Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 1-2: Cao Thông Minh: Ta muốn tới Nhập Lĩnh Sơn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xế chiều ngày 14 tháng 8, trong trấn Cốc Thủy có một quán rượu, trong một quán rượu có vài nhân sĩ võ lâm đang chỉ trỏ nghị luận về phía một thiếu niên mặc thanh y ngồi bàn bên cạnh. (thanh y: áo xanh)
Thiếu niên vận thanh y kia có hai người bầu bạn, môt nhân sĩ võ lâm nói, hình như hắn vừa nghe thấy người bạn của thiếu niên vận thanh y kia gọi hắn là Hàn Cẩm. Mấy người khác len lén quan sát, cũng thấy thiếu niên vận thanh y này có điểm tương đồng với Hàn Cẩm trong truyền thuyết, nhìn khí chất và tướng mạo của hắn thôi đã thấy không giống người bình thường.
Hàn Cẩm là truyền nhân của phái Ngũ Luân, là con trai của truyền nhân đời trước – Hàn Sính. Phái Ngũ Luân này cũng nhiều bí sử mà ngay cả người chốn giang hồ cũng không rõ. Ví dụ như, phái Ngũ Luân này có một bí tịch võ học vô cùng cao thâm, từ trước tới nay, mỗi thế hệ chỉ truyền cho một người, truyền chi trưởng chứ không truyền chi thứ, nếu truyền nhân kia gặp chuyện gì ngoài ý muốn, thì phái Ngũ Luân sẽ biến mất trên giang hồ; lại nói, từ đời Hàn Giang, mỗi một truyền nhân cứ tới hai mươi mấy tuổi sẽ đột nhiên mất tích vài năm, tới lúc mọi người cho rằng Ngũ Luân phái từ nay về sau sẽ mai danh ẩn tích thì lại xuất hiện một truyền nhân của Hàn gia; được xưng là con trai của truyền nhân. Nhưng họ cưới thê tử lúc nào, thê tử là ai, người trên giang hồ không ai nghe nói qua, giống như người của Hàn gia không cần người khác giúp đỡ mà tự mình có thể đẻ trứng.
Một nhân sĩ võ lâm đột nhiên chỉ về phía thiếu niên kia nhỏ giọng kêu lên: “Mọi người nhìn miếng ngọc bội kia đi!”
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay người kia chỉ, thấy bên hông thiếu niên có đeo một miếng huyết ngọc huyền sắc, từ bên cạnh nhìn tới có thể thấy trên huyết ngọc có khắc một chữ “Hàn” —— đây chính là chứng minh thân phận của truyền nhân phái Ngũ Luân.
Nhất thời mọi người trở nên hưng phấn. Một người trẻ tuổi đề nghị: “Hắn là Hàn Cẩm thật, đã có cơ hội gặp mặt, không bằng chúng ta đi tới mời hắn uống rượu?” Tuy rằng Hàn Cẩm còn trẻ tuổi, nhưng bởi chuyện môn phái cho nên đã trở thành nhân vật nổi danh chốn giang hồ, nếu có thể kết giao cùng người này, chính là vinh hạnh của những vô danh tiểu bối.
Người còn lại có phần do dự: “Nghe nói Hàn Cẩm xuất quỷ nhập thần, rất hiếm khi xuất hiện trên giang hồ. Chắc không để ý chúng ta đâu.”
Lại có người nói: “Cơ hội hiếm có khó tìm, không thử sao biết? Có bị từ chối cũng đâu có sao, ta đã tò mò về người này lâu rồi, nếu có cơ hội ta muốn so tài cùng người này một chút, xem Ngũ Luân phái có thực sự xuất thần nhập hóa như người đời truyền hay không.”
Người trẻ tuổi thốt lên kia ra tay làm giấu “Suỵt”, nhỏ giọng nói: “Hình như người này đang nói gì đó với người đi cùng, không biết có phải đang thảo luận võ công không?”
Thiếu niên vận thanh y kia đúng là Hàn Cẩm, mười lăm tuổi hắn xuất thủ đánh bại chưởng môn Vũ Đường ở đại hội võ lâm, viết thêm một câu chuyện thần thoại cho Ngũ Luân phái. Lúc này, đúng là hắn đang nói chuyện, chỉ là không phải đang nói với hai người bên cạnh, mà đang lầm bầm lầu bầu một mình.
