Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 9: Người duy nhất mà y có thể dựa vào, lại là tên ngốc kia
Đan Khuyết rời quán trọ, quen cửa quen nẻo mà đi tới một con phố vắng người, dừng lại trước một gian nhà. Y do dự một hồi, cuối cùng lấy một viên đá lửa ra, vẽ dưới góc tường một ký hiệu.
Thành Bạch Vân gần trung thổ phía tây, tránh được Thiên Ninh giáo và sự khống chế của các chính phái võ lâm khác, vào phạm vi khống chế của Xích Hà giáo. Hôm ấy Đan Khuyết bị Thanh Lê đâm trọng thương, đêm ấy dùng hết sức khinh công chạy về nơi này, nhưng vết thương lại rách miệng dấy lên đau đớn. Cho nên nếu muốn an toàn một mình quay về Nhập Lĩnh Sơn, chỉ e không làm được, phải dựa vào sức người khác.
Nhưng giờ nội bộ Xích Hà giáo đang có mâu thuẫn tranh đấu, ví dụ đơn cử là lần này suýt chút nữa y mất mạng trong tay Thanh Lê. Trong tứ đại ma tôn của Xích Hà giáo, bởi vì lợi ích mà y và Vô Mi đứng chung chiến tuyến, mà Thanh Lê và Tam Loan thì lại thân cận nhau hơn. Tuy rằng giữa họ đã có sóng ngầm từ trước, nhưng vẫn luôn kiềm chế lẫn nhau, cho tới nay vẫn bình an vô sự. Bởi vậy nên lần này y ra ngoài cùng Thanh Lê mới sơ ý, bị Thanh Lê đánh trọng thương.
Y vẫn thường tới đoạn đường này âm thầm nghe ngóng dò la tin tức nội bộ Xích Hà giáo, nghe đồn giáo chủ Long Sơn của Xích Hà giáo bị bệnh nặng, thậm chí có người nói ông ta đã chết. Bởi vậy nên mâu thuẫn nội bộ Xích Hà giáo mới trở nên gay gắt, tứ đại ma tôn vì tranh quyền đoạt thế mà đấu đá lẫn nhau.
Thành Bạch Vân này được thủ hạ của Vô Mi nắm quyền khống chế từ trước, cho nên Đan Khuyết để lại ký hiệu, hy vọng có thể nhờ Vô Mi giúp đỡ, cũng hy vọng có thể nghe được nhiều tin tức hơn từ phía Vô Mi.
Để lại ký hiệu xong, Đan Khuyết rời đi. Nhưng y còn chưa đi được bao xa, lại quay trở về, xóa ký hiệu mình vừa vẽ ở góc tường đi. Thế nhưng ký hiệu vẽ bằng đá lửa rất khó xóa, y chỉ có thể dùng đá lửa vẽ loạn lên ám hiệu của riêng mình, sau đó lại lấy bùn đắp lên hòng che đi —— Y rất nghi ngờ, ngay cả Vô Mi cũng không thể tin tưởng, huống hồ tình hình giáo lúc này rối rắm, nếu trong thành Bạch Vân có thuộc hạ của Thanh Lê và Tam Loan, y để lộ ký hiệu như vậy chỉ sợ sẽ rước họa vào thân.
Xóa ám hiệu xong, y lại đứng đó một hồi, ảo não mà thở dài, trong lòng ngổn ngang tâm sự quay về quán trọ.
Sáng hôm sau, Đan Khuyết còn đang say trong mộng, bị người bên cạnh đạp một cái xuống giường, vết thương đụng phải mặt đất, đau đến giật mình tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say, mồ hôi lạnh thoáng chốc chảy ròng xuống. Y ôm vết thương từ dưới đất bò dậy, cả người toát ra sát khí đằng đằng, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hàn Cẩm: “HỌ, HÀN!!”
Hàn Cẩm ôm quai hàm, nước mắt lã chã nhìn y: “Ca ca, răng Cẩm Cẩm đau quá.” Hôm qua Hàn Cẩm ăn một lúc hơn hai mươi xâu kẹo hồ lô, còn ngậm một xâu kẹo ngủ qua đêm, nếu không đau mới là chuyện lạ.
Đan Khuyết táng vào đầu hắn một cái, nếu không phải vết thương vô cùng đau đớn, y còn muốn đạp Hàn Cẩm một đạp: “Đồ ngu!”
Vốn là Hàn Cẩm đang nước mắt lưng tròng, bị y đánh một cái xong nước mắt lập tức lăn dài, ôm má bị sưng khóc rống lên.
Đan Khuyết ôm vết thương ngồi bên giường một lúc, đợi cơn đau đỡ hơn, y liền đứng lên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời quán trọ. Hàn Cẩm vẫn ăn vạ trên giường nức nở hu hu, thoạt đầu Đan Khuyết làm như không nhìn thấy, nhưng một lúc lâu, tiếng khóc kia như tiếng muỗi không ngừng vo ve bên tai khiến người ta phiền lòng bực dọc. Y quay đầu gầm lên với Hàn Cẩm: “Khóc cái gì mà khóc!”
Y gầm một cái, Hàn Cẩm nghẹn ngào, từ nức nở thành khóc rống: “Ca ca xấu lắm, Cẩm Cẩm ghét ca ca nhất!”
Đan Khuyết day day cái trán nổi gân xanh, y sợ nhất là bị người khác làm loạn gây phiền phức, không thể làm gì hơn là thấp giọng nói: “Răng ngươi đau thì làm sao? Chúng ta phải đi!”
Trên mặt Hàn Cẩm còn nguyên hai hàng nước mắt, đôi mắt hơi sưng đỏ ngước lên nhìn y. Ánh mắt Hàn Cẩm hồn nhiên, mờ mịt, còn có sự tủi thân. Đan Khuyết đã gặp qua rất nhiều người, phần lớn đều bụng dạ khó lường, tâm tư trầm nhân; y cũng từng nhìn thấy đủ biểu tình của con người, phần nhiều là sợ hãi và oán hận. Y từng nhìn rất nhiều ánh mắt tràn ngập toan tính mưu mô, thấy qua rất nhiều nụ cười gian xảo, mà biểu tình của Hàn Cẩm lúc này, đó giờ y chỉ thấy qua ở những đứa trẻ năm sáu tuổi. Tim y đột nhiên đập ‘thịch’ một cái, bắt đầu mê man: Lẽ nào Hàn Cẩm là một kẻ ngốc thật? Nếu hắn giả bộ, chưa nói tới việc giả bộ rất giống, mà một người tâm cơ sâu, sao có thể che được sự lõi đời và từng trải trong ánh mắt?
Bởi nghĩ như vậy nên thái độ của Đan Khuyết không tự chủ mà ôn hòa đi hẳn: “Ngươi muốn thế nào?”
Hàn Cẩm tội nghiệp mà nói: “Ca ca thổi giúp Cẩm Cẩm một chút, răng Cẩm Cẩm đau đau.” Nói rồi há to miệng.
Đan Khuyết thầm nghĩ thôi tạm coi như hắn là một tên ngốc thật, việc gì phải so đo tính toán với một tên ngốc? Thế là y hạ quyết tâm dán tới, thổi về phía miệng Hàn Cẩm hai cái. Ai ngờ đột nhiên Hàn Cẩm ngậm miệng, dập đầu vào phía trước, môi hai người cứ như vậy mà chạm nhau.
Đan Khuyết sửng sốt, lập tức nhảy ra phía sau. Hàn Cẩm không cố ý hôn môi y, lúc này hắn đâu biết hôn là gì, hốc mắt lại bắt đầu ướt nước:” Thổi thổi đau hơn.”
Đan Khuyết cau mày nói: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi mua thuốc.”
Đan Khuyết dẫn Hàn Cẩm rời quán trọ, thật sự mua thuốc chữa đau răng cho Hàn Cẩm, lúc đi ngang qua tiệm vũ khí, y lại mua một cây roi. Y nói phải rời thành tiếp tục đi về phía tây, trên đường ra cổng thành, Hàn Cẩm thấy một sạp bán trống lắc nhỏ, ầm ĩ đòi mua trống lắc bằng được. Đan Khuyết lười tranh cãi với Hàn Cẩm, mua cho Hàn Cẩm một cái.
Ra đến cổng thành, Đan Khuyết nói với Hàn Cẩm: “Ta quên mất một thứ, đi một lát sẽ quay về. Ngươi ở đây chờ ta, ta về rồi, chúng ta cùng rời thành.”
Hàn Cẩm tò mò nhìn y: “Cái gì vậy? Cẩm Cẩm tìm cùng ca ca nha?”
Hiếm khi Đan Khuyết dịu giọng dụ dỗ nói: “Cẩm.. Cẩm, ngươi nghe lời, ở đây chờ ta, ta quay về nhanh thôi.”
Hàn Cẩm có vẻ không vui, Đan Khuyết liền nghiêm mặt, nói: “Ngươi mà không nghe lời, ta không cần ngươi nữa, ngươi tự đi một mình.”
Câu này rất có tính uy hiếp, Hàn Cẩm lập tức thu vẻ mặt không vui về, tủi thân kéo vạt áo y: “Ca ca đừng bỏ Cẩm Cẩm lại nhé, Cẩm Cẩm nghe ca ca. Ca ca mau về nha.”
Thế là Đan Khuyết để hắn đứng bên cổng thành chờ, còn y thì đi vào trong thành.
Thật ra y không quên thứ gì, mà là y đang có ý định bỏ Hàn Cẩm lại. Đây đã là khu vực thuộc quyền quản giáo của Xích Hà giáo, nếu y có thể tìm được thuộc hạ của mình, như vậy sẽ không cần dùng tới Hàn Cẩm nữa. Nhưng y vẫn chưa hạ quyết định, bởi tình hình trước mắt vẫn còn chưa rõ ràng, y không chắc sẽ gặp địch trước hay thủ hạ trước. Cho nên trước khi rời thành Bạch Vân, y định thăm dò một chút.
Y quẹo vào con hẻm nhỏ, đi về phía căn nhà hôm qua. Còn chưa đi tới đó, trong hẻm nhỏ đột nhiên xuất hiện hai bóng người đang đi về phía trước, ba người đối mặt nhìn nhau, nhất thời đều sửng sốt —— Hai người kia, không phải thủ hạ của Vô Mi hay của y, mà là thủ hạ của Thanh Lê – người đã bị y giết chết!
Đan Khuyết khẽ rùng mình, lập tức rút đao ra tấn công, chuẩn bị giết người diệt khẩu. Nhưng mà tay vừa chạm tới chuôi đao, y mới chợt nhớ ra mình bị trọng thương, không thể tùy tiện xuất thủ.
Quả nhiên, hai tên kia thấy Đan Khuyết cũng lập tức lấy vũ khí ra. Hai tên này chẳng qua chỉ là một thủ hạ nhỏ của Thanh Lê, thực lực thua xa Đan Khuyết. Nếu là trước kia, chỉ e đến thuộc hạ của Đan Khuyết bọn chúng còn không dám ra tay. Nhưng giờ Đan Khuyết bị trọng thương chưa lành, công lực còn chưa bằng hai ba phần trước kia, bị hai tên kia hợp lực tấn công, qua mười lăm mười sáu chiêu, dần dần rơi vào thế bất lợi.
Hai tên kia nhận ra trên người Đan Khuyết có thương liền tấn công mạnh mẽ. Vất vả lắm Đan Khuyết mới đâm được một đao vào ngực một tên, phía sau lại bị tên còn lại đập một chưởng, vừa đập tới, vết thương trên lưng đau như bị xé rách, cuống họng tanh nồng, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng Đan Khuyết ngã xuống rồi, tên kia cũng không lập tức xông lên hạ đao. Dù sao Đan Khuyết cũng là đệ nhị ma tôn trong tứ đại ma tôn, vị trí còn trên Thanh Lê, ít nhiều gì tên kia cũng có chút sợ hãi Đan Khuyết, lúc này càng không dám tới gần mà mò vào ngực tìm pháo báo hiệu, định gọi thêm đồng bọn tới. Hắn nào đâu có ngờ, hoặc có lẽ đã nghĩ sai, hắn giữ một mạng cho Đan Khuyết, lại hại chính mạng mình.
Thế nên trong một khắc tên kia cúi đầu xuống, Đan Khuyết dùng hết khí lực toàn thân, bắn ra một cây châm độc. Vốn châm độc này bắn về phía ngực tên kia, chỉ cần đâm trúng, tên kia sẽ lập tức tử vong. Nhưng bởi Đan Khuyết trọng thương nên bắn lệch vị trí, châm độc đâm cách ngực một tấc. Tên kia bị châm độc đâm trúng, pháo báo hiệu trong tay rơi xuống, thân thể bắt đầu co giật mạnh. Nhưng hắn không chết ngay, hắn trừng Đan Khuyết bằng ánh mắt đầy oán hận, chật vật cúi người xuống muốn nhặt lấy pháo báo hiệu.
Đan Khuyết trợn trừng mắt nhìn hắn nhặt pháo lên, nhưng không có khí lực bắn một cây châm độc ra nữa. Nhất thời y sợ hãi tới cùng cực, khuôn mặt ngây thơ tươi cười của Hàn Cẩm hiện lên trong đầu, trong lòng thấy hối hận vô cùng!
Tên kia dùng ngón tay co giật ấn vào kíp nổ của pháo, nhưng mà hắn cũng đã tới giới hạn, ấn vài lần nhưng không đủ sức phát nổ pháo. Độc tố xâm nhập tới trái tim, biên độ co giật của hắn mỗi lúc một nhỏ, cuối cùng ngã xuống mặt đất bất động.
Qua thật lâu, Đan Khuyết thấy tên kia không nhúc nhích nữa, mà pháo báo hiệu cũng không bị đốt, tim treo trên cổ họng cuối cùng cũng về vị trí. Y vừa khóc vừa cười đỡ tường đứng dậy, dựa vào tường thở dốc liên tục. Vốn y là một người rất kiêu ngạo, từ nhỏ luyện võ công, thẳng một đường leo lên vị trí ma tôn, chưa từng gặp biến cố như vậy, lúc này đây có lẽ là lúc y thảm nhất suốt hai mươi mốt năm qua. Nghĩ tới việc suýt chút nữa mình chết trong tay hai nhân vật nhỏ bé, y hận tới cực điểm, hận không thể về Nhập Lĩnh Sơn, giết sạch toàn bộ những kẻ không phục y, cho cả đỉnh núi tắm máu!
Nhưng mà lúc này, y không đủ khả năng làm vậy.
Đan Khuyết dựa vào tường nghỉ ngơi một lúc lâu mới có đủ khí lực đi tiếp. Y cắn răng làm như không việc gì, đi vào một cửa tiệm mua chiếc nón có voan che, tạm thời che đi dung mạo mình.
Y không biết đến tột cùng là Vô Mi phản bội y đứng về phía Tam Loan và Thanh Lê, hay là thế lực của Vô Mi đã bị bọn chúng tiêu diệt. Vô luận thế nào, đường lui của y đều đã bị cắt đứt. Lúc này, người duy nhất mà y có thể dựa vào, lại là tên ngốc kia.
Đan Khuyết cười khổ, nhẹ giọng nói: “Hàn Cẩm.. Hàn Cẩm..” Y nhắm mắt lại, thở hổn hển đi về phía cổng thành.
Thành Bạch Vân gần trung thổ phía tây, tránh được Thiên Ninh giáo và sự khống chế của các chính phái võ lâm khác, vào phạm vi khống chế của Xích Hà giáo. Hôm ấy Đan Khuyết bị Thanh Lê đâm trọng thương, đêm ấy dùng hết sức khinh công chạy về nơi này, nhưng vết thương lại rách miệng dấy lên đau đớn. Cho nên nếu muốn an toàn một mình quay về Nhập Lĩnh Sơn, chỉ e không làm được, phải dựa vào sức người khác.
Nhưng giờ nội bộ Xích Hà giáo đang có mâu thuẫn tranh đấu, ví dụ đơn cử là lần này suýt chút nữa y mất mạng trong tay Thanh Lê. Trong tứ đại ma tôn của Xích Hà giáo, bởi vì lợi ích mà y và Vô Mi đứng chung chiến tuyến, mà Thanh Lê và Tam Loan thì lại thân cận nhau hơn. Tuy rằng giữa họ đã có sóng ngầm từ trước, nhưng vẫn luôn kiềm chế lẫn nhau, cho tới nay vẫn bình an vô sự. Bởi vậy nên lần này y ra ngoài cùng Thanh Lê mới sơ ý, bị Thanh Lê đánh trọng thương.
Y vẫn thường tới đoạn đường này âm thầm nghe ngóng dò la tin tức nội bộ Xích Hà giáo, nghe đồn giáo chủ Long Sơn của Xích Hà giáo bị bệnh nặng, thậm chí có người nói ông ta đã chết. Bởi vậy nên mâu thuẫn nội bộ Xích Hà giáo mới trở nên gay gắt, tứ đại ma tôn vì tranh quyền đoạt thế mà đấu đá lẫn nhau.
Thành Bạch Vân này được thủ hạ của Vô Mi nắm quyền khống chế từ trước, cho nên Đan Khuyết để lại ký hiệu, hy vọng có thể nhờ Vô Mi giúp đỡ, cũng hy vọng có thể nghe được nhiều tin tức hơn từ phía Vô Mi.
Để lại ký hiệu xong, Đan Khuyết rời đi. Nhưng y còn chưa đi được bao xa, lại quay trở về, xóa ký hiệu mình vừa vẽ ở góc tường đi. Thế nhưng ký hiệu vẽ bằng đá lửa rất khó xóa, y chỉ có thể dùng đá lửa vẽ loạn lên ám hiệu của riêng mình, sau đó lại lấy bùn đắp lên hòng che đi —— Y rất nghi ngờ, ngay cả Vô Mi cũng không thể tin tưởng, huống hồ tình hình giáo lúc này rối rắm, nếu trong thành Bạch Vân có thuộc hạ của Thanh Lê và Tam Loan, y để lộ ký hiệu như vậy chỉ sợ sẽ rước họa vào thân.
Xóa ám hiệu xong, y lại đứng đó một hồi, ảo não mà thở dài, trong lòng ngổn ngang tâm sự quay về quán trọ.
Sáng hôm sau, Đan Khuyết còn đang say trong mộng, bị người bên cạnh đạp một cái xuống giường, vết thương đụng phải mặt đất, đau đến giật mình tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say, mồ hôi lạnh thoáng chốc chảy ròng xuống. Y ôm vết thương từ dưới đất bò dậy, cả người toát ra sát khí đằng đằng, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hàn Cẩm: “HỌ, HÀN!!”
Hàn Cẩm ôm quai hàm, nước mắt lã chã nhìn y: “Ca ca, răng Cẩm Cẩm đau quá.” Hôm qua Hàn Cẩm ăn một lúc hơn hai mươi xâu kẹo hồ lô, còn ngậm một xâu kẹo ngủ qua đêm, nếu không đau mới là chuyện lạ.
Đan Khuyết táng vào đầu hắn một cái, nếu không phải vết thương vô cùng đau đớn, y còn muốn đạp Hàn Cẩm một đạp: “Đồ ngu!”
Vốn là Hàn Cẩm đang nước mắt lưng tròng, bị y đánh một cái xong nước mắt lập tức lăn dài, ôm má bị sưng khóc rống lên.
Đan Khuyết ôm vết thương ngồi bên giường một lúc, đợi cơn đau đỡ hơn, y liền đứng lên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời quán trọ. Hàn Cẩm vẫn ăn vạ trên giường nức nở hu hu, thoạt đầu Đan Khuyết làm như không nhìn thấy, nhưng một lúc lâu, tiếng khóc kia như tiếng muỗi không ngừng vo ve bên tai khiến người ta phiền lòng bực dọc. Y quay đầu gầm lên với Hàn Cẩm: “Khóc cái gì mà khóc!”
Y gầm một cái, Hàn Cẩm nghẹn ngào, từ nức nở thành khóc rống: “Ca ca xấu lắm, Cẩm Cẩm ghét ca ca nhất!”
Đan Khuyết day day cái trán nổi gân xanh, y sợ nhất là bị người khác làm loạn gây phiền phức, không thể làm gì hơn là thấp giọng nói: “Răng ngươi đau thì làm sao? Chúng ta phải đi!”
Trên mặt Hàn Cẩm còn nguyên hai hàng nước mắt, đôi mắt hơi sưng đỏ ngước lên nhìn y. Ánh mắt Hàn Cẩm hồn nhiên, mờ mịt, còn có sự tủi thân. Đan Khuyết đã gặp qua rất nhiều người, phần lớn đều bụng dạ khó lường, tâm tư trầm nhân; y cũng từng nhìn thấy đủ biểu tình của con người, phần nhiều là sợ hãi và oán hận. Y từng nhìn rất nhiều ánh mắt tràn ngập toan tính mưu mô, thấy qua rất nhiều nụ cười gian xảo, mà biểu tình của Hàn Cẩm lúc này, đó giờ y chỉ thấy qua ở những đứa trẻ năm sáu tuổi. Tim y đột nhiên đập ‘thịch’ một cái, bắt đầu mê man: Lẽ nào Hàn Cẩm là một kẻ ngốc thật? Nếu hắn giả bộ, chưa nói tới việc giả bộ rất giống, mà một người tâm cơ sâu, sao có thể che được sự lõi đời và từng trải trong ánh mắt?
Bởi nghĩ như vậy nên thái độ của Đan Khuyết không tự chủ mà ôn hòa đi hẳn: “Ngươi muốn thế nào?”
Hàn Cẩm tội nghiệp mà nói: “Ca ca thổi giúp Cẩm Cẩm một chút, răng Cẩm Cẩm đau đau.” Nói rồi há to miệng.
Đan Khuyết thầm nghĩ thôi tạm coi như hắn là một tên ngốc thật, việc gì phải so đo tính toán với một tên ngốc? Thế là y hạ quyết tâm dán tới, thổi về phía miệng Hàn Cẩm hai cái. Ai ngờ đột nhiên Hàn Cẩm ngậm miệng, dập đầu vào phía trước, môi hai người cứ như vậy mà chạm nhau.
Đan Khuyết sửng sốt, lập tức nhảy ra phía sau. Hàn Cẩm không cố ý hôn môi y, lúc này hắn đâu biết hôn là gì, hốc mắt lại bắt đầu ướt nước:” Thổi thổi đau hơn.”
Đan Khuyết cau mày nói: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi mua thuốc.”
Đan Khuyết dẫn Hàn Cẩm rời quán trọ, thật sự mua thuốc chữa đau răng cho Hàn Cẩm, lúc đi ngang qua tiệm vũ khí, y lại mua một cây roi. Y nói phải rời thành tiếp tục đi về phía tây, trên đường ra cổng thành, Hàn Cẩm thấy một sạp bán trống lắc nhỏ, ầm ĩ đòi mua trống lắc bằng được. Đan Khuyết lười tranh cãi với Hàn Cẩm, mua cho Hàn Cẩm một cái.
Ra đến cổng thành, Đan Khuyết nói với Hàn Cẩm: “Ta quên mất một thứ, đi một lát sẽ quay về. Ngươi ở đây chờ ta, ta về rồi, chúng ta cùng rời thành.”
Hàn Cẩm tò mò nhìn y: “Cái gì vậy? Cẩm Cẩm tìm cùng ca ca nha?”
Hiếm khi Đan Khuyết dịu giọng dụ dỗ nói: “Cẩm.. Cẩm, ngươi nghe lời, ở đây chờ ta, ta quay về nhanh thôi.”
Hàn Cẩm có vẻ không vui, Đan Khuyết liền nghiêm mặt, nói: “Ngươi mà không nghe lời, ta không cần ngươi nữa, ngươi tự đi một mình.”
Câu này rất có tính uy hiếp, Hàn Cẩm lập tức thu vẻ mặt không vui về, tủi thân kéo vạt áo y: “Ca ca đừng bỏ Cẩm Cẩm lại nhé, Cẩm Cẩm nghe ca ca. Ca ca mau về nha.”
Thế là Đan Khuyết để hắn đứng bên cổng thành chờ, còn y thì đi vào trong thành.
Thật ra y không quên thứ gì, mà là y đang có ý định bỏ Hàn Cẩm lại. Đây đã là khu vực thuộc quyền quản giáo của Xích Hà giáo, nếu y có thể tìm được thuộc hạ của mình, như vậy sẽ không cần dùng tới Hàn Cẩm nữa. Nhưng y vẫn chưa hạ quyết định, bởi tình hình trước mắt vẫn còn chưa rõ ràng, y không chắc sẽ gặp địch trước hay thủ hạ trước. Cho nên trước khi rời thành Bạch Vân, y định thăm dò một chút.
Y quẹo vào con hẻm nhỏ, đi về phía căn nhà hôm qua. Còn chưa đi tới đó, trong hẻm nhỏ đột nhiên xuất hiện hai bóng người đang đi về phía trước, ba người đối mặt nhìn nhau, nhất thời đều sửng sốt —— Hai người kia, không phải thủ hạ của Vô Mi hay của y, mà là thủ hạ của Thanh Lê – người đã bị y giết chết!
Đan Khuyết khẽ rùng mình, lập tức rút đao ra tấn công, chuẩn bị giết người diệt khẩu. Nhưng mà tay vừa chạm tới chuôi đao, y mới chợt nhớ ra mình bị trọng thương, không thể tùy tiện xuất thủ.
Quả nhiên, hai tên kia thấy Đan Khuyết cũng lập tức lấy vũ khí ra. Hai tên này chẳng qua chỉ là một thủ hạ nhỏ của Thanh Lê, thực lực thua xa Đan Khuyết. Nếu là trước kia, chỉ e đến thuộc hạ của Đan Khuyết bọn chúng còn không dám ra tay. Nhưng giờ Đan Khuyết bị trọng thương chưa lành, công lực còn chưa bằng hai ba phần trước kia, bị hai tên kia hợp lực tấn công, qua mười lăm mười sáu chiêu, dần dần rơi vào thế bất lợi.
Hai tên kia nhận ra trên người Đan Khuyết có thương liền tấn công mạnh mẽ. Vất vả lắm Đan Khuyết mới đâm được một đao vào ngực một tên, phía sau lại bị tên còn lại đập một chưởng, vừa đập tới, vết thương trên lưng đau như bị xé rách, cuống họng tanh nồng, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng Đan Khuyết ngã xuống rồi, tên kia cũng không lập tức xông lên hạ đao. Dù sao Đan Khuyết cũng là đệ nhị ma tôn trong tứ đại ma tôn, vị trí còn trên Thanh Lê, ít nhiều gì tên kia cũng có chút sợ hãi Đan Khuyết, lúc này càng không dám tới gần mà mò vào ngực tìm pháo báo hiệu, định gọi thêm đồng bọn tới. Hắn nào đâu có ngờ, hoặc có lẽ đã nghĩ sai, hắn giữ một mạng cho Đan Khuyết, lại hại chính mạng mình.
Thế nên trong một khắc tên kia cúi đầu xuống, Đan Khuyết dùng hết khí lực toàn thân, bắn ra một cây châm độc. Vốn châm độc này bắn về phía ngực tên kia, chỉ cần đâm trúng, tên kia sẽ lập tức tử vong. Nhưng bởi Đan Khuyết trọng thương nên bắn lệch vị trí, châm độc đâm cách ngực một tấc. Tên kia bị châm độc đâm trúng, pháo báo hiệu trong tay rơi xuống, thân thể bắt đầu co giật mạnh. Nhưng hắn không chết ngay, hắn trừng Đan Khuyết bằng ánh mắt đầy oán hận, chật vật cúi người xuống muốn nhặt lấy pháo báo hiệu.
Đan Khuyết trợn trừng mắt nhìn hắn nhặt pháo lên, nhưng không có khí lực bắn một cây châm độc ra nữa. Nhất thời y sợ hãi tới cùng cực, khuôn mặt ngây thơ tươi cười của Hàn Cẩm hiện lên trong đầu, trong lòng thấy hối hận vô cùng!
Tên kia dùng ngón tay co giật ấn vào kíp nổ của pháo, nhưng mà hắn cũng đã tới giới hạn, ấn vài lần nhưng không đủ sức phát nổ pháo. Độc tố xâm nhập tới trái tim, biên độ co giật của hắn mỗi lúc một nhỏ, cuối cùng ngã xuống mặt đất bất động.
Qua thật lâu, Đan Khuyết thấy tên kia không nhúc nhích nữa, mà pháo báo hiệu cũng không bị đốt, tim treo trên cổ họng cuối cùng cũng về vị trí. Y vừa khóc vừa cười đỡ tường đứng dậy, dựa vào tường thở dốc liên tục. Vốn y là một người rất kiêu ngạo, từ nhỏ luyện võ công, thẳng một đường leo lên vị trí ma tôn, chưa từng gặp biến cố như vậy, lúc này đây có lẽ là lúc y thảm nhất suốt hai mươi mốt năm qua. Nghĩ tới việc suýt chút nữa mình chết trong tay hai nhân vật nhỏ bé, y hận tới cực điểm, hận không thể về Nhập Lĩnh Sơn, giết sạch toàn bộ những kẻ không phục y, cho cả đỉnh núi tắm máu!
Nhưng mà lúc này, y không đủ khả năng làm vậy.
Đan Khuyết dựa vào tường nghỉ ngơi một lúc lâu mới có đủ khí lực đi tiếp. Y cắn răng làm như không việc gì, đi vào một cửa tiệm mua chiếc nón có voan che, tạm thời che đi dung mạo mình.
Y không biết đến tột cùng là Vô Mi phản bội y đứng về phía Tam Loan và Thanh Lê, hay là thế lực của Vô Mi đã bị bọn chúng tiêu diệt. Vô luận thế nào, đường lui của y đều đã bị cắt đứt. Lúc này, người duy nhất mà y có thể dựa vào, lại là tên ngốc kia.
Đan Khuyết cười khổ, nhẹ giọng nói: “Hàn Cẩm.. Hàn Cẩm..” Y nhắm mắt lại, thở hổn hển đi về phía cổng thành.
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh