Mối Tình Đầu Khó Quên Của Bạo Quân Mất Trí Nhớ
Chương 22 Nương tử, nàng bị thương rồi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Trường Uyên đứng dậy, nhìn theo hướng mùi máu tỏa ra.
Mùi này tỏa ra từ người Vân Phiên Phiên.
Người Tiêu Trường Uyên cứng đờ.
Đồng tử của chàng co rút dữ dội, tim đập loạn xạ.
Vợ chàng bị thương!
Nàng bị thương từ bao giờ?!
Chẳng lẽ chàng làm nàng giận quá nên nàng chảy máu sao?!
Nghĩ đến đây, mặt Tiêu Trường Uyên cắt không còn giọt máu.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như ngọc bỗng chốc trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Chàng hoảng loạn vươn tay ra, định cởi quần áo của cô, xem xét vết thương cho cô.
Dây lưng của cô thắt rất chặt.
Toàn thân Tiêu Trường Uyên lạnh toát, mặt mỗi lúc một tái đi, đầu ngón tay đang nắm lấy đai lưng của cô không khỏi run rẩy.
Vân Phiên Phiên đang trong giấc mộng, thấy bụng mình quặn lên.
Cô nhíu hàng mày đẹp, tỉnh lại vì đau.
Vừa mở mắt ra.
Thì cô bỗng thấy Tiêu Trường Uyên đang cúi đầu tháo thắt lưng quanh eo mình đúng lúc này.
Vân Phiên Phiên: “!!!”
Tên bạo quân tà ác này rốt cuộc không khống chế nổi dục vọng của hắn nữa, tính sàm sỡ mình đấy à?!
Một thiếu nữ xuyên sách chính nghĩa há có thể ngồi không chờ chết?!
Vân Phiên Phiên hít khí lạnh vào, đột nhiên giơ tay cho Tiêu Trường Uyên một cái bạt tai.
Mặt cô tái đi, cô che kín áo quần lại, hốc mắt đỏ hoe, căm tức nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Tên cầm thú này, anh tính làm gì tôi đấy?!”
Tiêu Trường Uyên ăn tát, một dấu bàn tay màu đỏ lập tức hiện lên trên gương mặt điển trai tái nhợt lạnh lẽo như sương kia.
Nhưng chàng dường như không cảm nhận được đau đớn.
Lông mày chàng còn chẳng cau lại tẹo nào.
Chàng chỉ ngước cặp mắt đen lạnh lùng sâu thẳm lên, ngơ ngác nhìn Vân Phiên Phiên, đôi môi mỏng trắng bệch không còn tí máu nào.
“Nương tử, nàng bị thương rồi.”
Giọng điệu của Tiêu Trường Uyên rất bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay chàng lại đang run bắn lên.
Lá gan của vợ chàng còn nhỏ hơn con thỏ.
Tiêu Trường Uyên lo vợ mình sẽ sợ hãi, nên chàng cố gắng ép giọng mình sao cho không quá hoảng hốt.
“Nương tử, nàng chớ sợ, ta sẽ cứu nàng.”
Vân Phiên Phiên nghe vậy thì sửng sốt: “Thiếp bị thương? Thiếp bị thương chỗ nào?”
Mặt Tiêu Trường Uyên xanh lét: “Ta không biết, ta đang định xem vết thương cho nương tử thì nương tử đã thức dậy rồi.”
Vân Phiên Phiên hỏi với vẻ quái lạ: “Vậy là ban nãy chàng tháo đai lưng của thiếp, là để xem vết thương cho thiếp à?”
Tiêu Trường Uyên im lặng gật đầu.
Hóa ra cô đã hiểu lầm chàng.
Vân Phiên Phiên đang định lên tiếng, một cơn đau quen thuộc lại quặn lên ở bụng dưới, chất lỏng ấm áp dường như đang chảy xuống giữa hai chân.
Cảm giác quen thuộc này, cô nghĩ bụng, chắc hẳn mùa dâu rụng tới rồi.
Vân Phiên Phiên lo máu kinh sẽ làm dơ giường đệm, vội vàng nói: “Chuyện này lát nữa mình bàn sau, thiếp phải vào nhà xí đã.”
Trước ánh mắt phức tạp xen lẫn lo lắng của Tiêu Trường Uyên, Vân Phiên Phiên nhíu mày ôm bụng, đứng dậy xuống giường mò tủ quần áo. Cô lôi chiếc khố dùng khi tới kỳ mà mình đã chuẩn bị từ trước và một cái quần lót sạch sẽ ra khỏi tủ, rồi vội vã chạy về hướng nhà xí.
Nhà xí ở ngay trong sân.
Ánh trăng mông lung, màn đêm đen kịt.
Vân Phiên Phiên thấy một lớp máu đen dính trên quần lót.
Dâu rụng thật rồi.
Vân Phiên Phiên thay khố kinh nguyệt và quần lót sạch, cô đau đến mức không ưỡn thẳng lưng nổi, ôm bụng ra khỏi nhà xí.
Đèn trong nhà đã được đốt lên từ lúc nào không hay.
Ánh nến nhảy nhót, nhấp nháy lay động.
Vân Phiên Phiên quay về phòng, cởi giày trèo lên giường. Sắc mặt cô hơi tái, môi hơi bợt, vẻ mặt cực kỳ yếu ớt.
Tiêu Trường Uyên ngửi thấy mùi máu tươi nồng hơn trên người Vân Phiên Phiên, chàng khẽ nhíu mày.
“Nương tử, hình như vết thương của nàng nặng hơn rồi, ta đưa nàng đi tìm đại phu.”
Vân Phiên Phiên nghe vậy, bỗng tỉnh táo lại từ cơn đau, cô nhìn Tiêu Trường Uyên với sắc mặt xanh mét.
“Sao chàng biết vết thương của thiếp nặng hơn?”
Môi Tiêu Trường Uyên bợt không còn màu máu, chàng đáp: “Mùi máu tươi trên người nương tử càng lúc càng nồng, chắc là bị thương nặng rồi, bây giờ bắt đầu phát tác.”
Vân Phiên Phiên: “…”
Mùi máu tươi mà anh bạo quân nói tới chẳng lẽ là máu kinh của cô?
… Mũi anh ta là mũi chó à?
Sao còn đánh hơi được cả mùi này?!
Ánh mắt Vân Phiên Phiên hơi lảng đi, mặt cô đỏ lựng, tai cô nóng lên, cô nhìn Tiêu Trường Uyên với vẻ mặt quái lạ.
“Ban nãy chàng nói thiếp bị thương, vì chàng ngửi thấy mùi máu trên người thiếp à?”
Tiêu Trường Uyên lặng thinh gật đầu.
Hàng lông mày của chàng chau lại, đôi môi mỏng mím chặt, biểu cảm trên khuôn mặt điển trai lạnh lùng cực kỳ nghiêm túc.
Hiển nhiên là đang lo lắng cho sức khỏe của Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên thấy chàng như thế, lập tức xấu hổ.
Cô không biết nên giải thích chuyện cô tới kỳ thế nào với anh bạo quân.
Hơi khó mở miệng…
Nhưng Tiêu Trường Uyên lại không cho cô thời gian để xấu hổ.
Chàng vươn cánh tay dài, bàn tay to xanh xao mạnh mẽ bế ngang Vân Phiên Phiên lên.
“Ta đưa nương tử đi khám đại phu.”
Vân Phiên Phiên sợ quá, lập tức ôm cổ Tiêu Trường Uyên, gương mặt nhỏ đỏ lên, má nóng rực như phải bỏng.
“Mau buông thiếp ra! Thiếp không bị thương! Thiếp không cần khám đại phu!”
Tiêu Trường Uyên sửng sốt, chàng cụp hàng mi đen dài xuống.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của chàng nhìn Vân Phiên Phiên.
“Nương tử không bị thương ư?”
Vân Phiên Phiên vội gật đầu lia lịa, mặt nóng rẫy lên, miễn cưỡng giải thích: “Thiếp chẳng qua chỉ bị chảy nước hồi thôi.”
(Nước hồi: quỳ thủy: cách gọi kinh nguyệt của phụ nữ ở thời cổ đại)
Tiêu Trường Uyên ngẩn người, nhíu mày.
“Nước hồi là sao?”
Vân Phiên Phiên đành phải cố công giải thích với Tiêu Trường Uyên nước hồi là gì.
Sau khi nghe xong, Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên với vẻ mặt hơi phức tạp, tựa như cô đang bịa ra một chuyện gì đó cực kì khó tin.
“Nàng nói tháng nào nàng cũng bị chảy máu không ngừng, đau bụng không dứt suốt bảy ngày, cái này gọi là đến kỳ nước hồi à?”
Vân Phiên Phiên ngượng ngùng quay mặt đi, gật gật đầu, mặt đỏ lựng tới tận mang tai.
Tiêu Trường Uyên cau mày, sự hoài nghi ánh lên trong mắt.
“Nương tử không gạt ta chứ?”
Vân Phiên Phiên: “…”
Trước giờ cô nói láo hoài mà chàng ta chưa bao giờ nghi ngờ, bây giờ cô nói thật chàng ta lại không tin à!
Quả thực chẳng biết đây là tại cô nói dối thật quá, hay là do cô nói thật quá giả trân.
Vân Phiên Phiên đỏ mặt giải thích: “Thật đấy, nếu chàng không tin thì ra hiệu thuốc mà hỏi đại phu. Phụ nữ chúng thiếp ai mà chẳng chảy nước hồi, chẳng qua có người đau, có người không đau thôi. Số thiếp không may, mỗi lần tới kỳ đều đau chết lên được.”
Cô nào chỉ không may?
Cô phải gọi là xui ấy.
Lúc ở trong cơ thể chính mình, bị đau bụng kinh thì thôi.
Nhưng nhập vào cơ thể cô cung nữ rồi mà cô còn kế thừa chứng đau bụng kinh của cô ta.
Cô đúng là xui bạt mạng.
Tiêu Trường Uyên bán tín bán nghi, tin lời Vân Phiên Phiên.
Chàng cúi người xuống, thả Vân Phiên Phiên đang nằm trong lòng mình lên giường, khẽ nhíu mày.
“Nương tử, ta phải làm sao đây?”
Vân Phiên Phiên quấn chặt người bằng chăn, đỏ mặt nói: “Chàng đun ít nước đường đỏ nóng cho thiếp uống trước đã.”
Tiêu Trường Uyên đáp: “Được.”
Vân Phiên Phiên nằm trong chăn, bụng quặn lên từng cơn.
Cô đau đến mức cuộn tròn người lại.
Sắc mặt vốn hồng hào của Vân Phiên Phiên dần trở nên trắng bệch.
Cô cảm thấy bụng mình như có một cái chong chóng đang thong thả quay tròn, tất cả kinh mạch đều bị chong chóng quậy lại với nhau. Nó chậm chạp xé rách thân thể cô, cắt vào máu thịt cô, khiến cô rét run cả người, lẩy bà lẩy bẩy.
Cô đau tới nỗi hàng mày đẹp nhíu chặt, vầng trán xanh xao túa đầy mồ hôi lạnh.
Tiêu Trường Uyên nhanh chóng đun xong nước nóng, chàng rót nước đường đỏ nóng hầm hập vào cốc, bưng tới cho Vân Phiên Phiên.
Thấy sắc mặt trắng bệch vì đau của Vân Phiên Phiên.
Tim chàng tự dưng thắt lại.
Chàng chưa từng thấy nương tử nhà chàng yếu ớt như thế bao giờ.
Tiêu Trường Uyên cố nén cảm giác đau đớn thắt tim, đỡ Vân Phiên Phiên ngồi dậy uống nước.
Chàng kề món nước đường đỏ sát bên miệng cô, nhìn cô nuốt từng ngụm.
Vân Phiên Phiên uống xong cốc nước đường đỏ nóng hầm hập, chôn cơ thể lạnh toát trong chăn, thấy hối hận muôn phần.
“Thiếp quên mua bình nước nóng…”
Để chào đón mùa dâu tới, cô đã mua đường đỏ và khố mặc lúc kinh nguyệt trên phố huyện, nhưng cô lại quên mua bình nước nóng.
Tiêu Trường Uyên hỏi: “Nàng cần bình nước nóng làm gì?”
Vân Phiên Phiên mặt mày xanh mét, giải thích: “Đắp bình nước nóng lên bụng cũng có thể giảm chút đau đớn.”
Nói tới đây, Vân Phiên Phiên đột nhiên nhớ ra trong nhiều tiểu thuyết, mỗi khi nữ chính tới kỳ, nam chính đều dùng nội lực và võ công để ủ bụng cho nữ chính. Mắt cô sáng lên: “Phu quân, chàng mau dùng nội lực của chàng để ủ bụng cho thiếp đi.”
Tiêu Trường Uyên mất đi ký ức, nhưng không mất võ công.
Nghe Vân Phiên Phiên nói vậy, Tiêu Trường Uyên bắt đầu tìm kiếm nội lực trong người mình.
Chàng nhanh chóng tìm ra nguồn sức mạnh tràn trề trong cơ thể. Sau đó chàng bắt đầu vận dụng nó, dẫn nó ra.
Tiêu Trường Uyên dán tay mình lên bụng Vân Phiên Phiên.
Cách một lớp xiêm y mỏng, dòng nội lực mạnh mẽ không ngừng chảy cuồn cuộn vào người Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên cảm nhận được nguồn nội lực ấm áp dài lâu và dịu dàng kia.
Tựa như một suối nước nóng.
Nó dần bao phủ khắp người cô, khiến thân thể cô giãn ra.
Dần dà, bụng cô không còn cảm giác đau nữa.
Vân Phiên Phiên chớp chớp đôi mắt ướt, ngỡ ngàng nhìn Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên thì thầm hỏi: “Nương tử cảm thấy sao rồi?”
Vân Phiên Phiên nhiệt tình bày tỏ: “Phu quân, thiếp yêu chàng quá chừng!”
Hóa ra nội lực của tên ranh này xài còn ngon hơn bình sưởi!
Tiêu Trường Uyên nghe Vân Phiên Phiên nói vậy, vành tai trắng nõn như ngọc nhuộm thành màu hồng.
Chàng nghiêng khuôn mặt tuấn tú đi, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trước kia chàng cực kỳ sợ lời ngon tiếng ngọt của vợ chàng.
Nhưng bây giờ, chàng lại cảm thấy lời ngon tiếng ngọt vợ chàng nói vô cùng du dương êm tai.
Bởi vì ít nhất điều này chứng tỏ vợ chàng đang khoẻ như vâm tràn trề sức sống.
Chàng đúng là càng ngày càng không có giới hạn cuối.
Yêu chính là liên tiếp thua cuộc, không ngừng nhượng bộ, chẳng còn giới hạn cuối cùng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Trường Uyên: Ta có nương tử là đủ rồi, còn cần giới hạn làm gì?
Vân Phiên Phiên:…
[HẾT CHƯƠNG 22]
Khố/đai kinh nguyệt là một miếng vải dài, dùng để quấn chặt phần thân dưới vào những ngày “đến tháng”. Những tấm vải này sau khi sử dụng có thể giặt sạch và tái sử dụng nhiều lần. Các phụ nữ giàu có sẽ chuẩn bị bông sạch và một số vật đắt tiền khác để đặt vào túi nhỏ ở mặt trong của “đai kinh nguyệt” để thấm hút máu. Tuy nhiên, bông không dễ thấm hút chất lỏng nên họ mới sử dụng vật liệu dễ thấm hút hơn là tro gỗ, sau này dùng giấy, giấy bồi. Link.