“Trong quán rượu này có tổng cộng ba mươi hai người, ngoài đường có mười tám con ruồi, hai mươi tám con muỗi, ba con muỗi đực, hai mươi lăm con muỗi cái, năm con đã hút máu no. Trên cầu thang này mỗi tầng có hai mươi bậc, cứ mười bậc là trên lan can lại trổ một đầu sư tử, mỗi đầu sư tử có hai mươi bốn cái răng, ba tầng tổng cộng chín đầu hai trăm mười sáu cái răng..” Hắn nói một hơi dài, không dừng lại suy nghĩ một chút nào.
Hai người ngồi cạnh chẳng lấy làm kinh sợ quái gở, một người đẩy chén trà về phía hắn: “Hàn công tử, uống một chút trà đi không bị khát.”
Hàn Cẩm nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, đường nhìn dời sang bàn chơi xúc xắc cách đó không xa. Hắn nói: “Bọn họ có ba viên xúc xắc, trước đó chơi tổng cộng sáu lần, năm đại, một tiểu, tỷ lệ ra tiểu tiếp theo lớn gấp ba.”
Khi mở ra quả nhiên là tiểu..
Một người khác cười rộ lên nói: “Công tử, công tử nghỉ một chút đi.” Sau đó người kia lấy dược hoàn ra, đưa tới trước mặt Hàn Cẩm, thấp giọng nói: “Tiểu giáo chủ, tới giờ uống thuốc rồi.” (dược hoàn: thuốc viên)
Hàn Cẩm nhận lấy dược hoàn trong tay, khe khẽ thở dài: “Không được, ta không dừng lại được, một giây không suy nghĩ ta cũng thấy mệt chết, mệt sẽ không vui vẻ được nữa.”
Hàn Cẩm chính là tiểu giáo chủ Cao Thông Minh của Thiên Ninh giáo ngày ấy, cái tên Hàn Cẩm này là để che giấu tai mắt thân phận mình khi hành tẩu chốn giang hồ, hai người đi cùng hắn chính là tả hữu hộ pháp. Cái tên Hàn Cẩm này là do sư phụ Duẫn Ngôn và sư bá Hàn Giang lấy cho hắn. Hàn Giang khăng khăng muốn đặt cho hắn cái tên Hàn Uyên Ương, trong Thiên Ninh giáo, quyết định của Cao Thịnh Phong không ai có thể bác bỏ, nhưng quyết định của Hàn Giang cũng không ai dám phản bác, thế là Doãn Ngôn không thương tiếc bỏ cái tên Hàn Uyên Ương này đi. Uyên ương cẩm uyên ương cẩm, Doãn Ngôn phân xử lấy cho hắn cái tên Hàn Cẩm.
Mười năm trước Cao Thông Minh, cũng chính là Hàn Cẩm, vẫn còn là một đứa ngốc chẳng biết ưu sầu, nhưng sau khi luyện thần công mà cao nhân trong Thiên Ninh giáo dày công chế tạo vì thân thể hắn cùng với uống thuốc các độc sư trong Vạn Ngải cốc chế luyện, hắn không còn ngu ngốc nữa. Nhưng bộ thần công kia cũng có chỗ thiếu hụt, bị quản chế với quầng sáng của vầng trăng, bởi vậy cho nên cứ tới ngày mười lăm, ngày trăng tròn nhất trong tháng thì cũng chính là ngày Hàn Cẩm thông minh nhất, nhưng đầu tháng cuối tháng trăng tàn Hàn Cẩm lại quay về làm đứa ngu ngơ, sau khi uống thuốc xong hắn không còn thiếu i ốt trầm trọng nữa, nhưng vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn của người bình thường.
Hôm nay là mười bốn tháng tám, mai là mười lăm tháng tám là ngày lễ Trung thu, là ngày trăng tròn nhất trong năm, cũng chính là ngày Cao Thông Minh thông minh nhất trong 365 ngày. Bởi hắn uống thần dược có thể giúp mắt tinh tai thính, cho nên cứ ngày mười lăm hàng tháng nhĩ lực và thị lực của hắn đều trở nên tốt nhất, nội một dặm xung quanh, đến động tĩnh của một con muỗi cũng không thoát khỏi sự quan sát của hắn, đồng thời khả năng khai căn tính toán cũng đã đạt tới cảnh giới thần tiên!!
(Nói cách khác, trong một tháng chỉ có năm ngày Cao Thông Minh đạt tới tiêu chuẩn người bình thường, thời gian còn lại đều không quá ngu hay quá thông minh)
Hàn Cẩm uống thuốc xong, hữu hộ pháp nói: “Công tử, chúng ta đi thôi. Đêm nay nghỉ ngơi sớm, mấy ngày sau gấp rút lên đường, không đợi đến lúc công tử phát bệnh, sợ rằng không kịp quay về Tụ Sơn.”
Cao Thịnh Phong từng ra lệnh, toàn bộ trên dưới Tụ Sơn không ai được nhắc tới các loại chữ như “ngu”, “đần”, “ngốc”. Trên thực tế, đừng nói những người khác không biết Thiên Ninh giáo có một giáo chủ bị ngơ, mà ngay cả Cao Thông Minh cũng không biết mình là một kẻ ngốc. Lúc hắn ngu, đến trí nhớ cũng suy giảm, cho nên lúc ngớ ngẩn hắn không nhớ rõ lúc mình thông minh thế nào, mà lúc thông minh cũng chỉ nhớ ba bốn việc phát sinh trong lúc ngớ ngẩn, cho nên hắn chỉ biết mình mắc một căn bệnh kì quái, đó cũng chính là lý do cứ mỗi đầu tháng cuối tháng hắn lại suy nghĩ khó khăn, trí nhớ trở nên kém, hơn nữa khi đó còn xuất hiện một vài thứ đặc biệt hấp dẫn hắn —— ví dụ như kẹo hồ lô, ví dụ như trống lắc.
Hàn Cẩm nói: “Được, chúng ta đi.”
Mấy nhân sĩ võ lâm kia vừa lấy dũng khí đứng lên muốn nói chuyện cùng Hàn Cẩm, đúng lúc này nhóm ba người Hàn Cẩm đứng lên, nháy mắt đã đi tới cửa tửu quán, lại nháy mắt đã tiêu thất hoàn toàn trong bóng đêm.
Các nhân sĩ võ lâm trợn mắt há hốc miệng nhìn, một người nói: “Thân thủ này… hôm nay tận mắt chứng kiến, mới biết giang hồ đồn đại không ngoa.”
Ba người đi vào một phòng trọ trong một quán trọ bình dân, hữu hộ pháp nói: “Tiểu giáo chủ, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hàn Cẩm chần chừ do dự chỉ trong thoáng chốc: “Ta không muốn nhanh như vậy đã phải quay về Tụ Sơn, khó khăn lắm chúng ta mới ra ngoài được một chuyến.” Bởi vì căn “bệnh” kì quái này nên rất hiếm khi hắn có cơ hội xuống núi, dù có được xuống núi cũng chỉ được đi gần đó một chút, chuyến đi tới trấn Cốc Thủy này là lần thứ hai hắn được đi xa. Lần trước chính là năm hắn mười lăm tuổi tham gia đại hội võ lâm, Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang tự mình dẫn hắn xuống núi, toàn bộ hành trình tùy tùng không rời nửa bước, cho nên tuy hắn được xuống núi nhưng cũng không có nhiều tự do. Lần này hắn đã mười bảy tuổi, Cao Thịnh Phong muốn cho hắn một cơ hội tự mình xông xáo, coi như một cơ hội trải ngiệm trước khi trưởng thành, cho nên để tả hữu hộ pháp lên đường cùng hắn.
Tả hộ pháp nói: “Tiểu giáo chủ, tiểu giáo chủ đã sắp đi được ba tháng, nên trở về rồi.” Ba tháng này mỗi lần đến ngày Hàn Cẩm ngu ngơ không biết, họ giữ chặt Hàn Cẩm trong quán trọ, cũng không xảy ra rắc rối gì.
Hàn Cẩm nói: “Cơ hội hiếm có, ta không muốn cứ như vậy mà quay về, chẳng biết lần xuất sơn tiếp theo là khi nào.”
Hữu hộ pháp hỏi: “Tiểu giáo chủ còn muốn đi đâu?”
Hàn Cẩm chớp chớp mắt: “Tới Nhập Lĩnh Sơn.”
Tả hữu hộ pháp đồng thời cả kinh, trăm miệng một lời nói: “Bất kể thế nào cũng không được!!”
—
huyết ngọc huyền sắc
*Hàn Sính và Cao Thịnh Phong là một người, nhưng phái Ngũ Luân và Thiên Ninh giáo khác nhau.
Xế chiều ngày 14 tháng 8, trong trấn Cốc Thủy có một quán rượu, trong một quán rượu có vài nhân sĩ võ lâm đang chỉ trỏ nghị luận về phía một thiếu niên mặc thanh y ngồi bàn bên cạnh. (thanh y: áo xanh)
Thiếu niên vận thanh y kia có hai người bầu bạn, môt nhân sĩ võ lâm nói, hình như hắn vừa nghe thấy người bạn của thiếu niên vận thanh y kia gọi hắn là Hàn Cẩm. Mấy người khác len lén quan sát, cũng thấy thiếu niên vận thanh y này có điểm tương đồng với Hàn Cẩm trong truyền thuyết, nhìn khí chất và tướng mạo của hắn thôi đã thấy không giống người bình thường.
Hàn Cẩm là truyền nhân của phái Ngũ Luân, là con trai của truyền nhân đời trước – Hàn Sính. Phái Ngũ Luân này cũng nhiều bí sử mà ngay cả người chốn giang hồ cũng không rõ. Ví dụ như, phái Ngũ Luân này có một bí tịch võ học vô cùng cao thâm, từ trước tới nay, mỗi thế hệ chỉ truyền cho một người, truyền chi trưởng chứ không truyền chi thứ, nếu truyền nhân kia gặp chuyện gì ngoài ý muốn, thì phái Ngũ Luân sẽ biến mất trên giang hồ; lại nói, từ đời Hàn Giang, mỗi một truyền nhân cứ tới hai mươi mấy tuổi sẽ đột nhiên mất tích vài năm, tới lúc mọi người cho rằng Ngũ Luân phái từ nay về sau sẽ mai danh ẩn tích thì lại xuất hiện một truyền nhân của Hàn gia; được xưng là con trai của truyền nhân. Nhưng họ cưới thê tử lúc nào, thê tử là ai, người trên giang hồ không ai nghe nói qua, giống như người của Hàn gia không cần người khác giúp đỡ mà tự mình có thể đẻ trứng.
Một nhân sĩ võ lâm đột nhiên chỉ về phía thiếu niên kia nhỏ giọng kêu lên: “Mọi người nhìn miếng ngọc bội kia đi!”
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay người kia chỉ, thấy bên hông thiếu niên có đeo một miếng huyết ngọc huyền sắc, từ bên cạnh nhìn tới có thể thấy trên huyết ngọc có khắc một chữ “Hàn” —— đây chính là chứng minh thân phận của truyền nhân phái Ngũ Luân.
Nhất thời mọi người trở nên hưng phấn. Một người trẻ tuổi đề nghị: “Hắn là Hàn Cẩm thật, đã có cơ hội gặp mặt, không bằng chúng ta đi tới mời hắn uống rượu?” Tuy rằng Hàn Cẩm còn trẻ tuổi, nhưng bởi chuyện môn phái cho nên đã trở thành nhân vật nổi danh chốn giang hồ, nếu có thể kết giao cùng người này, chính là vinh hạnh của những vô danh tiểu bối.
Người còn lại có phần do dự: “Nghe nói Hàn Cẩm xuất quỷ nhập thần, rất hiếm khi xuất hiện trên giang hồ. Chắc không để ý chúng ta đâu.”
Lại có người nói: “Cơ hội hiếm có khó tìm, không thử sao biết? Có bị từ chối cũng đâu có sao, ta đã tò mò về người này lâu rồi, nếu có cơ hội ta muốn so tài cùng người này một chút, xem Ngũ Luân phái có thực sự xuất thần nhập hóa như người đời truyền hay không.”
Người trẻ tuổi thốt lên kia ra tay làm giấu “Suỵt”, nhỏ giọng nói: “Hình như người này đang nói gì đó với người đi cùng, không biết có phải đang thảo luận võ công không?”
Thiếu niên vận thanh y kia đúng là Hàn Cẩm, mười lăm tuổi hắn xuất thủ đánh bại chưởng môn Vũ Đường ở đại hội võ lâm, viết thêm một câu chuyện thần thoại cho Ngũ Luân phái. Lúc này, đúng là hắn đang nói chuyện, chỉ là không phải đang nói với hai người bên cạnh, mà đang lầm bầm lầu bầu một mình.
“Trong quán rượu này có tổng cộng ba mươi hai người, ngoài đường có mười tám con ruồi, hai mươi tám con muỗi, ba con muỗi đực, hai mươi lăm con muỗi cái, năm con đã hút máu no. Trên cầu thang này mỗi tầng có hai mươi bậc, cứ mười bậc là trên lan can lại trổ một đầu sư tử, mỗi đầu sư tử có hai mươi bốn cái răng, ba tầng tổng cộng chín đầu hai trăm mười sáu cái răng..” Hắn nói một hơi dài, không dừng lại suy nghĩ một chút nào.
Hai người ngồi cạnh chẳng lấy làm kinh sợ quái gở, một người đẩy chén trà về phía hắn: “Hàn công tử, uống một chút trà đi không bị khát.”
Hàn Cẩm nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, đường nhìn dời sang bàn chơi xúc xắc cách đó không xa. Hắn nói: “Bọn họ có ba viên xúc xắc, trước đó chơi tổng cộng sáu lần, năm đại, một tiểu, tỷ lệ ra tiểu tiếp theo lớn gấp ba.”
Khi mở ra quả nhiên là tiểu..
Một người khác cười rộ lên nói: “Công tử, công tử nghỉ một chút đi.” Sau đó người kia lấy dược hoàn ra, đưa tới trước mặt Hàn Cẩm, thấp giọng nói: “Tiểu giáo chủ, tới giờ uống thuốc rồi.” (dược hoàn: thuốc viên)
Hàn Cẩm nhận lấy dược hoàn trong tay, khe khẽ thở dài: “Không được, ta không dừng lại được, một giây không suy nghĩ ta cũng thấy mệt chết, mệt sẽ không vui vẻ được nữa.”
Hàn Cẩm chính là tiểu giáo chủ Cao Thông Minh của Thiên Ninh giáo ngày ấy, cái tên Hàn Cẩm này là để che giấu tai mắt thân phận mình khi hành tẩu chốn giang hồ, hai người đi cùng hắn chính là tả hữu hộ pháp. Cái tên Hàn Cẩm này là do sư phụ Duẫn Ngôn và sư bá Hàn Giang lấy cho hắn. Hàn Giang khăng khăng muốn đặt cho hắn cái tên Hàn Uyên Ương, trong Thiên Ninh giáo, quyết định của Cao Thịnh Phong không ai có thể bác bỏ, nhưng quyết định của Hàn Giang cũng không ai dám phản bác, thế là Doãn Ngôn không thương tiếc bỏ cái tên Hàn Uyên Ương này đi. Uyên ương cẩm uyên ương cẩm, Doãn Ngôn phân xử lấy cho hắn cái tên Hàn Cẩm.
Mười năm trước Cao Thông Minh, cũng chính là Hàn Cẩm, vẫn còn là một đứa ngốc chẳng biết ưu sầu, nhưng sau khi luyện thần công mà cao nhân trong Thiên Ninh giáo dày công chế tạo vì thân thể hắn cùng với uống thuốc các độc sư trong Vạn Ngải cốc chế luyện, hắn không còn ngu ngốc nữa. Nhưng bộ thần công kia cũng có chỗ thiếu hụt, bị quản chế với quầng sáng của vầng trăng, bởi vậy cho nên cứ tới ngày mười lăm, ngày trăng tròn nhất trong tháng thì cũng chính là ngày Hàn Cẩm thông minh nhất, nhưng đầu tháng cuối tháng trăng tàn Hàn Cẩm lại quay về làm đứa ngu ngơ, sau khi uống thuốc xong hắn không còn thiếu i ốt trầm trọng nữa, nhưng vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn của người bình thường.
Hôm nay là mười bốn tháng tám, mai là mười lăm tháng tám là ngày lễ Trung thu, là ngày trăng tròn nhất trong năm, cũng chính là ngày Cao Thông Minh thông minh nhất trong 365 ngày. Bởi hắn uống thần dược có thể giúp mắt tinh tai thính, cho nên cứ ngày mười lăm hàng tháng nhĩ lực và thị lực của hắn đều trở nên tốt nhất, nội một dặm xung quanh, đến động tĩnh của một con muỗi cũng không thoát khỏi sự quan sát của hắn, đồng thời khả năng khai căn tính toán cũng đã đạt tới cảnh giới thần tiên!!
(Nói cách khác, trong một tháng chỉ có năm ngày Cao Thông Minh đạt tới tiêu chuẩn người bình thường, thời gian còn lại đều không quá ngu hay quá thông minh)
Hàn Cẩm uống thuốc xong, hữu hộ pháp nói: “Công tử, chúng ta đi thôi. Đêm nay nghỉ ngơi sớm, mấy ngày sau gấp rút lên đường, không đợi đến lúc công tử phát bệnh, sợ rằng không kịp quay về Tụ Sơn.”
Cao Thịnh Phong từng ra lệnh, toàn bộ trên dưới Tụ Sơn không ai được nhắc tới các loại chữ như “ngu”, “đần”, “ngốc”. Trên thực tế, đừng nói những người khác không biết Thiên Ninh giáo có một giáo chủ bị ngơ, mà ngay cả Cao Thông Minh cũng không biết mình là một kẻ ngốc. Lúc hắn ngu, đến trí nhớ cũng suy giảm, cho nên lúc ngớ ngẩn hắn không nhớ rõ lúc mình thông minh thế nào, mà lúc thông minh cũng chỉ nhớ ba bốn việc phát sinh trong lúc ngớ ngẩn, cho nên hắn chỉ biết mình mắc một căn bệnh kì quái, đó cũng chính là lý do cứ mỗi đầu tháng cuối tháng hắn lại suy nghĩ khó khăn, trí nhớ trở nên kém, hơn nữa khi đó còn xuất hiện một vài thứ đặc biệt hấp dẫn hắn —— ví dụ như kẹo hồ lô, ví dụ như trống lắc.
Hàn Cẩm nói: “Được, chúng ta đi.”
Mấy nhân sĩ võ lâm kia vừa lấy dũng khí đứng lên muốn nói chuyện cùng Hàn Cẩm, đúng lúc này nhóm ba người Hàn Cẩm đứng lên, nháy mắt đã đi tới cửa tửu quán, lại nháy mắt đã tiêu thất hoàn toàn trong bóng đêm.
Các nhân sĩ võ lâm trợn mắt há hốc miệng nhìn, một người nói: “Thân thủ này… hôm nay tận mắt chứng kiến, mới biết giang hồ đồn đại không ngoa.”
Ba người đi vào một phòng trọ trong một quán trọ bình dân, hữu hộ pháp nói: “Tiểu giáo chủ, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hàn Cẩm chần chừ do dự chỉ trong thoáng chốc: “Ta không muốn nhanh như vậy đã phải quay về Tụ Sơn, khó khăn lắm chúng ta mới ra ngoài được một chuyến.” Bởi vì căn “bệnh” kì quái này nên rất hiếm khi hắn có cơ hội xuống núi, dù có được xuống núi cũng chỉ được đi gần đó một chút, chuyến đi tới trấn Cốc Thủy này là lần thứ hai hắn được đi xa. Lần trước chính là năm hắn mười lăm tuổi tham gia đại hội võ lâm, Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang tự mình dẫn hắn xuống núi, toàn bộ hành trình tùy tùng không rời nửa bước, cho nên tuy hắn được xuống núi nhưng cũng không có nhiều tự do. Lần này hắn đã mười bảy tuổi, Cao Thịnh Phong muốn cho hắn một cơ hội tự mình xông xáo, coi như một cơ hội trải ngiệm trước khi trưởng thành, cho nên để tả hữu hộ pháp lên đường cùng hắn.
Tả hộ pháp nói: “Tiểu giáo chủ, tiểu giáo chủ đã sắp đi được ba tháng, nên trở về rồi.” Ba tháng này mỗi lần đến ngày Hàn Cẩm ngu ngơ không biết, họ giữ chặt Hàn Cẩm trong quán trọ, cũng không xảy ra rắc rối gì.
Hàn Cẩm nói: “Cơ hội hiếm có, ta không muốn cứ như vậy mà quay về, chẳng biết lần xuất sơn tiếp theo là khi nào.”
Hữu hộ pháp hỏi: “Tiểu giáo chủ còn muốn đi đâu?”
Hàn Cẩm chớp chớp mắt: “Tới Nhập Lĩnh Sơn.”
Tả hữu hộ pháp đồng thời cả kinh, trăm miệng một lời nói: “Bất kể thế nào cũng không được!!”
—
huyết ngọc huyền sắc
*Hàn Sính và Cao Thịnh Phong là một người, nhưng phái Ngũ Luân và Thiên Ninh giáo khác nhau.
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh