Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 12: Đan Khuyết bị tẩu hỏa nhập ma
Đan Khuyết cười lạnh trong lòng một tiếng, càng thêm dịu dàng nói: “Ca ca cần phải tu luyện võ công cấp cao hơn.” Nói xong, y hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm Hàn Cẩm, bàn tay bên người nắm thành quyền.
Hàn Cẩm vẫn giữ nguyên vẻ khờ khạo: “Võ công cấp cao hơn? Đi đâu tìm bây giờ?”
Đan Khuyết thấy hắn không có gì bất thường, liền tiếp tục dẫn dắt: “Võ công của Cẩm Cẩm rất lợi hại.”
Hàn Cẩm bừng hiểu ra: “Ca ca muốn luyện võ công của Cẩm Cẩm!”
Đan Khuyết chỉ nhìn hắn đăm đăm.
Hàn Cẩm vội vã nhảy xuống giường, chạy tới bên cạnh bàn, mở bao đồ mình ra. Chốc lát sau hắn lấy ra một quyển bí tịch, chạy về bên giường đưa cho Đan Khuyết: “Ca ca, đây là võ công Cẩm Cẩm luyện, cho ca ca đó!”
Lúc Đan Khuyết thấy hắn chạy xuống giường, thầm mở cờ trong bụng, đến khi thấy quyển “Bí tịch não tàn” kia, vui sướng trong lòng vỡ răng rắc, miễn cưỡng nở nụ cười, nhận lấy quyển bí tịch lật một cái, nói: “Cẩm Cẩm, quyển bí tịch này, e rằng không hợp để ca ca tu luyện.”
Hàn Cẩm ngây thơ chớp chớp mắt: “Sao lại vậy?”
Đan Khuyết nói: “Quyển bí tịch này phụ thân ngươi chế tạo cho thân thể ngươi đúng không?”
Hàn Cẩm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Hình như cha từng nói vậy. Nhưng không phải ca ca muốn bí tịch của Cẩm Cẩm sao?”
Đan Khuyết nói: “Vậy phải rồi. Võ công quyển này không hợp với ca ca, tư chất.. của ca ca và Cẩm Cẩm khác nhau, võ công này chỉ Cẩm Cẩm mới luyện được, ca ca không luyện được.”
Hàn Cẩm lại suy nghĩ một chút, bừng tỉnh bật cười khanh khách: “Cẩm Cẩm biết rồi, tại ca ca quá ngu ngốc, không thông minh như Cẩm Cẩm, cho nên ca ca không luyện được.”
Đan Khuyết thầm nghiến răng, tiếp tục nặn ra nụ cười: “Ừ. Cẩm Cẩm còn võ công nào khác cho ca ca luyện không?”
Hàn Cẩm nói: “Cẩm Cẩm có luyện võ công khác, cha tự dạy cho Cẩm Cẩm, nhưng Cẩm Cẩm không có bí tịch ở đây.”
Đan Khuyết vội hỏi: “Ở đâu?”
Hàn Cẩm lắc đầu: “Cẩm Cẩm cũng không biết ở đâu nữa.”
Đan Khuyết lại hỏi: “….Thế ngươi còn nhớ ít nhiều không?”
Hàn Cẩm suy nghĩ một hồi, ngồi xếp bằng, bắt đầu vận công. Hắn vừa vận truyền chân khí, vừa vận công vừa lẩm nhẩm nhớ lại khẩu quyết tâm pháp: “Dồn khí đan điền.. ngũ khí tụ đỉnh.. linh minh diệu thái hư..”
Đan Khuyết lập tức khoanh chân, vận chuyển chân khí theo khẩu quyết tâm pháp của hắn, chốc lát sau thấy đan điền nóng lên, không khỏi mừng thầm.
Giọng Hàn Cẩm mỗi lúc một nhẹ, mỗi lúc một chậm, Đan Khuyết dồn khí xong, đợi nửa ngày nhưng không thấy câu tiếp theo của Hàn Cẩm, không khỏi hoang mang mở mắt ra, chỉ thấy Hàn Cẩm dựa vào đầu giường ngủ. Y mới luyện bước đầu, đã thấy tâm pháp nội công này vô cùng huyền diệu, chưa thỏa mãn mà gọi Hàn Cẩm dậy lần nữa, dịu dàng dụ dỗ nói: “Cẩm Cẩm, tiếp theo thế nào?”
