Mối Quan Hệ Mềm Mại
Chương 28 Qua đêm giao thừa
Trần Nam Nhất chỉ trở về thành phố A được vỏn vẹn hai ngày, sau khi sắp xếp xong công việc trong quán, anh lại đi.
Hạ Quân Trì biến thành một người bạn vừa lễ phép lịch sự lại vừa biết quan tâm người khác, ngày ngày kiên trì gọi hai cuộc điện thoại hỏi thăm và trò chuyện trong vài phút ngắn ngủi, chẳng phiền nhiễu bao nhiều.
Cả hai ngầm hiểu không nhắc lại những gì đã xảy ra vào bữa tối ngày cuối tuần trong nhà Trần Nam Nhất ấy. Hạ Quân Trì kiếm được câu trả lời không tính là phủ định ấy cũng đã thỏa mãn lắm rồi, không đòi hỏi anh mau mau suy nghĩ hay điều gì hơn thế.
Thành phố A là một khu vực ven biển, tiết trời cuối tháng mười hai không quá lạnh lẽo, cây thường xanh* vẫn giữ sắc xanh nửa tốt tươi nửa ngả tàn úa. Nền trời thỉnh thoảng chuyển màu xám xịt, rồi chốc lát mấy tia nắng lại le lói ló dạng từ sau các áng mây.
[1]
Hạ Quân Trì xách chiếc vali nhỏ ra khỏi khu nhà, bắt một chiếc taxi đến sân bay. Khi chiếc xe hòa vào cung đường chính của thành phố, tốc độ di chuyển mỗi lúc một chậm dần, hắn lướt điện thoại xem tài liệu, ngẩng đầu liếc mắt nhìn quang cảnh ngoài cửa xe, phát hiện mình vừa đi qua xưởng mộc quen thuộc.
Hạ Quân Trì đã đi ngược lại với tinh thần khoa học, vô cùng duy tâm buộc những danh từ chả liên quan gì đến nhau như “xưởng mộc” và “Debussy” vào Trần Nam Nhất, đặt cho chúng một mối liên hệ tinh thần hết sức đặc biệt nhằm hợp lý hóa sự việc khi nhìn thấy những thứ này, ước muốn được nghe giọng nói của anh lại trỗi dậy một cách vô cùng tự nhiên như thế.
Không khí trong xe tĩnh lặng, Hạ Quân Trì ngơ ngẩn thầm đếm số, chán nản chờ đợi một cuộc gọi.
Trước khi gọi điện thoại hắn không nghĩ mình sẽ nói gì tiếp đó, chỉ đơn giản thực hiện nguyện vọng của mình. Hắn nhắm mắt lại, đếm một, hai, ba như chuẩn bị thổi nến, điện thoại có người bắt máy, điều ước được thực hiện.
Trần Nam Nhất ôn hòa lên tiếng: “Hạ Quân Trì?”
“Ừm.” Mắt Hạ Quân Trì vẫn rơi trên tấm biển sáng đèn bên ngoài xưởng, “Em đang trên đường đến sân bay.”
“À, giờ này chắc cậu cũng nên đi rồi.” Trần Nam Nhất lau khô tay, bước khỏi phòng bếp, vừa thả ống tay áo được xắn lên cao vừa nói: “Khi nào cậu bay đến Mỹ?”
“Thời gian hạ cánh là buổi trưa.” Hạ Quân Trì trả lời, hắn dừng một lúc, nhấn mạnh lần nữa, “Thứ tư tuần sau em sẽ về.”
Giọng Trần Nam Nhất như cách khá xa điện thoại: “Tối hôm qua cậu đã nói vài lần rồi.”
Đương nhiên, anh biết rõ lý do Hạ Quân Trì nhấn mạnh liên tục nhiều lần như vậy. Anh thầm nở nụ cười, cầm điện thoại lên: “Thứ hai tuần sau tôi về, vừa mua vé máy bay xong.”
Hạ Quân Trì dời mắt, lặng thinh nhìn chăm chăm khóe môi hơi nhếch lên trong gương chiếu hậu của mình, giọng nói vẫn bình thản: “Em biết rồi.”
Trần Nam Nhất nhấc bình tưới, chuẩn bị ra sân sau phòng làm việc chăm cây cỏ, nhẹ nhàng mà vui vẻ dặn dò hắn: “Cậu đi đường cẩn thận, về nhà liên lạc lại sau.”
Tính ra Hạ Quân Trì bay đến San Francisco hai ngày trước giao thừa. Chiều muộn hôm hạ cánh, hắn gọi cho anh một cuộc điện thoại như thường lệ, sau lần đó lại không gọi thêm lần nào nữa.
Ban đầu Trần Nam Nhất không quá để tâm, nghĩ hắn về nhà bận rộn chuyện gia đình nên không có thời gian. Nhưng mãi cho đến khi tổ chức xong bữa tiệc tối đêm giao thừa trong cửa hàng, anh mới bất chợt cảm thấy thiêu thiếu đôi chút gì đó.
Đã gần chín giờ, có lẽ giao thừa cũng sẽ không có khách khứa gì. Bữa tiệc kết thúc, nhân viên quán chia nhau quét dọn, Trần Nam Nhất ngồi ở chiếc bàn dài nhỏ gần cửa ra vào nghịch chiếc lọ hoa kiểu Pháp, cân nhắc không biết liệu mình có nên chờ người kia tới đây không.
“Anh Nam, đã sửa sang xong cả rồi, em đi đây.” Nhân viên cửa hàng đứng cửa sổ sau quầy pha chế, đưa tay ra kéo cửa.
“Ok, về sớm nhé, chú ý an toàn.” Trần Nam Nhất nhìn cô mỉm cười.
“Anh vẫn chưa về à?” Cô gái mặc áo khoác, đeo ba lô dựa vào cạnh cửa hỏi anh.
“Anh đợi một lúc.” Trần Nam Nhất đang lướt xem có thông báo tin nhắn đến chưa, không ngẩng đầu lên đáp, “Em về trước đi.”
“Dạ —— Ầy, chào quý khách, quán chúng tôi đã đóng cửa rồi ạ.” Cửa vào đột nhiên xuất hiện một bóng người, cô gái nhỏ bị người nọ vỗ nhẹ vai. Cô quay đầu, thấy người nọ muốn vào cửa hàng lập tức đáp lại theo phản xạ.
Tim của Trần Nam Nhất đột nhiên đập nhanh thật nhanh, anh ngẩng đầu, nhìn thấy người bước đến từ phía sau cánh cửa gỗ: “Hạ…”
Người nọ mặc đồ Tây màu xám nhạt, áo vest tỉ mỉ là ủi cài ba cúc, tay khoác áo ngoài và khăn quàng cổ vừa cở. Anh thấy chiếc khăn quàng nhạt màu quen thuộc nọ trước nhất, vì vậy dù còn chưa thấy mặt đối phương, mặt anh đã đanh lại, biểu cảm trở nên nghiêm túc.
“Tôi không phải khách.” Thiệu Việt nở nụ cười tiêu chuẩn và gần gũi với cô gái, “Tôi đến gặp bạn.”
Trần Nam Nhất cầm điện thoại ngồi ngay chỗ cũ, sắc mặt không dễ nhìn gì, dõi theo người đàn ông nọ.
Cô bé nhân viên quán hơi thắc mắc ló đầu vào nhìn, thấy Trần Nam Nhất vẫn chưa lên tiếng, vọt người đến lễ phép cười cười, rồi đóng cửa ra về.
Quán ăn chợt im ắng đến lạ, chỉ có tiếng pháo hoa ì đùng ầm ĩ ngoài kia.
Trần Nam Nhất đứng dậy, đưa tay chỉ ra cửa trước: “Xin lỗi, quán chúng tôi đã đóng cửa rồi.”
“Nam Nhất, đừng vậy mà em.” Thiệu Việt thở dài, bất đắc dĩ nở nụ cười, kéo chiếc ghế trước mặt ra ngồi xuống, “Anh cũng đâu phải khách hàng.”
“Càng không phải bạn bè.” Trần Nam Nhất nói, “Tôi phải về nhà rồi, phiền anh đừng trì hoãn việc tôi đóng cửa hàng nữa.”
“Lâu nay em thế nào?” Thiệu Việt cũng không quá để ý thái độ thờ ơ của anh, cầm ấm trà trên bàn rót cho mình một ly trà đen nóng.
Trần Nam Nhất không ngồi nữa, giằng co nhìn Thiệu Việt trong phút chốc, đáp: “Tôi khỏe lắm.” Anh đưa tay về phía cửa, “Đêm giao thừa không cần ở đây lãng phí thời gian với tôi, anh về đi.”
“Nam Nhất, em…” Thiệu Việt đặt tay lên trán thở dài, dịu giọng, “Hôm nay anh đến đây là muốn tìm em tâm sự, gần gặp mấy tháng trước anh nói hơi quá…”
“Không cần phải vậy.” Trần Nam Nhất dựa tay trên ghế, trả lời, “Thiệu Việt, chuyện của Tiểu Sam anh có quan điểm thế nào tôi không xét nét đánh giá. Chúng ta chia tay rồi, là do tính cách không hợp, tôi cũng không còn gì để nói.”
“Chúng ta vốn có thể làm bạn.” Anh nhạt nhẽo nói, “Nhưng anh muốn kết hôn —— Bạn? Chẳng lẽ anh muốn tôi và anh cùng nhau lừa gạt một cô gái?”
Không gian quan lại chìm vào thinh lặng, đồng hồ treo trên tường có tiếng báo giờ, vang lên mười tiếng động đều đặn. Thiệu Việt cầm tách trà nhấp hai ngụm, vẻ mặt không có lấy chút bối rối hay ngượng ngập nào, thong thả nói: “Nếu anh không kết hôn, chúng ta có thể ở bên nhau không?”
“Anh —— “
Trần Nam Nhất vô duyên vô cớ tức giận, đang định phản bác đã nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, hình như có người đang đá thứ gì đó rất mạnh nhằm thu hút sự chú ý của anh.
Anh theo âm thanh nhìn lại, cánh cửa gỗ khép hờ chẳng biết đã bị mở ra từ lúc nào, có người đang đi tới, theo cùng là tiếng lạch cạch của bánh xe vali lăn trên đất.
Hạ Quân Trì ăn mặc phong phanh, thoạt trông có phần nhếch nhác tiều tụy. Hẳn là vì hắn đã ngâm mình trong cơn gió đêm đông ngoài kia rất lâu, nước da vốn thiên trắng trẻo của hắn gần như mang vẻ nhợt nhạt bệnh tật, đôi môi đỏ lên đến bất thường.
Trần Nam Nhất thấy hắn thật sự đã đến, anh sững sờ, ngơ ngác nhìn theo hắn.
Hạ Quân Trì đối diện với anh trong vài giây ngắn ngủi, hắn xác vali đến đứng bên cạnh anh, chậm chạp lên tiếng: “Trần Nam Nhất, sao anh vẫn chưa về nhà?”
“Chúng tôi còn việc cần nói chuyện.” Thiệu Việt bình tĩnh xen vào, “Nam Nhất, đây là… bạn em nhỉ?”
Hạ Quân Trì nhìn Trần Nam Nhất một lúc, nghiêng đầu tránh đi cái nhìn soi xét của người đối diện, nói tiếp: “Trần Nam Nhất, nhà anh còn gì ăn không?”
“Em vừa xuống máy bay, chưa ăn gì cả.”
Trần Nam Nhất thấy mình hơi đau đầu, nhẹ đẩy hắn một cái, nhỏ giọng: “Cậu lên phòng làm việc tầng ba chờ tôi.”
“Trên đó có bánh quy mới nướng hôm quay, không phải đang đói bụng à?” Trần Nam Nhất đau đầu, nhẹ nhàng nói, “Chừng nào về nhà tôi lên gọi cậu.”
Hạ Quân Trì biến thành một người bạn vừa lễ phép lịch sự lại vừa biết quan tâm người khác, ngày ngày kiên trì gọi hai cuộc điện thoại hỏi thăm và trò chuyện trong vài phút ngắn ngủi, chẳng phiền nhiễu bao nhiều.
Cả hai ngầm hiểu không nhắc lại những gì đã xảy ra vào bữa tối ngày cuối tuần trong nhà Trần Nam Nhất ấy. Hạ Quân Trì kiếm được câu trả lời không tính là phủ định ấy cũng đã thỏa mãn lắm rồi, không đòi hỏi anh mau mau suy nghĩ hay điều gì hơn thế.
Thành phố A là một khu vực ven biển, tiết trời cuối tháng mười hai không quá lạnh lẽo, cây thường xanh* vẫn giữ sắc xanh nửa tốt tươi nửa ngả tàn úa. Nền trời thỉnh thoảng chuyển màu xám xịt, rồi chốc lát mấy tia nắng lại le lói ló dạng từ sau các áng mây.
[1]
Hạ Quân Trì xách chiếc vali nhỏ ra khỏi khu nhà, bắt một chiếc taxi đến sân bay. Khi chiếc xe hòa vào cung đường chính của thành phố, tốc độ di chuyển mỗi lúc một chậm dần, hắn lướt điện thoại xem tài liệu, ngẩng đầu liếc mắt nhìn quang cảnh ngoài cửa xe, phát hiện mình vừa đi qua xưởng mộc quen thuộc.
Hạ Quân Trì đã đi ngược lại với tinh thần khoa học, vô cùng duy tâm buộc những danh từ chả liên quan gì đến nhau như “xưởng mộc” và “Debussy” vào Trần Nam Nhất, đặt cho chúng một mối liên hệ tinh thần hết sức đặc biệt nhằm hợp lý hóa sự việc khi nhìn thấy những thứ này, ước muốn được nghe giọng nói của anh lại trỗi dậy một cách vô cùng tự nhiên như thế.
Không khí trong xe tĩnh lặng, Hạ Quân Trì ngơ ngẩn thầm đếm số, chán nản chờ đợi một cuộc gọi.
Trước khi gọi điện thoại hắn không nghĩ mình sẽ nói gì tiếp đó, chỉ đơn giản thực hiện nguyện vọng của mình. Hắn nhắm mắt lại, đếm một, hai, ba như chuẩn bị thổi nến, điện thoại có người bắt máy, điều ước được thực hiện.
Trần Nam Nhất ôn hòa lên tiếng: “Hạ Quân Trì?”
“Ừm.” Mắt Hạ Quân Trì vẫn rơi trên tấm biển sáng đèn bên ngoài xưởng, “Em đang trên đường đến sân bay.”
“À, giờ này chắc cậu cũng nên đi rồi.” Trần Nam Nhất lau khô tay, bước khỏi phòng bếp, vừa thả ống tay áo được xắn lên cao vừa nói: “Khi nào cậu bay đến Mỹ?”
“Thời gian hạ cánh là buổi trưa.” Hạ Quân Trì trả lời, hắn dừng một lúc, nhấn mạnh lần nữa, “Thứ tư tuần sau em sẽ về.”
Giọng Trần Nam Nhất như cách khá xa điện thoại: “Tối hôm qua cậu đã nói vài lần rồi.”
Đương nhiên, anh biết rõ lý do Hạ Quân Trì nhấn mạnh liên tục nhiều lần như vậy. Anh thầm nở nụ cười, cầm điện thoại lên: “Thứ hai tuần sau tôi về, vừa mua vé máy bay xong.”
Hạ Quân Trì dời mắt, lặng thinh nhìn chăm chăm khóe môi hơi nhếch lên trong gương chiếu hậu của mình, giọng nói vẫn bình thản: “Em biết rồi.”
Trần Nam Nhất nhấc bình tưới, chuẩn bị ra sân sau phòng làm việc chăm cây cỏ, nhẹ nhàng mà vui vẻ dặn dò hắn: “Cậu đi đường cẩn thận, về nhà liên lạc lại sau.”
Tính ra Hạ Quân Trì bay đến San Francisco hai ngày trước giao thừa. Chiều muộn hôm hạ cánh, hắn gọi cho anh một cuộc điện thoại như thường lệ, sau lần đó lại không gọi thêm lần nào nữa.
Ban đầu Trần Nam Nhất không quá để tâm, nghĩ hắn về nhà bận rộn chuyện gia đình nên không có thời gian. Nhưng mãi cho đến khi tổ chức xong bữa tiệc tối đêm giao thừa trong cửa hàng, anh mới bất chợt cảm thấy thiêu thiếu đôi chút gì đó.
Đã gần chín giờ, có lẽ giao thừa cũng sẽ không có khách khứa gì. Bữa tiệc kết thúc, nhân viên quán chia nhau quét dọn, Trần Nam Nhất ngồi ở chiếc bàn dài nhỏ gần cửa ra vào nghịch chiếc lọ hoa kiểu Pháp, cân nhắc không biết liệu mình có nên chờ người kia tới đây không.
“Anh Nam, đã sửa sang xong cả rồi, em đi đây.” Nhân viên cửa hàng đứng cửa sổ sau quầy pha chế, đưa tay ra kéo cửa.
“Ok, về sớm nhé, chú ý an toàn.” Trần Nam Nhất nhìn cô mỉm cười.
“Anh vẫn chưa về à?” Cô gái mặc áo khoác, đeo ba lô dựa vào cạnh cửa hỏi anh.
“Anh đợi một lúc.” Trần Nam Nhất đang lướt xem có thông báo tin nhắn đến chưa, không ngẩng đầu lên đáp, “Em về trước đi.”
“Dạ —— Ầy, chào quý khách, quán chúng tôi đã đóng cửa rồi ạ.” Cửa vào đột nhiên xuất hiện một bóng người, cô gái nhỏ bị người nọ vỗ nhẹ vai. Cô quay đầu, thấy người nọ muốn vào cửa hàng lập tức đáp lại theo phản xạ.
Tim của Trần Nam Nhất đột nhiên đập nhanh thật nhanh, anh ngẩng đầu, nhìn thấy người bước đến từ phía sau cánh cửa gỗ: “Hạ…”
Người nọ mặc đồ Tây màu xám nhạt, áo vest tỉ mỉ là ủi cài ba cúc, tay khoác áo ngoài và khăn quàng cổ vừa cở. Anh thấy chiếc khăn quàng nhạt màu quen thuộc nọ trước nhất, vì vậy dù còn chưa thấy mặt đối phương, mặt anh đã đanh lại, biểu cảm trở nên nghiêm túc.
“Tôi không phải khách.” Thiệu Việt nở nụ cười tiêu chuẩn và gần gũi với cô gái, “Tôi đến gặp bạn.”
Trần Nam Nhất cầm điện thoại ngồi ngay chỗ cũ, sắc mặt không dễ nhìn gì, dõi theo người đàn ông nọ.
Cô bé nhân viên quán hơi thắc mắc ló đầu vào nhìn, thấy Trần Nam Nhất vẫn chưa lên tiếng, vọt người đến lễ phép cười cười, rồi đóng cửa ra về.
Quán ăn chợt im ắng đến lạ, chỉ có tiếng pháo hoa ì đùng ầm ĩ ngoài kia.
Trần Nam Nhất đứng dậy, đưa tay chỉ ra cửa trước: “Xin lỗi, quán chúng tôi đã đóng cửa rồi.”
“Nam Nhất, đừng vậy mà em.” Thiệu Việt thở dài, bất đắc dĩ nở nụ cười, kéo chiếc ghế trước mặt ra ngồi xuống, “Anh cũng đâu phải khách hàng.”
“Càng không phải bạn bè.” Trần Nam Nhất nói, “Tôi phải về nhà rồi, phiền anh đừng trì hoãn việc tôi đóng cửa hàng nữa.”
“Lâu nay em thế nào?” Thiệu Việt cũng không quá để ý thái độ thờ ơ của anh, cầm ấm trà trên bàn rót cho mình một ly trà đen nóng.
Trần Nam Nhất không ngồi nữa, giằng co nhìn Thiệu Việt trong phút chốc, đáp: “Tôi khỏe lắm.” Anh đưa tay về phía cửa, “Đêm giao thừa không cần ở đây lãng phí thời gian với tôi, anh về đi.”
“Nam Nhất, em…” Thiệu Việt đặt tay lên trán thở dài, dịu giọng, “Hôm nay anh đến đây là muốn tìm em tâm sự, gần gặp mấy tháng trước anh nói hơi quá…”
“Không cần phải vậy.” Trần Nam Nhất dựa tay trên ghế, trả lời, “Thiệu Việt, chuyện của Tiểu Sam anh có quan điểm thế nào tôi không xét nét đánh giá. Chúng ta chia tay rồi, là do tính cách không hợp, tôi cũng không còn gì để nói.”
“Chúng ta vốn có thể làm bạn.” Anh nhạt nhẽo nói, “Nhưng anh muốn kết hôn —— Bạn? Chẳng lẽ anh muốn tôi và anh cùng nhau lừa gạt một cô gái?”
Không gian quan lại chìm vào thinh lặng, đồng hồ treo trên tường có tiếng báo giờ, vang lên mười tiếng động đều đặn. Thiệu Việt cầm tách trà nhấp hai ngụm, vẻ mặt không có lấy chút bối rối hay ngượng ngập nào, thong thả nói: “Nếu anh không kết hôn, chúng ta có thể ở bên nhau không?”
“Anh —— “
Trần Nam Nhất vô duyên vô cớ tức giận, đang định phản bác đã nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, hình như có người đang đá thứ gì đó rất mạnh nhằm thu hút sự chú ý của anh.
Anh theo âm thanh nhìn lại, cánh cửa gỗ khép hờ chẳng biết đã bị mở ra từ lúc nào, có người đang đi tới, theo cùng là tiếng lạch cạch của bánh xe vali lăn trên đất.
Hạ Quân Trì ăn mặc phong phanh, thoạt trông có phần nhếch nhác tiều tụy. Hẳn là vì hắn đã ngâm mình trong cơn gió đêm đông ngoài kia rất lâu, nước da vốn thiên trắng trẻo của hắn gần như mang vẻ nhợt nhạt bệnh tật, đôi môi đỏ lên đến bất thường.
Trần Nam Nhất thấy hắn thật sự đã đến, anh sững sờ, ngơ ngác nhìn theo hắn.
Hạ Quân Trì đối diện với anh trong vài giây ngắn ngủi, hắn xác vali đến đứng bên cạnh anh, chậm chạp lên tiếng: “Trần Nam Nhất, sao anh vẫn chưa về nhà?”
“Chúng tôi còn việc cần nói chuyện.” Thiệu Việt bình tĩnh xen vào, “Nam Nhất, đây là… bạn em nhỉ?”
Hạ Quân Trì nhìn Trần Nam Nhất một lúc, nghiêng đầu tránh đi cái nhìn soi xét của người đối diện, nói tiếp: “Trần Nam Nhất, nhà anh còn gì ăn không?”
“Em vừa xuống máy bay, chưa ăn gì cả.”
Trần Nam Nhất thấy mình hơi đau đầu, nhẹ đẩy hắn một cái, nhỏ giọng: “Cậu lên phòng làm việc tầng ba chờ tôi.”
“Trên đó có bánh quy mới nướng hôm quay, không phải đang đói bụng à?” Trần Nam Nhất đau đầu, nhẹ nhàng nói, “Chừng nào về nhà tôi lên gọi cậu.”
Tác giả :
Bất Thị Tri Canh