.”
“Ngươi cũng có thói quen tập thể dục sớm ?”
Shane lắc đầu: “Là như thế này, ngày hôm qua Nicky để quên vali tại nhà ông nội. Ta. . . . . .”
“Ngươi bỗng dưng dậy sớm, chỉ vì muốn trả hắn vali sao ?”
“Không hoàn toàn đúng, dù sao cũng có chút việc muốn làm, tiện đường qua đây.”
“Được rồi, đưa cho ta đi. Cám ơn ngươi tự mình đưa tới.” Eva vươn tay phải cầm lấy vali.
Shane do dự một chút nói: “Ta nghĩ tự mình giao cho hắn, ta đem vali làm hư, nghĩ muốn nói với hắn một chút.”
Eva rộng lượng nói: “Không sao cả. Phácũng đã phá , ngươi không cần áy náy.”
Shane ngữ khí kiên quyết: “Ta vẫn muốn gặp hắn nói chuyện.”
Eva nhìn nhìn hắn: “Chính là Nicky vẫn chưa tỉnh. Ngày hôm qua thời điểm chúng ta trở về, hắn đã ngủ, đến bây giờ vẫn chưa ra khỏi phòng. . . . . .”
Shane căn bản không có thay đổi chủ ý của mình.
Cuối cùng Eva tốt bụng đành phải dẫn hắn vào nhà, trong phòng thực yên tĩnh, tất cả mọi người đều chưa rời giường. Eva đi đến trước một cửa phòng gõ vài cái, không ai ra mở cửa.
“Nicky, ” Eva đành phải đề cao thanh âm gọi người ở bên trong, “Cháu nội ông Phillip là Shane tới tìm ngươi, hắn muốn trả ngươi cái vali da.”
Không ai trả lời.
Eva thở dài: “Đệ đệ này của ta từ nhỏ đã rất cổ quái. . . . . .”
Lời còn chưa dứt thanh âm Nicky đã truyền ra : “Bảo hắn đem vali đặt ở trước cửa phòng là được rồi.”
“Hắn bảo còn có lời muốn nói với ngươi.” Eva nói.
Người trong phòng hồi lâu không có đáp lại.
Shane lớn tiếng nói: “Nicky, ta có thể đi vào không?”
Không ai trả lời.
Shane đem thanh âm đề cao: “Thực xin lỗi!”
Nghe được lời xin lỗi của Shane, Eva trừng to mắt nhìn hắn.
Bỗng có tiếng mở cửa, sau đó mở ra he hé một chút.
Shane mang theo vali đẩy cửa đi vào.
Eva đang muốn theo vào, cửa ‘phanh’ một tiếng đóng lại, đem nàng nhốt tại bên ngoài, hơn nữa lập tức truyền đến thanh âm khóa chốt.
Eva tức giận lui ra.
Gian phòng nhỏ của Nicky cũng thật lạ thường, chiều dài của chiếc giường chính là bề ngang của căn phòng. Giường đặt ở giữa phòng, giống như đem nó chia đôi căn phòng ra.
Nicky trên người trùm một tấm mền caro, hắn đem cửa phòng khóa kỹ lại, sau đó nhìn Shane như vô cảm, đi đến bên giường tiếp tục ngủ.
Shane mang theo vali đứng cạnh cửa, trước đó hắn luôn nghĩ gặp Nicky xong sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ Nicky sẽ cực kì bực tức. Tình hình hiện tại làm hắn vô luận thế nào cũng không nghĩ đến.
Nicky lại mặc kệ bộ dáng của hắn, ngược lại làm cho hắn có cảm giác thanh nhàn, một chút bất an đều không có .
Shane đem vali để lên sàn nhà, cẩn thận đánh giá căn phòng, phòng này dường như vẫn là chỗ của một hài tử, nơi nơi đều dán ảnh phim hoạt hình. Shane nhìn về phía Nicky dùng thảm gối đầu ngủ, bộ dáng cũng cực kì giống hài tử.
“Ta muốn giải thích hành vi vô sỉ ngày hôm qua của ta.” Shane nói, trong giọng nói căn bản nghe không ra chút áy náy.
Nicky vẫn không nhúc nhích.
“Thực xin lỗi.”
Nicky trở mình một cái, thanh âm từ trong mền phát ra : “Trong phòng không có ghế dựa, ngươi phải ngồi lên giường đi.”
