Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai
Chương 24: Lộ Bản Chất
Buổi tối khi đèn tắt đi cũng đồng nghĩa với việc, một ngày quay chương trình đã kết thúc.
Lục Ninh nằm ở trên giường, bên cạnh cậu toàn những người rất xa lạ, thế nhưng con người phải ở chung thì mới có thể làm quen được. Có lúc tâm lý đề phòng của Lục Ninh đối với người khác thấp đến mức đáng sợ.
“Đàn anh一一”
“Mặc quần áo của anh, được ngủ giường của anh, em cảm thấy… đúng là thật tuyệt.”
Lục Ninh hỏi cậu ta, “Trước đây chúng ta biết nhau sao?”
“Như thế nào thì tính là có quen biết?”
Cậu nghe thấy giọng nói của Từ Châu Phàm có phần trở nên lạnh lùng, lại nặng nề như là dòng suối băng giá.
Cậu lúng túng cười lên hai tiếng.
Giường ngủ của Lục Ninh rất rộng, hai chàng trai cùng ngủ hoàn toàn không thành vấn đề, Lục Ninh che kín chăn lại chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi, trong bầu không khí chỉ còn lại tiếng hít thở trầm ổn.
Trong bóng tối, Từ Châu Phàm mở mắt ra.
Cậu ta đối với Lục Ninh đã ngủ say, bỗng nhiên lại nở một nụ cười, nụ cười kia không rõ là mang theo ý gì nhưng tuyệt đối không có ý tốt.
Ngày thứ ba kể từ khi Từ Châu Phàm đến ở cùng Lục Ninh, hôm nay cậu mới ra khỏi nhà còn đeo khẩu trang che kín mặt mày sau đó lên xe của mình, chuẩn bị cùng cậu ta ra ngoài mua sắm.
Chiếc MPV cũng theo ở phía sau, chở theo quay phim, thư ký trường quay và các nhân viên khác cũng phải có đến năm, sáu người.
Bọn họ bước vào một cửa hiệu cao cấp, nhân viên đi theo từ xa giữ một khoảng cách với mấy người Lục Ninh nhưng mọi hành động của hai người đó vẫn nằm trong ống kính máy quay.
Cái này là hiệu quả đạo diễn muốn có được, không bị người xung quanh phát hiện ra thì phản ứng quay được mới là chân thật nhất.
Nhân viên tiếp đón bọn họ là một cô gái nhỏ không có mắt nhìn, Lục Ninh thử xong mấy bộ quần áo nhưng đều cảm thấy không hài lòng lắm, vốn dĩ cậu chẳng mặc gì cũng đã đẹp rồi, sinh ra chính là một cây treo đồ di động, cho dù đeo khẩu trang thì vẫn còn nguyên phong thái đó có mặc cái gì cũng không quá khó coi.
Cô gái kia bắt đầu cười lạnh, nói bọn họ không mua được thì đừng có mua nữa, lãng phí thời gian làm gì? Người như hai anh tôi thấy nhiều lắm rồi.
Lục Ninh không nói gì cả, nhưng Từ Châu Phàm ở bên cạnh nhìu máy vào, hỏi ngược lại: “Cô nói lại lần nữa xem?”
Cái cô gái kia cũng nghiêng đầu qua một bên, đáp, “Sao mà không dám, anh ấy mà không có tiền thì ra hàng vỉa hè mà mua, đến mấy cửa hàng có giá cả chục triệu thế này bị điên rồi chắc?”
Từ Châu Phàm mỉm cười, quay đầu lại hùng hổ nói với Lục Ninh: “Đàn anh, anh lấy thẻ ra mua hết đồ ở đây đi! Đập chết con bé này xem nó còn lên mặt nữa không!”
Giọng điệu tức giận đúng kiểu nhà giàu phất lên chỉ trong một đêm.
Lục Ninh cực kỳ rén, vội vàng che túi mình lại, đùa gì thế.
Thế nhưng Từ Châu Phàm lại giật túi của cậu, trông rất lưu manh vứt thẻ trước mặt cô gái kia rồi nói: “Đồ vừa mới thử qua, tôi mua hết!”
Cô nhân viên quẹt thẻ với tâm lý nửa tin nửa ngờ, chờ sau khi kết thúc, sắc mặt trong nháy mắt liền biến thành nịnh bợ, đôi mắt nhìn bọn họ chằm chằm như thể thần Tài đến nhà, cô nàng còn khuya mới biết được rằng người trước mặt mình lúc này chính là Lục Ninh và cũng còn lâu lắm lắm mới biết được mình cũng sắp nổi tiếng rồi.
Từ Châu Phàm hãnh diện xách theo túi lớn túi nhỏ từ cửa hiệu bán đồ nam bước ra, Lục Ninh một mặt giống kiểu sống không còn gì luyến tiếc, hệt như người vừa bị cướp bên đường trấn hết tiền vậy.
Hai người sau khi xong việc thì trở lại xe, cô thư ký trường quay trên xe MPV mỉm cười với bọn họ, cô gái này tên là Bạch Dương mới vừa tốt nghiệp đại học, nghe đâu cũng là viên ngọc quý trên tay lão tổng, đợt này theo đến đây thực tập, vừa nhìn thấy hai chàng trai đôi mắt bèn tỏa sáng lấp lánh.
“Lục Ninh đằng sau ống kính thú vị như vậy sao?”
“Chàng trai đáng yêu như thế sao lại bị diss thành một đống shit như vậy nhỉ!”
Nhân viên thu âm ở bên cạnh là một người thanh niên chừng hai mươi tuổi, vẻ ngoài bình thường, giữa hai hàng lông mày lại ánh lên vẻ tàn ác, khóe môi cong lên châm chọc: “Bọn con gái các cô đúng là chỉ thế là hay! Người này không phải là còn có chỗ dựa à?”
Cô gái kia không nói gì, cô luôn cảm thấy Trần Vũ hôm nay có hơi nóng nảy một chút. Trong lòng Bạch Dương thầm ai oán, nói người ta có chỗ chống lưng anh chẳng phải cũng có chị mình đó sao, có điều là chỗ dựa của đã sụp đổ rồi thôi.
Từ Châu Phàm vẫn luôn ở nhà Lục Ninh cho tận đến khi công đoạn quay chương trình kết thúc. Từ lần bọn họ ra ngoài rồi trở về ấy, Lục Ninh cũng không chịu dẫn cậu ta đi đâu nữa, Từ Châu Phàm bèn nói đùa là Lục Ninh keo kiệt.
Có một hôm nào đó Lâm Tuyết Như vô cùng thần bí gọi điện đến cho Lục Ninh nói, “Cái thằng nhóc ở cùng cậu kia tuyệt đối đừng có đắc tội với cậu ta đấy nhé! Lai lịch của tên đó khiếp lắm đấy!”
Lục Ninh bèn tò mò hỏi một câu người kia có lai lịch thế nào.
Lâm Tuyết Như bèn đáp, “Là con trai trong nhà giám đốc đài truyền hình của chúng ta đó, tin chắc cú đấy, đã hiểu chưa?”
“Người ta chỉ đến chơi chơi thôi.”
Cậu gật đầu một cái biểu thị mình đã hiểu.
Ngày cuối cùng quay chương trình, hai người chọn một nơi yên tĩnh mời tổ chương trình ở Bắc Kinh ăn một bữa cơm.
Chương Văn Giai vuốt hai hàng ria mép nhỏ, uống say trông cũng hung hăng hơn còn quàng vào vai Lục Ninh, nói, “Xưa nay tôi chưa từng thấy một ngôi sao lớn nào mà lại không tự cao tự đại như Tiểu Lục đấy.”
“Cậu trai trẻ, tương lai có triển vọng lắm!”
Trong phòng khách những người khác cũng cất tiếng khen ngợi Lục Ninh, ngoại trừ hai người, cô gái Bạch Dương không quá am hiểu tình cảnh lúc này và người còn lại là Trần Vũ.
Trần Vũ là em họ xa của Trần Vận, có chút vô học ngày thường đều dựa vào Trần Vận còn đang trong giới mà ăn chơi lêu lổng, bây giờ chị họ của gã đã gần như mất tất cả ngay cả bản thân còn lo không xong, điều đó cũng đồng nghĩa với việc nửa bát cơm này của gã đã bị đập bể rồi thế nên gã làm sao có thể lộ ra sắc mặt tốt với Lục Ninh cho được.
Trong số những người đứng lên khen ngợi Lục Ninh đó, có bao nhiêu người là thật lòng thật dạ, còn có bao nhiêu người lại là miệng nam mô bụng một bồ dao găm, Lục Ninh sao mà không phân biệt được.
Cậu bị rót rất nhiều rượu.
Mười mấy người khác uống nhiều quá rồi cũng trở nên ồn ào hơn, Lục Ninh có một lần uống say duy nhất thiếu chút nữa đã bị Đàm Dũng bán đi nhưng mà hình như cậu chưa vẫn chưa tỉnh ra.
Cậu loạng chà loạng choạng cầm chén rượu đứng lên, người ở bên cạnh bèn vội đỡ lấy cậu, Lục Ninh cũng yên tâm dựa vào người đó, những người khác lúc này đã uống nhiều rồi nên khi nhìn thấy dáng vẻ Từ Châu Phàm muốn đỡ Lục Ninh đến nhà vệ sinh cũng không ai nói gì.
Lục Ninh cảm nhận được có bàn tay rơi vào bên hông của mình, thậm chí còn mập mờ muốn lần mò xuống dưới, cậu mơ mơ màng màng ngước mắt lên chỉ nhìn thấy dáng vẻ của người kia lờ mờ, sự đụng chạm vừa rồi như thể ảo giác, Lục Ninh bèn lắc lắc đầu muốn tỉnh táo một chút.
Cậu vừa uống say, vẻ xinh đẹp tự nhiên dễ bề trêu ghẹo người khác cứ thế tản ra, thân thể mềm mại như nước còn hơn cả lúc thường, hơn nữa lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nửa phần eo trắng nõn cứ thế bại lộ ra, đôi mặt đẹp đẽ mênh mang nửa khép nửa hở.
Ánh mắt ấy đầy mê hoặc tựa như chất cồn vậy.
Tiếng hít thở bên người cậu cũng trở nên nặng nề, mà cậu lại không biết đó là ai.
Hai luồng hô hấp ám muội không rõ quấn quýt lấy nhau.
“Đến… phòng vệ sinh đi…”
Cậu nghe thấy có tiếng nói như vậy, còn cảm nhận thấy eo mình bị ôm chặt hơn một chút, một bàn tay lạnh lẽo trắng mịn giống như con rắn đang lần mò vào, trực tiếp chạm vào da thịt bên hông của cậu, du ngoạn trên dưới còn nhéo một cái vào eo của Lục Ninh để lại một vết xanh mờ nhạt.
Da dẻ trên eo của Lục Ninh còn mềm hơn những nơi khác một chút, bình thường bị đập vào một tý là cũng bị đau rất lâu, lúc này bị đau thành ra mới phát giác có gì đó sai sai ở đây, cậu bắt đầu giãy dụa dù không có nhiều sức lắm, muốn kêu to lên nhưng lại bị người kia bịt miệng, tiếng ư ư nghẹn ngào trầm thấp muốn xuyên qua kẽ ngón tay vọt ra ngoài, nhưng chỉ nhỏ đến mức không thể nghe thấy được, tựa như con thú non đang rên rỉ vì bị rơi xuống chiếc bẫy.
Lục Ninh nghe thấy có tiếng cười thoáng qua bên tai mình.
Người kia hiện tại chỉ che hờ cái miệng của Lục Ninh còn áp cậu sát vào tường, cái tay còn lại ôm lấy eo của cậu rồi dần dà lại trở nên xấu xa rơi xuống nơi rất khó thể mở miệng. Cả người Lục Ninh vì sợ hãi mà run lên, trong tay cậu còn cầm chén rượu, dưới tình thế hoảng loạn bèn hắt vào mặt người kia, rồi vung nắm đấm qua, hét to một tiếng: “Con mie nó mày bị điên à!”
Tiếng động bên này quá lớn khiến những người bên trong kia đều nhìn qua, Từ Châu Phàm buông tay ra, vội nói, “Đàn anh uống say rồi, tôi đỡ anh ấy đi nhà vệ sinh, không biết vì sao lại trở nên như vậy.”
Sau đó cậu ta còn giả vờ vô tội hỏi rằng, “Đàn anh, sao anh lại đánh em?”
Lục Ninh ra đòn nặng cho nên bên má trái của Từ Châu Phàm đã đỏ nguyên một mảng.
Cậu ta nói xong thì xoa xoa gương mặt dính đầy rượu của mình, vì Từ Châu Phàm quay lưng lại cho nên mọi người không thấy rõ được biểu cảm trên khuôn mặt của cậu ta lúc này, thế nhưng Lục Ninh lại nhìn thấy rõ mồn một.
Đầu lưỡi đỏ sẫm nhẹ nhàng liếm lấy rượu dính trên khuôn mặt, ánh mắt còn mang vẻ chiếm hữu ngập tràn sắc dục, ung dung nói: “Ngay cả rượu anh uống cũng thật là ngọt.”
Cậu ta dứt lời, giọng điệu lại chợt thay đổi, vẻ xấu xa bỗng nhiên trào dâng, ngay cả chiếc khuyên tai màu xanh lam dưới ánh đèn cũng sáng lấp lánh đến chói mắt.
“Hộp nhạc mà em tặng cho anh一一”
“Có còn thích không?”
“Cậu…”
Lục Ninh bị khiếp sợ, một lời cũng không thể nói ra được.
Mãi đến tận khi Từ Châu Phàm cười lên rồi đi lướt qua người cậu cũng không thèm liếc nhìn đến một cái đã đi khỏi, cả người Lục Ninh đổ đầy mồ hôi lạnh như những giọt nước vội vã lăn xuống thấm ướt mi mắt, cậu nháy mắt một cái, mồ hôi lại rơi xuống còn giống như nước mắt.
Nhưng tất cả những người vừa nãy còn đang nhiệt tình là thế一一
Vậy mà lúc này lại dùng ánh mắt trách cứ nhìn vào cậu. Lục Ninh lắc đầu một cái, nhưng sắc mặt đã tái nhợt cả.
Từ Châu Phàm giống như một con thú hoang lúc này đang lấy răng nanh uy hiếp, lộ bản chất ra với Lục Ninh.
Chuyện này cậu không kể với bất cứ ai.
Đây là chuyện xảy ra trong ngày quay cuối cùng.
Cậu cũng không biết rằng, trong đám người đó lại có Trần Vũ vừa ngả ngớn huýt sáo một cái, bởi trong điện thoại của gã mới giấu đi được bức ảnh cậu hắt rượu vào mặt Từ Châu Phàm.
Lục Ninh nằm ở trên giường, bên cạnh cậu toàn những người rất xa lạ, thế nhưng con người phải ở chung thì mới có thể làm quen được. Có lúc tâm lý đề phòng của Lục Ninh đối với người khác thấp đến mức đáng sợ.
“Đàn anh一一”
“Mặc quần áo của anh, được ngủ giường của anh, em cảm thấy… đúng là thật tuyệt.”
Lục Ninh hỏi cậu ta, “Trước đây chúng ta biết nhau sao?”
“Như thế nào thì tính là có quen biết?”
Cậu nghe thấy giọng nói của Từ Châu Phàm có phần trở nên lạnh lùng, lại nặng nề như là dòng suối băng giá.
Cậu lúng túng cười lên hai tiếng.
Giường ngủ của Lục Ninh rất rộng, hai chàng trai cùng ngủ hoàn toàn không thành vấn đề, Lục Ninh che kín chăn lại chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi, trong bầu không khí chỉ còn lại tiếng hít thở trầm ổn.
Trong bóng tối, Từ Châu Phàm mở mắt ra.
Cậu ta đối với Lục Ninh đã ngủ say, bỗng nhiên lại nở một nụ cười, nụ cười kia không rõ là mang theo ý gì nhưng tuyệt đối không có ý tốt.
Ngày thứ ba kể từ khi Từ Châu Phàm đến ở cùng Lục Ninh, hôm nay cậu mới ra khỏi nhà còn đeo khẩu trang che kín mặt mày sau đó lên xe của mình, chuẩn bị cùng cậu ta ra ngoài mua sắm.
Chiếc MPV cũng theo ở phía sau, chở theo quay phim, thư ký trường quay và các nhân viên khác cũng phải có đến năm, sáu người.
Bọn họ bước vào một cửa hiệu cao cấp, nhân viên đi theo từ xa giữ một khoảng cách với mấy người Lục Ninh nhưng mọi hành động của hai người đó vẫn nằm trong ống kính máy quay.
Cái này là hiệu quả đạo diễn muốn có được, không bị người xung quanh phát hiện ra thì phản ứng quay được mới là chân thật nhất.
Nhân viên tiếp đón bọn họ là một cô gái nhỏ không có mắt nhìn, Lục Ninh thử xong mấy bộ quần áo nhưng đều cảm thấy không hài lòng lắm, vốn dĩ cậu chẳng mặc gì cũng đã đẹp rồi, sinh ra chính là một cây treo đồ di động, cho dù đeo khẩu trang thì vẫn còn nguyên phong thái đó có mặc cái gì cũng không quá khó coi.
Cô gái kia bắt đầu cười lạnh, nói bọn họ không mua được thì đừng có mua nữa, lãng phí thời gian làm gì? Người như hai anh tôi thấy nhiều lắm rồi.
Lục Ninh không nói gì cả, nhưng Từ Châu Phàm ở bên cạnh nhìu máy vào, hỏi ngược lại: “Cô nói lại lần nữa xem?”
Cái cô gái kia cũng nghiêng đầu qua một bên, đáp, “Sao mà không dám, anh ấy mà không có tiền thì ra hàng vỉa hè mà mua, đến mấy cửa hàng có giá cả chục triệu thế này bị điên rồi chắc?”
Từ Châu Phàm mỉm cười, quay đầu lại hùng hổ nói với Lục Ninh: “Đàn anh, anh lấy thẻ ra mua hết đồ ở đây đi! Đập chết con bé này xem nó còn lên mặt nữa không!”
Giọng điệu tức giận đúng kiểu nhà giàu phất lên chỉ trong một đêm.
Lục Ninh cực kỳ rén, vội vàng che túi mình lại, đùa gì thế.
Thế nhưng Từ Châu Phàm lại giật túi của cậu, trông rất lưu manh vứt thẻ trước mặt cô gái kia rồi nói: “Đồ vừa mới thử qua, tôi mua hết!”
Cô nhân viên quẹt thẻ với tâm lý nửa tin nửa ngờ, chờ sau khi kết thúc, sắc mặt trong nháy mắt liền biến thành nịnh bợ, đôi mắt nhìn bọn họ chằm chằm như thể thần Tài đến nhà, cô nàng còn khuya mới biết được rằng người trước mặt mình lúc này chính là Lục Ninh và cũng còn lâu lắm lắm mới biết được mình cũng sắp nổi tiếng rồi.
Từ Châu Phàm hãnh diện xách theo túi lớn túi nhỏ từ cửa hiệu bán đồ nam bước ra, Lục Ninh một mặt giống kiểu sống không còn gì luyến tiếc, hệt như người vừa bị cướp bên đường trấn hết tiền vậy.
Hai người sau khi xong việc thì trở lại xe, cô thư ký trường quay trên xe MPV mỉm cười với bọn họ, cô gái này tên là Bạch Dương mới vừa tốt nghiệp đại học, nghe đâu cũng là viên ngọc quý trên tay lão tổng, đợt này theo đến đây thực tập, vừa nhìn thấy hai chàng trai đôi mắt bèn tỏa sáng lấp lánh.
“Lục Ninh đằng sau ống kính thú vị như vậy sao?”
“Chàng trai đáng yêu như thế sao lại bị diss thành một đống shit như vậy nhỉ!”
Nhân viên thu âm ở bên cạnh là một người thanh niên chừng hai mươi tuổi, vẻ ngoài bình thường, giữa hai hàng lông mày lại ánh lên vẻ tàn ác, khóe môi cong lên châm chọc: “Bọn con gái các cô đúng là chỉ thế là hay! Người này không phải là còn có chỗ dựa à?”
Cô gái kia không nói gì, cô luôn cảm thấy Trần Vũ hôm nay có hơi nóng nảy một chút. Trong lòng Bạch Dương thầm ai oán, nói người ta có chỗ chống lưng anh chẳng phải cũng có chị mình đó sao, có điều là chỗ dựa của đã sụp đổ rồi thôi.
Từ Châu Phàm vẫn luôn ở nhà Lục Ninh cho tận đến khi công đoạn quay chương trình kết thúc. Từ lần bọn họ ra ngoài rồi trở về ấy, Lục Ninh cũng không chịu dẫn cậu ta đi đâu nữa, Từ Châu Phàm bèn nói đùa là Lục Ninh keo kiệt.
Có một hôm nào đó Lâm Tuyết Như vô cùng thần bí gọi điện đến cho Lục Ninh nói, “Cái thằng nhóc ở cùng cậu kia tuyệt đối đừng có đắc tội với cậu ta đấy nhé! Lai lịch của tên đó khiếp lắm đấy!”
Lục Ninh bèn tò mò hỏi một câu người kia có lai lịch thế nào.
Lâm Tuyết Như bèn đáp, “Là con trai trong nhà giám đốc đài truyền hình của chúng ta đó, tin chắc cú đấy, đã hiểu chưa?”
“Người ta chỉ đến chơi chơi thôi.”
Cậu gật đầu một cái biểu thị mình đã hiểu.
Ngày cuối cùng quay chương trình, hai người chọn một nơi yên tĩnh mời tổ chương trình ở Bắc Kinh ăn một bữa cơm.
Chương Văn Giai vuốt hai hàng ria mép nhỏ, uống say trông cũng hung hăng hơn còn quàng vào vai Lục Ninh, nói, “Xưa nay tôi chưa từng thấy một ngôi sao lớn nào mà lại không tự cao tự đại như Tiểu Lục đấy.”
“Cậu trai trẻ, tương lai có triển vọng lắm!”
Trong phòng khách những người khác cũng cất tiếng khen ngợi Lục Ninh, ngoại trừ hai người, cô gái Bạch Dương không quá am hiểu tình cảnh lúc này và người còn lại là Trần Vũ.
Trần Vũ là em họ xa của Trần Vận, có chút vô học ngày thường đều dựa vào Trần Vận còn đang trong giới mà ăn chơi lêu lổng, bây giờ chị họ của gã đã gần như mất tất cả ngay cả bản thân còn lo không xong, điều đó cũng đồng nghĩa với việc nửa bát cơm này của gã đã bị đập bể rồi thế nên gã làm sao có thể lộ ra sắc mặt tốt với Lục Ninh cho được.
Trong số những người đứng lên khen ngợi Lục Ninh đó, có bao nhiêu người là thật lòng thật dạ, còn có bao nhiêu người lại là miệng nam mô bụng một bồ dao găm, Lục Ninh sao mà không phân biệt được.
Cậu bị rót rất nhiều rượu.
Mười mấy người khác uống nhiều quá rồi cũng trở nên ồn ào hơn, Lục Ninh có một lần uống say duy nhất thiếu chút nữa đã bị Đàm Dũng bán đi nhưng mà hình như cậu chưa vẫn chưa tỉnh ra.
Cậu loạng chà loạng choạng cầm chén rượu đứng lên, người ở bên cạnh bèn vội đỡ lấy cậu, Lục Ninh cũng yên tâm dựa vào người đó, những người khác lúc này đã uống nhiều rồi nên khi nhìn thấy dáng vẻ Từ Châu Phàm muốn đỡ Lục Ninh đến nhà vệ sinh cũng không ai nói gì.
Lục Ninh cảm nhận được có bàn tay rơi vào bên hông của mình, thậm chí còn mập mờ muốn lần mò xuống dưới, cậu mơ mơ màng màng ngước mắt lên chỉ nhìn thấy dáng vẻ của người kia lờ mờ, sự đụng chạm vừa rồi như thể ảo giác, Lục Ninh bèn lắc lắc đầu muốn tỉnh táo một chút.
Cậu vừa uống say, vẻ xinh đẹp tự nhiên dễ bề trêu ghẹo người khác cứ thế tản ra, thân thể mềm mại như nước còn hơn cả lúc thường, hơn nữa lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nửa phần eo trắng nõn cứ thế bại lộ ra, đôi mặt đẹp đẽ mênh mang nửa khép nửa hở.
Ánh mắt ấy đầy mê hoặc tựa như chất cồn vậy.
Tiếng hít thở bên người cậu cũng trở nên nặng nề, mà cậu lại không biết đó là ai.
Hai luồng hô hấp ám muội không rõ quấn quýt lấy nhau.
“Đến… phòng vệ sinh đi…”
Cậu nghe thấy có tiếng nói như vậy, còn cảm nhận thấy eo mình bị ôm chặt hơn một chút, một bàn tay lạnh lẽo trắng mịn giống như con rắn đang lần mò vào, trực tiếp chạm vào da thịt bên hông của cậu, du ngoạn trên dưới còn nhéo một cái vào eo của Lục Ninh để lại một vết xanh mờ nhạt.
Da dẻ trên eo của Lục Ninh còn mềm hơn những nơi khác một chút, bình thường bị đập vào một tý là cũng bị đau rất lâu, lúc này bị đau thành ra mới phát giác có gì đó sai sai ở đây, cậu bắt đầu giãy dụa dù không có nhiều sức lắm, muốn kêu to lên nhưng lại bị người kia bịt miệng, tiếng ư ư nghẹn ngào trầm thấp muốn xuyên qua kẽ ngón tay vọt ra ngoài, nhưng chỉ nhỏ đến mức không thể nghe thấy được, tựa như con thú non đang rên rỉ vì bị rơi xuống chiếc bẫy.
Lục Ninh nghe thấy có tiếng cười thoáng qua bên tai mình.
Người kia hiện tại chỉ che hờ cái miệng của Lục Ninh còn áp cậu sát vào tường, cái tay còn lại ôm lấy eo của cậu rồi dần dà lại trở nên xấu xa rơi xuống nơi rất khó thể mở miệng. Cả người Lục Ninh vì sợ hãi mà run lên, trong tay cậu còn cầm chén rượu, dưới tình thế hoảng loạn bèn hắt vào mặt người kia, rồi vung nắm đấm qua, hét to một tiếng: “Con mie nó mày bị điên à!”
Tiếng động bên này quá lớn khiến những người bên trong kia đều nhìn qua, Từ Châu Phàm buông tay ra, vội nói, “Đàn anh uống say rồi, tôi đỡ anh ấy đi nhà vệ sinh, không biết vì sao lại trở nên như vậy.”
Sau đó cậu ta còn giả vờ vô tội hỏi rằng, “Đàn anh, sao anh lại đánh em?”
Lục Ninh ra đòn nặng cho nên bên má trái của Từ Châu Phàm đã đỏ nguyên một mảng.
Cậu ta nói xong thì xoa xoa gương mặt dính đầy rượu của mình, vì Từ Châu Phàm quay lưng lại cho nên mọi người không thấy rõ được biểu cảm trên khuôn mặt của cậu ta lúc này, thế nhưng Lục Ninh lại nhìn thấy rõ mồn một.
Đầu lưỡi đỏ sẫm nhẹ nhàng liếm lấy rượu dính trên khuôn mặt, ánh mắt còn mang vẻ chiếm hữu ngập tràn sắc dục, ung dung nói: “Ngay cả rượu anh uống cũng thật là ngọt.”
Cậu ta dứt lời, giọng điệu lại chợt thay đổi, vẻ xấu xa bỗng nhiên trào dâng, ngay cả chiếc khuyên tai màu xanh lam dưới ánh đèn cũng sáng lấp lánh đến chói mắt.
“Hộp nhạc mà em tặng cho anh一一”
“Có còn thích không?”
“Cậu…”
Lục Ninh bị khiếp sợ, một lời cũng không thể nói ra được.
Mãi đến tận khi Từ Châu Phàm cười lên rồi đi lướt qua người cậu cũng không thèm liếc nhìn đến một cái đã đi khỏi, cả người Lục Ninh đổ đầy mồ hôi lạnh như những giọt nước vội vã lăn xuống thấm ướt mi mắt, cậu nháy mắt một cái, mồ hôi lại rơi xuống còn giống như nước mắt.
Nhưng tất cả những người vừa nãy còn đang nhiệt tình là thế一一
Vậy mà lúc này lại dùng ánh mắt trách cứ nhìn vào cậu. Lục Ninh lắc đầu một cái, nhưng sắc mặt đã tái nhợt cả.
Từ Châu Phàm giống như một con thú hoang lúc này đang lấy răng nanh uy hiếp, lộ bản chất ra với Lục Ninh.
Chuyện này cậu không kể với bất cứ ai.
Đây là chuyện xảy ra trong ngày quay cuối cùng.
Cậu cũng không biết rằng, trong đám người đó lại có Trần Vũ vừa ngả ngớn huýt sáo một cái, bởi trong điện thoại của gã mới giấu đi được bức ảnh cậu hắt rượu vào mặt Từ Châu Phàm.
Tác giả :
Như Hà Như Hà