Tiêu Trường Uyên đứng dậy, nhìn theo hướng mùi máu tỏa ra.
Mùi này tỏa ra từ người Vân Phiên Phiên.
Người Tiêu Trường Uyên cứng đờ.
Đồng tử của chàng co rút dữ dội, tim đập loạn xạ.
Vợ chàng bị thương!
Nàng bị thương từ bao giờ?!
Chẳng lẽ chàng làm nàng giận quá nên nàng chảy máu sao?!
Nghĩ đến đây, mặt Tiêu Trường Uyên cắt không còn giọt máu.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như ngọc bỗng chốc trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Chàng hoảng loạn vươn tay ra, định cởi quần áo của cô, xem xét vết thương cho cô.
Dây lưng của cô thắt rất chặt.
Toàn thân Tiêu Trường Uyên lạnh toát, mặt mỗi lúc một tái đi, đầu ngón tay đang nắm lấy đai lưng của cô không khỏi run rẩy.
Vân Phiên Phiên đang trong giấc mộng, thấy bụng mình quặn lên.
Cô nhíu hàng mày đẹp, tỉnh lại vì đau.
Vừa mở mắt ra.
Thì cô bỗng thấy Tiêu Trường Uyên đang cúi đầu tháo thắt lưng quanh eo mình đúng lúc này.
Vân Phiên Phiên: “!!!”
Tên bạo quân tà ác này rốt cuộc không khống chế nổi dục vọng của hắn nữa, tính sàm sỡ mình đấy à?!
Một thiếu nữ xuyên sách chính nghĩa há có thể ngồi không chờ chết?!
Vân Phiên Phiên hít khí lạnh vào, đột nhiên giơ tay cho Tiêu Trường Uyên một cái bạt tai.
Mặt cô tái đi, cô che kín áo quần lại, hốc mắt đỏ hoe, căm tức nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Tên cầm thú này, anh tính làm gì tôi đấy?!”
Tiêu Trường Uyên ăn tát, một dấu bàn tay màu đỏ lập tức hiện lên trên gương mặt điển trai tái nhợt lạnh lẽo như sương kia.
Nhưng chàng dường như không cảm nhận được đau đớn.
Lông mày chàng còn chẳng cau lại tẹo nào.
Chàng chỉ ngước cặp mắt đen lạnh lùng sâu thẳm lên, ngơ ngác nhìn Vân Phiên Phiên, đôi môi mỏng trắng bệch không còn tí máu nào.
“Nương tử, nàng bị thương rồi.”
Giọng điệu của Tiêu Trường Uyên rất bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay chàng lại đang run bắn lên.
Lá gan của vợ chàng còn nhỏ hơn con thỏ.
Tiêu Trường Uyên lo vợ mình sẽ sợ hãi, nên chàng cố gắng ép giọng mình sao cho không quá hoảng hốt.
“Nương tử, nàng chớ sợ, ta sẽ cứu nàng.”
Vân Phiên Phiên nghe vậy thì sửng sốt: “Thiếp bị thương? Thiếp bị thương chỗ nào?”
Mặt Tiêu Trường Uyên xanh lét: “Ta không biết, ta đang định xem vết thương cho nương tử thì nương tử đã thức dậy rồi.”
Vân Phiên Phiên hỏi với vẻ quái lạ: “Vậy là ban nãy chàng tháo đai lưng của thiếp, là để xem vết thương cho thiếp à?”
Tiêu Trường Uyên im lặng gật đầu.
Hóa ra cô đã hiểu lầm chàng.
Vân Phiên Phiên đang định lên tiếng, một cơn đau quen thuộc lại quặn lên ở bụng dưới, chất lỏng ấm áp dường như đang chảy xuống giữa hai chân.
Cảm giác quen thuộc này, cô nghĩ bụng, chắc hẳn mùa dâu rụng tới rồi.
Vân Phiên Phiên lo máu kinh sẽ làm dơ giường đệm, vội vàng nói: “Chuyện này lát nữa mình bàn sau, thiếp phải vào nhà xí đã.”
Trước ánh mắt phức tạp xen lẫn lo lắng của Tiêu Trường Uyên, Vân Phiên Phiên nhíu mày ôm bụng, đứng dậy xuống giường mò tủ quần áo. Cô lôi chiếc khố dùng khi tới kỳ mà mình đã chuẩn bị từ trước và một cái quần lót sạch sẽ ra khỏi tủ, rồi vội vã chạy về hướng nhà xí.
Nhà xí ở ngay trong sân.
Ánh trăng mông lung, màn đêm đen kịt.
Vân Phiên Phiên thấy một lớp máu đen dính trên quần lót.
Dâu rụng thật rồi.
Vân Phiên Phiên thay khố kinh nguyệt và quần lót sạch, cô đau đến mức không ưỡn thẳng lưng nổi, ôm bụng ra khỏi nhà xí.
Đèn trong nhà đã được đốt lên từ lúc nào không hay.
Ánh nến nhảy nhót, nhấp nháy lay động.
Vân Phiên Phiên quay về phòng, cởi giày trèo lên giường. Sắc mặt cô hơi tái, môi hơi bợt, vẻ mặt cực kỳ yếu ớt.
Tiêu Trường Uyên ngửi thấy mùi máu tươi nồng hơn trên người Vân Phiên Phiên, chàng khẽ nhíu mày.
“Nương tử, hình như vết thương của nàng nặng hơn rồi, ta đưa nàng đi tìm đại phu.”
Vân Phiên Phiên nghe vậy, bỗng tỉnh táo lại từ cơn đau, cô nhìn Tiêu Trường Uyên với sắc mặt xanh mét.
“Sao chàng biết vết thương của thiếp nặng hơn?”
Môi Tiêu Trường Uyên bợt không còn màu máu, chàng đáp: “Mùi máu tươi trên người nương tử càng lúc càng nồng, chắc là bị thương nặng rồi, bây giờ bắt đầu phát tác.”
Vân Phiên Phiên: “…”
Mùi máu tươi mà anh bạo quân nói tới chẳng lẽ là máu kinh của cô?
… Mũi anh ta là mũi chó à?
Sao còn đánh hơi được cả mùi này?!
Ánh mắt Vân Phiên Phiên hơi lảng đi, mặt cô đỏ lựng, tai cô nóng lên, cô nhìn Tiêu Trường Uyên với vẻ mặt quái lạ.
“Ban nãy chàng nói thiếp bị thương, vì chàng ngửi thấy mùi máu trên người thiếp à?”
Tiêu Trường Uyên lặng thinh gật đầu.
Hàng lông mày của chàng chau lại, đôi môi mỏng mím chặt, biểu cảm trên khuôn mặt điển trai lạnh lùng cực kỳ nghiêm túc.
Hiển nhiên là đang lo lắng cho sức khỏe của Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên thấy chàng như thế, lập tức xấu hổ.
Cô không biết nên giải thích chuyện cô tới kỳ thế nào với anh bạo quân.
Hơi khó mở miệng…
Nhưng Tiêu Trường Uyên lại không cho cô thời gian để xấu hổ.
Chàng vươn cánh tay dài, bàn tay to xanh xao mạnh mẽ bế ngang Vân Phiên Phiên lên.
“Ta đưa nương tử đi khám đại phu.”
Vân Phiên Phiên sợ quá, lập tức ôm cổ Tiêu Trường Uyên, gương mặt nhỏ đỏ lên, má nóng rực như phải bỏng.
“Mau buông thiếp ra! Thiếp không bị thương! Thiếp không cần khám đại phu!”
Tiêu Trường Uyên sửng sốt, chàng cụp hàng mi đen dài xuống.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của chàng nhìn Vân Phiên Phiên.
“Nương tử không bị thương ư?”
Vân Phiên Phiên vội gật đầu lia lịa, mặt nóng rẫy lên, miễn cưỡng giải thích: “Thiếp chẳng qua chỉ bị chảy nước hồi thôi.”
(Nước hồi: quỳ thủy: cách gọi kinh nguyệt của phụ nữ ở thời cổ đại)
Tiêu Trường Uyên ngẩn người, nhíu mày.
“Nước hồi là sao?”
Vân Phiên Phiên đành phải cố công giải thích với Tiêu Trường Uyên nước hồi là gì.
Sau khi nghe xong, Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên với vẻ mặt hơi phức tạp, tựa như cô đang bịa ra một chuyện gì đó cực kì khó tin.
“Nàng nói tháng nào nàng cũng bị chảy máu không ngừng, đau bụng không dứt suốt bảy ngày, cái này gọi là đến kỳ nước hồi à?”
Vân Phiên Phiên ngượng ngùng quay mặt đi, gật gật đầu, mặt đỏ lựng tới tận mang tai.
Tiêu Trường Uyên cau mày, sự hoài nghi ánh lên trong mắt.
“Nương tử không gạt ta chứ?”
Vân Phiên Phiên: “…”
Trước giờ cô nói láo hoài mà chàng ta chưa bao giờ nghi ngờ, bây giờ cô nói thật chàng ta lại không tin à!
Quả thực chẳng biết đây là tại cô nói dối thật quá, hay là do cô nói thật quá giả trân.
Vân Phiên Phiên đỏ mặt giải thích: “Thật đấy, nếu chàng không tin thì ra hiệu thuốc mà hỏi đại phu. Phụ nữ chúng thiếp ai mà chẳng chảy nước hồi, chẳng qua có người đau, có người không đau thôi. Số thiếp không may, mỗi lần tới kỳ đều đau chết lên được.”
Cô nào chỉ không may?
Cô phải gọi là xui ấy.
Lúc ở trong cơ thể chính mình, bị đau bụng kinh thì thôi.
Nhưng nhập vào cơ thể cô cung nữ rồi mà cô còn kế thừa chứng đau bụng kinh của cô ta.
Cô đúng là xui bạt mạng.
Tiêu Trường Uyên bán tín bán nghi, tin lời Vân Phiên Phiên.
Chàng cúi người xuống, thả Vân Phiên Phiên đang nằm trong lòng mình lên giường, khẽ nhíu mày.
“Nương tử, ta phải làm sao đây?”
Vân Phiên Phiên quấn chặt người bằng chăn, đỏ mặt nói: “Chàng đun ít nước đường đỏ nóng cho thiếp uống trước đã.”
Tiêu Trường Uyên đáp: “Được.”
Vân Phiên Phiên nằm trong chăn, bụng quặn lên từng cơn.
Cô đau đến mức cuộn tròn người lại.
Sắc mặt vốn hồng hào của Vân Phiên Phiên dần trở nên trắng bệch.
Cô cảm thấy bụng mình như có một cái chong chóng đang thong thả quay tròn, tất cả kinh mạch đều bị chong chóng quậy lại với nhau. Nó chậm chạp xé rách thân thể cô, cắt vào máu thịt cô, khiến cô rét run cả người, lẩy bà lẩy bẩy.
Cô đau tới nỗi hàng mày đẹp nhíu chặt, vầng trán xanh xao túa đầy mồ hôi lạnh.
Tiêu Trường Uyên nhanh chóng đun xong nước nóng, chàng rót nước đường đỏ nóng hầm hập vào cốc, bưng tới cho Vân Phiên Phiên.
Thấy sắc mặt trắng bệch vì đau của Vân Phiên Phiên.
Tim chàng tự dưng thắt lại.
Chàng chưa từng thấy nương tử nhà chàng yếu ớt như thế bao giờ.
Tiêu Trường Uyên cố nén cảm giác đau đớn thắt tim, đỡ Vân Phiên Phiên ngồi dậy uống nước.
Chàng kề món nước đường đỏ sát bên miệng cô, nhìn cô nuốt từng ngụm.
Vân Phiên Phiên uống xong cốc nước đường đỏ nóng hầm hập, chôn cơ thể lạnh toát trong chăn, thấy hối hận muôn phần.
“Thiếp quên mua bình nước nóng…”
Để chào đón mùa dâu tới, cô đã mua đường đỏ và khố mặc lúc kinh nguyệt trên phố huyện, nhưng cô lại quên mua bình nước nóng.
Tiêu Trường Uyên hỏi: “Nàng cần bình nước nóng làm gì?”
Vân Phiên Phiên mặt mày xanh mét, giải thích: “Đắp bình nước nóng lên bụng cũng có thể giảm chút đau đớn.”
Nói tới đây, Vân Phiên Phiên đột nhiên nhớ ra trong nhiều tiểu thuyết, mỗi khi nữ chính tới kỳ, nam chính đều dùng nội lực và võ công để ủ bụng cho nữ chính. Mắt cô sáng lên: “Phu quân, chàng mau dùng nội lực của chàng để ủ bụng cho thiếp đi.”
Tiêu Trường Uyên mất đi ký ức, nhưng không mất võ công.
Nghe Vân Phiên Phiên nói vậy, Tiêu Trường Uyên bắt đầu tìm kiếm nội lực trong người mình.
Chàng nhanh chóng tìm ra nguồn sức mạnh tràn trề trong cơ thể. Sau đó chàng bắt đầu vận dụng nó, dẫn nó ra.
Tiêu Trường Uyên dán tay mình lên bụng Vân Phiên Phiên.
Cách một lớp xiêm y mỏng, dòng nội lực mạnh mẽ không ngừng chảy cuồn cuộn vào người Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên cảm nhận được nguồn nội lực ấm áp dài lâu và dịu dàng kia.
Tựa như một suối nước nóng.
Nó dần bao phủ khắp người cô, khiến thân thể cô giãn ra.
Dần dà, bụng cô không còn cảm giác đau nữa.
Vân Phiên Phiên chớp chớp đôi mắt ướt, ngỡ ngàng nhìn Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên thì thầm hỏi: “Nương tử cảm thấy sao rồi?”
Vân Phiên Phiên nhiệt tình bày tỏ: “Phu quân, thiếp yêu chàng quá chừng!”
Hóa ra nội lực của tên ranh này xài còn ngon hơn bình sưởi!
Tiêu Trường Uyên nghe Vân Phiên Phiên nói vậy, vành tai trắng nõn như ngọc nhuộm thành màu hồng.
Chàng nghiêng khuôn mặt tuấn tú đi, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trước kia chàng cực kỳ sợ lời ngon tiếng ngọt của vợ chàng.
Nhưng bây giờ, chàng lại cảm thấy lời ngon tiếng ngọt vợ chàng nói vô cùng du dương êm tai.
Bởi vì ít nhất điều này chứng tỏ vợ chàng đang khoẻ như vâm tràn trề sức sống.
Chàng đúng là càng ngày càng không có giới hạn cuối.
Yêu chính là liên tiếp thua cuộc, không ngừng nhượng bộ, chẳng còn giới hạn cuối cùng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Trường Uyên: Ta có nương tử là đủ rồi, còn cần giới hạn làm gì?
Vân Phiên Phiên:…
[HẾT CHƯƠNG 22]
Khố/đai kinh nguyệt là một miếng vải dài, dùng để quấn chặt phần thân dưới vào những ngày “đến tháng”. Những tấm vải này sau khi sử dụng có thể giặt sạch và tái sử dụng nhiều lần. Các phụ nữ giàu có sẽ chuẩn bị bông sạch và một số vật đắt tiền khác để đặt vào túi nhỏ ở mặt trong của “đai kinh nguyệt” để thấm hút máu. Tuy nhiên, bông không dễ thấm hút chất lỏng nên họ mới sử dụng vật liệu dễ thấm hút hơn là tro gỗ, sau này dùng giấy, giấy bồi. Link.
Tác giả :
Nhất Niệm Tịch Vụ