Shane ngây ra một lúc, phòng của Nicky chỉ có mỗi một chức năng là dùng để ngủ. Nhưng hắn tại sao kêu ta ngồi lên giường?
Shane không hề động: “Ta lần này đến, là muốn nghe chính miệng ngươi nói với ta, ngươi là không phải là Trác Biệt Lâm.”
Nicky vẫn không nhúc nhích.
“Ta hôm nay vốn là phải rời khỏiDublin, chính là ta thật sự không thể thuyết phục mình cứ như vậy quên đi. Có lẽ có một số việc đối với ngươi căn bản không trọng yếu, chính là lại từng ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của ta. Hy vọng có thể nói thật cho ta biết về Trác Biệt Lâm. . . . . . .”
“Sao bây giờ ngươi dài dòng thế.” Nicky nằm trên đệm lông cắt ngang hắn, “Trong ấn tượng của ta ngươi luôn thẳng thắn đến kinh người, trong lòng nghĩ cái gì đều phải trực tiếp nói ra, mặc kệ người khác tiếp nhận hay không.”
“A?”
“Hành vi ngày hôm qua của ngươi càng phù hợp với tính cách đó.” Nicky nói.
Shane từng bước đến bên giường: “Nói như vậy, ngươi chính là Trác Biệt Lâm ?”
Nicky vẫn không nhúc nhích.
Shane đem chiếc mền lật ra để lộ khuôn mặt Nicky. Nicky đành phải nhìn vào hắn, dung mạo nhỏ nhắn cùng 10 năm trước giống hệt nhau.
“Ngươi có thể dùng chính miệng nói ra không?”
“Ta không phải vừa nói sao.”
“Vì cái gì không dám nói thẳng ra! Có phải hay không ngươi cũng hiểu được chính mình thực vô sỉ!”
Nicky trừng to mắt nhìn hắn: “Ngươi đang mắng ta?”
Shane gật gật đầu: “Ta rất muốn giáo huấn ngươi, bất quá ta cảm thấy ta không nên tiếp tục lãng phí thời gian với ngươi.”
“Có ý tứ gì.”
“Ngươi có biết mười năm có ý nghĩa gì không? Nghĩa là ta rất ngu xuẩn.”
“Ta biết ngươi một mực tìm Trác Biệt Lâm, chính là không hề tồn tại bóng dáng Trác Biệt Lâm, ngươi làm cho ta làm như thế nào. . . . . .”
“Trác Biệt Lâm là bóng dáng sao? Kia không phải ngươi sắm vai sao?”
“Sắm vai? Đúng vậy là ta diễn cho ngươi xem. Chính là ta không có cách nào khác diễn trò, kia không phải là chân thật . Ta biết ngươi tìm Trác Biệt Lâm mười năm, ta cũng mỗi một năm đều suy nghĩ muốn hay không nói cho ngươi chân tướng.”
“Kia vì cái gì vẫn không nói.”
“Trác Biệt Lâm trong lòng ngươi là một kỉ niệm đẹp, ta không muốn phá hư nó.”
“Vậy hiện tại vì cái gì lại nói ra chân tướng?”
“Bởi vì ngươi phải kết hôn! Ta nghĩ ngươi đã quên rồi !”
Cuộc đối thoại của hai người tạm dừng trong chốc lát. Shane đứng dậy: “Nói ra minh bạch thật tốt, tối thiểu ta không cần phải nghĩ ngợi nữa .”
Nicky nhìn chằm chằm vào Shane đang bước ra cửa: “Ngươi phải đi sao?”
Shane tạm dừng một lát xoay người đối Nicky quơ nắm tay: “Ta thực nên đánh ngươi một chút!”
Nicky hoảng sợ.
” Thời điểm ngươi thay đổi thật nhiều bạn trai, có phải luôn cười ta là một tên ngốc bị ngươi đùa giỡn đúng không !”
“Cái gì?”
Shane vọt tới bên giường đem Nicky xách lên, Nicky quằn quại cả người quấn theo mền đi ra.
Shane nhìn chằm chằm hắn nói: “Ngươi vì sao không mặc quần áo!”
“Ta đang ngủ a.”
“Ngươi vì cái gì phải mặc quần lót như thế!”
“Ta mặc quần lót ra sao có quan hệ gì đâu?”
Shane nắm lấy cái mền quấn trên người Nicky giật một cái, xoay người chạy ra khỏi phòng: “Ta lại bị ngươi đùa giỡn !”
“Shane!” Nicky đuổi tới cửa, lại trở về mặc áo khoác. Lúc ra đến ngoài, đã không còn thấy bóng dáng Shane đâu.
“Ta không còn mặt mũi gặp ai .” Shane một mình ngồi ở trong rừng cây lẩm bẩm, “Mười năm nay ta thế nào ai cũng biết, ta mười phần là một đứa ngốc.”
Đời người ai có thể không mắc sai lầm đâu, đừng để ý, cuối cùng Shane không ngừng tự mình nói. Shane ở rừng cây nhỏ một giờ liền bước ra. Hắn cảm thấy đã thuyết phục chính mình không nên oán hận.
Rừng cây nhỏ phía bên kia dường như có một góc phố náo nhiệt , con đường đi vào quán cafe là nơi bọn hắn khi xưa thường đi qua. Shane nhìn tấm bảng hiệu rồi từ từ bước vào.
Ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Shane nhìn mọi người bên ngoài kia đều rất vui vẻ. Mấy tiểu hài tử cùng một chỗ ngoạn nháo, trong đó một nam hài tử ôm lấy một cái cô gái. Shane cẩn thận nhìn cô gái kia, xác định nàng hẳn không phải là ngụy trang.
“Cà phê của ngài đây.” Người bán hàng bưng cà phê lên.
Shane không khỏi nhìn nàng một cái, có điều,lại nhìn quen mắt.
“Chúng ta có quen biết nhau sao?” Shane hỏi.
Cô gái kia gật đầu: “Trước kia ngươi cùng bằng hữu của ngươi thường xuyên tới nơi này uống cà phê.”
“Chuyện đó hẳn là đã xảy ra từ rất lâu .” Shane nói.
“Đúng đó, các ngươi lần cuối cùng tới chỗ này là năm năm trước.”
Shane nghi hoặc nhìn nàng: “Ngươi làm sao nhớ rõ ràng như vậy, ngươi là ai?”
“Ta tên là Jodi.”
Shane ngạc nhiên mở lớn miệng: “Jodi của Kian? Ngươi đã lớn thế này rồi sao?”
Cô gái kia đỏ mặt: “Cái gì mà Jodi của Kian.”
“Nga, thực xin lỗi. A ~, khi đó chúng ta thường tới là bởi vì Kian theo đuổi ngươi a. Sau hắn lại có bạn gái nên không tới nơi này nữa.”
Jodi gật gật đầu.
Shane tò mò hỏi: “Ngươi vì cái gì vẫn không đồng ý Kian, hắn theo đuổi ngươi năm năm, thực sự rất thật lòng.”
Jodi nghĩ nghĩ nói: “Là con gái cũng có điểm lo lắng. Cho nên nghĩ muốn khảo nghiệm người theo đuổi.”
“Ngươi sẽ không nói là hắn đã không vượt qua khảo nghiệm đi.”
Jodi lắc đầu: “Khi đó chúng ta đều là hài tử, ta cảm thấy được tình cảm của hắn rất u mê.”
“Ngươi thật thông minh.” Shane tự đáy lòng thầm ca ngợi.
“Vậy tại sao ngươi mười năm vẫn cứ ở quán cafe này làm công?”
Jodi nở nụ cười: “Hiện tại quán cà phê này là nhà của ta . Chủ quán di cư sangAustralia, ta liền mua lại nơi này, ta thích cuộc sống bình dị, cũng không học đại học.”
“Chính mình thích thì tốt rồi.”
Jodi do dự trong chốc lát hỏi: “Kian lần này cũng đến đây với ngươi sao?”
Shane bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra: “Ngươi ở tại chỗ này mười năm, sẽ không là một mực chờ Kian xuất hiện đi.”
Jodi vội vàng lắc đầu, lại cái gì cũng không nói.
“Kian đã sớm là ngườiDublin, hắn ở trong này công tác. Cuộc sống cũng không quá trắc trở, ít nhất hắn thực vui vẻ.” Shane nói.
“Hắn công tác ở đâu?”
“Công ty quảng cáo.”
Tạm dừng một chút Shane nói: “Hắn là người theo chủ nghĩa độc thân. Bất quá bạn gái đã đổi đến người thứ 59 .”
Thời điểm thái dương xuống núi, Shane trở về nhà ông nội.
Vừa vào cửa liền thấy cả nhà đang ăn cơm chiều. Hắn vừa xuất hiện, Gillian liền chào đón: “Ngươi đi đâu vậy ? Chúng ta tìm ngươi cả một ngày.”
“Đi ra ngoài dạo lòng vòng, hàng năm ởDublinđều phải chuyển chỗ vòng vo, bây giờ có điểm không thích ứng.” Shane ăn nói bâng quơ.
“Thế vì sao không nói cho chúng ta biết một tiếng , Kian cùng Mark đều đã đi báo cảnh sát.”
“Ta một đại nam nhân đi ra ngoài một ngày có cái gì tò mò chứ.”
“Chính là có người một mực tìm ngươi, còn ở nơi này đợi đến trưa. Vừa mới đi.”
“Ai tìm ta.”
“Nicky nhà hàng xóm.”
Shane hít sâu một hơi.
Mark đối Kian lớn tiếng nói: “Ta nghĩ Nicky là tới đòi cái vali của hắn, chính là ta thế nào cũng tìm không thấy .”
Kian đối Mark lớn tiếng nói: “Ta nghĩ đến Shane hôm nay thật sự sẽ rời khỏi đây, kết quả hắn gạt chúng ta không biết đi đâu.”
Shane thoáng nhìn Kian ngồi bên cạnh một nữ nhân xa lạ, hơn nữa đối hắn thực vô cùng thân thiết, nhất thời hiểu được đây chính là cô gái thứ 59.
Shane vừa đi toilet vừa lớn tiếng nói: “Các ngươi tuyệt đối không thể tưởng được ta hôm nay thấy ai đâu .”
“Thấy ai ?”
“Jodi. Nàng nói nàng rất tưởng niệm Kian.”
Shane thật mong thấy Kian hắt xì một cái.
Năm giờ sáng Shane đứng ở trước cửa nhà Bourne. Eva đi tập thể dục buổi sáng, vừa vặn chạm mặt hắn.
Eva kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi thức dậy thực sớm nha.”
Shane đối nàng gật đầu: “Buổi sáng tốt lành.”
“Ngươi cũng có thói quen tập thể dục sớm ?”
Shane lắc đầu: “Là như thế này, ngày hôm qua Nicky để quên vali tại nhà ông nội. Ta. . . . . .”
“Ngươi bỗng dưng dậy sớm, chỉ vì muốn trả hắn vali sao ?”
“Không hoàn toàn đúng, dù sao cũng có chút việc muốn làm, tiện đường qua đây.”
“Được rồi, đưa cho ta đi. Cám ơn ngươi tự mình đưa tới.” Eva vươn tay phải cầm lấy vali.
Shane do dự một chút nói: “Ta nghĩ tự mình giao cho hắn, ta đem vali làm hư, nghĩ muốn nói với hắn một chút.”
Eva rộng lượng nói: “Không sao cả. Phácũng đã phá , ngươi không cần áy náy.”
Shane ngữ khí kiên quyết: “Ta vẫn muốn gặp hắn nói chuyện.”
Eva nhìn nhìn hắn: “Chính là Nicky vẫn chưa tỉnh. Ngày hôm qua thời điểm chúng ta trở về, hắn đã ngủ, đến bây giờ vẫn chưa ra khỏi phòng. . . . . .”
Shane căn bản không có thay đổi chủ ý của mình.
Cuối cùng Eva tốt bụng đành phải dẫn hắn vào nhà, trong phòng thực yên tĩnh, tất cả mọi người đều chưa rời giường. Eva đi đến trước một cửa phòng gõ vài cái, không ai ra mở cửa.
“Nicky, ” Eva đành phải đề cao thanh âm gọi người ở bên trong, “Cháu nội ông Phillip là Shane tới tìm ngươi, hắn muốn trả ngươi cái vali da.”
Không ai trả lời.
Eva thở dài: “Đệ đệ này của ta từ nhỏ đã rất cổ quái. . . . . .”
Lời còn chưa dứt thanh âm Nicky đã truyền ra : “Bảo hắn đem vali đặt ở trước cửa phòng là được rồi.”
“Hắn bảo còn có lời muốn nói với ngươi.” Eva nói.
Người trong phòng hồi lâu không có đáp lại.
Shane lớn tiếng nói: “Nicky, ta có thể đi vào không?”
Không ai trả lời.
Shane đem thanh âm đề cao: “Thực xin lỗi!”
Nghe được lời xin lỗi của Shane, Eva trừng to mắt nhìn hắn.
Bỗng có tiếng mở cửa, sau đó mở ra he hé một chút.
Shane mang theo vali đẩy cửa đi vào.
Eva đang muốn theo vào, cửa ‘phanh’ một tiếng đóng lại, đem nàng nhốt tại bên ngoài, hơn nữa lập tức truyền đến thanh âm khóa chốt.
Eva tức giận lui ra.
Gian phòng nhỏ của Nicky cũng thật lạ thường, chiều dài của chiếc giường chính là bề ngang của căn phòng. Giường đặt ở giữa phòng, giống như đem nó chia đôi căn phòng ra.
Nicky trên người trùm một tấm mền caro, hắn đem cửa phòng khóa kỹ lại, sau đó nhìn Shane như vô cảm, đi đến bên giường tiếp tục ngủ.
Shane mang theo vali đứng cạnh cửa, trước đó hắn luôn nghĩ gặp Nicky xong sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ Nicky sẽ cực kì bực tức. Tình hình hiện tại làm hắn vô luận thế nào cũng không nghĩ đến.
Nicky lại mặc kệ bộ dáng của hắn, ngược lại làm cho hắn có cảm giác thanh nhàn, một chút bất an đều không có .
Shane đem vali để lên sàn nhà, cẩn thận đánh giá căn phòng, phòng này dường như vẫn là chỗ của một hài tử, nơi nơi đều dán ảnh phim hoạt hình. Shane nhìn về phía Nicky dùng thảm gối đầu ngủ, bộ dáng cũng cực kì giống hài tử.
“Ta muốn giải thích hành vi vô sỉ ngày hôm qua của ta.” Shane nói, trong giọng nói căn bản nghe không ra chút áy náy.
Nicky vẫn không nhúc nhích.
“Thực xin lỗi.”
Nicky trở mình một cái, thanh âm từ trong mền phát ra : “Trong phòng không có ghế dựa, ngươi phải ngồi lên giường đi.”
Shane ngây ra một lúc, phòng của Nicky chỉ có mỗi một chức năng là dùng để ngủ. Nhưng hắn tại sao kêu ta ngồi lên giường?
Shane không hề động: “Ta lần này đến, là muốn nghe chính miệng ngươi nói với ta, ngươi là không phải là Trác Biệt Lâm.”
Nicky vẫn không nhúc nhích.
“Ta hôm nay vốn là phải rời khỏiDublin, chính là ta thật sự không thể thuyết phục mình cứ như vậy quên đi. Có lẽ có một số việc đối với ngươi căn bản không trọng yếu, chính là lại từng ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của ta. Hy vọng có thể nói thật cho ta biết về Trác Biệt Lâm. . . . . . .”
“Sao bây giờ ngươi dài dòng thế.” Nicky nằm trên đệm lông cắt ngang hắn, “Trong ấn tượng của ta ngươi luôn thẳng thắn đến kinh người, trong lòng nghĩ cái gì đều phải trực tiếp nói ra, mặc kệ người khác tiếp nhận hay không.”
“A?”
“Hành vi ngày hôm qua của ngươi càng phù hợp với tính cách đó.” Nicky nói.
Shane từng bước đến bên giường: “Nói như vậy, ngươi chính là Trác Biệt Lâm ?”
Nicky vẫn không nhúc nhích.
Shane đem chiếc mền lật ra để lộ khuôn mặt Nicky. Nicky đành phải nhìn vào hắn, dung mạo nhỏ nhắn cùng 10 năm trước giống hệt nhau.
“Ngươi có thể dùng chính miệng nói ra không?”
“Ta không phải vừa nói sao.”
“Vì cái gì không dám nói thẳng ra! Có phải hay không ngươi cũng hiểu được chính mình thực vô sỉ!”
Nicky trừng to mắt nhìn hắn: “Ngươi đang mắng ta?”
Shane gật gật đầu: “Ta rất muốn giáo huấn ngươi, bất quá ta cảm thấy ta không nên tiếp tục lãng phí thời gian với ngươi.”
“Có ý tứ gì.”
“Ngươi có biết mười năm có ý nghĩa gì không? Nghĩa là ta rất ngu xuẩn.”
“Ta biết ngươi một mực tìm Trác Biệt Lâm, chính là không hề tồn tại bóng dáng Trác Biệt Lâm, ngươi làm cho ta làm như thế nào. . . . . .”
“Trác Biệt Lâm là bóng dáng sao? Kia không phải ngươi sắm vai sao?”
“Sắm vai? Đúng vậy là ta diễn cho ngươi xem. Chính là ta không có cách nào khác diễn trò, kia không phải là chân thật . Ta biết ngươi tìm Trác Biệt Lâm mười năm, ta cũng mỗi một năm đều suy nghĩ muốn hay không nói cho ngươi chân tướng.”
“Kia vì cái gì vẫn không nói.”
“Trác Biệt Lâm trong lòng ngươi là một kỉ niệm đẹp, ta không muốn phá hư nó.”
“Vậy hiện tại vì cái gì lại nói ra chân tướng?”
“Bởi vì ngươi phải kết hôn! Ta nghĩ ngươi đã quên rồi !”
Cuộc đối thoại của hai người tạm dừng trong chốc lát. Shane đứng dậy: “Nói ra minh bạch thật tốt, tối thiểu ta không cần phải nghĩ ngợi nữa .”
Nicky nhìn chằm chằm vào Shane đang bước ra cửa: “Ngươi phải đi sao?”
Shane tạm dừng một lát xoay người đối Nicky quơ nắm tay: “Ta thực nên đánh ngươi một chút!”
Nicky hoảng sợ.
” Thời điểm ngươi thay đổi thật nhiều bạn trai, có phải luôn cười ta là một tên ngốc bị ngươi đùa giỡn đúng không !”
“Cái gì?”
Shane vọt tới bên giường đem Nicky xách lên, Nicky quằn quại cả người quấn theo mền đi ra.
Shane nhìn chằm chằm hắn nói: “Ngươi vì sao không mặc quần áo!”
“Ta đang ngủ a.”
“Ngươi vì cái gì phải mặc quần lót như thế!”
“Ta mặc quần lót ra sao có quan hệ gì đâu?”
Shane nắm lấy cái mền quấn trên người Nicky giật một cái, xoay người chạy ra khỏi phòng: “Ta lại bị ngươi đùa giỡn !”
“Shane!” Nicky đuổi tới cửa, lại trở về mặc áo khoác. Lúc ra đến ngoài, đã không còn thấy bóng dáng Shane đâu.
“Ta không còn mặt mũi gặp ai .” Shane một mình ngồi ở trong rừng cây lẩm bẩm, “Mười năm nay ta thế nào ai cũng biết, ta mười phần là một đứa ngốc.”
Đời người ai có thể không mắc sai lầm đâu, đừng để ý, cuối cùng Shane không ngừng tự mình nói. Shane ở rừng cây nhỏ một giờ liền bước ra. Hắn cảm thấy đã thuyết phục chính mình không nên oán hận.
Rừng cây nhỏ phía bên kia dường như có một góc phố náo nhiệt , con đường đi vào quán cafe là nơi bọn hắn khi xưa thường đi qua. Shane nhìn tấm bảng hiệu rồi từ từ bước vào.
Ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Shane nhìn mọi người bên ngoài kia đều rất vui vẻ. Mấy tiểu hài tử cùng một chỗ ngoạn nháo, trong đó một nam hài tử ôm lấy một cái cô gái. Shane cẩn thận nhìn cô gái kia, xác định nàng hẳn không phải là ngụy trang.
“Cà phê của ngài đây.” Người bán hàng bưng cà phê lên.
Shane không khỏi nhìn nàng một cái, có điều,lại nhìn quen mắt.
“Chúng ta có quen biết nhau sao?” Shane hỏi.
Cô gái kia gật đầu: “Trước kia ngươi cùng bằng hữu của ngươi thường xuyên tới nơi này uống cà phê.”
“Chuyện đó hẳn là đã xảy ra từ rất lâu .” Shane nói.
“Đúng đó, các ngươi lần cuối cùng tới chỗ này là năm năm trước.”
Shane nghi hoặc nhìn nàng: “Ngươi làm sao nhớ rõ ràng như vậy, ngươi là ai?”
“Ta tên là Jodi.”
Shane ngạc nhiên mở lớn miệng: “Jodi của Kian? Ngươi đã lớn thế này rồi sao?”
Cô gái kia đỏ mặt: “Cái gì mà Jodi của Kian.”
“Nga, thực xin lỗi. A ~, khi đó chúng ta thường tới là bởi vì Kian theo đuổi ngươi a. Sau hắn lại có bạn gái nên không tới nơi này nữa.”
Jodi gật gật đầu.
Shane tò mò hỏi: “Ngươi vì cái gì vẫn không đồng ý Kian, hắn theo đuổi ngươi năm năm, thực sự rất thật lòng.”
Jodi nghĩ nghĩ nói: “Là con gái cũng có điểm lo lắng. Cho nên nghĩ muốn khảo nghiệm người theo đuổi.”
“Ngươi sẽ không nói là hắn đã không vượt qua khảo nghiệm đi.”
Jodi lắc đầu: “Khi đó chúng ta đều là hài tử, ta cảm thấy được tình cảm của hắn rất u mê.”
“Ngươi thật thông minh.” Shane tự đáy lòng thầm ca ngợi.
“Vậy tại sao ngươi mười năm vẫn cứ ở quán cafe này làm công?”
Jodi nở nụ cười: “Hiện tại quán cà phê này là nhà của ta . Chủ quán di cư sangAustralia, ta liền mua lại nơi này, ta thích cuộc sống bình dị, cũng không học đại học.”
“Chính mình thích thì tốt rồi.”
Jodi do dự trong chốc lát hỏi: “Kian lần này cũng đến đây với ngươi sao?”
Shane bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra: “Ngươi ở tại chỗ này mười năm, sẽ không là một mực chờ Kian xuất hiện đi.”
Jodi vội vàng lắc đầu, lại cái gì cũng không nói.
“Kian đã sớm là ngườiDublin, hắn ở trong này công tác. Cuộc sống cũng không quá trắc trở, ít nhất hắn thực vui vẻ.” Shane nói.
“Hắn công tác ở đâu?”
“Công ty quảng cáo.”
Tạm dừng một chút Shane nói: “Hắn là người theo chủ nghĩa độc thân. Bất quá bạn gái đã đổi đến người thứ 59 .”
Thời điểm thái dương xuống núi, Shane trở về nhà ông nội.
Vừa vào cửa liền thấy cả nhà đang ăn cơm chiều. Hắn vừa xuất hiện, Gillian liền chào đón: “Ngươi đi đâu vậy ? Chúng ta tìm ngươi cả một ngày.”
“Đi ra ngoài dạo lòng vòng, hàng năm ởDublinđều phải chuyển chỗ vòng vo, bây giờ có điểm không thích ứng.” Shane ăn nói bâng quơ.
“Thế vì sao không nói cho chúng ta biết một tiếng , Kian cùng Mark đều đã đi báo cảnh sát.”
“Ta một đại nam nhân đi ra ngoài một ngày có cái gì tò mò chứ.”
“Chính là có người một mực tìm ngươi, còn ở nơi này đợi đến trưa. Vừa mới đi.”
“Ai tìm ta.”
“Nicky nhà hàng xóm.”
Shane hít sâu một hơi.
Mark đối Kian lớn tiếng nói: “Ta nghĩ Nicky là tới đòi cái vali của hắn, chính là ta thế nào cũng tìm không thấy .”
Kian đối Mark lớn tiếng nói: “Ta nghĩ đến Shane hôm nay thật sự sẽ rời khỏi đây, kết quả hắn gạt chúng ta không biết đi đâu.”
Shane thoáng nhìn Kian ngồi bên cạnh một nữ nhân xa lạ, hơn nữa đối hắn thực vô cùng thân thiết, nhất thời hiểu được đây chính là cô gái thứ 59.
Shane vừa đi toilet vừa lớn tiếng nói: “Các ngươi tuyệt đối không thể tưởng được ta hôm nay thấy ai đâu .”
“Thấy ai ?”
“Jodi. Nàng nói nàng rất tưởng niệm Kian.”
Shane thật mong thấy Kian hắt xì một cái.
Tác giả :
Nhất Tâm Chỉ Phẩm.