Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án
Chương 20
Edit: Phong Lữ
Khuya. Cao Hiên Thần ngủ không được, nằm suy nghĩ chuyện Tạ Lê
Tạ Lê rốt cuộc đã chết rồi hay còn sống? Hắn đương nhiên hi vọng Tạ Lê còn sống, lần này hắn không tiếc tự thân mạo hiểm đi tra án, ngoại trừ vì lí do ngoài miệng là nuốt không trôi kia, hắn cũng có lòng muốn báo thù cho Tạ Lê. Đương nhiên còn có những nguyên nhân khác, nhưng cũng không có liên quan nhiều tới vụ án này.
Nhưng nếu như Tạ Lê còn sống thì một năm qua ở nơi nào? Sao không hề lộ diện? Hắn là bởi vì thân thế đặc thù, hơn nữa người bị thương nặng, ngoại trừ bị những người mặc áo đen kia đâm một đao, hắn còn bị phế nội lực. Thiên Ninh giáo vì hắn mà tìm đến dược sư độc sư Vạn Ngải cốc, lăn qua lăn lại hắn cả mấy tháng cũng không thể giúp hắn khôi phục nội lực. Cha nuôi Cao Tề Nam lại đột nhiên qua đời, truyền vị trí giáo chủ cho hắn… Nói chung một năm qua, hắn bận sứt đầu mẻ trán, thật vất vả mới đợi được cơ hội đi ra. Vậy Tạ Lê thì thế nào? Tạ Lê cũng không phải tà đồ ma giáo các thứ, thế sao lại trốn tránh không dám lộ diện?
Có điều coi như thi thể không phải Tạ Lê, cũng không thể nói chắc là Tạ Lê còn sống. Có thể y đã chết rồi bị người ta đánh tráo thi thể, cũng có thể tránh được một kiếp sau đó lại chết. Nói chung sau trận đánh kia, hắn dã bị đưa về Xuất Tụ sơn, một năm nay sự tình phát sinh trên giang hồ hắn đều không rõ lắm, vẫn cần từ từ điều tra.
Bên này hắn đang nghĩ ngợi tâm sự, bên kia cũng có một đám thiếu niên đêm khuya chưa ngủ, lặng yên không một tiếng động lẻn tới ngoài phòng hắn.
Ngư Vãn Sinh vội vã không nhịn nổi muốn vào trong phòng ngay, lại bị Vũ Thanh Lưu cản lại.
“Vãn Sinh, ngươi chờ ở ngoài phòng, hành sự theo kế hoạch.”
Ngư Vãn Sinh bất mãn nói: “Vì sao không cho ta đánh tiên phong?”
Vũ Thanh Lưu nói: “Vóc người ngươi quá lớn, nửa đêm vào phòng dễ làm hắn phát hiện. Ngươi ở ở ngoài bọc hậu, sau khi chúng ta rơi vào thế giằng co thì ngươi xuất thủ.”
Ngư Vãn Sinh nói: “Nhưng nếu các ngươi bắt được hắn rồi chúng ta còn gì để làm nữa?! Chi bằng cùng nhau tiến lên, chúng ta nhiều người, hắn ở trong phòng chạy không được!”
Vũ Thanh Lưu nói: “Cái gì mà ‘chúng ta bắt được hắn rồi thì các ngươi còn gì để làm’? Chúng ta rốt cuộc là đến bắt người hay đến tranh tài hả? Còn nữa, mọi người ban ngày ăn thiệt thòi còn chưa đủ à? Còn muốn cùng nhau tiến lên?”
Ngư Vãn Sinh ngượng ngùng nói: “Ban ngày ở sau núi địa thế trống trải, hắn tấn công phòng thủ thoải mái, lại có Kỷ sư cùng Tưởng gia đại tỷ bên cạnh hiệp trợ, chúng ta mới bị thiệt thòi. Bây giờ chúng tay bao vây hắn trong phòng, cho dù hắn có mọc cánh cũng trốn không thoát!” Lời này của hắn nói không đúng: Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh ngoại trừ vừa mới đầu có lên tiếng ngăn cản ra thì không hề ra tay giúp. Nhưng một đám người bọn họ thua trong tay một mình Cao Hiên Thần, thiệt quá mất mặt đi, vì vậy cố chấp cho là đối thủ được giúp đỡ, ra vẻ mình thực ra cũng không nát bét đến vậy.
Vũ Thanh Lưu lại nói: “Trong phòng rất tối, không gian lại hẹp, một đám người chúng ta đi vào sẽ đụng người của mình trước, lúc đó tất nhiên sẽ tạo thành hỗn loạn, trái lai còn giúp hắn tạo cơ hội trốn thoát. Cứ chiếu kế hoạch của ta mà làm đi, nếu như không thành, chúng ta lại cùng nhau tiến lên, như vậy cũng không trễ đâu!”
Ngư Vãn Sinh và Vũ Thanh Lưu đến từ Tây Hổ và Đông Hạc, theo lẽ thường, khi vào thiên hạ luận võ đường, ân oán môn phái cũng phải gác lại một bên. Nhưng hai người bọn họ lại đối chọi gay gắt, giống như hình ảnh thu nhỏ của hai phái Đông Hạc và Tây Hổ. Nam Long Kỷ gia cùng Bắc Phượng Tưởng gia một lòng chỉ muốn luyện thành tuyệt thế võ học, không hợp cũng chỉ vì ân oán cá nhân. Mà Đông Hạc Vũ gia cùng Tây Hổ Ngư gia không hợp lại là vì bọn hắn đều muốn trở thành người chấp chưởng phát ngôn trong chốn võ lâm.
Đến luận võ đường, Ngư Vãn Sinh cùng Vũ Thanh Lưu cũng đều muốn làm lão đại. Một là muốn khoe mình dũng cảm, muốn mọi người bái phục, hai là muốn trở thành người quyết định kế sách, hai người ai cũng không chịu phục ai. Bình thường hai người “Chia nhau mà trị”, mỗi người đều có nhóm theo ủng hộ, nhưng lúc sáng sau khi bị thiệt lớn trong tay Cao Hiên Thần, một đám thiếu niên bắt đầu muốn nghe lệnh của Vũ Thanh Lưu hơn.
Ngư Vãn Sinh đành phải ngượng ngùng câm miệng.
Đại Ấn môn gia Văn An do dự nói: “Lời hắn nói lúc sáng cũng không phải không có đạo lý. Chúng ta bắt hắn, thật sự có thể trao đổi bọn Nê Ba về sao?”
Vũ Thanh Lưu nói: “Hắn dù sao cũng là giáo chủ của ma giáo, mười hai người bọn Nê Ba là bằng hữu của chúng ta, nhưng với ma giáo thì đáng là gì chứ? Đừng nói mười hai người, cho dù 100 người, để đổi giáo chủ của mình thì sao lại không đổi? Ngươi suy nghĩ một chút xem, ngươi nếu giữ con tin gì trong tay mà người ta trói lại cha ngươi hoặc là anh của ngươi đến đổi với ngươi, ngươi có đổi hay không?”
Văn An gãi đầu một cái, nói: “Cho dù là thế thì ta vẫn luôn cảm thấy, ma giáo sao lại chịu để cho người giáo chủ này ra ngoài một mình chứ, bên cạnh cũng không có bảy mươi, tám mươi giáo chúng theo bảo vệ. Bọn họ thực sự giống như không cần người giáo chủ này ấy?”
Vũ Thanh Lưu nói: “Ta đây cũng nghĩ tới điều đó, nhưng ma giáo yêu nhân quỷ quyệt, không thể dùng lẽ thường suy đoán. Ta thấy có lẽ là chính hắn không muốn mang người theo, người mang đến càng nhiều, càng lôi kéo nhiều tai mắt. Hắn chính là muốn làm chúng ta cảm thấy được ma giáo không coi trọng hắn.”
Ngư Vãn Sinh nén giận hết nổi rồi, lập tức phản bác: “Nhỡ thực sự không coi trọng hắn thật thì sao?” Kế bắt cóc Cao Hiên Thần trao đổi con tin rõ ràng là hắn đề xuất ra trước, nhưng vì đối chọi với Vũ Thanh Lưu, hắn bỏ qua lập trường của mình luôn.
Vũ Thanh Lưu liếc hắn một cái, nói: “Giả sử thật sự không coi trọng, hẳn sẽ không cho hắn mang Thanh Tuyết kiếm ra ngoài. Ta điều tra sách sử, Thiên Ninh giáo thành lập mấy trăm năm, chưa bao giờ có chuyện phản loạn. Vả lại Thanh Tuyết kiếm là bảo kiếm truyền giáo của bọn họ, chỉ có giáo chủ mới có thể cầm. Các ngươi ngẫm lại xem, giáo chủ bọn họ chết rồi còn có thể tuyển lại, chứ nếu Thanh Tuyết kiếm lưu lạc ở bên ngoài, toàn bộ mặt mũi ma giáo để ở đâu hử? Căn cơ gốc rễ của bọn họ quăng đi đâu chứ? Lại như Kỷ gia Du Long kiếm, Tưởng gia Phượng Dực đao, mặc dù gia chủ bỏ mình, cũng tuyệt đối không để cho đao kiếm mất ra ngoài. Chúng ta bắt được hắn, trực tiếp đi tới gần Xuất Tụ sơn tìm ma giáo đàm phán, xem bọn họ dám đổi hay không!”
Mọi người suy nghĩ một chút về bảo vật truyền gia nhà mình, rất tán thành đồng ý với lí lẽ này. Đối với môn phái đã thành danh mà nói, những thứ đó đại diện cho thể diện gia tộc, danh vọng. Tuy là vật chết nhưng lại thường còn quan trọng hơn cả tính mạng người sống. Có bao nhiêu anh hùng hảo hán đã chết vì hai chữ “Thể diện” này rồi. Ma giáo tuy không phải anh hùng hảo hán, nhưng cũng là môn phái giang hồ, những quy củ này dù sao vẫn cần có.
Vũ Thanh Lưu nói: “Đừng lãng phí thời gian, chúng ta nhanh chóng y theo kế hoạch mà làm đi. Chốc nữa có người đến là hỏng bét!”
Trong phòng, Cao Hiên Thần đang nghĩ ngợi tâm sự, chợt nghe ở cửa có tiếng động nhẹ, giống như bị gió thổi, cũng giống như bị người nào không cẩn thận đụng vào.
Hắn không khỏi yên lặng thở dài. Hắn đã dự liệu đến việc tối hôm nay không phải là một tối yên tĩnh, đám nhãi con đó sẽ không dễ dàng buông tha hắn. Hắn đưa bàn tay vào bên trong giường, không rút Thanh Tuyết kiếm, cũng không lấy củ ấu nhỏ ra, trước khi ngủ hắn đã chuẩn bị một cây trường côn để ở bên người, chính vì dự sẽ có người đêm hôm đến đột kích.
Đúng như dự đoán, cửa bị người đẩy ra, mấy cái bóng người ở trong bóng tối lặng lẽ âm thầm vào phòng.
Cao Hiên Thần nghe tiếng bước chân một chút, vậy mà chỉ có hai đứa. Hắn nhất thời cũng có chút khinh địch, không tiếp tục chờ đợi thời cơ, trực tiếp đạp tường nhảy lên, một côn quét qua hướng hai tên thiếu niên kia!
Hai tên thiếu niên kia lại như đã sớm chuẩn bị. Vừa nghe thấy động tĩnh lập tức tản ra hai bên. Trong bóng tối Cao Hiên Thần chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân người, nhưng lại không nhìn thấy gì khác, cây côn trong tay của hắn đảo qua, đụng phải đồ vật, trong lòng hắn cả kinh, lập tức bứt ra lùi về sau!
Hắn dù không nhìn thấy, cũng đã đoán được, hai thiếu niên kia hẳn là đang cầm trong tay một chiếc lưới, muốn tóm hắn vào lưới! Đám nhãi con đã nghĩ tới việc hắn không hề ngủ say, vả lại bọn họ cũng không dám làm hại tính mạng hắn, chỉ muốn bắt hắn, cho nên mới nghĩ chủ ý này.
Hai tên thiếu niên từ hai hướng cánh áp về phía hắn, hắn không nhìn thấy lưới ở vị trí nào, lập tức lui về hướng cửa sổ, một là vì cửa sổ có ánh trăng chiếu vào, tầm nhìn tương đối tốt hơn, vả lại ngoài cửa sổ cũng là một con đường lùi.
Nhưng mà hắn mới vừa lùi tới bên cửa sổ, cửa sổ đột nhiên bị người phá tan, một cái lưới lớn từ ngoài cửa sổ vung vào!
“Mẹ nó!” Cao Hiên Thần chửi lớn một câu, trường côn trong tay đâm về phía sau để đẩy cái lưới kia ra, nhưng mà mắt lưới kia rất lớn, vừa lúc xoắn lấy côn hắn.
Cao Hiên Thần thầm mắng mình mềm lòng quá, cố tình chọn cây côn phòng thân. Có câu thương đâm một đường côn đả một khối, hắn tưởng đám nhãi con sẽ đến một đám, muốn dùng binh khí để đánh cả đám luôn, lại sợ trong hỗn chiến mình đánh không đều, không cẩn thận đâm bị thương một hai đứa. Nhưng không ngờ côn không có đầu ngọn, lại đụng phải khắc tinh là võng lớn!
Cao Hiên Thần chỉ có thể quấy động trường côn trong tay, cuộn lấy tấm lưới kia, tuy không để lưới tới gần người, nhưng côn hắn cũng bị cuốn lấy. Hai người phía sau đã áp sát, hắn chỉ có thể vứt côn nhảy lên, bám trên xà nhà.
Hắn đang chuẩn bị nhào tới giường lấy Thanh Tuyết kiếm, nhưng mà người còn chưa bám vững trên xà nhà, đã nghe trên đầu ầm một tiếng thật lớn, nóc nhà thế mà lại sập!
Gạch bể ngói vỡ ầm ầm rơi xuống, Cao Hiên Thần lập tức buông tay, dưới đất là một cái lưới lớn đang chờ đợi hắn. Hắn đạp lên lưới một cái, hai thiếu niên vội vã muốn thu lưới lại, hắn lại lộn nhào một cái, bay nhào ra ngoài, nhảy lên trên bàn. Nhưng mà ngay sau đó, một cái lưới lớn đã rơi xuống trên đỉnh đầu! Ngư Vãn Sinh thiên tân vạn khổ chờ đến giờ phút này rồi, cùng hai thiếu niên khác cầm lưới rơi xuống từ nóc nhà bị sập, ập đến hắn!
Cao Hiên Thần còn chưa kịp thở, đã vươn mình lăn xuống bàn, lấy ghế ném tới ba thiếu niên bay xuống từ trên nhóc!
Ba người kia gắt gao giăng lưới, lại trùm kín một cái ghế, nhất thời đụng vào một chỗ! Ngư Vãn Sinh thân hình quá cường tráng, trực tiếp hất hai tên thiếu niên gầy gò bay ra ngoài!
Mấy người còn lại cũng không cho Cao Hiên Thần có cơ hội đi lấy Thanh Tuyết kiếm, hai tấm lưới lớn từ hai bên trái phải kẹp chặt Cao Hiên Thần. Cao Hiên Thần đang chuẩn bị trượt xuống dưới đáy bàn tránh một chút, lúc này một luồng ánh kiếm chợt lóe lên, lưới lớn đã bị người chém nát rồi!
Kỷ Thanh Trạch xuất hiện ở trong phòng, giải vây cho Cao Hiên Thần.
Rất nhanh sau đó, Tưởng Như Tinh cũng bưng nến vào. Lúc này hai người đều mặc y phục chỉnh tề, dễ thấy bọn họ đêm nay cũng không ngủ ngon.
Kỷ Thanh Trạch vẫn có uy với đám thiếu niên, một đám thiếu niên thấy hắn đến, nhất thời không còn dám manh động.
Kỷ Thanh Trạch lạnh lùng xem xét các thiếu niên trong phòng với đồ đạc bị đánh thành bừa bộn, Ngư Vãn Sinh lập tức nói: “Kỷ sư, hắn…”
Kỷ Thanh Trạch không để cho hắn nói tiếp, nghiêm nghị nói: “Đường quy phần đầu tiên điều thứ mười hai, giờ hợi nhất định phải tắt đèn ngủ. Bây giờ đã là giờ Tý, các ngươi đang làm gì hả?!”
Các thiếu niên hiển nhiên không phục, Vũ Thanh Lưu nói: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết!” Kỷ Thanh Trạch nghiêm mặt nói, “Ngày mai mỗi người chép một lần đường quy giao cho ta!”
Các thiếu niên hai mặt nhìn nhau.
Kỷ Thanh Trạch thấy bọn họ còn không đi, lạnh lùng nói: “Hai lần!”
Mấy niên đang nóng máu làm sao chịu đi, Vũ Thanh Lưu rục rà rục rịch trao đổi ánh mắt với mọi người, muốn chia ra hành động, mấy người đi ngăn cản Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh, mấy người lại đi bắt Cao Hiên Thần.
Cao Hiên Thần vừa nhìn này mấy đôi con ngươi gian giảo liếc qua liếc lại, liền biết ngay bọn họ đang suy nghĩ gì. Hắn ngồi trên bàn, hai chân bắt chéo, cười lạnh nói: “Nói tiếng người với các ngươi mà các ngươi còn nghe không hiểu à?! Bọn họ cũng không cần người giáo chủ này lắm, ta có chỗ nào đặc biệt hơn người đâu. Sớm muộn gì họ cũng phải tuyển một giáo chủ mới, không chừng cũng đã chọn xong rồi! Các ngươi chỉ cần trói ta lại, bọn họ sẽ lập tức giết mười hai người kia, xong chuyện, đỡ bị ta tạo phiền phức thêm cho họ!”
Ngư Vãn Sinh trợn mắt nói: “Bọn họ dám! Bọn họ cho dù không cần người giáo chủ là ngươi này, lẽ nào dám không cần Thanh Tuyết kiếm luôn?!”
Cao Hiên Thần ngẩn ra, không ngờ bọn họ có ý đồ này, xem ra trong đám nhóc này còn có một hai cái đầu sáng suốt. Vốn hắn lần này đi, vì sinh tử chưa biết, nên hắn không chịu đem Thanh Tuyết kiếm theo bên người, sợ rằng bảo kiếm truyền giáo sẽ bị hủy ở trong tay hắn. Nhưng mà Bạch Thanh Dương lại nhất định bắt hắn phải mang theo Thanh Tuyết kiếm bên người, làm điều kiện thả hắn xuống núi. Đó là cách giáo chúng Thiên Ninh tỏ thái độ trong im lặng.
Nghĩ tới những chuyện này, hắn không khỏi thất thần chốc lát, nhưng cũng bày ra rất nhanh một sắc mặt giả vờ châm chọc nói: “Biết Thiên Ninh giáo là gì không? Là ma giáo! Khi còn bé, trưởng bối các ngươi chưa nói với các ngươi là tất cả người trong ma giáo bên là quái vật ăn tươi nuốt sống người? Các ngươi muốn bàn điều kiện với ma giáo? Bảo đảm bọn họ ngày hôm nay sẽ đưa mười hai cánh tay đứt trước, ngày mai đưa mười hai cái chân đứt, hôm sau lại đưa mười hai cái đầu lưỡi đến! Muốn thương lượng sao? Các ngươi không phải cho mình có thủ đoạn hơn người chứ? Các ngươi có thể hơn được ma giáo sao?!”
Vũ Thanh Lưu nói: “Bọn họ không dám.” Nhưng mà lời này lại nói rất yếu ớt, giọng còn có chút run lên, rõ ràng đã bị mấy thủ đoạn tàn nhẫn kia hù rồi.
Cao Hiên Thần phì cười một tiếng: “Buồn cười! Số người ta từng giết còn nhiều hơn cơm các ngươi đã ăn. Ngươi nghĩ ma giáo có chuyện gì không dám làm?”
Trên mặt một đám thiếu niên đều lộ ra thần sắc kinh hoảng.
Kỷ Thanh Trạch nói: “Ba lần!”
Những thiếu niên này dù còn không cam tâm nữa, cũng không thể không từng người ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.
Tưởng Như Tinh thở dài, lắc đầu một cái, cũng đi.
Mọi người đã đi hết, Kỷ Thanh Trạch mới đi tới nhặt cây côn bị lưới quấn lên, quay đầu lại liếc nhìn Thanh Tuyết kiếm chưa ra khỏi vỏ bên gối.
Cao Hiên Thần lập tức nói: “Ta không phải muốn hạ thủ lưu tình đâu! Trong tay ta có mười hai con tin đã đủ nhiều, nếu muốn thêm vài mạng nữa thì các ngươi chắc chắn sẽ không chịu giảng hoà, tới đó ta lại rước thêm phiền phức.”
Kỷ Thanh Trạch chậm rãi gỡ trường côn từ trong lưới ra: “Sao lại nói ma giáo sớm muộn gì cũng sẽ tuyển giáo chủ mới?”
Cao Hiên Thần sững sờ một chút, chợt hoàn toàn thất vọng: “Vốn phải thế mà? Bắc đao nam kiếm đời đời thay đổi, giang hồ danh hào đời đời tương truyền. Ta cũng không phải lão yêu quái trường sinh bất tử gì, sớm muộn cũng phải nhường đại vị.”
Kỷ Thanh Trạch lại nghi ngờ đánh giá hắn: “Nhưng ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi? Có chuyện gì thì nói liền đi, làm gì ấp a ấp úng thế.”
Kỷ Thanh Trạch trầm mặc chốc lát, đột nhiên nói: “Sao ma giáo lại để ngươi tự mình đến tra án?”
“Hả?”
Trước kia Kỷ Thanh Trạch từng hỏi qua hai lần: sao ngươi phải đến điều tra vụ án này, nhưng hôm nay y thay đổi thành câu hỏi khác. Sao Thiên Ninh giáo lại mặc cho giáo chủ bọn họ tự mình đến điều tra vụ án này?
Cao Hiên Thần nói: “Con người ngươi sao hỏi ‘sao’ lắm thế? Ta là giáo chủ, đương nhiên là muốn làm gì thì làm!”
Hắn duỗi thắt lưng mệt mỏi ngả qua giường: “Ai nha, ngươi cũng đi mau đi, nãy bị một đám nhóc con quấy rối mộng đẹp của lão tử, giờ buồn ngủ muốn chết rồi!”
Hắn còn chưa đến bên giường, chợt nghe Kỷ Thanh Trạch phía sau nói: “Thân thể ngươi không có vấn đề gì chứ?”
Cao Hiên Thần dừng động tác lại. Một lát sau hắn xoay người, ôm ngực, hai đường lông mi dài giương lên, khiêu khích nói: “Sao vậy, không lẽ ngươi cho rằng đan điền ta trống rỗng, nên sẽ không có tư cách làm Thiên Ninh giáo giáo chủ? Không thì chúng ta đấu tay đôi thử xem, mình ta chắc thắng được mười ngươi đấy!”
Không ngờ Kỷ Thanh Trạch lại thật đưa tay cầm chuôi kiếm, muốn cùng hắn thử hai chiêu.
Cao Hiên Thần vội vàng buông xuống hai cánh tay đang ôm ngực, cả giận nói: “Này, hơn nửa đêm rồi còn để cho người ta ngủ không hả! Cút nhanh lên cút nhanh lên!”
Bấy giờ Kỷ Thanh Trạch mới chậm rãi rời tay khỏi chuôi kiếm. Y nhìn phòng lộn xộn, cửa sổ đều bị người làm gãy, trần nhà cũng bị phá sập, nói: “Ngươi thu dọn đồ rồi đi theo ta.”
“Đi đâu?”
“Đổi phòng.”
Cái phòng này bị một đám nhóc đập thành một đống đổ nát, đêm khuya nằm ngắm trăng sao ngủ đúng là không ổn, Cao Hiên Thần vội vã bọc chăn gối thành một bao: “Đi đi đi, đổi cho ta gian nhà nào rắn chắc chút, bị đập cũng không nát thành thế này!”
Kỷ Thanh Trạch mang Cao Hiên Thần ra, đưa hắn vào gian nhà sát vách.
Đẩy cửa mở ra, Cao Hiên Thần nhìn trong phòng bày sách, giày, giá chỉnh tề, không khỏi sửng sốt: “Ngươi để ta… Ngủ với ngươi hả?”
Khuya. Cao Hiên Thần ngủ không được, nằm suy nghĩ chuyện Tạ Lê
Tạ Lê rốt cuộc đã chết rồi hay còn sống? Hắn đương nhiên hi vọng Tạ Lê còn sống, lần này hắn không tiếc tự thân mạo hiểm đi tra án, ngoại trừ vì lí do ngoài miệng là nuốt không trôi kia, hắn cũng có lòng muốn báo thù cho Tạ Lê. Đương nhiên còn có những nguyên nhân khác, nhưng cũng không có liên quan nhiều tới vụ án này.
Nhưng nếu như Tạ Lê còn sống thì một năm qua ở nơi nào? Sao không hề lộ diện? Hắn là bởi vì thân thế đặc thù, hơn nữa người bị thương nặng, ngoại trừ bị những người mặc áo đen kia đâm một đao, hắn còn bị phế nội lực. Thiên Ninh giáo vì hắn mà tìm đến dược sư độc sư Vạn Ngải cốc, lăn qua lăn lại hắn cả mấy tháng cũng không thể giúp hắn khôi phục nội lực. Cha nuôi Cao Tề Nam lại đột nhiên qua đời, truyền vị trí giáo chủ cho hắn… Nói chung một năm qua, hắn bận sứt đầu mẻ trán, thật vất vả mới đợi được cơ hội đi ra. Vậy Tạ Lê thì thế nào? Tạ Lê cũng không phải tà đồ ma giáo các thứ, thế sao lại trốn tránh không dám lộ diện?
Có điều coi như thi thể không phải Tạ Lê, cũng không thể nói chắc là Tạ Lê còn sống. Có thể y đã chết rồi bị người ta đánh tráo thi thể, cũng có thể tránh được một kiếp sau đó lại chết. Nói chung sau trận đánh kia, hắn dã bị đưa về Xuất Tụ sơn, một năm nay sự tình phát sinh trên giang hồ hắn đều không rõ lắm, vẫn cần từ từ điều tra.
Bên này hắn đang nghĩ ngợi tâm sự, bên kia cũng có một đám thiếu niên đêm khuya chưa ngủ, lặng yên không một tiếng động lẻn tới ngoài phòng hắn.
Ngư Vãn Sinh vội vã không nhịn nổi muốn vào trong phòng ngay, lại bị Vũ Thanh Lưu cản lại.
“Vãn Sinh, ngươi chờ ở ngoài phòng, hành sự theo kế hoạch.”
Ngư Vãn Sinh bất mãn nói: “Vì sao không cho ta đánh tiên phong?”
Vũ Thanh Lưu nói: “Vóc người ngươi quá lớn, nửa đêm vào phòng dễ làm hắn phát hiện. Ngươi ở ở ngoài bọc hậu, sau khi chúng ta rơi vào thế giằng co thì ngươi xuất thủ.”
Ngư Vãn Sinh nói: “Nhưng nếu các ngươi bắt được hắn rồi chúng ta còn gì để làm nữa?! Chi bằng cùng nhau tiến lên, chúng ta nhiều người, hắn ở trong phòng chạy không được!”
Vũ Thanh Lưu nói: “Cái gì mà ‘chúng ta bắt được hắn rồi thì các ngươi còn gì để làm’? Chúng ta rốt cuộc là đến bắt người hay đến tranh tài hả? Còn nữa, mọi người ban ngày ăn thiệt thòi còn chưa đủ à? Còn muốn cùng nhau tiến lên?”
Ngư Vãn Sinh ngượng ngùng nói: “Ban ngày ở sau núi địa thế trống trải, hắn tấn công phòng thủ thoải mái, lại có Kỷ sư cùng Tưởng gia đại tỷ bên cạnh hiệp trợ, chúng ta mới bị thiệt thòi. Bây giờ chúng tay bao vây hắn trong phòng, cho dù hắn có mọc cánh cũng trốn không thoát!” Lời này của hắn nói không đúng: Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh ngoại trừ vừa mới đầu có lên tiếng ngăn cản ra thì không hề ra tay giúp. Nhưng một đám người bọn họ thua trong tay một mình Cao Hiên Thần, thiệt quá mất mặt đi, vì vậy cố chấp cho là đối thủ được giúp đỡ, ra vẻ mình thực ra cũng không nát bét đến vậy.
Vũ Thanh Lưu lại nói: “Trong phòng rất tối, không gian lại hẹp, một đám người chúng ta đi vào sẽ đụng người của mình trước, lúc đó tất nhiên sẽ tạo thành hỗn loạn, trái lai còn giúp hắn tạo cơ hội trốn thoát. Cứ chiếu kế hoạch của ta mà làm đi, nếu như không thành, chúng ta lại cùng nhau tiến lên, như vậy cũng không trễ đâu!”
Ngư Vãn Sinh và Vũ Thanh Lưu đến từ Tây Hổ và Đông Hạc, theo lẽ thường, khi vào thiên hạ luận võ đường, ân oán môn phái cũng phải gác lại một bên. Nhưng hai người bọn họ lại đối chọi gay gắt, giống như hình ảnh thu nhỏ của hai phái Đông Hạc và Tây Hổ. Nam Long Kỷ gia cùng Bắc Phượng Tưởng gia một lòng chỉ muốn luyện thành tuyệt thế võ học, không hợp cũng chỉ vì ân oán cá nhân. Mà Đông Hạc Vũ gia cùng Tây Hổ Ngư gia không hợp lại là vì bọn hắn đều muốn trở thành người chấp chưởng phát ngôn trong chốn võ lâm.
Đến luận võ đường, Ngư Vãn Sinh cùng Vũ Thanh Lưu cũng đều muốn làm lão đại. Một là muốn khoe mình dũng cảm, muốn mọi người bái phục, hai là muốn trở thành người quyết định kế sách, hai người ai cũng không chịu phục ai. Bình thường hai người “Chia nhau mà trị”, mỗi người đều có nhóm theo ủng hộ, nhưng lúc sáng sau khi bị thiệt lớn trong tay Cao Hiên Thần, một đám thiếu niên bắt đầu muốn nghe lệnh của Vũ Thanh Lưu hơn.
Ngư Vãn Sinh đành phải ngượng ngùng câm miệng.
Đại Ấn môn gia Văn An do dự nói: “Lời hắn nói lúc sáng cũng không phải không có đạo lý. Chúng ta bắt hắn, thật sự có thể trao đổi bọn Nê Ba về sao?”
Vũ Thanh Lưu nói: “Hắn dù sao cũng là giáo chủ của ma giáo, mười hai người bọn Nê Ba là bằng hữu của chúng ta, nhưng với ma giáo thì đáng là gì chứ? Đừng nói mười hai người, cho dù 100 người, để đổi giáo chủ của mình thì sao lại không đổi? Ngươi suy nghĩ một chút xem, ngươi nếu giữ con tin gì trong tay mà người ta trói lại cha ngươi hoặc là anh của ngươi đến đổi với ngươi, ngươi có đổi hay không?”
Văn An gãi đầu một cái, nói: “Cho dù là thế thì ta vẫn luôn cảm thấy, ma giáo sao lại chịu để cho người giáo chủ này ra ngoài một mình chứ, bên cạnh cũng không có bảy mươi, tám mươi giáo chúng theo bảo vệ. Bọn họ thực sự giống như không cần người giáo chủ này ấy?”
Vũ Thanh Lưu nói: “Ta đây cũng nghĩ tới điều đó, nhưng ma giáo yêu nhân quỷ quyệt, không thể dùng lẽ thường suy đoán. Ta thấy có lẽ là chính hắn không muốn mang người theo, người mang đến càng nhiều, càng lôi kéo nhiều tai mắt. Hắn chính là muốn làm chúng ta cảm thấy được ma giáo không coi trọng hắn.”
Ngư Vãn Sinh nén giận hết nổi rồi, lập tức phản bác: “Nhỡ thực sự không coi trọng hắn thật thì sao?” Kế bắt cóc Cao Hiên Thần trao đổi con tin rõ ràng là hắn đề xuất ra trước, nhưng vì đối chọi với Vũ Thanh Lưu, hắn bỏ qua lập trường của mình luôn.
Vũ Thanh Lưu liếc hắn một cái, nói: “Giả sử thật sự không coi trọng, hẳn sẽ không cho hắn mang Thanh Tuyết kiếm ra ngoài. Ta điều tra sách sử, Thiên Ninh giáo thành lập mấy trăm năm, chưa bao giờ có chuyện phản loạn. Vả lại Thanh Tuyết kiếm là bảo kiếm truyền giáo của bọn họ, chỉ có giáo chủ mới có thể cầm. Các ngươi ngẫm lại xem, giáo chủ bọn họ chết rồi còn có thể tuyển lại, chứ nếu Thanh Tuyết kiếm lưu lạc ở bên ngoài, toàn bộ mặt mũi ma giáo để ở đâu hử? Căn cơ gốc rễ của bọn họ quăng đi đâu chứ? Lại như Kỷ gia Du Long kiếm, Tưởng gia Phượng Dực đao, mặc dù gia chủ bỏ mình, cũng tuyệt đối không để cho đao kiếm mất ra ngoài. Chúng ta bắt được hắn, trực tiếp đi tới gần Xuất Tụ sơn tìm ma giáo đàm phán, xem bọn họ dám đổi hay không!”
Mọi người suy nghĩ một chút về bảo vật truyền gia nhà mình, rất tán thành đồng ý với lí lẽ này. Đối với môn phái đã thành danh mà nói, những thứ đó đại diện cho thể diện gia tộc, danh vọng. Tuy là vật chết nhưng lại thường còn quan trọng hơn cả tính mạng người sống. Có bao nhiêu anh hùng hảo hán đã chết vì hai chữ “Thể diện” này rồi. Ma giáo tuy không phải anh hùng hảo hán, nhưng cũng là môn phái giang hồ, những quy củ này dù sao vẫn cần có.
Vũ Thanh Lưu nói: “Đừng lãng phí thời gian, chúng ta nhanh chóng y theo kế hoạch mà làm đi. Chốc nữa có người đến là hỏng bét!”
Trong phòng, Cao Hiên Thần đang nghĩ ngợi tâm sự, chợt nghe ở cửa có tiếng động nhẹ, giống như bị gió thổi, cũng giống như bị người nào không cẩn thận đụng vào.
Hắn không khỏi yên lặng thở dài. Hắn đã dự liệu đến việc tối hôm nay không phải là một tối yên tĩnh, đám nhãi con đó sẽ không dễ dàng buông tha hắn. Hắn đưa bàn tay vào bên trong giường, không rút Thanh Tuyết kiếm, cũng không lấy củ ấu nhỏ ra, trước khi ngủ hắn đã chuẩn bị một cây trường côn để ở bên người, chính vì dự sẽ có người đêm hôm đến đột kích.
Đúng như dự đoán, cửa bị người đẩy ra, mấy cái bóng người ở trong bóng tối lặng lẽ âm thầm vào phòng.
Cao Hiên Thần nghe tiếng bước chân một chút, vậy mà chỉ có hai đứa. Hắn nhất thời cũng có chút khinh địch, không tiếp tục chờ đợi thời cơ, trực tiếp đạp tường nhảy lên, một côn quét qua hướng hai tên thiếu niên kia!
Hai tên thiếu niên kia lại như đã sớm chuẩn bị. Vừa nghe thấy động tĩnh lập tức tản ra hai bên. Trong bóng tối Cao Hiên Thần chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân người, nhưng lại không nhìn thấy gì khác, cây côn trong tay của hắn đảo qua, đụng phải đồ vật, trong lòng hắn cả kinh, lập tức bứt ra lùi về sau!
Hắn dù không nhìn thấy, cũng đã đoán được, hai thiếu niên kia hẳn là đang cầm trong tay một chiếc lưới, muốn tóm hắn vào lưới! Đám nhãi con đã nghĩ tới việc hắn không hề ngủ say, vả lại bọn họ cũng không dám làm hại tính mạng hắn, chỉ muốn bắt hắn, cho nên mới nghĩ chủ ý này.
Hai tên thiếu niên từ hai hướng cánh áp về phía hắn, hắn không nhìn thấy lưới ở vị trí nào, lập tức lui về hướng cửa sổ, một là vì cửa sổ có ánh trăng chiếu vào, tầm nhìn tương đối tốt hơn, vả lại ngoài cửa sổ cũng là một con đường lùi.
Nhưng mà hắn mới vừa lùi tới bên cửa sổ, cửa sổ đột nhiên bị người phá tan, một cái lưới lớn từ ngoài cửa sổ vung vào!
“Mẹ nó!” Cao Hiên Thần chửi lớn một câu, trường côn trong tay đâm về phía sau để đẩy cái lưới kia ra, nhưng mà mắt lưới kia rất lớn, vừa lúc xoắn lấy côn hắn.
Cao Hiên Thần thầm mắng mình mềm lòng quá, cố tình chọn cây côn phòng thân. Có câu thương đâm một đường côn đả một khối, hắn tưởng đám nhãi con sẽ đến một đám, muốn dùng binh khí để đánh cả đám luôn, lại sợ trong hỗn chiến mình đánh không đều, không cẩn thận đâm bị thương một hai đứa. Nhưng không ngờ côn không có đầu ngọn, lại đụng phải khắc tinh là võng lớn!
Cao Hiên Thần chỉ có thể quấy động trường côn trong tay, cuộn lấy tấm lưới kia, tuy không để lưới tới gần người, nhưng côn hắn cũng bị cuốn lấy. Hai người phía sau đã áp sát, hắn chỉ có thể vứt côn nhảy lên, bám trên xà nhà.
Hắn đang chuẩn bị nhào tới giường lấy Thanh Tuyết kiếm, nhưng mà người còn chưa bám vững trên xà nhà, đã nghe trên đầu ầm một tiếng thật lớn, nóc nhà thế mà lại sập!
Gạch bể ngói vỡ ầm ầm rơi xuống, Cao Hiên Thần lập tức buông tay, dưới đất là một cái lưới lớn đang chờ đợi hắn. Hắn đạp lên lưới một cái, hai thiếu niên vội vã muốn thu lưới lại, hắn lại lộn nhào một cái, bay nhào ra ngoài, nhảy lên trên bàn. Nhưng mà ngay sau đó, một cái lưới lớn đã rơi xuống trên đỉnh đầu! Ngư Vãn Sinh thiên tân vạn khổ chờ đến giờ phút này rồi, cùng hai thiếu niên khác cầm lưới rơi xuống từ nóc nhà bị sập, ập đến hắn!
Cao Hiên Thần còn chưa kịp thở, đã vươn mình lăn xuống bàn, lấy ghế ném tới ba thiếu niên bay xuống từ trên nhóc!
Ba người kia gắt gao giăng lưới, lại trùm kín một cái ghế, nhất thời đụng vào một chỗ! Ngư Vãn Sinh thân hình quá cường tráng, trực tiếp hất hai tên thiếu niên gầy gò bay ra ngoài!
Mấy người còn lại cũng không cho Cao Hiên Thần có cơ hội đi lấy Thanh Tuyết kiếm, hai tấm lưới lớn từ hai bên trái phải kẹp chặt Cao Hiên Thần. Cao Hiên Thần đang chuẩn bị trượt xuống dưới đáy bàn tránh một chút, lúc này một luồng ánh kiếm chợt lóe lên, lưới lớn đã bị người chém nát rồi!
Kỷ Thanh Trạch xuất hiện ở trong phòng, giải vây cho Cao Hiên Thần.
Rất nhanh sau đó, Tưởng Như Tinh cũng bưng nến vào. Lúc này hai người đều mặc y phục chỉnh tề, dễ thấy bọn họ đêm nay cũng không ngủ ngon.
Kỷ Thanh Trạch vẫn có uy với đám thiếu niên, một đám thiếu niên thấy hắn đến, nhất thời không còn dám manh động.
Kỷ Thanh Trạch lạnh lùng xem xét các thiếu niên trong phòng với đồ đạc bị đánh thành bừa bộn, Ngư Vãn Sinh lập tức nói: “Kỷ sư, hắn…”
Kỷ Thanh Trạch không để cho hắn nói tiếp, nghiêm nghị nói: “Đường quy phần đầu tiên điều thứ mười hai, giờ hợi nhất định phải tắt đèn ngủ. Bây giờ đã là giờ Tý, các ngươi đang làm gì hả?!”
Các thiếu niên hiển nhiên không phục, Vũ Thanh Lưu nói: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết!” Kỷ Thanh Trạch nghiêm mặt nói, “Ngày mai mỗi người chép một lần đường quy giao cho ta!”
Các thiếu niên hai mặt nhìn nhau.
Kỷ Thanh Trạch thấy bọn họ còn không đi, lạnh lùng nói: “Hai lần!”
Mấy niên đang nóng máu làm sao chịu đi, Vũ Thanh Lưu rục rà rục rịch trao đổi ánh mắt với mọi người, muốn chia ra hành động, mấy người đi ngăn cản Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh, mấy người lại đi bắt Cao Hiên Thần.
Cao Hiên Thần vừa nhìn này mấy đôi con ngươi gian giảo liếc qua liếc lại, liền biết ngay bọn họ đang suy nghĩ gì. Hắn ngồi trên bàn, hai chân bắt chéo, cười lạnh nói: “Nói tiếng người với các ngươi mà các ngươi còn nghe không hiểu à?! Bọn họ cũng không cần người giáo chủ này lắm, ta có chỗ nào đặc biệt hơn người đâu. Sớm muộn gì họ cũng phải tuyển một giáo chủ mới, không chừng cũng đã chọn xong rồi! Các ngươi chỉ cần trói ta lại, bọn họ sẽ lập tức giết mười hai người kia, xong chuyện, đỡ bị ta tạo phiền phức thêm cho họ!”
Ngư Vãn Sinh trợn mắt nói: “Bọn họ dám! Bọn họ cho dù không cần người giáo chủ là ngươi này, lẽ nào dám không cần Thanh Tuyết kiếm luôn?!”
Cao Hiên Thần ngẩn ra, không ngờ bọn họ có ý đồ này, xem ra trong đám nhóc này còn có một hai cái đầu sáng suốt. Vốn hắn lần này đi, vì sinh tử chưa biết, nên hắn không chịu đem Thanh Tuyết kiếm theo bên người, sợ rằng bảo kiếm truyền giáo sẽ bị hủy ở trong tay hắn. Nhưng mà Bạch Thanh Dương lại nhất định bắt hắn phải mang theo Thanh Tuyết kiếm bên người, làm điều kiện thả hắn xuống núi. Đó là cách giáo chúng Thiên Ninh tỏ thái độ trong im lặng.
Nghĩ tới những chuyện này, hắn không khỏi thất thần chốc lát, nhưng cũng bày ra rất nhanh một sắc mặt giả vờ châm chọc nói: “Biết Thiên Ninh giáo là gì không? Là ma giáo! Khi còn bé, trưởng bối các ngươi chưa nói với các ngươi là tất cả người trong ma giáo bên là quái vật ăn tươi nuốt sống người? Các ngươi muốn bàn điều kiện với ma giáo? Bảo đảm bọn họ ngày hôm nay sẽ đưa mười hai cánh tay đứt trước, ngày mai đưa mười hai cái chân đứt, hôm sau lại đưa mười hai cái đầu lưỡi đến! Muốn thương lượng sao? Các ngươi không phải cho mình có thủ đoạn hơn người chứ? Các ngươi có thể hơn được ma giáo sao?!”
Vũ Thanh Lưu nói: “Bọn họ không dám.” Nhưng mà lời này lại nói rất yếu ớt, giọng còn có chút run lên, rõ ràng đã bị mấy thủ đoạn tàn nhẫn kia hù rồi.
Cao Hiên Thần phì cười một tiếng: “Buồn cười! Số người ta từng giết còn nhiều hơn cơm các ngươi đã ăn. Ngươi nghĩ ma giáo có chuyện gì không dám làm?”
Trên mặt một đám thiếu niên đều lộ ra thần sắc kinh hoảng.
Kỷ Thanh Trạch nói: “Ba lần!”
Những thiếu niên này dù còn không cam tâm nữa, cũng không thể không từng người ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.
Tưởng Như Tinh thở dài, lắc đầu một cái, cũng đi.
Mọi người đã đi hết, Kỷ Thanh Trạch mới đi tới nhặt cây côn bị lưới quấn lên, quay đầu lại liếc nhìn Thanh Tuyết kiếm chưa ra khỏi vỏ bên gối.
Cao Hiên Thần lập tức nói: “Ta không phải muốn hạ thủ lưu tình đâu! Trong tay ta có mười hai con tin đã đủ nhiều, nếu muốn thêm vài mạng nữa thì các ngươi chắc chắn sẽ không chịu giảng hoà, tới đó ta lại rước thêm phiền phức.”
Kỷ Thanh Trạch chậm rãi gỡ trường côn từ trong lưới ra: “Sao lại nói ma giáo sớm muộn gì cũng sẽ tuyển giáo chủ mới?”
Cao Hiên Thần sững sờ một chút, chợt hoàn toàn thất vọng: “Vốn phải thế mà? Bắc đao nam kiếm đời đời thay đổi, giang hồ danh hào đời đời tương truyền. Ta cũng không phải lão yêu quái trường sinh bất tử gì, sớm muộn cũng phải nhường đại vị.”
Kỷ Thanh Trạch lại nghi ngờ đánh giá hắn: “Nhưng ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi? Có chuyện gì thì nói liền đi, làm gì ấp a ấp úng thế.”
Kỷ Thanh Trạch trầm mặc chốc lát, đột nhiên nói: “Sao ma giáo lại để ngươi tự mình đến tra án?”
“Hả?”
Trước kia Kỷ Thanh Trạch từng hỏi qua hai lần: sao ngươi phải đến điều tra vụ án này, nhưng hôm nay y thay đổi thành câu hỏi khác. Sao Thiên Ninh giáo lại mặc cho giáo chủ bọn họ tự mình đến điều tra vụ án này?
Cao Hiên Thần nói: “Con người ngươi sao hỏi ‘sao’ lắm thế? Ta là giáo chủ, đương nhiên là muốn làm gì thì làm!”
Hắn duỗi thắt lưng mệt mỏi ngả qua giường: “Ai nha, ngươi cũng đi mau đi, nãy bị một đám nhóc con quấy rối mộng đẹp của lão tử, giờ buồn ngủ muốn chết rồi!”
Hắn còn chưa đến bên giường, chợt nghe Kỷ Thanh Trạch phía sau nói: “Thân thể ngươi không có vấn đề gì chứ?”
Cao Hiên Thần dừng động tác lại. Một lát sau hắn xoay người, ôm ngực, hai đường lông mi dài giương lên, khiêu khích nói: “Sao vậy, không lẽ ngươi cho rằng đan điền ta trống rỗng, nên sẽ không có tư cách làm Thiên Ninh giáo giáo chủ? Không thì chúng ta đấu tay đôi thử xem, mình ta chắc thắng được mười ngươi đấy!”
Không ngờ Kỷ Thanh Trạch lại thật đưa tay cầm chuôi kiếm, muốn cùng hắn thử hai chiêu.
Cao Hiên Thần vội vàng buông xuống hai cánh tay đang ôm ngực, cả giận nói: “Này, hơn nửa đêm rồi còn để cho người ta ngủ không hả! Cút nhanh lên cút nhanh lên!”
Bấy giờ Kỷ Thanh Trạch mới chậm rãi rời tay khỏi chuôi kiếm. Y nhìn phòng lộn xộn, cửa sổ đều bị người làm gãy, trần nhà cũng bị phá sập, nói: “Ngươi thu dọn đồ rồi đi theo ta.”
“Đi đâu?”
“Đổi phòng.”
Cái phòng này bị một đám nhóc đập thành một đống đổ nát, đêm khuya nằm ngắm trăng sao ngủ đúng là không ổn, Cao Hiên Thần vội vã bọc chăn gối thành một bao: “Đi đi đi, đổi cho ta gian nhà nào rắn chắc chút, bị đập cũng không nát thành thế này!”
Kỷ Thanh Trạch mang Cao Hiên Thần ra, đưa hắn vào gian nhà sát vách.
Đẩy cửa mở ra, Cao Hiên Thần nhìn trong phòng bày sách, giày, giá chỉnh tề, không khỏi sửng sốt: “Ngươi để ta… Ngủ với ngươi hả?”
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh