Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy
Chương 18
Đường Dật gật đầu, cô nhóc này cố chấp, nhưng là người cố chấp, một khi nhận thức được thì sẽ có tiềm lực vô cùng vô tận, có thể khai thác, có thể phát huy, anh vẫn cảm thấy Phó Sủng là một bảo tàng khổng lồ, cần dần dần khám phá, hướng dẫn con đường đúng đắn.
Tầm mắt phía trước đã mơ hồ, Phó Sủng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, lực lượng để cô tiếp tục chỉ có một, Đường Dật ở đây, cô sẽ không có chuyện gì.
Cách lối ra ngày càng gần, Phó Sủng nhắm mắt lại, đột nhiên dùng sức xông ra ngoài, trên mặt mệt mỏi mang ý cười, Đường Dật mạnh mẽ tiến lên, đỡ lấy Phó Sủng ngồi xuống bên cạnh.
“Anh biết ngay em nhất định có thể làm được.” Đường Dật để Phó Sủng tựa lên giá đỡ ngồi nghỉ ngơi, bản thân cầm nón lính, quạt mát cho Phó Sủng, lại đưa bình nước quân dụng cho Phó Sủng.
Phó Sủng nhận lấy, ực mạnh vài hớp, lấy tay áo lau mồ hôi, yếu ớt nói: “Tất nhiên, tôi dùng chính tính mạng để chiến đấu!” Chuyện này quá liều mạng rồi, may mà cô thông minh, không để cho Đường Dật huấn luyện cô, nếu không thật sự bị đùa chết rồi.
Đường Dật cười nhẹ, vỗ vỗ bả vai Phó Sủng: “Ngoan, nghỉ một lát rồi tiếp tục huấn luyện, anh đi dẫn lính.”
Anh tin tưởng có một lần này, về sau Phó Sủng cũng có thể chống đỡ được, giống như phá vỡ chướng ngại, một khi lao ra được, huấn luyện sau này Phó Sủng cũng có thể từ từ tiếp thu, thích ứng.
Phó Sủng nhìn bóng lưng Đường Dật đi xa, chân mày nhíu chặt, cuối cùng cô vẫn bị Đường Dật sắp xếp vào bẫy, cố chấp sẽ bị thua thiệt, ông nội quả nhiên nói không sai.
Ngồi đây nghỉ ngơi một lát, gió mát thổi, vừa rồi huấn luyện hung ác một trận, giờ phút này khiến Phó Sủng cảm thấy cả người, cả người bỗng nhiên nhẹ đi, không thể nói tại sao, chính là cảm thấy rất vui vẻ.
“Phó Sủng, làm được hả?” Tiếu Khải ở bên kia hắng giọng nói với Phó Sủng.
“Có thể làm!” Phó Sủng đứng dậy nói, ôm bình nước quân dụng, chạy về liên đội, có lần đầu tiên, huấn luyện lần thứ hai sẽ không khó khăn như trong tưởng tượng. Tiếu Khải cũng không yêu cầu tốc độ với cô.
Dù sao là chuyên gia mật mã, không thể đạt tới trình độ của lính đặc biệt, vậy quá khó khăn.
Lính đặc biệt đều là đội quân mũi nhọn ưu tú của các nơi, trong một liên đội, mỗi người đều ưu tú, mà việc Phó Sủng phải làm chính là theo bước chân họ, không thể ảnh hưởng đến tốc độ, vậy là đủ rồi.
Cho nên Tiếu Khải cũng để cho Phó Sủng ở mức độ rộng rãi lớn.
Trải qua một đợt huấn luyện, Phó Sủng thiếu chút nữa suy sụp vì mệt mỏi, buổi chiều chính là huấn luyện chạy bộ, cô chỉ không rõ, cũng tốc độ này rồi còn phải luyện chạy bộ, hết cách rồi, cũng chỉ có thể đi theo phía sau, thỉnh thoảng túm lấy hai đóa hoa.
Nếu như bị Tiếu Khải thấy được trừng mắt, Phó Sủng cười hì hì hai tiếng, Tiếu Khải lập tức không nóng nảy, đàn ông bộ đội chính là hết cách với phụ nữ, nhất là Phó Sủng kia, vốn là đứa nhỏ, còn là kiểu đặc biệt không hiểu chuyện…
Một ngày huấn luyện trôi qua, Phó Sủng tới căn tin cũng lười ăn, tập huấn buổi tối cường độ đặc biệt lớn.
Bình thường Phó Sủng không cần tham gia, đây là Kiều Chí Vĩ đặc biệt cho, cô hận không thể cảm ơn tám đợi tổ tông của Kiều Chí Vĩ, cũng là điểm nhân đạo duy nhất mà cô cảm thấy trong lần tập huấn này.
Tùy ý khoác áo lính lên vai, Phó Sủng lấy một cuốn sách nhỏ trong túi ra, gạch một ngày, xem như đã giày vò xong một ngày.
Xuyên qua rừng hoa, đến khu nhà người thân, cả khu nhà không nhiều người ở lắm, điều kiện nơi này gian khổ, tới theo quân cũng không nhiều, không có mấy nhà sáng đèn, không hiểu sao khiến Phó Sủng cảm thấy thê lương.
Phó Sủng lên cầu thang, lúc vừa tới cửa phòng lại lui lại, nếu cô nhớ không nhầm thì nhà Đường Dật ở sát vách cô, nhìn khóa cửa chằm chằm một lúc, trên mặt Phó Sủng mang ý cười.
Vài bước trở về nhà, cầm chìa khóa mở cửa, đảo lung tung hộp công cụ trong phòng, tìm một cây kìm, kẹp hai lần, rồi xoay người ra khỏi phòng.
Phó Sủng đứng ở cửa ra vào nhìn bốn phía, thấy không có ai, cầm kìm, đến cửa nhà Đường Dật, chìa khóa trong phòng đều có hai cái, khóa cũng không khác nhau lắm, chìa khóa đương nhiên cũng không khác xa nhau, nhưng không cách nào mở được cửa nhà người ta.
Phó Sủng lấy chìa khóa trong túi, tiện tay nhét vào, đưa tay vặn vặn, quả nhiên chìa khóa bị kẹt trong ổ khóa.
Cầm kìm, Phó Sủng đưa về phía chìa khóa, dùng sức bẻ, chỉ nghe một tiếng rắc thanh thúy vang lên, ngay sau đó, nửa chìa khóa rớt cạch trên đất, Phó Sủng ngồi xổm xuống nhặt lên, lại nhìn khóa cửa nhà Đường Dật bị bị phá hỏng.
“Lần này để xem anh trở về nhà như thế nào, Đường Dật?” Nụ cười trên mặt Phó Sủng sâu hơn, không phải Đường Dật anh có năng lực sao? Anh không cố ý gây khó dễ cho Phó Sủng thì không được sao?
Có bản lĩnh anh trở về nhà đi? Có bản lĩnh thì ngả lưng ra hành lang nằm trên đất nghỉ đi, ngay cả chăn cũng không có, suy nghĩ một chút cô đều hả giận.
Người Tứ Cửu thành ai không biết, chọc ai cũng đừng chọc đến Phó Sủng cô, Đường Dật hiểu rõ hơn bất kỳ ai, còn cố ý trêu chọc cô, hoàn toàn tìm đường chết, Phó Sủng cầm kìm xoay người nghênh ngang về nhà, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Cởi bộ đồ lính bẩn thỉu, xoay người vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong thay áo ngủ, Phó Sủng lại giặt quần áo rồi phơi lên, trước kia khi học trường quân đội, vốn không giặt quần áo.
Sau khi sỹ quan huấn luyện biết cô không giặt quần áo, để cho cô giặt quần áo cho cả lớp, hết cách rồi cũng chỉ có thể học.
Phơi xong quần áo, ăn một chút thức ăn, Phó Sủng xoay người trở về phòng, ngồi trước máy vi tính, bắt đầu chơi trò chơi, ngồi chờ Đường Dật trở lại, nhìn thấy khóa cửa bị chặn lại sẽ có vẻ mặt gì, Phó Sủng tỏ vẻ rất chờ mong.
Mở máy vi tính ra, chọn cửa sổ trò chơi, Phó Sủng mất hứng trong nháy mắt, toàn thân đau nhức không thôi, ôm đồ ăn vặt, lăn lên giường, bắt đầu ăn, không nghe nhạc, sợ lúc Đường Dật trở lại sẽ bỏ qua kịch hay.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Phó Sủng ăn no, cả người mệt mỏi vô cùng buồn ngủ, người quanh năm không huấn luyện, mạnh mẽ huấn luyện đó chính là ba chữ, không chịu nổi!
Phó Sủng nằm trên giường, mí mắt trên và mí mắt dưới không ngừng đánh nhau, có công mài sắt có ngày nên kim, khi Phó Sủng đang dùng ý chí cố gắng chống đỡ chờ Đường Dật về nhà, Đường Dật trở lại.
Đường Dật đi nghiêm, vững vàng lên lầu, đến cửa nhà quay đàu nhìn thấy đèn trong phòng Phó Sủng vẫn sáng, cô nhóc này không mệt à? Lúc này còn chưa ngủ, khẳng định lại đang chơi game, lúc nào thì cô ấy mới có thể ngoan một chút vậy?
Đường Dật lấy chìa khóa trong túi ra, vừa muốn mở cửa lại phát hiện cắm hồi lâu vẫn không đút được chìa khóa vào trong ổ khóa.
Đường Dật khẽ nhíu mày, lại lấy điện thoại trong túi ra, mượn ánh đèn lờ mờ, Đường Dật ngây người, anh phát hiện cả lỗ khóa bị nửa chìa khóa bị gẫy lấp kín.
Tầm mắt phía trước đã mơ hồ, Phó Sủng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, lực lượng để cô tiếp tục chỉ có một, Đường Dật ở đây, cô sẽ không có chuyện gì.
Cách lối ra ngày càng gần, Phó Sủng nhắm mắt lại, đột nhiên dùng sức xông ra ngoài, trên mặt mệt mỏi mang ý cười, Đường Dật mạnh mẽ tiến lên, đỡ lấy Phó Sủng ngồi xuống bên cạnh.
“Anh biết ngay em nhất định có thể làm được.” Đường Dật để Phó Sủng tựa lên giá đỡ ngồi nghỉ ngơi, bản thân cầm nón lính, quạt mát cho Phó Sủng, lại đưa bình nước quân dụng cho Phó Sủng.
Phó Sủng nhận lấy, ực mạnh vài hớp, lấy tay áo lau mồ hôi, yếu ớt nói: “Tất nhiên, tôi dùng chính tính mạng để chiến đấu!” Chuyện này quá liều mạng rồi, may mà cô thông minh, không để cho Đường Dật huấn luyện cô, nếu không thật sự bị đùa chết rồi.
Đường Dật cười nhẹ, vỗ vỗ bả vai Phó Sủng: “Ngoan, nghỉ một lát rồi tiếp tục huấn luyện, anh đi dẫn lính.”
Anh tin tưởng có một lần này, về sau Phó Sủng cũng có thể chống đỡ được, giống như phá vỡ chướng ngại, một khi lao ra được, huấn luyện sau này Phó Sủng cũng có thể từ từ tiếp thu, thích ứng.
Phó Sủng nhìn bóng lưng Đường Dật đi xa, chân mày nhíu chặt, cuối cùng cô vẫn bị Đường Dật sắp xếp vào bẫy, cố chấp sẽ bị thua thiệt, ông nội quả nhiên nói không sai.
Ngồi đây nghỉ ngơi một lát, gió mát thổi, vừa rồi huấn luyện hung ác một trận, giờ phút này khiến Phó Sủng cảm thấy cả người, cả người bỗng nhiên nhẹ đi, không thể nói tại sao, chính là cảm thấy rất vui vẻ.
“Phó Sủng, làm được hả?” Tiếu Khải ở bên kia hắng giọng nói với Phó Sủng.
“Có thể làm!” Phó Sủng đứng dậy nói, ôm bình nước quân dụng, chạy về liên đội, có lần đầu tiên, huấn luyện lần thứ hai sẽ không khó khăn như trong tưởng tượng. Tiếu Khải cũng không yêu cầu tốc độ với cô.
Dù sao là chuyên gia mật mã, không thể đạt tới trình độ của lính đặc biệt, vậy quá khó khăn.
Lính đặc biệt đều là đội quân mũi nhọn ưu tú của các nơi, trong một liên đội, mỗi người đều ưu tú, mà việc Phó Sủng phải làm chính là theo bước chân họ, không thể ảnh hưởng đến tốc độ, vậy là đủ rồi.
Cho nên Tiếu Khải cũng để cho Phó Sủng ở mức độ rộng rãi lớn.
Trải qua một đợt huấn luyện, Phó Sủng thiếu chút nữa suy sụp vì mệt mỏi, buổi chiều chính là huấn luyện chạy bộ, cô chỉ không rõ, cũng tốc độ này rồi còn phải luyện chạy bộ, hết cách rồi, cũng chỉ có thể đi theo phía sau, thỉnh thoảng túm lấy hai đóa hoa.
Nếu như bị Tiếu Khải thấy được trừng mắt, Phó Sủng cười hì hì hai tiếng, Tiếu Khải lập tức không nóng nảy, đàn ông bộ đội chính là hết cách với phụ nữ, nhất là Phó Sủng kia, vốn là đứa nhỏ, còn là kiểu đặc biệt không hiểu chuyện…
Một ngày huấn luyện trôi qua, Phó Sủng tới căn tin cũng lười ăn, tập huấn buổi tối cường độ đặc biệt lớn.
Bình thường Phó Sủng không cần tham gia, đây là Kiều Chí Vĩ đặc biệt cho, cô hận không thể cảm ơn tám đợi tổ tông của Kiều Chí Vĩ, cũng là điểm nhân đạo duy nhất mà cô cảm thấy trong lần tập huấn này.
Tùy ý khoác áo lính lên vai, Phó Sủng lấy một cuốn sách nhỏ trong túi ra, gạch một ngày, xem như đã giày vò xong một ngày.
Xuyên qua rừng hoa, đến khu nhà người thân, cả khu nhà không nhiều người ở lắm, điều kiện nơi này gian khổ, tới theo quân cũng không nhiều, không có mấy nhà sáng đèn, không hiểu sao khiến Phó Sủng cảm thấy thê lương.
Phó Sủng lên cầu thang, lúc vừa tới cửa phòng lại lui lại, nếu cô nhớ không nhầm thì nhà Đường Dật ở sát vách cô, nhìn khóa cửa chằm chằm một lúc, trên mặt Phó Sủng mang ý cười.
Vài bước trở về nhà, cầm chìa khóa mở cửa, đảo lung tung hộp công cụ trong phòng, tìm một cây kìm, kẹp hai lần, rồi xoay người ra khỏi phòng.
Phó Sủng đứng ở cửa ra vào nhìn bốn phía, thấy không có ai, cầm kìm, đến cửa nhà Đường Dật, chìa khóa trong phòng đều có hai cái, khóa cũng không khác nhau lắm, chìa khóa đương nhiên cũng không khác xa nhau, nhưng không cách nào mở được cửa nhà người ta.
Phó Sủng lấy chìa khóa trong túi, tiện tay nhét vào, đưa tay vặn vặn, quả nhiên chìa khóa bị kẹt trong ổ khóa.
Cầm kìm, Phó Sủng đưa về phía chìa khóa, dùng sức bẻ, chỉ nghe một tiếng rắc thanh thúy vang lên, ngay sau đó, nửa chìa khóa rớt cạch trên đất, Phó Sủng ngồi xổm xuống nhặt lên, lại nhìn khóa cửa nhà Đường Dật bị bị phá hỏng.
“Lần này để xem anh trở về nhà như thế nào, Đường Dật?” Nụ cười trên mặt Phó Sủng sâu hơn, không phải Đường Dật anh có năng lực sao? Anh không cố ý gây khó dễ cho Phó Sủng thì không được sao?
Có bản lĩnh anh trở về nhà đi? Có bản lĩnh thì ngả lưng ra hành lang nằm trên đất nghỉ đi, ngay cả chăn cũng không có, suy nghĩ một chút cô đều hả giận.
Người Tứ Cửu thành ai không biết, chọc ai cũng đừng chọc đến Phó Sủng cô, Đường Dật hiểu rõ hơn bất kỳ ai, còn cố ý trêu chọc cô, hoàn toàn tìm đường chết, Phó Sủng cầm kìm xoay người nghênh ngang về nhà, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Cởi bộ đồ lính bẩn thỉu, xoay người vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong thay áo ngủ, Phó Sủng lại giặt quần áo rồi phơi lên, trước kia khi học trường quân đội, vốn không giặt quần áo.
Sau khi sỹ quan huấn luyện biết cô không giặt quần áo, để cho cô giặt quần áo cho cả lớp, hết cách rồi cũng chỉ có thể học.
Phơi xong quần áo, ăn một chút thức ăn, Phó Sủng xoay người trở về phòng, ngồi trước máy vi tính, bắt đầu chơi trò chơi, ngồi chờ Đường Dật trở lại, nhìn thấy khóa cửa bị chặn lại sẽ có vẻ mặt gì, Phó Sủng tỏ vẻ rất chờ mong.
Mở máy vi tính ra, chọn cửa sổ trò chơi, Phó Sủng mất hứng trong nháy mắt, toàn thân đau nhức không thôi, ôm đồ ăn vặt, lăn lên giường, bắt đầu ăn, không nghe nhạc, sợ lúc Đường Dật trở lại sẽ bỏ qua kịch hay.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Phó Sủng ăn no, cả người mệt mỏi vô cùng buồn ngủ, người quanh năm không huấn luyện, mạnh mẽ huấn luyện đó chính là ba chữ, không chịu nổi!
Phó Sủng nằm trên giường, mí mắt trên và mí mắt dưới không ngừng đánh nhau, có công mài sắt có ngày nên kim, khi Phó Sủng đang dùng ý chí cố gắng chống đỡ chờ Đường Dật về nhà, Đường Dật trở lại.
Đường Dật đi nghiêm, vững vàng lên lầu, đến cửa nhà quay đàu nhìn thấy đèn trong phòng Phó Sủng vẫn sáng, cô nhóc này không mệt à? Lúc này còn chưa ngủ, khẳng định lại đang chơi game, lúc nào thì cô ấy mới có thể ngoan một chút vậy?
Đường Dật lấy chìa khóa trong túi ra, vừa muốn mở cửa lại phát hiện cắm hồi lâu vẫn không đút được chìa khóa vào trong ổ khóa.
Đường Dật khẽ nhíu mày, lại lấy điện thoại trong túi ra, mượn ánh đèn lờ mờ, Đường Dật ngây người, anh phát hiện cả lỗ khóa bị nửa chìa khóa bị gẫy lấp kín.
Tác giả :
Mặc Tô Lê