Hàn Cẩm dụi mắt buồn ngủ, mơ màng hỏi: “Cái gì?”
Lòng Đan Khuyết nóng như lửa đốt: “Câu tiếp theo của tâm pháp.”
Hàn Cẩm có phần mất hứng nhếch môi lên: “Ca ca ở với Cẩm Cẩm vì võ công của Cẩm Cẩm thôi sao?”
Đan Khuyết không khỏi cả kinh, lúc này mới phát hiện mình có phần hơi nóng vội. Tuy nói Hàn Cẩm là kẻ ngốc, nhưng ở những phương diện khác hắn vô cùng nhạy cảm. Nếu chọc Hàn Cẩm không vui, y trộm gà không thành còn mất bát gạo, vì vậy vội nói: “Không, sao có thể như vậy được chứ, ca ca thích Cẩm Cẩm, cho nên mới ở cùng một chỗ với Cẩm Cẩm. Chỉ là hôm nay ca ca bị thương, muốn mau chóng khỏe lên, không gây thêm phiền phức cho Hàn Cẩm, cho nên mới nóng vội.”
Hàn Cẩm nhìn Đan Khuyết, môi bĩu cao hơn: “Ca ca cười giả lắm. Xấu lắm xấu lắm.”
Đan Khuyết thu nụ cười về, không nói nên lời, hết sức khó xử.
Hàn Cẩm liếm môi, bò qua gối đầu lên đùi Đan Khuyết, nhắm mắt tiếp tục ngủ tiếp.
Đan Khuyết ngồi lặng im một lúc, lúc này mới tỉnh táo lại. Y vô cùng hối hận ban nãy mình quá thiếu kiên nhẫn, đến kẻ ngốc cũng nhận ra mục đích của y. Cũng may mà có vẻ như hắn không quá chú ý, hơn nữa nhìn hắn cũng có vẻ không hiểu nhân sự, lừa được bí tịch phái Ngũ Luân chắc chỉ ngày một ngày hai.
Đan Khuyết thầm nghĩ, quả nhiên là tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường. Nếu không phải bị Thanh Lê đâm trọng thương, sao y có thể được tên ngốc này cứu? Y bị Tam Loan và Thanh Lê lập mưu, bị đuổi khỏi Xích Hà giáo, trở thành chó chết chủ, nhưng trong họa lại có phúc gặp được kẻ ngốc là người thừa kế phái Ngũ Luân, chỉ cần có thể nắm chắc cơ hội này, với tư chất của y, trở thành cao thủ số một số hai thiên hạ là chuyện trong tầm tay. Nghĩ tới đây, Đan Khuyết vô cùng hoan hỉ, nén kích động trong lòng, cũng nằm xuống đi ngủ.
Mấy ngày sau đó, ngày nào Đan Khuyết cũng lừa Hàn Cẩm nói ra vài câu tâm pháp. Có kinh nghiệm lần trước, y không nóng lòng nữa, huống hồ y đang bị trọng thương, võ công phái Ngũ Luân vô cùng cao thâm, không thể hiểu rõ trong ngày một ngày hai, thân thể y cũng không chịu đựng được, mỗi ngày tu luyện một chút thì dừng lại. Y tính tiếp theo sẽ dẫn Hàn Cẩm tới một nơi kín đáo, tránh né tranh chấp thế sự, tránh cho bị người khác quấy rối, chuyên tâm dưỡng thương và luyện công.
Đến ngày mùng năm tháng chín, họ tới một sơn cốc. (Sơn cốc: khe núi)
Đan Khuyết thấy sơn cốc này, vô cùng thích, kéo Hàn Cẩm vào trong sơn cốc dò xét địa hình. Bởi sơn cốc này ở nơi hẻo lánh nên không có dấu chân người, thành trấn gần nhất cũng cách đây mười ngày đường. Trong sơn cốc cây quả nguồn nước dồi dào, lại non xanh nước biếc, xa rời trần thế, là nơi rất thích hợp để chuyên tâm luyện công.
