Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 61: Tiểu giáo chủ cải trang tiếp cận Đan Khuyết
Đan Khuyết ngồi vận chân khí trong dược tuyền, Đỗ Húy nói cho y biết, mỗi ngày ngồi trong dược tuyền vận khí có thể giúp chân khí di chuyển càng thêm thông thuận, giúp nhanh chóng đả thông kinh mạch bởi vì tẩu hỏa nhập ma mà bị tắc nghẽn.
Hàn Cẩm ở trên bờ gấp y phục, thi thoảng lại lén nhìn Đan Khuyết. Từ vai Đan Khuyết trở xuống đều ngâm dưới nước, trong đêm tối chỉ có vài ánh đèn lồng nhạt, lờ mờ không thấy rõ. Trong lòng Hàn Cẩm ngứa ngứa ngáy ngáy, hận không thể cởi hết y phục rồi nhảy vào trong dược tuyền, quấn lấy Đan Khuyết mà gần gũi yêu thương. Cũng đã nửa tháng rồi hắn không gặp Đan Khuyết, nhưng lại thấy lâu như một năm rồi vậy.
Đan Khuyết vận khí đi một vòng, thở phào nhẹ nhõm, vươn tay từ dưới nước lên, lạnh lùng cất tiếng: “Đản Đản.”
Hàn Cẩm từng nghe Đản Đản nói qua, mỗi lần Đan Khuyết luyện công xong sau đó phải lập tức đưa khăn mặt cho y lau mồ hôi, thế là hắn nhanh tay cầm lấy một chiếc khăn sạch đi tới, đặt vào tay Đan Khuyết.
Đan Khuyết lau tầng mồ hôi mỏng thấm ra trán, trả khăn mặt về tay “Đản Đản”, đoạn nói: “Chuyện hôm qua ta nhờ hỏi Đỗ cốc chủ, ngươi đã hỏi chưa?”
Hàn Cẩm đã nghe Đản Đản nói qua, vì vậy nói: “Công tử nói chuyện dị ứng hoa cúc?”
Đan Khuyết gật đầu.
Hàn Cẩm nói: “Cốc chủ nói, có thể trị được, chỉ là cần một thời gian.”
Đan Khuyết nói: “Có thể trị được là tốt rồi.”
Hàn Cẩm rót một chén rượu ra đưa cho y: “Công tử uống chút rượu cho ấm người.”
Đan Khuyết nhận lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch, trả lại cho Hàn Cẩm, nhìn chằm chằm mắt hắn nói: “Lại nhờ ngươi giúp ta truyền lời tới cốc chủ: Nếu Hàn Cẩm phái Ngũ Luân tới Vạn Ngải Cốc, nói với cốc chủ, ta muốn gặp hắn, ta có lời muốn hỏi hắn.”
Trái tim nhỏ bé của Hàn Cẩm đập loạn, cúi đầu thu chén về, nói “Vâng ạ~~~~”
Đan Khuyết từ trong nước đi ra, Hàn Cẩm mở rộng khăn tắm giúp y choàng lên người, ngửi thấy mùi thảo dược thơm ngát từ trên người y. Hắn rất muốn dang tay ra ôm lấy Đan Khuyết, ra sức hít hà mùi hương trên người y, tiếc là hắn có tâm giặc nhưng không có gan giặc.
Đan Khuyết tự lau khô nước trên người, nhanh chóng mặc y phục vào. Hàn Cẩm đứng phía sau nhìn y phục rộng thùng thình che đi đường cong cặp mông, trong lòng cảm thấy muộn phiền khôn xiết: Nếu thời gian có thể quay ngược lại thì tốt biết bao nhiêu. Cũng không cần lâu đâu, chỉ cần một tháng thôi, khi đó hắn và Đan Khuyết còn đang ở trong sơn cốc thần bí họ phát hiện ra, hắn vẫn là tiểu sỏa tử của Đan Khuyết, hắn thích Đan Khuyết, Đan Khuyết cũng thích hắn, hắn muốn làm cái gì thì làm cái ấy, Đan Khuyết sẽ không tức giận. Nếu như Đan Khuyết không muốn gần gũi với hắn, chỉ cần hắn nhiệt tình quấn lấy lâu lâu một lúc, cuối cùng cũng về tay. Nhưng bây giờ, dường như hắn chạm vào Đan Khuyết một cái, chỉ sợ Đan Khuyết sẽ rút đao ra chặt tay hắn.
