Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu
Chương 38: Thế trận đào hoa
Hắn nheo mắt, dường như không có ý trả lời.
Tôi rầu rĩ nói: “Anh đừng nói mấy lời như người đừng hỏi những chuyện không nên biết' nữa.. Chúng ta, là vợ chồng đã làm đám cưới ma không phải sao? Vậy ít nhất nên rõ ràng với nhau.."
“Thì là hắn thấy ngươi túng dục quá độ, đi cũng đi không nổi nữa cho nên bảo ta đối xử tốt với ngươi một chút." Phong Ly Ngân lạnh lùng trả lời.
Đây là lời Tô Mộng trêu chọc tôi hôm nay, cậu ấy cái gì cũng tốt, chỉ có điều nói chuyện không lựa lời, mặt còn dày, nhưng cậu ấy cũng đâu biết lúc đó Phong Ly Ngân đang đứng cạnh tôi, giữa bạn bè với nhau nói mấy chuyện như vậy cũng không có gì là quá đáng.
Thật ra Phong Ly Ngân không phải là kẻ ham mê trụy lạc, trừ bảy ngày đó gây sức ép để tôi mang linh thai ra thì cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ mới chạm vào tôi có một lần.
Tôi xấu hổ nói tiếp: “Đúng vậy, anh giày vò tôi đã là tốt với tôi lắm rồi.."
Hắn xốc chăn lên, bàn tay to dần trượt lên, ngón tay lạnh lẽo trên làn da ấm áp của tôi như những dòng điện đang chạy làm toàn thân tôi nhịn không được mà nổi da gà.
Cuối cùng tay hắn dừng lại ở ngực tôi, chỉ vào trái tim tôi.
Hắn tiến sát đến tai tôi, hơi thở lạnh lẽo phả lên vành tai: “Bây giờ thì sao? Là tra tấn, hay cưỡng bức?"
“Ưm... đừng.” Tôi muốn nói là hắn đừng trêu tôi.
Nhưng hắn khẽ hừ một tiếng, cúi xuống bắt đầu day cắn.
Tôi che miệng, thân thể căng lên, đây đúng là tra tấn mà!
Dường như hắn rất thích kiểu này, có thể kích thích thân thể tôi đến run rẩy, lại không cần phải nhìn tôi khóc lóc thảm thiết để rồi ngày hôm sau xuống giường lưng mỏi eo đau.
Nhưng mà cái kiểu tra tấn này cũng để lại di chứng rất nghiêm trọng có biết không!
Hôm sau những chỗ bị hắn chạm qua đều trở nên sưng đỏ, mặc áo cũng còn đau, đúng là chịu cực hình mà!
Nhưng hắn thì lại nghiện, từ đó về sau, trên người tôi luôn xuất hiện những dấu hôn không bao giờ biến mất.
Làm cho tôi phải ngày ngày che giấu, bước đi thì như bay.
Tô Mộng nhịn không được hỏi: “Có bị lộn không vậy? Chẳng phải nên là cậu ép khô hắn ta chứ, sao nhìn cậu mới giống là người bị ép khô vậy?"
Tôi khoát tay, không muốn nói về chuyện này nữa, ép khô hắn? Người ta mỗi ngày không ngủ thì buổi tối cũng có thể hừng hực sinh lực, cho dù không làm tới bước cuối cùng cũng đã làm tôi mất nửa cái mạng, nhưng tôi chỉ là một kẻ ăn hoa màu ngũ cốc để lớn lên, là thường dân có thất tình lục dục thôi.
Ở trường tôi là một kẻ mờ nhạt, thuộc loại học sinh mà ngay cả chủ nhiệm lớp cũng không nhớ được tên, hơn nữa tôi còn học ngoại trú, không trọ ở trường, không có bạn cùng phòng kí túc xá, ngoại trừ Tô Mộng cũng học ngoại trú thì tôi cũng không thân với các bạn học khác.
Nhưng Tô Mộng không giống vậy, da mặt dày chỗ nào cũng chơi được, nhờ sự tuyên truyền của cậu ta, các bạn học khác đều biết tôi biết về phong thủy, tiếng đồn xa tới người cần nghe, đã có người lặng lẽ tìm tới, hơn nữa Tô Mộng còn truyền lời giúp người ta.