Đan Khuyết hỏi Hàn Cẩm: “Cẩm Cẩm, ca ca muốn ở lại đây một thời gian để an tâm dưỡng thương, ngươi xem có được hay không?”
Hàn Cẩm bắt một con chim hoàng anh, đang đùa chơi vui vẻ, bận bịu đáp: “Được được, ca ca nói gì Cẩm Cẩm cũng nghe theo.”
Đan Khuyết chọn một chỗ ở, định hai hôm nữa sẽ cùng Hàn Cẩm xây nhà gỗ ở lại nơi này. Trước khi xây xong nhà gỗ, tạm thời họ ở trong một sơn động, ngăn gió tránh mưa, kể cũng không tồi.
Ban đêm, họ đốt củi lửa trong sơn động, nướng quả dại và chim hoang làm thức ăn, ăn no nê xong, Đan Khuyết làm vẻ mặt ôn hòa nói với Hàn Cẩm: “Cẩm Cẩm, chúng ta tiếp tục luyện công đi.”
Hàn Cẩm đang chơi một mình, xếp chỗ xương chim còn lại thành một tòa tháp nhỏ: “Ừ? Luyện công?”
Đan Khuyết nói: “Đêm qua ngươi nói tới ‘tam môn khí’, sau đó thì sao?” (Tam môn khí: ba cổng khí)
Hàn Cẩm không nghĩ ngợi liền nói: “Tam môn khí, khí ở..” Nói đến đây đột nhiên ngừng lại.
Đan Khuyết đang chuẩn bị vận công, mãi mà không nghe thấy câu tiếp theo, không khỏi mở mắt tò mò nhìn Hàn Cẩm: “Cẩm Cẩm, sao vậy?”
Hàn Cẩm nhìn chằm chằm tháp xương không nói gì. Nếu là bình thường, đến ngày mùng năm, tâm trí hắn có thể khôi phục tới trình độ trẻ mười hai mười ba tuổi, nhưng hơn nửa tháng hắn không uống thuốc, bởi vậy nên tâm trí hồ đồ hơn bình thường nhiều, chỉ bằng đứa trẻ tám chín tuổi thôi. Nhưng hồ đồ thì hồ đồ, ít ra cũng hiểu chuyện hơn mấy ngày trước đây nhiều. Hắn thầm nghĩ, đây không phải là tâm pháp võ công của Thiên Ninh giáo sao, sao mình phải nói cho người kia biết?
Đan Khuyết đợi nửa ngày mà không thấy hắn đáp lại, không khỏi nhíu mày: “Cẩm Cẩm?”
Hàn Cẩm nghĩ mãi không ra, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không thể nói rõ không đúng ở chỗ nào, nhưng trực giác nói cho hắn biết, hắn không thể nói thêm nhiều khẩu quyết cho Đan Khuyết. Hắn giống như một đứa trẻ bị lừa bán, tuy rằng không biết bọn buôn người tốt thật hay tốt giả với mình, nhưng vẫn muốn về nhà, hơn nữa lại không dám nói cho bọn buôn người biết suy nghĩ thật của mình. Hắn lập tức ngẩng lên nhìn Đan Khuyết, lại cúi đầu, như một đứa trẻ làm sai ngập ngừng nói: “Cẩm Cẩm đau bụng.”
Đan Khuyết không hề nghi ngờ, chỉ nói: “Muốn đi đại tiện? Vậy đi đi, mau về nhé.”
Thế là Hàn Cẩm cúi đầu bước nhanh ra ngoài.
Hàn Cẩm đi rồi, Đan Khuyết bắt đầu ôn tập những tâm pháp nội công mấy hôm trước Hàn Cẩm dạy y. Y mới chỉ luyện sáu bảy ngày, đã cảm thấy ngũ tạng sung mãn, bộ tâm pháp nội công này khác hoàn toàn với công phu hắn từng luyện qua, thứ huyền diệu như này y không thể lĩnh hội được ngay, cho nên phải luyện tập nhiều lần.
Y luyện tập một hồi, không thấy Hàn Cẩm trở về, cảm thấy hơi kì quái, gọi với ra ngoài: “Cẩm Cẩm?”
Không có tiếng đáp lại.
Đan Khuyết lại ngồi đợi một lúc, bắt đầu thấy sốt ruột. Nhưng có lẽ tên ngốc Hàn Cẩm kia chỉ bị một con thỏ, hoặc thậm chí bị một con bọ ngựa thu hút, cho nên y cũng không đứng dậy ra ngoài tìm, tiếp tục luyện công.
Bởi sốt ruột trong lòng, cho nên Đan Khuyết vừa dồn chân khí, vừa nhớ tới những chuyện trước đây y tạm đặt sang một bên. Y ở Xích Hà giáo từ nhỏ,có lẽ bởi có thiên phú nên giáo chủ vô cùng yêu mến, những người bạn đồng trang lứa còn lâu mới là đối thủ của y, cho nên tính tình dần trở nên phách lối, không coi ai ra gì. Tuy rằng võ công Tam Loan cao hơn y, nhưng Tam Loan lớn hơn y hai mươi tuổi, lúc Tam Loan hai mươi mốt tuổi vẫn chỉ là một tiểu bối không tiếng tăm gì trong giáo, cho nên tuy rằng y là ma tôn đệ nhị, nhưng chưa từng để Tam Loan vào mắt. Y hận Tam Loan, hận Thanh Lê, hận Vô Mi phản bội y, cũng hận giáo chủ chết sớm. Nếu lão ta có thể sống thêm năm sáu năm, đến khi tu vi y vượt lên Tam Loan, sao y có thể thành ra nông nỗi như ngày hôm nay?
Bất chợt, Đan Khuyết cảm thấy ngực đau nhói. Bởi y đang bất bình trong lòng, cho nên chân khí chuyển hướng khác, có dấu hiệu tẩu hỏa. Y không khỏi kinh hãi, vội vã bài trừ tạp niệm, nhưng không kịp nữa rồi. Đan điền đột nhiên trống rỗng, chân khí tán loạn trong cơ thể, y đã bị tẩu hỏa nhập ma.
Cổ họng y tanh nồng, phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Hàn Cẩm vẫn giữ nguyên vẻ khờ khạo: “Võ công cấp cao hơn? Đi đâu tìm bây giờ?”
Đan Khuyết thấy hắn không có gì bất thường, liền tiếp tục dẫn dắt: “Võ công của Cẩm Cẩm rất lợi hại.”
Hàn Cẩm bừng hiểu ra: “Ca ca muốn luyện võ công của Cẩm Cẩm!”
Đan Khuyết chỉ nhìn hắn đăm đăm.
Hàn Cẩm vội vã nhảy xuống giường, chạy tới bên cạnh bàn, mở bao đồ mình ra. Chốc lát sau hắn lấy ra một quyển bí tịch, chạy về bên giường đưa cho Đan Khuyết: “Ca ca, đây là võ công Cẩm Cẩm luyện, cho ca ca đó!”
Lúc Đan Khuyết thấy hắn chạy xuống giường, thầm mở cờ trong bụng, đến khi thấy quyển “Bí tịch não tàn” kia, vui sướng trong lòng vỡ răng rắc, miễn cưỡng nở nụ cười, nhận lấy quyển bí tịch lật một cái, nói: “Cẩm Cẩm, quyển bí tịch này, e rằng không hợp để ca ca tu luyện.”
Hàn Cẩm ngây thơ chớp chớp mắt: “Sao lại vậy?”
Đan Khuyết nói: “Quyển bí tịch này phụ thân ngươi chế tạo cho thân thể ngươi đúng không?”
Hàn Cẩm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Hình như cha từng nói vậy. Nhưng không phải ca ca muốn bí tịch của Cẩm Cẩm sao?”
Đan Khuyết nói: “Vậy phải rồi. Võ công quyển này không hợp với ca ca, tư chất.. của ca ca và Cẩm Cẩm khác nhau, võ công này chỉ Cẩm Cẩm mới luyện được, ca ca không luyện được.”
Hàn Cẩm lại suy nghĩ một chút, bừng tỉnh bật cười khanh khách: “Cẩm Cẩm biết rồi, tại ca ca quá ngu ngốc, không thông minh như Cẩm Cẩm, cho nên ca ca không luyện được.”
Đan Khuyết thầm nghiến răng, tiếp tục nặn ra nụ cười: “Ừ. Cẩm Cẩm còn võ công nào khác cho ca ca luyện không?”
Hàn Cẩm nói: “Cẩm Cẩm có luyện võ công khác, cha tự dạy cho Cẩm Cẩm, nhưng Cẩm Cẩm không có bí tịch ở đây.”
Đan Khuyết vội hỏi: “Ở đâu?”
Hàn Cẩm lắc đầu: “Cẩm Cẩm cũng không biết ở đâu nữa.”
Đan Khuyết lại hỏi: “….Thế ngươi còn nhớ ít nhiều không?”
Hàn Cẩm suy nghĩ một hồi, ngồi xếp bằng, bắt đầu vận công. Hắn vừa vận truyền chân khí, vừa vận công vừa lẩm nhẩm nhớ lại khẩu quyết tâm pháp: “Dồn khí đan điền.. ngũ khí tụ đỉnh.. linh minh diệu thái hư..”
Đan Khuyết lập tức khoanh chân, vận chuyển chân khí theo khẩu quyết tâm pháp của hắn, chốc lát sau thấy đan điền nóng lên, không khỏi mừng thầm.
Giọng Hàn Cẩm mỗi lúc một nhẹ, mỗi lúc một chậm, Đan Khuyết dồn khí xong, đợi nửa ngày nhưng không thấy câu tiếp theo của Hàn Cẩm, không khỏi hoang mang mở mắt ra, chỉ thấy Hàn Cẩm dựa vào đầu giường ngủ. Y mới luyện bước đầu, đã thấy tâm pháp nội công này vô cùng huyền diệu, chưa thỏa mãn mà gọi Hàn Cẩm dậy lần nữa, dịu dàng dụ dỗ nói: “Cẩm Cẩm, tiếp theo thế nào?”
Hàn Cẩm dụi mắt buồn ngủ, mơ màng hỏi: “Cái gì?”
Lòng Đan Khuyết nóng như lửa đốt: “Câu tiếp theo của tâm pháp.”
Hàn Cẩm có phần mất hứng nhếch môi lên: “Ca ca ở với Cẩm Cẩm vì võ công của Cẩm Cẩm thôi sao?”
Đan Khuyết không khỏi cả kinh, lúc này mới phát hiện mình có phần hơi nóng vội. Tuy nói Hàn Cẩm là kẻ ngốc, nhưng ở những phương diện khác hắn vô cùng nhạy cảm. Nếu chọc Hàn Cẩm không vui, y trộm gà không thành còn mất bát gạo, vì vậy vội nói: “Không, sao có thể như vậy được chứ, ca ca thích Cẩm Cẩm, cho nên mới ở cùng một chỗ với Cẩm Cẩm. Chỉ là hôm nay ca ca bị thương, muốn mau chóng khỏe lên, không gây thêm phiền phức cho Hàn Cẩm, cho nên mới nóng vội.”
Hàn Cẩm nhìn Đan Khuyết, môi bĩu cao hơn: “Ca ca cười giả lắm. Xấu lắm xấu lắm.”
Đan Khuyết thu nụ cười về, không nói nên lời, hết sức khó xử.
Hàn Cẩm liếm môi, bò qua gối đầu lên đùi Đan Khuyết, nhắm mắt tiếp tục ngủ tiếp.
Đan Khuyết ngồi lặng im một lúc, lúc này mới tỉnh táo lại. Y vô cùng hối hận ban nãy mình quá thiếu kiên nhẫn, đến kẻ ngốc cũng nhận ra mục đích của y. Cũng may mà có vẻ như hắn không quá chú ý, hơn nữa nhìn hắn cũng có vẻ không hiểu nhân sự, lừa được bí tịch phái Ngũ Luân chắc chỉ ngày một ngày hai.
Đan Khuyết thầm nghĩ, quả nhiên là tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường. Nếu không phải bị Thanh Lê đâm trọng thương, sao y có thể được tên ngốc này cứu? Y bị Tam Loan và Thanh Lê lập mưu, bị đuổi khỏi Xích Hà giáo, trở thành chó chết chủ, nhưng trong họa lại có phúc gặp được kẻ ngốc là người thừa kế phái Ngũ Luân, chỉ cần có thể nắm chắc cơ hội này, với tư chất của y, trở thành cao thủ số một số hai thiên hạ là chuyện trong tầm tay. Nghĩ tới đây, Đan Khuyết vô cùng hoan hỉ, nén kích động trong lòng, cũng nằm xuống đi ngủ.
Mấy ngày sau đó, ngày nào Đan Khuyết cũng lừa Hàn Cẩm nói ra vài câu tâm pháp. Có kinh nghiệm lần trước, y không nóng lòng nữa, huống hồ y đang bị trọng thương, võ công phái Ngũ Luân vô cùng cao thâm, không thể hiểu rõ trong ngày một ngày hai, thân thể y cũng không chịu đựng được, mỗi ngày tu luyện một chút thì dừng lại. Y tính tiếp theo sẽ dẫn Hàn Cẩm tới một nơi kín đáo, tránh né tranh chấp thế sự, tránh cho bị người khác quấy rối, chuyên tâm dưỡng thương và luyện công.
Đến ngày mùng năm tháng chín, họ tới một sơn cốc. (Sơn cốc: khe núi)
Đan Khuyết thấy sơn cốc này, vô cùng thích, kéo Hàn Cẩm vào trong sơn cốc dò xét địa hình. Bởi sơn cốc này ở nơi hẻo lánh nên không có dấu chân người, thành trấn gần nhất cũng cách đây mười ngày đường. Trong sơn cốc cây quả nguồn nước dồi dào, lại non xanh nước biếc, xa rời trần thế, là nơi rất thích hợp để chuyên tâm luyện công.
Đan Khuyết hỏi Hàn Cẩm: “Cẩm Cẩm, ca ca muốn ở lại đây một thời gian để an tâm dưỡng thương, ngươi xem có được hay không?”
Hàn Cẩm bắt một con chim hoàng anh, đang đùa chơi vui vẻ, bận bịu đáp: “Được được, ca ca nói gì Cẩm Cẩm cũng nghe theo.”
Đan Khuyết chọn một chỗ ở, định hai hôm nữa sẽ cùng Hàn Cẩm xây nhà gỗ ở lại nơi này. Trước khi xây xong nhà gỗ, tạm thời họ ở trong một sơn động, ngăn gió tránh mưa, kể cũng không tồi.
Ban đêm, họ đốt củi lửa trong sơn động, nướng quả dại và chim hoang làm thức ăn, ăn no nê xong, Đan Khuyết làm vẻ mặt ôn hòa nói với Hàn Cẩm: “Cẩm Cẩm, chúng ta tiếp tục luyện công đi.”
Hàn Cẩm đang chơi một mình, xếp chỗ xương chim còn lại thành một tòa tháp nhỏ: “Ừ? Luyện công?”
Đan Khuyết nói: “Đêm qua ngươi nói tới ‘tam môn khí’, sau đó thì sao?” (Tam môn khí: ba cổng khí)
Hàn Cẩm không nghĩ ngợi liền nói: “Tam môn khí, khí ở..” Nói đến đây đột nhiên ngừng lại.
Đan Khuyết đang chuẩn bị vận công, mãi mà không nghe thấy câu tiếp theo, không khỏi mở mắt tò mò nhìn Hàn Cẩm: “Cẩm Cẩm, sao vậy?”
Hàn Cẩm nhìn chằm chằm tháp xương không nói gì. Nếu là bình thường, đến ngày mùng năm, tâm trí hắn có thể khôi phục tới trình độ trẻ mười hai mười ba tuổi, nhưng hơn nửa tháng hắn không uống thuốc, bởi vậy nên tâm trí hồ đồ hơn bình thường nhiều, chỉ bằng đứa trẻ tám chín tuổi thôi. Nhưng hồ đồ thì hồ đồ, ít ra cũng hiểu chuyện hơn mấy ngày trước đây nhiều. Hắn thầm nghĩ, đây không phải là tâm pháp võ công của Thiên Ninh giáo sao, sao mình phải nói cho người kia biết?
Đan Khuyết đợi nửa ngày mà không thấy hắn đáp lại, không khỏi nhíu mày: “Cẩm Cẩm?”
Hàn Cẩm nghĩ mãi không ra, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không thể nói rõ không đúng ở chỗ nào, nhưng trực giác nói cho hắn biết, hắn không thể nói thêm nhiều khẩu quyết cho Đan Khuyết. Hắn giống như một đứa trẻ bị lừa bán, tuy rằng không biết bọn buôn người tốt thật hay tốt giả với mình, nhưng vẫn muốn về nhà, hơn nữa lại không dám nói cho bọn buôn người biết suy nghĩ thật của mình. Hắn lập tức ngẩng lên nhìn Đan Khuyết, lại cúi đầu, như một đứa trẻ làm sai ngập ngừng nói: “Cẩm Cẩm đau bụng.”
Đan Khuyết không hề nghi ngờ, chỉ nói: “Muốn đi đại tiện? Vậy đi đi, mau về nhé.”
Thế là Hàn Cẩm cúi đầu bước nhanh ra ngoài.
Hàn Cẩm đi rồi, Đan Khuyết bắt đầu ôn tập những tâm pháp nội công mấy hôm trước Hàn Cẩm dạy y. Y mới chỉ luyện sáu bảy ngày, đã cảm thấy ngũ tạng sung mãn, bộ tâm pháp nội công này khác hoàn toàn với công phu hắn từng luyện qua, thứ huyền diệu như này y không thể lĩnh hội được ngay, cho nên phải luyện tập nhiều lần.
Y luyện tập một hồi, không thấy Hàn Cẩm trở về, cảm thấy hơi kì quái, gọi với ra ngoài: “Cẩm Cẩm?”
Không có tiếng đáp lại.
Đan Khuyết lại ngồi đợi một lúc, bắt đầu thấy sốt ruột. Nhưng có lẽ tên ngốc Hàn Cẩm kia chỉ bị một con thỏ, hoặc thậm chí bị một con bọ ngựa thu hút, cho nên y cũng không đứng dậy ra ngoài tìm, tiếp tục luyện công.
Bởi sốt ruột trong lòng, cho nên Đan Khuyết vừa dồn chân khí, vừa nhớ tới những chuyện trước đây y tạm đặt sang một bên. Y ở Xích Hà giáo từ nhỏ,có lẽ bởi có thiên phú nên giáo chủ vô cùng yêu mến, những người bạn đồng trang lứa còn lâu mới là đối thủ của y, cho nên tính tình dần trở nên phách lối, không coi ai ra gì. Tuy rằng võ công Tam Loan cao hơn y, nhưng Tam Loan lớn hơn y hai mươi tuổi, lúc Tam Loan hai mươi mốt tuổi vẫn chỉ là một tiểu bối không tiếng tăm gì trong giáo, cho nên tuy rằng y là ma tôn đệ nhị, nhưng chưa từng để Tam Loan vào mắt. Y hận Tam Loan, hận Thanh Lê, hận Vô Mi phản bội y, cũng hận giáo chủ chết sớm. Nếu lão ta có thể sống thêm năm sáu năm, đến khi tu vi y vượt lên Tam Loan, sao y có thể thành ra nông nỗi như ngày hôm nay?
Bất chợt, Đan Khuyết cảm thấy ngực đau nhói. Bởi y đang bất bình trong lòng, cho nên chân khí chuyển hướng khác, có dấu hiệu tẩu hỏa. Y không khỏi kinh hãi, vội vã bài trừ tạp niệm, nhưng không kịp nữa rồi. Đan điền đột nhiên trống rỗng, chân khí tán loạn trong cơ thể, y đã bị tẩu hỏa nhập ma.
Cổ họng y tanh nồng, phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh