Môi Súng (Thần Thương)
Chương 23
Edit & Beta: Direct Kill
“Tao con mẹ nó hôm nay phải giết mày!” Liêu Huy một tay bưng trán bị đập đến chảy máu, một tay chỉ vào Hình Minh mắng to, “Mày là cái loại không biết suy nghĩ, đê tiện!
Liêu Huy thấy Hình Minh đã ở trong lòng Ngu Trọng Dạ, nhất thời bắt không được cậu, liền đem tóc mái vén lên, lộ ra cái trán đã nhuốm máu nói: “Anh rể, anh nói xem bây giờ nên làm sao.”
Máu chảy đầy mặt nhìn cực kỳ dọa người, nhưng thực ra vết thương cũng chỉ rách khoảng 3 cm do bị một vật sắc bén đập vào, so với lão Trần lúc trước ngã xuống đất bất tỉnh tại chỗ, đã xem như là may mắn lớn rồi.
“Còn đứng như trời trồng như thế làm gì.” Thủ hạ của Liêu Huy dù vớ vẩn nhưng vẫn có rất nhiều người, đều là những tên độc ác như lang sói, bây giờ bọn chúng đứng trong phòng này, lại lại còn xách gậy theo. Nhìn đám người đang đứng vây quanh không ít, Ngu Trọng Dạ cười khẽ, vỗ vỗ vai Hình Minh, hời hợt nói: “Đi xin lỗi Liêu tổng đi.”
Ngu Trọng Dạ nếu không cứu cậu, với tính khí của Liêu tổng Thịnh Vực chắc chắn sẽ đánh cậu đến khi không lết nổi mới thôi. Hình Minh cầu cứu ngẩng mặt lên nhìn Ngu Trọng Dạ, lại không nhìn ra trên mặt của hắn đến cùng có ý muốn giúp đỡ mình không, cặp mắt kia như cũ bình tĩnh mà thâm thúy, lạnh lùng nhưng cũng ám muội, Hình Minh do dự một chút, cuối cùng vẫn là thuận theo mà đến gần Liêu Huy.
Còn chưa kịp há mồm, đã nghe thấy người đàn ông phía sau nói, quỳ xuống.
Âm thanh Ngu Trọng Dạ thâm trầm sâu dày, mang theo cảm giác ngột ngạt.
Người ta nói dưới đầu gối nam nhi có vàng, nhưng bây giờ vì bảo toàn tính mạng nên không thể không quỳ, nhưng Hình Minh vẫn do dự, phiền phiền nhiễu nhiễu, nửa ngày, mới chậm chạp gập đầu gối, quỳ xuống trước mặt Liêu Huy.
“Liêu tổng —— ”
Con vịt đã cho vào nước sôi thì không thể bay, nhưng vẫn có thể mổ người một cái, Liêu Huy sớm không thể đè nén được lửa giận, còn chưa đợi Hình Minh quỳ xuống hẳn, đã vung tay cho cậu một cái tát.
Một tát này lực rất lớn, khiến cả đầu Hình Minh vang lên những tiếng “Ong”, như bị một tiếng sấm nổ ở bên tai. Ánh mắt cậu mở to, cả khoang miệng đầy mùi máu tanh, cậu kinh ngạc nhiều hơn là tức giận, trước đây vì điểm thi, vì thành tích, hoặc vì những chuyện nghịch ngợm gây sự, Hình Hoành cũng sẽ lấy dây lưng quất cậu, cậu nhanh chân, chạy trốn, hoặc dựa vào lí lẽ biện luận mà cãi, dù thế nào cũng chống chế lại… Nói chung sống chừng hai mươi năm, chưa từng để cho người nào có thể tùy ý đánh mình.
Hình Minh nuốt xuống ngụm nước bọt đầy máu, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Liêu Huy, hàm răng cắn chặt đến mức vang lên tiếng ken két.
Ánh mắt quấn lấy người vừa đánh cậu như muốn đánh trả lại cho hắn một cái, Liêu Huy ngại một bàn tay còn chưa đủ, giơ tay liền muốn đánh Hình Minh cái nữa.
Giọng nói Ngu Trọng Dạ đúng lúc truyền tới: “Được rồi.”
Cánh tay Liêu Huy miễn cưỡng dừng lại giữa không trung, không dám đánh xuống cái nào nữa, chỉ thuận thế đem hai tay giơ qua đỉnh đầu, làm ra một tư thế đầu hàng, chậm rãi lui về phía sau hai bước, “Nếu anh rể đã lên tiếng, em đương nhiên sẽ nể tình anh. Chỉ là,” dừng một chút, Liêu Huy xoay người, bày ra bộ mặt hung ác, “Em tuyệt đối sẽ không để mình bị đánh vô ích như thế.”
“Cậu muốn mượn danh chương trình đài Minh Châu, ” Ngu Trọng Dạ khẽ mỉm cười, làm ra dáng vẻ nhượng bộ, “Có thể.”
“Em chỉ muốn chương trình tốt nhất.”Bây giờ nói chuyện tài trợ, Liêu Huy hơi có cảm giác thoả mãn. Sự kiện kêu gọi đầu tư quảng cáo cho đài Minh Châu chưa tiến hành, mà chương trình ‘Nếu như yêu mỹ nhân’ còn có cả nguồn dự trữ tài chính khổng lồ, sự thâm niên lão luyện của tổ chế tác và tài nguyên dồi dào cho chương trình, nghe nói rằng có một công ty hàng tiêu dùng nhanh trong nước dự định ra giá mười hai triệu để đấu thầu, mặc dù không biết thực hư thế nào, nhưng qua đó có thể thấy rằng rất nhiều người đang muốn đầu tư vào đó. Mười hai triệu đối với Thịnh Vực mà nói cũng chỉ như muối bỏ bể, nhưng Liêu Huy lười cùng với mấy tên nhà giàu mới nổi kinh doanh rượu hay sữa tranh giành, trước đây hắn có đề cập qua chuyện hợp tác hai lần nhưng Ngu Trọng Dạ đều không phản ứng, lúc này tự mình mở miệng, cuối cùng cũng coi như không quá mất mặt mũi của chính mình.
Ngu Trọng Dạ nói: “Đương nhiên là tốt nhất.”
Ánh mắt nguy hiểm của Liêu Huy hơi thu lại: “Muốn em ra giá mười hai triệu?”
Ngu Trọng Dạ nói: “Năm mươi triệu.”
“Năm mươi triệu?” Liêu Huy nửa tin nửa ngờ, “Nếu như yêu mỹ nhân’ có giá trị 50 triệu?”
“Tôi chưa nói có phải ‘Nếu như yêu mỹ nhân’ hay không, tôi chỉ nói chương trình ‘tốt nhất’. Những chương trình nổi tiếng của trung tâm giải trí hiện nay, doanh thu các hạng mục và quảng cáo báo lại đều có con số trăm triệu, chuyện này rất bình thường. Tuy mang đến sự nổi tiếng của các hình ảnh thương hiệu, nhưng danh tiếng và khán giả khẳng định ít hơn nhiều so với chương trình tin tức, hiện tại chương trình giá trị 50 triệu, nhưng có triển vọng lên đến 2 tỉ.” Ngu Trọng Dạ khẽ rũ mắt xuống, liếc mắt nhìn Hình Minh một cái, “Tầm nhìn Đông Phương’ sẽ là chương trình tốt nhất đài Minh Châu.”
Câu nói này như ngọn lửa thiêu đốt trong lòng cậu, Hình Minh không thể không có phản ứng. Cậu ngửa mặt lên, đem ánh mắt vừa nóng bỏng vừa nghi hoặc nhìn về phía Ngu Trọng Dạ. Mà Ngu Trọng Dạ ánh mắt đã thu về, vẫn là gò má anh tuấn mà lạnh nhạt, cũng không biết tại sao, dưới ánh đèn chợt xa chợt gần của khách sạn, tựa như ảo giác, khiến cho người không dám lại gần, nhìn cũng không thấu.
“Chút tiền lẻ này em đương nhiên có thể bỏ ra, có trở về hay không cũng không đáng kể, coi như vứt xuống sông. Nhưng anh bạn nhỏ này hôm nay phải dạy bảo cẩn thận mới được, không phải vì em, mà là thay anh rể.” Thịnh Vực Liêu tổng có thể có địa vị ngày hôm nay, chắc chắn không phải người ngu ngốc, hắn nghe hiểu được ý tứ Ngu Trọng Dạ, nhưng vẫn nuốt không trôi cơn giận này, “Người truyền thông tối kỵ nhất là ‘họa là từ miệng mà ra’, anh rể ở trong giới này nhiều năm như vậy, gặp sinh, gặp tử, cũng gặp qua người sống không bằng chết rồi, không phải không hiểu đạo lý trong đó, tính tình anh bạn nhỏ này quá lỗ mãng, đối với đài Minh Châu không phải chuyện tốt.”
Ngu Trọng Dạ nở nụ cười, bầu không khí giương cung bạt kiếm lúc nãy nương theo tiếng cười của hắn giảm đi không ít, hắn nói, người của tôi, tôi sẽ dạy bảo.
“Nếu anh rể đã nói như vậy, em còn có thể nói cái gì đây? Chuyện này cứ như vậy xong, ok.” Liêu Huy nở nụ cười âm u lộ ra hàm răng trắng sáng, nhìn như đã nhún vai bỏ qua rồi, quay người muốn đi —— nhưng mới đi được hai bước, hắn đột nhiên quay đầu lại, dùng tốc độ cực nhanh đoạt lấy cây gậy trong tay thuộc hạ, giơ tay ném về phía đầu Hình Minh.
Tất cả mọi người đều phản ứng không kịp, gồm cả Hình Minh, Liêu Huy dùng hết sức ném một gậy này, không đem cậu đập chết là không yên.
Bên tai vang lên tiếng gió vù vù, sắc mặt Hình Minh trắng bệch, hoảng sợ mở to hai mắt, thấy một vật thể màu đen bay đến trước mặt, nhưng vật kia đến gần đập vào đầu cậu bỗng nhiên dừng lại ——
Ngu Trọng Dạ đúng lúc giơ tay, dùng cánh tay hắn thay cậu đỡ một gậy này.
Tiếng đồ vật bằng sắt cùng thân thể va chạm vào nhau phát ra một tiếng động doạ người, như là tiếng xương tay bị gãy, nhưng Ngu Trọng Dạ vẫn cố gắng chống đỡ không cho Liêu Huy có cơ hội, hắn khẽ cau mày, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn đối phương, từng chữ từng chữ nói: “Tôi nói, để tôi dạy bảo.”
“Tao con mẹ nó hôm nay phải giết mày!” Liêu Huy một tay bưng trán bị đập đến chảy máu, một tay chỉ vào Hình Minh mắng to, “Mày là cái loại không biết suy nghĩ, đê tiện!
Liêu Huy thấy Hình Minh đã ở trong lòng Ngu Trọng Dạ, nhất thời bắt không được cậu, liền đem tóc mái vén lên, lộ ra cái trán đã nhuốm máu nói: “Anh rể, anh nói xem bây giờ nên làm sao.”
Máu chảy đầy mặt nhìn cực kỳ dọa người, nhưng thực ra vết thương cũng chỉ rách khoảng 3 cm do bị một vật sắc bén đập vào, so với lão Trần lúc trước ngã xuống đất bất tỉnh tại chỗ, đã xem như là may mắn lớn rồi.
“Còn đứng như trời trồng như thế làm gì.” Thủ hạ của Liêu Huy dù vớ vẩn nhưng vẫn có rất nhiều người, đều là những tên độc ác như lang sói, bây giờ bọn chúng đứng trong phòng này, lại lại còn xách gậy theo. Nhìn đám người đang đứng vây quanh không ít, Ngu Trọng Dạ cười khẽ, vỗ vỗ vai Hình Minh, hời hợt nói: “Đi xin lỗi Liêu tổng đi.”
Ngu Trọng Dạ nếu không cứu cậu, với tính khí của Liêu tổng Thịnh Vực chắc chắn sẽ đánh cậu đến khi không lết nổi mới thôi. Hình Minh cầu cứu ngẩng mặt lên nhìn Ngu Trọng Dạ, lại không nhìn ra trên mặt của hắn đến cùng có ý muốn giúp đỡ mình không, cặp mắt kia như cũ bình tĩnh mà thâm thúy, lạnh lùng nhưng cũng ám muội, Hình Minh do dự một chút, cuối cùng vẫn là thuận theo mà đến gần Liêu Huy.
Còn chưa kịp há mồm, đã nghe thấy người đàn ông phía sau nói, quỳ xuống.
Âm thanh Ngu Trọng Dạ thâm trầm sâu dày, mang theo cảm giác ngột ngạt.
Người ta nói dưới đầu gối nam nhi có vàng, nhưng bây giờ vì bảo toàn tính mạng nên không thể không quỳ, nhưng Hình Minh vẫn do dự, phiền phiền nhiễu nhiễu, nửa ngày, mới chậm chạp gập đầu gối, quỳ xuống trước mặt Liêu Huy.
“Liêu tổng —— ”
Con vịt đã cho vào nước sôi thì không thể bay, nhưng vẫn có thể mổ người một cái, Liêu Huy sớm không thể đè nén được lửa giận, còn chưa đợi Hình Minh quỳ xuống hẳn, đã vung tay cho cậu một cái tát.
Một tát này lực rất lớn, khiến cả đầu Hình Minh vang lên những tiếng “Ong”, như bị một tiếng sấm nổ ở bên tai. Ánh mắt cậu mở to, cả khoang miệng đầy mùi máu tanh, cậu kinh ngạc nhiều hơn là tức giận, trước đây vì điểm thi, vì thành tích, hoặc vì những chuyện nghịch ngợm gây sự, Hình Hoành cũng sẽ lấy dây lưng quất cậu, cậu nhanh chân, chạy trốn, hoặc dựa vào lí lẽ biện luận mà cãi, dù thế nào cũng chống chế lại… Nói chung sống chừng hai mươi năm, chưa từng để cho người nào có thể tùy ý đánh mình.
Hình Minh nuốt xuống ngụm nước bọt đầy máu, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Liêu Huy, hàm răng cắn chặt đến mức vang lên tiếng ken két.
Ánh mắt quấn lấy người vừa đánh cậu như muốn đánh trả lại cho hắn một cái, Liêu Huy ngại một bàn tay còn chưa đủ, giơ tay liền muốn đánh Hình Minh cái nữa.
Giọng nói Ngu Trọng Dạ đúng lúc truyền tới: “Được rồi.”
Cánh tay Liêu Huy miễn cưỡng dừng lại giữa không trung, không dám đánh xuống cái nào nữa, chỉ thuận thế đem hai tay giơ qua đỉnh đầu, làm ra một tư thế đầu hàng, chậm rãi lui về phía sau hai bước, “Nếu anh rể đã lên tiếng, em đương nhiên sẽ nể tình anh. Chỉ là,” dừng một chút, Liêu Huy xoay người, bày ra bộ mặt hung ác, “Em tuyệt đối sẽ không để mình bị đánh vô ích như thế.”
“Cậu muốn mượn danh chương trình đài Minh Châu, ” Ngu Trọng Dạ khẽ mỉm cười, làm ra dáng vẻ nhượng bộ, “Có thể.”
“Em chỉ muốn chương trình tốt nhất.”Bây giờ nói chuyện tài trợ, Liêu Huy hơi có cảm giác thoả mãn. Sự kiện kêu gọi đầu tư quảng cáo cho đài Minh Châu chưa tiến hành, mà chương trình ‘Nếu như yêu mỹ nhân’ còn có cả nguồn dự trữ tài chính khổng lồ, sự thâm niên lão luyện của tổ chế tác và tài nguyên dồi dào cho chương trình, nghe nói rằng có một công ty hàng tiêu dùng nhanh trong nước dự định ra giá mười hai triệu để đấu thầu, mặc dù không biết thực hư thế nào, nhưng qua đó có thể thấy rằng rất nhiều người đang muốn đầu tư vào đó. Mười hai triệu đối với Thịnh Vực mà nói cũng chỉ như muối bỏ bể, nhưng Liêu Huy lười cùng với mấy tên nhà giàu mới nổi kinh doanh rượu hay sữa tranh giành, trước đây hắn có đề cập qua chuyện hợp tác hai lần nhưng Ngu Trọng Dạ đều không phản ứng, lúc này tự mình mở miệng, cuối cùng cũng coi như không quá mất mặt mũi của chính mình.
Ngu Trọng Dạ nói: “Đương nhiên là tốt nhất.”
Ánh mắt nguy hiểm của Liêu Huy hơi thu lại: “Muốn em ra giá mười hai triệu?”
Ngu Trọng Dạ nói: “Năm mươi triệu.”
“Năm mươi triệu?” Liêu Huy nửa tin nửa ngờ, “Nếu như yêu mỹ nhân’ có giá trị 50 triệu?”
“Tôi chưa nói có phải ‘Nếu như yêu mỹ nhân’ hay không, tôi chỉ nói chương trình ‘tốt nhất’. Những chương trình nổi tiếng của trung tâm giải trí hiện nay, doanh thu các hạng mục và quảng cáo báo lại đều có con số trăm triệu, chuyện này rất bình thường. Tuy mang đến sự nổi tiếng của các hình ảnh thương hiệu, nhưng danh tiếng và khán giả khẳng định ít hơn nhiều so với chương trình tin tức, hiện tại chương trình giá trị 50 triệu, nhưng có triển vọng lên đến 2 tỉ.” Ngu Trọng Dạ khẽ rũ mắt xuống, liếc mắt nhìn Hình Minh một cái, “Tầm nhìn Đông Phương’ sẽ là chương trình tốt nhất đài Minh Châu.”
Câu nói này như ngọn lửa thiêu đốt trong lòng cậu, Hình Minh không thể không có phản ứng. Cậu ngửa mặt lên, đem ánh mắt vừa nóng bỏng vừa nghi hoặc nhìn về phía Ngu Trọng Dạ. Mà Ngu Trọng Dạ ánh mắt đã thu về, vẫn là gò má anh tuấn mà lạnh nhạt, cũng không biết tại sao, dưới ánh đèn chợt xa chợt gần của khách sạn, tựa như ảo giác, khiến cho người không dám lại gần, nhìn cũng không thấu.
“Chút tiền lẻ này em đương nhiên có thể bỏ ra, có trở về hay không cũng không đáng kể, coi như vứt xuống sông. Nhưng anh bạn nhỏ này hôm nay phải dạy bảo cẩn thận mới được, không phải vì em, mà là thay anh rể.” Thịnh Vực Liêu tổng có thể có địa vị ngày hôm nay, chắc chắn không phải người ngu ngốc, hắn nghe hiểu được ý tứ Ngu Trọng Dạ, nhưng vẫn nuốt không trôi cơn giận này, “Người truyền thông tối kỵ nhất là ‘họa là từ miệng mà ra’, anh rể ở trong giới này nhiều năm như vậy, gặp sinh, gặp tử, cũng gặp qua người sống không bằng chết rồi, không phải không hiểu đạo lý trong đó, tính tình anh bạn nhỏ này quá lỗ mãng, đối với đài Minh Châu không phải chuyện tốt.”
Ngu Trọng Dạ nở nụ cười, bầu không khí giương cung bạt kiếm lúc nãy nương theo tiếng cười của hắn giảm đi không ít, hắn nói, người của tôi, tôi sẽ dạy bảo.
“Nếu anh rể đã nói như vậy, em còn có thể nói cái gì đây? Chuyện này cứ như vậy xong, ok.” Liêu Huy nở nụ cười âm u lộ ra hàm răng trắng sáng, nhìn như đã nhún vai bỏ qua rồi, quay người muốn đi —— nhưng mới đi được hai bước, hắn đột nhiên quay đầu lại, dùng tốc độ cực nhanh đoạt lấy cây gậy trong tay thuộc hạ, giơ tay ném về phía đầu Hình Minh.
Tất cả mọi người đều phản ứng không kịp, gồm cả Hình Minh, Liêu Huy dùng hết sức ném một gậy này, không đem cậu đập chết là không yên.
Bên tai vang lên tiếng gió vù vù, sắc mặt Hình Minh trắng bệch, hoảng sợ mở to hai mắt, thấy một vật thể màu đen bay đến trước mặt, nhưng vật kia đến gần đập vào đầu cậu bỗng nhiên dừng lại ——
Ngu Trọng Dạ đúng lúc giơ tay, dùng cánh tay hắn thay cậu đỡ một gậy này.
Tiếng đồ vật bằng sắt cùng thân thể va chạm vào nhau phát ra một tiếng động doạ người, như là tiếng xương tay bị gãy, nhưng Ngu Trọng Dạ vẫn cố gắng chống đỡ không cho Liêu Huy có cơ hội, hắn khẽ cau mày, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn đối phương, từng chữ từng chữ nói: “Tôi nói, để tôi dạy bảo.”
Tác giả :
Kim Lăng Thập Tứ Sai