Hàn Cẩm theo Đan Khuyết về nơi ở của y rồi sẽ phải đi, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, hắn rụt cổ một cái. Đan Khuyết quay đầu, đoạn hỏi: “Ngươi lạnh không?”
Hàn Cẩm sửng sốt một chút, vội nói: “Vẫn, vẫn tốt.” Lại nói, “Tạ ơn công tử đã quan tâm.”
Chân mày Đan Khuyết hơi giật, hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Cẩn thận bị lạnh.”
Trái tim nhỏ bé của Hàn Cẩm lại đập loạn lên, cười gượng mấy tiếng: “Đa, đa tạ công tử quan…” Lời còn chưa dứt, Đan Khuyết đã bỏ hắn lại đi vào nhà. Hàn Cẩm sờ mũi một cái, nhún vai, đi.
Hàn Cẩm quay trở lại nơi ở Đỗ Húy sắp xếp cho mình, vừa bước một chân vào cửa, liền nhìn thấy Bạch Tiểu Hữu và một đệ tử Vạn Ngải Cốc đang ngồi trong phòng, vẻ mặt người đệ tử kia có vẻ lo lắng.
Hàn Cẩm ngạc nhiên nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đệ tử kia nói: “Công tử, vị bằng hữu mà công tử đưa tới kia, tên Kỷ Thư, vừa bỏ chạy rồi.”
Hàn Cẩm sửng sốt: “Chạy rồi?”
Đệ tử kia gật đầu không ngừng: “Y đánh ngất xỉu dược sư cốc chủ phái đi chữa trị. Có độc sư nói thấy y đi tới cốc khẩu, có lẽ giờ y đã rời khỏi cốc.”
Hàn Cẩm đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, không hé răng, cũng chẳng hề kinh ngạc.
Bạch Tiểu Hữu đoán ý qua sắc mặt hắn: “Tiểu thiếu gia, có cần thuộc hạ đuổi theo không?”
Hàn Cẩm lắc đầu: “Quên đi, để y đi.” Thế rồi nói với dược sư kia: “Y đi thì đi, ngươi báo với cốc chủ một tiếng, chuyện này coi như xong.”
Tên đệ tử kia có chút kinh ngạc, thế nhưng hắn đã nói như vậy, cũng không còn cách nào.
Hàn Cẩm cắn môi một cái, do do dự dự mà hỏi thăm: “Y… thương thế y thế nào?”
Đệ tử kia nói: “Vị dược sư kia còn chưa kịp kiểm tra xong cho y đã bị đánh ngất xỉu. Theo như lời dược sư nói, chỉ xem y mạch tượng…”
Đột nhiên Hàn Cẩm giơ tay lên, nói: “Thôi, ta biết rồi. Không sao, ngươi quay về đi, làm phiền ngươi rồi.”
Đệ tử kia sửng sốt, cuối cùng nhún vai, không hiểu gì mà đi ra.
Đợi đệ tử kia đi rồi, Bạch Tiểu Hữu lấy làm kì quái hỏi: “Tiểu giáo chủ biết ma tôn Linh Ngọc kia muốn đi đâu sao?”
Hàn Cẩm gật đầu: “Đại khái đoán được một chút.”
Bạch Tiểu Hữu chớp mắt mấy cái, không tiếp tục hỏi nữa: “Vậy, vậy có cần thuộc hạ làm gì không?”
Hàn Cẩm nói: “Có. Ngươi quay về Tụ Sơn một chuyến, ta có lời muốn nhắn với Thiên Tôn. Tối nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm mai lên đường.” Sau đó nói kết quả đã thương lượng với Đỗ Húy ra, Bạch Tiểu Hữu nhận lệnh, liền quay về nghỉ ngơi.
Buổi sáng hôm sau, Hàn Cẩm đi tìm Đỗ Húy. Vừa vào tới gian phòng, liền thấy trên bàn bày hơn mười bát nước đủ loại sắc màu. Hắn ngồi xuống trước bàn, ngạc nhiên hỏi: “Đây là gì vậy?”
Đỗ Húy nói: “Đây là những thành phần dược vật tạo thành độc Thanh Hoa. Tối hôm qua ta tinh chế ra, chúng ta thử từng loại một, cứ hai ngày một loại. Đồng thời ta muốn phối hợp châm cứu kích thích kinh mạch cho con.”
Hàn Cẩm líu lưỡi: “Con có thể không uống không?”
Đỗ Húy hỏi: “Con không muốn duy trì trạng thái ổn định như này sao?”
Hàn Cẩm rất xoắn xuýt. Lúc ngốc, ngày nào hắn cũng đều rất vui vẻ, không phải lo lắng nhiều như vậy, cho dù có bị người khác bắt nạt, hắn cũng không cảm thấy đau lòng, hơn nữa, dường như lúc hắn ngốc càng được thích hơn, chí ít, Đan Khuyết thích là thích tiểu sỏa tử. Thế nhưng lúc ngốc dễ làm sai chuyện, bất tri bất giác bán đứng mình, tuy trước mắt chưa gây ra đại họa gì, nhưng lỡ một ngày hắn bán Thiên Ninh Giáo và cha đi thì làm sao bây giờ? Lúc thông minh, lại có rất nhiều chuyện phải bận tâm, lúc nào cũng không vui.
Cuối cùng, Hàn Cẩm khẽ cắn môi: “Con uống.”
Hắn bị Đỗ Húy dằn vặt cho tới trưa, mắt thấy sắp tới giờ Ngọ, Hàn Cẩm vội vã đi hóa trang thành Đản Đản, chạy tới sân nơi Đan Khuyết ở.
Đan Khuyết lại đang luyện đao trong sân, lúc Hàn Cẩm chạy tới, y mới luyện xong một bộ đao pháp, trông thấy Hàn Cẩm tới, y nghiêm mặt nói: “Ngươi tới sớm.”
Hàn Cẩm cười lấy lòng: “Cũng không còn sớm, công tử, tới dược tuyền, ngâm nhiều hơn một chút.” Đan Khuyết ngâm lâu hơn một chút, là có thể nhìn nhiều hơn một chút.
Đan Khuyết nói: “Nếu đã tới sớm rồi, ngươi luyện đao cùng ta một chút đi.”
Hai mắt Hàn Cẩm trợn to, thiếu chút nữa làm đổ khay gỗ trong tay: Luyện, luyện đao?
Đan Khuyết sải dài tay ra, nhảy bổng lên không, bẻ hai cành từ trên cây mai xuống, đặt một cành vào trong tay Hàn Cảm. Hàn Cẩm đi vào sân, buông khay gỗ trong tay xuống, bối rối mà vuốt nhẹ cái quần: “Công tử, võ công Vạn Ngải Cốc chúng ta không tới tầm.”
Đan Khuyết lạnh mặt nói: “Không được từ chối.”
Hàn Cẩm cười lấy lòng: “Công tử, thuộc hạ không làm được thật.”
Đan Khuyết lên giọng: “Cầm lấy!”
Hàn Cẩm không còn cách nào, đành phải nhận lấy cành mai trong tay y. Trên cành có năm bông hoa mai, vô cùng tươi đẹp, Hàn Cẩm nhìn nó, có chút không đành lòng dùng nó như kiếm.
