Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy
Chương 86: Ngoại truyện 1
Sau khi diễn tập kết thúc, hôn lễ cử hành đúng hạn, nhà họ Phó cũng coi như dễ dàng, cha Phó mẹ Phó cũng không cần cả ngày quan tâm đứa nhỏ không ai thèm lấy, còn ông cụ Phó cũng rộng lòng hơn.
Hoàn hảo chính là Đường Dật ở trong nhà ông nội, Phó Sủng cũng có thể trở về thăm ông cụ mỗi ngày, cũng rất thân mật với ông cụ cùng nhà, một người nếu hiểu được cám ơn, cô thì trở nên đặc biệt hiền lành.
“Gần đây không đi đơn vị với Đường Dật à?” Ông cụ nằm trong sân phơi nắng, nhìn Phó Sủng ở bên cạnh nghịch máy tính của mình, đứa nhỏ này vĩnh viễn không thể yên tĩnh chút.
Phó Sủng chỉnh xong máy tính, nhìn ông cụ: “Không phải anh ấy bận sao, cháu cũng bận, mấy ngày nữa lại cùng đơn vị.”
Từ sau biểu hiện xuất sắc lần trước khi đi theo đại đội đặc chủng, cô từ cải nát nhảy lên thành miếng mồi ngon, mấy đơn vị đã sớm chào hỏi chủ nhiệm, muốn điều cô qua, miệng chủ nhiệm Nghiêm không thể khép lại được.
Nhưng hết cách rồi, chỉ có thể như thế, lệnh hạ xuống, cô lập tức phải xuất phát, ngày hôm qua vừa rời khỏi đơn vị, hai người mới có thời gian nghỉ ngơi một chút.
“Tốt lắm, cháu là cháu gái của ông, là cháu gái nhà lão Phó, phải tiến bộ!” Cả đời ông cụ không chịu thua kém đã quen, vào lúc này vẫn là tính khí này, Phó Sủng cũng hiểu, gật đầu liên tục: “Được, được, đều nghe ngài.”
Ông cụ vui mừng, xem kịch quân đội trong ti vi, hưởng thụ Phó Sủng bên cạnh mỗi ngày.
Thời gian dễ dàng trôi qua, chớp mắt một cái, Phó Sủng không ngờ mình mang thai, đây đều là chuyện lớn với ông cụ Phó, với Đường Dật.
Bụng mỗi ngày một lớn, thời tiết cũng ngày càng lạnh, giống như mùa đông thật sự đến đây, trong nhà cũng mở hệ thống sưởi, mùa đông ở Tứ Cửu thành rất lạnh, làm cho người ta làm ổ trong nhà cũng không muốn ra cửa.
Nhưng Đường Dật rất bận rộn, anh là lính đặc chủng, bất cứ lúc nào cũng có thể làm nhiệm vụ, tất cả diễn tập lớn nhỏ càng không phải nói, có lúc Đường Dật trở lại lúc ba giờ, chỉ vì muốn trông thấy Phó Sủng.
Đôi khi Phó Sủng ở trong sở nghiên cứu, Đường Dật thở hổn hển liếc nhìn Phó Sủng, đặt đồ ăn trong tay xuống, chỉ nói một câu: “Anh phải làm nhiệm vụ, chờ anh trở lại.”
Trước kia còn không có cảm giác, nhưng Phó Sủng cảm thấy kể từ sau khi mình mang thai thì trở nên yếu ớt rất nhiều, lệ thuộc vào Đường Dật cũng nhiều hơn, nghe Đường Dật nói lời này lập tức đặc biệt mất hứng.
Nhưng ngay cả cơ hội nổi giận cũng không có, ngay cả cơ hội được dỗ dành cũng không có, Đường Dật dieendaanleequuydonn phải đi làm nhiệm vụ, nhìn bóng lưng đi xa, Phó Sủng vuốt ve bụng, cố nén nước mắt trong mắt.
Phó Sủng chính là Phó Sủng, sẽ không khóc, sẽ không bị chút khó khăn này đánh ngã.
Mỗi lần Đường Dật làm nhiệm vụ trở lại cũng sẽ ra sức tự trách, nhưng quân trang kia mặc lên người, ngay cả tự trách sắp chết, đến giờ phút lên đường cũng không cho phép trì hoãn chút nào, bọn họ chính là phòng tuyến cuối cùng.
Bụng ngày một lớn, mùa đông càng lạnh hơn, Phó Sủng nói với chủ nhiệm Nghiêm về nhà nghỉ ngơi.
Như thế cũng bắt đầu nghỉ sinh, cô giống như tất cả quân tẩu, cô phải thừa nhận chồng không thể hầu hạ bên cạnh, nghỉ sinh không có ở đây, thậm chí sinh ocn, anh không chắc có thể xuất hiện chuẩn bị.
Có lúc ngồi trên ban công, ngồi cho tới qua trưa, mẹ Đường nhìn thấy Phó Sủng hơi trầm mặc, đi qua trêu chọc cô: “Ơ, con gái cưng nhà ta không thích nói chuyện nữa à, đây là nhịp điệu gì, tính về sau nuôi cho mẹ một cháu trai khôn ngoan?”
“Mẹ, sao mẹ biết là cháu trai, vậy lỡ như là cháu gái thì làm thế nào?” Phó Sủng quay đầu cười nhìn mẹ Đường, kể từ sau khi cô gả tới đây, mẹ Đường Dật càng thêm yêu thương cô.
Hết sức cưng chiều, giống như con gái ruột, Phó Sủng cẩm thấy có lúc con người sẽ thay đổi.
“Vậy thì quá tốt, mẹ hy vọng là cháu gái, có vẻ tín nhiệm hơn thằng nhóc Đường Dật kia nhiều, mẹ có thể dạy con bé khiêu vũ, ca hát, có thể để con bé mặc như công chúa nhỏ.” Mẹ Đường Dật như đứa bé tưởng tượng dáng vẻ cháu gái lớn lên, miêu tả cho Phó Sủng nghe, mẹ Đường Dật là cô giáo dạy ba lê, hiểu được ảo tưởng của phụ nữ, đều có lòng ngây thơ chất phác mà tốt đẹp, chỉ có điều phụ nữ như vậy dễ rơi vào một trạng thái, có lúc sẽ mắc kẹt trong tư tưởng đó.
Nghe mẹ Đường miêu tả, Phó Sủng vừa gặm trái cây, cười đến ngửa trước ngửa sau: “Vậy lỡ như sinh ra bé giống hệt con, làm bậy thì sao?”
“Vậy thì đưa đi làm lính, hơn nữa sao sẽ làm bậy?” Vẻ mặt mẹ Đường Dật không vui, “Cháu gái nhà họ Đường chúng ta, mạnh hơn ai khác, dám nói không tốt, mẹ sẽ trở mặt với người đó.”
Phó Sủng cười vui vẻ, tâm trạng của mẹ như vậy giống như ông nội đối với mình năm đó, chính là che chở này, cô mới có thể làm bậy chứ?
Có lúc yêu chính là như vậy, rất khó làm cho người ta hiểu, còn về cha Đường Dật, càng cực kỳ vui vẻ, mỗi ngày die.enda anle.equy ydonn đều nghiên cứu sách dạy nấu ăn, nghiên cứu nuôi dưỡng con nít, còn để tâm hơn khi Đường Dật ra đời.
Ông làm đàn ông, từng đi lính, càng có thể hiểu khổ cực của con trai, bây giờ ông lui về, con trai cũng bận rộn, ông càng nên chăm sóc thật tốt mẹ Đường Dật, con dâu, còn có cháu trai tương lai của ông, để thằng nhóc kia có thể yên tâm đi làm lính.
Mặc bộ quần áo này, làm một người lính tốt.
“Tới đây, nếm thử một chút canh gà cha mới làm, gà này cha lừa từ nhà lão Lâm sản phẩm nông thôn tinh khiết nuôi trong nhà, không ăn thức ăn gia súc.” Cha Đường thận trọng bưng cháo gà lên.
Từ lúc lừa từ nhà lão Lâm tới đây, lão Lâm còn nói, về sau thứ cho không tiếp đãi!
Phó Sủng nhìn cháo gà, khẽ nhíu mày: “Cha, người xem cả ngày con đều ăn gì, sao lại uống canh gà?”
Mỗi ngày được phục vụ còn thoải mái hơn lão phật gia, cô sự mình sẽ thành lười.
“Nhìn con bé này xem, đây không phải thân thể có quan trọng không, nghe lời, mẹ con cũng uống chút, tốt cho thân thể.” Cha Đường Dật vẫn mời hai người uống canh gà, càng ngày càng có tư thái của gia đình chồng nấu ăn, khiến mẹ Đường Dật cũng cảm thấy hạnh phúc.
Thật ra thì hạnh phúc thật sự đơn giản như vậy, không có yêu cầu xa vời dư thừa.
“Gần đây Đường Dật có về nhà không? Nửa tháng cũng không có một cú điện thoại.” Mẹ Đường Dật buông chén canh trong tay, hỏi cha Đường Dật, đứa nhỏ này bận rộn, bà cũng không thể nói cái gì.
Cha Đường Dật nhìn chằm chằm Phó Sủng uống canh gà, tránh cho đứa nhỏ này làm đổ, cũng không quay đầu lại trả lời: “Đó không phải làm nhiệm vụ sao? Làm gì có thời gian, xem chừng chắc sắp trở lại.”
Hoàn hảo chính là Đường Dật ở trong nhà ông nội, Phó Sủng cũng có thể trở về thăm ông cụ mỗi ngày, cũng rất thân mật với ông cụ cùng nhà, một người nếu hiểu được cám ơn, cô thì trở nên đặc biệt hiền lành.
“Gần đây không đi đơn vị với Đường Dật à?” Ông cụ nằm trong sân phơi nắng, nhìn Phó Sủng ở bên cạnh nghịch máy tính của mình, đứa nhỏ này vĩnh viễn không thể yên tĩnh chút.
Phó Sủng chỉnh xong máy tính, nhìn ông cụ: “Không phải anh ấy bận sao, cháu cũng bận, mấy ngày nữa lại cùng đơn vị.”
Từ sau biểu hiện xuất sắc lần trước khi đi theo đại đội đặc chủng, cô từ cải nát nhảy lên thành miếng mồi ngon, mấy đơn vị đã sớm chào hỏi chủ nhiệm, muốn điều cô qua, miệng chủ nhiệm Nghiêm không thể khép lại được.
Nhưng hết cách rồi, chỉ có thể như thế, lệnh hạ xuống, cô lập tức phải xuất phát, ngày hôm qua vừa rời khỏi đơn vị, hai người mới có thời gian nghỉ ngơi một chút.
“Tốt lắm, cháu là cháu gái của ông, là cháu gái nhà lão Phó, phải tiến bộ!” Cả đời ông cụ không chịu thua kém đã quen, vào lúc này vẫn là tính khí này, Phó Sủng cũng hiểu, gật đầu liên tục: “Được, được, đều nghe ngài.”
Ông cụ vui mừng, xem kịch quân đội trong ti vi, hưởng thụ Phó Sủng bên cạnh mỗi ngày.
Thời gian dễ dàng trôi qua, chớp mắt một cái, Phó Sủng không ngờ mình mang thai, đây đều là chuyện lớn với ông cụ Phó, với Đường Dật.
Bụng mỗi ngày một lớn, thời tiết cũng ngày càng lạnh, giống như mùa đông thật sự đến đây, trong nhà cũng mở hệ thống sưởi, mùa đông ở Tứ Cửu thành rất lạnh, làm cho người ta làm ổ trong nhà cũng không muốn ra cửa.
Nhưng Đường Dật rất bận rộn, anh là lính đặc chủng, bất cứ lúc nào cũng có thể làm nhiệm vụ, tất cả diễn tập lớn nhỏ càng không phải nói, có lúc Đường Dật trở lại lúc ba giờ, chỉ vì muốn trông thấy Phó Sủng.
Đôi khi Phó Sủng ở trong sở nghiên cứu, Đường Dật thở hổn hển liếc nhìn Phó Sủng, đặt đồ ăn trong tay xuống, chỉ nói một câu: “Anh phải làm nhiệm vụ, chờ anh trở lại.”
Trước kia còn không có cảm giác, nhưng Phó Sủng cảm thấy kể từ sau khi mình mang thai thì trở nên yếu ớt rất nhiều, lệ thuộc vào Đường Dật cũng nhiều hơn, nghe Đường Dật nói lời này lập tức đặc biệt mất hứng.
Nhưng ngay cả cơ hội nổi giận cũng không có, ngay cả cơ hội được dỗ dành cũng không có, Đường Dật dieendaanleequuydonn phải đi làm nhiệm vụ, nhìn bóng lưng đi xa, Phó Sủng vuốt ve bụng, cố nén nước mắt trong mắt.
Phó Sủng chính là Phó Sủng, sẽ không khóc, sẽ không bị chút khó khăn này đánh ngã.
Mỗi lần Đường Dật làm nhiệm vụ trở lại cũng sẽ ra sức tự trách, nhưng quân trang kia mặc lên người, ngay cả tự trách sắp chết, đến giờ phút lên đường cũng không cho phép trì hoãn chút nào, bọn họ chính là phòng tuyến cuối cùng.
Bụng ngày một lớn, mùa đông càng lạnh hơn, Phó Sủng nói với chủ nhiệm Nghiêm về nhà nghỉ ngơi.
Như thế cũng bắt đầu nghỉ sinh, cô giống như tất cả quân tẩu, cô phải thừa nhận chồng không thể hầu hạ bên cạnh, nghỉ sinh không có ở đây, thậm chí sinh ocn, anh không chắc có thể xuất hiện chuẩn bị.
Có lúc ngồi trên ban công, ngồi cho tới qua trưa, mẹ Đường nhìn thấy Phó Sủng hơi trầm mặc, đi qua trêu chọc cô: “Ơ, con gái cưng nhà ta không thích nói chuyện nữa à, đây là nhịp điệu gì, tính về sau nuôi cho mẹ một cháu trai khôn ngoan?”
“Mẹ, sao mẹ biết là cháu trai, vậy lỡ như là cháu gái thì làm thế nào?” Phó Sủng quay đầu cười nhìn mẹ Đường, kể từ sau khi cô gả tới đây, mẹ Đường Dật càng thêm yêu thương cô.
Hết sức cưng chiều, giống như con gái ruột, Phó Sủng cẩm thấy có lúc con người sẽ thay đổi.
“Vậy thì quá tốt, mẹ hy vọng là cháu gái, có vẻ tín nhiệm hơn thằng nhóc Đường Dật kia nhiều, mẹ có thể dạy con bé khiêu vũ, ca hát, có thể để con bé mặc như công chúa nhỏ.” Mẹ Đường Dật như đứa bé tưởng tượng dáng vẻ cháu gái lớn lên, miêu tả cho Phó Sủng nghe, mẹ Đường Dật là cô giáo dạy ba lê, hiểu được ảo tưởng của phụ nữ, đều có lòng ngây thơ chất phác mà tốt đẹp, chỉ có điều phụ nữ như vậy dễ rơi vào một trạng thái, có lúc sẽ mắc kẹt trong tư tưởng đó.
Nghe mẹ Đường miêu tả, Phó Sủng vừa gặm trái cây, cười đến ngửa trước ngửa sau: “Vậy lỡ như sinh ra bé giống hệt con, làm bậy thì sao?”
“Vậy thì đưa đi làm lính, hơn nữa sao sẽ làm bậy?” Vẻ mặt mẹ Đường Dật không vui, “Cháu gái nhà họ Đường chúng ta, mạnh hơn ai khác, dám nói không tốt, mẹ sẽ trở mặt với người đó.”
Phó Sủng cười vui vẻ, tâm trạng của mẹ như vậy giống như ông nội đối với mình năm đó, chính là che chở này, cô mới có thể làm bậy chứ?
Có lúc yêu chính là như vậy, rất khó làm cho người ta hiểu, còn về cha Đường Dật, càng cực kỳ vui vẻ, mỗi ngày die.enda anle.equy ydonn đều nghiên cứu sách dạy nấu ăn, nghiên cứu nuôi dưỡng con nít, còn để tâm hơn khi Đường Dật ra đời.
Ông làm đàn ông, từng đi lính, càng có thể hiểu khổ cực của con trai, bây giờ ông lui về, con trai cũng bận rộn, ông càng nên chăm sóc thật tốt mẹ Đường Dật, con dâu, còn có cháu trai tương lai của ông, để thằng nhóc kia có thể yên tâm đi làm lính.
Mặc bộ quần áo này, làm một người lính tốt.
“Tới đây, nếm thử một chút canh gà cha mới làm, gà này cha lừa từ nhà lão Lâm sản phẩm nông thôn tinh khiết nuôi trong nhà, không ăn thức ăn gia súc.” Cha Đường thận trọng bưng cháo gà lên.
Từ lúc lừa từ nhà lão Lâm tới đây, lão Lâm còn nói, về sau thứ cho không tiếp đãi!
Phó Sủng nhìn cháo gà, khẽ nhíu mày: “Cha, người xem cả ngày con đều ăn gì, sao lại uống canh gà?”
Mỗi ngày được phục vụ còn thoải mái hơn lão phật gia, cô sự mình sẽ thành lười.
“Nhìn con bé này xem, đây không phải thân thể có quan trọng không, nghe lời, mẹ con cũng uống chút, tốt cho thân thể.” Cha Đường Dật vẫn mời hai người uống canh gà, càng ngày càng có tư thái của gia đình chồng nấu ăn, khiến mẹ Đường Dật cũng cảm thấy hạnh phúc.
Thật ra thì hạnh phúc thật sự đơn giản như vậy, không có yêu cầu xa vời dư thừa.
“Gần đây Đường Dật có về nhà không? Nửa tháng cũng không có một cú điện thoại.” Mẹ Đường Dật buông chén canh trong tay, hỏi cha Đường Dật, đứa nhỏ này bận rộn, bà cũng không thể nói cái gì.
Cha Đường Dật nhìn chằm chằm Phó Sủng uống canh gà, tránh cho đứa nhỏ này làm đổ, cũng không quay đầu lại trả lời: “Đó không phải làm nhiệm vụ sao? Làm gì có thời gian, xem chừng chắc sắp trở lại.”
Tác giả :
Mặc Tô Lê