“Cô Tiểu Uông bảo muốn mời cậu đến xem giúp bố cục nhà cô ấy, hỏi cậu khi nào rảnh, còn hứa xong việc sẽ cho cậu một bao lì xì lớn đỏ tươi." Tô Mộng gửi tôi thông tin liên lạc của cô Tiểu Uông.
Tôi không muốn đi cho lắm, dù sao làm mấy chuyện “mê tín dị đoan" này ở trường cũng không tốt lắm, hơn nữa có lì xì hay không thì cũng không sao vì dù sao tôi cũng sẽ giới thiệu người ta tới mua đồ ở nhà tôi... Anh tôi kiếm được tiền cũng như nhau mà thôi.
Nhưng mà cô Tiểu Uông cầu khẩn cả ngày, tôi nghĩ cô còn dạy tôi mấy môn nữa, cũng không dám từ chối thẳng thừng lắm, dùng dằng hai ngày thì bị Phong Ly Ngân nhìn thấy tin nhắn.
"Đi xem phong thủy cũng không có gì nguy hiểm, nhà họ Quan các ngươi tuy rằng không phải phong thủy thế gia nhưng cũng là người trong nghề, đi xem đi.” Hắn thản nhiên nói.
"Nhưng tôi là gà mờ, tự học thành tài..." Tôi lè lưỡi: “Cũng toàn dựa vào mấy thứ anh cho tôi, tôi mới dám đi."
Hắn cười như không cười nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ trêu chọc: “Nếu ngươi đã biết trên người mình có pháp lực duy trì thì sợ gì?"
Tôi thấy tâm trạng hẳn gần đây không tồi, mỗi buổi tối đều hành hạ để lại dấu hôn trên ngực tôi như tìm được món đồ chơi mới, cho nên thái độ đã ôn hòa hơn với tôi rất nhiều, tôi do dự hỏi: “Vậy thì... anh đi theo giúp tôi đi?”
"Ngươi muốn bị giáo sư của mình xem là kẻ điên sao?" Hai cánh môi mỏng của hắn phun ra lời nói đầy tổn thương.
".Anh có thể biến ra thực thể mà, coi như dạy tôi tích lũy kinh nghiệm đi, không chừng sau này tôi lợi hại rồi có thể hỗ trợ duy trì cái pháp trận ở thôn Hoàng Đạo thì sao?" Tôi cười nhìn về phía hắn.
Mấy lời này tôi chỉ nói giỡn chơi thôi, thôn Hoàng Đạo là nơi nào, cái pháp trận kia trông như thế nào tôi còn không biết nữa là.
Ai ngờ Phong Ly Ngân như bị choáng cả người, một lớp băng lạnh giá lập tức phủ lên trên mặt, ánh mắt hắn nhìn tôi như phóng điện, hỏi: “Ngươi nói cái gì?"
Tôi sợ ngây người, tại sao không khí lại chuyển biến đột ngột đến vậy?
Mấy ngày nay tôi bắt đầu có tí xíu "được sủng mà kiêu", cho rằng có thể cùng hắn trò chuyện như “vợ chồng" bình thường.
Thì ra tất cả chỉ là vọng tưởng của tôi.
Thứ tình cảm kỳ diệu giữa chúng tôi chỉ tồn tại vào đêm khuya, lúc hắn lưu luyến trước ngực tôi.
Tôi vội dẹp tâm trạng của mình đi, lắc đầu nói: "Tôi chỉ nói đùa thôi, anh cũng đâu nói tôi không được nói những lời như vậy.."
Đôi mắt sâu thẳm của hắn tối lại, ánh mắt rất phức tạp.
Tôi không hiểu gì, đành phải chui vào chăn, làm bộ ngủ để thoát khỏi bầu không khí đang bị đóng băng này.
Cô Tiểu Uông nổi tiếng là cô giáo xinh đẹp trong khoa, cô chưa lập gia đình, dáng người xinh đẹp giống như người mẫu, ngực nhỏ tinh xảo, eo nhỏ chân dài, mỗi một bước đi đều là phong cảnh.
Tuy rằng cô đã ba mươi mốt nhưng sự xinh đẹp và khí chất làm cho người theo đuổi cô xếp thành hàng, nhưng mà cô cũng chẳng tiến tới với ai, mọi người đều nói cô quá cao ngạo coi chừng thành gái lỡ thì rồi mới chịu lập gia đình.
Nhìn đôi chân được các nam sinh cảm thán rằng có thể chơi cả năm” kia trên đôi giày cao gót đi trước mặt tôi, tôi chỉ có thể âm thầm hâm mộ.
"Trò Quan, chờ cô lái xe đến... A, anh, anh là ai?” Giọng nói của cô Tiểu Uống tràn đầy kinh ngạc.
Ánh mắt tôi rời khỏi đùi cô ấy, ngẩng đầu thì nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Phong Ly Ngân.
Hắn, hắn đến sao?
Phong Ly Ngân không nói lời nào, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu như... tự mình hiểu đi, đổ mồ hôi.
Tôi nhanh chóng giải thích: “Cô Tiểu Uông, đây là bạn bạn bạn bạn trai em... anh ấy hiểu phong thủy hơn em, em sợ xem sai nên gọi anh ấy đi cùng."
Cô Tiểu Uông cười nửa ngày, nói rằng tôi có bạn trai đẹp trai như vậy mà còn nói lắp là sao? Đi thôi, lên xe.
Tôi và Phong Ly Ngân ngồi ở ghế sau, hắn trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi nhìn chiếc xe một lượt, kinh ngạc nói: “Cô, xe cô chắc mắc tiền lắm nhỉ?”
Cô Tiểu Uông cười đầy ẩn ý, khách sáo trả lời tôi: “Không đến nỗi, cỡ một triệu tệ thôi, trò Quan, chuyện hôm nay em giữ bí mật giúp cô nha."
Giữ bí mật? Tôi không hiểu ý cô cho lắm, cho đến khi vào nhà cô, tôi bị căn nhà trang hoàng xa hoa làm cho mù mắt chó, cô ấy giàu như vậy luôn? Vậy còn đi làm giáo viên làm chi!
Phong Ly Ngân thản nhiên nhìn quanh một vòng, nói nhỏ vào tai tôi: “Thúc tình trận."
Tôi rầu rĩ nói: “Anh đừng nói mấy lời như người đừng hỏi những chuyện không nên biết' nữa.. Chúng ta, là vợ chồng đã làm đám cưới ma không phải sao? Vậy ít nhất nên rõ ràng với nhau.."
“Thì là hắn thấy ngươi túng dục quá độ, đi cũng đi không nổi nữa cho nên bảo ta đối xử tốt với ngươi một chút." Phong Ly Ngân lạnh lùng trả lời.
Đây là lời Tô Mộng trêu chọc tôi hôm nay, cậu ấy cái gì cũng tốt, chỉ có điều nói chuyện không lựa lời, mặt còn dày, nhưng cậu ấy cũng đâu biết lúc đó Phong Ly Ngân đang đứng cạnh tôi, giữa bạn bè với nhau nói mấy chuyện như vậy cũng không có gì là quá đáng.
Thật ra Phong Ly Ngân không phải là kẻ ham mê trụy lạc, trừ bảy ngày đó gây sức ép để tôi mang linh thai ra thì cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ mới chạm vào tôi có một lần.
Tôi xấu hổ nói tiếp: “Đúng vậy, anh giày vò tôi đã là tốt với tôi lắm rồi.."
Hắn xốc chăn lên, bàn tay to dần trượt lên, ngón tay lạnh lẽo trên làn da ấm áp của tôi như những dòng điện đang chạy làm toàn thân tôi nhịn không được mà nổi da gà.
Cuối cùng tay hắn dừng lại ở ngực tôi, chỉ vào trái tim tôi.
Hắn tiến sát đến tai tôi, hơi thở lạnh lẽo phả lên vành tai: “Bây giờ thì sao? Là tra tấn, hay cưỡng bức?"
“Ưm... đừng.” Tôi muốn nói là hắn đừng trêu tôi.
Nhưng hắn khẽ hừ một tiếng, cúi xuống bắt đầu day cắn.
Tôi che miệng, thân thể căng lên, đây đúng là tra tấn mà!
Dường như hắn rất thích kiểu này, có thể kích thích thân thể tôi đến run rẩy, lại không cần phải nhìn tôi khóc lóc thảm thiết để rồi ngày hôm sau xuống giường lưng mỏi eo đau.
Nhưng mà cái kiểu tra tấn này cũng để lại di chứng rất nghiêm trọng có biết không!
Hôm sau những chỗ bị hắn chạm qua đều trở nên sưng đỏ, mặc áo cũng còn đau, đúng là chịu cực hình mà!
Nhưng hắn thì lại nghiện, từ đó về sau, trên người tôi luôn xuất hiện những dấu hôn không bao giờ biến mất.
Làm cho tôi phải ngày ngày che giấu, bước đi thì như bay.
Tô Mộng nhịn không được hỏi: “Có bị lộn không vậy? Chẳng phải nên là cậu ép khô hắn ta chứ, sao nhìn cậu mới giống là người bị ép khô vậy?"
Tôi khoát tay, không muốn nói về chuyện này nữa, ép khô hắn? Người ta mỗi ngày không ngủ thì buổi tối cũng có thể hừng hực sinh lực, cho dù không làm tới bước cuối cùng cũng đã làm tôi mất nửa cái mạng, nhưng tôi chỉ là một kẻ ăn hoa màu ngũ cốc để lớn lên, là thường dân có thất tình lục dục thôi.
Ở trường tôi là một kẻ mờ nhạt, thuộc loại học sinh mà ngay cả chủ nhiệm lớp cũng không nhớ được tên, hơn nữa tôi còn học ngoại trú, không trọ ở trường, không có bạn cùng phòng kí túc xá, ngoại trừ Tô Mộng cũng học ngoại trú thì tôi cũng không thân với các bạn học khác.
Nhưng Tô Mộng không giống vậy, da mặt dày chỗ nào cũng chơi được, nhờ sự tuyên truyền của cậu ta, các bạn học khác đều biết tôi biết về phong thủy, tiếng đồn xa tới người cần nghe, đã có người lặng lẽ tìm tới, hơn nữa Tô Mộng còn truyền lời giúp người ta.
“Cô Tiểu Uông bảo muốn mời cậu đến xem giúp bố cục nhà cô ấy, hỏi cậu khi nào rảnh, còn hứa xong việc sẽ cho cậu một bao lì xì lớn đỏ tươi." Tô Mộng gửi tôi thông tin liên lạc của cô Tiểu Uông.
Tôi không muốn đi cho lắm, dù sao làm mấy chuyện “mê tín dị đoan" này ở trường cũng không tốt lắm, hơn nữa có lì xì hay không thì cũng không sao vì dù sao tôi cũng sẽ giới thiệu người ta tới mua đồ ở nhà tôi... Anh tôi kiếm được tiền cũng như nhau mà thôi.
Nhưng mà cô Tiểu Uông cầu khẩn cả ngày, tôi nghĩ cô còn dạy tôi mấy môn nữa, cũng không dám từ chối thẳng thừng lắm, dùng dằng hai ngày thì bị Phong Ly Ngân nhìn thấy tin nhắn.
"Đi xem phong thủy cũng không có gì nguy hiểm, nhà họ Quan các ngươi tuy rằng không phải phong thủy thế gia nhưng cũng là người trong nghề, đi xem đi.” Hắn thản nhiên nói.
"Nhưng tôi là gà mờ, tự học thành tài..." Tôi lè lưỡi: “Cũng toàn dựa vào mấy thứ anh cho tôi, tôi mới dám đi."
Hắn cười như không cười nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ trêu chọc: “Nếu ngươi đã biết trên người mình có pháp lực duy trì thì sợ gì?"
Tôi thấy tâm trạng hẳn gần đây không tồi, mỗi buổi tối đều hành hạ để lại dấu hôn trên ngực tôi như tìm được món đồ chơi mới, cho nên thái độ đã ôn hòa hơn với tôi rất nhiều, tôi do dự hỏi: “Vậy thì... anh đi theo giúp tôi đi?”
"Ngươi muốn bị giáo sư của mình xem là kẻ điên sao?" Hai cánh môi mỏng của hắn phun ra lời nói đầy tổn thương.
".Anh có thể biến ra thực thể mà, coi như dạy tôi tích lũy kinh nghiệm đi, không chừng sau này tôi lợi hại rồi có thể hỗ trợ duy trì cái pháp trận ở thôn Hoàng Đạo thì sao?" Tôi cười nhìn về phía hắn.
Mấy lời này tôi chỉ nói giỡn chơi thôi, thôn Hoàng Đạo là nơi nào, cái pháp trận kia trông như thế nào tôi còn không biết nữa là.
Ai ngờ Phong Ly Ngân như bị choáng cả người, một lớp băng lạnh giá lập tức phủ lên trên mặt, ánh mắt hắn nhìn tôi như phóng điện, hỏi: “Ngươi nói cái gì?"
Tôi sợ ngây người, tại sao không khí lại chuyển biến đột ngột đến vậy?
Mấy ngày nay tôi bắt đầu có tí xíu "được sủng mà kiêu", cho rằng có thể cùng hắn trò chuyện như “vợ chồng" bình thường.
Thì ra tất cả chỉ là vọng tưởng của tôi.
Thứ tình cảm kỳ diệu giữa chúng tôi chỉ tồn tại vào đêm khuya, lúc hắn lưu luyến trước ngực tôi.
Tôi vội dẹp tâm trạng của mình đi, lắc đầu nói: "Tôi chỉ nói đùa thôi, anh cũng đâu nói tôi không được nói những lời như vậy.."
Đôi mắt sâu thẳm của hắn tối lại, ánh mắt rất phức tạp.
Tôi không hiểu gì, đành phải chui vào chăn, làm bộ ngủ để thoát khỏi bầu không khí đang bị đóng băng này.
Cô Tiểu Uông nổi tiếng là cô giáo xinh đẹp trong khoa, cô chưa lập gia đình, dáng người xinh đẹp giống như người mẫu, ngực nhỏ tinh xảo, eo nhỏ chân dài, mỗi một bước đi đều là phong cảnh.
Tuy rằng cô đã ba mươi mốt nhưng sự xinh đẹp và khí chất làm cho người theo đuổi cô xếp thành hàng, nhưng mà cô cũng chẳng tiến tới với ai, mọi người đều nói cô quá cao ngạo coi chừng thành gái lỡ thì rồi mới chịu lập gia đình.
Nhìn đôi chân được các nam sinh cảm thán rằng có thể chơi cả năm” kia trên đôi giày cao gót đi trước mặt tôi, tôi chỉ có thể âm thầm hâm mộ.
"Trò Quan, chờ cô lái xe đến... A, anh, anh là ai?” Giọng nói của cô Tiểu Uống tràn đầy kinh ngạc.
Ánh mắt tôi rời khỏi đùi cô ấy, ngẩng đầu thì nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Phong Ly Ngân.
Hắn, hắn đến sao?
Phong Ly Ngân không nói lời nào, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu như... tự mình hiểu đi, đổ mồ hôi.
Tôi nhanh chóng giải thích: “Cô Tiểu Uông, đây là bạn bạn bạn bạn trai em... anh ấy hiểu phong thủy hơn em, em sợ xem sai nên gọi anh ấy đi cùng."
Cô Tiểu Uông cười nửa ngày, nói rằng tôi có bạn trai đẹp trai như vậy mà còn nói lắp là sao? Đi thôi, lên xe.
Tôi và Phong Ly Ngân ngồi ở ghế sau, hắn trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi nhìn chiếc xe một lượt, kinh ngạc nói: “Cô, xe cô chắc mắc tiền lắm nhỉ?”
Cô Tiểu Uông cười đầy ẩn ý, khách sáo trả lời tôi: “Không đến nỗi, cỡ một triệu tệ thôi, trò Quan, chuyện hôm nay em giữ bí mật giúp cô nha."
Giữ bí mật? Tôi không hiểu ý cô cho lắm, cho đến khi vào nhà cô, tôi bị căn nhà trang hoàng xa hoa làm cho mù mắt chó, cô ấy giàu như vậy luôn? Vậy còn đi làm giáo viên làm chi!
Phong Ly Ngân thản nhiên nhìn quanh một vòng, nói nhỏ vào tai tôi: “Thúc tình trận."
Tác giả :
Kiến Tự Như Diện