Đan Khuyết đâm một nhát “kiếm” về phía Hàn Cẩm, khí thế y mạnh mẽ, Hàn Cẩm giả vờ luống cuống tay chân, lại không dám cản lại, bị”kiếm” của y đâm trúng ngay ngực. Đan Khuyết cũng không thực sự xuống tay thêm nữa, “mũi kiếm” đụng tới tim Hàn Cẩm thì dừng lại, chau mày không biết đang nghĩ gì, một lát sau mới thu cành mai về.
Hàn Cẩm tủi thân bĩu bĩu môi: “Công tử, võ công của ta thực sự rất kém cỏi.”
Đan Khuyết không nói gì, ném cành mai đi, nghiêm mặt nói: “Đi thôi.”
Đến dược tuyền, Đan Khuyết cởi y phục rồi tiến vào trong dược tuyền, Hàn Cẩm nhân lúc y nhắm mắt lại chuyên tâm luyện công mà ngồi bên cạnh ao quang minh chính đại quan sát y. Giờ đương là ban ngày, trời rất sáng, có thể thấy rõ thân thể Đan Khuyết ngâm mình trong ao. Hàn Cẩm nhìn đến liêm liếm môi, nhớ tới tư vị quãng thời gian đêm đêm ngày ngày cùng Đan Khuyết tiêu hồn liền không nhịn được, vội vã điểm huyệt đạo mình, rất sợ máu mũi lại chảy xuống.
Đan Khuyết luyện công xong, ngâm mình trong ao không đứng lên, cất tiếng: “Đản Đản.”
Hàn Cẩm vội tiến tới đưa khăn mặt cho y.
Đan Khuyết vừa lau mồ hôi vừa nói: “Gần đây bên ngoài có tin tức gì về Xích Hà Giáo không?’
Hàn Cẩm liếm môi một cái, đang nghĩ xem nên nói thế nào, vừa chuyển đường nhìn, lại thấy Đan Khuyết đang yên lặng nhìn mình. Hắn nhìn đôi mắt tràn đầy phức tạp của Đan Khuyết, tâm can rối bời, nhất thời ngẩn cả người.
Hàn Cẩm ở trên bờ gấp y phục, thi thoảng lại lén nhìn Đan Khuyết. Từ vai Đan Khuyết trở xuống đều ngâm dưới nước, trong đêm tối chỉ có vài ánh đèn lồng nhạt, lờ mờ không thấy rõ. Trong lòng Hàn Cẩm ngứa ngứa ngáy ngáy, hận không thể cởi hết y phục rồi nhảy vào trong dược tuyền, quấn lấy Đan Khuyết mà gần gũi yêu thương. Cũng đã nửa tháng rồi hắn không gặp Đan Khuyết, nhưng lại thấy lâu như một năm rồi vậy.
Đan Khuyết vận khí đi một vòng, thở phào nhẹ nhõm, vươn tay từ dưới nước lên, lạnh lùng cất tiếng: “Đản Đản.”
Hàn Cẩm từng nghe Đản Đản nói qua, mỗi lần Đan Khuyết luyện công xong sau đó phải lập tức đưa khăn mặt cho y lau mồ hôi, thế là hắn nhanh tay cầm lấy một chiếc khăn sạch đi tới, đặt vào tay Đan Khuyết.
Đan Khuyết lau tầng mồ hôi mỏng thấm ra trán, trả khăn mặt về tay “Đản Đản”, đoạn nói: “Chuyện hôm qua ta nhờ hỏi Đỗ cốc chủ, ngươi đã hỏi chưa?”
Hàn Cẩm đã nghe Đản Đản nói qua, vì vậy nói: “Công tử nói chuyện dị ứng hoa cúc?”
Đan Khuyết gật đầu.
Hàn Cẩm nói: “Cốc chủ nói, có thể trị được, chỉ là cần một thời gian.”
Đan Khuyết nói: “Có thể trị được là tốt rồi.”
Hàn Cẩm rót một chén rượu ra đưa cho y: “Công tử uống chút rượu cho ấm người.”
Đan Khuyết nhận lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch, trả lại cho Hàn Cẩm, nhìn chằm chằm mắt hắn nói: “Lại nhờ ngươi giúp ta truyền lời tới cốc chủ: Nếu Hàn Cẩm phái Ngũ Luân tới Vạn Ngải Cốc, nói với cốc chủ, ta muốn gặp hắn, ta có lời muốn hỏi hắn.”
Trái tim nhỏ bé của Hàn Cẩm đập loạn, cúi đầu thu chén về, nói “Vâng ạ~~~~”
Đan Khuyết từ trong nước đi ra, Hàn Cẩm mở rộng khăn tắm giúp y choàng lên người, ngửi thấy mùi thảo dược thơm ngát từ trên người y. Hắn rất muốn dang tay ra ôm lấy Đan Khuyết, ra sức hít hà mùi hương trên người y, tiếc là hắn có tâm giặc nhưng không có gan giặc.
Đan Khuyết tự lau khô nước trên người, nhanh chóng mặc y phục vào. Hàn Cẩm đứng phía sau nhìn y phục rộng thùng thình che đi đường cong cặp mông, trong lòng cảm thấy muộn phiền khôn xiết: Nếu thời gian có thể quay ngược lại thì tốt biết bao nhiêu. Cũng không cần lâu đâu, chỉ cần một tháng thôi, khi đó hắn và Đan Khuyết còn đang ở trong sơn cốc thần bí họ phát hiện ra, hắn vẫn là tiểu sỏa tử của Đan Khuyết, hắn thích Đan Khuyết, Đan Khuyết cũng thích hắn, hắn muốn làm cái gì thì làm cái ấy, Đan Khuyết sẽ không tức giận. Nếu như Đan Khuyết không muốn gần gũi với hắn, chỉ cần hắn nhiệt tình quấn lấy lâu lâu một lúc, cuối cùng cũng về tay. Nhưng bây giờ, dường như hắn chạm vào Đan Khuyết một cái, chỉ sợ Đan Khuyết sẽ rút đao ra chặt tay hắn.
Hàn Cẩm theo Đan Khuyết về nơi ở của y rồi sẽ phải đi, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, hắn rụt cổ một cái. Đan Khuyết quay đầu, đoạn hỏi: “Ngươi lạnh không?”
Hàn Cẩm sửng sốt một chút, vội nói: “Vẫn, vẫn tốt.” Lại nói, “Tạ ơn công tử đã quan tâm.”
Chân mày Đan Khuyết hơi giật, hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Cẩn thận bị lạnh.”
Trái tim nhỏ bé của Hàn Cẩm lại đập loạn lên, cười gượng mấy tiếng: “Đa, đa tạ công tử quan…” Lời còn chưa dứt, Đan Khuyết đã bỏ hắn lại đi vào nhà. Hàn Cẩm sờ mũi một cái, nhún vai, đi.
Hàn Cẩm quay trở lại nơi ở Đỗ Húy sắp xếp cho mình, vừa bước một chân vào cửa, liền nhìn thấy Bạch Tiểu Hữu và một đệ tử Vạn Ngải Cốc đang ngồi trong phòng, vẻ mặt người đệ tử kia có vẻ lo lắng.
Hàn Cẩm ngạc nhiên nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đệ tử kia nói: “Công tử, vị bằng hữu mà công tử đưa tới kia, tên Kỷ Thư, vừa bỏ chạy rồi.”
Hàn Cẩm sửng sốt: “Chạy rồi?”
Đệ tử kia gật đầu không ngừng: “Y đánh ngất xỉu dược sư cốc chủ phái đi chữa trị. Có độc sư nói thấy y đi tới cốc khẩu, có lẽ giờ y đã rời khỏi cốc.”
Hàn Cẩm đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, không hé răng, cũng chẳng hề kinh ngạc.
Bạch Tiểu Hữu đoán ý qua sắc mặt hắn: “Tiểu thiếu gia, có cần thuộc hạ đuổi theo không?”
Hàn Cẩm lắc đầu: “Quên đi, để y đi.” Thế rồi nói với dược sư kia: “Y đi thì đi, ngươi báo với cốc chủ một tiếng, chuyện này coi như xong.”
Tên đệ tử kia có chút kinh ngạc, thế nhưng hắn đã nói như vậy, cũng không còn cách nào.
Hàn Cẩm cắn môi một cái, do do dự dự mà hỏi thăm: “Y… thương thế y thế nào?”
Đệ tử kia nói: “Vị dược sư kia còn chưa kịp kiểm tra xong cho y đã bị đánh ngất xỉu. Theo như lời dược sư nói, chỉ xem y mạch tượng…”
Đột nhiên Hàn Cẩm giơ tay lên, nói: “Thôi, ta biết rồi. Không sao, ngươi quay về đi, làm phiền ngươi rồi.”
Đệ tử kia sửng sốt, cuối cùng nhún vai, không hiểu gì mà đi ra.
Đợi đệ tử kia đi rồi, Bạch Tiểu Hữu lấy làm kì quái hỏi: “Tiểu giáo chủ biết ma tôn Linh Ngọc kia muốn đi đâu sao?”
Hàn Cẩm gật đầu: “Đại khái đoán được một chút.”
Bạch Tiểu Hữu chớp mắt mấy cái, không tiếp tục hỏi nữa: “Vậy, vậy có cần thuộc hạ làm gì không?”
Hàn Cẩm nói: “Có. Ngươi quay về Tụ Sơn một chuyến, ta có lời muốn nhắn với Thiên Tôn. Tối nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm mai lên đường.” Sau đó nói kết quả đã thương lượng với Đỗ Húy ra, Bạch Tiểu Hữu nhận lệnh, liền quay về nghỉ ngơi.
Buổi sáng hôm sau, Hàn Cẩm đi tìm Đỗ Húy. Vừa vào tới gian phòng, liền thấy trên bàn bày hơn mười bát nước đủ loại sắc màu. Hắn ngồi xuống trước bàn, ngạc nhiên hỏi: “Đây là gì vậy?”
Đỗ Húy nói: “Đây là những thành phần dược vật tạo thành độc Thanh Hoa. Tối hôm qua ta tinh chế ra, chúng ta thử từng loại một, cứ hai ngày một loại. Đồng thời ta muốn phối hợp châm cứu kích thích kinh mạch cho con.”
Hàn Cẩm líu lưỡi: “Con có thể không uống không?”
Đỗ Húy hỏi: “Con không muốn duy trì trạng thái ổn định như này sao?”
Hàn Cẩm rất xoắn xuýt. Lúc ngốc, ngày nào hắn cũng đều rất vui vẻ, không phải lo lắng nhiều như vậy, cho dù có bị người khác bắt nạt, hắn cũng không cảm thấy đau lòng, hơn nữa, dường như lúc hắn ngốc càng được thích hơn, chí ít, Đan Khuyết thích là thích tiểu sỏa tử. Thế nhưng lúc ngốc dễ làm sai chuyện, bất tri bất giác bán đứng mình, tuy trước mắt chưa gây ra đại họa gì, nhưng lỡ một ngày hắn bán Thiên Ninh Giáo và cha đi thì làm sao bây giờ? Lúc thông minh, lại có rất nhiều chuyện phải bận tâm, lúc nào cũng không vui.
Cuối cùng, Hàn Cẩm khẽ cắn môi: “Con uống.”
Hắn bị Đỗ Húy dằn vặt cho tới trưa, mắt thấy sắp tới giờ Ngọ, Hàn Cẩm vội vã đi hóa trang thành Đản Đản, chạy tới sân nơi Đan Khuyết ở.
Đan Khuyết lại đang luyện đao trong sân, lúc Hàn Cẩm chạy tới, y mới luyện xong một bộ đao pháp, trông thấy Hàn Cẩm tới, y nghiêm mặt nói: “Ngươi tới sớm.”
Hàn Cẩm cười lấy lòng: “Cũng không còn sớm, công tử, tới dược tuyền, ngâm nhiều hơn một chút.” Đan Khuyết ngâm lâu hơn một chút, là có thể nhìn nhiều hơn một chút.
Đan Khuyết nói: “Nếu đã tới sớm rồi, ngươi luyện đao cùng ta một chút đi.”
Hai mắt Hàn Cẩm trợn to, thiếu chút nữa làm đổ khay gỗ trong tay: Luyện, luyện đao?
Đan Khuyết sải dài tay ra, nhảy bổng lên không, bẻ hai cành từ trên cây mai xuống, đặt một cành vào trong tay Hàn Cảm. Hàn Cẩm đi vào sân, buông khay gỗ trong tay xuống, bối rối mà vuốt nhẹ cái quần: “Công tử, võ công Vạn Ngải Cốc chúng ta không tới tầm.”
Đan Khuyết lạnh mặt nói: “Không được từ chối.”
Hàn Cẩm cười lấy lòng: “Công tử, thuộc hạ không làm được thật.”
Đan Khuyết lên giọng: “Cầm lấy!”
Hàn Cẩm không còn cách nào, đành phải nhận lấy cành mai trong tay y. Trên cành có năm bông hoa mai, vô cùng tươi đẹp, Hàn Cẩm nhìn nó, có chút không đành lòng dùng nó như kiếm.
Đan Khuyết đâm một nhát “kiếm” về phía Hàn Cẩm, khí thế y mạnh mẽ, Hàn Cẩm giả vờ luống cuống tay chân, lại không dám cản lại, bị”kiếm” của y đâm trúng ngay ngực. Đan Khuyết cũng không thực sự xuống tay thêm nữa, “mũi kiếm” đụng tới tim Hàn Cẩm thì dừng lại, chau mày không biết đang nghĩ gì, một lát sau mới thu cành mai về.
Hàn Cẩm tủi thân bĩu bĩu môi: “Công tử, võ công của ta thực sự rất kém cỏi.”
Đan Khuyết không nói gì, ném cành mai đi, nghiêm mặt nói: “Đi thôi.”
Đến dược tuyền, Đan Khuyết cởi y phục rồi tiến vào trong dược tuyền, Hàn Cẩm nhân lúc y nhắm mắt lại chuyên tâm luyện công mà ngồi bên cạnh ao quang minh chính đại quan sát y. Giờ đương là ban ngày, trời rất sáng, có thể thấy rõ thân thể Đan Khuyết ngâm mình trong ao. Hàn Cẩm nhìn đến liêm liếm môi, nhớ tới tư vị quãng thời gian đêm đêm ngày ngày cùng Đan Khuyết tiêu hồn liền không nhịn được, vội vã điểm huyệt đạo mình, rất sợ máu mũi lại chảy xuống.
Đan Khuyết luyện công xong, ngâm mình trong ao không đứng lên, cất tiếng: “Đản Đản.”
Hàn Cẩm vội tiến tới đưa khăn mặt cho y.
Đan Khuyết vừa lau mồ hôi vừa nói: “Gần đây bên ngoài có tin tức gì về Xích Hà Giáo không?’
Hàn Cẩm liếm môi một cái, đang nghĩ xem nên nói thế nào, vừa chuyển đường nhìn, lại thấy Đan Khuyết đang yên lặng nhìn mình. Hắn nhìn đôi mắt tràn đầy phức tạp của Đan Khuyết, tâm can rối bời, nhất thời ngẩn cả người.
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh