Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 60: Hai viên kẹo hồ Lô to đùng!
Hàn Cẩm vừa đi vào, liền thấy Đỗ Húy đang ngồi chờ trước bàn.
Hàn Cẩm cười hì hì tiến lên trước: “Đỗ bá bá.”
Đỗ Húy ra hiệu bảo hắn ngồi xuống, nói: “Hữu hộ pháp đã nói với ta chuyện của con, tới đây, để ta xem một chút.”
Hàn Cẩm vội đưa tay cho ông.
Đỗ Húy kiểm tra cho hắn một chút, nói: “Ồ, là Triêu Hàn Mộ Noãn, không quá nghiêm trọng. Giải độc này cần cỏ Lam Bạch, trong cốc ta có loại cỏ này. Lát nữa ta sẽ sai người đi sắc thuốc cho con, kết hợp với châm cứu giải độc, trong lần đầu có thể giúp con giải một nửa độc tính. Thế nhưng con đã mắc độc này trong thời gian khá dài, muốn giải trừ tận gốc, phải cần khoảng năm ngày.”
Hàn Cẩm vui vẻ nói: “Vâng, vâng, cảm ơn Đỗ bá bá.”
Đỗ Húy vuốt chòm râu nhỏ dưới cằm, cười nói: “Nghe nói, con tiếc không uống thuốc giải, lại cho cái tên ma tôn Xích Hà Giáo Đan Khuyết kia uống?”
Hàn Cẩm cười cười lấy lòng ông.
Đỗ Húy lắc đầu cười: “Nếu nói cho cha con biết, nhất định sẽ mắng con ngu.”
Hàn Cẩm bĩu môi: “Cha không mắng đâu. Con dẫn Đan Khuyết về cho cha xem, nhất định cha sẽ thích huynh ấy.” Lại nói, “Phải rồi Đỗ bá bá, thân thể Đan Khuyết thế nào rồi?”
Đỗ Húy nói: “Con giúp y giải độc rồi, còn có thể thế nào nữa? Không có vấn đề lớn gì, chỉ là trước đó y bị tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch ứ đọng, mỗi ngày ta châm cứu giúp y, dùng các vị thuốc thanh trừ máu bầm trong cơ thể y, mỗi ngày sáng trưa tối lại ngâm trong dược tuyền trong cốc ba lần, đã hồi phục được năm phần. Ở trong cốc ta thêm nửa tháng nữa là có thể khôi phục như trước kia.”
Hàn Cẩm mừng rỡ nói: “Vâng, vâng, Đỗ bá bá tốt quá. Nhưng huynh ấy có phối hợp không?”
Đỗ Húy nói: “Lúc mới tới có vẻ như không vui vẻ lắm, ta thấy y coi hữu hộ pháp của con như kẻ thù, hơn nữa, trong lời nói cũng không có cảm tình gì với con. Thế nhưng khi ta nói muốn trị liệu cho y, y lại rất phối hợp, có đôi khi người trong cốc quên dẫn y đi ngâm dược tuyền, y sẽ tự mình đến đúng giờ. Là một người khá thức thời, không tự gây khó dễ cho bản thân.” (Dược tuyền: suối thuốc)
Hàn Cẩm nghe Đan Khuyết vẫn còn tức giận, có chút mất mát mà bĩu môi, thế nhưng nghe Đan Khuyết phối hợp trị liệu, lại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ngũ vị tạp trần: “Vậy là tốt rồi.”
Đỗ Húy phân phó người đi sắc thuốc, bảo Hàn Cẩm nằm xuống cho ông châm cứu. Hàn Cẩm nhớ tới lời Kỷ Thư nói với mình, tuy rằng không biết thật giả, thế nhưng bảo Đỗ Húy cẩn thận cũng không thừa. Thế là hắn kể lại chuyện Kỷ Thư nói lại một lần.
Sau khi Đỗ Húy nghe xong, chân mày nhíu chặt lại, cắn răng nói: “Cái tên súc sinh lòng lang dạ sói Vân Đan này. Uổng công ta năm đó nể tình cố nhân mà nuôi nó khôn lớn, lại nuôi ra một tên sư môn bại hoại! Món nợ năm đó nó gây trọng thương Đạo Mai ta còn chưa tính, nó lại muốn đánh đổ Vạn Ngải Cốc của ta.” Lại nói: “Nếu như những môn phái bên ngoài bị kích động thật, tới đánh Vạn Ngải Cốc ta thì phiền. Đối phó với mấy môn phái nhỏ thì dễ, nếu kinh động tới những phái võ lâm lớn, Vạn Ngải Cốc ta…”
Hàn Cẩm nhíu mày nghĩ kế sách đối phó.
Đỗ Húy hỏi: “Thiên Tôn và Xích Luyện có biết chuyện này không?”
Hàn Cẩm lắc đầu: “Con mới nghe Kỷ Thư nói hôm qua. Đây cũng chỉ là phỏng đoán của y mà thôi.”
Đỗ Húy nói: “Y nói rất có lý, cái tên Vân Đan này là người như vậy thật. Để ta phái người tới Tụ Sơn báo cho Thiên Tôn một tiếng, nếu như lúc đó xảy ra chiến sự thật, còn cần Thiên Ninh Giáo phái người tới bảo vệ Vạn Ngải Cốc ta. Thiên Tôn túc trí đa mưu, có lẽ ông ta có biện pháp giải quyết chuyện này, có thể không xảy ra chiến sự là thượng sách.”
Hàn Cẩm nói: “Vâng. Để con bảo hữu hộ pháp đi truyền tin. Võ công của hữu hộ pháp cao cường, lại cơ trí, nhất định có thể đưa tin tới nơi an toàn.”
Đỗ Húy nói: “Cũng được.”
Đỗ Húy dùng kim châm ép độc trong người Hàn Cẩm ra, muốn cho hắn uống thuốc, Hàn Cẩm căng thẳng hỏi: “Thuốc có đắng không?”
Đỗ Húy cười nói: “Tiểu giáo chủ, con yên tâm, ta đã sớm chuẩn bị xong cho con.”
Chốc lát sau có người mang thuốc đã sắc xong đi vào, đồng thời mang mười xâu kẹo hồ lô tới. Hàn Cẩm quá đỗi vui mừng, uống một hơi cạn sạch, sau đó tống bốn xâu kẹo hồ lô vào miệng. Đỗ Húy xoa xoa đầu hắn: “Ăn từ từ, ăn xong nhớ súc miệng, cẩn thận bị sâu răng.”
Hàn Cẩm lấy lòng cọ cọ đỉnh đầu vào lòng bàn tay ông: “Có Đỗ bá bá ở đây, có bị sâu răng cũng trị được.”
Đỗ Húy cưng chiều vỗ vỗ đầu hắn, hỏi: “Thuốc ta đưa cho con, có uống đúng giờ không? Chứng mất trí nhớ của con đã khá hơn nhiều chưa?”
Đột nhiên Hàn Cẩm nhớ ra một chuyện, vội nuốt nửa quả hồ lô xuống, lại bị nghẹn lại. Đỗ Húy vội vã cho hắn uống nước, vỗ lưng thuận khí cho hắn. Sau khi Hàn Cẩm bình thường lại, nói: “Đỗ bá bá, trước đó có một lần con bị trúng độc trong tuần trăng khuyết, bị phong kinh mạch lại, con tự phá kinh mạch ra, tuy để độc tính lan tràn, nhưng đột nhiên não con tốt lên. Chỉ là tới tháng sau, trăng còn chưa khuyết, con đã hoàn đồng sớm hơn.”
“Hoàn đồng?” Đỗ Húy sửng sốt một chút, chợt hiểu ra đây là cách nói hàm súc của từ ‘ngốc’, buồn cười mà nói: “Độc gì vậy?”
Hàn Cẩm nói: “Độc Thanh Hoa.”
Đỗ Húy vuốt râu nhíu mày trầm tư: “Ta hiểu rồi. Vốn ta tưởng rằng có thể trị cho con thông minh đến nửa tháng đã là nghịch ý trời, giờ con có thể thông minh trước khi trăng tròn, có lẽ chứng hoàn đồng của con có thể chữa trị hoàn toàn. Để đêm nay ta suy nghĩ thêm một chút, bắt đầu từ ngày mai, mỗi sáng con tới chỗ của ta, ta bắt tay vào thử trị liệu cho con.”
Độc tính Triêu Hàn Mộ Noãn trong cơ thể Hàn Cẩm đã được Đỗ Húy giải một nửa, lần phát độc kế đó, cảm giác đỡ hơn trước nhiều. Sau khi trải qua khoảng thời gian khó chịu nhất, giờ cảm giác vừa nóng vừa lạnh với hắn mà nói quả thật chỉ như gãi ngứa, hơn nữa thời gian phát độc cũng rút ngắn hơn trước nhiều.
Lúc hoàng hôn, Bạch Tiểu Hữu mang bộ trang bị dịch dung đầy đủ tới cho Hàn Cẩm, đồng thời dẫn một đệ tử Vạn Ngải Cốc tới chỗ hắn.
Hàn Cẩm hỏi Bạch Tiểu Hữu: “Ai vậy?”
Người nọ cầm một khay gỗ nhỏ, trên khay chứa hương xông, y phục sạch sẽ, một bầu rượu và đồ điểm tâm. Cậu ta nói: “Thuộc hạ là Đản Đản, Đỗ cốc chủ để thuộc hạ hầu hạ Đan Khuyết ngâm thuốc tắm mỗi ngày.”
Hai mắt Hàn Cẩm sáng lên, dùng sức vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Hữu: “Tiểu Hữu, ngươi làm tốt lắm!”
Bạch Tiểu Hữu cười hề hề: “Thuộc hạ theo tiểu giáo chủ lâu như vậy, chẳng lẽ chút chuyện này thôi cũng không làm được.”
Hàn Cẩm ôm lấy hắn, dùng lực hôn chụt một cái: “Quay về thưởng kẹo cho ngươi.”
Sau đó Hàn Cẩm chạy tới trước bàn trang điểm, cầm cọ tô vẽ lên mặt, giục người kia nói: “Mau lên, nói chuyện, đi lại, để ta bắt chước theo động tác của ngươi. Với cả, bình thường ngươi nói gì với Đan Khuyết, kể hết cho ta biết đi!”
Giờ Tuất, Hàn Cẩm hóa trang thành Đản Đản nâng khay gỗ đi tới ngoài sân nơi Đan Khuyết ở.
Đan Khuyết đứng dưới một gốc cây mai, trong tay cầm một thanh trường đao lưỡi mỏng, đang cúi đầu tỉ mỉ quan sát thanh đao trong tay mình.Y cẩn thận từng chút một dùng tay áo lau khô lưỡi đao, sau đó vươn dài tay ra, vung đao luyện võ.
Sau ba ngày được Đỗ Húy trị liệu, y và người trước kia như hai người khác nhau. Hàn Cẩm biết y từng là một nhân vật rất lợi hại, nhưng cũng chỉ nghe nói mà thôi, trên thực tế lúc ở bên y, phần lớn thời gian y đều yếu đến không chịu nổi một cú đá. Bởi vậy cho nên khi trông thấy dáng vẻ tiêu sái di chuyển lưu loát, Hàn Cẩm không khỏi giật mình há hốc miệng.
Đan Khuyết vung đao, đao khí đánh về phía cây mai, vô số cánh mai rời cành theo gió bay xuống, thể như trời đổ cơn mưa hoa. Đan Khuyết đứng trong màn mưa hoa, thân hình xoay chuyển, kiếm dài du tẩu, đao khí đánh ra bốn phía. Hàn Cẩm như bị đao khí của y đánh lạnh thấu xương, lồng ngực thít chặt từng đợt một.
Đan Khuyết thu đao về, từ không trung nhảy xuống. Màn mưa hoa trên trời càng dày đặc, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện đao khí của y cắt những cánh hoa mai ra thành từng mảnh nhỏ.
Sau đó, Đan Khuyết ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lướt qua gương mặt đã hóa trang của Hàn Cẩm. Hàn Cẩm run run lên, cảm thấy phát đao kia như muốn chém vào người hắn không bằng, hắn cố nhịn xung động muốn bỏ chạy xuống, vẫn cứ đứng vững hai chân tại chỗ.
Đan Khuyết lạnh lùng nói: “Ta chuẩn bị xong rồi, đi thôi.”
Hàn Cẩm hắng giọng một cái, bắt chước tiếng Đản Đản mà run giọng nói: “Vâng, thưa công tử.”
Hàn Cẩm bưng khay gỗ theo Đan Khuyết đi tới dược tuyền trong cốc, lúc này sắc trời đã tối, bên dược tuyền có dựng vài cột đèn xếp chiếu sáng, chung quanh không có người nào khác, chỉ có “Đản Đản” hầu hạ Đan Khuyết.
Đan Khuyết đi tới bên dược tuyền rồi bắt đầu cởi y phục, đưa y phục cởi ra cho Hàn Cẩm. Ánh đèn màu cam lờ mờ rọi xuống thân hình y, chiếu lên từng đường cong mượt mà, khiến da thịt y như nhuộm thành màu kẹo hồ lô.
Hàn Cẩm nhìn đường cong của hai cái mông tròn, không nhịn được mà nuốt nước miếng ực một cái: Trông như hai viên kẹo hồ lô được phóng to lên gấp mấy lần vậy, khiến hắn hận không thể bổ nhào về phía y, dùng sức liếm mấy cái. Thậm chí Hàn Cẩm có thể cảm nhận được vị ngọt lịm trong miệng.
Đan Khuyết nghe thấy tiếng nuốt nước miếng, cau mày xoay người nhìn hắn một cái. Hàn Cẩm lập tức dời đường nhìn sang chỗ khác, đồng tử mắt đảo loạn.
Đan Khuyết sửng sốt một chút: Mỗi khi Hàn Cẩm làm chuyện gì chột dạ, hoặc là khi nói dối, đến khi bị vạch trần, đồng tử mắt hắn sẽ đảo loạn lên. Trước đây Đan Khuyết còn nghĩ bởi vì tiểu sỏa tử của y ngốc như vậy, động lòng người thích như vậy.
Tim y đập thình thịch, nhìn xoáy sâu vào gương mặt “Đản Đản”.
Hàn Cẩm cố bức bản thân đón lấy ánh mắt y, giả vờ ngạc nhiên mà chớp mắt một cái, nặn ra giọng nói: “Công tử, công tử không xuống nước sao?”
Đan Khuyết nheo mắt lại một cái, khẽ hừ một tiếng, quay đầu bước vào trong dược tuyền.
Hàn Cẩm nhân lúc y quay lưng lại với mình, vội vã xoay người, cùng lúc đó, hai hàng máu mũi chảy xuống. Hắn vội vã lau khô máu mũi, điểm vào hai huyệt đạo bên mũi mình, không cho máu tiếp tục chảy nữa, lúc này mới xoay người lại, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Cẩm cười hì hì tiến lên trước: “Đỗ bá bá.”
Đỗ Húy ra hiệu bảo hắn ngồi xuống, nói: “Hữu hộ pháp đã nói với ta chuyện của con, tới đây, để ta xem một chút.”
Hàn Cẩm vội đưa tay cho ông.
Đỗ Húy kiểm tra cho hắn một chút, nói: “Ồ, là Triêu Hàn Mộ Noãn, không quá nghiêm trọng. Giải độc này cần cỏ Lam Bạch, trong cốc ta có loại cỏ này. Lát nữa ta sẽ sai người đi sắc thuốc cho con, kết hợp với châm cứu giải độc, trong lần đầu có thể giúp con giải một nửa độc tính. Thế nhưng con đã mắc độc này trong thời gian khá dài, muốn giải trừ tận gốc, phải cần khoảng năm ngày.”
Hàn Cẩm vui vẻ nói: “Vâng, vâng, cảm ơn Đỗ bá bá.”
Đỗ Húy vuốt chòm râu nhỏ dưới cằm, cười nói: “Nghe nói, con tiếc không uống thuốc giải, lại cho cái tên ma tôn Xích Hà Giáo Đan Khuyết kia uống?”
Hàn Cẩm cười cười lấy lòng ông.
Đỗ Húy lắc đầu cười: “Nếu nói cho cha con biết, nhất định sẽ mắng con ngu.”
Hàn Cẩm bĩu môi: “Cha không mắng đâu. Con dẫn Đan Khuyết về cho cha xem, nhất định cha sẽ thích huynh ấy.” Lại nói, “Phải rồi Đỗ bá bá, thân thể Đan Khuyết thế nào rồi?”
Đỗ Húy nói: “Con giúp y giải độc rồi, còn có thể thế nào nữa? Không có vấn đề lớn gì, chỉ là trước đó y bị tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch ứ đọng, mỗi ngày ta châm cứu giúp y, dùng các vị thuốc thanh trừ máu bầm trong cơ thể y, mỗi ngày sáng trưa tối lại ngâm trong dược tuyền trong cốc ba lần, đã hồi phục được năm phần. Ở trong cốc ta thêm nửa tháng nữa là có thể khôi phục như trước kia.”
Hàn Cẩm mừng rỡ nói: “Vâng, vâng, Đỗ bá bá tốt quá. Nhưng huynh ấy có phối hợp không?”
Đỗ Húy nói: “Lúc mới tới có vẻ như không vui vẻ lắm, ta thấy y coi hữu hộ pháp của con như kẻ thù, hơn nữa, trong lời nói cũng không có cảm tình gì với con. Thế nhưng khi ta nói muốn trị liệu cho y, y lại rất phối hợp, có đôi khi người trong cốc quên dẫn y đi ngâm dược tuyền, y sẽ tự mình đến đúng giờ. Là một người khá thức thời, không tự gây khó dễ cho bản thân.” (Dược tuyền: suối thuốc)
Hàn Cẩm nghe Đan Khuyết vẫn còn tức giận, có chút mất mát mà bĩu môi, thế nhưng nghe Đan Khuyết phối hợp trị liệu, lại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ngũ vị tạp trần: “Vậy là tốt rồi.”
Đỗ Húy phân phó người đi sắc thuốc, bảo Hàn Cẩm nằm xuống cho ông châm cứu. Hàn Cẩm nhớ tới lời Kỷ Thư nói với mình, tuy rằng không biết thật giả, thế nhưng bảo Đỗ Húy cẩn thận cũng không thừa. Thế là hắn kể lại chuyện Kỷ Thư nói lại một lần.
Sau khi Đỗ Húy nghe xong, chân mày nhíu chặt lại, cắn răng nói: “Cái tên súc sinh lòng lang dạ sói Vân Đan này. Uổng công ta năm đó nể tình cố nhân mà nuôi nó khôn lớn, lại nuôi ra một tên sư môn bại hoại! Món nợ năm đó nó gây trọng thương Đạo Mai ta còn chưa tính, nó lại muốn đánh đổ Vạn Ngải Cốc của ta.” Lại nói: “Nếu như những môn phái bên ngoài bị kích động thật, tới đánh Vạn Ngải Cốc ta thì phiền. Đối phó với mấy môn phái nhỏ thì dễ, nếu kinh động tới những phái võ lâm lớn, Vạn Ngải Cốc ta…”
Hàn Cẩm nhíu mày nghĩ kế sách đối phó.
Đỗ Húy hỏi: “Thiên Tôn và Xích Luyện có biết chuyện này không?”
Hàn Cẩm lắc đầu: “Con mới nghe Kỷ Thư nói hôm qua. Đây cũng chỉ là phỏng đoán của y mà thôi.”
Đỗ Húy nói: “Y nói rất có lý, cái tên Vân Đan này là người như vậy thật. Để ta phái người tới Tụ Sơn báo cho Thiên Tôn một tiếng, nếu như lúc đó xảy ra chiến sự thật, còn cần Thiên Ninh Giáo phái người tới bảo vệ Vạn Ngải Cốc ta. Thiên Tôn túc trí đa mưu, có lẽ ông ta có biện pháp giải quyết chuyện này, có thể không xảy ra chiến sự là thượng sách.”
Hàn Cẩm nói: “Vâng. Để con bảo hữu hộ pháp đi truyền tin. Võ công của hữu hộ pháp cao cường, lại cơ trí, nhất định có thể đưa tin tới nơi an toàn.”
Đỗ Húy nói: “Cũng được.”
Đỗ Húy dùng kim châm ép độc trong người Hàn Cẩm ra, muốn cho hắn uống thuốc, Hàn Cẩm căng thẳng hỏi: “Thuốc có đắng không?”
Đỗ Húy cười nói: “Tiểu giáo chủ, con yên tâm, ta đã sớm chuẩn bị xong cho con.”
Chốc lát sau có người mang thuốc đã sắc xong đi vào, đồng thời mang mười xâu kẹo hồ lô tới. Hàn Cẩm quá đỗi vui mừng, uống một hơi cạn sạch, sau đó tống bốn xâu kẹo hồ lô vào miệng. Đỗ Húy xoa xoa đầu hắn: “Ăn từ từ, ăn xong nhớ súc miệng, cẩn thận bị sâu răng.”
Hàn Cẩm lấy lòng cọ cọ đỉnh đầu vào lòng bàn tay ông: “Có Đỗ bá bá ở đây, có bị sâu răng cũng trị được.”
Đỗ Húy cưng chiều vỗ vỗ đầu hắn, hỏi: “Thuốc ta đưa cho con, có uống đúng giờ không? Chứng mất trí nhớ của con đã khá hơn nhiều chưa?”
Đột nhiên Hàn Cẩm nhớ ra một chuyện, vội nuốt nửa quả hồ lô xuống, lại bị nghẹn lại. Đỗ Húy vội vã cho hắn uống nước, vỗ lưng thuận khí cho hắn. Sau khi Hàn Cẩm bình thường lại, nói: “Đỗ bá bá, trước đó có một lần con bị trúng độc trong tuần trăng khuyết, bị phong kinh mạch lại, con tự phá kinh mạch ra, tuy để độc tính lan tràn, nhưng đột nhiên não con tốt lên. Chỉ là tới tháng sau, trăng còn chưa khuyết, con đã hoàn đồng sớm hơn.”
“Hoàn đồng?” Đỗ Húy sửng sốt một chút, chợt hiểu ra đây là cách nói hàm súc của từ ‘ngốc’, buồn cười mà nói: “Độc gì vậy?”
Hàn Cẩm nói: “Độc Thanh Hoa.”
Đỗ Húy vuốt râu nhíu mày trầm tư: “Ta hiểu rồi. Vốn ta tưởng rằng có thể trị cho con thông minh đến nửa tháng đã là nghịch ý trời, giờ con có thể thông minh trước khi trăng tròn, có lẽ chứng hoàn đồng của con có thể chữa trị hoàn toàn. Để đêm nay ta suy nghĩ thêm một chút, bắt đầu từ ngày mai, mỗi sáng con tới chỗ của ta, ta bắt tay vào thử trị liệu cho con.”
Độc tính Triêu Hàn Mộ Noãn trong cơ thể Hàn Cẩm đã được Đỗ Húy giải một nửa, lần phát độc kế đó, cảm giác đỡ hơn trước nhiều. Sau khi trải qua khoảng thời gian khó chịu nhất, giờ cảm giác vừa nóng vừa lạnh với hắn mà nói quả thật chỉ như gãi ngứa, hơn nữa thời gian phát độc cũng rút ngắn hơn trước nhiều.
Lúc hoàng hôn, Bạch Tiểu Hữu mang bộ trang bị dịch dung đầy đủ tới cho Hàn Cẩm, đồng thời dẫn một đệ tử Vạn Ngải Cốc tới chỗ hắn.
Hàn Cẩm hỏi Bạch Tiểu Hữu: “Ai vậy?”
Người nọ cầm một khay gỗ nhỏ, trên khay chứa hương xông, y phục sạch sẽ, một bầu rượu và đồ điểm tâm. Cậu ta nói: “Thuộc hạ là Đản Đản, Đỗ cốc chủ để thuộc hạ hầu hạ Đan Khuyết ngâm thuốc tắm mỗi ngày.”
Hai mắt Hàn Cẩm sáng lên, dùng sức vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Hữu: “Tiểu Hữu, ngươi làm tốt lắm!”
Bạch Tiểu Hữu cười hề hề: “Thuộc hạ theo tiểu giáo chủ lâu như vậy, chẳng lẽ chút chuyện này thôi cũng không làm được.”
Hàn Cẩm ôm lấy hắn, dùng lực hôn chụt một cái: “Quay về thưởng kẹo cho ngươi.”
Sau đó Hàn Cẩm chạy tới trước bàn trang điểm, cầm cọ tô vẽ lên mặt, giục người kia nói: “Mau lên, nói chuyện, đi lại, để ta bắt chước theo động tác của ngươi. Với cả, bình thường ngươi nói gì với Đan Khuyết, kể hết cho ta biết đi!”
Giờ Tuất, Hàn Cẩm hóa trang thành Đản Đản nâng khay gỗ đi tới ngoài sân nơi Đan Khuyết ở.
Đan Khuyết đứng dưới một gốc cây mai, trong tay cầm một thanh trường đao lưỡi mỏng, đang cúi đầu tỉ mỉ quan sát thanh đao trong tay mình.Y cẩn thận từng chút một dùng tay áo lau khô lưỡi đao, sau đó vươn dài tay ra, vung đao luyện võ.
Sau ba ngày được Đỗ Húy trị liệu, y và người trước kia như hai người khác nhau. Hàn Cẩm biết y từng là một nhân vật rất lợi hại, nhưng cũng chỉ nghe nói mà thôi, trên thực tế lúc ở bên y, phần lớn thời gian y đều yếu đến không chịu nổi một cú đá. Bởi vậy cho nên khi trông thấy dáng vẻ tiêu sái di chuyển lưu loát, Hàn Cẩm không khỏi giật mình há hốc miệng.
Đan Khuyết vung đao, đao khí đánh về phía cây mai, vô số cánh mai rời cành theo gió bay xuống, thể như trời đổ cơn mưa hoa. Đan Khuyết đứng trong màn mưa hoa, thân hình xoay chuyển, kiếm dài du tẩu, đao khí đánh ra bốn phía. Hàn Cẩm như bị đao khí của y đánh lạnh thấu xương, lồng ngực thít chặt từng đợt một.
Đan Khuyết thu đao về, từ không trung nhảy xuống. Màn mưa hoa trên trời càng dày đặc, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện đao khí của y cắt những cánh hoa mai ra thành từng mảnh nhỏ.
Sau đó, Đan Khuyết ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lướt qua gương mặt đã hóa trang của Hàn Cẩm. Hàn Cẩm run run lên, cảm thấy phát đao kia như muốn chém vào người hắn không bằng, hắn cố nhịn xung động muốn bỏ chạy xuống, vẫn cứ đứng vững hai chân tại chỗ.
Đan Khuyết lạnh lùng nói: “Ta chuẩn bị xong rồi, đi thôi.”
Hàn Cẩm hắng giọng một cái, bắt chước tiếng Đản Đản mà run giọng nói: “Vâng, thưa công tử.”
Hàn Cẩm bưng khay gỗ theo Đan Khuyết đi tới dược tuyền trong cốc, lúc này sắc trời đã tối, bên dược tuyền có dựng vài cột đèn xếp chiếu sáng, chung quanh không có người nào khác, chỉ có “Đản Đản” hầu hạ Đan Khuyết.
Đan Khuyết đi tới bên dược tuyền rồi bắt đầu cởi y phục, đưa y phục cởi ra cho Hàn Cẩm. Ánh đèn màu cam lờ mờ rọi xuống thân hình y, chiếu lên từng đường cong mượt mà, khiến da thịt y như nhuộm thành màu kẹo hồ lô.
Hàn Cẩm nhìn đường cong của hai cái mông tròn, không nhịn được mà nuốt nước miếng ực một cái: Trông như hai viên kẹo hồ lô được phóng to lên gấp mấy lần vậy, khiến hắn hận không thể bổ nhào về phía y, dùng sức liếm mấy cái. Thậm chí Hàn Cẩm có thể cảm nhận được vị ngọt lịm trong miệng.
Đan Khuyết nghe thấy tiếng nuốt nước miếng, cau mày xoay người nhìn hắn một cái. Hàn Cẩm lập tức dời đường nhìn sang chỗ khác, đồng tử mắt đảo loạn.
Đan Khuyết sửng sốt một chút: Mỗi khi Hàn Cẩm làm chuyện gì chột dạ, hoặc là khi nói dối, đến khi bị vạch trần, đồng tử mắt hắn sẽ đảo loạn lên. Trước đây Đan Khuyết còn nghĩ bởi vì tiểu sỏa tử của y ngốc như vậy, động lòng người thích như vậy.
Tim y đập thình thịch, nhìn xoáy sâu vào gương mặt “Đản Đản”.
Hàn Cẩm cố bức bản thân đón lấy ánh mắt y, giả vờ ngạc nhiên mà chớp mắt một cái, nặn ra giọng nói: “Công tử, công tử không xuống nước sao?”
Đan Khuyết nheo mắt lại một cái, khẽ hừ một tiếng, quay đầu bước vào trong dược tuyền.
Hàn Cẩm nhân lúc y quay lưng lại với mình, vội vã xoay người, cùng lúc đó, hai hàng máu mũi chảy xuống. Hắn vội vã lau khô máu mũi, điểm vào hai huyệt đạo bên mũi mình, không cho máu tiếp tục chảy nữa, lúc này mới xoay người lại, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh